Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-1
Ranh giới - Chương 1 – Bán chất xám (từ chương 1 đến chương 5)
Chương 1 – Bán chất xám
Thành phố B thuộc vùng kinh tế trọng điểm phía Nam, chiếm khoảng 0,83% diện tích cả nước Việt Nam, dân số hiện đang dao động vào khoảng 1995817 người và có xu hướng tăng nhanh
Vì sao tôi nói dân số đang tăng nhanh ư? không phải là chương trình “sản xuất em bé” gì đó đâu, mà là do thành phố này thu hút được vốn đầu tư của nước ngoài, cả thành phố cây xanh chẳng thấy đâu, chỉ thấy những khu công nghiệp nằm rải rác trên khắp các khoảng đất mà khi xưa là những cánh rừng cao su bạt ngàn, là những hàng cây điều dài tăm tắp mà khi còn bé ông nội hay dắt chúng tôi dạo chơi
Ngoài những khu công nghiệp thì những tòa nhà cao tầng, khu đô thị mọc lên ngày càng nhiều Vâng, muốn đất nước đi lên, muốn xã hội phát triển thì những điều đó là lẽ dĩ nhiên rồi
Tôi, một thành phần “cổ cồn trắng”, là cách gọi dân văn phòng làm việc bằng cách vắt óc ra mà suy nghĩ để hoàn thành công việc, được đặt ra từ thời Pháp thuộc Tôi thường chọc ghẹo Tuệ Mẫn rằng người ta bán quần bán áo, bán sức lao động, còn chúng ta thì ‘bán chất xám’
Ngồi trên xe, mở cửa sổ để những cơn gió và cái nóng oi bức bên ngoài lùa qua mái tóc ngắn của tôi, thổi đi bớt mùi hương khó chịu trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe bảy chổ đang chạy bon bon trên đường
Tôi khẽ nhắm mắt và nhớ lại cảm giác se se lạnh, những cơn gió man mác, những cánh rừng thông trải dài đến phía cuối đường chân trời… nơi mà thiên nhiên đã ưu đãi cho thành phố Đ một bầu không khí thanh mát quanh năm như thế
Chợt, một làn gió cuốn theo những hạt cát có pha lẫn cái hanh nắng của vùng khí hậu nhiệt đới đặc trưng của nơi đây làm tôi phải quay về thực tại rằng chẳng có cái se lạnh và cánh rừng thông nào cả Đất nước này, nơi tôi sinh ra và lớn lên, chỉ có hai mùa đặc trưng là mùa nắng và mùa mưa, nhiệt độ thấp nhất cũng chỉ đến ngưỡng 24 độ
Vâng, tôi ghét cái khí hậu nắng nóng quanh năm như thế Tôi thích được đắm mình trong cảm giác tê tê của cái lạnh, khoác một cái áo thật dày, ngồi trước laptop và nhâm nhi một tách trà nóng đang bốc khói nghi ngút… thật chẳng có cảm giác nào tuyệt vời hơn thế
Chương 2 – Hormone Andrenaline
Chiếc xe dừng lại trước một toà nhà ba tầng – là Trung tâm Thương mại S, khuôn viên khá rộng, nằm ngay mặt tiền đường lớn Tôi có vào đây vài lần, những lúc rãnh rỗi tôi thường đi xem phim ở đây, những bộ phim Hollywood tuyệt phẩm, những pha hành động nghẹt thở, âm thanh giòn giã phát ra từ những khẩu súng máy mà chỉ có dàn âm thanh ở rạp mới làm cho hormone andrenaline trong tôi tăng lên, rõ là kích thích đến tột cùng
Nhưng hôm nay, tôi đến đây không phải để cho tuyến thượng thận trong tôi làm việc, ít nhất thì không phải là bây giờ Tôi đến đây để làm công việc của mình Đoàn chúng tôi gồm ba người, mỗi người đều ở một phòng ban và có nhiệm vụ riêng
Sau khi xuống xe, chúng tôi chia nhau ra Tôi bắt đầu đi vòng quanh khu Trung tâm Thương mại (TTTM), xem xét cẩn thận và chụp hình lại để tiện cho công việc sau này Quan sát hết một lượt, đã có mức giá dự tính trong đầu, chút nữa sẽ bàn lại với mọi người, nếu tất cả đều thống nhất, khách hàng cũng đồng ý thì công việc về sau của tôi sẽ nhẹ nhành hơn
Khách hàng lần này của tôi là một công ty lớn, cũng khá nổi danh, tôi có xem sơ qua Báo cáo tài chính của công ty này, lợi nhuận hàng năm đều ổn định, tiền nhàn rỗi tính ra vẫn có dư nhưng không hiểu vì lý do gì mà phải tìm đến chúng tôi
Thật ra, nếu tôi là người có tiền, cả ngày đều nằm trong núi tiền, nhưng muốn đầu tư lĩnh vực gì đó, có thể tôi cũng sẽ tìm đến Ngân hàng mà thôi
Tôi làm việc tại công ty tài chính Nhà nước lớn nhất nhì trong nước, công ty của chúng tôi cũng là một dạng ngân hàng, hay nói đúng hơn là tổ chức tài chính của Nhà nước, với mục tiêu chỉ cho vay vốn chứ không nhận tiền gửi từ khách hàng Năm đó, sau khi tốt nghiệp, để vào được vị trí hiện tại tôi đã phải đi một nửa cửa sau, mất hết một nửa lớp vảy mới có thể an vị vào cái ghế Chuyên viên Thẩm định Tín dụng này
Vũ Như Nhiên là tên tôi, từ lúc mới sinh ra màu tóc và màu mắt của tôi hơi khác mọi người nơi đây một chút Với mái tóc màu nâu chocolate ngắn ngang vai cộng thêm một đôi mắt to tròn màu hổ phách đáng ngạc nhiên, kết hợp với một khuôn mặt có một chút nét lai với người Châu Âu, không tính là quá mức xinh đẹp nhưng cũng được mọi người công nhận là có nét và dễ thương Ba nói, trong gia đình chỉ có duy nhất một mình tôi là thừa hưởng cặp mắt giống bà nội Bà là một thiếu nữ người Ý rất xinh đẹp
Chương 3 – Cái nháy mắt kỳ lạ
Công việc thẩm định ở các ngân hàng(*1) đa số đều là nam, vì nghề của chúng tôi phải đi công tác rất nhiều, thường xuyên ra ngoài để tiếp xúc với khách hàng, đi thực tế thì độ chính xác trong công việc cũng sẽ ít rủi ro hơn Nên người ta đã mặc định cái chức danh nghề nghiệp này thường hay gắn liền với phái mạnh, chứ không phải là một cô gái chân yếu tay mềm như tôi
“Cô có hài lòng với tài sản thế chấp bên công ty chúng tôi đưa ra không, Vũ Như tiểu thư?” – Người đàn ông ngồi đối diện tôi vừa mở lời
Tôi ép buộc mình thả hồn trở về mặt đất, đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện, anh ta cũng khá trẻ, tóc được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt hơi tròn nhưng vẫn có nét góc cạnh nam tính, cũng được xem là đẹp mắt Anh ta cao khoảng 1m75, khoác trên người là bộ tây trang với áo sơ mi kẻ sọc nhạt màu cộng với quần tây đen được là ủi thẳng thớm, tôi đoán anh ta khoảng chừng 28 đến 30 tuổi
“Tôi sẽ đưa ra một mức giá mà quý công ty ưng ý” – Tôi vội trả lời anh ta
“Tôi tin tưởng các quý cô xinh đẹp đây sẽ không để chúng tôi thiệt thòi” – Anh ta mỉm cười nhẹ và nhìn lướt qua tôi
Chị Thanh Thanh phòng Tín dụng lên tiếng – “Công ty của ngài đã từng hợp tác với bên công ty chúng tôi, tôi tin tưởng lần này chúng ta vẫn sẽ hợp tác vui vẻ”
Chị nở một nụ cười xã giao xinh đẹp mà tôi thường thấy Tôi rất thích mỗi khi chị cười như thế, không quá hồ hỡi nhưng vẫn thể hiện được sự nhiệt tình của mình
“Vậy bây giờ tôi có thể mời ba quý cô đây dùng một bữa cơm với tôi được không? Cũng gần tới giờ cơm chiều rồi”
Tôi ngước nhìn người đàn ông, vừa ngay lúc anh ta cũng dời tầm mắt qua phía tôi, chợt thấy anh ta nháy mắt khiến tôi giật mình Lén liếc nhìn ra phía sau, không có ai, chẳng lẽ cái nháy mắt vừa rồi của anh ta là cho tôi sao, chắc tôi say xe quá mà đầu óc mụ mị cả lên rồi Tôi nhìn lại thì thấy anh ta đã quay sang người bên cạnh để phân phó việc gì đó
Đợi mọi người ra xe, tôi kéo tay áo chị Thanh Thanh, hóm hỉnh khẽ nói với chị - “Mọi người ăn tối đi nhé, chiều nay em có tiệc của đứa bạn thân, phải về để còn kịp, không là ngày mai đi làm mọi người sẽ không thấy em toàn thây đâu đó”
Chị mỉm cười – “Em đi đi, chổ này để tụi chị đối phó, nhớ nói với khách hàng một tiếng, dù sao người ta cung là Giám đốc”
“Trẻ thế??” – Tôi không tin
“Chị cũng mới vừa biết”
“Chị đi nhanh đi, mọi người đang chờ, cảm ơn chị nhiều nha”
“Một ly cà phê” – Chị nháy mắt với tôi
Tôi làm một động tác hôn gió với chị rồi đi đến xe của vị Giám đốc trẻ tuổi kia
“Xin lỗi ngài, nhà tôi có việc gấp nên không thể cùng ngài dùng bữa tối, ngày mai tôi sẽ báo mức giá chính xác để ngài được biết, chúc mọi người dùng bữa ngon miệng”
Tôi gật đầu chào rồi ngước lên nhìn, chờ đợi anh ta ban xá cho tôi được phép về
Nhưng ngờ đâu anh ta chỉ nhìn tôi như có việc cần suy xét, tôi không đi là giúp anh tiết kiệm được một khoảng tiền khá lớn đấy – Tôi thầm nghĩ
“Nhà có việc gấp!? Không sao, chút nữa gặp lại”
Dường như cảm giác say xe lại kéo đến khi một lần nữa anh ta nháy mắt với tôi Thật không thể tin nổi, tôi đinh ninh rằng mắt anh ta có vấn đề gì chăng? Sao hôm nay mọi người lại thích nháy mắt thế nhỉ?
“Cảm ơn ngài, chúc mọi người buổi tối vui vẻ, chào tạm biệt”
“Chào tạm biệt!”
(*1) – Ở Ngân hàng thương mại, chuyên viên thẩm định tín dụng là một công việc mang tính kiểm soát nội bộ, là một bộ phận độc lập, nhằm kiểm soát, rà soát lại để kịp thời phát hiện rủi ro trong khi cho vay Về phần tiếp xúc với khách hàng, tìm kiếm khách hàng là thuộc về Chuyên viên quan hệ Khách hàng Cá nhân/Doanh nghiệp, là bộ phận đầu vào của ngân hàng Nhưng cũng có một số ngân hàng sẽ gộp hai bộ phận trên thành một
Chương 4 – Lý Tuệ Mẫn*
Tại một nhà hàng cao cấp, tôi ngước nhìn lên tấm bảng có ghi ‘New York’ với tông nền trắng chữ đen thêm lần nữa, xác định sẽ không vào nhầm phòng Nhìn đồng hồ đeo tay, 6 giờ 55 phút – tốt, sớm năm phút, tôi chỉnh lại chiếc quần jean màu đen và áo thun màu trắng đang mặc trên người thêm một lần nữa rồi đẩy cửa chuẩn bị bước vào thế giới của Tuệ Mẫn – cô bạn thân của tôi thuở nhỏ
“A… chồng ơi” – Cô nàng như một cơn gió bay đến trước mặt tôi, sau đó reo lên vui vẻ và ôm chầm lấy tôi
Mọi người đều quay sang và nhìn vào chúng tôi như những sinh vật lạ
“……” – Dù đã quen với cách gọi này với cô nàng, nhưng đó là khi không có nhiều người như thế này, tôi cảm thấy hai bên gò má của mình nóng lên, gượng cười và ôm nhẹ lấy cô nàng
“Sinh nhật vui vẻ, Tuệ Mẫn”
“Chỉ vậy thôi? Hết rồi?” – Tuệ Mẫn nhìn hai tay tôi, nhìn balo sau lưng tôi, rồi lại nhìn hết từ trên xuống dưới trên người tôi rồi khẽ chau mày
“Hết rồi!” – Tôi như không quan tâm
Cô nàng đảo đôi mắt to tròn nhìn tôi một cách lém lỉnh – “Okay, vậy hôn tớ một cái mới cho cậu vào”
“Hôn? Mơ tiếp nhé, bái bai” – Tôi giả vờ quay đi
“Tớ đùa thôi mà, chồng với chã con” – Cô nàng giả bộ hừ một tiếng
Tôi thôi chọc ghẹo cô nàng, lấy từ trong balo một hộp quà màu vàng sậm hơi cổ có hoa văn chi tiết như những tờ báo thường đọc hàng ngày, phía trên là chiếc nơ màu đỏ rượu vang
“Cho cậu, ‘vợ’ của tớ” – Tôi nháy mắt với cô nàng
“Xem như cậu có lương tâm Vào thôi, anh hai đợi cậu từ chiều tới giờ đó, sao cậu không cho anh ấy tới chở, thật là”
“Gần mà” – Tôi cắt đứt lời càm ràm của cô nàng
Để mặc cho Tuệ Mẫn kéo tay tôi vào trung tâm của bữa tiệc, đây là một căn phòng bao với diện tích khá lớn với đầy đủ mọi thứ cần thiết cho một bữa tiệc Bây giờ tôi mới có cơ hội nhìn kỹ cô nàng của tôi Hôm nay cô ấy mặc một chiếc đầm body bó sát dài trên đầu gối màu đỏ rượu vang để lộ những đường cong lã lướt trên cơ thể, mái tóc dài xoăn gợn được thả bồng bềnh phía sau khoảng lưng trần, cộng thêm đôi giày cao gót cùng màu Nhìn lên gương mặt được trang điễm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ mọng càng tăng thêm nét quyến rũ sẵn có ở Tuệ Mẫn
“Chậc Chậc” Tôi tặc lưỡi, khẽ lúc lắc đầu nhìn Tuệ Mẫn khi vừa ngồi xuống ghế
“Sao, không làm mất mặt chồng tớ chứ”
“Không mất mặt, tuyệt đối không mất mặt!”
Chúng tôi đều cười rộ lên vui vẻ sau khi câu nói vừa dứt
Đây là một tiệc đứng, mọi người có thể tự do tham gia các hoạt động mà mình yêu thích, không gò bó, không khuôn phép, tôi yêu điều đó
Chương 5 – Lý Tuệ Lâm*
Sau khi đã lấp đầy cái bao tử của mình, quay sang định nói chuyện với Tuệ Mẫn thì người đã không thấy đây Vâng, cô nàng của tôi lại bốc hơi một cách vô cùng kỳ lạ Từ lúc bước vào, đập vào mắt tôi là dàn rượu được xếp ngay ngắn trên kệ, trong thùng kiểu như đang ủ và quầy bar kiểu cổ mà tôi rất ư là thích thú Tôi không nghiện rượu, nhưng một lần vô tình nhìn thấy cách uống của loại rượu Tequila thì tôi đã nó mê hoặc
“Nhiên Nhiên”
“Lâm ca ca” – Tôi mỉm cười ngọt ngào với anh
Vừa nhắc đến đã xuất hiện rồi Đây chính là hung thủ giúp tôi nhận ra tửu lượng của mình cũng thật đáng nể Lý Tuệ Lâm, anh trai Lý Tuệ Mẫn, lớn hơn chúng tôi bốn tuổi Cả hai anh em nhà này đều thừa hưởng nét đẹp của bác gái, nhưng anh Lâm lại có một chút đẹp mắt hơn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhưng trông vẫn có nét thư sinh, sống mũi cao, đôi môi mỏng, khi cười lộ ra hàm răng trắng và rất đều Hôm nay anh vẫn mặc quần tây sọc nhỏ màu xám, áo vest ngoài cùng màu, thay thế cho áo sơ mi thường ngày thì bây giờ bên trong là áo thun màu trắng, kết hợp cùng một đôi giày bata màu trắng Thật đẹp mắt làm sao, tôi say mê ngắm nhìn, rất bổ mắt đó
“Nước cam nhé” – Anh mỉm cười Ôi, giọng nói của anh mới thật êm tai làm sao
“Tequila thì sao?” – Thấy anh đặt ly nước cam lên bàn, tôi liền bỏ trái táo đang ăn xuống, mặc cả với anh Lâu rồi không được nếm hương vị ấy, hôm nay nhất quyết tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này
“Chút nữa anh sẽ đưa em về nhà, nếu như em đồng ý?”
“Đồng ý!”
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi – “Đồng ý nhanh vậy sao?”
“Ai đã đưa em vào con đường tội lỗi này?” – Tôi liếc mắt nhìn anh
Anh hơi bối rối khi nghe tôi nói thế Tôi liền cười tươi với anh – “Anh có biết một chai này ở ngoài bán bao nhiêu không?”
Đưa chai Jose Cuervo Reserva de Familia* mà tôi đã nhìn nó từ lúc ngồi xuống đến giờ lên cho anh xem
“Em là giai cấp vô sản, phải dựa vào giai cấp tư sản để kiếm chút hời chứ”
Tôi vừa nói vừa gọi bartender đến thì chai rượu đã nằm trong tay anh Anh khẽ nhăn mày, quay sang nói gì đó với anh chàng bartender và chai rượu của tôi không cánh mà bay mất
“Chơi không đẹp nhé”
Anh mỉm cười xoa đầu tôi – “Chai đó đô hơi cao, anh chỉ đổi sang chai khác, sẽ không bạc đãi cái miệng của em”
“Anh tốt nhất! Tốt hơn con vợ của em luôn”
“Hai đứa nhóc tụi em thật là”
Ánh mắt của anh dịu dàng, luôn chứa một tia bao dung Tôi luôn ao ước có một người anh trai như anh Lâm, nhưng tôi chỉ có em trai, không có anh trai, thật hâm mộ cô nàng của tôi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Chương 1 – Bán chất xám
Thành phố B thuộc vùng kinh tế trọng điểm phía Nam, chiếm khoảng 0,83% diện tích cả nước Việt Nam, dân số hiện đang dao động vào khoảng 1995817 người và có xu hướng tăng nhanh
Vì sao tôi nói dân số đang tăng nhanh ư? không phải là chương trình “sản xuất em bé” gì đó đâu, mà là do thành phố này thu hút được vốn đầu tư của nước ngoài, cả thành phố cây xanh chẳng thấy đâu, chỉ thấy những khu công nghiệp nằm rải rác trên khắp các khoảng đất mà khi xưa là những cánh rừng cao su bạt ngàn, là những hàng cây điều dài tăm tắp mà khi còn bé ông nội hay dắt chúng tôi dạo chơi
Ngoài những khu công nghiệp thì những tòa nhà cao tầng, khu đô thị mọc lên ngày càng nhiều Vâng, muốn đất nước đi lên, muốn xã hội phát triển thì những điều đó là lẽ dĩ nhiên rồi
Tôi, một thành phần “cổ cồn trắng”, là cách gọi dân văn phòng làm việc bằng cách vắt óc ra mà suy nghĩ để hoàn thành công việc, được đặt ra từ thời Pháp thuộc Tôi thường chọc ghẹo Tuệ Mẫn rằng người ta bán quần bán áo, bán sức lao động, còn chúng ta thì ‘bán chất xám’
Ngồi trên xe, mở cửa sổ để những cơn gió và cái nóng oi bức bên ngoài lùa qua mái tóc ngắn của tôi, thổi đi bớt mùi hương khó chịu trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe bảy chổ đang chạy bon bon trên đường
Tôi khẽ nhắm mắt và nhớ lại cảm giác se se lạnh, những cơn gió man mác, những cánh rừng thông trải dài đến phía cuối đường chân trời… nơi mà thiên nhiên đã ưu đãi cho thành phố Đ một bầu không khí thanh mát quanh năm như thế
Chợt, một làn gió cuốn theo những hạt cát có pha lẫn cái hanh nắng của vùng khí hậu nhiệt đới đặc trưng của nơi đây làm tôi phải quay về thực tại rằng chẳng có cái se lạnh và cánh rừng thông nào cả Đất nước này, nơi tôi sinh ra và lớn lên, chỉ có hai mùa đặc trưng là mùa nắng và mùa mưa, nhiệt độ thấp nhất cũng chỉ đến ngưỡng 24 độ
Vâng, tôi ghét cái khí hậu nắng nóng quanh năm như thế Tôi thích được đắm mình trong cảm giác tê tê của cái lạnh, khoác một cái áo thật dày, ngồi trước laptop và nhâm nhi một tách trà nóng đang bốc khói nghi ngút… thật chẳng có cảm giác nào tuyệt vời hơn thế
Chương 2 – Hormone Andrenaline
Chiếc xe dừng lại trước một toà nhà ba tầng – là Trung tâm Thương mại S, khuôn viên khá rộng, nằm ngay mặt tiền đường lớn Tôi có vào đây vài lần, những lúc rãnh rỗi tôi thường đi xem phim ở đây, những bộ phim Hollywood tuyệt phẩm, những pha hành động nghẹt thở, âm thanh giòn giã phát ra từ những khẩu súng máy mà chỉ có dàn âm thanh ở rạp mới làm cho hormone andrenaline trong tôi tăng lên, rõ là kích thích đến tột cùng
Nhưng hôm nay, tôi đến đây không phải để cho tuyến thượng thận trong tôi làm việc, ít nhất thì không phải là bây giờ Tôi đến đây để làm công việc của mình Đoàn chúng tôi gồm ba người, mỗi người đều ở một phòng ban và có nhiệm vụ riêng
Sau khi xuống xe, chúng tôi chia nhau ra Tôi bắt đầu đi vòng quanh khu Trung tâm Thương mại (TTTM), xem xét cẩn thận và chụp hình lại để tiện cho công việc sau này Quan sát hết một lượt, đã có mức giá dự tính trong đầu, chút nữa sẽ bàn lại với mọi người, nếu tất cả đều thống nhất, khách hàng cũng đồng ý thì công việc về sau của tôi sẽ nhẹ nhành hơn
Khách hàng lần này của tôi là một công ty lớn, cũng khá nổi danh, tôi có xem sơ qua Báo cáo tài chính của công ty này, lợi nhuận hàng năm đều ổn định, tiền nhàn rỗi tính ra vẫn có dư nhưng không hiểu vì lý do gì mà phải tìm đến chúng tôi
Thật ra, nếu tôi là người có tiền, cả ngày đều nằm trong núi tiền, nhưng muốn đầu tư lĩnh vực gì đó, có thể tôi cũng sẽ tìm đến Ngân hàng mà thôi
Tôi làm việc tại công ty tài chính Nhà nước lớn nhất nhì trong nước, công ty của chúng tôi cũng là một dạng ngân hàng, hay nói đúng hơn là tổ chức tài chính của Nhà nước, với mục tiêu chỉ cho vay vốn chứ không nhận tiền gửi từ khách hàng Năm đó, sau khi tốt nghiệp, để vào được vị trí hiện tại tôi đã phải đi một nửa cửa sau, mất hết một nửa lớp vảy mới có thể an vị vào cái ghế Chuyên viên Thẩm định Tín dụng này
Vũ Như Nhiên là tên tôi, từ lúc mới sinh ra màu tóc và màu mắt của tôi hơi khác mọi người nơi đây một chút Với mái tóc màu nâu chocolate ngắn ngang vai cộng thêm một đôi mắt to tròn màu hổ phách đáng ngạc nhiên, kết hợp với một khuôn mặt có một chút nét lai với người Châu Âu, không tính là quá mức xinh đẹp nhưng cũng được mọi người công nhận là có nét và dễ thương Ba nói, trong gia đình chỉ có duy nhất một mình tôi là thừa hưởng cặp mắt giống bà nội Bà là một thiếu nữ người Ý rất xinh đẹp
Chương 3 – Cái nháy mắt kỳ lạ
Công việc thẩm định ở các ngân hàng(*1) đa số đều là nam, vì nghề của chúng tôi phải đi công tác rất nhiều, thường xuyên ra ngoài để tiếp xúc với khách hàng, đi thực tế thì độ chính xác trong công việc cũng sẽ ít rủi ro hơn Nên người ta đã mặc định cái chức danh nghề nghiệp này thường hay gắn liền với phái mạnh, chứ không phải là một cô gái chân yếu tay mềm như tôi
“Cô có hài lòng với tài sản thế chấp bên công ty chúng tôi đưa ra không, Vũ Như tiểu thư?” – Người đàn ông ngồi đối diện tôi vừa mở lời
Tôi ép buộc mình thả hồn trở về mặt đất, đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện, anh ta cũng khá trẻ, tóc được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt hơi tròn nhưng vẫn có nét góc cạnh nam tính, cũng được xem là đẹp mắt Anh ta cao khoảng 1m75, khoác trên người là bộ tây trang với áo sơ mi kẻ sọc nhạt màu cộng với quần tây đen được là ủi thẳng thớm, tôi đoán anh ta khoảng chừng 28 đến 30 tuổi
“Tôi sẽ đưa ra một mức giá mà quý công ty ưng ý” – Tôi vội trả lời anh ta
“Tôi tin tưởng các quý cô xinh đẹp đây sẽ không để chúng tôi thiệt thòi” – Anh ta mỉm cười nhẹ và nhìn lướt qua tôi
Chị Thanh Thanh phòng Tín dụng lên tiếng – “Công ty của ngài đã từng hợp tác với bên công ty chúng tôi, tôi tin tưởng lần này chúng ta vẫn sẽ hợp tác vui vẻ”
Chị nở một nụ cười xã giao xinh đẹp mà tôi thường thấy Tôi rất thích mỗi khi chị cười như thế, không quá hồ hỡi nhưng vẫn thể hiện được sự nhiệt tình của mình
“Vậy bây giờ tôi có thể mời ba quý cô đây dùng một bữa cơm với tôi được không? Cũng gần tới giờ cơm chiều rồi”
Tôi ngước nhìn người đàn ông, vừa ngay lúc anh ta cũng dời tầm mắt qua phía tôi, chợt thấy anh ta nháy mắt khiến tôi giật mình Lén liếc nhìn ra phía sau, không có ai, chẳng lẽ cái nháy mắt vừa rồi của anh ta là cho tôi sao, chắc tôi say xe quá mà đầu óc mụ mị cả lên rồi Tôi nhìn lại thì thấy anh ta đã quay sang người bên cạnh để phân phó việc gì đó
Đợi mọi người ra xe, tôi kéo tay áo chị Thanh Thanh, hóm hỉnh khẽ nói với chị - “Mọi người ăn tối đi nhé, chiều nay em có tiệc của đứa bạn thân, phải về để còn kịp, không là ngày mai đi làm mọi người sẽ không thấy em toàn thây đâu đó”
Chị mỉm cười – “Em đi đi, chổ này để tụi chị đối phó, nhớ nói với khách hàng một tiếng, dù sao người ta cung là Giám đốc”
“Trẻ thế??” – Tôi không tin
“Chị cũng mới vừa biết”
“Chị đi nhanh đi, mọi người đang chờ, cảm ơn chị nhiều nha”
“Một ly cà phê” – Chị nháy mắt với tôi
Tôi làm một động tác hôn gió với chị rồi đi đến xe của vị Giám đốc trẻ tuổi kia
“Xin lỗi ngài, nhà tôi có việc gấp nên không thể cùng ngài dùng bữa tối, ngày mai tôi sẽ báo mức giá chính xác để ngài được biết, chúc mọi người dùng bữa ngon miệng”
Tôi gật đầu chào rồi ngước lên nhìn, chờ đợi anh ta ban xá cho tôi được phép về
Nhưng ngờ đâu anh ta chỉ nhìn tôi như có việc cần suy xét, tôi không đi là giúp anh tiết kiệm được một khoảng tiền khá lớn đấy – Tôi thầm nghĩ
“Nhà có việc gấp!? Không sao, chút nữa gặp lại”
Dường như cảm giác say xe lại kéo đến khi một lần nữa anh ta nháy mắt với tôi Thật không thể tin nổi, tôi đinh ninh rằng mắt anh ta có vấn đề gì chăng? Sao hôm nay mọi người lại thích nháy mắt thế nhỉ?
“Cảm ơn ngài, chúc mọi người buổi tối vui vẻ, chào tạm biệt”
“Chào tạm biệt!”
(*1) – Ở Ngân hàng thương mại, chuyên viên thẩm định tín dụng là một công việc mang tính kiểm soát nội bộ, là một bộ phận độc lập, nhằm kiểm soát, rà soát lại để kịp thời phát hiện rủi ro trong khi cho vay Về phần tiếp xúc với khách hàng, tìm kiếm khách hàng là thuộc về Chuyên viên quan hệ Khách hàng Cá nhân/Doanh nghiệp, là bộ phận đầu vào của ngân hàng Nhưng cũng có một số ngân hàng sẽ gộp hai bộ phận trên thành một
Chương 4 – Lý Tuệ Mẫn*
Tại một nhà hàng cao cấp, tôi ngước nhìn lên tấm bảng có ghi ‘New York’ với tông nền trắng chữ đen thêm lần nữa, xác định sẽ không vào nhầm phòng Nhìn đồng hồ đeo tay, 6 giờ 55 phút – tốt, sớm năm phút, tôi chỉnh lại chiếc quần jean màu đen và áo thun màu trắng đang mặc trên người thêm một lần nữa rồi đẩy cửa chuẩn bị bước vào thế giới của Tuệ Mẫn – cô bạn thân của tôi thuở nhỏ
“A… chồng ơi” – Cô nàng như một cơn gió bay đến trước mặt tôi, sau đó reo lên vui vẻ và ôm chầm lấy tôi
Mọi người đều quay sang và nhìn vào chúng tôi như những sinh vật lạ
“……” – Dù đã quen với cách gọi này với cô nàng, nhưng đó là khi không có nhiều người như thế này, tôi cảm thấy hai bên gò má của mình nóng lên, gượng cười và ôm nhẹ lấy cô nàng
“Sinh nhật vui vẻ, Tuệ Mẫn”
“Chỉ vậy thôi? Hết rồi?” – Tuệ Mẫn nhìn hai tay tôi, nhìn balo sau lưng tôi, rồi lại nhìn hết từ trên xuống dưới trên người tôi rồi khẽ chau mày
“Hết rồi!” – Tôi như không quan tâm
Cô nàng đảo đôi mắt to tròn nhìn tôi một cách lém lỉnh – “Okay, vậy hôn tớ một cái mới cho cậu vào”
“Hôn? Mơ tiếp nhé, bái bai” – Tôi giả vờ quay đi
“Tớ đùa thôi mà, chồng với chã con” – Cô nàng giả bộ hừ một tiếng
Tôi thôi chọc ghẹo cô nàng, lấy từ trong balo một hộp quà màu vàng sậm hơi cổ có hoa văn chi tiết như những tờ báo thường đọc hàng ngày, phía trên là chiếc nơ màu đỏ rượu vang
“Cho cậu, ‘vợ’ của tớ” – Tôi nháy mắt với cô nàng
“Xem như cậu có lương tâm Vào thôi, anh hai đợi cậu từ chiều tới giờ đó, sao cậu không cho anh ấy tới chở, thật là”
“Gần mà” – Tôi cắt đứt lời càm ràm của cô nàng
Để mặc cho Tuệ Mẫn kéo tay tôi vào trung tâm của bữa tiệc, đây là một căn phòng bao với diện tích khá lớn với đầy đủ mọi thứ cần thiết cho một bữa tiệc Bây giờ tôi mới có cơ hội nhìn kỹ cô nàng của tôi Hôm nay cô ấy mặc một chiếc đầm body bó sát dài trên đầu gối màu đỏ rượu vang để lộ những đường cong lã lướt trên cơ thể, mái tóc dài xoăn gợn được thả bồng bềnh phía sau khoảng lưng trần, cộng thêm đôi giày cao gót cùng màu Nhìn lên gương mặt được trang điễm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ mọng càng tăng thêm nét quyến rũ sẵn có ở Tuệ Mẫn
“Chậc Chậc” Tôi tặc lưỡi, khẽ lúc lắc đầu nhìn Tuệ Mẫn khi vừa ngồi xuống ghế
“Sao, không làm mất mặt chồng tớ chứ”
“Không mất mặt, tuyệt đối không mất mặt!”
Chúng tôi đều cười rộ lên vui vẻ sau khi câu nói vừa dứt
Đây là một tiệc đứng, mọi người có thể tự do tham gia các hoạt động mà mình yêu thích, không gò bó, không khuôn phép, tôi yêu điều đó
Chương 5 – Lý Tuệ Lâm*
Sau khi đã lấp đầy cái bao tử của mình, quay sang định nói chuyện với Tuệ Mẫn thì người đã không thấy đây Vâng, cô nàng của tôi lại bốc hơi một cách vô cùng kỳ lạ Từ lúc bước vào, đập vào mắt tôi là dàn rượu được xếp ngay ngắn trên kệ, trong thùng kiểu như đang ủ và quầy bar kiểu cổ mà tôi rất ư là thích thú Tôi không nghiện rượu, nhưng một lần vô tình nhìn thấy cách uống của loại rượu Tequila thì tôi đã nó mê hoặc
“Nhiên Nhiên”
“Lâm ca ca” – Tôi mỉm cười ngọt ngào với anh
Vừa nhắc đến đã xuất hiện rồi Đây chính là hung thủ giúp tôi nhận ra tửu lượng của mình cũng thật đáng nể Lý Tuệ Lâm, anh trai Lý Tuệ Mẫn, lớn hơn chúng tôi bốn tuổi Cả hai anh em nhà này đều thừa hưởng nét đẹp của bác gái, nhưng anh Lâm lại có một chút đẹp mắt hơn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhưng trông vẫn có nét thư sinh, sống mũi cao, đôi môi mỏng, khi cười lộ ra hàm răng trắng và rất đều Hôm nay anh vẫn mặc quần tây sọc nhỏ màu xám, áo vest ngoài cùng màu, thay thế cho áo sơ mi thường ngày thì bây giờ bên trong là áo thun màu trắng, kết hợp cùng một đôi giày bata màu trắng Thật đẹp mắt làm sao, tôi say mê ngắm nhìn, rất bổ mắt đó
“Nước cam nhé” – Anh mỉm cười Ôi, giọng nói của anh mới thật êm tai làm sao
“Tequila thì sao?” – Thấy anh đặt ly nước cam lên bàn, tôi liền bỏ trái táo đang ăn xuống, mặc cả với anh Lâu rồi không được nếm hương vị ấy, hôm nay nhất quyết tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này
“Chút nữa anh sẽ đưa em về nhà, nếu như em đồng ý?”
“Đồng ý!”
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi – “Đồng ý nhanh vậy sao?”
“Ai đã đưa em vào con đường tội lỗi này?” – Tôi liếc mắt nhìn anh
Anh hơi bối rối khi nghe tôi nói thế Tôi liền cười tươi với anh – “Anh có biết một chai này ở ngoài bán bao nhiêu không?”
Đưa chai Jose Cuervo Reserva de Familia* mà tôi đã nhìn nó từ lúc ngồi xuống đến giờ lên cho anh xem
“Em là giai cấp vô sản, phải dựa vào giai cấp tư sản để kiếm chút hời chứ”
Tôi vừa nói vừa gọi bartender đến thì chai rượu đã nằm trong tay anh Anh khẽ nhăn mày, quay sang nói gì đó với anh chàng bartender và chai rượu của tôi không cánh mà bay mất
“Chơi không đẹp nhé”
Anh mỉm cười xoa đầu tôi – “Chai đó đô hơi cao, anh chỉ đổi sang chai khác, sẽ không bạc đãi cái miệng của em”
“Anh tốt nhất! Tốt hơn con vợ của em luôn”
“Hai đứa nhóc tụi em thật là”
Ánh mắt của anh dịu dàng, luôn chứa một tia bao dung Tôi luôn ao ước có một người anh trai như anh Lâm, nhưng tôi chỉ có em trai, không có anh trai, thật hâm mộ cô nàng của tôi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn