- Ảnh bìa
- Tác giả
- min
- Thể loại
- truyện teen
- Tình trạng
- Đang viết
- Số chương
- chương 1
- Nguồn
- Vietwriter.com
- Lượt đọc
- 8,109
- Cập nhật
Trong màn mưa trắng xóa, lạnh buốt. Một bóng người nhỏ bé đang lê từng bước chậm rãi về phía trước. Cả thân người run lên từng đợt vì lạnh. Mới đây thôi, cái cảnh tượng kinh hoàng ấy đập vào mắt cô bé. Tiếng động lớn vang lên khi 2 chiếc ô tô va chạm kịch liệt vào nhau.
"Bố ơi. . Mẹ ơi..."
Tiếng la thất thanh xé màn mưa của cô. Nạn nhân trong cuộc tai nạn ấy là 2 người mà cô yêu quý nhất. Mùi xăng dầu rõ mồn một dần dần hòa vào mùi máu tanh nồng. Cô vẫn nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng nhưng chất chứa đầy yêu thương của mẹ cô lúc đó như muốn nói cô phải vững vàng sống tiếp.
Bàn chân nhỏ bé mà sao lúc này với cô nó thật nặng nề. Bước đi, đứng lên rồi lại khuỵu xuống không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Mưa rơi xối xả vào mặt cô giá buốt hòa vào dòng nước mắt nóng hổi, đắng nghét. Mái tóc đen mượt bết lại rũ rượi. Những bước chân chậm rãi dần chuyển thành những sải chân dài, lao vụt đi trong nỗi đau đớn dày vò. Mồ hôi túa ra sau mỗi bước chạy. Cô bé nghiến răng, nắm tay thật chặt, ghì những ngón tay nhỏ nhắn vào sâu trong lòng bàn tay kìm chế đôi bờ vai run lên vì khóc. Cô đã chạy như thế chẳng biết bao lâu nhưng sao mùi máu tanh vẫn đáng sợ như thế. Chiếc váy trắng tinh khiết nhuốm màu đỏ đau thương. Nỗi ám ảnh vẫn còn đó, tâm can cô giằng xé vô vàn vết thương. Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, gió gào thét không ngừng. Chạy quãng đường dài khiến cô kiệt sức ngã khuỵu xuống lòng đường lạnh giá. Khuôn mặt ngáy thơ trắng bệch, không chút sức sống. Đáy mắt thấp thoáng những tia lạnh lẽo chết chóc. Mưa tê tái như đang khóc cùng cô - thật thê lương. Cô từ từ thiếp đi trong vô thức, nước mắt vẫn lăn dài.
"Bố ơi. . Mẹ ơi..."
Tiếng la thất thanh xé màn mưa của cô. Nạn nhân trong cuộc tai nạn ấy là 2 người mà cô yêu quý nhất. Mùi xăng dầu rõ mồn một dần dần hòa vào mùi máu tanh nồng. Cô vẫn nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng nhưng chất chứa đầy yêu thương của mẹ cô lúc đó như muốn nói cô phải vững vàng sống tiếp.
Bàn chân nhỏ bé mà sao lúc này với cô nó thật nặng nề. Bước đi, đứng lên rồi lại khuỵu xuống không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Mưa rơi xối xả vào mặt cô giá buốt hòa vào dòng nước mắt nóng hổi, đắng nghét. Mái tóc đen mượt bết lại rũ rượi. Những bước chân chậm rãi dần chuyển thành những sải chân dài, lao vụt đi trong nỗi đau đớn dày vò. Mồ hôi túa ra sau mỗi bước chạy. Cô bé nghiến răng, nắm tay thật chặt, ghì những ngón tay nhỏ nhắn vào sâu trong lòng bàn tay kìm chế đôi bờ vai run lên vì khóc. Cô đã chạy như thế chẳng biết bao lâu nhưng sao mùi máu tanh vẫn đáng sợ như thế. Chiếc váy trắng tinh khiết nhuốm màu đỏ đau thương. Nỗi ám ảnh vẫn còn đó, tâm can cô giằng xé vô vàn vết thương. Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, gió gào thét không ngừng. Chạy quãng đường dài khiến cô kiệt sức ngã khuỵu xuống lòng đường lạnh giá. Khuôn mặt ngáy thơ trắng bệch, không chút sức sống. Đáy mắt thấp thoáng những tia lạnh lẽo chết chóc. Mưa tê tái như đang khóc cùng cô - thật thê lương. Cô từ từ thiếp đi trong vô thức, nước mắt vẫn lăn dài.
Last edited by a moderator: