Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288
Hiên Viên Ngưng Sương vung tay lên, mười tên binh sĩ chia nhau đi về hướng các đại thần, trong đó một người đi hướng Mộc Chính Đức ở trên cao, một người đi hướng Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ, còn lại trước mặt hai đại quốc cũng phân biệt có một binh sĩ nâng khay, số còn lại thì phân bố ở giữa tiểu quốc cùng triều thần.
Mộc Tịch Bắc cũng không vội vã nhìn vào đồ vật trên khay, mà là đem ánh mắt dừng ở trên mặt Hiên Viên Ngưng Sương.
Trong cặp mắt kia mang theo đắc ý cùng hưng phấn không che giấu chút nào, cộng thêm một phần chờ mong, mặc dù tất cả mọi người đều không biết vì sao.
Có điều Mộc Tịch Bắc có thể khẳng định là, Hiên Viên Ngưng Sương hưng phấn nhất định không phải bởi vì nàng ta chắc chắn rằng sẽ không có người nào đoán ra lễ vật lần này của Nam Kiều là cái gì, điều này cũng mang ý nghĩa lễ vật này nhất định không mang theo thiện ý.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc bắt đầu ngưng trọng lên, lần này mới dừng ánh mắt ở trên tấm vải đỏ, phía dưới vải đỏ hình như là thứ gì đó hình cầu, thật sự là khó mà làm cho người ta đoán ra.
Vương công công nhận lấy khay trong tay binh sĩ, bưng đến bên người Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức cũng không gấp, hai mắt hơi nheo lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Các binh sĩ lấy vải đỏ trên khay xuống, hiện ra chính là một viên thủy tinh cầu màu đen, đen nhánh như mực, lớn chừng cỡ nắm tay, trên mặt cầu có một chỗ bị đục thủng, có một chuỗi trân châu xuyên thành dây xích rơi ra, nhìn qua thì có thể làm đồ trang sức cũng có thể đeo ở trên người.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên thủy tinh cầu màu đen trên khay, trong lòng biết được cái này nhất định không phải chỉ là món trang sức đơn giản như vậy, rốt cuộc Hiên Viên Ngưng Sương đang có ý đồ gì.
" Các ngươi đừng đứng ngốc ở nơi đó, cầm vật trong tay cho mọi người truyền nhau, xem xem, ai sẽ biết được đây là vật gì. " Hiên Viên Ngưng Sương rất hào phóng mở miệng.
Bọn thị vệ đáp vâng rồi giơ khay gần tới trước mặt mọi người.
Mộc Tịch Bắc cũng không đưa tay cầm lấy, mà là cẩn thận quan sát thủy tinh màu đen trước mặt, Ân Cửu Dạ đồng dạng cũng cau lại lông mày.
Mộc Chính Đức cũng không đụng vào thủy tinh cầu màu đen kia, dẫn đầu mở miệng nói: " Trẫm chưa bao giờ thấy qua vật này, cũng không biết vật này là cái gì?"
Hiên Viên Ngưng Sương chửi bới trong lòng, Mộc Chính Đức quả nhiên là lão cáo già, đoán cũng không chịu đoán, lại trực tiếp chờ mình công bố, nhưng nếu đây là do mình tỉ mỉ chuẩn bị, sao có thể dễ dàng nói ra được.
" Bệ hạ chẳng lẽ không biết? Tây La Quốc nhân tài đông đảo, sao có thể không biết vật này? Nhưng có lẽ do bệ hạ ở lâu trong cung, không biết được cũng có thể hiểu, không bằng hãy để chúng đại thần truyền nhau nhìn xem, cũng dễ để kết luận vật này. " Hiên Viên Ngưng Sương tiếp tục nói.
Mộc Chính Đức cũng không trúng kế, mà mở miệng nói: " Hiên Viên công chúa thật sự là xem trọng Tây La ta, Tây La ta chỉ là thâm sơn cùng cốc, làm sao so được với Nam Kiều địa linh nhân kiệt, không bằng mời Hiên Viên công chúa giải thích nghi hoặc cho người thôn dã như Trẫm đi."
Nhìn thấy Mộc Chính Đức không thèm để ý tự hạ mình, thậm chí cũng không đụng vào thủy tinh cầu màu đen kia, trong lòng Hiên Viên Ngưng Sương dâng lên một cỗ tức giận.
Lúc này, tên nam tử âm nhu bên người Hiên Viên Ngưng Sương tiến lên một bước mở miệng nói: " Lời ấy của Bệ hạ không khỏi quá mức võ đoán, không bằng như thế này đi, mời chư thần các quốc gia cùng nhau suy đoán một phen, nếu như có người đoán ra, Nam Kiều ta nguyện tặng vạn xấp lụa là, lương thảo vạn bao."
Mộc Tịch Bắc quan sát tỉ mỉ người này, không thể không nói lời này thật sự là cao minh, khiến Mộc Chính Đức không thể nào phản bác được.
Dù sao cũng không phải tất cả các quốc gia khác đều cường đại như tứ quốc, lụa là ngàn xấp, lương thảo vạn bao, đối với rất nhiều tiểu quốc mà nói tuyệt đối không phải một con số nhỏ, nếu như Mộc Chính Đức quả quyết cự tuyệt, chẳng phải sẽ chặt đứt làm ăn của người ta, sợ là sẽ khiến người ta sinh lòng oán hận.
Quả nhiên, người này vừa mới nói xong, liền có người của tiểu quốc mở miệng nói: " Đúng vậy, bệ hạ, không bằng để chúng ta đoán trước xem sao, có lẽ sẽ có người đoán đúng?"
" Đúng rồi đó! Bệ hạ,Tây La các ngươi không có ai biết, nói không chừng Đồng La Quốc chúng ta sẽ có người biết thì sao. " Sứ giả Đồng La mở miệng nói.
Quả nhiên lợi là dễ dụ nhất, đã có rất nhiều người bắt đầu kích động, mà lợi ích này, cũng rất dễ dàng kích phát mâu thuẫn, nhưng nơi này dù sao cũng là cung điện Tây La, nếu như thật sự có gì bất trắc phát sinh, như vậy chịu tai họa lớn nhất chính là Tây La.
Nhưng nếu như không đồng ý, thì sẽ bị vô số tiểu quốc oán hận, một câu này của nam tử liền đẩy Tây La vào tình cảnh lưỡng nan.
Một mùi hương nhàn nhạt phiêu tán trong không trung, mọi người rục rịch muốn động, Mộc Chính Đức cũng không có lý do ngăn trở nữa, ngay lúc có người đã muốn đưa tay chạm vào thủy tinh cầu màu đen, Mộc Tịch Bắc đột nhiên mở miệng nói: " Chậm đã."
Hiên Viên Ngưng Sương có chút thất vọng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc: " Không biết Vĩnh Dạ quận chúa có cao kiến gì?"
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Ta nghĩ, thứ này không cần đưa cho mọi người xem qua đâu."
" Ồ? Đây là vì sao? Chẳng lẽ Vĩnh Dạ công chúa xem thường lễ vật của Nam Kiều chúng ta? "Hiên Viên Ngưng Sương hỏi ngược lại.
Mộc Tịch Bắc cầm lấy thủy tinh cầu màu đen trong tay thị vệ trước mặt, khẽ động vào dây xích trân châu phía trên, bên cạnh Ân Cửu Dạ lập tức phi thân lên, ngay sau đó một cước đá bay ra ngoài, đá về phía một cây xà nhà ảnh hưởng không lớn.
" Bùm! " Một tiếng, một tia lửa nổ tung, sắc trời vốn âm u cũng bị chiếu rọi sáng như ban ngày, giống như tiếng sấm sét vang dội.
Trong điện không ít đại thần đều bị dọa quá sợ hãi, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, tên binh lính đứng ở xà nhà cuối cùng tựa như rất kinh hãi, cấp tốc chạy trốn, hạt châu của thủy tinh cầu màu đen trong tay lại bay ra ngoài, không trung lần nữa nổ tung một đạo bạch quang, tên sứ giả nọ của Đồng La, thân thể trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi, máu tươi chảy ngang.
Dưới sự ám chỉ của Hiên Viên Ngưng Sương, những binh lính kia đều giả bộ như bị dọa sợ, khẽ động hạt châu trong tay, giống như vô ý ném ra ngoài.
Ám vệ Tây La ẩn núp ở chỗ tối, lập tức phi thân mà ra, học hành động trước đó của Ân Cửu Dạ, đá thủy tinh cầu về phía không trung, tận lực tránh ra chỗ có nhiều người.
Một trận hỗn loạn qua đi, đại điện khôi phục lại yên tĩnh, đã có hơn mười người ngã trên mặt đất, thân thể hoàn toàn thay đổi, máu chảy không ngừng.
Cây xà nhà kia bị oanh tạc mãnh liệt, đã bắt đầu sụp đổ, mà phương hướng sụp đổ lại chính là trung tâm đại điện chỗ của Hiên Viên Ngưng Sương!
Trong mắt Hiên Viên Ngưng Sương lóe lên một tia lãnh ý, không nghĩ tới lại bị nàng ta khám phá ra! Thật sự là đáng tiếc, nếu không, chỉ sợ những người ở chỗ này hiện giờ đều đã bị nổ đến thi cốt vô tồn rồi.
Xà nhà cực thô đổ thẳng đến chỗ Hiên Viên Ngưng Sương trong điện, thế nhưng nàng ta vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích tí nào, khóe miệng từ đầu đến cuối đều treo một nụ cười lạnh.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, Ân Cửu Dạ ôm nàng ở trong ngực, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người nữ tử trong điện, có một số nữ tử của nhà quan lại thì không dám nhìn, có một số thì bởi vì kinh hãi mà thét lên, có một số thì nhắm chặt hai mắt.
Mà ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tráng hán bên người Hiên Viên Ngưng Sương lại duỗi ra hai tay, chống lấy cây xà nhà cực nặng kia, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người không chút sứt mẻ.
Cũng không để cây xà nhà kia đụng vào một sợi tóc của Hiên Viên Ngưng Sương.
Mọi người ở đây kinh hô, tráng hán kia hét lớn một tiếng.
" A! " Sau đó từng bước một đi về phía trước, vậy mà sinh sinh đẩy lùi cây cột kia, cuối cùng dùng chút lực, đẩy cây cột về hướng ngược lại, đụng vào mặt tường đại điện, làm trên nóc nhà rớt xuống không ít bụi đất, toàn bộ đại điện dường như cũng bị lung lay.
Mộc Tịch Bắc nhìn người này, nhận ra hắn chính là tên tráng hán ngày đó, chỉ là không nghĩ tới, trời sinh thần lực, vậy mà cường hãn như thế, có lẽ cho dù là Ân Cửu Dạ cũng không thể đẩy nổi cây cột kia.
Người này chưa trừ, tất thành họa lớn!
" Vĩnh Dạ công chúa quả nhiên là học rộng tài cao, hiểu biết sâu sắc, chỉ là không nghĩ tới xà nhà của quý quốc lại yếu như thế, vậy mà làm cho binh sĩ Nam Kiều ta khiếp sợ quá độ, đồ trong tay đều bay hết ra ngoài, bản cung thật sự là sâu sắc áy náy." Sắc mặt của Hiên Viên Ngưng Sương không thay đổi chút nào, thế nhưng trong lòng mọi người cũng sớm đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Không thể tưởng được Nam Kiều vậy mà nắm giữ phương pháp chế tác hỏa cầu, phương pháp này từng được Chu Quốc khởi xướng vào hơn một ngàn năm trước, chỉ là về sau thiên hạ nhất thống, Tùy Võ Đế vì phòng ngừa người hữu tâm mơ ước giang sơn, mưu đồ làm loạn, lợi dụng vật này nguy hại xã tắc, nên liền đem đi hủy hết, đồng thời tru sát tất cả những người biết về phương pháp này.
Từ đó về sau, phương pháp luyện chế hỏa cầu dần dần thất truyền, cho dù các đời quân vương đều nỗ lực tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả, trôi qua hơn một ngàn năm, mọi người cũng dần dần lãng quên việc này.
Lại không ngờ, bây giờ hỏa cầu lại một lần nữa hiện thế ở Nam Kiều! Đối với chư quốc, đây đúng là một sự uy hiếp cực lớn!
Mộc Tịch Bắc hiểu rõ điều này, khó trách Nam Kiều dám lớn lối như vậy, thì ra là nắm giữ phương pháp chế tác hỏa cầu, chỉ là trên sử sách ghi chép, lúc hỏa cầu nổ tung lan ra phạm vi rất rộng, nhưng nhìn từ mấy cái hỏa cầu vừa rồi, thì uy lực cũng không quá lớn, xem ra, cũng không phải do Nam Kiều có được bí pháp thất truyền đã lâu, mà là vẫn luôn có người đang dốc lòng nghiên cứu chế tạo.
Mà đồ vật Nam Kiều dùng là thủy tinh, không biết là bởi vì điều kiện hà khắc chỉ có thể tạm thời sử dụng thủy tinh, hay là vì mê hoặc Tây La, nên mới đem đổi thành thủy tinh.
Dù sao thủy tinh phí tổn đắt đỏ, không thể nào sử dụng trong phạm vi lớn được, Nam Kiều sai người móc sạch bên trong thủy tinh, rót vào bột lưu huỳnh, dùng trân châu tác động, liền làm ra đồ vật này.
Vừa rồi, nàng cũng bởi vì ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoang thoảng, nên mới phát hiện ra, nếu không, một khi thứ này mở ra trong đại diện, chỉ sợ không có mấy người có thể may mắn thoát khỏi hiểm cảnh, Hiên Viên Ngưng Sương này thật sự là tính kế thâm độc!
Rồi sau đó tên nam tử trời sinh thần lực ra tay, cũng triệt để cho tất cả mọi người một đòn ra oai phủ đầu.
Đợi đến lúc văn đấu, sắc trời tối hơn một chút, mọi người sẽ dời đến ngũ võ đài, bắt đầu thi đấu võ nghệ, có người này cầm đầu, thì người của các quốc gia khác còn ai dám tiến lên nộp mạng nữa!
Bởi vì uy lực của thứ này, nên trong lúc nhất thời không có người nào dám chỉ trích Hiên Viên Ngưng Sương sai lầm, chỉ có thể bảo trì trầm mặc, đối với đám người trước đó tìm mọi cách ngăn cản Mộc Chính Đức, cũng không cách nào biểu thị bất mãn của mình được.
Mộc Chính Đức sai người kéo toàn bộ thi thể trên mặt đất ra ngoài, một lần nữa thu thập đại điện.
" Vĩnh Dạ học thức kém cỏi, làm sao so được với Hiên Viên công chúa kiến thức rộng rãi, lần này Hiên Viên công chúa chuẩn bị đại lễ này, thật sự là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. " Mộc Chính Đức ngồi ở vị trí đầu nhìn không ra chút tức giận, vẫn như trước cười tủm tỉm mở miệng nói.
Hiên Viên Ngưng Sương cười nói: " Chỉ là chút tài mọn thôi, khó mà đến được nơi thanh nhã."
" Hiên Viên công chúa thật sự là quá khiêm tốn, đã sớm nghe nói Thái hậu Nam Kiều chính là nữ trung hào kiệt, không ngờ công chúa cũng là một nhân tài, thật sự khiến trẫm thấy xấu hổ. " Mộc Chính Đức tiếp tục nói.
Hiên Viên Ngưng Sương lại nói: " Nếu lễ vật đã dâng lên, vậy Nam Kiều ta sẽ không tiếp tục trì hoãn yến hội nữa."
Dứt lời, Hiên Viên Ngưng Sương một thân thong dong trở về chỗ ngồi.
Yến hội đơn giản chính là ca múa, cũng không vì Mộc Chính Đức đăng cơ mà trở nên thú vị hơn, vẫn như cũ là dài dòng vô vị.
Chỉ là dưới bầu không khí yên tĩnh, mọi người lại mang tâm tư khác nhau, tin tức đột nhiên xuất hiện trong lúc nhất thời đều có trù tính riêng.
Đợi đến khi ca múa kết thúc, mới bắt đầu cái gọi là tranh tài, mỹ danh nói là luận bàn trao đổi, nhưng đối với các quốc gia, nếu như thua quá thảm, thật sự sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Bắt đầu so tài phần lớn là một ít thi từ ca phú, cũng không có khác biệt quá lớn, bốn đại quốc phân biệt thắng mấy trận, tiểu quốc hơi ít một chút, cũng không có người nào quá mất mặt.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, sau đó cười nói: " Đã sớm nghe nói Vĩnh Dạ công chúa có kỹ thuật múa khuynh thành, nhân gian ít có, bản cung vẫn luôn muốn luận bàn, còn xin bệ hạ ân chuẩn, cho bản cung một cơ hội."
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Hiên Viên Ngưng Sương và Mộc Tịch Bắc, trong lúc nhất thời tâm tư khác nhau.
Lông mày Ân Cửu Dạ hơi nhíu lại, nhìn về phía Hiên Viên Ngưng Sương trong mắt sắc hiện lên một tia sát ý.
" Không biết Hiên Viên công chúa muốn luận bàn như thế nào? " Mộc Chính Đức cười tủm tỉm mở miệng hỏi.
Hiên Viên Ngưng Sương cười nói: " Đương nhiên là cùng nhau luận bàn, xem xem ai thua trận trước."
Trong lòng Ân Cửu Dạ căng thẳng, cũng không phải là tuần tự so tài, mà là cùng nhau luận bàn, đây cũng mang ý nghĩa Hiên Viên Ngưng Sương có thể thời khắc động thủ trong lúc tỉ thí, mưu đồ làm loạn.
Nhớ tới roi xương người ngâm kịch độc trong tay Hiên Viên Ngưng Sương, khiến trong lòng hắn dâng lên một trận bất an, Bắc Bắc căn bản không có nội lực, mặc dù biết một ít sát chiêu, nhưng cũng khó mà địch nổi Hiên Viên Ngưng Sương đã luyện thành âm tà chi công.
Mộc Chính Đức cũng có chút do dự, dù sao mặt mũi của Tây La Quốc thật sự là không quan trọng bằng an nguy của Bắc Bắc, nếu bây giờ mình làm Hoàng đế, mà lại đẩy Bắc Bắc vào trong nguy hiểm, vậy không bằng không làm hoàng đế còn hơn!
Lông mày Mộc Tịch Bắc cũng chau lại, ngay lúc nàng đang muốn mở miệng, trong lòng bàn tay lại truyền đến một cỗ nhiệt lượng, quay đầu, lại phát hiện Ân Cửu Dạ đang truyền nội lực cho nàng, trong lòng ấm áp, không có cự tuyệt.
Nàng cũng không phải người cuồng vọng tự đại không ai bì nổi, tất nhiên sẽ hiểu hoàn cảnh lúc này, chỉ dựa vào trí nhớ tránh thoát sát chiêu của Hiên Viên Ngưng Sương, khả năng là không lớn, có chút nội lực luôn có thể làm được gấp đôi.
" Nếu Hiên Viên công chúa đã thịnh tình mời, Tây La ta cũng không thể phật mặt công chúa được. "Mộc Tịch Bắc đứng dậy, chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt nhẹ nhàng không ít, tìm được cảm giác của kiếp trước.
Ân Cửu Dạ nội lực cao thâm, vừa rồi tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng có thể có được một đến hai năm, bởi vì kiếp trước mình cũng không phải là người không có nội lực, nên chỉ cần vận khí thêm một chút, thì đã có thể dung hợp rồi.
" Như thế rất tốt, Vĩnh Dạ công chúa quả nhiên là người sảng khoái. " Hiên Viên Ngưng Sương cười nói.
Sau khi Mộc Tịch Bắc phân phó vài câu với Thanh Từ, liền cùng Hiên Viên Ngưng Sương chia nhau xuống dưới đổi vũ y, Ân Cửu Dạ cũng đứng dậy đi theo, chỉ có một hai năm nội lực thật sự khó mà làm hắn yên tâm, bây giờ Hiên Viên Ngưng Sương mười sáu mười bảy tuổi, mặc dù tương xứng với tuổi của Bắc Bắc.
Nhưng nàng ta tuyệt đối không chỉ có mười mấy năm nội lực, lợi dụng võ công âm tà, nội lực sẽ còn cao hơn gấp bội.
Mộc Tịch Bắc ở trong điện cởi bỏ quần áo, còn chưa kịp mặc vào, Ân Cửu Dạ đã đẩy cửa đi đến, nhìn thân ảnh yểu điệu phía sau bình phong, nhưng lúc này ai cũng không có thời gian trêu chọc.
" Nhanh lên, ta truyền thêm cho nàng mấy năm nội lực. " Ân Cửu Dạ hiếm khi thấy lo lắng như thế, Hiên Viên Ngưng Sương cuồng vọng ngoan độc không hề che giấu, nhớ tới Sơ Nhị trúng độc rất sâu, trong lúc nhất thời trong lòng vô cùng bồn chồn.
Sau khi Mộc Tịch Bắc đổi lại một thân vũ y màu vàng nhạt, liền ngồi trên mặt đất, Ân Cửu Dạ cũng ngồi xếp bằng hai chân, hai tay làm thành chưởng, ở trên lưng Mộc Tịch Bắc vận chuyển nội lực.
Thanh Từ cầm bút vẽ kim sắc, ở trên trán Mộc Tịch Bắc phác hoạ ra một đóa Kim Liên, trên búi tóc giữ lại một cái mũ phượng, còn châu trâm còn lại đều đổi thành phối sức màu hoàng kim, trên mũ là một đóa hoa phù dung màu vàng.
Động tác của Thanh Từ cũng cực nhanh, sau khi đơn giản sơ chỉnh mấy cái, liền giúp đỡ Phó Dĩ Lam đang ở một bên may vá cái gì đó.
Nhìn kỹ lại, mới phát hiện, Phó Dĩ Lam khâu chính là một đôi giày múa màu vàng, hai cái lưỡi dao sắc bén phân biệt khâu ở trước mũi giày.
Mà Thanh Từ khâu chính là dải lụa dài mà Mộc Tịch Bắc muốn dùng, phía cuối tấm lụa dài cũng may hai cái lưỡi dao.
Sơ Nhất ở bên ngoài gõ gõ, Thanh Từ tiến đến mở cửa ra: " Thế nào? Mang đến không?"
" Có, mang đến rồi. " Sơ Nhất một mặt gật đầu, một mặt từ trong ngực móc ra hơn mười cái bình sứ, cầm qua một cái chậu đồng cực dày, liền bắt đầu đổ chất lỏng trong bình sứ vào trong chậu đồng.
Thanh Từ nhìn nhìn màn lụa màu vàng, có chút bất an hỏi: " Lụa này thật sự không có vấn đề chứ?"
Sau khi Sơ Nhất cẩn thận kiểm tra một lượt, gật đầu nói: " Lụa này đều làm từ tơ vàng ngân tuyến, không có vấn đề đâu."
Thanh Từ nghe thế mới đem hai dải lụa ngâm vào chất lỏng trong chậu trong.
Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, đang cố để cho nội lực chạy khắp toàn thân mình.
Ân Cửu Dạ vừa giúp nàng khai thông vừa mở miệng nói: " Không thể truyền thêm nữa, nếu không nội lực tích tụ, sẽ dễ bị đứt đoạn kinh mạch."
Mộc Tịch Bắc gật đầu, bây giờ trong cơ thể mình ước chừng có bốn năm năm nội lực, mặc dù vẫn khó mà địch lại Hiên Viên Ngưng Sương, nhưng lại đủ để giữ mạng.
Mang giày xong, trên tay quấn mấy lớp vải màu vàng, sau đó cầm lấy hai dải lụa, Mộc Tịch Bắc liền đi ra ngoài.
Trong đại điện, Hiên Viên Ngưng Sương đã chuẩn bị xong.
Mộc Tịch Bắc đưa mắt đánh giá, một thân trang phục dị tộc, môi đỏ tươi xinh đẹp, trong tay quả nhiên cầm cây roi xương người kia, trên tay đeo một cái vòng tay cực thô, ở giữa vòng tay là một đầu báo, hai mắt nhìn chằm chằm.
Bên hông treo một cái đầu lâu lớn chừng quả đấm làm thành đai lưng, quấn quanh hai ba vòng, không ai dám tưởng tượng khô lâu kia sẽ là cái gì.
" Thì ra Hiên Viên công chúa thích vũ đạo dị tộc, quả nhiên là học nhiều thấy nhiều. " Mộc Tịch Bắc dẫn đầu mở miệng nói.
" Vĩnh Dạ công chúa thật sự là quá khiêm tốn, những cái bản cung biết chẳng qua đều là mấy thứ không ra gì, mong rằng Vĩnh Dạ công chúa thủ hạ lưu tình, đừng làm cho bản cung thua quá mức khó coi mới phải. " Hiên Viên Ngưng Sương cười nói.
Bầu không khí trong đại điện bắt đầu khẩn trương lên, dường như ai ai cũng đều thấy được không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Eo của ta... Đợi đến Trung thu nghỉ ta phải đi kiểm tra một chút mới được.
Mộc Tịch Bắc cũng không vội vã nhìn vào đồ vật trên khay, mà là đem ánh mắt dừng ở trên mặt Hiên Viên Ngưng Sương.
Trong cặp mắt kia mang theo đắc ý cùng hưng phấn không che giấu chút nào, cộng thêm một phần chờ mong, mặc dù tất cả mọi người đều không biết vì sao.
Có điều Mộc Tịch Bắc có thể khẳng định là, Hiên Viên Ngưng Sương hưng phấn nhất định không phải bởi vì nàng ta chắc chắn rằng sẽ không có người nào đoán ra lễ vật lần này của Nam Kiều là cái gì, điều này cũng mang ý nghĩa lễ vật này nhất định không mang theo thiện ý.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc bắt đầu ngưng trọng lên, lần này mới dừng ánh mắt ở trên tấm vải đỏ, phía dưới vải đỏ hình như là thứ gì đó hình cầu, thật sự là khó mà làm cho người ta đoán ra.
Vương công công nhận lấy khay trong tay binh sĩ, bưng đến bên người Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức cũng không gấp, hai mắt hơi nheo lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Các binh sĩ lấy vải đỏ trên khay xuống, hiện ra chính là một viên thủy tinh cầu màu đen, đen nhánh như mực, lớn chừng cỡ nắm tay, trên mặt cầu có một chỗ bị đục thủng, có một chuỗi trân châu xuyên thành dây xích rơi ra, nhìn qua thì có thể làm đồ trang sức cũng có thể đeo ở trên người.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên thủy tinh cầu màu đen trên khay, trong lòng biết được cái này nhất định không phải chỉ là món trang sức đơn giản như vậy, rốt cuộc Hiên Viên Ngưng Sương đang có ý đồ gì.
" Các ngươi đừng đứng ngốc ở nơi đó, cầm vật trong tay cho mọi người truyền nhau, xem xem, ai sẽ biết được đây là vật gì. " Hiên Viên Ngưng Sương rất hào phóng mở miệng.
Bọn thị vệ đáp vâng rồi giơ khay gần tới trước mặt mọi người.
Mộc Tịch Bắc cũng không đưa tay cầm lấy, mà là cẩn thận quan sát thủy tinh màu đen trước mặt, Ân Cửu Dạ đồng dạng cũng cau lại lông mày.
Mộc Chính Đức cũng không đụng vào thủy tinh cầu màu đen kia, dẫn đầu mở miệng nói: " Trẫm chưa bao giờ thấy qua vật này, cũng không biết vật này là cái gì?"
Hiên Viên Ngưng Sương chửi bới trong lòng, Mộc Chính Đức quả nhiên là lão cáo già, đoán cũng không chịu đoán, lại trực tiếp chờ mình công bố, nhưng nếu đây là do mình tỉ mỉ chuẩn bị, sao có thể dễ dàng nói ra được.
" Bệ hạ chẳng lẽ không biết? Tây La Quốc nhân tài đông đảo, sao có thể không biết vật này? Nhưng có lẽ do bệ hạ ở lâu trong cung, không biết được cũng có thể hiểu, không bằng hãy để chúng đại thần truyền nhau nhìn xem, cũng dễ để kết luận vật này. " Hiên Viên Ngưng Sương tiếp tục nói.
Mộc Chính Đức cũng không trúng kế, mà mở miệng nói: " Hiên Viên công chúa thật sự là xem trọng Tây La ta, Tây La ta chỉ là thâm sơn cùng cốc, làm sao so được với Nam Kiều địa linh nhân kiệt, không bằng mời Hiên Viên công chúa giải thích nghi hoặc cho người thôn dã như Trẫm đi."
Nhìn thấy Mộc Chính Đức không thèm để ý tự hạ mình, thậm chí cũng không đụng vào thủy tinh cầu màu đen kia, trong lòng Hiên Viên Ngưng Sương dâng lên một cỗ tức giận.
Lúc này, tên nam tử âm nhu bên người Hiên Viên Ngưng Sương tiến lên một bước mở miệng nói: " Lời ấy của Bệ hạ không khỏi quá mức võ đoán, không bằng như thế này đi, mời chư thần các quốc gia cùng nhau suy đoán một phen, nếu như có người đoán ra, Nam Kiều ta nguyện tặng vạn xấp lụa là, lương thảo vạn bao."
Mộc Tịch Bắc quan sát tỉ mỉ người này, không thể không nói lời này thật sự là cao minh, khiến Mộc Chính Đức không thể nào phản bác được.
Dù sao cũng không phải tất cả các quốc gia khác đều cường đại như tứ quốc, lụa là ngàn xấp, lương thảo vạn bao, đối với rất nhiều tiểu quốc mà nói tuyệt đối không phải một con số nhỏ, nếu như Mộc Chính Đức quả quyết cự tuyệt, chẳng phải sẽ chặt đứt làm ăn của người ta, sợ là sẽ khiến người ta sinh lòng oán hận.
Quả nhiên, người này vừa mới nói xong, liền có người của tiểu quốc mở miệng nói: " Đúng vậy, bệ hạ, không bằng để chúng ta đoán trước xem sao, có lẽ sẽ có người đoán đúng?"
" Đúng rồi đó! Bệ hạ,Tây La các ngươi không có ai biết, nói không chừng Đồng La Quốc chúng ta sẽ có người biết thì sao. " Sứ giả Đồng La mở miệng nói.
Quả nhiên lợi là dễ dụ nhất, đã có rất nhiều người bắt đầu kích động, mà lợi ích này, cũng rất dễ dàng kích phát mâu thuẫn, nhưng nơi này dù sao cũng là cung điện Tây La, nếu như thật sự có gì bất trắc phát sinh, như vậy chịu tai họa lớn nhất chính là Tây La.
Nhưng nếu như không đồng ý, thì sẽ bị vô số tiểu quốc oán hận, một câu này của nam tử liền đẩy Tây La vào tình cảnh lưỡng nan.
Một mùi hương nhàn nhạt phiêu tán trong không trung, mọi người rục rịch muốn động, Mộc Chính Đức cũng không có lý do ngăn trở nữa, ngay lúc có người đã muốn đưa tay chạm vào thủy tinh cầu màu đen, Mộc Tịch Bắc đột nhiên mở miệng nói: " Chậm đã."
Hiên Viên Ngưng Sương có chút thất vọng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc: " Không biết Vĩnh Dạ quận chúa có cao kiến gì?"
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Ta nghĩ, thứ này không cần đưa cho mọi người xem qua đâu."
" Ồ? Đây là vì sao? Chẳng lẽ Vĩnh Dạ công chúa xem thường lễ vật của Nam Kiều chúng ta? "Hiên Viên Ngưng Sương hỏi ngược lại.
Mộc Tịch Bắc cầm lấy thủy tinh cầu màu đen trong tay thị vệ trước mặt, khẽ động vào dây xích trân châu phía trên, bên cạnh Ân Cửu Dạ lập tức phi thân lên, ngay sau đó một cước đá bay ra ngoài, đá về phía một cây xà nhà ảnh hưởng không lớn.
" Bùm! " Một tiếng, một tia lửa nổ tung, sắc trời vốn âm u cũng bị chiếu rọi sáng như ban ngày, giống như tiếng sấm sét vang dội.
Trong điện không ít đại thần đều bị dọa quá sợ hãi, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, tên binh lính đứng ở xà nhà cuối cùng tựa như rất kinh hãi, cấp tốc chạy trốn, hạt châu của thủy tinh cầu màu đen trong tay lại bay ra ngoài, không trung lần nữa nổ tung một đạo bạch quang, tên sứ giả nọ của Đồng La, thân thể trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi, máu tươi chảy ngang.
Dưới sự ám chỉ của Hiên Viên Ngưng Sương, những binh lính kia đều giả bộ như bị dọa sợ, khẽ động hạt châu trong tay, giống như vô ý ném ra ngoài.
Ám vệ Tây La ẩn núp ở chỗ tối, lập tức phi thân mà ra, học hành động trước đó của Ân Cửu Dạ, đá thủy tinh cầu về phía không trung, tận lực tránh ra chỗ có nhiều người.
Một trận hỗn loạn qua đi, đại điện khôi phục lại yên tĩnh, đã có hơn mười người ngã trên mặt đất, thân thể hoàn toàn thay đổi, máu chảy không ngừng.
Cây xà nhà kia bị oanh tạc mãnh liệt, đã bắt đầu sụp đổ, mà phương hướng sụp đổ lại chính là trung tâm đại điện chỗ của Hiên Viên Ngưng Sương!
Trong mắt Hiên Viên Ngưng Sương lóe lên một tia lãnh ý, không nghĩ tới lại bị nàng ta khám phá ra! Thật sự là đáng tiếc, nếu không, chỉ sợ những người ở chỗ này hiện giờ đều đã bị nổ đến thi cốt vô tồn rồi.
Xà nhà cực thô đổ thẳng đến chỗ Hiên Viên Ngưng Sương trong điện, thế nhưng nàng ta vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích tí nào, khóe miệng từ đầu đến cuối đều treo một nụ cười lạnh.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, Ân Cửu Dạ ôm nàng ở trong ngực, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người nữ tử trong điện, có một số nữ tử của nhà quan lại thì không dám nhìn, có một số thì bởi vì kinh hãi mà thét lên, có một số thì nhắm chặt hai mắt.
Mà ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tráng hán bên người Hiên Viên Ngưng Sương lại duỗi ra hai tay, chống lấy cây xà nhà cực nặng kia, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người không chút sứt mẻ.
Cũng không để cây xà nhà kia đụng vào một sợi tóc của Hiên Viên Ngưng Sương.
Mọi người ở đây kinh hô, tráng hán kia hét lớn một tiếng.
" A! " Sau đó từng bước một đi về phía trước, vậy mà sinh sinh đẩy lùi cây cột kia, cuối cùng dùng chút lực, đẩy cây cột về hướng ngược lại, đụng vào mặt tường đại điện, làm trên nóc nhà rớt xuống không ít bụi đất, toàn bộ đại điện dường như cũng bị lung lay.
Mộc Tịch Bắc nhìn người này, nhận ra hắn chính là tên tráng hán ngày đó, chỉ là không nghĩ tới, trời sinh thần lực, vậy mà cường hãn như thế, có lẽ cho dù là Ân Cửu Dạ cũng không thể đẩy nổi cây cột kia.
Người này chưa trừ, tất thành họa lớn!
" Vĩnh Dạ công chúa quả nhiên là học rộng tài cao, hiểu biết sâu sắc, chỉ là không nghĩ tới xà nhà của quý quốc lại yếu như thế, vậy mà làm cho binh sĩ Nam Kiều ta khiếp sợ quá độ, đồ trong tay đều bay hết ra ngoài, bản cung thật sự là sâu sắc áy náy." Sắc mặt của Hiên Viên Ngưng Sương không thay đổi chút nào, thế nhưng trong lòng mọi người cũng sớm đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Không thể tưởng được Nam Kiều vậy mà nắm giữ phương pháp chế tác hỏa cầu, phương pháp này từng được Chu Quốc khởi xướng vào hơn một ngàn năm trước, chỉ là về sau thiên hạ nhất thống, Tùy Võ Đế vì phòng ngừa người hữu tâm mơ ước giang sơn, mưu đồ làm loạn, lợi dụng vật này nguy hại xã tắc, nên liền đem đi hủy hết, đồng thời tru sát tất cả những người biết về phương pháp này.
Từ đó về sau, phương pháp luyện chế hỏa cầu dần dần thất truyền, cho dù các đời quân vương đều nỗ lực tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả, trôi qua hơn một ngàn năm, mọi người cũng dần dần lãng quên việc này.
Lại không ngờ, bây giờ hỏa cầu lại một lần nữa hiện thế ở Nam Kiều! Đối với chư quốc, đây đúng là một sự uy hiếp cực lớn!
Mộc Tịch Bắc hiểu rõ điều này, khó trách Nam Kiều dám lớn lối như vậy, thì ra là nắm giữ phương pháp chế tác hỏa cầu, chỉ là trên sử sách ghi chép, lúc hỏa cầu nổ tung lan ra phạm vi rất rộng, nhưng nhìn từ mấy cái hỏa cầu vừa rồi, thì uy lực cũng không quá lớn, xem ra, cũng không phải do Nam Kiều có được bí pháp thất truyền đã lâu, mà là vẫn luôn có người đang dốc lòng nghiên cứu chế tạo.
Mà đồ vật Nam Kiều dùng là thủy tinh, không biết là bởi vì điều kiện hà khắc chỉ có thể tạm thời sử dụng thủy tinh, hay là vì mê hoặc Tây La, nên mới đem đổi thành thủy tinh.
Dù sao thủy tinh phí tổn đắt đỏ, không thể nào sử dụng trong phạm vi lớn được, Nam Kiều sai người móc sạch bên trong thủy tinh, rót vào bột lưu huỳnh, dùng trân châu tác động, liền làm ra đồ vật này.
Vừa rồi, nàng cũng bởi vì ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoang thoảng, nên mới phát hiện ra, nếu không, một khi thứ này mở ra trong đại diện, chỉ sợ không có mấy người có thể may mắn thoát khỏi hiểm cảnh, Hiên Viên Ngưng Sương này thật sự là tính kế thâm độc!
Rồi sau đó tên nam tử trời sinh thần lực ra tay, cũng triệt để cho tất cả mọi người một đòn ra oai phủ đầu.
Đợi đến lúc văn đấu, sắc trời tối hơn một chút, mọi người sẽ dời đến ngũ võ đài, bắt đầu thi đấu võ nghệ, có người này cầm đầu, thì người của các quốc gia khác còn ai dám tiến lên nộp mạng nữa!
Bởi vì uy lực của thứ này, nên trong lúc nhất thời không có người nào dám chỉ trích Hiên Viên Ngưng Sương sai lầm, chỉ có thể bảo trì trầm mặc, đối với đám người trước đó tìm mọi cách ngăn cản Mộc Chính Đức, cũng không cách nào biểu thị bất mãn của mình được.
Mộc Chính Đức sai người kéo toàn bộ thi thể trên mặt đất ra ngoài, một lần nữa thu thập đại điện.
" Vĩnh Dạ học thức kém cỏi, làm sao so được với Hiên Viên công chúa kiến thức rộng rãi, lần này Hiên Viên công chúa chuẩn bị đại lễ này, thật sự là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. " Mộc Chính Đức ngồi ở vị trí đầu nhìn không ra chút tức giận, vẫn như trước cười tủm tỉm mở miệng nói.
Hiên Viên Ngưng Sương cười nói: " Chỉ là chút tài mọn thôi, khó mà đến được nơi thanh nhã."
" Hiên Viên công chúa thật sự là quá khiêm tốn, đã sớm nghe nói Thái hậu Nam Kiều chính là nữ trung hào kiệt, không ngờ công chúa cũng là một nhân tài, thật sự khiến trẫm thấy xấu hổ. " Mộc Chính Đức tiếp tục nói.
Hiên Viên Ngưng Sương lại nói: " Nếu lễ vật đã dâng lên, vậy Nam Kiều ta sẽ không tiếp tục trì hoãn yến hội nữa."
Dứt lời, Hiên Viên Ngưng Sương một thân thong dong trở về chỗ ngồi.
Yến hội đơn giản chính là ca múa, cũng không vì Mộc Chính Đức đăng cơ mà trở nên thú vị hơn, vẫn như cũ là dài dòng vô vị.
Chỉ là dưới bầu không khí yên tĩnh, mọi người lại mang tâm tư khác nhau, tin tức đột nhiên xuất hiện trong lúc nhất thời đều có trù tính riêng.
Đợi đến khi ca múa kết thúc, mới bắt đầu cái gọi là tranh tài, mỹ danh nói là luận bàn trao đổi, nhưng đối với các quốc gia, nếu như thua quá thảm, thật sự sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Bắt đầu so tài phần lớn là một ít thi từ ca phú, cũng không có khác biệt quá lớn, bốn đại quốc phân biệt thắng mấy trận, tiểu quốc hơi ít một chút, cũng không có người nào quá mất mặt.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, sau đó cười nói: " Đã sớm nghe nói Vĩnh Dạ công chúa có kỹ thuật múa khuynh thành, nhân gian ít có, bản cung vẫn luôn muốn luận bàn, còn xin bệ hạ ân chuẩn, cho bản cung một cơ hội."
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Hiên Viên Ngưng Sương và Mộc Tịch Bắc, trong lúc nhất thời tâm tư khác nhau.
Lông mày Ân Cửu Dạ hơi nhíu lại, nhìn về phía Hiên Viên Ngưng Sương trong mắt sắc hiện lên một tia sát ý.
" Không biết Hiên Viên công chúa muốn luận bàn như thế nào? " Mộc Chính Đức cười tủm tỉm mở miệng hỏi.
Hiên Viên Ngưng Sương cười nói: " Đương nhiên là cùng nhau luận bàn, xem xem ai thua trận trước."
Trong lòng Ân Cửu Dạ căng thẳng, cũng không phải là tuần tự so tài, mà là cùng nhau luận bàn, đây cũng mang ý nghĩa Hiên Viên Ngưng Sương có thể thời khắc động thủ trong lúc tỉ thí, mưu đồ làm loạn.
Nhớ tới roi xương người ngâm kịch độc trong tay Hiên Viên Ngưng Sương, khiến trong lòng hắn dâng lên một trận bất an, Bắc Bắc căn bản không có nội lực, mặc dù biết một ít sát chiêu, nhưng cũng khó mà địch nổi Hiên Viên Ngưng Sương đã luyện thành âm tà chi công.
Mộc Chính Đức cũng có chút do dự, dù sao mặt mũi của Tây La Quốc thật sự là không quan trọng bằng an nguy của Bắc Bắc, nếu bây giờ mình làm Hoàng đế, mà lại đẩy Bắc Bắc vào trong nguy hiểm, vậy không bằng không làm hoàng đế còn hơn!
Lông mày Mộc Tịch Bắc cũng chau lại, ngay lúc nàng đang muốn mở miệng, trong lòng bàn tay lại truyền đến một cỗ nhiệt lượng, quay đầu, lại phát hiện Ân Cửu Dạ đang truyền nội lực cho nàng, trong lòng ấm áp, không có cự tuyệt.
Nàng cũng không phải người cuồng vọng tự đại không ai bì nổi, tất nhiên sẽ hiểu hoàn cảnh lúc này, chỉ dựa vào trí nhớ tránh thoát sát chiêu của Hiên Viên Ngưng Sương, khả năng là không lớn, có chút nội lực luôn có thể làm được gấp đôi.
" Nếu Hiên Viên công chúa đã thịnh tình mời, Tây La ta cũng không thể phật mặt công chúa được. "Mộc Tịch Bắc đứng dậy, chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt nhẹ nhàng không ít, tìm được cảm giác của kiếp trước.
Ân Cửu Dạ nội lực cao thâm, vừa rồi tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng có thể có được một đến hai năm, bởi vì kiếp trước mình cũng không phải là người không có nội lực, nên chỉ cần vận khí thêm một chút, thì đã có thể dung hợp rồi.
" Như thế rất tốt, Vĩnh Dạ công chúa quả nhiên là người sảng khoái. " Hiên Viên Ngưng Sương cười nói.
Sau khi Mộc Tịch Bắc phân phó vài câu với Thanh Từ, liền cùng Hiên Viên Ngưng Sương chia nhau xuống dưới đổi vũ y, Ân Cửu Dạ cũng đứng dậy đi theo, chỉ có một hai năm nội lực thật sự khó mà làm hắn yên tâm, bây giờ Hiên Viên Ngưng Sương mười sáu mười bảy tuổi, mặc dù tương xứng với tuổi của Bắc Bắc.
Nhưng nàng ta tuyệt đối không chỉ có mười mấy năm nội lực, lợi dụng võ công âm tà, nội lực sẽ còn cao hơn gấp bội.
Mộc Tịch Bắc ở trong điện cởi bỏ quần áo, còn chưa kịp mặc vào, Ân Cửu Dạ đã đẩy cửa đi đến, nhìn thân ảnh yểu điệu phía sau bình phong, nhưng lúc này ai cũng không có thời gian trêu chọc.
" Nhanh lên, ta truyền thêm cho nàng mấy năm nội lực. " Ân Cửu Dạ hiếm khi thấy lo lắng như thế, Hiên Viên Ngưng Sương cuồng vọng ngoan độc không hề che giấu, nhớ tới Sơ Nhị trúng độc rất sâu, trong lúc nhất thời trong lòng vô cùng bồn chồn.
Sau khi Mộc Tịch Bắc đổi lại một thân vũ y màu vàng nhạt, liền ngồi trên mặt đất, Ân Cửu Dạ cũng ngồi xếp bằng hai chân, hai tay làm thành chưởng, ở trên lưng Mộc Tịch Bắc vận chuyển nội lực.
Thanh Từ cầm bút vẽ kim sắc, ở trên trán Mộc Tịch Bắc phác hoạ ra một đóa Kim Liên, trên búi tóc giữ lại một cái mũ phượng, còn châu trâm còn lại đều đổi thành phối sức màu hoàng kim, trên mũ là một đóa hoa phù dung màu vàng.
Động tác của Thanh Từ cũng cực nhanh, sau khi đơn giản sơ chỉnh mấy cái, liền giúp đỡ Phó Dĩ Lam đang ở một bên may vá cái gì đó.
Nhìn kỹ lại, mới phát hiện, Phó Dĩ Lam khâu chính là một đôi giày múa màu vàng, hai cái lưỡi dao sắc bén phân biệt khâu ở trước mũi giày.
Mà Thanh Từ khâu chính là dải lụa dài mà Mộc Tịch Bắc muốn dùng, phía cuối tấm lụa dài cũng may hai cái lưỡi dao.
Sơ Nhất ở bên ngoài gõ gõ, Thanh Từ tiến đến mở cửa ra: " Thế nào? Mang đến không?"
" Có, mang đến rồi. " Sơ Nhất một mặt gật đầu, một mặt từ trong ngực móc ra hơn mười cái bình sứ, cầm qua một cái chậu đồng cực dày, liền bắt đầu đổ chất lỏng trong bình sứ vào trong chậu đồng.
Thanh Từ nhìn nhìn màn lụa màu vàng, có chút bất an hỏi: " Lụa này thật sự không có vấn đề chứ?"
Sau khi Sơ Nhất cẩn thận kiểm tra một lượt, gật đầu nói: " Lụa này đều làm từ tơ vàng ngân tuyến, không có vấn đề đâu."
Thanh Từ nghe thế mới đem hai dải lụa ngâm vào chất lỏng trong chậu trong.
Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, đang cố để cho nội lực chạy khắp toàn thân mình.
Ân Cửu Dạ vừa giúp nàng khai thông vừa mở miệng nói: " Không thể truyền thêm nữa, nếu không nội lực tích tụ, sẽ dễ bị đứt đoạn kinh mạch."
Mộc Tịch Bắc gật đầu, bây giờ trong cơ thể mình ước chừng có bốn năm năm nội lực, mặc dù vẫn khó mà địch lại Hiên Viên Ngưng Sương, nhưng lại đủ để giữ mạng.
Mang giày xong, trên tay quấn mấy lớp vải màu vàng, sau đó cầm lấy hai dải lụa, Mộc Tịch Bắc liền đi ra ngoài.
Trong đại điện, Hiên Viên Ngưng Sương đã chuẩn bị xong.
Mộc Tịch Bắc đưa mắt đánh giá, một thân trang phục dị tộc, môi đỏ tươi xinh đẹp, trong tay quả nhiên cầm cây roi xương người kia, trên tay đeo một cái vòng tay cực thô, ở giữa vòng tay là một đầu báo, hai mắt nhìn chằm chằm.
Bên hông treo một cái đầu lâu lớn chừng quả đấm làm thành đai lưng, quấn quanh hai ba vòng, không ai dám tưởng tượng khô lâu kia sẽ là cái gì.
" Thì ra Hiên Viên công chúa thích vũ đạo dị tộc, quả nhiên là học nhiều thấy nhiều. " Mộc Tịch Bắc dẫn đầu mở miệng nói.
" Vĩnh Dạ công chúa thật sự là quá khiêm tốn, những cái bản cung biết chẳng qua đều là mấy thứ không ra gì, mong rằng Vĩnh Dạ công chúa thủ hạ lưu tình, đừng làm cho bản cung thua quá mức khó coi mới phải. " Hiên Viên Ngưng Sương cười nói.
Bầu không khí trong đại điện bắt đầu khẩn trương lên, dường như ai ai cũng đều thấy được không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Eo của ta... Đợi đến Trung thu nghỉ ta phải đi kiểm tra một chút mới được.