Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Sau khi tìm người cứu được Thôi Đan lên, Mộc Tịch Bắc liền vẫn bồi ở bên người, hết sức lo lắng:
" Ngoại Tổ mẫu, người đừng nói nữa, nếu không phải bởi vì con ham chơi, tỷ tỷ cũng sẽ không bị ngã xuống giếng, nên con nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc cho tỷ tỷ."
" Không trách con, là tự Đan Đan không cẩn thận, ta vẫn nên mang Đan Đan trở về thì hơn."
Sắc mặt Phụ nhân kia vốn đã không tốt, lại miễn cưỡng cười cười trấn an Mộc Tịch Bắc.
Thôi Đan cũng chỉ cắn cắn môi, cố nén đau đớn, nói với Mộc Tịch Bắc:
" Tịch Bắc muội muội, tỷ thật sự không có việc gì, muội nhìn sắc trời hôm nay cũng đã muộn rồi, tỷ vẫn nên trở về thôi!"
Vẻ mặt Mộc Tịch Bắc rất khó xử, một đôi mắt tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm đang tỏa sáng, ngập tràn hơi nước, sau đó cúi đầu nói:
" Ta vẫn nên trở lại phủ Thừa Tướng thôi, ở chỗ này lại hại tỷ tỷ bị thương, đều là ta không tốt."
Lời này vừa ra, sắc mặt của Phụ nhân và Thôi Đan đều rất khó coi, vì muốn rời đi tâm tư của Mộc Tịch Bắc, phụ nhân kia đành phải nhượng bộ:
" Được rồi được rồi, ta đây không phải là sợ Đan Đan làm ảnh hưởng đến con nghỉ ngơi sao, ngược lại lại biến thành chuyện xấu, vậy tối nay liền để Đan Đan nghỉ ngơi ở chỗ của con đi."
Mộc Tịch Bắc dùng sức gật đầu:
" Được ạh! Con nhất định sẽ chăm sóc Thôi tỷ tỷ thật tốt!"
Phụ nhân kia nháy mắt ra dấu, nhìn về phía ấm trà trên bàn, Thôi Đan nhẹ gật đầu, sau đó Phụ nhân kia mới không tình nguyện rời đi, nhưng vẫn không quên đem cửa bên ngoài khóa lại.
" Thanh Từ! "
Trong chớp mắt cửa khóa lại, nụ cười trên mặt Mộc Tịch Bắc liền thu lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng không có một tia cảm tình.
Nhất thời Thôi Đan không kịp phản ứng, sững sờ nhìn Mộc Tịch Bắc trước mặt, trên người đầy sát khí doạ Thôi Đan sợ xanh mật, mà trong nháy mắt Thanh Từ từ nóc nhà rơi xuống, Thôi Đan suýt nữa thét lên chói tai.
Thế nhưng xúc cảm lạnh buốt khiến nàng không dám làm như vậy, một cây trâm cài lành lạnh đang để trên cần cổ yếu ớt của nàng:
" Tịch Bắc...Tịch Bắc muội muội, muội đang muốn làm gì vậy? Không nên chơi loại trò chơi nguy hiểm này."
" Xuỵt! Chớ có lên tiếng, bằng không tay ta run lên một cái, có khi sẽ đâm xuyên qua cổ họng của ngươi cũng nên."
Mộc Tịch Bắc dịu dàng nhìn Thôi Đan, mà hai mắt lại giống như hai con rắn độc, như muốn đem Thôi Đan nghẹt chết ở trong đó.
"Tiểu thư, là Nhuyễn Cốt tán, còn có thuốc câm, sau khi ăn vào, trong vòng hai tư canh giờ không thể phát ra tiếng, toàn thân vô lực!"
Thanh âm Thanh Từ giòn tan đáp, trong mắt còn mang theo vẻ hưng phấn.
" Hầu hạ Thôi tiểu thư ăn vào."
Mộc Tịch Bắc thả trâm cài trong tay ra cười lạnh nói.
Thanh Từ trực tiếp cầm ấm đến, một tay hung hăng bóp miệng Thôi Đan ra, nước trà nóng hổi trực tiếp rót vào yết hầu mảnh khảnh kia.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, đưa lưng về phía hai người, mà ở sau lưng Thôi Đan đang liều mạng giãy dụa, vùng vẫy khiến nước trà văng ra ngoài thậm chí còn làm cho làn da mềm mại cũng đỏ bừng, mà khuôn mặt bị bỏng của Thanh Từ lại càng trở nên kinh khủng.
" A! Không muốn...Ta không uống. Không."
Giọng nói đã phát ra khàn khàn, dần dần bị bao phủ ở bên trong ánh trăng âm u, giờ phút này Thôi Đan đã thành thành thật thật nằm ở trên giường, trong mắt tràn đầy nước mắt cùng không dám tin.
Mỗi lần Thanh Từ tới gần, nàng thậm chí nhịn không được co rúm lại, trong mắt đều là hoảng sợ, phảng phất như nhìn thấy yêu ma quỷ quái.
Thanh Từ lấy từ trong ngực ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng để sát vào hai má non mịn của Thôi Đan, xúc cảm lạnh buốt làm cho Thôi Đan trừng lớn hai mắt, nước mắt lập tức trào ra bên ngoài, rất đáng thương.
" Có phải ngươi đang cảm thấy ta rất đáng sợ hay không? "
Thanh Từ chậm rãi mở miệng, giọng điệu trêu đùa làm cho trong lòng Mộc Tịch Bắc tê rần, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Thôi Đan lắc mạnh đầu, Thanh Từ khinh thường cười lạnh, thu hồi đao trong tay không tiếp tục để ý tới nữ tử bên trong khuê phòng không rành thế sự này nữa.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc lộ ra mũi nhọn lạnh thấu xương, giống như bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, phân phó Thanh Từ vài câu, Thanh Từ liền gật đầu rời đi, Mộc Tịch Bắc lại ngồi xuống bên giường, nhìn Thôi Đan kiều diễm như hoa, nhìn không rời mắt.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt xinh đẹp kia, ngươi xem, ngươi còn chính trực
đậu khấu ( chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba mười bốn tuổi), kiều diễm như hoa, nhưng ta lại bắt đầu khô héo rồi, ngươi đối với tương lai còn mang theo chờ mong, đối với phu quân trong lòng còn có ảo tưởng, nhưng tâm của ta cũng đã suy yếu kiệt lực, ngày ngày uống máu giải khát.
Sáng sớm hôm sau, đầu tiên là ma ma hỉ bà tiến vào trang điểm cho Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại rất yên lặng không làm ầm ỹ cũng không náo loạn, không bao lâu mẫu thân của Thôi di nương đẩy cửa vào, Mộc Tịch Bắc lập tức trở nên kích động.
Cố sức nâng lên cánh tay chỉ vào yết hầu của chính mình ý bảo nói không ra lời, mẫu thân Thôi di nương vừa thấy việc thành, vui vẻ thoải mái, đánh giá chung quanh một vòng, nhưng không tìm thấy Thôi Đan, tuy nhiên lại nghĩ chắc Thôi Đan sợ người ta bắt gặp nên trốn đi rồi, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
"Mấy người các ngươi phải chải chuốt thật đẹp cho tiểu thư, đến lúc đó đều có trọng thưởng!"
Mẫu thân của Thôi di nương vênh váo đắc ý xoay người rời đi, yên tâm nhìn thoáng qua Mộc Tịch Bắc đang bắt đầu bôi lên son màu đỏ, đắc ý nhìn đôi mắt đang tích tụ nước mắt của nàng.
Đợi đến khi mẫu thân Thôi di nương đi ra khỏi cửa, tất cả mọi người trong phòng đều dừng lại động tác, cung kính cúi đầu giữ im lặng, Mộc Tịch Bắc đứng dậy, tháo xuống trâm cài cành hoa lửa đỏ trên đầu, còn Thanh Từ ở sau nội thất ném ra một thân ảnh.
Đám người trong phòng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thật sự quá kinh khủng! Trên gương mặt kia khắp nơi đều là chi chít vết sẹo do dao rạch, da thịt lòi ra bên ngoài, vết máu ở trên mặt đã khô cạn, cả người lẫn khuôn mặt đều tiều tụy, hết sức dữ tợn đáng sợ.
" Ngũ tiểu thư, ở cửa sau có người tiếp ứng, người có thể rời đi từ nơi đó. "
Hoá ra là người của Lục hoàng tử phái tới, một hỉ bà dạy cách ăn mặc giờ phút này trầm giọng nói.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, sau đó mở miệng nói:
" Nhất định phải đưa Thôi tỷ tỷ lên kiệu hoa!"
Hỉ bà kia chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn sảng khoái trả lời:
"Ngũ tiểu thư yên tâm, mọi chuyện đều đã an bài thỏa đáng."
Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ từ cửa sau bí mật đi ra ngoài, lên xe ngựa tiếp ứng, một đường chạy về phủ Thừa Tướng.
Giờ phút này trong phủ Thừa tướng cũng không có bao nhiêu người, bởi vì Thôi gia phụ thuộc vào Liễu gia, cho nên mấy người Liễu Chi Lan Thôi di nương đều đã đi tham gia hôn lễ.
Không sai, đúng là tham gia hôn lễ, trong phủ Thôi thị lang có một xưởng chế tạo binh khí, chỉ có điều số lượng binh khí rất lớn, nếu muốn bí mật che giấu thật sự là cả một vấn đề, dưới sự bày mưu đặt kế của Ngũ gia, Thôi gia bắt buộc phải kết thông gia cùng với phú hào Đế đô - Tôn gia.
Tôn gia là một hộ đại gia, nhiều thế hệ làm ăn buôn bán, mà Tôn gia lại lấy việc thu thập lương thực làm đầu, trong nhà có mấy vạn kho lúa, tích trữ lương thực hàng ngàn hàng vạn, có thể nuôi sống toàn bộ quân đội của Ngũ gia, cho nên Ngũ gia mới nhìn trúng Tôn gia, mà số lượng kho thóc lớn như vậy còn có một ưu thế khác chính là có thể giấu diếm binh khí, cho nên ở Ngũ gia xem ra Thôi gia cùng Tôn gia hợp tác chính là tình thế bắt buộc.
Thật khéo là, Tôn gia mấy đời thay nhau truyền thừa xuống, cho đến bây giờ lại chỉ còn có một đứa con bị ngốc, mà điều kiện của Tôn gia dĩ nhiên là muốn cưới Thôi gia tiểu thư cho đứa con ngốc của mình, về phương diện này đúng là cân nhắc vì nhi tử, mà về phương diện khác nữa là cho dù Tôn gia có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là thương nhân thế gia, nếu như ngồi cùng chiếc thuyền này với Thôi gia, chẳng khác nào gián tiếp được Ngũ gia che chở, cớ sao mà không làm?
Nhưng Thôi thị lang lại chỉ có một đứa con trai, mà trùng hợp con trai của ông cũng chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay nên Thôi Đan tâm cao khí ngạo, tự nhiên không chịu gả cho một kẻ ngu, trở thành lợi thế đấu tranh chính trị.
Đúng lúc này, một phong thư của Thôi di nương đưa tới, sai người giết chết Mộc Tịch Bắc, giải quyết tình hình khẩn cấp, lại khiến một nhà Thôi thị lang nảy sinh ý tưởng thay mận đổi đào, để Mộc Tịch Bắc thay Thôi Đan gả cho đứa con ngốc của Tôn gia.
Mà buổi hôn lễ này cũng là muốn che giấu tai mắt của mọi người, lúc đông đảo tân khách đang ngồi trên yến tiệc, đồng thời, con trai của Thôi thị lang lại âm thầm dẫn người bí mật di chuyển lượng lớn binh khí đến kho thóc của Tôn gia, cũng chính là cái gọi một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Mộc Tịch Bắc thân là thứ nữ phủ Thừa Tướng, phối với con trai ngốc của Tôn gia vẫn còn dư dả, Tôn gia cho dù biết được tân nương không phải là con gái của Thôi thị lang, lại bởi vì trèo lên được cây đại thụ phủ Thừa tướng sẽ không dám bất mãn gì nữa, mà ván đã đóng thuyền, có khi Mộc Chính Đức không muốn để cho Mộc Tịch Bắc chịu khổ, chắc chắn sẽ phải cất nhắc Tôn gia.
Cứ như vậy, tự dưng đem Mộc Chính Đức thuỷ chung vẫn duy trì trung lập trói cùng một chiếc thuyền với Ngũ gia, cũng có thể nói là cột vào một chỗ cùng với An Nguyệt Hằng. Cùng lúc đó, Thôi di nương lại trừ được cái đinh trong mắt, Thôi Đan thì vẫn như cũ đợi gả bên trong khuê phòng, Thôi gia lại bởi vì chuyện lần này được giải quyết viên mãn mà được thăng chức.
Chẳng qua toàn bộ kế hoạch đã có chút thay đổi, nhưng nếu thật sự thành công, chỗ tốt mang đến đúng là vượt xa mấy lần, mà thủ đoạn chính trị xảo diệu này, sẽ làm tất cả mọi người đạt được kết quả vừa lòng, chẳng qua chỉ hi sinh một thứ nữ phủ Thừa Tướng là nàng thôi, mỗi người đều yên tâm thoải mái, không thẹn với lương tâm!
Mộc Tịch Bắc thay xong quần áo, ngồi lên xe ngựa tiến về Tôn gia, cười lạnh, tính kế tốt cỡ nào, chẳng qua chỉ hi sinh một người như nàng, lại thành toàn mộng đẹp của bao nhiêu người, chỉ tiếc, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến mộng đẹp của những người này sẽ vỡ thành như thế nào!
"Ta nhất định phải nhìn xem vợ chồng Thôi thị lang, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thôi Đan sẽ có phản ứng ra sao!"
Thanh Từ sững sờ, nhưng khóe miệng cũng lộ ra ý cười!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Trán... Ngày mai ta liền lăn về trường học, thật sự là quá ưu thương... Hu hu
!