-
Chương 3
Quỳnh Hoa lâu
Triệu Kỳ đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ của lầu hai, ung dung uống rượu. Điệu bộ nho nhã lịch sự vô cùng, cộng thêm gương mặt thanh tú với đường nét sắc sảo đã khiến cho biết bao nhiêu nữ tử trong quán rượu đưa mắt nhìn sang.
"Thế... Công tử, lão gia gửi thư đến hỏi người khi nào thì trở về?" Một người trông điệu bộ như võ phu cung kính bẩm báo với Triệu Kỳ.
"Dù sao thì việc hòa thân đã được quyết định rồi, ít hôm nữa sẽ trở về." Triệu Kỳ đột nhiên đặt chiếc ly ở trong tay mình xuống, giống hệt như đã nhìn thấy thứ gì đó rất mới mẻ.
Người võ phu kia xuôi theo tầm mắt của Triệu Kỳ và thứ hắn nhìn thấy là một chiếc xe ngựa có kiểu dáng cổ xưa đơn giản: "Công tử?"
"Tuy kiểu dáng đơn giản nhưng vật liệu và chế tác thì thế gia vọng tộc bình thường cũng chưa chắc có thể dùng được." Triệu Kỳ nhếch môi, không khỏi tò mò về người đang ngồi bên trong xe.
"Có cần thuộc hạ đi nghe ngóng một chút về thân phận của chủ nhân chiếc xe ngựa đó không ạ?"
"Không cần đâu, phương hướng của chiếc xe ngựa đó trông có vẻ cũng đang đi về phía Quỳnh Hoa lâu này." Triệu Kỳ lại rót thêm một ly rượu nữa, bàn tay trái của y đặt lên bàn, ngón trỏ như cố ý vô tình gõ nhẹ.
Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị trong quán dẫn theo hai công tử trẻ tuổi đi lên trên cầu thang: "Hai vị thiếu gia đã lâu không đến rồi, lần này hai vị muốn uống rượu gì ạ?"
"Có rượu hoa quỳnh không?" Vân Kha tuỳ ý chọn một chỗ ngồi và ngồi xuống, ngữ khí thản nhiên.
Tiểu nhị đáp lại lời Vân Kha bằng gương mặt nịnh hót: "Có ạ, nó được ủ theo cách riêng của công tử cho đấy ạ, mùi vị đúng là độc nhất vô nhị đấy ạ."
"Lấy một vò ra đây, hôm nay ta muốn uống thật thoả thích." Vân Kha nói với ngữ khí hào sảng nhưng Vân Dược thừa biết tửu lượng của nàng thì không được tốt lắm.
Triệu Kỳ chăm chú quan sát hai người họ và trong lòng y cũng đã đại khái đoán được thân phận của họ: "Lâm Qua, ngươi đi tìm tên tiểu nhị lúc nãy hỏi thăm cách ủ rượu hoa quỳnh xem."
Lâm Qua bèn nghe lệnh đi xuống lầu, Vân Kha bỗng đứng lên và chầm chậm bước về phía Triệu Kỳ. Dưới ánh mắt bình tĩnh của Triệu Kỳ, nàng ngồi xuống đối diện trước mặt y. Vân Dược vội đi theo với gương mặt hoang mang, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai con người đang im lặng kia: "A... ca, ca quen biết vị công tử này sao?"
Vân Kha lấy một chiếc ly từ bàn khác sang đặt trước mặt mình, Triệu Kỳ mỉm cười kéo vò rượu sang rót cho nàng một ly rượu. Vân Dược trông thấy hai người họ đều không nói gì cả nên cũng chẳng hứng thú mấy. Sau khi tự ý ngồi xuống thì cũng tự rót cho mình một ly rượu.
"Tại sao hôm nay công tử không ở trong cung? Hôm nay là lễ sách phong của Lũng Tây Vương cơ đấy." Triệu Kỳ nhìn Vân Kha chậm rãi uống ly rượu, vẫn chưa có ý muốn mở lời thế nên y đã mở lời trước.
Vân Kha nghe vậy ngước mắt lên nhìn về phía y, không trả lời mà hỏi ngược lại y: "An Vương Thế Tử của Mặc Lịch Quốc không phải cũng đang ở ngoài cung đấy sao?"
Triệu Kỳ khẽ nhướng mày, không nói gì cả. Vân Dược thì lại vô cùng bất ngờ: "Ngươi... là An Vương Thế Tử Triệu Kỳ à?"
"Công tử, rượu hoa quỳnh mà ngài muốn đến rồi... Ôi! Sao công tử lại ngồi bên này rồi vậy? Nào, rượu hoa quỳnh của ngài." Tiểu nhị vẫn tươi cười rạng rỡ, thậm chí còn cười hớn hở hơn cả lúc trước.
"Triệu công tử uống thử xem, tuy nó không quý giá như vò rượu này của người nhưng cảm giác lại chẳng kém cạnh gì đâu." Vân Kha mở nắp vò rượu ra, hương thơm thoang thoảng của hoa quỳnh bỗng chốc tỏa ra khắp tửu lầu.
Triệu Kỳ là một người rất thích rượu, y bỗng ngửi được hương thơm như thế này ngược lại chẳng còn mấy kích thích nữa. Vân Kha lấy một ít bỏ vào bình rượu, rót ra một ly cho Triệu Kỳ trước: "Công tử, mời."
Triệu Kỳ nâng ly rượu lên, khẽ nếm thử một ngụm. Y cứ tưởng rằng phàm là rượu ngon thì sẽ khó tỏa ra hương thơm. Nhưng sau khi vò rượu này được mở ra, hương thơm lập tức tỏa ra khắp nơi, thế mà chẳng ảnh hưởng chút nào đến mùi vị của rượu, y không thể không khen ngợi một câu: "Rượu ngon."
"Nếu Triệu công tử vẫn cảm thấy hợp khẩu vị của mình thì ta sẽ tặng cho người một vò." Vân Kha bật cười, bảo Vân Dược đi tìm tên tiểu nhị lúc nãy lấy thêm một vò rượu nữa đến.
"Người hoà thân là muội muội của người, Triệu Hinh." Vân Kha đưa mắt nhìn xuống dòng người đang rộn ràng trên con phố bên dưới lầu, thản nhiên mở lời.
"Đúng. Ngươi thích Chu Lâm Uyên nhỉ." Triệu Kỳ cũng nhìn xuống bên dưới lầu và nói với giọng điệu tương tự.
"Phải." Vân Kha thu tầm mắt về, úp ngược ly rượu trong tay xuống bàn: "Triệu Kỳ, người là người thông minh. Ta, thì không thích người thông minh."
Khi Lâm Qua quay trở lại, Triệu Kỳ đang sững sờ nhìn chiếc ly bị úp ngược trên bàn ở đối diện.
"Công tử?" Lâm Qua nhìn thấy Triệu Kỳ đang ngẩn người, hắn không biết nên làm gì.
Triệu Kỳ lại đột nhiên lật chiếc ly úp ngược đó lên, dùng chiếc khăn tay bọc nó lại cho vào trong tay áo: "Vị công chúa này, không đơn giản." Sau khi thốt ra câu phán đoán đó, y bèn bật cười khó hiểu.
Triệu Kỳ đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ của lầu hai, ung dung uống rượu. Điệu bộ nho nhã lịch sự vô cùng, cộng thêm gương mặt thanh tú với đường nét sắc sảo đã khiến cho biết bao nhiêu nữ tử trong quán rượu đưa mắt nhìn sang.
"Thế... Công tử, lão gia gửi thư đến hỏi người khi nào thì trở về?" Một người trông điệu bộ như võ phu cung kính bẩm báo với Triệu Kỳ.
"Dù sao thì việc hòa thân đã được quyết định rồi, ít hôm nữa sẽ trở về." Triệu Kỳ đột nhiên đặt chiếc ly ở trong tay mình xuống, giống hệt như đã nhìn thấy thứ gì đó rất mới mẻ.
Người võ phu kia xuôi theo tầm mắt của Triệu Kỳ và thứ hắn nhìn thấy là một chiếc xe ngựa có kiểu dáng cổ xưa đơn giản: "Công tử?"
"Tuy kiểu dáng đơn giản nhưng vật liệu và chế tác thì thế gia vọng tộc bình thường cũng chưa chắc có thể dùng được." Triệu Kỳ nhếch môi, không khỏi tò mò về người đang ngồi bên trong xe.
"Có cần thuộc hạ đi nghe ngóng một chút về thân phận của chủ nhân chiếc xe ngựa đó không ạ?"
"Không cần đâu, phương hướng của chiếc xe ngựa đó trông có vẻ cũng đang đi về phía Quỳnh Hoa lâu này." Triệu Kỳ lại rót thêm một ly rượu nữa, bàn tay trái của y đặt lên bàn, ngón trỏ như cố ý vô tình gõ nhẹ.
Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị trong quán dẫn theo hai công tử trẻ tuổi đi lên trên cầu thang: "Hai vị thiếu gia đã lâu không đến rồi, lần này hai vị muốn uống rượu gì ạ?"
"Có rượu hoa quỳnh không?" Vân Kha tuỳ ý chọn một chỗ ngồi và ngồi xuống, ngữ khí thản nhiên.
Tiểu nhị đáp lại lời Vân Kha bằng gương mặt nịnh hót: "Có ạ, nó được ủ theo cách riêng của công tử cho đấy ạ, mùi vị đúng là độc nhất vô nhị đấy ạ."
"Lấy một vò ra đây, hôm nay ta muốn uống thật thoả thích." Vân Kha nói với ngữ khí hào sảng nhưng Vân Dược thừa biết tửu lượng của nàng thì không được tốt lắm.
Triệu Kỳ chăm chú quan sát hai người họ và trong lòng y cũng đã đại khái đoán được thân phận của họ: "Lâm Qua, ngươi đi tìm tên tiểu nhị lúc nãy hỏi thăm cách ủ rượu hoa quỳnh xem."
Lâm Qua bèn nghe lệnh đi xuống lầu, Vân Kha bỗng đứng lên và chầm chậm bước về phía Triệu Kỳ. Dưới ánh mắt bình tĩnh của Triệu Kỳ, nàng ngồi xuống đối diện trước mặt y. Vân Dược vội đi theo với gương mặt hoang mang, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai con người đang im lặng kia: "A... ca, ca quen biết vị công tử này sao?"
Vân Kha lấy một chiếc ly từ bàn khác sang đặt trước mặt mình, Triệu Kỳ mỉm cười kéo vò rượu sang rót cho nàng một ly rượu. Vân Dược trông thấy hai người họ đều không nói gì cả nên cũng chẳng hứng thú mấy. Sau khi tự ý ngồi xuống thì cũng tự rót cho mình một ly rượu.
"Tại sao hôm nay công tử không ở trong cung? Hôm nay là lễ sách phong của Lũng Tây Vương cơ đấy." Triệu Kỳ nhìn Vân Kha chậm rãi uống ly rượu, vẫn chưa có ý muốn mở lời thế nên y đã mở lời trước.
Vân Kha nghe vậy ngước mắt lên nhìn về phía y, không trả lời mà hỏi ngược lại y: "An Vương Thế Tử của Mặc Lịch Quốc không phải cũng đang ở ngoài cung đấy sao?"
Triệu Kỳ khẽ nhướng mày, không nói gì cả. Vân Dược thì lại vô cùng bất ngờ: "Ngươi... là An Vương Thế Tử Triệu Kỳ à?"
"Công tử, rượu hoa quỳnh mà ngài muốn đến rồi... Ôi! Sao công tử lại ngồi bên này rồi vậy? Nào, rượu hoa quỳnh của ngài." Tiểu nhị vẫn tươi cười rạng rỡ, thậm chí còn cười hớn hở hơn cả lúc trước.
"Triệu công tử uống thử xem, tuy nó không quý giá như vò rượu này của người nhưng cảm giác lại chẳng kém cạnh gì đâu." Vân Kha mở nắp vò rượu ra, hương thơm thoang thoảng của hoa quỳnh bỗng chốc tỏa ra khắp tửu lầu.
Triệu Kỳ là một người rất thích rượu, y bỗng ngửi được hương thơm như thế này ngược lại chẳng còn mấy kích thích nữa. Vân Kha lấy một ít bỏ vào bình rượu, rót ra một ly cho Triệu Kỳ trước: "Công tử, mời."
Triệu Kỳ nâng ly rượu lên, khẽ nếm thử một ngụm. Y cứ tưởng rằng phàm là rượu ngon thì sẽ khó tỏa ra hương thơm. Nhưng sau khi vò rượu này được mở ra, hương thơm lập tức tỏa ra khắp nơi, thế mà chẳng ảnh hưởng chút nào đến mùi vị của rượu, y không thể không khen ngợi một câu: "Rượu ngon."
"Nếu Triệu công tử vẫn cảm thấy hợp khẩu vị của mình thì ta sẽ tặng cho người một vò." Vân Kha bật cười, bảo Vân Dược đi tìm tên tiểu nhị lúc nãy lấy thêm một vò rượu nữa đến.
"Người hoà thân là muội muội của người, Triệu Hinh." Vân Kha đưa mắt nhìn xuống dòng người đang rộn ràng trên con phố bên dưới lầu, thản nhiên mở lời.
"Đúng. Ngươi thích Chu Lâm Uyên nhỉ." Triệu Kỳ cũng nhìn xuống bên dưới lầu và nói với giọng điệu tương tự.
"Phải." Vân Kha thu tầm mắt về, úp ngược ly rượu trong tay xuống bàn: "Triệu Kỳ, người là người thông minh. Ta, thì không thích người thông minh."
Khi Lâm Qua quay trở lại, Triệu Kỳ đang sững sờ nhìn chiếc ly bị úp ngược trên bàn ở đối diện.
"Công tử?" Lâm Qua nhìn thấy Triệu Kỳ đang ngẩn người, hắn không biết nên làm gì.
Triệu Kỳ lại đột nhiên lật chiếc ly úp ngược đó lên, dùng chiếc khăn tay bọc nó lại cho vào trong tay áo: "Vị công chúa này, không đơn giản." Sau khi thốt ra câu phán đoán đó, y bèn bật cười khó hiểu.