Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8 Oan gia ngõ hẹp
Lăng Nhi thẹn quá hóa giận, chỉ tay vào tên nam sinh trước mặt: "Anh cút khuất mắt cho tôi nhờ, anh không thấy phiền sao? Chứ tôi là tôi thấy phiền lắm rồi đấy!”
Tiêu Khiết Phong bĩu môi: "Cô có quyền gì mà đuổi tôi?’’
Lăng Nhi lườm hắn:
"Tôi có quyền dọn rác khi tôi thấy chướng mắt, được chưa hả anh công tử bột?"
Hai người đang giằng co rất quyết liệt thì đột nhiên một giọng nói ấm áp đầy từ tính vang lên sau lưng cô:
"Tôi tính tiền giúp cô bé này."
Lăng Nhi quay ra sau, nhìn thấy đó chính là người mà mình tương tư bấy lâu nay, suýt chút nữa cô đã nhảy cẫng lên. Mặt đỏ chân run, cô vừa nhận lấy đồ vừa che miệng vui sướng. Ôi mẹ ơi, không thể tin được, nam thần lòng cô lại xuất hiện đúng lúc thế này ư?
Lăng Nhi cúi đầu: "Dạ em cảm ơn anh nhiều, ngày mai em sẽ trả anh tiền và mời anh đi ăn coi như đền bù nha."
Tiêu Khiết Phong nhảy vào: " y dà, nổi cả da gà, sao cứ thấy trai đẹp sao là hai cái mắt của cô cứ tớn lên thế, sao lúc nãy ăn nói với tôi cọc cằn lắm mà, còn với hắn thì ngọt như mía lùi vậy?’’
Lăng Nhi không nói gì, chỉ nhân lúc Liêu Văn Long không để ý liền lườm cái tên điên Tiêu Khiết Phong một cái.
Liêu Văn Long mỉm cười:
"Không có gì đâu em."
Tiêu Khiết Phong bĩu môi xùy một tiếng:
"Cậu cẩn thận với con nhỏ này nhé Liêu Văn Long, coi chừng nó đấm cậu đấy."
Lăng Nhi đang cười với Liêu Văn Long, nghe Tiêu Khiết Phong nói thế xong chỉ hận không thể quay qua đấm hắn một cái. Chỉ là, bây giờ cô phải giữ hình tượng thục nữ trước mặt nam thần rồi.
Liêu Văn Long nhướng mày:
"Thôi, cậu đừng chọc người ta nữa, người ta dễ thương như vậy mà."
Nghe nam thần khen mình, Lăng Nhi đỏ bừng mặt, hai tay cầm túi đồ cũng muốn vò nát nó luôn rồi.
Tiêu Khiết Phong nhăn mặt khinh bỉ: "Dữ như con quỷ mà dễ thương cái gì."
Lăng Nhi cũng không đáp lại, chỉ liếc nhẹ rồi lêu lêu Tiêu Khiết Phong một cái. Tiêu Khiết Phong tức lắm nhưng cũng biết, đàn ông đánh phụ nữ là hèn hạ, vì thế hắn đành phải nhịn cục tứ này xuống.
Trên đường về, Liêu Văn Long và Lăng Nhi đi chung với nhau, còn Tiêu điên điên thì có xe ô tô riêng của gia đình đến rước nên đã đi về trước. Giờ phút này, Lăng Nhi cảm thấy không có gì hạnh phúc hơn khi được đi sánh vai cùng với người mình thích.
Lăng Nhi e thẹn nói:
"Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay và cả chuyện lần trước nữa, em không biết phải làm gì để có thể báo đáp anh cả."
Liêu Văn Long cười:
"Không cần đâu em, đó là chuyện anh nên làm mà, nếu là người khác thì cũng sẽ làm vậy thôi."
Lăng Nhi lấy hết can đảm nói: "Anh có thích ăn đậu hũ chén không, bữa nào em sẽ mời anh ăn một bữa để cảm ơn những chuyện anh đã giúp em."
Liêu Văn Long suy nghĩ một lát, anh mím môi, quay sang nhìn thấy đôi mắt mong chờ của cô gái nhỏ, đành phải nuốt lại lời mình định nói:
"... Được thôi, vậy bữa nào hẹn em nha. Đây là We Chat của anh, em kết bạn đi rồi có gì mình nhắn tin nhé, bây giờ anh có chuyện nên phải đi trước rồi. Gặp lại em sau nhé cô bé!"
Lăng Nhi cười rực rỡ: "Dạ chào anh."
Nói rồi Liêu Văn Long chạy đi mất, Lăng Nhi chưa từng nghĩ mình có thể kết bạn được We Chat của anh ấy. Cô xúc động ôm mặt, nhảy tưng tưng lên giữa đường mặc kệ ánh mắt của người xung quanh.
Trong lòng thầm cảm ơn ông trời vì đã cho coo gặp được anh ấy, cô hứa sẽ chăm chỉ học hành và đền đáp công ơn sinh dưỡng của cha mẹ, vì đã sinh ra con, cho con được gặp anh ấy.
Và hơn hết, cảm ơn định mệnh của hai chúng ta và cũng cám ơn anh đã xuất hiện trong thanh xuân của em để làm cuộc sống của em trở nên có ý nghĩa hơn. Cám ơn anh vì tất cả, có anh bên đời bỗng mọi thứ thật tuyệt vời, Liêu Văn Long ạ.
"Nhật ký ngày 12/10/2020:
Hôm nay là một ngày vui với mình, mình cảm thấy như có thêm một luồng sống mới. Mình cảm thấy không còn cô đơn nữa. Cảm ơn vì đã xuất hiện lúc em cần nhất, cảm ơn vì đã bên cạnh em lúc em túng quẫn nhất. Em không chắc sẽ thích anh mãi mãi nhưng từng ngày được thích anh là một điều hạnh phúc đối với em, Liêu Văn Long."
Kể từ ngày Liêu Văn Long xuất hiện, mọi thứ đối với Bạch Ngọc Lăng Nhi toàn bộ đã trở thành màu hồng. Cô mặc kệ những lời gièm pha từ bên ngoài, cho dù Lâm Bạch Ái có gây khó khăn với cô khi tập như thế nào đi chăng nữa, Lăng Nhi sẽ nghĩ đến Liêu Văn Long để quên đi hết muộn phiền.
Tiêu Khiết Phong bĩu môi: "Cô có quyền gì mà đuổi tôi?’’
Lăng Nhi lườm hắn:
"Tôi có quyền dọn rác khi tôi thấy chướng mắt, được chưa hả anh công tử bột?"
Hai người đang giằng co rất quyết liệt thì đột nhiên một giọng nói ấm áp đầy từ tính vang lên sau lưng cô:
"Tôi tính tiền giúp cô bé này."
Lăng Nhi quay ra sau, nhìn thấy đó chính là người mà mình tương tư bấy lâu nay, suýt chút nữa cô đã nhảy cẫng lên. Mặt đỏ chân run, cô vừa nhận lấy đồ vừa che miệng vui sướng. Ôi mẹ ơi, không thể tin được, nam thần lòng cô lại xuất hiện đúng lúc thế này ư?
Lăng Nhi cúi đầu: "Dạ em cảm ơn anh nhiều, ngày mai em sẽ trả anh tiền và mời anh đi ăn coi như đền bù nha."
Tiêu Khiết Phong nhảy vào: " y dà, nổi cả da gà, sao cứ thấy trai đẹp sao là hai cái mắt của cô cứ tớn lên thế, sao lúc nãy ăn nói với tôi cọc cằn lắm mà, còn với hắn thì ngọt như mía lùi vậy?’’
Lăng Nhi không nói gì, chỉ nhân lúc Liêu Văn Long không để ý liền lườm cái tên điên Tiêu Khiết Phong một cái.
Liêu Văn Long mỉm cười:
"Không có gì đâu em."
Tiêu Khiết Phong bĩu môi xùy một tiếng:
"Cậu cẩn thận với con nhỏ này nhé Liêu Văn Long, coi chừng nó đấm cậu đấy."
Lăng Nhi đang cười với Liêu Văn Long, nghe Tiêu Khiết Phong nói thế xong chỉ hận không thể quay qua đấm hắn một cái. Chỉ là, bây giờ cô phải giữ hình tượng thục nữ trước mặt nam thần rồi.
Liêu Văn Long nhướng mày:
"Thôi, cậu đừng chọc người ta nữa, người ta dễ thương như vậy mà."
Nghe nam thần khen mình, Lăng Nhi đỏ bừng mặt, hai tay cầm túi đồ cũng muốn vò nát nó luôn rồi.
Tiêu Khiết Phong nhăn mặt khinh bỉ: "Dữ như con quỷ mà dễ thương cái gì."
Lăng Nhi cũng không đáp lại, chỉ liếc nhẹ rồi lêu lêu Tiêu Khiết Phong một cái. Tiêu Khiết Phong tức lắm nhưng cũng biết, đàn ông đánh phụ nữ là hèn hạ, vì thế hắn đành phải nhịn cục tứ này xuống.
Trên đường về, Liêu Văn Long và Lăng Nhi đi chung với nhau, còn Tiêu điên điên thì có xe ô tô riêng của gia đình đến rước nên đã đi về trước. Giờ phút này, Lăng Nhi cảm thấy không có gì hạnh phúc hơn khi được đi sánh vai cùng với người mình thích.
Lăng Nhi e thẹn nói:
"Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay và cả chuyện lần trước nữa, em không biết phải làm gì để có thể báo đáp anh cả."
Liêu Văn Long cười:
"Không cần đâu em, đó là chuyện anh nên làm mà, nếu là người khác thì cũng sẽ làm vậy thôi."
Lăng Nhi lấy hết can đảm nói: "Anh có thích ăn đậu hũ chén không, bữa nào em sẽ mời anh ăn một bữa để cảm ơn những chuyện anh đã giúp em."
Liêu Văn Long suy nghĩ một lát, anh mím môi, quay sang nhìn thấy đôi mắt mong chờ của cô gái nhỏ, đành phải nuốt lại lời mình định nói:
"... Được thôi, vậy bữa nào hẹn em nha. Đây là We Chat của anh, em kết bạn đi rồi có gì mình nhắn tin nhé, bây giờ anh có chuyện nên phải đi trước rồi. Gặp lại em sau nhé cô bé!"
Lăng Nhi cười rực rỡ: "Dạ chào anh."
Nói rồi Liêu Văn Long chạy đi mất, Lăng Nhi chưa từng nghĩ mình có thể kết bạn được We Chat của anh ấy. Cô xúc động ôm mặt, nhảy tưng tưng lên giữa đường mặc kệ ánh mắt của người xung quanh.
Trong lòng thầm cảm ơn ông trời vì đã cho coo gặp được anh ấy, cô hứa sẽ chăm chỉ học hành và đền đáp công ơn sinh dưỡng của cha mẹ, vì đã sinh ra con, cho con được gặp anh ấy.
Và hơn hết, cảm ơn định mệnh của hai chúng ta và cũng cám ơn anh đã xuất hiện trong thanh xuân của em để làm cuộc sống của em trở nên có ý nghĩa hơn. Cám ơn anh vì tất cả, có anh bên đời bỗng mọi thứ thật tuyệt vời, Liêu Văn Long ạ.
"Nhật ký ngày 12/10/2020:
Hôm nay là một ngày vui với mình, mình cảm thấy như có thêm một luồng sống mới. Mình cảm thấy không còn cô đơn nữa. Cảm ơn vì đã xuất hiện lúc em cần nhất, cảm ơn vì đã bên cạnh em lúc em túng quẫn nhất. Em không chắc sẽ thích anh mãi mãi nhưng từng ngày được thích anh là một điều hạnh phúc đối với em, Liêu Văn Long."
Kể từ ngày Liêu Văn Long xuất hiện, mọi thứ đối với Bạch Ngọc Lăng Nhi toàn bộ đã trở thành màu hồng. Cô mặc kệ những lời gièm pha từ bên ngoài, cho dù Lâm Bạch Ái có gây khó khăn với cô khi tập như thế nào đi chăng nữa, Lăng Nhi sẽ nghĩ đến Liêu Văn Long để quên đi hết muộn phiền.