Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4 Thế giới người giàu
Tuy nhiên, rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô gái đôi mươi, ngoài mặt cô luôn tỏ vẻ mình ổn và bỏ qua hết những lời nói xung quanh vì cô nghĩ rằng nếu mình không làm sai sẽ không ai bắt lỗi mình. Nhưng thực chất trong lòng cô đầy bão tố, miệng cười như nắng hạ nhưng trong lòng thì lại đã chớm đông. Nhiều lúc cô chỉ muốn về nhà và khóc thật to vì những chuyện xảy ra với cô nó kinh khủng và cô đơn đến nhường nào.
“Con học hành có tốt không? Trên trường mọi chuyện có vui vẻ không?" bố mẹ gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Lăng Nhi hỏi thăm tình hình.
Sợ bố mẹ lo lắng mà không thể ăn uống được nên mỗi lần như thế Bạch Ngọc Lăng Nhi đều chỉ nói, "Con ổn bố mẹ à, ở đây các bạn đối xử rất tốt với con và thầy cô cũng rất nhiệt tình. Bố mẹ đừng lo lắng gì mà hãy ăn uống đầy đủ nha. Cuối tháng này con sẽ về nhà thăm bố mẹ!" nói xong, vừa tắt máy thì không hiểu sao nước mắt nước mũi cứ thi nhau tuôn trào ra.
Như kiểu mọi uất ức trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa ra bằng những giọt nước mắt.
Bạch Ngọc Lăng Nhi sống một mình trong một căn nhà trọ nhỏ nhỏ cách trường học khoảng bốn cây số. Mỗi ngày đi đến trường và đi về nhà cô đều đi bộ. Cô cảm thấy rằng chỉ có khi đi bộ về là cô cảm thấy thoải mái nhất, vì mỗi khi đi bộ về sau những áp lực ở trên trường thì vừa đi bộ có thể ngắm những cảnh vật xung quanh, mỗi bước chân cô đi đều bỏ lại những ưu phiền phía sau. Nơi cô đi qua có bà bán gánh hàng tàu hũ chén, có gánh hàng bán bánh bao và có cả tiệm sách nơi cô ghé qua hằng ngày coi truyện tranh. Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy như vậy thôi là cô cũng cảm thấy yên lòng.
Bởi vì bây giờ xung quanh Bạch Ngọc Lăng Nhi chỉ toàn là giới con nhà giàu, toàn là công tử và thiên kim tiểu thư của những nhà tài phiệt. Không khí xung quanh trong trường Đại học Bắc Kinh chẳng mấy gì được gọi là thoải mái vì chỉ cần mắc một lỗi nhỏ thôi thì ngày mai cũng có thể nổi lên khắp trang diễn đàn của trường.
Cuộc sống của giới con cháu thượng lưu là cuộc sống mà biết bao người mơ ước cũng không có được, nào là đồ hàng hiệu, siêu xe thì không thiếu, còn có cả trực thăng riêng để đi học. Ai cũng cứ nghĩ rằng chỉ cần có tiền thì không bao giờ có nỗi khổ, nhưng học ở đây một thời gian, Bạch Ngọc Lăng Nhi mới nhìn thấu được rằng trong lũ cậu ấm cô chiêu kia ai cũng đều có nỗi khổ riêng mà không ai biết được, chỉ là họ đều chọn cách im lặng để che giấu nỗi khổ ấy, có thể bì họ không tìm được một người bạn thích hợp để lắng nghe tâm sự. Dù giàu hay nghèo nhưng mỗi người cũng đều có nỗi lòng riêng. Càng giàu có bao nhiêu thì càng ngột ngạt bấy nhiêu, giàu có rồi thì cũng đồng nghĩa với việc phải chịu nhiều tai tiếng, thậm chí phải đánh mất đi tuổi thơ của bản thân. Chúng phải học cật lực và bị kiểm soát 24/24 vì chúng đã được định đoạt rằng sẽ là người thừa kế của gia đình.
Không phải người giàu đều hạnh phúc và cũng không phải người nghèo đều bất hạnh. Bạch Ngọc Lăng Nhi cũng thế, tuy gia đình cô không mấy khá giả gì nhưng cha mẹ của cô đều cho cô một ngôi nhà đầy đủ tình yêu thương mà có lẽ không phải cha mẹ nào cũng có thể cho được. Cha mẹ cô chỉ mong cô học tốt, có một cuộc sống yên ổn và hạnh phúc chứ không mong cô giàu sang. Giàu sang mà quên đi những người xung quanh, quên đi những điều ý nghĩa nhất thì giàu sang để làm gì.
Lại thêm một chiều mưa nữa, cả tuần nay chiều nào cũng mưa khiến Bạch Ngọc Lăng Nhi không thể gặp bà bán gánh hàng tàu hũ chén. Đó là một bà cũ đã ngoài 60 tuổi, bà bán ở đây cũng đã được 40 năm, bà đã chứng kiến biết bao nhiêu lứa học sinh đến rồi lại đi nhưng ít có đứa học sinh nào ăn ở gánh hàng tàu hũ chén của bà. Vì bọn chúng chỉ ăn ở những nơi sang trọng chứ làm gì ăn ở những nơi thấp kém của bà.
Chỉ những đứa nào có tâm hồn bình dị, dù giàu sang vẫn không hề chảnh, biết yêu quý và trân trọng những gì xung quanh thì đến ăn và cùng nghe bà trò chuyện. Những đứa học sinh ăn ở đây một lần sẽ không thể quên được hương vị của chén tàu hũ ấy. Đảm bảo một điều rằng sẽ không có chén tàu hũ nào ngon hơn chén tàu hũ ấy vì đó là công thức nấu tàu hũ được truyền từ đời này sang đời khác. Những ai ăn ở đây lần 1 sẽ muốn ăn lần 2 lần 3 hoặc thậm chí là lần thứ n. Bà bán gánh hàng tàu hũ chén ở đây đã gặp rất nhiều những đứa học sinh đặc biệt nhưng đây là lần đầu tiên bà gặp một đứa học sinh đặc biệt như Lăng Nhi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên bà đã thích cô ấy bởi vì cô có đôi mắt ngây thơ trong veo tựa như mắt biếc. Có lẽ bà chính là người bạn thân nhất của Lăng Nhi sau mỗi giờ học, ngoài ra còn có chú chó Bolly của bà cũng là bạn của Lăng Nhi...
Vài ngày trôi qua, sang buổi tập thứ hai, mọi chuyện bắt đầu diễn ra không được suôn sẻ cho lắm.
“Em có biết em đã đến trễ năm phút không?" Lâm Bạch Ái bực tức hỏi.
“Vâng, có ạ, em xin lỗi..." Bạch Ngọc Lăng Nhi đáp: "Chỉ bởi... em có chút trục trặc trên đường ạ!”
“Không cần lý do lý trấu, ai cũng như em, đây sẽ biến thành cái chợ sao?" Lâm Bạch Ái khó chịu quát, mau chạy quanh sân trường 10 vòng xem như hình phạt làm gương cho mọi người!”
“Mười... mười vòng ạ?" Bạch Ngọc Lăng Nhi ngơ ngác hỏi lại: "Chị Lâm?”
“Đúng vậy, còn chê ít sao? Còn không mau chạy, hay là muốn rời khỏi đội cổ vũ?" Lâm Bạch Ái khoanh tay lạnh lùng đe dọa.
“Con học hành có tốt không? Trên trường mọi chuyện có vui vẻ không?" bố mẹ gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Lăng Nhi hỏi thăm tình hình.
Sợ bố mẹ lo lắng mà không thể ăn uống được nên mỗi lần như thế Bạch Ngọc Lăng Nhi đều chỉ nói, "Con ổn bố mẹ à, ở đây các bạn đối xử rất tốt với con và thầy cô cũng rất nhiệt tình. Bố mẹ đừng lo lắng gì mà hãy ăn uống đầy đủ nha. Cuối tháng này con sẽ về nhà thăm bố mẹ!" nói xong, vừa tắt máy thì không hiểu sao nước mắt nước mũi cứ thi nhau tuôn trào ra.
Như kiểu mọi uất ức trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa ra bằng những giọt nước mắt.
Bạch Ngọc Lăng Nhi sống một mình trong một căn nhà trọ nhỏ nhỏ cách trường học khoảng bốn cây số. Mỗi ngày đi đến trường và đi về nhà cô đều đi bộ. Cô cảm thấy rằng chỉ có khi đi bộ về là cô cảm thấy thoải mái nhất, vì mỗi khi đi bộ về sau những áp lực ở trên trường thì vừa đi bộ có thể ngắm những cảnh vật xung quanh, mỗi bước chân cô đi đều bỏ lại những ưu phiền phía sau. Nơi cô đi qua có bà bán gánh hàng tàu hũ chén, có gánh hàng bán bánh bao và có cả tiệm sách nơi cô ghé qua hằng ngày coi truyện tranh. Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy như vậy thôi là cô cũng cảm thấy yên lòng.
Bởi vì bây giờ xung quanh Bạch Ngọc Lăng Nhi chỉ toàn là giới con nhà giàu, toàn là công tử và thiên kim tiểu thư của những nhà tài phiệt. Không khí xung quanh trong trường Đại học Bắc Kinh chẳng mấy gì được gọi là thoải mái vì chỉ cần mắc một lỗi nhỏ thôi thì ngày mai cũng có thể nổi lên khắp trang diễn đàn của trường.
Cuộc sống của giới con cháu thượng lưu là cuộc sống mà biết bao người mơ ước cũng không có được, nào là đồ hàng hiệu, siêu xe thì không thiếu, còn có cả trực thăng riêng để đi học. Ai cũng cứ nghĩ rằng chỉ cần có tiền thì không bao giờ có nỗi khổ, nhưng học ở đây một thời gian, Bạch Ngọc Lăng Nhi mới nhìn thấu được rằng trong lũ cậu ấm cô chiêu kia ai cũng đều có nỗi khổ riêng mà không ai biết được, chỉ là họ đều chọn cách im lặng để che giấu nỗi khổ ấy, có thể bì họ không tìm được một người bạn thích hợp để lắng nghe tâm sự. Dù giàu hay nghèo nhưng mỗi người cũng đều có nỗi lòng riêng. Càng giàu có bao nhiêu thì càng ngột ngạt bấy nhiêu, giàu có rồi thì cũng đồng nghĩa với việc phải chịu nhiều tai tiếng, thậm chí phải đánh mất đi tuổi thơ của bản thân. Chúng phải học cật lực và bị kiểm soát 24/24 vì chúng đã được định đoạt rằng sẽ là người thừa kế của gia đình.
Không phải người giàu đều hạnh phúc và cũng không phải người nghèo đều bất hạnh. Bạch Ngọc Lăng Nhi cũng thế, tuy gia đình cô không mấy khá giả gì nhưng cha mẹ của cô đều cho cô một ngôi nhà đầy đủ tình yêu thương mà có lẽ không phải cha mẹ nào cũng có thể cho được. Cha mẹ cô chỉ mong cô học tốt, có một cuộc sống yên ổn và hạnh phúc chứ không mong cô giàu sang. Giàu sang mà quên đi những người xung quanh, quên đi những điều ý nghĩa nhất thì giàu sang để làm gì.
Lại thêm một chiều mưa nữa, cả tuần nay chiều nào cũng mưa khiến Bạch Ngọc Lăng Nhi không thể gặp bà bán gánh hàng tàu hũ chén. Đó là một bà cũ đã ngoài 60 tuổi, bà bán ở đây cũng đã được 40 năm, bà đã chứng kiến biết bao nhiêu lứa học sinh đến rồi lại đi nhưng ít có đứa học sinh nào ăn ở gánh hàng tàu hũ chén của bà. Vì bọn chúng chỉ ăn ở những nơi sang trọng chứ làm gì ăn ở những nơi thấp kém của bà.
Chỉ những đứa nào có tâm hồn bình dị, dù giàu sang vẫn không hề chảnh, biết yêu quý và trân trọng những gì xung quanh thì đến ăn và cùng nghe bà trò chuyện. Những đứa học sinh ăn ở đây một lần sẽ không thể quên được hương vị của chén tàu hũ ấy. Đảm bảo một điều rằng sẽ không có chén tàu hũ nào ngon hơn chén tàu hũ ấy vì đó là công thức nấu tàu hũ được truyền từ đời này sang đời khác. Những ai ăn ở đây lần 1 sẽ muốn ăn lần 2 lần 3 hoặc thậm chí là lần thứ n. Bà bán gánh hàng tàu hũ chén ở đây đã gặp rất nhiều những đứa học sinh đặc biệt nhưng đây là lần đầu tiên bà gặp một đứa học sinh đặc biệt như Lăng Nhi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên bà đã thích cô ấy bởi vì cô có đôi mắt ngây thơ trong veo tựa như mắt biếc. Có lẽ bà chính là người bạn thân nhất của Lăng Nhi sau mỗi giờ học, ngoài ra còn có chú chó Bolly của bà cũng là bạn của Lăng Nhi...
Vài ngày trôi qua, sang buổi tập thứ hai, mọi chuyện bắt đầu diễn ra không được suôn sẻ cho lắm.
“Em có biết em đã đến trễ năm phút không?" Lâm Bạch Ái bực tức hỏi.
“Vâng, có ạ, em xin lỗi..." Bạch Ngọc Lăng Nhi đáp: "Chỉ bởi... em có chút trục trặc trên đường ạ!”
“Không cần lý do lý trấu, ai cũng như em, đây sẽ biến thành cái chợ sao?" Lâm Bạch Ái khó chịu quát, mau chạy quanh sân trường 10 vòng xem như hình phạt làm gương cho mọi người!”
“Mười... mười vòng ạ?" Bạch Ngọc Lăng Nhi ngơ ngác hỏi lại: "Chị Lâm?”
“Đúng vậy, còn chê ít sao? Còn không mau chạy, hay là muốn rời khỏi đội cổ vũ?" Lâm Bạch Ái khoanh tay lạnh lùng đe dọa.