Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10 Cố gắng
Hôm đó có vẻ là một ngày không lành đối với Bạch Ngọc Lăng Nhi và tất cả các bạn trong lớp. Buổi tối hôm đó các bạn phải tập đến 8h30 tối mới được nghỉ. Chặng đường tập luyện chỉ vừa mới bắt đầu nhưng có vẻ lại gian khó hơn mọi người nghĩ.
Nhưng đó cũng là bài học dành cho tất cả các bạn ở đây không phải chỉ riêng gì Lăng Nhi. Điều đó cho thấy được rằng, không có gì là không thể, cũng như muốn thành công hay muốn đạt được thứ mình muốn thì phải trải qua quá trình tôi luyện. Không phải muốn gì sẽ có được thứ ấy. Nếu muốn có được thứ mình muốn thì phải tranh giành, cũng giống như Lăng Nhi và Lâm Bạch Ái từ đây sẽ đối đầu rất gay gắt vì Liêu Văn Long vậy.
Buổi tối thứ 7 có vẻ hơi buồn, một nỗi buồn không biết phải nói như thế nào, nhưng có lẽ đó là nỗi buồn nhẹ nhàng nhất trong những ngày tháng Lăng Nhi ở ngôi trường này. Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ có niềm vui đến thay thế nó, và khi có niềm vui thì không thể quên đi nỗi buồn dễ dàng được. Ông trời không bất công đến nỗi tước đoạt đi hết niềm vui của người ta và chỉ để lại nỗi buồn như vậy.
Lâm Bạch Ái nhìn đồng hồ:
"Bây giờ mọi người phải tập cho đến khi nào nhuần nhuyễn, không bị vấp, không bị lẫn lộn và phải đúng động tác trong vòng 8 phút. Nếu tập xong sớm và tốt thì sẽ về sớm còn, nếu không thì chúng ta sẽ tập đến khi nào các bạn tập được hết và đều thì thôi. Đừng trách vì tôi quá khó khăn hay nghiêm khắc với các bạn mà hãy trách rằng, là do các bạn chưa thật sự nghiêm túc với bản thân mình. Đây là bài học và cũng là hậu quả cho việc xem nhẹ việc làm trong quá khứ của bản thân các bạn."
Màn đêm dần buông xuống, mọi người cố gắng tập đồng đều để được về sớm vì trời đã tối dần, mọi người đều là con gái, họ đều sợ về nhà một mình.
Một phần cũng bởi vì mọi người đã thấm mệt sau một ngày dài học ở trên trường, và còn phải chịu đựng những giờ tập luyện căng thẳng này nữa.
Trong căn phòng rộng thênh thang ngập ánh đèn vàng, hiện tại chỉ còn lại mỗi mình Lăng Nhi cùng với chiếc bóng của mình. Cô chăm chỉ tập luyện cho lần đại hội sắp tới, đó cũng chính là một phần nhỏ kế hoạch trong sự quyết tâm của cô ấy.
Điều cô muốn là được mọi người khẳng định bản thân mình, cô không muốn bản thân thua thiệt bất kỳ ai. Cô không muốn Lâm Bạch Ái gây khó dễ với cô, Lăng Nhi luôn tin một điều rằng, chỉ cần bản thân mình làm tốt thì sẽ không có một ai có thể bắt bẻ được mình. Chính vì điều đó cô mới cố gắng luyện tập mỗi ngày sau giờ luyện tập ở trên trường.
Lăng Nhi muốn mình không chỉ nổi bật nhất ở trong nhóm mà còn muốn bản thân nổi bật nhất vào ngày đại hội, cô muốn được Liêu Văn Long chú ý, cô muốn được sự công nhận của mọi người, Bạch Ngọc Lăng Nhi muốn mọi người có một cái nhìn khác về mình, cô muốn mọi người mở lòng ra để đón nhận hết tất cả những gì hào nhoáng nhất của cô, nhưng điều đó sẽ rất khó, ngoại trừ Liêu Văn Long chăng?
Lăng Nhi cảm thấy hơi mệt nên ngồi xuống nghỉ một lúc. Ngồi một mình trong căn phòng trống thực sự rất cô đơn, nhất là khi trong lòng đang có rất nhiều tâm sự nhưng không thể nói ra được với ai. Ở trong phòng trống rộng lớn bây giờ chỉ còn Lăng Nhi, ánh đèn vàng và hình bóng của cô được ánh đèn vàng ấy soi chiếu.
Lăng Nhi thấy hình bóng của mình rất cô đơn, như sắp biến mất hoặc sắp sửa mờ nhòe dần trong khoảng không lo lắng và sợ hãi. Cô muốn hét lên cho tâm hồn bớt căng thẳng và thoải mái hơn.
Phải! Cô đã hét lên lên trong căn phòng đó, tiếng hét cô đơn của cô vang vọng hết khắp căn phòng và dội lại trong lòng cô một sự cô đơn nhè nhẹ nhưng lại chua xót tột cùng. Lăng Nhi cảm thấy lòng mình nhói lên tựa như có hàng ngàn vết dao đâm vào tim của cô vậy.
Để khiến cho bản thân quên đi những chuyện buồn ấy, cô chỉ còn cách khiến cho mình trở nên bận rộn, bận rộn đến mức không có thời gian để nghĩ đến nó nữa.
Nhưng rồi, đêm đó có lẽ là đêm định mệnh của Lăng Nhi. Tối hôm đó, cô bắt gặp Liêu Văn Long cũng đang ở lại luyện tập cho đại hội sắp tới. Cô chỉ là vô tình gặp anh, bởi lúc đó cô đang một mình đi về thì thấy hình bóng Liêu Văn Long đang tập bóng rổ dưới sân trường.
Biết làm bây giờ, có ai mà gặp nam thần của lòng mình mà lẳng lặng bỏ đi không chứ? Không nhìn ngắm công khai thì nhìn lén cũng được, có sao đâu?
Đúng vậy, trái tim bé bỏng của cô bé Bạch Ngọc Lăng Nhi lại bắt đầu nảy nhanh thêm một nhịp nữa. Cô ngại ngùng và e thẹn. Cô không biết có nên tiến đến để bắt chuyện với Liêu Văn Long hay không, cô không biết có nên đến 'làm phiền' anh ấy không hay đành lẳng lặng bỏ về như không biết gì.
Bạch Ngọc Lăng Nhi rối rắm tự nói với chính mình:
"Mình nên làm gì bây giờ, mình rất muốn tiến lại gần bắt chuyện với anh ấy. Nhưng mình lại sợ sẽ không biết nói gì cả. Hay là lẳng lặng bỏ về như chưa có gì xảy ra vậy, nhưng mình thật sự muốn nói chuyện với nam thần trong lòng mình. Haizz, mình không biết phải làm gì bây giờ cả, ông trời ơi."
Lăng Nhi không biết phải làm gì cả, chỉ đứng một góc nhìn lén nam thần của mình. Cô rất ngại khi phải đối diện với anh ấy, cô chỉ có thể đứng từ phía xa theo dõi, vì cô biết rằng nếu quá thân thiết sẽ không tốt cho bản thân mình và cả anh.
Cô còn biết thân biết phận, biết vị trí mình nằm ở đâu nên chuyện quá thân mật giữa hai người chắc chắn cô sẽ không để xảy ra. Cô cảm thấy số phận mình trớ trêu vô cùng, vì nếu như cô có thể xinh đẹp lên một chút, giàu lên một chút nữa thì có lẽ cô đã có thể xứng với anh ấy rồi.
Bởi vì con nhà giàu thường sẽ được bố mẹ chọn cho vị hôn thê, hôn phu môn đăng hộ đối với mình. Bởi vì quan niệm của họ, cóc ghẻ vẫn là cóc ghẻ, thiên nga vẫn là thiên nga, còn cóc ghẻ mà biến thành thiên nga như trong câu chuyện cổ tích thì có lẽ cuộc sống này đã toàn là màu hồng rồi.
Hoàng tử chỉ hợp với công chúa chứ không hợp với lọ lem. Cũng giống như những chú lùn trong câu chuyện "Bạch Tuyết và 7 chú lùn".
Cho dù bảy chú có tốt, có thích, có che chở Bạch Tuyết đến cỡ nào thì cũng không thể đánh thức nàng Bạch Tuyết bằng tất cả tình cảm của mình, vì điều đó chỉ có hoàng tử mới làm được.
Cho nên quan niệm ‘’cóc ghẻ mà đòi đeo chân hạc" của giới phụ huynh và những tên nhà giàu rất phổ biến. Cho nên mà nói, người mà Lăng Nhi thích là một chàng hoàng tử, là hạc, còn bản thân mình chỉ mãi là nàng lọ lem mãi không thể biến thành công chúa trong lòng anh ấy. Cũng vẫn mãi chỉ là con vịt xấu xí chứ không phải là những con thiên nga xinh đẹp vây quanh anh ấy hằng ngày.
Không trách duyên phận của chúng ta, không trách chúng ta không có duyên để yêu, mà chỉ trách ông trời cho chúng ta gặp nhau nhưng lại không cho chúng ta phận để có thể gần nhau hơn. Nên mối quan hệ của Bạch Ngọc Lăng Nhi và Liêu Văn Long có lẽ chỉ dừng lại ở mức tình bạn, vì Lăng Nhi biết thân phận mình nghèo hèn đến cỡ nào. Làm sao có thể là công chúa sánh với chàng hoàng tử ngoài kia chứ, ngoài kia còn có nhiều cô gái xinh đẹp hơn cô, giàu có và tài giỏi hơn cô nhiều.
Dù gì cô cũng chỉ là hạt cát nhỏ giữa sa mạc, làm sao có thể biến thành ngọc trai được. Để biến thành ngọc trai tỏa sáng thì điều đó không dễ dàng gì, phải trải qua khó khăn và cực khổ, rèn luyện mỗi ngày để có thể biến thành ngọc trai.
Nhưng đó cũng là bài học dành cho tất cả các bạn ở đây không phải chỉ riêng gì Lăng Nhi. Điều đó cho thấy được rằng, không có gì là không thể, cũng như muốn thành công hay muốn đạt được thứ mình muốn thì phải trải qua quá trình tôi luyện. Không phải muốn gì sẽ có được thứ ấy. Nếu muốn có được thứ mình muốn thì phải tranh giành, cũng giống như Lăng Nhi và Lâm Bạch Ái từ đây sẽ đối đầu rất gay gắt vì Liêu Văn Long vậy.
Buổi tối thứ 7 có vẻ hơi buồn, một nỗi buồn không biết phải nói như thế nào, nhưng có lẽ đó là nỗi buồn nhẹ nhàng nhất trong những ngày tháng Lăng Nhi ở ngôi trường này. Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ có niềm vui đến thay thế nó, và khi có niềm vui thì không thể quên đi nỗi buồn dễ dàng được. Ông trời không bất công đến nỗi tước đoạt đi hết niềm vui của người ta và chỉ để lại nỗi buồn như vậy.
Lâm Bạch Ái nhìn đồng hồ:
"Bây giờ mọi người phải tập cho đến khi nào nhuần nhuyễn, không bị vấp, không bị lẫn lộn và phải đúng động tác trong vòng 8 phút. Nếu tập xong sớm và tốt thì sẽ về sớm còn, nếu không thì chúng ta sẽ tập đến khi nào các bạn tập được hết và đều thì thôi. Đừng trách vì tôi quá khó khăn hay nghiêm khắc với các bạn mà hãy trách rằng, là do các bạn chưa thật sự nghiêm túc với bản thân mình. Đây là bài học và cũng là hậu quả cho việc xem nhẹ việc làm trong quá khứ của bản thân các bạn."
Màn đêm dần buông xuống, mọi người cố gắng tập đồng đều để được về sớm vì trời đã tối dần, mọi người đều là con gái, họ đều sợ về nhà một mình.
Một phần cũng bởi vì mọi người đã thấm mệt sau một ngày dài học ở trên trường, và còn phải chịu đựng những giờ tập luyện căng thẳng này nữa.
Trong căn phòng rộng thênh thang ngập ánh đèn vàng, hiện tại chỉ còn lại mỗi mình Lăng Nhi cùng với chiếc bóng của mình. Cô chăm chỉ tập luyện cho lần đại hội sắp tới, đó cũng chính là một phần nhỏ kế hoạch trong sự quyết tâm của cô ấy.
Điều cô muốn là được mọi người khẳng định bản thân mình, cô không muốn bản thân thua thiệt bất kỳ ai. Cô không muốn Lâm Bạch Ái gây khó dễ với cô, Lăng Nhi luôn tin một điều rằng, chỉ cần bản thân mình làm tốt thì sẽ không có một ai có thể bắt bẻ được mình. Chính vì điều đó cô mới cố gắng luyện tập mỗi ngày sau giờ luyện tập ở trên trường.
Lăng Nhi muốn mình không chỉ nổi bật nhất ở trong nhóm mà còn muốn bản thân nổi bật nhất vào ngày đại hội, cô muốn được Liêu Văn Long chú ý, cô muốn được sự công nhận của mọi người, Bạch Ngọc Lăng Nhi muốn mọi người có một cái nhìn khác về mình, cô muốn mọi người mở lòng ra để đón nhận hết tất cả những gì hào nhoáng nhất của cô, nhưng điều đó sẽ rất khó, ngoại trừ Liêu Văn Long chăng?
Lăng Nhi cảm thấy hơi mệt nên ngồi xuống nghỉ một lúc. Ngồi một mình trong căn phòng trống thực sự rất cô đơn, nhất là khi trong lòng đang có rất nhiều tâm sự nhưng không thể nói ra được với ai. Ở trong phòng trống rộng lớn bây giờ chỉ còn Lăng Nhi, ánh đèn vàng và hình bóng của cô được ánh đèn vàng ấy soi chiếu.
Lăng Nhi thấy hình bóng của mình rất cô đơn, như sắp biến mất hoặc sắp sửa mờ nhòe dần trong khoảng không lo lắng và sợ hãi. Cô muốn hét lên cho tâm hồn bớt căng thẳng và thoải mái hơn.
Phải! Cô đã hét lên lên trong căn phòng đó, tiếng hét cô đơn của cô vang vọng hết khắp căn phòng và dội lại trong lòng cô một sự cô đơn nhè nhẹ nhưng lại chua xót tột cùng. Lăng Nhi cảm thấy lòng mình nhói lên tựa như có hàng ngàn vết dao đâm vào tim của cô vậy.
Để khiến cho bản thân quên đi những chuyện buồn ấy, cô chỉ còn cách khiến cho mình trở nên bận rộn, bận rộn đến mức không có thời gian để nghĩ đến nó nữa.
Nhưng rồi, đêm đó có lẽ là đêm định mệnh của Lăng Nhi. Tối hôm đó, cô bắt gặp Liêu Văn Long cũng đang ở lại luyện tập cho đại hội sắp tới. Cô chỉ là vô tình gặp anh, bởi lúc đó cô đang một mình đi về thì thấy hình bóng Liêu Văn Long đang tập bóng rổ dưới sân trường.
Biết làm bây giờ, có ai mà gặp nam thần của lòng mình mà lẳng lặng bỏ đi không chứ? Không nhìn ngắm công khai thì nhìn lén cũng được, có sao đâu?
Đúng vậy, trái tim bé bỏng của cô bé Bạch Ngọc Lăng Nhi lại bắt đầu nảy nhanh thêm một nhịp nữa. Cô ngại ngùng và e thẹn. Cô không biết có nên tiến đến để bắt chuyện với Liêu Văn Long hay không, cô không biết có nên đến 'làm phiền' anh ấy không hay đành lẳng lặng bỏ về như không biết gì.
Bạch Ngọc Lăng Nhi rối rắm tự nói với chính mình:
"Mình nên làm gì bây giờ, mình rất muốn tiến lại gần bắt chuyện với anh ấy. Nhưng mình lại sợ sẽ không biết nói gì cả. Hay là lẳng lặng bỏ về như chưa có gì xảy ra vậy, nhưng mình thật sự muốn nói chuyện với nam thần trong lòng mình. Haizz, mình không biết phải làm gì bây giờ cả, ông trời ơi."
Lăng Nhi không biết phải làm gì cả, chỉ đứng một góc nhìn lén nam thần của mình. Cô rất ngại khi phải đối diện với anh ấy, cô chỉ có thể đứng từ phía xa theo dõi, vì cô biết rằng nếu quá thân thiết sẽ không tốt cho bản thân mình và cả anh.
Cô còn biết thân biết phận, biết vị trí mình nằm ở đâu nên chuyện quá thân mật giữa hai người chắc chắn cô sẽ không để xảy ra. Cô cảm thấy số phận mình trớ trêu vô cùng, vì nếu như cô có thể xinh đẹp lên một chút, giàu lên một chút nữa thì có lẽ cô đã có thể xứng với anh ấy rồi.
Bởi vì con nhà giàu thường sẽ được bố mẹ chọn cho vị hôn thê, hôn phu môn đăng hộ đối với mình. Bởi vì quan niệm của họ, cóc ghẻ vẫn là cóc ghẻ, thiên nga vẫn là thiên nga, còn cóc ghẻ mà biến thành thiên nga như trong câu chuyện cổ tích thì có lẽ cuộc sống này đã toàn là màu hồng rồi.
Hoàng tử chỉ hợp với công chúa chứ không hợp với lọ lem. Cũng giống như những chú lùn trong câu chuyện "Bạch Tuyết và 7 chú lùn".
Cho dù bảy chú có tốt, có thích, có che chở Bạch Tuyết đến cỡ nào thì cũng không thể đánh thức nàng Bạch Tuyết bằng tất cả tình cảm của mình, vì điều đó chỉ có hoàng tử mới làm được.
Cho nên quan niệm ‘’cóc ghẻ mà đòi đeo chân hạc" của giới phụ huynh và những tên nhà giàu rất phổ biến. Cho nên mà nói, người mà Lăng Nhi thích là một chàng hoàng tử, là hạc, còn bản thân mình chỉ mãi là nàng lọ lem mãi không thể biến thành công chúa trong lòng anh ấy. Cũng vẫn mãi chỉ là con vịt xấu xí chứ không phải là những con thiên nga xinh đẹp vây quanh anh ấy hằng ngày.
Không trách duyên phận của chúng ta, không trách chúng ta không có duyên để yêu, mà chỉ trách ông trời cho chúng ta gặp nhau nhưng lại không cho chúng ta phận để có thể gần nhau hơn. Nên mối quan hệ của Bạch Ngọc Lăng Nhi và Liêu Văn Long có lẽ chỉ dừng lại ở mức tình bạn, vì Lăng Nhi biết thân phận mình nghèo hèn đến cỡ nào. Làm sao có thể là công chúa sánh với chàng hoàng tử ngoài kia chứ, ngoài kia còn có nhiều cô gái xinh đẹp hơn cô, giàu có và tài giỏi hơn cô nhiều.
Dù gì cô cũng chỉ là hạt cát nhỏ giữa sa mạc, làm sao có thể biến thành ngọc trai được. Để biến thành ngọc trai tỏa sáng thì điều đó không dễ dàng gì, phải trải qua khó khăn và cực khổ, rèn luyện mỗi ngày để có thể biến thành ngọc trai.