Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Thanh âm của đám hải tặc đang lục soát đến sát bên tai, hai người ngừng thở, bò lổm ngổm tại trong bụi cỏ, tất cả cũng nắm chặt binh khí trong tay. Hàn Mạc lộ ra vẻ rất tỉnh táo, cau mày, cánh tay nắm cây gậy cũng trầm ổn dị thường.
Có hai người đi qua chỗ bên cạnh, gần như chỉ cách Hàn Mạc không tới hai thước, nhưng cũng không biết là lão Thiên chiếu cố Hàn Mạc hay sao mà rốt cuộc lại không có phát hiện thấy hắn. Nhóm người đang la hét dần dần đi khỏi, cũng không lâu lắm, ánh lửa càng ngày càng xa, cho đến khi nhìn không thấy nữa.
Hàn Mạc thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Đỗ Băng Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, nhịn không được vỗ nhè nhẹ bả vai của nàng, thanh âm rất là nhu hòa:
- Đỗ... Đỗ Băng Nguyệt, đã không còn chuyện gì nữa rồi!
Đỗ Băng Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, lau đi nước mắt, hết sức thương cảm:
- Bọn họ nói như vậy, xem ra phụ thân ta đã thật sự rơi vào trong tay của bọn họ rồi!
Hàn Mạc cũng ngồi dậy, nhìn bốn phía một chút, xác định không có những mối nguy hiểm khác, mới nhẹ giọng nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ ra biện pháp cứu cha ngươi!
Đỗ Băng Nguyệt nhịn không được vươn tay ra nắm chặt lấy tay Hàn Mạc:
- Ngươi nhất định phải nghĩ ra biện pháp! Lãnh Chiếu lòng dạ độc ác, có tiếng ở Đông Hải, ta sợ hắn thật sự sẽ thương tổn đến phụ thân!
Cảm thụ được bàn tay mềm mại không xương của Đỗ Băng Nguyệt, trong lòng Hàn Mạc cũng hiểu, nữ nhân này nhìn như bề ngoài rất kiên cường, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương. Dưới tình huống này, không còn chỗ nương tựa, chỉ có thể lấy mình làm chỗ dựa duy nhất nương nhờ.
Không để cho nữ nhân thất vọng, đặc biệt là không để cho nữ nhân xinh đẹp thất vọng, đây là một trong những tôn chỉ xử thế tối cao của Hàn Mạc.
...
Đợi cho cảm xúc của Đỗ Băng Nguyệt tốt hơn một chút, tuy tay hai người vẫn còn nắm lấy nhau, mà đúng trong giờ khắc này, con ngươi Hàn Mạc đột nhiên trừng lớn lên, bởi vì dựa vào quá gần, hai "quả bưởi" phong mãn của Đỗ Băng Nguyệt ở ngay trước mặt, thử hỏi một người nam nhân rất bình thường đang trong thời kỳ trổ mã như Hàn Mạc thì sẽ lựa chọn như thế nào? Hắn chỉ có thể thưởng thức nó, trong tôn chỉ làm người của hắn, thưởng thức thân thể của nữ nhân tuyệt đẹp cũng không phải là cái tội, đó chính là một môn nghệ thuật cực kỳ tao nhã.
Nhưng mà Đỗ Băng Nguyệt hiển nhiên không phải là người thích môn nghệ thuật này, cho nên khi nhìn thấy những tia sáng quái dị trong mắt Hàn Mạc thì đột nhiên hiểu được, khuôn mặt nhất thời ửng đỏ, buông tay Hàn Mạc ra, khẽ cắn môi, hung hăng trừng mắt hắn một cái.
Hàn Mạc lộ ra vẻ rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
-Ta thích tập trung nhìn vào một điểm khi đang suy tư về những vấn đề tương đối khó khăn. Ta đang tự hỏi một vấn đề... Ý chà, Đỗ cô nương, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy, khí trời hết sức mát mẻ, không quá nóng nha?
Khuôn mặt của Đỗ Băng Nguyệt lại càng hồng nhuận, quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến hắn.
Làn gió thổi qua chỗ của hai người trẻ tuổi làm những sợi tóc tung bay. Thoạt nhìn, hai người tựa như một đôi tình nhân đang tình tự trong khu rừng yên tĩnh, không khí trở nên cực kỳ lãng mạn.
- Ngươi đường đường là Ngũ công tử Hàn gia nhưng lại phải chạy trốn hải tặc khắp nơi ở trên đảo này, ngươi không cảm thấy rất mất mặt sao? Đây không phải là đánh mất thân phận tôn quý của ngươi sao?
Trầm ngâm trong chốc lát, Đỗ Băng Nguyệt đột nhiên hỏi:
- Nam nhân không phải thích ngạo thị quần hùng sao? Ngươi vì sao có thể duy trì sự bình thản như vậy?
Hàn Mạc khóe miệng khẽ cong lên, nỡ nụ cười vô cùng quái dị, bình tĩnh nói:
- Ngươi có từng nhìn thấy những loài mãnh thú như sư tử, hổ hay báo chưa?
Chân mày Đỗ Băng Nguyệt cau lại, khẽ lắc đầu, ở trên hòn đảo này không có những loài đó mà nàng cũng không biết vì sao lúc này Hàn Mạc lại hỏi những thứ này.
- Vậy ngươi chắc thấy rắn độc rồi chứ?
Đỗ Băng Nguyệt gật đầu.
- Những thợ săn dũng mãnh nhất, trước khi săn bắt con mồi cũng sẽ bình tĩnh phi thường. Bọn họ rất có tinh thần nhẫn nại để tìm ra cơ hội tốt nhất, sau đó nắm lấy cơ hội giáng cho con mồi một kích trí mạng nhất!
Hàn Mạc chăm chú nhìn ánh mắt của Đỗ Băng Nguyệt, nhẹ nhàng nói:
- Nhanh chóng, nhạy bén, quyết đoán, một kích trí mạng, không phung phí sức lực, cần thiết nhất chính là nhẫn nại! Đây mới là một thợ săn thực sự xuất sắc!
Đỗ Băng Nguyệt mở trừng hai mắt hỏi:
- Ngươi đang ám chỉ nói mình là một thợ săn giỏi?
-Ta không muốn trở thành chó hoang!
Hàn Mạc cười hì hì một tiếng:
- Chỉ có chó hoang mới có thể không tự lượng sức mà đi quấy rầy, cuối cùng bị đánh chết bởi loạn côn!
- Ngươi thật là không khiêm tốn tí nào! Text được lấy tại https://truyenfull.vn
-Ta cũng không muốn tự hạ thấp mình. Chính bởi vì ta biết mình rất tôn quý, cho nên ta sẽ không dễ dàng mạo hiểm!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Nếu như một người mà không biết sở trường của mình, đó thật sự là một chuyện thật đáng tiếc thậm chí là rất hồ đồ!
Hắn nhìn Đỗ Băng Nguyệt, nhịn không được nói:
- Đỗ cô nương, ngươi có biết hay không, ngươi có một đôi chân thật đẹp...!!! Không nên nhìn ta như vậy, đây là nét riêng và ưu điểm của ngươi, ta chỉ nói lên sự thật mà thôi!
- Miệng chó không thể mọc ra ngà voi!
Đỗ Băng Nguyệt trợn mắt hậm hực nhìn Hàn Mạc. Nàng từng nghe nói qua, phần lớn con cháu thế gia là hạng người hoang dâm háo sắc, xem ra Ngũ công tử Hàn gia này cũng không khá hơn được chút nào.
-Có thể mọc ra ngà voi, ta chẳng phải phát tài sao?!
Hàn Mạc lắc đầu thở dài nói:
- Bản thân ta thật là muốn mọc ra ngà đây!
...
Sau đó, Đỗ Băng Nguyệt tựa hồ không muốn tiếp tục nói chuyện cùng với Hàn Mạc, đi tới dưới một cây đại thụ khác trầm tư một mình. Hàn Mạc lại thấy rất vô vị, cảm thấy rằng cô nương này ở trên đảo quá lâu, hoàn toàn không biết ở vào cái nơi phong cảnh hữu tình thế này lại là cô nam quả nữ nói một vài câu bông đùa chẳng phải không tốt hơn sao.
Không có người nói chuyện chung quy sẽ cảm thấy nhàm chán, mà thêm gió thổi hiu hiu thì sự nhàm chán dễ làm cho người ta mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Nhưng bản thân đã ở trong tình huống này, cho dù Hàn Mạc có nhắm cả hai mắt thì trong lòng cũng giữ mấy phần cảnh giác, cho nên trong lúc hắn tưởng như phải ngủ say, khi có thanh âm răng rắc truyền đến bên tai thì hắn lập tức mở mắt ra, nháy mắt đã nắm chặt mộc côn trong tay.
Hắn biết rằng tiếng động phát ra lần này tuyệt không phải là do động vật gây nên, mà rõ ràng là có người không cẩn thận dẫm lên cành cây làm nó gãy nên mới phát ra tiếng động này.
Hắn gần như có thể kết luận rằng trong lúc ngủ say, bất tri bất giác đã có hải tặc tìm tới.
Ánh mắt khẽ liếc sang Đỗ Băng Nguyệt đang tựa nghiêng vào gốc cây, thì thấy nàng đang nhắm mắt, không biết có đang ngủ hay không?
Quả nhiên, một trận kình phong nổi lên phía sau, một thanh đại đao đã tới trước mặt, hướng hắn bổ xuống, đao của hải tặc dày cộng với lực đạo của đôi chân nên lúc bổ xuống, tạo ra kình phong.
Hàn Mạc gầm nhẹ một tiếng, thân người còn chưa đứng lên, mộc côn trong tay đã vòng qua lưng tà dị đâm lên, một chiêu này là "Bãi xa vĩ" (rắn vẫy đuôi) trong "Xà Bộ côn pháp", chiêu thức đó cực kỳ quỷ dị.
Đầu mũi của mộc côn nhọn hoắc, tức thì nghe thấy "Phốc" một tiếng, đầu nhọn thực sự đã đâm xuyên qua cổ họng của tên hải tặc ở phía sau, xuyên từ cổ họng ra tận sau đầu, cực kỳ kinh khủng.
Người nọ cũng không kịp kêu lên được một tiếng, đôi ngươi trợn tròn hết cỡ, đến chết cũng không thể tin vì sao người trẻ tuổi này lại có tính cảnh giác cao như vậy, làm sao hắn lại có chiêu thức quỷ dị như thế.
Hàn Mạc cũng không kịp nghĩ nhiều, vì bên người lại có một cây đại đao bổ tới.
Mộc côn còn ở trong cổ họng tên hải tặc, cũng không kịp rút ra nên Hàn Mạc liền buông ra, thân thể giống như mộc chùy để gõ chuông trong miếu, bả vai hướng tên kia hải tặc mà húc thẳng tới, trúng vào bụng tên hải tặc, tên hải tặc lui về phía sau hai bước, còn chưa kịp xuất ra công kích lần nữa thì Hàn Mạc tựa như một đầu báo săn mồi hung mãnh, sải một bước dài lên phía trước, tay phải hóa thành chưởng đao nhắm ngay cổ họng của người nọ bổ tới.
Ở kiếp trước, để luyện tập thuật cận chiến, mỗi ngày hắn ít nhất luyện tập chưởng bổ hai trăm lần, từ ban đầu bổ vào bao cát, càng về sau thậm chí bắt đầu bổ vào tảng đá, làn da của bàn tay cũng được luyện thành vết chai thật dày, mặc dù thân thể bây giờ không phải là kiếp trước, nhưng mà bắt đầu kể từ khi sáu tuổi, Hàn Mạc chẳng bao giờ gián đoạn lén lút luyện tập chưởng cắt, hơn nữa dựa vào "Trường Sinh kinh" để tu luyện lực đạo, uy lực chưởng cắt này của hắn, thậm chí không kém gì đại đao chân chính.
Chỉ nghe một tiếng "răng rắc", chưởng đao của Hàn Mạc đã hung mãnh chém trúng cổ họng của người nọ. Xương cổ của hắn ta lập tức vỡ vụn, không kịp kêu lên tiếng nào, liền ngã gục xuống, đại đao trong tay rơi ra, người đã đổ xuống.
Hàn Mạc ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, hắn đã thấy bóng dáng của người thứ ba đang ẩn núp trong bụi rậm.
Người nọ hiển nhiên là bị thực lực kinh khủng của Hàn Mạc nhanh chóng đánh chết hai gã đồng bọn trong nháy mắt hù dọa, nên trốn ở trong bụi rậm, không dám lộ diện.
Hàn Mạc lạnh lùng cười một tiếng, cố ý làm như không thấy, vỗ vỗ tay, thản nhiên nói:
- Hai người đã nghĩ tới chuyện phế ta, thật tưởng như trò đùa à!
Lúc này Đỗ Băng Nguyệt cũng đã bị đánh thức, đứng lên, ngẩn người nhìn Hàn Mạc.
Mặc dù người hải tặc đầu tiên chết như thế nào thì nàng không có nhìn thấy, nhưng cảnh người hải tặc thứ hai bị giết chết ra sao, nàng cũng đã nhìn rõ mồn một. Bất luận như thế nào, nàng cũng không nghĩ ra, gã công tử bột tuấn tú này thoạt nhìn bề ngoài hào hoa phong nhã thậm chí còn hơi háo sắc vậy mà lại có thân thủ kinh khủng như thế.
Nàng biết năng lực của những hải tặc này. Hàng năm đều kiếm kế sinh nhai trên biển, kinh nghiệm đánh nhau cực kỳ phong phú ra tay hạ thủ rất tàn nhẫn, nhưng gã thiếu gia tuấn tú này chỉ trong chớp mắt đem hai tên hải tặc có đầy kinh nghiệm đánh chết một cách dễ dàng. Bản lãnh như vậy thì trên đảo này tựa hồ không ai có thể vượt qua.
Khi nàng đang kinh ngạc đến ngẩn người, Hàn Mạc cũng không hề liếc nhìn nàng, chỉ là đang nói khẽ cái gì đó.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy gã thanh niên tuấn tú này một lần nữa giống như con báo săn dùng tốc độ khó có thể tin đánh về phía bụi cỏ bên cạnh, trong bụi cỏ chỉ có lay động hai cái liền trở nên im ắng.
Đỗ Băng Nguyệt tỉnh táo lại, nắm chặt chủy thủ, chạy nhanh tới.
...
Trong bụi cỏ, một đầu gối của Hàn Mạc đang đặt trên bụng một gã hải tặc, mà tay phải của hắn đang bấm tại trên cổ của tên hải tặc, trên mặt của tên hải tặc kia trở nên đỏ bừng, trợn mắt trắng ra.
-Tống Ngũ ca?
Đỗ Băng Nguyệt nhận ra tên hải tặc kia, ngồi xổm xuống ở bên cạnh, trên nét mặt lộ vẻ rất phức tạp.
Tên hải tặc kia nhìn Đỗ Băng Nguyệt, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Ta hỏi ngươi một câu, ngươi đáp một câu, nếu là lên tiếng kêu to hoặc là có điều lừa gạt, ta lập tức giết ngươi!
Hải tặc nhìn Hàn Mạc, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cổ họng phát ra thanh âm "Ừ", hiển nhiên là đáp ứng.
Tay Hàn Mạc hơi buông lỏng một chút, người nọ nhất thời ho khan, Hàn Mạc lập tức che i miệng của hắn, không để cho hắn phát ra âm thanh. Đợi được hải tặc hết lấy hơi, mới buông tay ra, lạnh lùng nói:
-Ta hỏi ngươi, tên khâm sai kia và Đảo chủ hiện tại ở nơi đâu?
Hải tặc thở dốc đứt quãng, đáp:
- Lãnh nhị ca ở trên bờ cát phía đông dựng lên...dựng lên mười mấy cái cột gỗ...Đảo chủ với vị khâm sai, còn có hơn mười huynh đệ cũng...cũng bị cột vào trên cột gỗ, chịu đựng...chịu đựng nước biển đánh vào...!!!
Vành mắt Đỗ Băng Nguyệt đỏ lên, cắn răng nói:
- Lãnh Chiếu, cái tên súc sinh kia, ta muốn giết hắn!
Hàn Mạc liếc Đỗ Băng Nguyệt một cái, lại hỏi:
- Lãnh Chiếu hiện tại đang ở đâu?
- Ở trên bờ biển!
Hải tặc cẩn thận hồi đáp:
- Hắn phái chúng ta ở trên đảo truy bắt các ngươi, bất kể chết sống!
Hàn Mạc cười lạnh lùng, chuyển mắt qua Đỗ Băng Nguyệt, hỏi:
- Ngươi có chuyện gì muốn hỏi?
Đỗ Băng Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt tức giận, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy sự lo lắng và thương tâm.
Hàn Mạc gật đầu, bỗng nhiên trên tay dùng lực một chút, đã nghe một thanh âm "Răng rắc" vang lên, đúng là đã bẻ gãy cổ của tên hải tặc, tên hải tặc lập tức chết đi.
- Ngươi... Ngươi vì sao phải giết hắn?
Đỗ Băng Nguyệt lấy làm kinh hãi hỏi.
Hàn Mạc cũng không để ý tới, thuận tay cầm lấy đại đao của tên hải tặc, đứng dậy dò xét xung quanh một lượt, phát hiện không còn người nào khác, xem ra mò tới đây chỉ có ba tên hải tặc này, nên thả lỏng tâm tư vài phần, quay trở lại lạnh lùng nói:
- Ta vì sao không thể giết hắn?
Đỗ Băng Nguyệt có chút phẫn nộ nói:
- Ngươi đã bắt được hắn, đâu cần phải giết hắn?
- Ta không giết hắn, bọn họ ắt giết ta.
Trong đồng tử của Hàn Mạc lóe lên tia âm lãnh:
- Ta không giết người, người ắt giết ta! Ta đây chỉ là vì bảo vệ bản thân, không có gì là không đúng?
Đỗ Băng Nguyệt nhìn chằm chằm Hàn Mạc, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
- Đứng ở góc độ của ta mà nói, bọn họ chính là không chịu an phận, là kẻ phản bội, mà Hàn gia đối với địch nhân thì chưa bao giờ nương tay!!!
Nội tâm lạnh lùng của Hàn Mạc vào giờ khắc này biểu hiện ra vô cùng sâu sắc:
- Đừng tưởng rằng ta là người tốt gì đó! Người tốt... chính là con mồi mà ác nhân thích nhất!