Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Phía Nam gần Tiên Nhân Đảo có vài gian nhà thưa thớt, bên cạnh là các cây cọ cao to rậm rạp. Dưới bóng cây, có hơn mười gã hải tặc ngồi vây quanh. Ngồi ở chính giữa, chính là người có dã tâm trở thành Đông Hải Vương thứ hai, Lãnh Chiếu.
- Các ngươi có biết Đảo chủ hiện tại đang làm cái gì không?
Lãnh Chiếu ngồi dựa vào một gốc cây, đang ngắm nghía một cây chủy thủ trong tay, vẻ mặt cười lạnh hỏi.
Một gã hải tặc lập tức nói:
- Lãnh nhị ca, mới vừa rồi có huynh đệ tới đây báo qua, Đảo chủ đã thả tên khâm sai kia! Hiện giờ đang dâng rượu và thức ăn ngon hầu hạ hắn. Rượu và những món ăn kia chúng ta để dành cũng không nỡ ăn, thế mà đã rót vào trong mồm tên cẩu quan ấy rồi! Còn có cái tên tiểu Hải quản kia, cũng không biết là thân phận gì, mà Đảo chủ đối với hắn thoạt nhìn rất tôn kính? Chẳng qua là các huynh đệ rời khỏi đó quá xa, không nghe rõ bọn họ nói gì cả!
Lãnh Chiếu đem chủy thủ vuốt vuốt trên má của mình, thản nhiên nói:
- Chư vị huynh đệ, các ngươi thử nghĩ xem, Đảo chủ cùng tiểu Hải quản kia đang nói cái gì?
Cả bọn đối mặt nhìn nhau, cũng không biết trả lời như thế nào.
Một hồi lâu, mới nghe có một gã nói:
- Chẳng lẽ là khuyên Tiểu Hải quản kia viết một phong thư giao cho quan gia, để quan gia đưa bạc chuộc về?
- Những chuyện lặt vặt này là do chúng ta làm, Đảo chủ sao lại phải làm chứ?
Lập tức có người phản bác:
- Huống chi nếu thật phải viết thư, vì sao không để cho tên khâm sai đại quan kia đi viết, mà ngược lại để cho một tên tiểu Hải quản đi viết? Chẳng lẽ tiểu Hải quản kia so với khâm sai còn hữu dụng hơn sao?
Lời vừa nói ra, mọi người đều đồng tình.
Lãnh Chiếu ngẩng đầu nhìn trời, sau đó mới nhìn mọi người một lần, rồi chậm rãi nói:
- Ở đây đều là huynh đệ sinh tử của Lãnh Chiếu! Những năm gần đây, Đảo chủ thân thể khó chịu, mặc dù nắm trong tay quyết định ra biển, nhưng mà thật sự làm việc, cũng chỉ có ta cùng các huynh đệ thôi. Chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử đoàn kết mà nên, cho nên Lãnh Chiếu nói chuyện, cũng không kiêng kị các ngươi!
Tất cả mọi người đều nói:
- Lãnh nhị ca, chúng ta là huynh đệ, huynh nói cái gì chúng ta cũng nghe!
Còn có người nói:
- Lãnh nhị ca, ngươi nói đi! Dù lên núi đao xuống biển lửa, dù ta phải liều cả tính mạng của mình, cũng sẽ nghe huynh phân phó! Mấy trăm người trên Tiên Nhân Đảo này, mấy năm nay có thể ăn được cơm, một phần cũng là do công lao của Lãnh nhị ca!
Trên mặt Lãnh Chiếu lộ ra nụ cười hiếm thấy, nói:
- Lời này cũng không thể nói như vậy, chuyện này đều là mọi người cùng nhau liều mạng làm! Các huynh đệ chẳng qua là cho Lãnh Chiếu mặt mũi, nghe theo Lãnh Chiếu phân phó, trong lòng Lãnh Chiếu rất cảm kích!
Dừng một chút, trong mắt của hắn xẹt qua một tia âm hàn, lạnh lùng nói:
- Chư vị huynh đệ, không phải là trong mắt Lãnh Chiếu không có Đảo chủ, lại càng không phải là Lãnh Chiếu muốn khinh nhờn Đảo chủ…Mà là... Lãnh Chiếu cho là, chúng ta rất có thể đã bị Đảo chủ bán đứng!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, hai mặt nhìn nhau, nhất thời yên lặng không một tiếng động.
…
Lãnh Chiếu nhìn sắc mặt kinh hãi của mọi người, cười nhạt mà nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Đảo chủ có thân phận bực nào, từ đầu đến cuối lại cùng một tên Hải quản nho nhỏ ở chung một chỗ? Hơn nữa lại còn tiếp đãi trọng hậu? Các ngươi không cảm thấy cái tên tiểu Hải quản này rất có vấn đề sao?
Hắn cắn răng, cười lạnh nói:
- Không nghĩ tới lần này lại bị ta nhìn thấu rồi!
- Lãnh nhị ca, ý ngươi là tiểu Hải quản kia có thân phận không tầm thường?
Đầu óc cả bọn phản ứng rất nhanh, có người lập tức tỉnh ngộ hỏi:
- Vậy tiểu Hải quản kia là ai?
Lãnh Chiếu cũng không trả lời, chẳng qua là hướng về một người cách đó không xa nói:
- Thất thúc, ngài cho là tiểu Hải quản kia là ai?
Chúng hải tặc nhất thời đều chuyển hướng nhìn tới.
Ở dưới một gốc cọ cao lớn, có một lão đầu khoảng bốn mươi mấy tuổi đang ngồi ở dưới tàng cây rút thuốc lá ra. Hắn thoạt nhìn cực kỳ gầy gò, da khô vàng, lộ ra thần tình uể oải không phấn chấn chút nào, đôi mắt vô thần kia trống rỗng mê mang, tựa như đối với thế gian này đã không còn nửa phần quan tâm và lưu luyến. Nếu nói là người này chỉ chốc lát sau có thể nhảy xuống biển tìm cái chết, nhóm người nọ hẳn sẽ tin đến tám chín phần mười.
Hắn chỉ còn lại có một cánh tay, một cái tay khác đã bị cụt, là một người tàn phế. Thân thể và tinh thần đều đồng thời tàn phế.
Thất thúc tàn phế này rút thuốc lá ra, cũng không trả lời ngay, mà lại ngẩn người nhìn một khóm hoa tươi. Tất cả mọi người đều nhìn hắn, trong mắt không ít người thoáng lộ ra thần sắc khinh thường.
Gió biển thổi qua làm mái tóc thưa thớt của Thất thúc theo gió đong đưa, tạo cảm giác tịch mịch và bi ai nói không ra lời.
- Đỗ lão đại từ năm lên năm tuổi, đã theo thuyền ra biển, hơn phân nửa cuộc đời đều sống ở Đông Hải này, có thể nói là nhân vật rất giỏi! Nhắc tới Đỗ lão đại, đó chính là một danh hiệu rất nổi tiếng!
Thanh âm Thất thúc rất bình tĩnh, tựa hồ không có bất kỳ tình cảm gì, chậm rãi nói:
- Đỗ lão đại mười một tuổi đã giết người, vài chục năm qua, thật đúng là không sợ qua người nào!
Đỗ lão đại dĩ nhiên là Đảo chủ Đỗ Dung Hải hiện tại. Mọi người vừa nghe Thất thúc nói như vậy, đều nghĩ đến cảnh tượng Đảo chủ từng uy thế như thế nào, nhịn không được đều có chút biến sắc, thậm chí có mấy người trong mắt xẹt qua mấy phần hoảng sợ.
Khuôn mặt Lãnh Chiếu nhăn nhúm, chủy thủ nắm trong tay càng ngày càng chặt, nhưng cũng không nói gì.
- Người có thể làm cho Đỗ lão đại đối xử trọng hậu như vậy, cũng không có mấy người?
Thất thúc vẫn nói chậm rãi như cũ, tựa như đang nói về một chuyện xưa nào đó:
- Hắn có thể đối với cái tiểu Hải quản tuổi còn trẻ kia mà đối xử trọng hậu như vậy, tự nhiên là hắn đã nhìn thấu cái thân phận tiểu Hải quản này, biết cái tên Tiểu Hải quản kia không phải là người mà hắn có thể đắc tội được!
- Hắn là ai vậy?
Lãnh Chiếu lạnh giọng hỏi.
Thất thúc thản nhiên nói:
- Trên Đông Hải này, Đỗ lão đại cũng là một đại nhân vật. Cho dù là Hắc Hồ Tử, Đỗ lão đại cũng là không để vào mắt. Nhưng Đỗ lão đại lại sợ một điều, hắn rất sợ Hàn gia!
- Hàn gia?
- Không sai!
Thanh âm khẳng định của Thất thúc cao vút lên:
- Nếu ta đoán không sai, lần này các ngươi bắt được cái tên tiểu Hải quản kia tám chín phần mười là người của Hàn gia, hơn nữa còn là đệ tử trực hệ của Hàn gia! Nếu không, Đỗ lão đại cũng sẽ không nể tình như vậy, mà tự mình đi bồi tội!
Lãnh Chiếu cười lạnh nói:
- Xem ra thật sự là ta đã nhìn nhầm rồi! Không nghĩ tới địa vị của tiểu tử này so với tên khâm sai chó má kia còn lớn hơn!
- Đối với chúng ta mà nói, tiểu tử kia chính là thái tử Đông Hải rồi!
Thất thúc nói:
- Hàn gia này đời này có bốn nam hai nữ. Hai nhi tử của Hàn Huyền Đạo đều ở Yên Kinh, cho nên sẽ không phải là một người trong số đó. Hiện nay ở Đông Hải chỉ có đứa con thứ tư cùng thứ năm, Tiểu Hải quản này tám chín phần mười là một người trong số đó rồi!
Lập tức có một tên hải tặc hỏi:
- Thất thúc, ngươi sao biết Đảo chủ nhìn thấu thân phận tiểu tử kia? Đảo chủ lợi hại như vậy sao?
Khóe miệng Thất thúc cong lên thành một đường quái dị, thản nhiên nói:
- Đỗ lão đại tung hoành Đông Hải đã mấy thập niên! Năm đó, tại Đông Hải phong quang nhất lúc đó có mười mấy nhóm nhân mã. Cả mấy ngàn người, lúc đó bị đám người Đỗ lão đại tiêu diệt cũng không ít. Có người nào mà hắn chưa từng thấy, nhãn lực đương nhiên phải có, muốn nhìn thấu thân phận của tiểu tử kia, đối với Đỗ lão đại mà nói, tựa hồ cũng không phải là chuyện gì khó khăn cho lắm!
Lãnh Chiếu đứng dậy, vừa đi vừa vuốt vuốt chủy thủ, tới bên cạnh Thất thúc, mới ngồi chồm hổm xuống nhẹ giọng hỏi:
- Thất thúc, theo ý kiến của người, Đảo chủ sẽ cùng tiểu tử kia nói cái gì?
Thất thúc nhìn Lãnh Chiếu một cái, mặt không thay đổi nói:
- Không biết!
-Ta biết!
Lãnh Chiếu cười nói:
- Đảo chủ đã như mặt trời ngả về phía Tây, biết vị trí mình ở Tiên Nhân Đảo dần dần mất linh quang, cho nên hắn nghĩ muốn tìm một chỗ dựa vững chắc. Thứ nhất là chăm sóc bệnh của hắn, thứ hai là dưỡng già, mà Hàn gia chỉ sợ sẽ là chỗ dựa tốt nhất của hắn. Chỉ cần hắn tìm Hàn gia nương tựa, Hàn gia nhất định là chắp tay đáp ứng, đến khi đó hắn có thể an an ổn ổn mà vui vẻ sống nửa đời sau rồi!!!
Da thịt trên mặt Thất thúc khẽ co giật. Hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Lãnh Chiếu cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, hắn muốn đầu nhập vào Hàn gia! Dù sao vẫn phải hiến chút ít lễ vật, mà Tiên Nhân Đảo nói không chừng chính là lễ vật mà hắn muốn hiến.
Hắn đứng dậy, chỉ một ngón tay vào chỗ chúng hải tặc, lạnh lùng nói:
- Còn các ngươi nữa, đám huynh đệ này luôn cùng ta vào sinh ra tử! Hắn đã sớm xem chúng ta không vừa mắt, cho nên hắn nhất định sẽ mượn tay Hàn gia, trừ đi toàn bộ chúng ta! Như vậy thì hắn có thể vô tư rồi!!
Đám hải tặc đầu tiên là cả kinh, nhưng ngay sau đó lại bàn luận xôn xao. Sau cùng trên mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ oán giận.
- Lãnh nhị ca, ngươi nói đi chúng ta phải làm như thế nào, chúng ta sẽ nghe lời ngươi?
Một gã hải tặc cắn răng, nắm chặt đại đao trong tay, vung lên quát lớn. Những người khác cũng lập tức đứng dậy, cũng có người do dự nhưng cuối cùng vẫn đứng lên, cầm lấy đao, rối rít nói:
- Lãnh nhị ca, chúng ta xin nghe ngươi!!!
- Tốt, các huynh đệ đã cho Lãnh Chiếu ta mặt mũi, Lãnh Chiếu chỉ có một câu thôi, đi theo Lãnh Chiếu, có rượu thì cùng uống, có thịt thì cùng ăn, có nữ nhân thì cùng vui!
Lãnh Chiếu nắm chặc chủy thủ, trầm giọng nói:
- Lão tử cũng muốn xem, Đỗ Dung Hải sẽ ăn nói như thế nào với chúng ta!
Thất thúc ho khan, đợi một lúc khi hít được không khí, mới thản nhiên nói:
- Các ngươi ngàn vạn lần chớ làm tổn thương cái tên đệ tử Hàn gia kia, nếu không các ngươi sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu đó!
Nhìn Lãnh Chiếu một cái, nói:
- Đỗ lão đại sợ Hàn gia, cũng là bởi vì Hải vương lệnh của Hàn gia?
-Hải Vương Lệnh?
Lãnh Chiếu cau tít lông mày:
- Ta khi còn bé cũng đã nghe phụ thân nói cái tên này, Hải Vương Lệnh kia đến tột cùng là vật gì?
Thất thúc ngẩng đầu, nhìn biển rộng phương xa, bình tĩnh nói:
- Đó là khế ước, là khế ước trên biển của hải tặc chúng ta cùng Hàn gia!
Đám hải tặc đều có chút nghi ngờ, kìm lòng không được đều xúm tới.
- Các ngươi cũng đều biết, Đông Hải Vương tổ tiên Hàn gia năm đó đã từng san bằng Đông Hải, hiệu lệnh quần hùng. Tất cả mọi người đều kính phục hắn, tôn hắn làm Đông Hải Vương. Khi đó, bốn mươi ba đạo nhân mã ở Đông Hải, cũng thuộc dưới trướng hắn. khi đó, Hàn gia thậm chí có thể tranh bá thiên hạ.
Thất thúc hút một hơi thuốc lá, mùi thuốc lá kém chất lượng nồng nặc làm người ta có cảm giác muốn sặc:
- Chẳng qua là sau đó Đông Hải Vương cùng Yến Vũ Vương ở Đông Hải uống rượu minh ước, đầu phục Yến Vũ Vương. Đông Hải quần hùng phần lớn mọi người đều đi theo Đông Hải Vương, nhưng có một phần nhỏ không cam lòng bán mạng vì Yến Vũ Vương, cự tuyệt không đầu nhập, cho nên Đông Hải quần hùng mỗi người đi một ngả, tìm kiếm con đường riêng của mình.
Lãnh Chiếu thản nhiên nói:
- Lãnh gia Chúng ta, đương nhiên là khinh thường đầu nhập vào triều đình!
- Bất quá Đông Hải Vương lúc ấy cùng những hải tặc cự tuyệt đầu nhập vào Yến Vũ Vương lập thành thệ ước. Hải tặc trên biển có thể tự tìm cách mưu sinh, nhưng lại không thể lên bờ quấy phá, càng không thể làm thương tổn đối với người của Hàn gia, mà người của Hàn gia cũng sẽ hết sức bảo đảm đường sống của hải tặc trên biển, dưới mệnh lệnh của triều đình cũng sẽ không đuổi cùng giết tận đối với hải tặc, thậm chí thời điểm hải tặc ở trên biển gặp nạn, cũng sẽ xuất thủ tương trợ! Điều này là thệ ước năm đó mọi người âm thầm lập ra, mà Hải Vương Lệnh, chính là minh chứng cho thệ ước. Một khi có hải tặc vi phạm thệ ước, Hàn gia sẽ dùng Hải Vương Lệnh triệu tập những hải tặc khác cùng tấn công.
Thất thúc nói rất chậm, tất cả mọi người đều lắng nghe:
- Nhớ Độc Nhãn Thập Tam mười bốn năm trước không? Khi đó, Độc Nhãn Thập Tam ngồi ôm trọn hai đảo, trong tay có gần hai mươi chiếc thuyền, nhân mã có đến năm sáu trăm người. Ở cả Đông Hải, ngay cả Tiên Nhân Đảo chúng ta cũng phải kiêng kỵ!
Chúng hải tặc cùng nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, hiển nhiên đối với danh tiếng
" Độc Nhãn Thập Tam " ai cũng biết đến.
- Nhưng Độc Nhãn Thập Tam cuối cùng cũng bị Hàn gia phái ra Trấn phủ quân liên thủ cùng với hải tặc lục lộ cùng nhau tiêu diệt. Hai hòn đảo này bị giết đến gà chó không còn, toàn quân bị diệt, chuyện này các ngươi hẳn là đã từng nghe nói qua?
Thất thúc rút thuốc lá ra rồi nói.
Lãnh Chiếu lạnh lùng nói:
- Thất thúc, ý của người là, lần đó Hàn gia đã dùng Hải Vương Lệnh?
Thất thúc gật đầu.
Lãnh Chiếu cười lạnh nói:
- Vậy lần này Hàn gia có thể đưa Hải Vương Lệnh ra để đối phó Tiên Nhân Đảo chúng ta hay không?.
Chúng hải tặc nhất thời biến sắc, bọn họ biết được sự lợi hại Hàn gia. Đông Hải Trấn phủ quân trong tay Hàn gia, đó chính là Diêm Vương Lệnh trên biển, không ai có thể trêu vào. Nếu thật là muốn đối phó với Tiên Nhân Đảo, Tiên Nhân Đảo chỉ sợ đến hài cốt cũng không còn.
- Các ngươi không cần phải sợ!
Lãnh Chiếu nói một cách chậm rãi:
- Ban đầu Độc Nhãn Thập Tam tự cho là đúng, thế lực không thịnh, chưa thu phục được tất cả nhân mã trên biển đã khiêu khích Hàn gia, bị diệt là đáng đời! Hơn nữa thời điểm Hàn gia phái ra Trấn phủ quân, hắn vẫn còn cậy mạnh cùng Hàn gia liều mạng, có thể nào không mất mạng? Nếu là tránh đi, với đại Đông Hải mênh mông như thế này, Hàn gia cũng chưa chắc cũng có thể diệt được hắn?!
Nói ra những lời này, mọi người mặc dù còn có mấy phần sợ hãi, nhưng mà đối với những lời nói này từ sâu trong nội tâm cũng đã chấp nhận.
Lãnh Chiếu nhìn quét qua mọi người, tiếp tục nói:
- Chuyện hôm nay đã rất rõ ràng! Đảo chủ muốn đem chúng ta làm quà tặng để hắn đầu nhập Hàn gia, lấy lòng tiểu thái tử kia của Hàn gia, cũng không hề quan tâm đến tiền đồ của chúng ta! Các ngươi lựa chọn như thế nào, ta cũng không cưỡng ép, nhưng Lãnh Chiếu ta, tuyệt sẽ không ngồi chờ chết!
Lập tức có người kêu lên:
- Lãnh nhị ca, ta đã nói rồi, ngươi muốn ta làm gì, ta liền làm cái đó! Chúng ta sẽ đi theo ngươi.
- Đúng, chúng ta đi theo ngươi!
Nhóm hải tặc rối rít kêu lên:
- Cho dù Hàn gia phái người tới, cùng lắm là chúng ta rời đi thôi, ta cũng không tin Hàn gia mãi mãi trông giữ ở chỗ này, đại Đông Hải nhiều chỗ như vậy chắc chắn sẽ có chỗ chúng ta dung thân!
- Lãnh nhị ca, ngươi nói đi, chúng ta nên làm như thế nào?
Khóe miệng Lãnh Chiếu nổi lên một nụ cười, chậm rãi nói:
- Chỉ cần đem tiểu thái tử Hàn gia kia bắt vào trong tay, nắm đằng cán chính là chúng ta, Hàn gia cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta đầu tiên dùng hắn đổi lấy một số bạc lớn từ Hàn gia, hơn nữa để cho Hàn gia bọn họ giao ra mấy con thuyền, khi đó trong tay chúng ta có tiền có thuyền, biển rộng mênh mông, cứ mặc cho chúng ta rong ruổi rồi!
- Nhưng mà... Đảo chủ sẽ đồng ý sao?
Có người hỏi.
-Hắn sẽ phải đồng ý.
Lãnh Chiếu oán hận nói, trong mắt nổi lên một tia sát khí.
Thất thúc ở bên thản nhiên nói:
- Lãnh Chiếu, lá gan của ngươi so với phụ thân của ngươi lớn hơn nhiều, mà tâm cũng so với phụ thân ngươi tàn nhẫn hơn đó!
- Lượng tiểu phi quân tử vô độc bất trượng phu!
Lãnh Chiếu thản nhiên nói:
- Thất thúc, năm đó ngươi theo đảo chủ ra biển, bởi vì mượn huynh đệ mình làm lá chắn mà tránh được một đao của địch nhân, hại tánh mạng huynh đệ nhà mình. Đảo chủ trở về đảo chém một tay của ngươi, hơn nữa đối với ngươi cũng không quan tâm. Đã mười hai năm rồi, ngươi giống như cái xác không hồn, hắn đối với ngươi chưa đủ tàn nhẫn sao? Ngươi còn không nghĩ hắn không nhẫn tâm sao?
Trong mắt Thất thúc xẹt qua một tia thống khổ sâu đậm, nhưng thanh âm lại vô cùng bình tĩnh:
- Ta là một người tàn phế, không giúp được cái gì cho ngươi đâu!
- Có lẽ ngươi chính là kì binh!
Lãnh Chiếu nói.
- Kì binh?
Thất thúc ngẩng đầu nhìn rồi Lãnh Chiếu, thản nhiên nói:
- Có lẽ... Thật là kì binh sao?