-
Chương 10 (Hoàn)
Chương 10.1:
Tình yêu là một bức tường, người ngoài tường mù quáng, người bên trong tường lo lắng. Chỉ là đây cũng không phải là định luật vĩnh viễn không thay đổi, có lúc cũng sẽ ngược lại.
Sau khi trải qua hành hạ gần một tuần không tìm được Hàn Dĩ Chân, tia sáng che khuất tầm mắt của Hạ Quang Hi kia từ từ tản đi, ánh mắt của anh không hề mù quáng nữa, lòng lại bắt đầu bất an.
Anh biết cô nhất định an toàn ở một chỗ nào đấy; anh đã từng tìm chứng cứ phía người nhà cô. Nhưng mà người nhà cô không chịu tiết lộ địa điểm cô ẩn thân, điện thoại di động của cô cũng không gọi được, giống như đã quyết tâm mất liên lạc với thế giới này.
Mất liên lạc.
Hai chữ này (trong tiếng trung là thất liên nên chỉ có hai chữ nha) giống như là một khối hạt nhân bắn ra, nổ tung ở trong lòng anh, đem anh nổ chia năm xẻ bảy.
Trước kia mặc dù tức giận, anh đều biết tung tích của cô. Coi như trái đất bất chợt nổ tung, anh cũng biết nơi nào có thể tìm cô. Nhưng bây giờ! Hiện tại anh tựa như một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, thế nào cũng dò xét không ra tin tức của cô.
Hạ Quang Hi đầu hàng.
Dưới tình huống vô kế khả thi, anh đành phải nhắm mắt đi tìm em họ anh, em ấy nhất định biết tung tích của cô.
"Là anh, Vũ Hi."
Ngay cả điện thoại anh cũng lười gọi, vọt thẳng đến nhà Hạ Vũ Hi như chuông điện.
"Anh có chuyện tìm em, em có thể mở cửa cho anh không?" Bình thường anh sẽ không tới gõ cửa em họ anh, bọn họ căn bản bát tự không hợp.
Hạ Quang Hi không muốn viếng thăm Hạ Vũ Hi, Hạ Vũ Hi cũng không thấy thích anh, hơn nữa lúc hai giờ khuya.
Ngay cả như vậy, Hạ Vũ Hi vẫn là mở cửa cho Hạ Quang Hi, Hạ Quang Hi vừa xông ngay vào phòng khách liền hỏi: "Jeanie không thấy nữa!" Ý vị chất vấn nồng hậu. Hàn Băng Tâm
"Cho nên?" Hạ Vũ Hi không muốn nhắc tới vấn đề lễ nghi, nhưng lễ nghi của anh họ anh thật sự còn cần phải cải tiến.
"Em giấu cô ấy ở đâu? Mau giao ra đây!"
Thì ra là anh họ anh đêm khuya không ngủ, chạy đến nhà anh làm thổ phỉ, anh vẫn không thể không nói anh ấy tìm lộn chỗ.
"Jeanie không có ở chỗ của em, không tin, anh có thể tự mình lục soát, xin lỗi không tiếp được." Anh đi ngủ trước.
"Anh không có nói cô ấy ở chỗ của em!" Hạ Quang Hi quả là sắp bị thái độ của Hạ Vũ Hi làm điên rồi, hình như toàn thế giới đều ở đây đối nghịch với anh.
"Vậy anh tới tìm em làm cái gì? Cho rằng chỉ cần ấn chuông của em, cô ấy sẽ xuất hiện sao?" Giọng nói Hạ Vũ Hi cũng không đặc biệt sắc bén, nhưng luôn có thể trúng chỗ hiểm. Hạ Quang Hi phút chốc giống như khí cầu trút khí, cũng không đứng lên phách lối nữa.
"Anh là thật không nghĩ ra chỗ cô đi, mới có thể tới tìm em." Phương pháp có thể thử anh đều thử, nhưng không ai chịu nói cho anh biết, em ấy là duy nhất hi vọng.
"Anh tìm cô ấy làm gì, lại để cô ây` trở về giúp anh sửa sang lại hồ sơ?" Hạ Vũ Hi hiểu mục đích anh tới, nhưng không nhịn được muốn giáo huấn anh.
"Em biết rõ chuyện không phải như thế." Sắc mặt của Hạ Quang Hi trướng hồng, vẻ mặt vô cùng lúng túng.
"Vậy chuyện như thế nào?" Hạ Vũ Hi bén nhọn hỏi ngược lại.
"Mục đích anh tìm cô ấy là. . . . . ." Hạ Quang Hi dường như nói không nên lời. "Mục đích anh tìm cô ấy là. . . . . " Đáng chết, anh nhất định phải ở trước mặt em họ mình, bộc lộ ra tâm ý của mình sao?
"Em không có thời gian nghe anh nuốt nhả phun." Không nói thì thôi, Hạ Vũ Hi nói xong liền muốn mời anh đi ra ngoài.
"Chết tiệt, Vũ Hi!" Mắt thấy sẽ bị cửa sập vào mặt, Hạ Quang Hi không thể làm gì khác hơn là khẩn cấp quát: "Anh yêu cô ấy! Lý do này có đủ hay không, anh yêu cô ấy!"
". . . . . . Những lời này anh đều nói với Jeanie sao?" Anh ấy có thể thành thực đối mặt với bản thân Hạ Vũ Hi cảm thấy rất vui mừng, vấn đề anh không phải đối tượng nên thổ lộ, anh ấy rống lầm người.
"Không có." Nét mặt Hạ Quang Hi hoàn toàn xấu hổ, anh ghét rộng mở bản thân.
"Tại sao không nói cho cô ấy?" Hạ Vũ Hi hỏi tới.
"Bởi vì. . . . . ." Tại sao không nói cho cô? Chính anh cũng không biết, cảm giác khó có thể nói ra khỏi miệng.
"Bởi vì. . . . . ." Bởi vì hắn lòng tự ái quá mạnh mẽ, bởi vì nàng luôn luôn quá cưng chiều hắn, vậy để cho hắn lầm tưởng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, nàng sẽ hướng hắn chạy như bay, căn bản không cần tỏ rõ tâm ý.
"Anh ngay cả dũng khí thẳng thắn cũng không có, còn muốn tìm Jeanie?" Đối với khúc mắc của anh họ mình, Hạ Vũ Hi biết tất cả, cũng cho là hổ thẹn.
"Loại người ích kỉ như anh, không xứng nói yêu, cũng không hiểu yêu." Hạ Vũ Hi hơn nữa lạnh lùng xua đuổi Hạ Quang Hi. "Anh đi đi! Em sẽ không nói cho anh biết nơi Jeanie điến." Tốt nhất nên chết tâm đi.
"Em không có tư cách giấu Jeanie đi, cô ấy là của anh, em mau trả cô ấy lại cho anh!" Cách nói của Hạ Vũ Hi xác nhận em ấy thật sự biết chỗ Hàn Dĩ Chân đi, Hạ Quang Hi không khỏi tức giận kêu to.
"Em đương nhiên có tư cách." Anh là bạn cô, cấp trên của cô, có nghĩa vụ bảo vệ cô. "Hơn nữa em đã nói với anh, Jeanie không phải vật phẩm, không thể cá nhân trao nhận hay chuyển nhượng, em phải nói mấy lần anh mới hiểu?"
Hạ Vũ Hi khó khi nổi giận, mặc dù không rống lớn kêu to giống như Hạ Quang Hi, nhưng uy lực tuyệt không thấp hơn anh, nhất là mấy câu cuối cùng này, dường như thức tỉnh Hạ Quang Hi.
"Trừ phi anh đồng ý thẳng thắn với Jeanie, nếu không em sẽ không nói cho anh biết Jeanie ở đâu." Nói như vậy, Hạ Vũ Hi sẽ không quản chuyện riêng của người khác, nhưng bởi vì Hạ Quang Hi thật sự quá đáng đánh đòn rồi, làm cho người ta không nhịn được muốn chỉnh anh.
Hạ Quang Hi xác thực thiếu sửa chữa, chính anh cũng biết. Chỉ là anh vẫn muốn biết Hàn Dĩ Chân đi đâu, cho dù vậy có nghĩa là anh phải rộng mở mình.
"Anh sẽ tỏ tình với Jeanie." Hạ Quang Hi không đếm xỉa đến. "Anh sẽ thành thực nói ra tâm ý của mình, như vậy em có thể nói cho anh biết, cô ấy rốt cuộc ở đâu chứ?"
Cảnh tượng vô cùng khó được nhìn thấy, đây là lần đầu tiên Hạ Vũ Hi nhìn thấy anh họ anh ăn nói khép nép như vậy, nhưng là
"Em vẫn sẽ không nói cho anh biết Jeanie ở đâu." Vẫn là giúp cô báo thù.
"Vũ Hi!" Hạ Quang Hi không thể tin được Hạ Vũ Hi có thể đối với anh như vậy, bọn họ chính là anh em họ.
Nhưng là, thật xin lỗi, em ấy chính là đối với anh như vậy.
Hạ Vũ Hi chẳng những không muốn nói cho Hạ Quang Hi chỗ Hàn Dĩ Chân đi, hơn nữa còn rất khách khí mời anh ra ngoài, vì ngày mai anh phải đi làm.
Đối với kết quả này, thẳng thắn nói Hạ Quang Hi không có chút nào ngoài ý muốn, dù thế nào đi nữa anh vốn không ôm bất cứ hy vọng nào.
Jeanie.
Cho đến giờ phút này, anh mới hiểu rõ rõ ràng Hàn Dĩ Chân quan trọng với anh cỡ nào, nhưng là đã tới không kịp rồi.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Buổi sáng hôm sau Hàn Dĩ Chân thật sự trở lại Đài Bắc, cũng trả phép về công ty đi làm, nhưng Hạ Quang Hi không biết.
Anh ôm lòng hối hận, ở đầu đường Đài Bắc chần chừ suốt đêm. Mặc dù nói hiện tại bên ngoài thời tiết cũng không quá xấu, nhưng chỉ mặc áo sơ mi phong phanh đi dạo suốt đêm, vẫn sẽ chịu ảnh hưởng, hơn nữa lúc trước cảm vẫn chưa hết, hôm sau anh quả nhiên mắc bệnh, sốt cao mạnh mẽ phát tác.
Có lẽ là tự giận mình, có lẽ là Hạ Quang Hi thật sự muốn thay đổi triệt để, anh vậy mà lại không có lựa chọn ở nhà nghỉ ngơi, mà kéo bệnh đến công ty đi làm, khiến mọi người giật mình.
"Tổng giám đốc, anh không sao chứ? Có muốn đi gặp bác sĩ trước hay không?"
Công ty Hạ Quang Hi gần đây rất không bình tĩnh, đầu tiên là anh tính khí dữ dằn, sau mặc dù khôi phục bình thường, lại biến thành người thường xuyên mắc bệnh, đây hết thảy biến chuyển đều liên quan tới Hàn Dĩ Chân.
"Không cần, tôi rất khỏe, khụ khụ." Hạ Quang Hi khoát tay với mỗi một người hỏi thăm, cám ơn sự quan tâm của bọn họ. "Tôi -- khụ khụ, rất tốt."
Nếu như "Tốt" là Hạ Quang Hi giống như cái dạng kia, như vậy bệnh viện thiên hạ đều muốn đóng cửa, anh ngay cả đường đều đi không vững.
Chỉ là, anh là ông chủ, không ai dám chất vấn lời của anh, coi như lo lắng, cũng chỉ có thể bí mật len lén thảo luận, đẩy đưa lẫn nhau ai muốn gọi điện thoại.
"Tâm tình có khá hơn một chút hay không?"
D
Hạ Quang Hi bên kia một mảnh mây đen che đỉnh núi, Hạ Vũ Hi bên này ngược lại tràn đầy hòa khí, khắp nơi cảm nhận được ôn tình.
Đ
"Tốt hơn nhiều, cám ơn." Hàn Dĩ Chân rốt cuộc có thể nở nụ cười. "Hoa Liên không khí tốt vô cùng, phong cảnh cũng rất đẹp --"
L
"Chỉ là bão nhiều hơn một chút." Hạ Vũ Hi mỉm cười tiếp lời.
Q
"Đúng vậy!" Hàn Dĩ Chân không nhịn được cười thật to ra tiếng. "Trừ lần đó ra, tất cả đều rất tốt, là một chỗ ở vô cùng thích hợp."
Đ
"Cô đừng nói với tôi, cô muốn chuyển đến đó." Hạ Vũ Hi cũng vô cùng thích Hoa Liên, thậm chí còn mua một cái biệt thự ở đó.
"Tôi sẽ không." Cô cười lắc đầu. "Phong cảnh nơi đó mặc dù rất đẹp, nhưng mà tôi lại không muốn ở đó."
Phàm là một người chuyển nhà, đều có lý do nhất định, nhưng Hạ Vũ Hi biết cô không muốn rời khỏi Đài Bắc là vì anh họ anh, cô căn bản không thể rời bỏ anh ấy.
Tình yêu là một bức tường, người ngoài tường mù quáng, người trong tường lo lắng. Chỉ có gõ bể bức tường kia, bọn họ mới có thể chứng kiến lẫn nhau.
"Tôi không ở đây một tuần, có xảy ra chuyện gì hay không?" Hàn Dĩ Chân mặt ngoài là điều tra công sự, nhưng nội tâm thật ra là muốn biết Hạ Quang Hi có tìm cô không, đây tất cả Hạ Vũ Hi đều nhìn vào mắt.
"Cô hi vọng xảy ra chuyện gì?" Anh không ngại giúp một tay, nhưng trước tiên phải cả hai cùng thành thực mới được, nếu không đối với anh họ anh cũng quá không công bằng rồi.
"Tôi -- không có." Cô nói quanh co. "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không có ý tứ gì khác. . . . . ."
Hàn Dĩ Chân lúng túng, lúc này Hạ Vũ Hi nhưng không giúp cô giải vây, thậm chí bắt đầu dậy lên đồng tình với Hạ Quang Hi.
Nghe nói tối hôm qua anh ấy còn đi dạo ở trên đường cả đêm, không biết được tình huống bây giờ thế nào, còn sống không?
" Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi, điện thoại di động của anh kêu."
Hạ Vũ Hi đang muốn mất hồn, điện thoại di động của anh tiếp liền hiện ra điện thoại của công ty Hạ Quang Hi, thật đúng là tâm ý tương thông.
Dưới sự thúc giục của Hàn Dĩ Chân, anh cầm điện thoại di động lên, từ từ ấn xuống nút nói chuyện màu xanh lá cây, lại ngoài ý muốn nghe giọng nói của quản lý bộ phận nghiệp vụ.
"Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi, là tôi, giám đốc Trần." Bởi vì năm anh em họ nhà họ Hạ cũng trên danh nghĩa Tổng giám đốc, người của tập đoàn chỉ đành phải gọi cả tên lẫn họ của bọn họ, thật sự là rất vất vả.
"Tôi nhận ra giọng nói của ông, giám đốc Trần." Hạ Vũ Hi thân thiết đáp lại. "Ông nhậm chức quản lý ở bộ phận nghiệp vụ, đúng không?"
"Trí nhớ của ngài thật tốt." Giám đốc Trần nuốt nước miếng. "Tôi chính là giám đốc Trần bộ phận nghiệp vụ, có một việc tôi muốn làm phiền ngài, ngài có rảnh không?"
"Mời nói." Đối phương mãnh liệt nuốt nước miếng, dẫn tới Hạ Vũ Hi rất hiếu kỳ.
"Là tình hình này, Tổng giám đốc chúng tôi ngã bệnh, nhưng lại không chịu đi gặp bác sĩ. . . . . ." Đối phương nuốt nước miếng càng lớn tiếng. "Tôi là muốn hỏi ngài, thư ký Hàn có ở đó hay không? Nếu như có, có thể mời cô ấy tới đây một chuyến hay không?"
Thì ra là vậy, mục đích quản lý bộ phận nghiệp vụ gọi điện thoại tới, là muốn mời Hàn Dĩ Chân qua chăm sóc anh họ anh, nơi này của anh lúc nào thì biến thành trung tâm tạm thời chữa bệnh và chăm sóc?
"Ông chờ một chút, tôi mời cô ấy tự mình trả lời." Anh bất đắc dĩ đứng dậy đưa điện thoại di động giao cho Hàn Dĩ Chân, cô lại một mặt mờ mịt.
"Xin hỏi. . . . . ." Làm gì đưa điện thoại cho cô.
"Chuyện cô hy vọng xảy ra." Anh giống như đánh đố mỉm cười với cô, Hàn Dĩ Chân chỉ đành nhận lấy điện thoại di động, tự mình hỏi rõ ràng.
"Alo, xin hỏi vị kia?"
Trước tiên, cô vẫn còn rất ổn trò chuyện cùng đối phương, không có nói mấy câu, giọng điệu bỗng chốc trở nên gấp gáp, hốc mắt ửng hồng.
"Tôi biết rồi!" Cô vội vội vàng vàng cắt đứt điện thoại di động, đưa điện thoại di động trả lại cho Hạ Vũ Hi.
"Gần đây điện thoại di động của tôi trở nên rất lôi cuốn, rất nhiều người bình thường sẽ không xuất hiện bắt đầu thích gọi cái số này." Tỷ như anh họ anh, còn có giám đốc Trần hôm nay; anh tự giễu.
"Tổng giám đốc ngã bệnh." Hàn Dĩ Chân không để ý tới anh cười lạnh nói, một lòng đều đặt ở trên người Hạ Quang Hi.
"Giám đốc Trần nói anh ấy bệnh rất nặng, cả khuôn mặt đều đỏ."
"Tôi không có ngã bệnh nha!" Anh cố ý vặn vẹo ý của cô, thử dò xét phản ứng của cô. Hàn Băng Tâm
"Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi!" Phản ứng của cô quả nhiên không khiến anh thất vọng, biểu hiện vô cùng kịch liệt.
"Cô muốn đi chăm sóc anh ấy sao?" Anh hoài nghi Hàn Dĩ Chân căn bản không có chú ý tới phản ứng của mình, đó là cảm giác thương người mới đặc biệt lo âu.
"Tôi – muốn!" Lúc này cô không có ăn ở hai lòng nữa, mà nói thẳng ra ham muốn đáy lòng, Hạ Vũ Hi hài lòng gật đầu.
"Vậy thì hãy đi đi!" Anh hào phóng thả người. "Lần này nhất định phải hầu hạ anh Quang Hi thỏa thỏa đáng đáng mới trở về, tôi không muốn nhận thêm điện thoại của anh ấy." Cả ngày gọi anh chiếm đoạt "Vật của anh ấy".
"Được, nhất định." Hàn Dĩ Chân căn bản không biết mình trở về thứ gì, tư thế cầm túi da lên còn soái hơn nữ binh sĩ, theo anh thấy những thứ bệnh khuẩn kia một cũng đừng muốn trốn, cần phải bị tiêu diệt toàn bộ.
"Tạm biệt, tôi lập tức sẽ trở lại." Hàn Dĩ Chân lại = xông ra ngoài, Hạ Vũ Hi ngay cả cơ hội đáp lời cũng không có, xác định không thấy người cô.
Tạm biệt, lần này cần nắm chặt cơ hội, đem toàn bộ khúc mắc mở ra.
Hạ Vũ Hi hiểu hơn ai khác lần này cô có thể sẽ không trở về, nhưng không sao cả, quan trọng là, hai người bọn họ có thể có một kết cục vui sướng. Về phần thư ký? Tìm thêm một là được, dù thế nào đi nữa anh cả ngày lẫn đêm huy động thư ký.
D
Hạ Vũ Hi hết sức nhìn thông, ngược lại Hạ Quang Hi thành một đứa ngốc nhìn không ra tình yêu, cả ngày ôm đầu than thở.
Đ
Hôm nay lại sốt tới bao nhiêu, 38, 39, hay là 40?
L
Anh sốt mơ hồ, không chỉ Đông Tây Nam Bắc, ngay cả cây kim chỉ trên đồng hồ báo thức cũng nhảy chậm.
Q
Không thể nào, cây kim chỉ sao lại lùi về sau?
Đ
Mặc dù Einstein nói, chỉ cần lớn hơn tốc độ ánh sáng, là có thể tiến hành du lịch thời không. Nhưng anh hoài nghi đây không phải là thật, hiện tại mỗi ngày đều có lý luận mới xuất hiện lật đổ lý luận cũ, coi như Einstein cũng chạy trời không hkỏi nắng.
Nhưng anh thật sự rất hi vọng thời gian có thể quay lại, thật hy vọng, thật hy vọng! Như vậy anh có thể sớm một chút thấy rõ tim mình, biết mình thích Jeanie, có lẽ anh vẫn sẽ nói bậy, nhưng ít nhất sẽ không để cô đi, anh thật sự rất nhớ Jeanie. . . . :
"Hạ Quang Hi!"
Xem đi? Anh nhớ cô đến ngay cả lỗ tai của anh cũng bắt đầu xuất hiện nghe nhầm, xuất hiện giọng nói của cô, có thể thấy được anh nhớ cô bao nhiêu.
"Tổng giám đốc!"
Buồn cười chứ? Anh đã bệnh muốn chết, Đông Nam Tây Bắc cũng không phân rõ, vẫn còn tư tư niệm niệm, toàn tâm toàn ý nhớ mong cô, cho là cô ở chỗ này.
"Tổng giám đốc Hạ Quang Hi!"
Cuối cùng, anh thậm chí xuất hiện ảo giác, nhìn thấy cô ngay trước mắt nói chuyện, nghe cô gọi anh Tổng giám đốc. Nhưng Tổng giám đốc của cô sớm đã đổi người, đổi thành Vũ Hi khốn kiếp không có lương tâm đó.
Ô. . . . . . Em ấy thậm chí ngay cả cô ở nơi nào cũng không chịu nói cho anh biết, ngay mặt thưởng cho anh một cái bế môn canh (= không cho khách vào nhà). . . . . .
"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?" Hàn Dĩ Chân ở trước mặt anh kêu thật lâu, anh nửa ngày không có phản ứng, khiến cô vô cùng lo lắng.
"Ô. . . . . ." Anh thật không phải là cố ý muốn tổn thương cô, chỉ là ghen tỵ, vì sao cô không thể hiểu cảm giác của anh?
"Tổng giám đốc Hạ Quang Hi! !" Anh không có phản ứng thì thôi, còn nước mắt nước mũi đi cùng, dọa sợ Hàn Dĩ Chân, cô chỉ tốt cầm hai vai anh, liều mạng lay anh.
"Tỉnh lại chút, Tổng giám đốc, anh đừng thật sự sốt thành ngốc!" Nhớ tới Hạ Vũ Hi lúc trước cảnh cáo, Hàn Dĩ Chân thật sự khủng hoảng một hồi, anh thật sự thành ngốc.
Phụ nữ bình thường rất yếu ớt, vậy mà một khi gặp tình trạng khẩn cấp sẽ biến thành siêu nhân vô địch, đầu Hạ Quang Hi dường như bị lay chết.
"Jea, Jeanie?" Anh không dám tin nhìn Hàn Dĩ Chân, cho rằng cô là ảo ảnh, nhưng cô không phải, cô rất chân thật.
"Là em." Sau đó, Hàn Dĩ Chân cũng rất cảm động, thật may là anh còn chưa có sốt thành ngốc.
"Thật sự là em." Anh sờ sờ mặt của cô, xác định cô không phải người ngoài hành tinh cải trang, cực kì hưng phấn mà gọi.
"Jeanie!" Cảm tạ ông trời, rốt cuộc lại đem Jeanie trả lại cho anh, cảm tạ ông trời.
"Làm sao vậy --"
"Em trở lại rồi!" Anh kích động ôm lấy cô. "Em trở lại rồi, anh còn tưởng rằng em sẽ không trở lại nữa!"
"Em chỉ đi Hoa Liên." Cô không hiểu ra sao, không hiểu tại sao anh kích động như thế, chỉ là rất hưởng thụ cảm giác được anh ôm vào trong ngực, tựa như Thiên đường.
"Anh không biết em đi Hoa Liên." Anh một phen nước mũi một hồi nước mắt. "Vũ Hi tên khốn kia không chịu nói cho anh biết em đi đâu, anh lo lắng muốn chết."
"Không cho phép nói Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi như vậy, anh ấy là người tốt -- anh đi tìm em?" Hàn Dĩ Chân vốn là đang giải thích giúp Hạ Vũ Hi, cũng đang nghe lời của anh quẹo cua trên đường, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
"Dĩ nhiên." Anh mặt uất ức. "Ngày đó anh vô cùng hối hận, vẫn muốn ngay trước mặt em nói rõ ràng, nhưng em vô duyên vô cớ mất tích, hại anh không thể nào nói."
"Anh muốn nói gì với em?" Cô chưa từng thấy bộ dáng anh buồn cười như vậy, nét mặt phàn nàn giống như bị ăn hiếp nhiều lắm, trời mới biết cô chỉ là đến Hoa Liên một tuần.
"Anh muốn nói với em anh yêu em." Không biết có phải vì sốt cao hay không, Hạ Quang Hi hôm nay nói lên những lời này lại đặc biệt trôi chảy, một chỗ cũng không vấp.
"Anh muốn nói với em anh là tên ngốc." Anh thật rất ngốc, ngốc đến ngay cả thổ lộ cũng sẽ không, đáng đời bị mắng.
"Tổng giám đốc. . . . . ."
"Không, hãy nghe anh nói, Jeanie, van cầu em để anh nói hết." Anh dùng ngón tay che môi cô lại, năn nỉ cô nghe anh nói.
"Vũ Hi nói đúng, anh ngay cả dũng khí thẳng thắn cũng không có. Nhưng anh không phải là cố ý, không biết tại sao, ở trước mặt em anh luôn nói bậy, luôn làm một số chuyện không nên làm, bây giờ nhớ lại đều cảm thấy mình là một đại ngu ngốc." Ngốc dễ sợ.
"Anh mới không ngu ngốc, chỉ là quá kiêu ngạo." Hàn Dĩ Chân chỉ ra điểm mù của anh, có phần biện hộ giúp anh.
"Vừa kiêu ngạo vừa ngốc." Anh lắc đầu. "Anh không chịu thừa nhận thích một người phụ nữ ngoài tiêu chuẩn, không chịu thừa nhận mình thích thư ký của mình. Quan trọng nhất, là anh hậu tri hậu giác, anh thậm chí tới phòng quay chụp, mới phát hiện ra mình yêu em."
: một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
"Anh đã đến phòng quay chụp?" Hàn Dĩ Chân rất kinh ngạc.
"Ngày thứ nhất lúc em chính thức quay chụp, anh liền tới." Anh xấu hổ thừa nhận.
"Nhưng mà. . . . . ." Nhưng mà anh giữ bí mật tốt, hiện trường cũng không có người phát hiện.
"Ngay cả như vậy, anh còn liều chết thuyết phục mình, chỉ vì chưa từng thấy qua mặt kia của em, mới có thể động lòng." Đây chính là vấn đề lớn nhất của anh; ngoan cố.
"Em cũng không định làm model luôn." Nhớ tới khi đó bọn họ tranh chấp, cô còn lòng trừ sợ hãi, mà còn cảm thấy không giải thích được.
"Anh biết, nhưng anh vẫn ghen tỵ." Anh hoàn toàn cởi bỏ lòng mình, hoàn toàn thổ lộ. "Anh ghen tỵ em và Vũ Hi gần gũi như vậy, căm ghét cảm giác hợp tác khăng khít giữa hai người, đó là độc quyển chỉ anh mới được hưởng."
"Em. . . . . ." Nghe anh nói như vậy, Hàn Dĩ Chân ngược lại có chút do dự. "Thật ra thì, thật ra thì em và Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi cũng không phải hợp tác tốt như vậy, vẫn còn có chút vấn đề. . . . . ."
"Em ấy không mang theo em cùng đi họp."
"Hả?" Cô kinh ngạc hỏi ngược lại. Hàn Băng Tâm
"Em ấy không mang theo em cùng đi họp." Anh nhắc lại một lần nữa.
"Anh...anh làm sao biết?" Cô thật cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì Hạ Vũ Hi không thể nào nói.
"Xem báo cáo cuộc họp nha!" Anh cười trả lời. "Nếu như em có tham dự cuộc họp, báo cáo tuyệt sẽ không viết như vậy, nhất định sẽ sinh động hơn một chút."
Nói anh không hiểu rõ cô, nói anh là đại đầu gỗ, nhưng thói quen của cô anh biết tất cả, cũng có thể tiếp nhận toàn bộ, đây là những người khác không làm được.
"Em thật sự rất muốn mắng anh." Để cô chờ lâu như vậy, nước mắt Hàn Dĩ Chân lã chã chảy xuống.
"Em mắng đi, anh thích nghe em mắng anh nhất." Mắng anh lười, mắng anh không tiến bộ, mắng cái gì cũng được.
"Em muốn mắng anh là đại đầu gỗ, ngay cả em len lén thích anh hai năm cũng không phát giác ra, anh thật rất không tiến bộ."
Mọi người đều nói trí khôn sẽ lớn lên theo số tuổi, thế nhưng anh lại chỉ biết quay ngược lại, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
"Thật xin lỗi, anh rất không tiến bộ." Mặc dù hơi muộn, nhưng anh vẫn ôm cô vào lòng thật chặt an ủi, bồi thường sai lầm quá khứ phạm vào.
"Thật xin lỗi, để em đợi lâu như vậy." Anh thật sự rất không nên. "Anh đoán năng lực của anh đối với tình yêu có chút kém, chỉ biết kiêu ngạo." Đây cũng là bệnh chung của ba anh em bọn họ.
D
"Lại còn nói biệt hiệu 『 thần tình yêu 』của anh, thật sự rất mất thể diện." Lần này đổi một phen nước mắt nước mũi của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực giống như phát sốt.
Đ
"Anh là một thần tình yêu ngu ngốc." Anh giơ hai tay đầu hàng, vô cùng muốn ném biệt hiệu này ra ngoài, nhưng dường như không ai chịu nhận.
L
"Hơn nữa anh còn bị một người trung tính bất nam bất nữ hấp dẫn, càng mất mặt." Cô thủy chung không quên được lời anh đã nói, thời thời khắc khắc nhắc nhở anh.
Q
"Tha cho anh được không?" Anh rên rỉ, thật là muốn đập đầu vào tường. "Em không phải người trung tính, quá khứ là anh quá vô lại, anh không phải đã bị trừng phạt?"
Đ
Hạ Quang Hi chỉ chỉ trán mình.
"Đúng rồi, anh vẫn còn phát sốt!" Lúc này cô mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, che miệng kêu to.
"Mau giúp anh hạ sốt." Anh thật vui mừng rốt cuộc có thể nói sang chuyện khác, không quay quanh người trung tính nữa. "Em có biết, nếu như anh sốt thành ngốc, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của tập đoàn."
"Như vậy tiền lương của em. . . . . ."
"Có thể sẽ không được phát -- đợi chút, em nói 『 tiền lương của em 』?" Phải hồi lâu, anh rốt cuộc phát hiện dụng ý của cô.
"Ừ." Hàn Dĩ Chân dùng sức gật đầu. "Em nghĩ em vẫn quen đi chung với anh làm việc, chính anh nói rồi mà! Chúng ta là một đôi trời đất tạo nên, trời sinh sẽ phải ở chung một chỗ."
"Jeanie!" Hạ Quang Hi đã cảm động đến nói không ra lời, điều này đại biểu tất cả đã mưa tạnh trời trong, cô lại lần nữa trở lại bên cạnh anh.
"Chỉ là, vẫn phải qua sự đồng ý của Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi mới được." Anh là bà mối của bọn họ, lại là đại ân nhân của cô, không có anh, đến nay cô vẫn chỉ là đứa ngốc hiểu được dâng hiến, không hiểu được tranh thủ.
"Em ấy sẽ gật đầu đồng ý, anh hiểu em ấy." Hạ Quang Hi mặt ngoài nói như vậy, thật ra thì trong lòng đánh em họ anh nếu dám không thả người, thì sẽ chủ ý vứt em ấy xuống biển làm mồi cho cá mập. Nhưng anh sẽ không ngu ngốc nói cho Hàn Dĩ Chân, nếu không cô lại muốn náo cách mạng.
"Jeanie." Đã trải qua nhiều như vậy sóng gió, anh mới thấy rõ sự thật.
"Hả?" Hàn Dĩ Chân trừng lớn mắt nhìn anh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Anh yêu em." Cô rốt cuộc lại trở về bên cạnh anh, thật tốt.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
"Nhanh nhanh nhanh, Jeanie, anh muốn tới không kịp rồi!"
Không tới chín giờ, Hạ Quang Hi chạy như bay tới công ty, một bước vào phòng làm việc liền oa oa kêu to.
Hàn Dĩ Chân lập tức từ trên ghế đứng lên, đưa tay bắt cổ áo anh lại, kéo anh về phía mật thất, tự mình giám sát anh rửa mặt.
Động tác của Hạ Quang Hi vẫn vụng về trước sau như một, dao cạo râu như thế nào cũng cầm không được, Hàn Dĩ Chân nhìn không được, không nói một tiếng lấy đi dao cạo râu trên tay anh, cạo râu cho anh.
"Anh tối ngày hôm qua uống đến mấy giờ?" Cô vừa giúp anh cạo râu, vừa hỏi thăm lịch trình của anh. Thề câu trả lời của anh nếu có sơ xuất, liền một đao từ cổ họng của anh cắt xuống.
"Năm giờ." Hạ Quang Hi mặt bất đắc dĩ. "Anh anh nói gì cũng không chịu thả người, anh chỉ đành liều mình bồi quân tử, cùng anh ấy uống tới cùng."
"Tổng giám đốc Hạ Hãn Hi đâu rồi, anh ấy cũng mặc kệ sao?" Câu trả lời của anh khiến cô rất hài lòng, ít nhất anh không phải lăn lộn trên giường phụ nữ nào đấy, nhưng cũng bất bình thay anh.
"Em nói em ấy ư!" Hạ Quang Hi hừ nói. "Tên kia căn bản sẽ không để ý đến anh cả anh, em biết tình cách của em ấy vốn tương đối bản thân, lúc thoải mái nghe em oán trách đôi câu, lúc không thèm để ý người khác, quay đầu liền đi, đâu còn có thể trông cậy vào em ấy."
"Đây không phải là đặc sắc chung của ba anh em các người sao?" Cô cũng không thừa nhận đây là độc quyền của Hạ Hãn Hi, chỉ là rõ ràng hơn anh một chút mà thôi.
"Jeanie! Em rốt cuộc là giúp ai?" Hạ Quang Hi không nhịn được kháng nghị, trải qua nhiều mưa gió như vậy, cá tính có lời nói thẳng của cô hoàn toàn không thay đổi, không có chút tiến bộ nào.
Hàn Dĩ Chân nhún vai, không biết được người nào mới thật sự là không có tiến bộ, anh vẫn là một dạng sẽ không cạo râu.
"Chờ sau khi họp báo kết thúc, anh muốn đến Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi công ty giúp một tay mấy tiếng." Hàn Dĩ Chân rất vất vả mới cạo sạch râu mép của anh, thuận tiện ném keo xịt tóc cho anh.
"Tại sao em còn muốn đi giúp một tay?" Hạ Quang Hi khó chịu cực độ. "Em ấy không phải đồng ý em từ chức, còn nói giống như em không cần hoàn thành trách nhiệm thư ký cũng được, tại sao em còn phải giúp em ấy?"
"Nhưng mà anh ấy cũng nói 『 phải hạnh phúc nha 』!" Nhớ tới Hạ Vũ Hi rộng rãi, Hàn Dĩ Chân sự không nhịn được mỉm cười.
"Hơn nữa anh ấy biết nếu không quở trách em mấy câu, em sẽ lương tâm bất an, anh ấy làm như vậy đều là vì em." Luôn săn sóc.
"Em ấy vì em mới là lạ, em ấy vốn chính là quái nhân." Hạ Quang Hi uống dấm chua mạnh mẽ, cả bình dấm một hơi rót hết.
"Không tranh luận với anh." Dù sao thì chỉ biết ghen. "Anh nhanh chuẩn bị tóc xong, em đi ủi áo sơ mi của anh, động tác nhanh một chút."
Hàn Dĩ Chân bỏ lại những lời này liền xoay người đi làm những chuyện khác, Hạ Quang Hi chỉ đành phải một mình nhìn gương dựng râu trợn mắt, dáng vẻ thật là xấu chết.
Bởi vì đây là tiết mục thường ngày luyện tập, bọn họ không tốn bao nhiêu thời gian đã giải quyết xong tất cả. Chờ Hạ Quang Hi từ mật thất ra, vừa quang vinh chói lọi, bề ngoài đẹp trai đến làm người ta chảy nước miếng. Mà Hàn Dĩ Chân cũng không kém nhiều, người mặc quần màu bạc trang điểm hình như nhiều ý vị phụ nữ một chút, giống nhau khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Họp báo đúng mười giờ rưỡi bắt đầu, lần này họp báo trừ công bố lần lượt sản phẩm mới thời gian sắp tới ra ngoài, cũng có một chút tư vị chúc mừng. Bởi vì kênh mua sắm của Hạ Quang Hi bán được, mới mở không bao lâu, cũng đã giành được một phần nhỏ thị trường.
"Các vị ký giả tiên sinh tiểu thư, hoan nghênh mọi ngoừi tới tham gia họp báo. 『 Cuộc sống Cupid 』, dưới sự ủng hộ nhiệt liệt của người tiêu thụ cả nước, đã gây dựng được một mảnh giang sơn. . . . . ."
Suy đoán đương nhiên, Hạ Quang Hi nhất định sẽ thừa cơ hội này mạnh mẽ đẩy mạnh tiêu thụ kênh mua sắm của mình. Vị trí của Hàn Dĩ Chân không thay đổi, vẫn là đứng ở sau lưng anh, như hình với bóng.
"Thời điểm tôi bắt đầu họp báo đã từng nói, 『 cuộc sống Cupid 』 không chỉ là kênh mua sắm, còn mang đến yêu và hi vọng. . . . . ."
Lại suy đoán đương nhiên, anh nhất định lại lảm cách này, mang những danh từ hư ảo kia chuyển ra. Hàn Dĩ Chân vẫn còn cười lạnh một hồi, thần tình yêu này ngay cả lời "Yêu" còn xấu hổ biểu đạt, trừ có thể thỉnh thoảng đùa giỡn ngoài miệng ra, một mũi tên cũng không bắn trúng, khó trách bây giờ nam phóng khoáng nữ oán hận nhiều như vậy, chính anh có vấn đề.
Chỉ là ít nhất anh không mặc áo bào trắng Hy Lạp buồn cười đó nữa, cũng không có đội vào một đầu đại tóc xoăn tựa như chó khách quý nữa, ít nhiều cũng coi là tiến bộ.
Hạ Quang Hi ở trên đài mạnh mẽ bán sức quyến rũ của anh, Hàn Dĩ Chân thì mãnh liệt ở trong lòng dội nước lạnh anh. Mấy chục phút sau, họp báo kết thúc cô theo thường lệ phụ trách giải quyết hậu quả công việc, các ký giả vây quanh.
"Xin hỏi thư ký Hàn, cô cho biểu hiện lần này của Hạ tiên sinh mấy điểm?" Các ký giả lặp lại chiêu cũ, lại muốn cô giúp anh chấm điểm đếm.
"100 điểm." Lần này cô đã có kinh nghiệm, quyết định không nói lung tung nữa. "Hôm nay biểu hiện của anh ấy vô cùng hoàn mỹ, dường như tìm không ra khuyết điểm."
"Cô không cảm thấy tóc của anh quá xoăn, hoàn toàn không phù hợp với quần áo sao?" Các ký giả không cam lòng, không thể không từ trong miệng cô moi ra tin tức gì thú vị.
"Không cảm thấy." Hàn Dĩ Chân mỉm cười, chính là không mắc mưu.
"Nghe nói lần này thành tích tiêu thụ tốt vô cùng, có phải liên quan đến cô hay không?" Các ký giả không hổ là thân kinh bách chiến lão luyện, đường này không thông liền đổi cách thức khác, như nhau có thể đào được tin tức.
"Tôi chỉ giúp biểu diễn qua hai lần, hẳn không có quan hệ trực tiếp quá lớn." Phương pháp của các ký giả có hiệu quả, Hàn Dĩ Chân quả nhiên để xuống phòng bị.
"Cô khách khí rồi, thư kí Hàn." Các ký giả thừa thắng xông lên. "Nghe nói có rất nhiều công ty tìm cô phát ngôn, chỉ là cô cũng không tiếp nhận, có phải như vậy hay không?"
"Là có mấy công ty tiếp xúc với tôi, nhưng tôi không có hứng thú làm nhân vật công chúng, chỉ muốn an tĩnh lui về vị trí phía sau màn." Làm thư ký xứng đáng với chức vụ.
"Nói đến nhân vật công chúng, Hạ Quang Hi tiên sinh chính là một nhân vật công chúng điển hình, bề ngoài anh ấy tất cả đều rất hoàn mỹ, trong cuộc sống cũng là bộ dáng này sao?"
Các ký giả vòng tới vòng lui, lại đem đề tài trở về trên người Hạ Quang Hi, lần này cô lại không có phát hiện.
"Trong cuộc sống anh ấy mới không phải bộ dáng này, căn bản là quỷ lười biếng." trực giác của Hàn Dĩ Chân phản ứng, máy hát vừa mở ra liền đóng không được.
"Nói như thế nào?" Các ký giả cảm thấy cực hứng thú, mỗi người mài đao sèn soẹt, thề nhất định không thể không viết ra một bài báo đặc sắc.
"Anh ấy cũng không đánh răng, cũng không rửa mặt, còn sẽ không cạo râu." Hàn Dĩ Chân không có phát hiện cạm bẫy, bắt đầu quở trách Hạ Quang Hi không đúng
"Sẽ không chọn cà vạt, không biết phối quần áo, hoàn toàn không có khái niệm sắc thái. Nếu như anh ấy không có tôi ở bên nhìn chằm chằm, đại khái mỗi ngày đều sẽ như hán tử say -- các người không nên viết những thứ này vào, tôi chỉ là tùy tiện nói một chút." Hàn Dĩ Chân càm ràm thật lâu mới phát hiện tình huống không đúng, nhưng là đã không kịp rồi.
"Ồ! Thì ra là như vậy, chúng tôi hiểu rồi." Hạ Quang Hi là một quỷ lười biếng, mỗi ngày đều lôi thôi vô cùng, còn không bằng hán tử say.
"Các người không cần loạn viết nha!" Cô không yên lòng dặn dò.
"Nhất định nhất định." Các ký giả cùng kêu lên gật đầu.
Buổi sáng hôm sau, các nhà báo trang giải trí lập tức xuất hiện tin tức này, hơn nữa thêm mắm thêm muối vào lời cô nói ngày hôm qua, viết linh tinh một trận.
Thư ký Hàn Dĩ Chân của Hạ Quang Hi bày tỏ, mỗi ngày anh đều không đánh răng, không rửa mặt, không cạo râu. Bề ngoài của anh tất cả đều là giả dối, chân thật anh là quỷ lười biếng không hơn không kém, lại có bệnh mù màu nghiêm trọng, màu gì cũng trộn cùng một chỗ. . . . . .
Viết báo vô cùng đặc sắc, đây có nghĩa là vạch trần diện mạo thực của Hạ Quang Hi. Mặc dù không có báo viết đến không thể chịu nổi, nhưng mặc cho nhữngcô gái ngưỡng mộ anh đều muốn tan nát cõi lòng. Quý công tử họ thèm thuồng thật lâu, lại là một quỷ lười biếng, còn bị bệnh mù màu nghiêm trọng.
Những báo này tỷ suất đặt tương đối cao, cửa hàng tiện lợi nhìn thấy, gia đình bình thường nhìn thấy, tất cả bộ phận cao ốc văn phòng nhìn thấy, công ty Hạ Quang Hi dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Mỗi nhân viên trong công ty một tờ báo, một phen đổ mổ hôi lạnh cho Hàn Dĩ Chân, rất sợ ông chủ bọn họ nhất thời xúc động sa thải cô, bọn họ lại có khổ để ăn.
Quả nhiên chưa đến mấy phút sau, phòng làm việc của Hạ Quang Hi liền truyền ra một tiếng rống to --"Hàn Dĩ Chân, em bị sa thải! !"
Hàn Dĩ Chân nhún nhún vai, ném tờ báo vào thùng rác, tiếp tục dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, cẩn thận lau lau một hồi, cầm túi lên đi.
【 toàn văn hoàn 】
Biên chú: Đề cập đến câu chuyện tình yêu của Thiên đế Hạ Vĩ Hi và Bùi Mật Tuyết, mời xem [ Chúng thần fall in love] một trong Hoa Điệp 888《 tù binh Thiên đế 》.
lời cuối sách
Phát một thời gian bệnh lười thật dài, rốt cuộc lại hoàn thành một quyển sách, quyển sách này nam nữ chính có chút số khổ, Hạ Quang Hi • Hàn Dĩ Chân, tôi thực xin lỗi các người
Gần đây giới tiểu thuyết ngôn tình hơi náo nhiệt, chỉ là không phải sáng tác thân thiện, mà là phong trào sao chép lệch lạc nổi dậy.
Trước kia, phải mấy năm mới có thể xảy ra một sự kiện sao chép tương đối rung động, hiện tại không cần, một năm tiếp theo xuất hiện vài món, tần số cao, làm người ta nhìn mà than thở.
Sáng tác, vốn là một chuyện cực khổ. Hơn nữa tất cả hạn chế ở ngôn tình tiểu thuyết, càng có vẻ khó khăn hơn, thế nhưng vẫn không thể lấy cớ lấy ra khi sao chép lại.
Bản lãnh không có, ngay cả văn phong nét bút. Hoặc là nói, không tin tưởng chính mình, thì không cần viết nữa đi, đánh cắp sáng ý của người khác là hành động đáng thẹn nhất.
Từ khi tôi bắt đầu viết tiểu thuyết tới nay, liền không nhìn tác phẩm của người khác nữa. Bởi vì tôi biết năng lực của mình đối với chữ viết hấp thu rất mạnh, rất dễ dàng trong lúc vô tình hút lấy chữ viết tôi cho là có cảm giác, làm quỷ cũng không nhìn, tránh khỏi phiền phức này. Tôi rất yêu sách tài liệu, cũng thích cức nhắc nghiên cứu trong báo cáo tìm linh cảm, hơn nữa cá nhân tôi cho là, một tác giả có tài hoa, nếu có thể chuyển hóa các loại sử liệu cứng rắn thành chuyện xưa làm người ta lộ vẻ xúc động, mới có thể xưng là một tác giả tốt. Nếu không mỗi lần đến sơn cùng thủy tận, đều muốn dựa vào đọc tác phẩm của người khác mới có thể đạt được động lực mới, nói hoa mỹ là "Tham khảo" , nói trắng ra thật ra thì chính là đánh cắp idea của người khác, là người tôi khinh thường nhất.
Lời cuối sách viết rất nghiêm túc như vậy, thật có điểm làm mất vui, nhưng mà đây là lời tâm huyết của tôi.