Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 9: Nụ hôn đầu tiên của Gia Kim và Thảo Huyền
Gia Kim và Ngọc Ánh hốt hoảng đứng dậy mặc vội mặc đồ vào. Sau đó bé Ánh lấy gạo chạy xuống bếp còn cậu đi ra và ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Hết hồn, cũng may Huyền không lên đây.
"Em làm gì mà lâu vậy Ánh? Ngủ trong kho luôn hả?" Giọng Huyền vang tới.
"Dạ... dạ... em…" bé Ánh lắp bắp.
Kim như rớt tim ra ngoài, chết rồi nàng mà nói với chị nàng thì đời mình coi như xong.
"Dạ... dạ trong kho có mấy con chuột làm em sợ." Nàng nói chắc nịch.
"Có chuột à, chị cũng sợ, nhưng mà em đừng lo, tối ba về kêu ba đuổi nó đi. Thôi em ra vo gạo đi rồi bắt cơm lên. Lửa cháy không nãy giờ rồi." Tiếng của Huyền đáp lại lời em gái.
Ngọc Ánh vừa đi vừa nhìn cậu cười tủm tỉm. Kim vừa được cứu khỏi ngàn mũi dao chuẩn bị đâm vào tim, gan, phèo phổi. Cậu thở phào một cách nhẹ nhõm. Nàng đúng là cô bé lém lỉnh và thông minh. Có lẽ với nàng lúc đó những gì tôi và nàng làm như một trò chơi nghịch ngợm của tuổi trẻ. Cô bé vẫn vui cười và hồn nhiên trong sáng như chưa hề bị cậu vẩy đục.
Sau hôm đó Kim và Huyền cũng như bé Ngọc rất vui vẻ cười nói với nhau. Cậu càng biết ơn và thương Ngọc Ánh nhiều hơn, có lẽ cũng vì thế mà sau này nàng là người vợ đầu tiên sinh con cho cậu. Tuy nhiên với Huyền cậu vẫn có một cảm xúc gì đó rất đặc biệt.
Nghe lời Huyền, khi ở trường Kim không còn là một tên kiêu ngạo khó ưa nữa, cậu cười nhiều hơn vui vẻ với bạn bè nhiều hơn. Chắc là Huyền cũng biết được vì cậu thích nàng mà thay đổi nên cũng bắt đầu cởi mở và thân với cậu hơn. Khi ở nhà mẹ Huyền cũng hay ghẹo nhìn hai đứa như vợ chồng với nhau vậy. Cứ mỗi lần nghe như thế Huyền lại đỏ mặt và ngại còn cậu thì cười ha hả khoái chí. Cũng phải thôi, cậu thích Huyền quá mà. Dần dần thì Kim cũng hiểu được vợ chồng là hai người: một nam và một nữ thích nhau, ở chung và ngủ chung với nhau suốt đời.
Có lần trên lớp khi cậu đang nói chuyện vui vẻ với một đám con gái thì Thảo Huyền chạy tới nắm tay cậu kéo đi mua đồ ăn vặt. Kim hỏi: "Sao thế?"
Nàng bộc bạch: "Tui... tui không thích ông nói chuyện với bọn nó."
Cậu cười nói: "Vậy thích anh nói chuyện với em thôi hả?"
Nàng chống chế: "Khùng!"
Kim cười hi hi thật ra lúc đó cậu cũng không hiểu lắm, Huyền cũng nhìn cậu cười thật là đáng yêu.
...
Chiều nay như mọi khi thứ năm hàng tuần chỉ học một buổi sáng còn chiều được nghỉ. Kim lại lên nhà Huyền chơi và kèm chị em nàng học. Hôm đó cô bé mặc chiếc thun trắng và mỏng, nên khi ngồi học cậu lại có dịp ngắm nghía hai bầu vú tròn tròn xinh xinh. Huyền biết đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn, nên lần này nàng không che cổ lại như mọi khi nữa chỉ: "Hứ..nhìn hoài."
Kim cười cười: "Tại của Huyền đẹp quá mừ."
"Nịnh hả?" Huyền quay sang nhéo cậu một cái rồi nói: "Ông ghê quá nha!"
"Hả... sao ghê?" Cậu trố mắt hỏi.
"Còn giả bộ nữa." Huyền bĩu môi nhìn cậu rồi liếc xuống cái quần cậu đang mặc. Kim nhìn xuống quần mình... chết thật, thì ra côn thịt cậu đã dựng thẳng lên làm căng cả quần. Kim nhìn nàng gãi đầu và cười một cách ngại ngùng.
Huyền cũng cười tủm tỉm: "Sao ông không mua quần chip mặc đi, để thấy ớn."
Kim cười: "Thôi để vậy cho mát cũng được hihi."
Nàng: "Vô duyên, đi học con gái nó thấy nó cười cho."
Kim phản bác: "Đi học nó không có cứng lên."
Nàng: "Vậy sao giờ nó cứng kìa?"
Kim: "Tại Huyền dễ thương quá đó hì hì."
Nàng: "Liên quan gì hả?"
Kim: "Tại... tại anh thích Huyền mà.."
Thảo Huyền quay sang nhéo cậu một cái và liếc nhìn xuống côn thịt cậu đang ngóc ngóc trong quần. Mặt nàng ửng đỏ: "Ông... ông làm cho nó ngủ đi... để vậy kỳ quá à."
Kim: "Vợ chồng với nhau mà có gì đâu mà kỳ."
Huyền: "Vợ ông hồi nào hả, đá chết bây giờ!"
Kim: "Mẹ Huyền nói vậy còn gì?"
Huyền: "Mơ đi…"
Cậu khẽ vòng tay ra sau ôm Huyền.
Nàng đẩy ra: "Làm gì vậy hả? Ngọc Ánh nó nhìn kìa..."
Kim trấn an nàng: "Không sao đâu, Ánh nó biết em là vợ anh mà."
Nói rồi Kim lại vòng tay qua, tay cậu ôm eo Huyền và đầu ngón tay khẽ chạm lên bầu vú. Nàng nhìn cậu bặm môi trông rất đáng yêu: "Tui quýnh ông à nha."
Kim vẫn ôm chặt. Lâu lâu dùng đầu ngón tay khều lên bầu vú mềm mềm rất thích. Nàng vừa gỡ tay cậu vừa nhìn sang bên bàn Ngọc Ánh sợ em gái mình thấy. Rồi Huyền quay phắt lại làm Kim không kịp phản ứng, môi nàng chạm vào môi cậu… Cậu và nàng đều bất ngờ quay mặt ra.
Cậu vừa hôn nàng. Tim cậu đập thình thịch, khẽ liếc sang nhìn Huyền, có lẽ cô bé cũng đang bị bất ngờ. Một không khí im lặng đến đắng sợ… rồi nàng quay sang và hai tay như hai cái máy đánh vào cậu liên tục. Kim chụp lấy tay nàng và kéo nàng sát lại.
Lúc này mặt cậu và Thảo Huyền đã ở rất gần nhau, cậu khẽ hôn nhẹ lên môi nàng. Cô bé cố đẩy cậu ra nhưng lúc này đôi môi mềm mại của nàng như là một thỏi nam châm hút cậu vào. Kim mút nhẹ nhàng bờ môi nàng một cách dịu dàng.
Người Huyền bắt đầu mềm ra, cô bé không đẩy cậu ra nữa và hình như nàng cũng đang mút lại môi cậu. Kim và Huyền đang hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào đầu tiên của tình yêu tuổi học trò. Thì ”rầm một cái” cậu và nàng giật mình buông nhau ra. Là cái cặp chết tiệt của nàng bị rớt xuống đất. Huyền cúi xuống lấy cặp còn cậu thì vẫn còn đang lâng lâng và tiếc nuối.
Rồi cả hai im lặng không biết nói gì…
"Trời nóng quá… ông lại bật dùm tôi cái quạt đi." Thảo Huyền chỉ ngón tay thon vào cái quạt.
"Hay là tụi mình đi tắm sông đi." Kim đề nghị.
Huyền quay sang nhìn cậu ngạc nhiên: "Ủa, quê mình có sông à?"
"Có chứ. Từ nhà mình đi ra rồi xuống sau hàng tre là thấy sông." Kim mỉm cười.
"Wow thích nhỉ. Nhưng mà…" Huyền băn khoăn.
Kim nhướng mày lên: "Sao ?"
Nàng bộc bạch: "Tui không biết bơi…"
Kim khẽ cười hì hì: "Anh bơi giỏi lắm, để anh tập cho."
Nàng tỏ vẻ nghi ngờ: "Thiệt không đó, ông mà biết bơi à?"
"Biết chứ sao không. Anh bơi hơi bị giỏi đó." Cậu cười cười.
Cô nàng bĩu môi: "Nhưng mà sợ mẹ về không thấy ai ở nhà sẽ la đó."
Kim trấn an nàng: "Không sao đâu, còn sớm mà."
Thảo Huyền xoay cây bút suy nghĩ rồi quay sang hỏi bé Ngọc Ánh: "Ánh ơi, em coi nhà nha. Chị đi ra ngoài chơi chút."
Ngọc Ánh quay sang nhìn Kim và Huyền: "Anh chị đi đâu thế, cho em theo với."
Huyền quay lại nhìn Kim. Cậu nói: "Ừ… hay là mình đóng cửa rồi đi xíu về. Không sao đâu."
"Em làm gì mà lâu vậy Ánh? Ngủ trong kho luôn hả?" Giọng Huyền vang tới.
"Dạ... dạ... em…" bé Ánh lắp bắp.
Kim như rớt tim ra ngoài, chết rồi nàng mà nói với chị nàng thì đời mình coi như xong.
"Dạ... dạ trong kho có mấy con chuột làm em sợ." Nàng nói chắc nịch.
"Có chuột à, chị cũng sợ, nhưng mà em đừng lo, tối ba về kêu ba đuổi nó đi. Thôi em ra vo gạo đi rồi bắt cơm lên. Lửa cháy không nãy giờ rồi." Tiếng của Huyền đáp lại lời em gái.
Ngọc Ánh vừa đi vừa nhìn cậu cười tủm tỉm. Kim vừa được cứu khỏi ngàn mũi dao chuẩn bị đâm vào tim, gan, phèo phổi. Cậu thở phào một cách nhẹ nhõm. Nàng đúng là cô bé lém lỉnh và thông minh. Có lẽ với nàng lúc đó những gì tôi và nàng làm như một trò chơi nghịch ngợm của tuổi trẻ. Cô bé vẫn vui cười và hồn nhiên trong sáng như chưa hề bị cậu vẩy đục.
Sau hôm đó Kim và Huyền cũng như bé Ngọc rất vui vẻ cười nói với nhau. Cậu càng biết ơn và thương Ngọc Ánh nhiều hơn, có lẽ cũng vì thế mà sau này nàng là người vợ đầu tiên sinh con cho cậu. Tuy nhiên với Huyền cậu vẫn có một cảm xúc gì đó rất đặc biệt.
Nghe lời Huyền, khi ở trường Kim không còn là một tên kiêu ngạo khó ưa nữa, cậu cười nhiều hơn vui vẻ với bạn bè nhiều hơn. Chắc là Huyền cũng biết được vì cậu thích nàng mà thay đổi nên cũng bắt đầu cởi mở và thân với cậu hơn. Khi ở nhà mẹ Huyền cũng hay ghẹo nhìn hai đứa như vợ chồng với nhau vậy. Cứ mỗi lần nghe như thế Huyền lại đỏ mặt và ngại còn cậu thì cười ha hả khoái chí. Cũng phải thôi, cậu thích Huyền quá mà. Dần dần thì Kim cũng hiểu được vợ chồng là hai người: một nam và một nữ thích nhau, ở chung và ngủ chung với nhau suốt đời.
Có lần trên lớp khi cậu đang nói chuyện vui vẻ với một đám con gái thì Thảo Huyền chạy tới nắm tay cậu kéo đi mua đồ ăn vặt. Kim hỏi: "Sao thế?"
Nàng bộc bạch: "Tui... tui không thích ông nói chuyện với bọn nó."
Cậu cười nói: "Vậy thích anh nói chuyện với em thôi hả?"
Nàng chống chế: "Khùng!"
Kim cười hi hi thật ra lúc đó cậu cũng không hiểu lắm, Huyền cũng nhìn cậu cười thật là đáng yêu.
...
Chiều nay như mọi khi thứ năm hàng tuần chỉ học một buổi sáng còn chiều được nghỉ. Kim lại lên nhà Huyền chơi và kèm chị em nàng học. Hôm đó cô bé mặc chiếc thun trắng và mỏng, nên khi ngồi học cậu lại có dịp ngắm nghía hai bầu vú tròn tròn xinh xinh. Huyền biết đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn, nên lần này nàng không che cổ lại như mọi khi nữa chỉ: "Hứ..nhìn hoài."
Kim cười cười: "Tại của Huyền đẹp quá mừ."
"Nịnh hả?" Huyền quay sang nhéo cậu một cái rồi nói: "Ông ghê quá nha!"
"Hả... sao ghê?" Cậu trố mắt hỏi.
"Còn giả bộ nữa." Huyền bĩu môi nhìn cậu rồi liếc xuống cái quần cậu đang mặc. Kim nhìn xuống quần mình... chết thật, thì ra côn thịt cậu đã dựng thẳng lên làm căng cả quần. Kim nhìn nàng gãi đầu và cười một cách ngại ngùng.
Huyền cũng cười tủm tỉm: "Sao ông không mua quần chip mặc đi, để thấy ớn."
Kim cười: "Thôi để vậy cho mát cũng được hihi."
Nàng: "Vô duyên, đi học con gái nó thấy nó cười cho."
Kim phản bác: "Đi học nó không có cứng lên."
Nàng: "Vậy sao giờ nó cứng kìa?"
Kim: "Tại Huyền dễ thương quá đó hì hì."
Nàng: "Liên quan gì hả?"
Kim: "Tại... tại anh thích Huyền mà.."
Thảo Huyền quay sang nhéo cậu một cái và liếc nhìn xuống côn thịt cậu đang ngóc ngóc trong quần. Mặt nàng ửng đỏ: "Ông... ông làm cho nó ngủ đi... để vậy kỳ quá à."
Kim: "Vợ chồng với nhau mà có gì đâu mà kỳ."
Huyền: "Vợ ông hồi nào hả, đá chết bây giờ!"
Kim: "Mẹ Huyền nói vậy còn gì?"
Huyền: "Mơ đi…"
Cậu khẽ vòng tay ra sau ôm Huyền.
Nàng đẩy ra: "Làm gì vậy hả? Ngọc Ánh nó nhìn kìa..."
Kim trấn an nàng: "Không sao đâu, Ánh nó biết em là vợ anh mà."
Nói rồi Kim lại vòng tay qua, tay cậu ôm eo Huyền và đầu ngón tay khẽ chạm lên bầu vú. Nàng nhìn cậu bặm môi trông rất đáng yêu: "Tui quýnh ông à nha."
Kim vẫn ôm chặt. Lâu lâu dùng đầu ngón tay khều lên bầu vú mềm mềm rất thích. Nàng vừa gỡ tay cậu vừa nhìn sang bên bàn Ngọc Ánh sợ em gái mình thấy. Rồi Huyền quay phắt lại làm Kim không kịp phản ứng, môi nàng chạm vào môi cậu… Cậu và nàng đều bất ngờ quay mặt ra.
Cậu vừa hôn nàng. Tim cậu đập thình thịch, khẽ liếc sang nhìn Huyền, có lẽ cô bé cũng đang bị bất ngờ. Một không khí im lặng đến đắng sợ… rồi nàng quay sang và hai tay như hai cái máy đánh vào cậu liên tục. Kim chụp lấy tay nàng và kéo nàng sát lại.
Lúc này mặt cậu và Thảo Huyền đã ở rất gần nhau, cậu khẽ hôn nhẹ lên môi nàng. Cô bé cố đẩy cậu ra nhưng lúc này đôi môi mềm mại của nàng như là một thỏi nam châm hút cậu vào. Kim mút nhẹ nhàng bờ môi nàng một cách dịu dàng.
Người Huyền bắt đầu mềm ra, cô bé không đẩy cậu ra nữa và hình như nàng cũng đang mút lại môi cậu. Kim và Huyền đang hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào đầu tiên của tình yêu tuổi học trò. Thì ”rầm một cái” cậu và nàng giật mình buông nhau ra. Là cái cặp chết tiệt của nàng bị rớt xuống đất. Huyền cúi xuống lấy cặp còn cậu thì vẫn còn đang lâng lâng và tiếc nuối.
Rồi cả hai im lặng không biết nói gì…
"Trời nóng quá… ông lại bật dùm tôi cái quạt đi." Thảo Huyền chỉ ngón tay thon vào cái quạt.
"Hay là tụi mình đi tắm sông đi." Kim đề nghị.
Huyền quay sang nhìn cậu ngạc nhiên: "Ủa, quê mình có sông à?"
"Có chứ. Từ nhà mình đi ra rồi xuống sau hàng tre là thấy sông." Kim mỉm cười.
"Wow thích nhỉ. Nhưng mà…" Huyền băn khoăn.
Kim nhướng mày lên: "Sao ?"
Nàng bộc bạch: "Tui không biết bơi…"
Kim khẽ cười hì hì: "Anh bơi giỏi lắm, để anh tập cho."
Nàng tỏ vẻ nghi ngờ: "Thiệt không đó, ông mà biết bơi à?"
"Biết chứ sao không. Anh bơi hơi bị giỏi đó." Cậu cười cười.
Cô nàng bĩu môi: "Nhưng mà sợ mẹ về không thấy ai ở nhà sẽ la đó."
Kim trấn an nàng: "Không sao đâu, còn sớm mà."
Thảo Huyền xoay cây bút suy nghĩ rồi quay sang hỏi bé Ngọc Ánh: "Ánh ơi, em coi nhà nha. Chị đi ra ngoài chơi chút."
Ngọc Ánh quay sang nhìn Kim và Huyền: "Anh chị đi đâu thế, cho em theo với."
Huyền quay lại nhìn Kim. Cậu nói: "Ừ… hay là mình đóng cửa rồi đi xíu về. Không sao đâu."
Last edited: