Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
- Một người bệnh tật yếu đuối dám lên tiếng dạy bảo bổn công chúa sao - Lân Nhã nhìn Ngạn ly khinh bỉ
- vậy công chúa đây không bằng một kẻ yếu đuối như ta sao- ngạn ly cười nhẹ
- " không ngờ ngạn ly lại giỏi làm người khác nói không nên lời thật"- Hoàng Anh nhìn cô cười..
- ( đứng lên cung kính) Bẩm Hoàng thượng thật ra tiểu đệ của tôi bị bệnh nan y chúng tôi nghe nói Thiên Quốc có một thần y tài giỏi nhỏ tuổi nhưng vô cùng lợi hại mong Thiên Quốc của hoàng thượng có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu đệ của thần - Giang kỳ nói nhẹ nhàng..
- Tiểu thần y đó.. - Hoàng thượng nhìn qua bên ngạn ly
Cô đang nhấp môi ly trà đặt ly trà xuống nói..
- thần chỉ là một quận chúa yếu đuối.. thần không hề biết y thuật gì hết..
- Thần y đó không khoẻ bây giờ đã về núi rồi- Hoàng Anh nhanh miệng
- Vậy bắt hắn xuống đây... Nếu dám không xuống bổn công chúa sẽ đánh gãy chân hắn - Lân Nhã hầm hực.
- Thần y đó, Chữa bệnh giá rất cao chỉ sợ Công chúa đây không đủ tiền để mời ngài ấy xuống núi thôi - Vương Nguyên nháy mắt nhìn Ngạn ly..
- Vậy Vương tử thử nói xem.. khoảng bao nhiêu là đủ.- Giang kỳ..
- Ngạn nhi, nguyên Nhi đừng nghịch nữa.. Chuyện này không phải chuyện đùa.. - Vương thiện nhìn hai người..
- Không đùa, không đùa... - Ngạn ly cười nhẹ.
- Hmm ngươi nói xem.. Bao nhiêu tiền mới đủ - Lân nhã nói, Ngạn ly giơ một ngón tay lên.
- Một lượng.. - Tử Quân.
- Mười lượng - Hải Băng
- Một trăm lượng - thiên linh suy ngẫm..
mỗi lần Nói ra giá tiền thì Ngạn ly đều lắc đầu.
- Vậy.. Bao nhiêu.. - Giang kỳ..
- Một triệu lượng vàng phải không Quận chúa - Diên Lăng nảy giờ mới lên tiếng.
- phải.. - Ngạn ly cười nói.
- Cái gì, ngươi muốn ăn cướp sao - Lân Nhã.
- ( giả ho) khụ...khụ.. Hoàng thượng nhi thần không khoẻ xin về phủ nghĩ ngơi - Ngạn ly..
- Ngươi.. - Lân Nhã..
- Được...chỉ cần Quận chúa... Trị khỏi một triệu Lượng vàng ta sẽ đưa đầy đủ -Giang kỳ nghiêm mặt..
- tốt... - Ngạn ly xung lên.
- " để xem chút nữa ngươi bẻ mặt.. hừ "- Lân Nhã cười thầm..
- Tiểu Ngạn.. - Hoàng Anh nhìn cô.. như không tin tưởng vào cô cho lắm.
Ngạn ly đi ra trước mặt hoàng thượng nói
- Hoàng thượng nếu Ngạn ly không chữa khỏi Cho hoàng tử Địa Quốc thì thần Nguyện Tùy bọn họ xử lý.. chết không nuối tiếc, Còn nếu thần chữa được thì nếu ta còn nghe thấy một lời nào nhục mạ Thiên Quốc từ Quý quốc một lần nữa thì Ba vị Đây không đủ cho Ngạn ly giết hay là chút giận đâu. - Ngạn ly khuôn mặt nghiêm nghị nói
- " thì ra ngạn ly muốn Khiến bọn chúng không nhục mạ Thiên Quốc nữa. ' '- Hoàng kỳ..
Bên ngoài có khoảng bốn người khiên một chiếc ghế có một vị ngồi bên trên với khuôn mặt lạnh lùng,...Như là một vương tử cao ngạo.
- Đó ngươi chữa đi - Lân Nhã cười cười nói
Ngạn ly lạnh mặt bước đến Chỗ Vị vương tử kia, Từ bàn tay biến ra hai cái bao tay đeo vào như cô không muốn đụng vào người này...Tay bắt mạch cho người này rồi nhanh chóng đưa về khuôn mặt lạnh lùng vẫn giữ nguyên..
- Đó Yến Phi ca ca của ta bị sao - Lân Nhã
- ( CƯỜI) Ta có hai cách chữa, Vương tử đây có đồng ý không - Ngạn ly mặt lạnh nhìn Vị vương tử kia.
- Cái gì.. - Lân Nhã bất ngờ..
- Quận chúa thử nói xem - Hàn Yến Phi vị vương tử kia mặt lạnh nói.
- Một là ta có một người đưa cho ta trùng độc đơn ngươi cứ uống nó... - Ngạn ly
- Theo ta biết trùng độc đơn là một đơn dược cực độc không có thốc giải, Cũng là đơn dược cấp cao khó luyện được,... Ruốt cuột là ai có thể luyện được nó - Diệp Du thiên lên tiếng..
- Còn cách thứ hai - Hàn Yến Phi.
- đó là đánh 100 roi - Ngạn ly cười nhẹ..
- To gan Yến Phi ca ca bị như vậy rồi ngươi còn muốn đánh huynh ấy sao - Lân Nhã.. hét..
- Ngạn nhi con đừng làm càn - Vương thiện lên tiếng..
- Ta chết không sợ, Chỉ mong Yến Phi Vương tử đây đừng có mà giả bệnh... thật ra ngươi không có bệnh gì hết mà ngược lại.. ngươi rất mạnh tu vi gần vượt qua Cấp 9 hệ Phong, hơn nữa là một triệu hoán sư tài giỏi với Linh thú Phượng Hoả Linh điêu trong truyền thuyết - Ngạn ly lạnh mặt nói.
- ( cười nhẹ) Quận chúa.. thật không phải tầm thường nhĩ... vừa nhìn sơ là biết bổn vương có bệnh hay không mà còn đoán được tu vi của ta.. ( đứng lên) Lân Nhã, Giang kỳ, Tử Quân, Các huynh thua rồi - Hàn Yến Phi.cười nói.
- Ừmk... Lân Hoả.. Mau xin lỗi Quận chúa đi - Giang kỳ cười nhẹ
Lân nhã khẽ cười tháo mặt nạ ra, Là một người vô cùng anh tuấn, Sống mũi cao thẳng, Khuôn mặt trắng trẻo, Ánh mắt đen huyền, tóc đen mượt, Là một vị hoàng tử..
- Quận chúa thật khiến cho Ta mở rộng tầm mắt... - Lân Nhã tên thật là Lân Hoả.
- Oà.. Lẫn nhã là Hoàng Tử à.. xin hỏi vị hoàng tử đây ngài với cầm thú ai hơn với ai - Ngạn ly nhìn lân hoả đầy thách thức..
- Hở.. ( cười) Tất nhiên là bổn hoàng tử mạnh hơn rồi - Lân Hoả cười nói.
- Vậy ngài hơn cả một con cầm thú sao - ngạn ly cười trừ..
Ngạn ly nói tất cả đều che miệng cười cười, Khiến người nào đó nghĩ lại... mà tức giận..
- Ngươi.... Ngươi dám chơi ta - Lân Hoả..
- Xin lỗi... Nếu lần sao hoàng tử muốn đùa thì ngạn ly xin tiếp... Nhưng là đùa thật sự chứ không phải.. Nam cải nữ trang khiến bản thân mình không có lòng tự trọng.. ( cung kính với hoàng thượng).. Ngạn ly không khoẻ xin cáo từ - Cô lạnh lùng quay lưng đi..
- vậy công chúa đây không bằng một kẻ yếu đuối như ta sao- ngạn ly cười nhẹ
- " không ngờ ngạn ly lại giỏi làm người khác nói không nên lời thật"- Hoàng Anh nhìn cô cười..
- ( đứng lên cung kính) Bẩm Hoàng thượng thật ra tiểu đệ của tôi bị bệnh nan y chúng tôi nghe nói Thiên Quốc có một thần y tài giỏi nhỏ tuổi nhưng vô cùng lợi hại mong Thiên Quốc của hoàng thượng có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu đệ của thần - Giang kỳ nói nhẹ nhàng..
- Tiểu thần y đó.. - Hoàng thượng nhìn qua bên ngạn ly
Cô đang nhấp môi ly trà đặt ly trà xuống nói..
- thần chỉ là một quận chúa yếu đuối.. thần không hề biết y thuật gì hết..
- Thần y đó không khoẻ bây giờ đã về núi rồi- Hoàng Anh nhanh miệng
- Vậy bắt hắn xuống đây... Nếu dám không xuống bổn công chúa sẽ đánh gãy chân hắn - Lân Nhã hầm hực.
- Thần y đó, Chữa bệnh giá rất cao chỉ sợ Công chúa đây không đủ tiền để mời ngài ấy xuống núi thôi - Vương Nguyên nháy mắt nhìn Ngạn ly..
- Vậy Vương tử thử nói xem.. khoảng bao nhiêu là đủ.- Giang kỳ..
- Ngạn nhi, nguyên Nhi đừng nghịch nữa.. Chuyện này không phải chuyện đùa.. - Vương thiện nhìn hai người..
- Không đùa, không đùa... - Ngạn ly cười nhẹ.
- Hmm ngươi nói xem.. Bao nhiêu tiền mới đủ - Lân nhã nói, Ngạn ly giơ một ngón tay lên.
- Một lượng.. - Tử Quân.
- Mười lượng - Hải Băng
- Một trăm lượng - thiên linh suy ngẫm..
mỗi lần Nói ra giá tiền thì Ngạn ly đều lắc đầu.
- Vậy.. Bao nhiêu.. - Giang kỳ..
- Một triệu lượng vàng phải không Quận chúa - Diên Lăng nảy giờ mới lên tiếng.
- phải.. - Ngạn ly cười nói.
- Cái gì, ngươi muốn ăn cướp sao - Lân Nhã.
- ( giả ho) khụ...khụ.. Hoàng thượng nhi thần không khoẻ xin về phủ nghĩ ngơi - Ngạn ly..
- Ngươi.. - Lân Nhã..
- Được...chỉ cần Quận chúa... Trị khỏi một triệu Lượng vàng ta sẽ đưa đầy đủ -Giang kỳ nghiêm mặt..
- tốt... - Ngạn ly xung lên.
- " để xem chút nữa ngươi bẻ mặt.. hừ "- Lân Nhã cười thầm..
- Tiểu Ngạn.. - Hoàng Anh nhìn cô.. như không tin tưởng vào cô cho lắm.
Ngạn ly đi ra trước mặt hoàng thượng nói
- Hoàng thượng nếu Ngạn ly không chữa khỏi Cho hoàng tử Địa Quốc thì thần Nguyện Tùy bọn họ xử lý.. chết không nuối tiếc, Còn nếu thần chữa được thì nếu ta còn nghe thấy một lời nào nhục mạ Thiên Quốc từ Quý quốc một lần nữa thì Ba vị Đây không đủ cho Ngạn ly giết hay là chút giận đâu. - Ngạn ly khuôn mặt nghiêm nghị nói
- " thì ra ngạn ly muốn Khiến bọn chúng không nhục mạ Thiên Quốc nữa. ' '- Hoàng kỳ..
Bên ngoài có khoảng bốn người khiên một chiếc ghế có một vị ngồi bên trên với khuôn mặt lạnh lùng,...Như là một vương tử cao ngạo.
- Đó ngươi chữa đi - Lân Nhã cười cười nói
Ngạn ly lạnh mặt bước đến Chỗ Vị vương tử kia, Từ bàn tay biến ra hai cái bao tay đeo vào như cô không muốn đụng vào người này...Tay bắt mạch cho người này rồi nhanh chóng đưa về khuôn mặt lạnh lùng vẫn giữ nguyên..
- Đó Yến Phi ca ca của ta bị sao - Lân Nhã
- ( CƯỜI) Ta có hai cách chữa, Vương tử đây có đồng ý không - Ngạn ly mặt lạnh nhìn Vị vương tử kia.
- Cái gì.. - Lân Nhã bất ngờ..
- Quận chúa thử nói xem - Hàn Yến Phi vị vương tử kia mặt lạnh nói.
- Một là ta có một người đưa cho ta trùng độc đơn ngươi cứ uống nó... - Ngạn ly
- Theo ta biết trùng độc đơn là một đơn dược cực độc không có thốc giải, Cũng là đơn dược cấp cao khó luyện được,... Ruốt cuột là ai có thể luyện được nó - Diệp Du thiên lên tiếng..
- Còn cách thứ hai - Hàn Yến Phi.
- đó là đánh 100 roi - Ngạn ly cười nhẹ..
- To gan Yến Phi ca ca bị như vậy rồi ngươi còn muốn đánh huynh ấy sao - Lân Nhã.. hét..
- Ngạn nhi con đừng làm càn - Vương thiện lên tiếng..
- Ta chết không sợ, Chỉ mong Yến Phi Vương tử đây đừng có mà giả bệnh... thật ra ngươi không có bệnh gì hết mà ngược lại.. ngươi rất mạnh tu vi gần vượt qua Cấp 9 hệ Phong, hơn nữa là một triệu hoán sư tài giỏi với Linh thú Phượng Hoả Linh điêu trong truyền thuyết - Ngạn ly lạnh mặt nói.
- ( cười nhẹ) Quận chúa.. thật không phải tầm thường nhĩ... vừa nhìn sơ là biết bổn vương có bệnh hay không mà còn đoán được tu vi của ta.. ( đứng lên) Lân Nhã, Giang kỳ, Tử Quân, Các huynh thua rồi - Hàn Yến Phi.cười nói.
- Ừmk... Lân Hoả.. Mau xin lỗi Quận chúa đi - Giang kỳ cười nhẹ
Lân nhã khẽ cười tháo mặt nạ ra, Là một người vô cùng anh tuấn, Sống mũi cao thẳng, Khuôn mặt trắng trẻo, Ánh mắt đen huyền, tóc đen mượt, Là một vị hoàng tử..
- Quận chúa thật khiến cho Ta mở rộng tầm mắt... - Lân Nhã tên thật là Lân Hoả.
- Oà.. Lẫn nhã là Hoàng Tử à.. xin hỏi vị hoàng tử đây ngài với cầm thú ai hơn với ai - Ngạn ly nhìn lân hoả đầy thách thức..
- Hở.. ( cười) Tất nhiên là bổn hoàng tử mạnh hơn rồi - Lân Hoả cười nói.
- Vậy ngài hơn cả một con cầm thú sao - ngạn ly cười trừ..
Ngạn ly nói tất cả đều che miệng cười cười, Khiến người nào đó nghĩ lại... mà tức giận..
- Ngươi.... Ngươi dám chơi ta - Lân Hoả..
- Xin lỗi... Nếu lần sao hoàng tử muốn đùa thì ngạn ly xin tiếp... Nhưng là đùa thật sự chứ không phải.. Nam cải nữ trang khiến bản thân mình không có lòng tự trọng.. ( cung kính với hoàng thượng).. Ngạn ly không khoẻ xin cáo từ - Cô lạnh lùng quay lưng đi..