Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Có hứng thú hay không
"Chị?"
Tô Liên Nhi kinh hô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ bối rối, nhưng rất nhanh, cô vùng dậy bò xuống giường, quấn chăn bước đến trước mặt Tô Du Du, nắm lấy cánh tay Tô Du Du, hấp tấp nói.
"Chị, đừng suy nghĩ bậy, em và Viễn Tiêu không phải như chị nghĩ, tụi em chỉ là....chỉ là...."
Tô Du Du nhìn dấu vết trên cổ của em mình, chỉ cảm thấy tức giận, không nhịn được mà đẩy cô ra.
"Đừng có đụng đến tôi!"
Cô dùng sức không lớn, nhưng Tô Liên Nhi lại "a" một tiếng, nặng nề ngã xuống đất.
"Liên Nhi!"
Lục Viễn Tiêu lập tức chạy tới, đau lòng ôm lấy Tô Liên Nhi, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Du Du, đáy mắt đầy lửa giận.
"Tô Du Du! Liên Nhi dù sao cũng là em của em, em làm sao có thể ra tay nặng như vậy!"
"Viễn Tiêu, anh đừng trách chị!" Tô Liên Nhi nước mắt giàn giụa, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: "Chị ấy.... Chị ấy chỉ là quá khó để chấp nhận..."
Từng giọt nước mắt rơi xuống từ trên gò má của Tô Liên Nhi, Lục Viễn Tiêu đau lòng.
Liên Nhi luôn làm người ta yêu thương, thương tiếc như vậy, không giống như Tô Du Du, luôn khiến người ta cảm giác không chịu nổi, quả nhiên là nha đầu quê mùa đến từ nông thôn, nào có thể lên được mặt bàn!
Lục Viễn Tiêu ôm Tô Liên Nhi vào trong lòng, giống như ôm lấy trân bảo, màn này trong mắt Tô Du Du, quả thật quá chói mắt!"
"Lục Viễn Tiêu... Rõ ràng anh đã nói... Anh yêu tôi..." Tô Du Du nỗ lực tự nói với mình đừng khóc, nhưng lúc mở miệng, dường như bị chặn lại trong: "Anh rõ ràng đã nói sẽ lấy tôi..."
Lục Viễn Tiêu ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tô Du Du tái nhợt, trong tim như bị người khác hung hăng đâm một nhát.
Hắn đích thật nhớ rất kĩ khuôn mặt trắng nõn, xinh xắn của Tô Du Du, cùng nụ cười xấu hổ, chạy theo phía sau hắn, từng gọi hắn: "Anh Viễn Tiêu, anh Viễn Tiêu..."
Nhưng hắn bỗng nhiên nhớ tới khi mình nhìn thấy những hình ảnh kia, Tô Du Du phóng đãng ôm lấy người đàn ông kia, bộ dạng lẳng lơ!
Trong tức khắc, tất cả không nỡ liền biến thành bọt nước .
"Cưới cô?" Hắn cười nhạt, giọng nói bạc lạnh: "Tại sao tôi lại phải cưới một người phụ nữ không tuân theo nữ tắc như cô?"
Thân thể Tô Du Du cứng lại, không thể cử động một chút nào
Không tuân theo nữ tắc?
Cô vì hắn thủ thân như ngọc đến giờ, chờ đến tối nay giao mình cho hắn.
Nhưng hắn thì sao?
Ngủ với em cô, còn nói cô không tuân theo nữ tắc?
Cô không nhịn được cười bật lên.
Cười đến từng giọt nước mắt rơi xuống.
Đây chính là người đàn ông cô yêu 10 năm sao, từ ngày bước đến Tô gia đến giờ, cô đã yêu hắn trọn 10 năm!
Nhưng đây lại là kết quả, quả thực dường như chỉ mình cô đa tình!
"Được!" Lúc cô mở miệng, giọng nói xa xôi dường như là không phải của mình: "Tôi buông bỏ, tôi rời đi!"
Nói xong, cô xoay người rời đi, giả vờ bước đi thật vững, nhưng thật ra cô đã rất cố gắng quay lưng đi.
Đi thẳng 1 đường đến thang máy, cô mới lau nước mắt ở khóe mắt.
Tô Du Du, đừng suy nghĩ đến tên Lục Viễn Tiêu kia, hắn ta không xứng với nước mắt của cô.
Hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của cô, bây giờ cô nên nghĩ tới việc, đến đâu tìm người đàn ông, hoàn thành lời bà nội dặn.
Bà nội đã nói qua, nếu như cô không thể vào hôm nay hoàn thành việc kia, ông bà cô có chết cũng không nhắm mắt.
Nhưng mà... Cô đi đến đâu tìm đàn ông đây?
Ting!
Cô đang khổ não suy nghĩ, cửa thang máy đột nhiên mở ra, cô ngẩng đầu một cái, cả người nhất thời sửng sốt.
Bên ngoài thang máy có một người đàn ông, người cao khoảng 1m9, cả thân mặc áo sơ mi trắng làm bật lên vòng eo thon nhỏ, rắn chắc, ngũ quan tinh tế như là hàng điêu khắc mỹ nghệ, đôi mắt đen sâu không đáy, quanh người tản ra một khí chất cường đại, khiến người ta nhìn thấy đã khiếp sợ.
Tô Liên Nhi kinh hô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ bối rối, nhưng rất nhanh, cô vùng dậy bò xuống giường, quấn chăn bước đến trước mặt Tô Du Du, nắm lấy cánh tay Tô Du Du, hấp tấp nói.
"Chị, đừng suy nghĩ bậy, em và Viễn Tiêu không phải như chị nghĩ, tụi em chỉ là....chỉ là...."
Tô Du Du nhìn dấu vết trên cổ của em mình, chỉ cảm thấy tức giận, không nhịn được mà đẩy cô ra.
"Đừng có đụng đến tôi!"
Cô dùng sức không lớn, nhưng Tô Liên Nhi lại "a" một tiếng, nặng nề ngã xuống đất.
"Liên Nhi!"
Lục Viễn Tiêu lập tức chạy tới, đau lòng ôm lấy Tô Liên Nhi, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Du Du, đáy mắt đầy lửa giận.
"Tô Du Du! Liên Nhi dù sao cũng là em của em, em làm sao có thể ra tay nặng như vậy!"
"Viễn Tiêu, anh đừng trách chị!" Tô Liên Nhi nước mắt giàn giụa, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: "Chị ấy.... Chị ấy chỉ là quá khó để chấp nhận..."
Từng giọt nước mắt rơi xuống từ trên gò má của Tô Liên Nhi, Lục Viễn Tiêu đau lòng.
Liên Nhi luôn làm người ta yêu thương, thương tiếc như vậy, không giống như Tô Du Du, luôn khiến người ta cảm giác không chịu nổi, quả nhiên là nha đầu quê mùa đến từ nông thôn, nào có thể lên được mặt bàn!
Lục Viễn Tiêu ôm Tô Liên Nhi vào trong lòng, giống như ôm lấy trân bảo, màn này trong mắt Tô Du Du, quả thật quá chói mắt!"
"Lục Viễn Tiêu... Rõ ràng anh đã nói... Anh yêu tôi..." Tô Du Du nỗ lực tự nói với mình đừng khóc, nhưng lúc mở miệng, dường như bị chặn lại trong: "Anh rõ ràng đã nói sẽ lấy tôi..."
Lục Viễn Tiêu ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tô Du Du tái nhợt, trong tim như bị người khác hung hăng đâm một nhát.
Hắn đích thật nhớ rất kĩ khuôn mặt trắng nõn, xinh xắn của Tô Du Du, cùng nụ cười xấu hổ, chạy theo phía sau hắn, từng gọi hắn: "Anh Viễn Tiêu, anh Viễn Tiêu..."
Nhưng hắn bỗng nhiên nhớ tới khi mình nhìn thấy những hình ảnh kia, Tô Du Du phóng đãng ôm lấy người đàn ông kia, bộ dạng lẳng lơ!
Trong tức khắc, tất cả không nỡ liền biến thành bọt nước .
"Cưới cô?" Hắn cười nhạt, giọng nói bạc lạnh: "Tại sao tôi lại phải cưới một người phụ nữ không tuân theo nữ tắc như cô?"
Thân thể Tô Du Du cứng lại, không thể cử động một chút nào
Không tuân theo nữ tắc?
Cô vì hắn thủ thân như ngọc đến giờ, chờ đến tối nay giao mình cho hắn.
Nhưng hắn thì sao?
Ngủ với em cô, còn nói cô không tuân theo nữ tắc?
Cô không nhịn được cười bật lên.
Cười đến từng giọt nước mắt rơi xuống.
Đây chính là người đàn ông cô yêu 10 năm sao, từ ngày bước đến Tô gia đến giờ, cô đã yêu hắn trọn 10 năm!
Nhưng đây lại là kết quả, quả thực dường như chỉ mình cô đa tình!
"Được!" Lúc cô mở miệng, giọng nói xa xôi dường như là không phải của mình: "Tôi buông bỏ, tôi rời đi!"
Nói xong, cô xoay người rời đi, giả vờ bước đi thật vững, nhưng thật ra cô đã rất cố gắng quay lưng đi.
Đi thẳng 1 đường đến thang máy, cô mới lau nước mắt ở khóe mắt.
Tô Du Du, đừng suy nghĩ đến tên Lục Viễn Tiêu kia, hắn ta không xứng với nước mắt của cô.
Hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của cô, bây giờ cô nên nghĩ tới việc, đến đâu tìm người đàn ông, hoàn thành lời bà nội dặn.
Bà nội đã nói qua, nếu như cô không thể vào hôm nay hoàn thành việc kia, ông bà cô có chết cũng không nhắm mắt.
Nhưng mà... Cô đi đến đâu tìm đàn ông đây?
Ting!
Cô đang khổ não suy nghĩ, cửa thang máy đột nhiên mở ra, cô ngẩng đầu một cái, cả người nhất thời sửng sốt.
Bên ngoài thang máy có một người đàn ông, người cao khoảng 1m9, cả thân mặc áo sơ mi trắng làm bật lên vòng eo thon nhỏ, rắn chắc, ngũ quan tinh tế như là hàng điêu khắc mỹ nghệ, đôi mắt đen sâu không đáy, quanh người tản ra một khí chất cường đại, khiến người ta nhìn thấy đã khiếp sợ.