-
Chương 90: Hà bá khóc (Nhị)
Tôi lấy ra Huyền Hoàng bích, không ngờ thứ có khả năng hút âm khí mạnh như miếng ngọc này cũng bắt đầu ngã sang màu xanh nhạt và toát ra khói lạnh mờ trắng. Bạch Dực cầm lấy, sau đó dùng Tị Thủy kiếm vẽ vào vết máu trên tay, Huyền Hoàng bích dần trở về màu sắc vốn có, anh nhìn chúng tôi nói: “Thứ này là quỷ khí cuối cùng.” Xong lại chỉ vào trong rãnh đen: “Toàn bộ nơi này đều được dựng lên vì nó.”
Tôi chiếu đèn pin xem thử, nhìn thấy rồi thì buột miệng kêu lên. Cái mặt nạ kia hoàn toàn không có các bộ phận trên mặt, chỉ là một mảng trống. Quái dị nhất chính là nó chỉ có cái đầu như tượng thạch cao bị lỗi, cũng chẳng có lấy thân thể.
Tôi hỏi: “Là mô hình?”
Bạch Dực lắc đầu nói: “Là đầu”
Lục tử nhìn nó có hơi sợ sệch, thì thầm: “Sao giống như cái bánh nướng Sơn Đông lớn thế? Lại không có mắt mũi? Đến một chút… cảm xúc của xác người cũng không có?”
Bạch Dực nói: “Nó đâu phải đầu người. Thứ này là thủ cấp của quái thú thời hỗn mang. Sơn Hải kinh có viết: Công dụng của thủ cấp này chẳng khác gì Huyền Hoàng bích. Ngoài ra, nó còn một điểm trọng yếu là có khả năng ngăn ngừa đồ đồng rỉ sét. Đó là lý do vì sao thanh kiếm này một chút hao mòn cũng không có.”
Tôi chạm vào khối bánh nướng kia nói: “Vật chống oxy hóa cao cấp?”
Bạch Dực hơi vung vẫy cái mặt nạ nói: “Không sai.”
Lục tử cũng rất thích thứ kia, có vài lần cậu ta muốn cuỗm lấy, nhưng dù thế nào cũng không dám làm. Xét cho cùng thì chạy thoát thân vẫn quan trọng hơn, đành phải hậm hực bỏ qua. Sau lại nhìn chằm chằm mặt nạ trong tay Bạch Dực nói: “Thứ này là một trong tám quỷ khí?”
Anh gật đầu nói: “Đúng thế, muốn đi tiếp cần phải áp sát vào nó. Người mang mặt nạ này sẽ thấy xung quanh thay đổi, có những thứ mắt thường như chúng ta không thể nhìn được. Nhưng chỉ mỗi An Tung mới mang được nó.”
Lòng tôi thầm giật mình hỏi: “Lẽ nào dành cho người vô hồn?”
Anh lắc đầu, nói: “Không phải thế, Mạnh Cơ không hiểu được ý nghĩa thật sự của người vô hồn. Mắt trái và dòng máu của chính bản thân cậu mới là điều then chốt. Nói chung, nếu thật sự muốn tiến vào vào Hà Bá điện nguyên thủy, nhất định phải là cậu đi, bằng không chúng ta không tìm được đường đâu.”
Lục tử nắm chặt tôi lại nói: “Cậu chờ một chút, lão Bạch, anh nói xem, mang mặt nạ này vào có nguy hiểm gì không?”
Anh mím chặt môi, sau đó như đã hạ quyết tâm thật lớn mới mở miệng nói: “Không biết, từ lúc này các cậu đừng hỏi tôi xem có nguy hiểm gì không. Vì lần này chúng ta bước vào là ý nghĩa chân chính của mộ phần. Nó vốn không nên tồn tại, nhưng Chu Văn Vương lại tạo nên, việc làm của người cũng giống như quyết định ngày hôm nay của An Tung, cũng vì thế nên người mới hao tâm tổn trí để niêm phong thứ bên trong đó….”
Lục tử nghiến răng nói: “Sao lần nào anh nói cũng đều như đọc kịch bản thế a? Có thể đừng diễn văn nghệ nữa hay không? Anh thành thật nói cho tôi biết là cái thứ quỷ này, con mẹ nó, khi tiểu An mang vào, có gặp nguy hiểm không!”
Bạch Dực nói: “Cậu ta sẽ biến thành pháp sư, sau đó tìm được lối đi thật sự bên trong mộ phần của Phùng Di Nhân.”
Tôi nghe Bạch Dực nói những lời này, lòng bỗng dấy lên niềm xúc động lạ kỳ. Tôi phát hiện đường nét của mặt nạ trong tay Bạch Dực cũng không phải quái thú giương nanh múa vuốt gì, mà là một gương mặt cực kỳ cổ quái. Kia không thể phân biệt nổi là nam hay nữ, nhưng lại mang biểu cảm vô cùng sâu sắc. Chỗ da quanh chân mày đang chăm chăm nhăn lại, cảm giác như sắp khóc lại như đang giận, thậm chí còn có thể nhận ra là đang cười lạnh lùng mang theo nỗi niềm vừa ngây dại vừa đau khổ. Tôi như đã quen với chiếc mặt nạ kỳ quái kia từ lâu lắm rồi, nó không phải lần đầu tiên xuất hiện trước tôi. Ở nơi nào… sao tôi lại mang theo tình cảm cổ quái và xót thương đến vậy.
Tôi cầm lấy mặt nạ, quay lại nhìn bọn họ nói: “Phải vậy thôi, Bạch Dực, anh nói cho tôi biết nên làm thế nào?”
Bạch Dực cầm Tị Thủy kiếm, sau đó mang balô lên lưng. Anh dỡ balô trên người tôi xuống, ném cho Lục tử nói: “Chỉ cần cậu mang mặt nạ vào, sau đó tìm đường đi đến chính điện của Hà Bá điện.”
Tôi gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt để bình tâm lại, run run cầm mặt nạ đưa lên đầu. Lúc này Bạch Dực đang nắm chặt tay tôi, mắt anh tràn ngập mâu thuẫn, anh nói: “Cậu… không có gì… mang vào đi….”
Tôi vỗ vỗ vai anh, nhìn Lục tử một chút, hiện tại mặt cậu ta đầy lo lắng. Tôi cười với cậu, mang mặt nạ vào. Cái mặt nạ này không hề có nhân diện nhưng lại sát với tai tôi, sau còn ôm khít lấy toàn bộ đầu. Trước mắt hun hút sâu thẳm như đường hầm, chẳng biết sẽ lôi kéo người khác đến đâu. Bên trong tối đen, chỉ thấy vài chữ khắc ở một góc.
Ngay lúc mặt nạ được gắn hoàn toàn vào mặt, tôi cảm thấy dường như có ai đó đang thở dài bên tai mình, nhưng âm thanh kia thật sự rất hư ảo, nên đã cho rằng chẳng có gì cả. Thế là tôi dần hô hấp đều đặn lại. Mở mắt ra, liền hiểu tại sao phải nhất thiết đeo mặt nạ này vào mới có thể nhìn ra con đường chân chính. Quả nhiên, xung quanh chẳng phải là nơi chúng tôi đang đứng lúc nãy.
Nước đã biến mất, cảnh trước mắt thật không thể tưởng tượng nổi. Tôi thấy những thứ này vốn không phải nước, mà là vô số sương mù màu đen đóng lại thành đám, liên tục “chuyển động” nhìn như lốc xoáy. Nhưng khi tôi dùng tay gạt qua gạt lại thì phát hiện giữa đó là vô số mặt người, chúng nó vô cùng móp méo và dữ tợn trôi tuột qua tay tôi. Nếu tôi đoán không sai, đó hẳn là những oan hồn bị quỷ khí hại chết. Tôi nhìn không rõ diện mạo những oán linh này cho lắm, cũng không nghe được bất cứ âm thanh gì, chỉ thấy chúng liên tục chuyển động.
Tôi quay đầu, nhìn Bạch Dực và Lục tử một chút, phát hiện hai người như được tạo thành bởi hai làn khói trắng, ngay như thế tôi vẫn nhìn rõ mặt mũi và thái độ của bọn họ. Chỉ là làn sương mù của Bạch Dực có vẻ mỏng manh và yếu hơn rất nhiều, trông cứ như trong suốt vậy. Xung quanh tràn đầy khói đen, những thứ khác tôi cũng không rõ thuộc tính là gì. Tôi muốn đem những gì mình thấy được nói cho mọi người nghe, nhưng phát hiện lục tử nhìn tôi cực kỳ khủng khiếp rồi tránh sang một bên, Bạch Dực có vẻ như cũng rất đề phòng.
Tôi mở miệng hỏi: “Các người sao thế?”
Vừa thốt ra, đến tôi còn hoảng sợ, đây đâu phải là giọng của tôi mà là tiếng rống của ai đó lanh lảnh đến kỳ quái, nghe thật không giống tiếng người. Tôi sờ sờ mặt nạ, thấy nó rất nặng, Lục tử lúc này lại ôm ngực nhìn tôi nói: “Tiểu … Tiểu An! Mắt cậu sao phát sáng được thế? Sao lại giống như mắt hồ ly?”
Nghe cậu nói, tôi mới cảm giác được mắt mình vô cùng lạnh lẽo. Bạch Dực cũng bị cơn sợ của Lục tử làm cho hoảng lên, nhìn tôi nói: “Tiếp theo, cậu thấy gì hãy nói ra.”
Tôi dùng giọng nói lanh lảnh như con gái đem những gì thấy được ở xung quanh kể sơ qua. Bạch Dực gật đầu, nói: “Quả nhiên, chỗ nước này không phải nước ngầm, mà là thực thể của những oan hồn bị phong ấn trong khối ngọc. Tiểu An, cậu xem những thứ kia tập trung dày đặc nhất ở chỗ nào?”
Tôi híp mắt, cẩn thận xem xét, những oan hồn này chuyển động với tốc độ cực nhanh, cứ liên tục tuần hoàn, nhưng tôi phát hiện chúng đều xuất ra hay hợp lại đều từ một chỗ. Nơi nơi đều là khói đen mù mịt, tôi chỉ tay về đó nói: “Chỗ đó kìa.”
Ngoài những oan hồn màu đen xung quanh, tôi chỉ có thể thấy Bạch Dực và Lục tử, còn những thứ khác đều một màu xám tro, nên chẳng thể nói ra nơi chốn cụ thể được. Anh gật đầu nói: “Chúng tôi biết rồi, cậu tháo mặt nạ xuống được không?”
Tôi thở hắt ra, chuẩn bị gỡ thứ trên đầu xuống, nhưng tay tôi dù kéo cách mấy thì mặt nạ lại chẳng nhích lấy phân nào, tôi hét lên: “Không gỡ được… Nó không gỡ xuống được!”
Bạch Dực vội vàng giúp tôi kéo ra, nhưng tôi liền phát hiện, mặt nạ này nếu càng rung động sẽ càng thu nhỏ lại. Lúc đầu tôi còn dùng tay đỡ được, giờ chẳng cách nào lay nổi. Nó cứ liên tục co rút lại, rất nhanh sau đó tôi cảm thấy mũi mình bắt đầu bị đè chặt vào.
Tôi gào lên với bọn họ: “Nhanh lên! Mau nghĩ cách!”
Lục tử dùng sức lôi tôi ra ngoài, nhưng dù co kéo thế nào cái mặt nạ vẫn không chịu rơi ra. Nó cứ dán chặt vào mặt tôi, mũi tôi bị ép đến đau buốt. Tôi đau đớn ngồi bệch xuống đất, Lục tử cuốn lên, mở miệng hỏi Bạch Dực: “Phải làm sao bây giờ? Mau nghĩ cách đi!”
Bạch Dực thở dài, tôi cảm nhận rõ ràng xương mũi mình đang bị đè quặt xuống, đau đến độ phải cúi đầu nức nở, mà giọng điệu của tôi lại chẳng khác tiếng quỷ kêu là mấy. Bạch Dực đẩy Lục tử ra, sau đó nắm lấy vai tôi nói: “Hít sâu một chút, lát nữa đừng thở.”
Tôi đau đến không chịu nổi, gật đầu, sau đó hít thật sâu vào. Tiếp theo Bạch Dực ôm đầu tôi ấn vào trong chỗ oan hồn đen tối. Đầu tôi bị đè mạnh xuống dưới, cảm giác thật khó diễn tả, đám oan hồn phát điên xông vào mặt nạ của tôi, có một gương mặt của xác chết gần như dán chặt vào mặt tôi. Tôi rất sợ nó sẽ chui vào tai của mình, nên ra sức giẫy giụa, nhưng Bạch Dực giữ vai tôi càng thêm chặt, anh nói: “Ráng chịu thêm chút nữa! Cố gắng trụ lại!”
Tôi liên tiếp bị vùi dập trong đám oan hồn. Hồn phách của những người chết oan kia cứ không ngừng hướng về mặt nạ. Mặt tôi như bị ấn vào trong lớp băng ngầm giữa lòng sông, lạnh lẽo làm tôi liên tục run rẩy. Tôi nắm chặt lấy cánh tay của Bạch Dực, móng tay bấu sâu vào thịt anh, qua khoảng gần hai phút, tôi cảm thấy mặt nạ bị một lượng lớn oan hồn làm giãn rộng ra. Ngay lúc phổi tôi chẳng còn lại bao nhiêu dưỡng khí thì mặt nạ lại chầm chậm nới lỏng ra rồi rơi vào trong đám oan hồn. Cảnh cuối cùng đập vào mắt tôi là đám oan hồn đang điên cuồng đuổi theo cái mặt nạ, rồi chúng cũng mờ dần, cuối cùng nhạt nhòa thành bọt nước. Lúc này thì Bạch Dực gần như lôi tôi ra khỏi đó. Tôi lắc đầu, mở mắt, xung quanh vẫn là những thác nước chảy như cũ, chẳng hề có những oan hồn đen tối chuyển động. Nhưng tôi biết, có vài thứ đang thật sự tồn tại, vội vàng lau khô ngay những giọt nước trên mặt, trong nước kia còn lờ mờ thấy được cái mặt nạ quỷ.
Lục tử lấy từ trong túi ra cái khăn tam giác để tôi lau tóc. Tôi chỉ vào Bạch Dực nói: “Thằng nhóc ngươi quá độc ác, anh biết dưới đó là thứ gì không? Là vô số oan hồn, anh thế mà… thế mà dám ấn đầu tôi xuống!” Tôi nhớ lại tình cảnh chẳng khác nào địa ngục lúc nãy liền không kiềm được run rẩy.
Anh tránh đi ánh mắt tôi, ho khụ một tiếng nói: “Mới sợ một chút đã không chịu được, cậu sao có thể đi tiếp?”
Nghe anh nói vậy, thương tổn của tôi tạm thời không bàn đến, tôi khoát tay hỏi: “Biết đường rồi, giờ phải đi thế nào đây?”
Anh lấy ra một cái chén, lần theo vết thương nơi tay, hứng máu vào đó. Sau lại lấy nước mang theo của chúng tôi rót một ít, đưa cho chúng tôi nói: “Mỗi người uống một ngụm. Thứ trong chén này có tác dụng tăng thêm linh khí. Giờ chung ta đang ở nơi có khí hư, chỗ này là là cực lạnh của thái âm, nếu chúng ta cứ như thế đi vào, sẽ bị oan quỷ quấn lấy ngay lập tức.”
Lục tử nhận lấy, uống một ngụm lớn, tôi cầm chén hỏi: “Máu của anh linh đến thế sao?”
Anh ho khan nói: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, uống trước đi, sau đó cất chén thật kỹ. Thứ này vào lúc mấu chốt sẽ là mạng của chúng ta.”
Tôi trừng mắt nhìn anh, uống một hơi hết chỗ máu loãng. Bạch Dực gật đầu chỉ vào phía bên trái khối ngọc nói: “Các cậu thu dọn một chút, tạm thời băng bó xử lý sơ qua vết thương. Nếu muốn thì cứ ăn nhiều vào, biết đâu chúng ta chẳng còn cơ hội để ăn thứ gì.”
Lòng tôi thầm oán nói: “Nhóc nhà ngươi sao không chờ bọn ta ăn nốt chỗ bánh khô rồi hãy cho uống máu? Giờ còn ăn uống gì nữa?” Bất quá cần phải bổ sung năng lượng, nếu không sẽ chẳng thể nào còn sức đi tiếp. Tôi lấy từ trong balô ra một gói bánh quy, ném cho anh một cái. Lục tử ôm bụng nói: “Đừng đưa mình… giờ chỉ cần nhìn thôi đã muốn nôn.” Nói xong lại nôn khan vài cái. Tôi cố gắng tận dụng mọi khả năng để khôi phục thể lực lớn nhất có thể. Tôi và Bạch Dực cùng băng bó cho nhau, tiêm thêm một mũi kháng sinh, sau đó mang hành lý lên lưng. Chúng tôi vẫn dùng đuốc chiếu sáng như cũ, bởi đi sâu vào sợ rằng lại phải đụng độ với một binh đoàn Ngạo Nhân nữa. Bạch Dực cầm Tị Thủy kiếm tiếp tục đi đầu, tuy vô cùng không muốn nhưng chúng tôi vẫn phải đi rẽ qua dòng nước chảy.
Bọn họ không thấy được những thứ kia, lòng không bị ma ám, còn tôi lúc nãy đã kinh qua một màn rửa tội với vô vàn oan hồn, phải chuẩn bị tâm lý một chút mới dám bước xuống dưới. Nước vẫn lạnh như đòi mạng, may mắn là quần và giày của chúng tôi đều không thấm nước. Lần này thì chúng tôi cũng cầm được vũ khí hiện đại, Lục tử chuẩn bị súng ống kỹ càng, sau đó chúng tôi dùng dao găm đào ra một hố to, phát hiện trong tường quả nhiên có một cánh cửa, tôi đẩy vài cái, chẳng lay chuyển được gì. Bạch Dực dùng tay lần theo bức tường, phát hiện một khe hở vô cùng nhỏ. Anh dùng Tị Thủy kiếm cắm ngay vào đó, bỗng nghe được tiếng kẽo kẹt vang lên. Ba người chúng tôi đều nghi hoặc, cánh cửa kia thế mà không phải đồng, cũng chẳng bằng đá, mà là gỗ. Nhưng có thứ cây gì cả mấy ngàn năm cũng không mục nát?
Lục tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Có loại gỗ như thế, cũng giống như gỗ mun Tứ Xuyên, thứ này thật ra là Than Hóa Mộc. Đế vương cổ đại đều dùng nó làm những cánh cửa then chốt trong điện, muốn vững chắc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Ba người chúng tôi cùng gắng sức, chỉ nghe được tiếng kẽo kẹt nặng nề, cuối cùng thì cánh cửa cũng bị đẩy ra một chút. Chúng tôi đều không phải mập mạp gì, nên chỉ cần một khe hở là có thể qua được. Bạch Dực vào trước tiên, tôi là người sau cùng, hai người bọn họ giúp tôi giữ cửa. Vào trong rồi, chúng tôi đều hối hận vì không khí nơi này kém hơn ngoài kia rất nhiều, vừa bước tới đã ngửi được một mùi lạ xộc vào mũi. Lục tử đưa cho chúng tôi hai cái khẩu trang nhỏ nói: “Mang vào đi, không khí nơi này kém quá.”
Tôi mang khẩu trang, giúp Lục tử và Bạch Dực kéo khẽ hở ra rộng hơn để không khí có thể lùa vào. Một lúc sau, Lục tử đốt một dúm bông, bọc ngoài tảng đá ném vào trong. Thấy lửa không bị tắt ngay, tôi gật đầu nói: “Đi tiếp thôi.”
Ba người chúng tôi tiếp tục đi tới, thấy phía trước chẳng giống Hà Bá điện của Chu triều gì cả. Nơi này còn cổ xưa hơn nữa, tôi mở miệng nói: “Đây là Hà Bá điện? Xem ra còn xa xưa hơn cả Chu Triều, nhìn những bức họa này… chắc phải có từ thời đồ đá mới mang dáng vẻ như vậy.”
Hình trên vách đá xung quanh được dùng chu sa để vẽ nên. Nó làm tôi liên tưởng đến những hình khắc trong hang động được phát hiện ở Tây Ban Nha, chỉ dùng những nét đơn giản để diễn tả lại cảnh sinh sống và cúng tế. Từ đó đã hình thành nên nền mỹ học sơ khai của nhân loại. Con đường này nhìn thoáng qua có vẻ cũng bình thường như những hang động phổ thông khác, chỉ là ánh đuốc khiến tầm nhìn bị kéo thấp xuống khoảng hơn mười phân. Bất quá không có chuyện cổ quái gì xảy ra cả, điều này khiến tinh thần đang căng thẳng của tôi và Lục tử được thả lỏng.
Càng thấp xuống con đường càng trở nên khó khăn, có nhiều thứ gì đó xuất hiện trước mặt chúng tôi. Trong đó có rất nhiều dụng cụ khai thác đá. Lục tử cứ tấm tắc nói: “Giữa núi lại có đường đi như vậy, phải cần bao nhiêu người ra sức mới đủ đây. Lúc đó lại…không có máy móc đào bới, chắc là đều dựa vào cuốc xẻng cả.”
Tôi gật đầu tán đồng: “Thật không thể tưởng tượng nổi, Ngay giữa trung tâm đỉnh A Ni Mã Khanh tối cao lại có một con đường như vậy, kiến tạo công trình trong khoảng thời gian đó thật là vô tiền khoáng hậu.”
Chúng tôi cảm thấy không khí nơi này khá hơn lúc nãy rất nhiều. Vì đeo mặt nạ thật khó chịu, nên mọi người đều tháo xuống, bỗng có một mùi hương rất lạ sộc vào mũi, khiến chúng tôi hoang mang lo sợ. Chúng tôi dần đi vào một con đường được vẽ dầy đặc những bích họa bằng chu sa, bỗng Bạch Dực đang ở phía trước dừng lại, tinh thần tôi liền căng lên, hỏi: “Có chuyện gì?”
Môi anh hơi giật giật đáp: “Các cậu có nghe tiếng gì ở phía trước không?”
Tôi và Lục tử dừng một chút, chẳng ai hỏi lại mà lắng ta nghe ngóng xung quanh. Thế nhưng bốn bên ngoại trừ tiếng hít thở của mấy người chúng tôi thì chẳng có âm thanh nào cả. Ngay lúc chúng tôi còn đang ngờ vực, bỗng vang lên tiếng cười từ trong tường đá truyền ra, giọng điệu nghe như của đứa bé khoảng chừng trên dưới mười tuổi.
Ba người chúng tôi mở mắt trừng trừng, trán lại bắt đầu đổ mồ hôi. Lục tử nuốt nước bọt gật đầu, lúc này tay cậu ta đã vô thức mở chốt súng. Tôi nắm tay cậu lại nói: “Nghe kỹ càng một chút, trẻ con ở đâu ra?”
Tôi chưa nói xong thì bỗng nghe giọng của đứa bé truyền từ trong tường đá ra, sau đó là tiếng lạch xoạch chạy trốn. Tôi gần như quay đầu ngay lập tức để nhìn tường tận con đường. Trong đêm tối chẳng thấy được bóng dáng của bất cứ ai, đứa bé nói gì tôi nghe cũng không rõ, nhưng cảm giác như đang chào mừng chúng tôi tới, giọng điệu rất thành khẩn nhiệt tình. Lục tử hướng nòng súng vào tường, ba người chúng tôi đứng thành một tam giác nhìn về chỗ bất ổn kia. Sau đó chúng tôi lại nghe được tiếng của trẻ nhỏ, Bạch Dực nhìn chằm chằm vào tường đá rất lâu, xong lại mở miệng hỏi: “Có ai không?”
Tiếng của Bạch Dực vang đi rất xa, nhưng giọng của đứa bé kia vẫn liên tục thì thầm như cũ. Chúng tôi đều cảm thấy kỳ lạ, cuối cùng Lục tử lắp bắp nói ra suy đoán của mình: “hẳn là loại… loại đá có khả năng thu nhận âm thanh. Chẳng sao cả, đây chỉ là phương thức truyền tin thời xa xưa. Không phải quỷ….”
Nhưng tôi lại chẳng thể nào yên tâm được. Tôi tiến về phía trước vài bước, âm thanh bắt đầu thay đổi, tiếng trẻ con ngưng hẳn, bắt đầu xuất hiện một vài giọng nói của nam và cả nữ. Vẫn nghe không hiểu như cũ, nhưng lại tạo cảm giác là họ đang vô cùng nghiêm túc nói về vấn đề gì đó, giọng của phụ nữ nghe the thé rất đặc biệt.
Có đàn ông, phụ nữ và trẻ con, các âm thanh cứ quanh quẫn nơi đây, cảm giác thật giống như đang nghe kịch truyền thanh tiếng nước ngoài nhưng không có phụ đề. Không biết bọn họ đang nói gì, nhưng có thể biết được đại khái đường đi. Sau đó tôi bỗng nghe được tiếng nổ, xung quanh lại trở về yên tĩnh vốn có. Tôi rút về, quả nhiên đây là loại đá hấp thụ sóng âm, bấy nhiêu cũng đủ rõ là nơi này ngày xa xưa đã tồn tại rất nhiều nam nữ, già trẻ, lớn bé đều có, khiến tôi nghĩ đến một bộ lạc thời viễn cổ.
Bạch Dực đương nhiên cũng bị dọa không ít, anh nhắm lại hai mắt thở rút thêm mấy hơi, nói: “Tiếp tục thôi, chỉ là một khối đá hấp thụ âm thanh, chúng ta tiếp tục đi.”
Chúng tôi gật đầu, tiếp tục lên đường, bỗng nhiên tôi cảm thấy như có vật gì vừa rơi xuống chỗ lúc nãy của mình, tôi muốn quay đầu, nhưng Bạch Dực ngăn lại nói: “Đi tiếp, đừng quay đầu lại.”
Lúc này xung quanh lại truyền đến giọng ca của phụ nữ. Ngữ điệu vô cùng kỳ quái, có thể dùng cụm từ cực kỳ âm trầm để hình dung. Tiếng hát lúc cao lúc thấp vang lên trong đêm đen, nghe trong âm điệu vô cùng đau thương, là loại đau thương kết hợp với hơi thở của tử vong. Tôi chú ý mặt Bạch Dực lúc này bỗng trở nên bi ai tột độ. Anh biết tôi đang chăm chú nhìn mình, vì vậy vội vã lau mặt đi, sau đó có hơi xấu hổ nhìn thoáng qua tôi. Tôi hỏi: “Anh nghe được cô ta hát gì không?”
Anh không phủ nhận, chỉ mở miệng nói: “Nàng đang hát chính là khúc ca dao sớm nhất bên bờ Hoàng Hà. Kể về nàng và ca ca của mình đi thu hoạch lúa mì. Ca ca nàng vượt Hoàng Hà, không trở về nữa. Lúa mạch đã chín hết mùa này đến mùa khác, ca ca nàng cũng chưa trở về.”
Tôi hỏi: “Vì sao ca ca của cô ta không trở về?”
Bạch Dực trả lời đầy gượng gạo: “Ca ca nàng đã đi tu bổ Hoàng Hà.”
Giọng hát từ trong tường đá còn truyền ra thêm vài lần nữa, tôi nghe có hơi khó chịu. Ngược lại, Lục tử đã quen với thuộc tính của loại đá này nên không thấy sợ sệt nữa. Cậu ta vì cứu vớt cho sự nhát cáy mất mặt lúc nãy liền nói: “Đừng nói là, âm điệu thì rất quái, nhưng giọng thì không sai cho lắm, hẳn đây là một mỹ nữ. Nghe nói Hà Bá là một thần sông cực kỳ háo sắc, thường thích bắt những cô gái trẻ có gương mặt xinh đẹp làm vợ.”
Bạch Dực nghe thế liền cau mày nói: “Phần lớn thần thoại đều là hư cấu. Phải thật sự liên tưởng, rồi cẩn thận nghe âm thanh của đá, dù nghe không hiểu, nhưng các cậu vẫn có thể cảm nhận được một ít thông tin. Hà Bá không phải háo sắc, mà là một người cực kỳ đáng thương.”
Tôi gật đầu, Bạch Dực vẫn lặng yên tiếp tục tiến về phía trước như cũ, Lục tử theo tiếp sau. Tôi có hơi thả lỏng cảnh giác, liền bắt đầu chăm chú lắng nghe thứ ngôn ngữ không hiểu được vọng ra từ đá kia. Nghe được tiếng nói, liền mở miệng hỏi: “Nơi này, lẽ nào trước kia là một thôn trang?”
Bạch Dực gật đầu nói: “Đầu nguồn Hoàng Hà cổ xưa quả thật có. Chúng ta tiếp tục đi, cậu hẳn sẽ biết thêm không chỉ những thứ đó.”
Lục tử vỗ vỗ sau vai tôi, nói khẽ: “Cẩn thận một chút… Những … âm thanh này dần bắt đầu không đúng cho lắm.”
Tôi chiếu đèn pin xem thử, nhìn thấy rồi thì buột miệng kêu lên. Cái mặt nạ kia hoàn toàn không có các bộ phận trên mặt, chỉ là một mảng trống. Quái dị nhất chính là nó chỉ có cái đầu như tượng thạch cao bị lỗi, cũng chẳng có lấy thân thể.
Tôi hỏi: “Là mô hình?”
Bạch Dực lắc đầu nói: “Là đầu”
Lục tử nhìn nó có hơi sợ sệch, thì thầm: “Sao giống như cái bánh nướng Sơn Đông lớn thế? Lại không có mắt mũi? Đến một chút… cảm xúc của xác người cũng không có?”
Bạch Dực nói: “Nó đâu phải đầu người. Thứ này là thủ cấp của quái thú thời hỗn mang. Sơn Hải kinh có viết: Công dụng của thủ cấp này chẳng khác gì Huyền Hoàng bích. Ngoài ra, nó còn một điểm trọng yếu là có khả năng ngăn ngừa đồ đồng rỉ sét. Đó là lý do vì sao thanh kiếm này một chút hao mòn cũng không có.”
Tôi chạm vào khối bánh nướng kia nói: “Vật chống oxy hóa cao cấp?”
Bạch Dực hơi vung vẫy cái mặt nạ nói: “Không sai.”
Lục tử cũng rất thích thứ kia, có vài lần cậu ta muốn cuỗm lấy, nhưng dù thế nào cũng không dám làm. Xét cho cùng thì chạy thoát thân vẫn quan trọng hơn, đành phải hậm hực bỏ qua. Sau lại nhìn chằm chằm mặt nạ trong tay Bạch Dực nói: “Thứ này là một trong tám quỷ khí?”
Anh gật đầu nói: “Đúng thế, muốn đi tiếp cần phải áp sát vào nó. Người mang mặt nạ này sẽ thấy xung quanh thay đổi, có những thứ mắt thường như chúng ta không thể nhìn được. Nhưng chỉ mỗi An Tung mới mang được nó.”
Lòng tôi thầm giật mình hỏi: “Lẽ nào dành cho người vô hồn?”
Anh lắc đầu, nói: “Không phải thế, Mạnh Cơ không hiểu được ý nghĩa thật sự của người vô hồn. Mắt trái và dòng máu của chính bản thân cậu mới là điều then chốt. Nói chung, nếu thật sự muốn tiến vào vào Hà Bá điện nguyên thủy, nhất định phải là cậu đi, bằng không chúng ta không tìm được đường đâu.”
Lục tử nắm chặt tôi lại nói: “Cậu chờ một chút, lão Bạch, anh nói xem, mang mặt nạ này vào có nguy hiểm gì không?”
Anh mím chặt môi, sau đó như đã hạ quyết tâm thật lớn mới mở miệng nói: “Không biết, từ lúc này các cậu đừng hỏi tôi xem có nguy hiểm gì không. Vì lần này chúng ta bước vào là ý nghĩa chân chính của mộ phần. Nó vốn không nên tồn tại, nhưng Chu Văn Vương lại tạo nên, việc làm của người cũng giống như quyết định ngày hôm nay của An Tung, cũng vì thế nên người mới hao tâm tổn trí để niêm phong thứ bên trong đó….”
Lục tử nghiến răng nói: “Sao lần nào anh nói cũng đều như đọc kịch bản thế a? Có thể đừng diễn văn nghệ nữa hay không? Anh thành thật nói cho tôi biết là cái thứ quỷ này, con mẹ nó, khi tiểu An mang vào, có gặp nguy hiểm không!”
Bạch Dực nói: “Cậu ta sẽ biến thành pháp sư, sau đó tìm được lối đi thật sự bên trong mộ phần của Phùng Di Nhân.”
Tôi nghe Bạch Dực nói những lời này, lòng bỗng dấy lên niềm xúc động lạ kỳ. Tôi phát hiện đường nét của mặt nạ trong tay Bạch Dực cũng không phải quái thú giương nanh múa vuốt gì, mà là một gương mặt cực kỳ cổ quái. Kia không thể phân biệt nổi là nam hay nữ, nhưng lại mang biểu cảm vô cùng sâu sắc. Chỗ da quanh chân mày đang chăm chăm nhăn lại, cảm giác như sắp khóc lại như đang giận, thậm chí còn có thể nhận ra là đang cười lạnh lùng mang theo nỗi niềm vừa ngây dại vừa đau khổ. Tôi như đã quen với chiếc mặt nạ kỳ quái kia từ lâu lắm rồi, nó không phải lần đầu tiên xuất hiện trước tôi. Ở nơi nào… sao tôi lại mang theo tình cảm cổ quái và xót thương đến vậy.
Tôi cầm lấy mặt nạ, quay lại nhìn bọn họ nói: “Phải vậy thôi, Bạch Dực, anh nói cho tôi biết nên làm thế nào?”
Bạch Dực cầm Tị Thủy kiếm, sau đó mang balô lên lưng. Anh dỡ balô trên người tôi xuống, ném cho Lục tử nói: “Chỉ cần cậu mang mặt nạ vào, sau đó tìm đường đi đến chính điện của Hà Bá điện.”
Tôi gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt để bình tâm lại, run run cầm mặt nạ đưa lên đầu. Lúc này Bạch Dực đang nắm chặt tay tôi, mắt anh tràn ngập mâu thuẫn, anh nói: “Cậu… không có gì… mang vào đi….”
Tôi vỗ vỗ vai anh, nhìn Lục tử một chút, hiện tại mặt cậu ta đầy lo lắng. Tôi cười với cậu, mang mặt nạ vào. Cái mặt nạ này không hề có nhân diện nhưng lại sát với tai tôi, sau còn ôm khít lấy toàn bộ đầu. Trước mắt hun hút sâu thẳm như đường hầm, chẳng biết sẽ lôi kéo người khác đến đâu. Bên trong tối đen, chỉ thấy vài chữ khắc ở một góc.
Ngay lúc mặt nạ được gắn hoàn toàn vào mặt, tôi cảm thấy dường như có ai đó đang thở dài bên tai mình, nhưng âm thanh kia thật sự rất hư ảo, nên đã cho rằng chẳng có gì cả. Thế là tôi dần hô hấp đều đặn lại. Mở mắt ra, liền hiểu tại sao phải nhất thiết đeo mặt nạ này vào mới có thể nhìn ra con đường chân chính. Quả nhiên, xung quanh chẳng phải là nơi chúng tôi đang đứng lúc nãy.
Nước đã biến mất, cảnh trước mắt thật không thể tưởng tượng nổi. Tôi thấy những thứ này vốn không phải nước, mà là vô số sương mù màu đen đóng lại thành đám, liên tục “chuyển động” nhìn như lốc xoáy. Nhưng khi tôi dùng tay gạt qua gạt lại thì phát hiện giữa đó là vô số mặt người, chúng nó vô cùng móp méo và dữ tợn trôi tuột qua tay tôi. Nếu tôi đoán không sai, đó hẳn là những oan hồn bị quỷ khí hại chết. Tôi nhìn không rõ diện mạo những oán linh này cho lắm, cũng không nghe được bất cứ âm thanh gì, chỉ thấy chúng liên tục chuyển động.
Tôi quay đầu, nhìn Bạch Dực và Lục tử một chút, phát hiện hai người như được tạo thành bởi hai làn khói trắng, ngay như thế tôi vẫn nhìn rõ mặt mũi và thái độ của bọn họ. Chỉ là làn sương mù của Bạch Dực có vẻ mỏng manh và yếu hơn rất nhiều, trông cứ như trong suốt vậy. Xung quanh tràn đầy khói đen, những thứ khác tôi cũng không rõ thuộc tính là gì. Tôi muốn đem những gì mình thấy được nói cho mọi người nghe, nhưng phát hiện lục tử nhìn tôi cực kỳ khủng khiếp rồi tránh sang một bên, Bạch Dực có vẻ như cũng rất đề phòng.
Tôi mở miệng hỏi: “Các người sao thế?”
Vừa thốt ra, đến tôi còn hoảng sợ, đây đâu phải là giọng của tôi mà là tiếng rống của ai đó lanh lảnh đến kỳ quái, nghe thật không giống tiếng người. Tôi sờ sờ mặt nạ, thấy nó rất nặng, Lục tử lúc này lại ôm ngực nhìn tôi nói: “Tiểu … Tiểu An! Mắt cậu sao phát sáng được thế? Sao lại giống như mắt hồ ly?”
Nghe cậu nói, tôi mới cảm giác được mắt mình vô cùng lạnh lẽo. Bạch Dực cũng bị cơn sợ của Lục tử làm cho hoảng lên, nhìn tôi nói: “Tiếp theo, cậu thấy gì hãy nói ra.”
Tôi dùng giọng nói lanh lảnh như con gái đem những gì thấy được ở xung quanh kể sơ qua. Bạch Dực gật đầu, nói: “Quả nhiên, chỗ nước này không phải nước ngầm, mà là thực thể của những oan hồn bị phong ấn trong khối ngọc. Tiểu An, cậu xem những thứ kia tập trung dày đặc nhất ở chỗ nào?”
Tôi híp mắt, cẩn thận xem xét, những oan hồn này chuyển động với tốc độ cực nhanh, cứ liên tục tuần hoàn, nhưng tôi phát hiện chúng đều xuất ra hay hợp lại đều từ một chỗ. Nơi nơi đều là khói đen mù mịt, tôi chỉ tay về đó nói: “Chỗ đó kìa.”
Ngoài những oan hồn màu đen xung quanh, tôi chỉ có thể thấy Bạch Dực và Lục tử, còn những thứ khác đều một màu xám tro, nên chẳng thể nói ra nơi chốn cụ thể được. Anh gật đầu nói: “Chúng tôi biết rồi, cậu tháo mặt nạ xuống được không?”
Tôi thở hắt ra, chuẩn bị gỡ thứ trên đầu xuống, nhưng tay tôi dù kéo cách mấy thì mặt nạ lại chẳng nhích lấy phân nào, tôi hét lên: “Không gỡ được… Nó không gỡ xuống được!”
Bạch Dực vội vàng giúp tôi kéo ra, nhưng tôi liền phát hiện, mặt nạ này nếu càng rung động sẽ càng thu nhỏ lại. Lúc đầu tôi còn dùng tay đỡ được, giờ chẳng cách nào lay nổi. Nó cứ liên tục co rút lại, rất nhanh sau đó tôi cảm thấy mũi mình bắt đầu bị đè chặt vào.
Tôi gào lên với bọn họ: “Nhanh lên! Mau nghĩ cách!”
Lục tử dùng sức lôi tôi ra ngoài, nhưng dù co kéo thế nào cái mặt nạ vẫn không chịu rơi ra. Nó cứ dán chặt vào mặt tôi, mũi tôi bị ép đến đau buốt. Tôi đau đớn ngồi bệch xuống đất, Lục tử cuốn lên, mở miệng hỏi Bạch Dực: “Phải làm sao bây giờ? Mau nghĩ cách đi!”
Bạch Dực thở dài, tôi cảm nhận rõ ràng xương mũi mình đang bị đè quặt xuống, đau đến độ phải cúi đầu nức nở, mà giọng điệu của tôi lại chẳng khác tiếng quỷ kêu là mấy. Bạch Dực đẩy Lục tử ra, sau đó nắm lấy vai tôi nói: “Hít sâu một chút, lát nữa đừng thở.”
Tôi đau đến không chịu nổi, gật đầu, sau đó hít thật sâu vào. Tiếp theo Bạch Dực ôm đầu tôi ấn vào trong chỗ oan hồn đen tối. Đầu tôi bị đè mạnh xuống dưới, cảm giác thật khó diễn tả, đám oan hồn phát điên xông vào mặt nạ của tôi, có một gương mặt của xác chết gần như dán chặt vào mặt tôi. Tôi rất sợ nó sẽ chui vào tai của mình, nên ra sức giẫy giụa, nhưng Bạch Dực giữ vai tôi càng thêm chặt, anh nói: “Ráng chịu thêm chút nữa! Cố gắng trụ lại!”
Tôi liên tiếp bị vùi dập trong đám oan hồn. Hồn phách của những người chết oan kia cứ không ngừng hướng về mặt nạ. Mặt tôi như bị ấn vào trong lớp băng ngầm giữa lòng sông, lạnh lẽo làm tôi liên tục run rẩy. Tôi nắm chặt lấy cánh tay của Bạch Dực, móng tay bấu sâu vào thịt anh, qua khoảng gần hai phút, tôi cảm thấy mặt nạ bị một lượng lớn oan hồn làm giãn rộng ra. Ngay lúc phổi tôi chẳng còn lại bao nhiêu dưỡng khí thì mặt nạ lại chầm chậm nới lỏng ra rồi rơi vào trong đám oan hồn. Cảnh cuối cùng đập vào mắt tôi là đám oan hồn đang điên cuồng đuổi theo cái mặt nạ, rồi chúng cũng mờ dần, cuối cùng nhạt nhòa thành bọt nước. Lúc này thì Bạch Dực gần như lôi tôi ra khỏi đó. Tôi lắc đầu, mở mắt, xung quanh vẫn là những thác nước chảy như cũ, chẳng hề có những oan hồn đen tối chuyển động. Nhưng tôi biết, có vài thứ đang thật sự tồn tại, vội vàng lau khô ngay những giọt nước trên mặt, trong nước kia còn lờ mờ thấy được cái mặt nạ quỷ.
Lục tử lấy từ trong túi ra cái khăn tam giác để tôi lau tóc. Tôi chỉ vào Bạch Dực nói: “Thằng nhóc ngươi quá độc ác, anh biết dưới đó là thứ gì không? Là vô số oan hồn, anh thế mà… thế mà dám ấn đầu tôi xuống!” Tôi nhớ lại tình cảnh chẳng khác nào địa ngục lúc nãy liền không kiềm được run rẩy.
Anh tránh đi ánh mắt tôi, ho khụ một tiếng nói: “Mới sợ một chút đã không chịu được, cậu sao có thể đi tiếp?”
Nghe anh nói vậy, thương tổn của tôi tạm thời không bàn đến, tôi khoát tay hỏi: “Biết đường rồi, giờ phải đi thế nào đây?”
Anh lấy ra một cái chén, lần theo vết thương nơi tay, hứng máu vào đó. Sau lại lấy nước mang theo của chúng tôi rót một ít, đưa cho chúng tôi nói: “Mỗi người uống một ngụm. Thứ trong chén này có tác dụng tăng thêm linh khí. Giờ chung ta đang ở nơi có khí hư, chỗ này là là cực lạnh của thái âm, nếu chúng ta cứ như thế đi vào, sẽ bị oan quỷ quấn lấy ngay lập tức.”
Lục tử nhận lấy, uống một ngụm lớn, tôi cầm chén hỏi: “Máu của anh linh đến thế sao?”
Anh ho khan nói: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, uống trước đi, sau đó cất chén thật kỹ. Thứ này vào lúc mấu chốt sẽ là mạng của chúng ta.”
Tôi trừng mắt nhìn anh, uống một hơi hết chỗ máu loãng. Bạch Dực gật đầu chỉ vào phía bên trái khối ngọc nói: “Các cậu thu dọn một chút, tạm thời băng bó xử lý sơ qua vết thương. Nếu muốn thì cứ ăn nhiều vào, biết đâu chúng ta chẳng còn cơ hội để ăn thứ gì.”
Lòng tôi thầm oán nói: “Nhóc nhà ngươi sao không chờ bọn ta ăn nốt chỗ bánh khô rồi hãy cho uống máu? Giờ còn ăn uống gì nữa?” Bất quá cần phải bổ sung năng lượng, nếu không sẽ chẳng thể nào còn sức đi tiếp. Tôi lấy từ trong balô ra một gói bánh quy, ném cho anh một cái. Lục tử ôm bụng nói: “Đừng đưa mình… giờ chỉ cần nhìn thôi đã muốn nôn.” Nói xong lại nôn khan vài cái. Tôi cố gắng tận dụng mọi khả năng để khôi phục thể lực lớn nhất có thể. Tôi và Bạch Dực cùng băng bó cho nhau, tiêm thêm một mũi kháng sinh, sau đó mang hành lý lên lưng. Chúng tôi vẫn dùng đuốc chiếu sáng như cũ, bởi đi sâu vào sợ rằng lại phải đụng độ với một binh đoàn Ngạo Nhân nữa. Bạch Dực cầm Tị Thủy kiếm tiếp tục đi đầu, tuy vô cùng không muốn nhưng chúng tôi vẫn phải đi rẽ qua dòng nước chảy.
Bọn họ không thấy được những thứ kia, lòng không bị ma ám, còn tôi lúc nãy đã kinh qua một màn rửa tội với vô vàn oan hồn, phải chuẩn bị tâm lý một chút mới dám bước xuống dưới. Nước vẫn lạnh như đòi mạng, may mắn là quần và giày của chúng tôi đều không thấm nước. Lần này thì chúng tôi cũng cầm được vũ khí hiện đại, Lục tử chuẩn bị súng ống kỹ càng, sau đó chúng tôi dùng dao găm đào ra một hố to, phát hiện trong tường quả nhiên có một cánh cửa, tôi đẩy vài cái, chẳng lay chuyển được gì. Bạch Dực dùng tay lần theo bức tường, phát hiện một khe hở vô cùng nhỏ. Anh dùng Tị Thủy kiếm cắm ngay vào đó, bỗng nghe được tiếng kẽo kẹt vang lên. Ba người chúng tôi đều nghi hoặc, cánh cửa kia thế mà không phải đồng, cũng chẳng bằng đá, mà là gỗ. Nhưng có thứ cây gì cả mấy ngàn năm cũng không mục nát?
Lục tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Có loại gỗ như thế, cũng giống như gỗ mun Tứ Xuyên, thứ này thật ra là Than Hóa Mộc. Đế vương cổ đại đều dùng nó làm những cánh cửa then chốt trong điện, muốn vững chắc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Ba người chúng tôi cùng gắng sức, chỉ nghe được tiếng kẽo kẹt nặng nề, cuối cùng thì cánh cửa cũng bị đẩy ra một chút. Chúng tôi đều không phải mập mạp gì, nên chỉ cần một khe hở là có thể qua được. Bạch Dực vào trước tiên, tôi là người sau cùng, hai người bọn họ giúp tôi giữ cửa. Vào trong rồi, chúng tôi đều hối hận vì không khí nơi này kém hơn ngoài kia rất nhiều, vừa bước tới đã ngửi được một mùi lạ xộc vào mũi. Lục tử đưa cho chúng tôi hai cái khẩu trang nhỏ nói: “Mang vào đi, không khí nơi này kém quá.”
Tôi mang khẩu trang, giúp Lục tử và Bạch Dực kéo khẽ hở ra rộng hơn để không khí có thể lùa vào. Một lúc sau, Lục tử đốt một dúm bông, bọc ngoài tảng đá ném vào trong. Thấy lửa không bị tắt ngay, tôi gật đầu nói: “Đi tiếp thôi.”
Ba người chúng tôi tiếp tục đi tới, thấy phía trước chẳng giống Hà Bá điện của Chu triều gì cả. Nơi này còn cổ xưa hơn nữa, tôi mở miệng nói: “Đây là Hà Bá điện? Xem ra còn xa xưa hơn cả Chu Triều, nhìn những bức họa này… chắc phải có từ thời đồ đá mới mang dáng vẻ như vậy.”
Hình trên vách đá xung quanh được dùng chu sa để vẽ nên. Nó làm tôi liên tưởng đến những hình khắc trong hang động được phát hiện ở Tây Ban Nha, chỉ dùng những nét đơn giản để diễn tả lại cảnh sinh sống và cúng tế. Từ đó đã hình thành nên nền mỹ học sơ khai của nhân loại. Con đường này nhìn thoáng qua có vẻ cũng bình thường như những hang động phổ thông khác, chỉ là ánh đuốc khiến tầm nhìn bị kéo thấp xuống khoảng hơn mười phân. Bất quá không có chuyện cổ quái gì xảy ra cả, điều này khiến tinh thần đang căng thẳng của tôi và Lục tử được thả lỏng.
Càng thấp xuống con đường càng trở nên khó khăn, có nhiều thứ gì đó xuất hiện trước mặt chúng tôi. Trong đó có rất nhiều dụng cụ khai thác đá. Lục tử cứ tấm tắc nói: “Giữa núi lại có đường đi như vậy, phải cần bao nhiêu người ra sức mới đủ đây. Lúc đó lại…không có máy móc đào bới, chắc là đều dựa vào cuốc xẻng cả.”
Tôi gật đầu tán đồng: “Thật không thể tưởng tượng nổi, Ngay giữa trung tâm đỉnh A Ni Mã Khanh tối cao lại có một con đường như vậy, kiến tạo công trình trong khoảng thời gian đó thật là vô tiền khoáng hậu.”
Chúng tôi cảm thấy không khí nơi này khá hơn lúc nãy rất nhiều. Vì đeo mặt nạ thật khó chịu, nên mọi người đều tháo xuống, bỗng có một mùi hương rất lạ sộc vào mũi, khiến chúng tôi hoang mang lo sợ. Chúng tôi dần đi vào một con đường được vẽ dầy đặc những bích họa bằng chu sa, bỗng Bạch Dực đang ở phía trước dừng lại, tinh thần tôi liền căng lên, hỏi: “Có chuyện gì?”
Môi anh hơi giật giật đáp: “Các cậu có nghe tiếng gì ở phía trước không?”
Tôi và Lục tử dừng một chút, chẳng ai hỏi lại mà lắng ta nghe ngóng xung quanh. Thế nhưng bốn bên ngoại trừ tiếng hít thở của mấy người chúng tôi thì chẳng có âm thanh nào cả. Ngay lúc chúng tôi còn đang ngờ vực, bỗng vang lên tiếng cười từ trong tường đá truyền ra, giọng điệu nghe như của đứa bé khoảng chừng trên dưới mười tuổi.
Ba người chúng tôi mở mắt trừng trừng, trán lại bắt đầu đổ mồ hôi. Lục tử nuốt nước bọt gật đầu, lúc này tay cậu ta đã vô thức mở chốt súng. Tôi nắm tay cậu lại nói: “Nghe kỹ càng một chút, trẻ con ở đâu ra?”
Tôi chưa nói xong thì bỗng nghe giọng của đứa bé truyền từ trong tường đá ra, sau đó là tiếng lạch xoạch chạy trốn. Tôi gần như quay đầu ngay lập tức để nhìn tường tận con đường. Trong đêm tối chẳng thấy được bóng dáng của bất cứ ai, đứa bé nói gì tôi nghe cũng không rõ, nhưng cảm giác như đang chào mừng chúng tôi tới, giọng điệu rất thành khẩn nhiệt tình. Lục tử hướng nòng súng vào tường, ba người chúng tôi đứng thành một tam giác nhìn về chỗ bất ổn kia. Sau đó chúng tôi lại nghe được tiếng của trẻ nhỏ, Bạch Dực nhìn chằm chằm vào tường đá rất lâu, xong lại mở miệng hỏi: “Có ai không?”
Tiếng của Bạch Dực vang đi rất xa, nhưng giọng của đứa bé kia vẫn liên tục thì thầm như cũ. Chúng tôi đều cảm thấy kỳ lạ, cuối cùng Lục tử lắp bắp nói ra suy đoán của mình: “hẳn là loại… loại đá có khả năng thu nhận âm thanh. Chẳng sao cả, đây chỉ là phương thức truyền tin thời xa xưa. Không phải quỷ….”
Nhưng tôi lại chẳng thể nào yên tâm được. Tôi tiến về phía trước vài bước, âm thanh bắt đầu thay đổi, tiếng trẻ con ngưng hẳn, bắt đầu xuất hiện một vài giọng nói của nam và cả nữ. Vẫn nghe không hiểu như cũ, nhưng lại tạo cảm giác là họ đang vô cùng nghiêm túc nói về vấn đề gì đó, giọng của phụ nữ nghe the thé rất đặc biệt.
Có đàn ông, phụ nữ và trẻ con, các âm thanh cứ quanh quẫn nơi đây, cảm giác thật giống như đang nghe kịch truyền thanh tiếng nước ngoài nhưng không có phụ đề. Không biết bọn họ đang nói gì, nhưng có thể biết được đại khái đường đi. Sau đó tôi bỗng nghe được tiếng nổ, xung quanh lại trở về yên tĩnh vốn có. Tôi rút về, quả nhiên đây là loại đá hấp thụ sóng âm, bấy nhiêu cũng đủ rõ là nơi này ngày xa xưa đã tồn tại rất nhiều nam nữ, già trẻ, lớn bé đều có, khiến tôi nghĩ đến một bộ lạc thời viễn cổ.
Bạch Dực đương nhiên cũng bị dọa không ít, anh nhắm lại hai mắt thở rút thêm mấy hơi, nói: “Tiếp tục thôi, chỉ là một khối đá hấp thụ âm thanh, chúng ta tiếp tục đi.”
Chúng tôi gật đầu, tiếp tục lên đường, bỗng nhiên tôi cảm thấy như có vật gì vừa rơi xuống chỗ lúc nãy của mình, tôi muốn quay đầu, nhưng Bạch Dực ngăn lại nói: “Đi tiếp, đừng quay đầu lại.”
Lúc này xung quanh lại truyền đến giọng ca của phụ nữ. Ngữ điệu vô cùng kỳ quái, có thể dùng cụm từ cực kỳ âm trầm để hình dung. Tiếng hát lúc cao lúc thấp vang lên trong đêm đen, nghe trong âm điệu vô cùng đau thương, là loại đau thương kết hợp với hơi thở của tử vong. Tôi chú ý mặt Bạch Dực lúc này bỗng trở nên bi ai tột độ. Anh biết tôi đang chăm chú nhìn mình, vì vậy vội vã lau mặt đi, sau đó có hơi xấu hổ nhìn thoáng qua tôi. Tôi hỏi: “Anh nghe được cô ta hát gì không?”
Anh không phủ nhận, chỉ mở miệng nói: “Nàng đang hát chính là khúc ca dao sớm nhất bên bờ Hoàng Hà. Kể về nàng và ca ca của mình đi thu hoạch lúa mì. Ca ca nàng vượt Hoàng Hà, không trở về nữa. Lúa mạch đã chín hết mùa này đến mùa khác, ca ca nàng cũng chưa trở về.”
Tôi hỏi: “Vì sao ca ca của cô ta không trở về?”
Bạch Dực trả lời đầy gượng gạo: “Ca ca nàng đã đi tu bổ Hoàng Hà.”
Giọng hát từ trong tường đá còn truyền ra thêm vài lần nữa, tôi nghe có hơi khó chịu. Ngược lại, Lục tử đã quen với thuộc tính của loại đá này nên không thấy sợ sệt nữa. Cậu ta vì cứu vớt cho sự nhát cáy mất mặt lúc nãy liền nói: “Đừng nói là, âm điệu thì rất quái, nhưng giọng thì không sai cho lắm, hẳn đây là một mỹ nữ. Nghe nói Hà Bá là một thần sông cực kỳ háo sắc, thường thích bắt những cô gái trẻ có gương mặt xinh đẹp làm vợ.”
Bạch Dực nghe thế liền cau mày nói: “Phần lớn thần thoại đều là hư cấu. Phải thật sự liên tưởng, rồi cẩn thận nghe âm thanh của đá, dù nghe không hiểu, nhưng các cậu vẫn có thể cảm nhận được một ít thông tin. Hà Bá không phải háo sắc, mà là một người cực kỳ đáng thương.”
Tôi gật đầu, Bạch Dực vẫn lặng yên tiếp tục tiến về phía trước như cũ, Lục tử theo tiếp sau. Tôi có hơi thả lỏng cảnh giác, liền bắt đầu chăm chú lắng nghe thứ ngôn ngữ không hiểu được vọng ra từ đá kia. Nghe được tiếng nói, liền mở miệng hỏi: “Nơi này, lẽ nào trước kia là một thôn trang?”
Bạch Dực gật đầu nói: “Đầu nguồn Hoàng Hà cổ xưa quả thật có. Chúng ta tiếp tục đi, cậu hẳn sẽ biết thêm không chỉ những thứ đó.”
Lục tử vỗ vỗ sau vai tôi, nói khẽ: “Cẩn thận một chút… Những … âm thanh này dần bắt đầu không đúng cho lắm.”