-
Chương 17: Ngôi nhà cổ (Thượng)
Thành phố nào cũng có lịch sử của riêng nó, mà phần lớn lịch sử của một địa phương nào đó đều khắc dấu rõ rệt nhất trong những ngôi nhà cổ. Đằng sau những cánh cửa cũ kỹ của chúng luôn luôn ẩn chứa những câu chuyện mà người ngoài không thể biết, thậm chí có chuyện còn mang tính chất quyết định đối với lịch sử, cho nên mọi người giữ lại những căn nhà cổ đó để làm viện bảo tàng hoặc làm nhà lưu niệm.
Nói chung, ký ức của những căn nhà là một thứ tài sản quý giá mà con người cần giữ gìn. Ngược lại, cũng có những ký ức mà con người chỉ muốn quên đi, muốn vứt mất, chúng bị vĩnh viễn phong ấn bên trong những tòa lầu các, giữa những bức tường đổ nát xa xưa…
Đoạn văn bên trên trích từ tập giáo án của Bạch Dực. Anh chàng này lúc làm việc luôn luôn rất nghiêm túc, thích chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước, nên giáo án của anh ta dày hơn tôi rất nhiều. Thậm chí ở trong còn có nhiều hình ảnh lấy về từ internet, có thể gọi là văn hay tranh đẹp, không giống tôi…
Tôi lắc đầu đóng tập giáo án lại, không so sánh hai chúng tôi nữa, nếu cứ so sánh thế này thì tâm trạng cũng sẽ giống như chai bia, càng lắc càng tràn bọt mất…
Bạch Dực hôm nay không có nhà, tôi hăng hái hâm lại cơm nguội hôm qua ngồi trước máy vi tính vừa chơi game vừa ăn.
Cái tật nghiện game này của tôi bị lão Bạch quở không biết bao nhiêu lần mà kể, nhưng tôi vẫn cứ nghe vào tai trái lại cho ra tai phải, chơi miệt mài tới mức suýt quên mất cái máy là tài sản của Bạch Dực. Tôi gãi gãi đầu, vì ba mẹ không có ở bên cạnh canh chừng lại đang dịp nghỉ xuân nên trông tôi lúc này lôi thôi không thể tả, tóc đã dài tới mức muốn che khuất cả một bên mắt.
Đang suy tính có nên đi cắt tóc hay không thì điện thoại reo, là Bạch Dực gọi về nói tôi ra ngoài giúp anh ta một tay. Vốn tôi định từ chối thẳng, nhưng nghe câu nói cuối cùng của Bạch Dực, ra ngoài có cơm tây ăn… thì lại vô thức đồng ý. Tôi biết tôi có cái bệnh xấu này, thích tính toán chi li những lợi ích nhỏ nhặt. Nhưng đây đã là thiên tính, từ nhỏ đã có cái tính khư khư giữ của, tôi thở dài một tiếng, nghĩ, xem chừng đến chết cũng chỉ đủ tiêu chuẩn làm một tên dân thường hạng bét mà thôi. Tôi vội vã ghi lại địa chỉ gặp mặt, lấy áo khoác trên giá khoác lên người rồi ra cửa.
Bạch Dực chưa từng giới thiệu bạn bè hay người thân của anh ta cho tôi gặp mặt, hễ nhắc tới gia đình là anh ta lại lảng đi. Có đôi khi tôi cảm thấy anh ta như sống trong một thế giới hoàn toàn tách biệt, ngoại trừ công việc thì hình như điểm tiếp giáp duy nhất của anh ta với thế giới bên ngoài chỉ có mình tôi vậy. Hiếm có khi anh ta lại chủ động hẹn tôi ra ngoài ăn cơm thế này, tôi tự nhiên có cảm giác hăng hái hẳn lên, chạy vội ra trạm xe buýt.
Địa chỉ anh ta đưa cho tôi là một nơi hoàn toàn xa lạ, tuy không xa nhà lắm nhưng xuống tới nơi còn phải hỏi đường chán chê may ra mới tìm được. Tôi xuống xe, phát hiện trước mặt là một con đường kiểu xưa thoai thoải, xung quanh đều là những ngôi nhà cũ cổ kính, hai bên đường, hai hàng cây xào xạc đổ bóng lên những nóc nhà lớn xây theo kiểu Âu châu.
Ánh mặt trời trải thảm trên con đường yên tĩnh, cảm giác ấm áp lạ lùng, nhưng trong lòng tôi chỉ suy tính một việc: sao lão Bạch lại hẹn tôi tới đây, đây không phải là nơi chuyên dành cho các cặp tình nhân hẹn hò thôi hay sao…
Trong lòng có chút chần chừ, nói thế nào nhỉ, tuy lão Bạch là bạn tốt của tôi, nhưng lúc nào tôi cũng có cảm giác có chút lạ lùng nào đó. Giống như giữa chúng tôi còn mang theo một thứ cảm tình nào đó khó thể gọi tên. Nhưng khi suy nghĩ thật kỹ thì lại không biết là gì, Bạch Dực vẫn là Bạch Dực quen thuộc như cũ, tôi lắc lắc đầu, cố gắng bỏ những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, chăm chú dò biển số nhà.
Rốt cuộc tìm được căn nhà cần tìm ở gần cuối đường, tôi phải tự khen mình có khiếu tìm nhà, trên đường không có lấy một bóng người để hỏi thăm mà vẫn mò ra được. Mà số nhà lại chính là 13B…
Lúc tìm được nhà tôi đã sớm đói đến mờ cả mắt, ngẩng đầu nhìn lên, đó là một căn nhà xưa không lớn lắm, cũng không có phong cách gì đặc biệt, nhưng thoạt nhìn là biết đây là một nhà hàng. Trước cửa nó có một bảng hiệu viết bằng tiếng Anh, phông chữ rất đẹp, trước đây do có học mỹ thuật tạo hình nên tôi biết chút ít về những kiểu chữ này, thoạt nhìn là đủ biết đây là một nhà hàng cao cấp.
Đẩy cửa lớn ra, mới phát hiện tuy nhìn từ ngoài chỉ thấy là một căn nhà bình thường, nhưng bên trong thì hoàn toàn khác hẳn. Cửa lớn là loại cửa gỗ nặng, lúc đẩy ra hơi có tiếng kẽo kẹt, nhưng cửa vừa mở ra thì có ngay một cô gái phục vụ ăn mặc cực kỳ khả ái ra đón tiếp.
Cô gái có vẻ mặt rất dịu dàng, giọng nói cũng rất êm tai. Tôi nhìn xung quanh một chút, trời đất, thực sự quá sức sang trọng! Nhìn căn nhà từ bên trong cao hơn hẳn bên ngoài, vừa vào đã nhìn thấy một vách tường bằng kính lưu ly chạm phù điêu ngọc nổi, trên trần nhà treo đèn thủy tinh, phong cách trang trí đẫm vẻ xa hoa của giới thượng lưu Thượng Hải xưa.
Ở giữa phòng là một cái cầu thang cuốn, nhìn có vẻ hơi khó đi, nhưng có nó điểm xuyết càng tôn lên vẻ sang trọng lộng lẫy kiểu Paris cho căn biệt thự này. Có cảm giác như vừa bước vào gian phòng vũ hội lộng lẫy của con tàu Titanic vậy, những khung cửa sổ xung quanh được khéo léo che phủ phân nửa bằng bộ rèm cửa màu kem buông hờ, phân nửa còn lại đủ nhìn thấy vườn cây xanh rợp bóng mát bên ngoài.
Tôi nhìn muốn hoa cả mắt, cuối cùng ánh mắt như đóng đinh vào bộ đồ ăn bằng thủy tinh trắng muốt và ly rượu cao cổ phản chiếu ánh sáng tinh tế trên bàn. Cô nữ phục vụ ngọt ngào gọi khẽ một tiếng, tôi giật mình một cái, đỏ cả mặt lên, cúi đầu theo cô ta lên lầu. Cầu thang làm bằng gỗ mộc lê sang quý, mặt trên trơn bóng như được đánh sáp, trên bậc cầu thang trải một tấm thảm dày, lúc bước chân lên không hề nghe tiếng. Tôi nuốt nuốt nước miếng, không ngờ lão Bạch lại mời tôi tới một nơi thế này, đột nhiên cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Một cô gái phục vụ khác mặc âu phục màu hồng mang tôi tới một gian phòng kính, tôi lại càng thêm luống cuống, lẽ nào lão Bạch muốn đem tiền lương cả năm mời tôi đi ăn một bữa…?
Lỡ như không đủ tiền, trên tin tức ngày mai sẽ có tin là hai thanh niên to gan ăn quịt ở một nhà hàng cao cấp mất…
Phục vụ viên khẽ gõ cửa, gọi một tiếng:
“Quản lý Kỷ, An tiên sinh đã tới ạ.”
Nói xong liền nghiêng người tránh sang một bên, gật đầu với tôi, ý nói có thể đi vào. Tôi bước vào nhìn sang, lập tức có cảm giác như vừa lọt vào hội bàn đào của Tây Vương Mẫu…
Xung quanh bàn ngồi ba người, Bạch Dực đang vẫy vẫy tay với tôi, ngồi đối diện với anh ta là một đôi nam nữ ăn mặc cực kỳ hiện đại. Người đàn ông cực đẹp trai, hơn nữa trông có vẻ rất có tiền, một thân tây trang thẳng băng, ngồi một cách ưu nhã; mà cô gái lại càng nổi bật, đẹp tới nỗi phải gọi là phong tình vạn chủng, nụ cười hàm tiếu vừa hé thì nhìn còn rạng rỡ tươi tắn hơn siêu sao quốc tế, thành thục, nội liễm lại cao nhã.
Tôi đứng đờ người ra đó nhìn, lão Bạch thấy tôi đần mặt ra, liền rời ghế ngồi tới kéo tay tôi ngồi xuống, lúc hai bàn tay anh ta khẽ nhấn vai tôi ra hiệu ngồi xuống thì tôi mới thoát khỏi chấn động mà từ từ hoàn hồn. Chúng tôi ngồi giữa sân thượng, trên bàn để một ít điểm tâm, hình như món chính vì đợi tôi nên còn chưa được dọn lên.
Tôi hắng hắng giọng, hi vọng lúc mở lời sẽ không lắp bắp. Giữa lúc đang định mở miệng tự giới thiệu, chợt đại mỹ nhân đối diện tôi đã lên tiếng trước:
“Em là nương tử của Tiểu Dực đúng không?”
Tôi không hề nói lắp, là vì tôi hoàn toàn không thốt nên lời nữa. Cái gì? Con mắt nào của chị nhìn tôi ra con gái? Mặt tôi thoáng chốc đỏ dừ lên, nhưng bởi vì chị ta là một cô gái, hơn nữa lại còn là một đại đại mỹ nhân nên tôi không thể nổi giận được. Bạch Dực cười cười nói xen vào:
“Chị Nguyệt Linh, nghe tin này ở đâu thế?”
Mỹ nhân nháy mắt, chân mày hơi nhướn lên mà trả lời:
“Vân Vân nói cho chị biết chứ đâu, nói là để giúp cho nó mà Tiểu An không ngại nhận lời làm tân nương của cậu!”
Tôi rụt rè lên tiếng:
“Xin đừng nói vậy, đó, đó chỉ là một nghi thức thôi!”
Lúc này chỉ số thông minh của tôi đã thoái hóa sắp thành 0, nói thừa, kết hôn cũng là một nghi thức vậy! Tôi cắn môi, chết tiệt, biết vậy thì đừng tới. Vốn tưởng chỉ tới ăn lẩu là cùng thôi chứ, ai ngờ lại đưa đầu vào một chỗ khó chịu như vậy.
Người đàn ông ngồi bên cạnh đại mỹ nhân nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười bí hiểm, tôi vẫn không hiểu bọn họ gọi tôi tới làm cái gì? Xưa nay không có chuyện vô công thụ lộc, tôi không tin người ta chỉ muốn đãi chúng tôi một bữa cơm miễn phí như thế.
Tôi liếc nhìn Bạch Dực, thấy anh ta vẫn rất tự tin, nên cũng không xen miệng vào nữa, cố gắng bày ra vẻ mặt thoải mái nhất. Mỹ nữ cười cười rồi nói:
“Được rồi, không chọc cậu em nữa, chị là Bạch Nguyệt Linh, là cô của Bạch Dực. Nhưng tuyệt đối đừng gọi chị là cô, chị chưa già đến thế, gọi chị là chị Nguyệt Linh được rồi.”
Tôi nhìn vị mỹ nhân trước mặt cầm lấy ly rượu, tao nhã nhấp môi, phỏng chừng chỉ vừa thấm ướt môi là lập tức quay sang ra hiệu bằng mắt với người đàn ông bên cạnh, anh ta lập tức xoa xoa cằm lên tiếng:
“Tôi họ Kỷ, tên gọi là Kỷ Quân Hào, hôm nay mời hai vị tới là vì nghe Nguyệt Linh nói hai vị có thể giúp tôi một việc.”
Bạch Dực đang cúi mặt chăm chú ăn chợt ngẩng đầu lên, nhìn sang tôi một chút, sau đó thản nhiên hỏi:
“Vậy Kỷ tiên sinh có gì phiền não?”
Kỷ Quân Hào nói:
“Đây là một nhà hàng hoa viên do tôi tự đầu tư mở ra. Khi tôi mới sang Rotterdam du học, cái ý tưởng biến đổi một tòa nhà cổ xưa thành quán ăn hoặc nhà hàng là một ý tưởng đầu tư mới rất hữu hiệu. Vì thế sau khi về nước tôi mới mua lại tòa biệt thự này từ tay một người họ hàng xa, sau đó cải tạo nó thành nhà hàng hoa viên cao cấp như hiện nay.”
Anh ta dừng một chút như thể chờ cho chúng tôi phải lên tiếng trầm trồ khen ngợi mình, nhưng đáng tiếc tôi và Bạch Dực đều là loại người thực dụng lại thờ ơ, chỉ quan tâm tới câu chuyện chứ không thèm để ý gì đến anh ta cả; thấy ánh mắt ra hiệu tiếp tục của chúng tôi, anh ta rõ ràng có hơi thất vọng, nhưng lập tức điều chỉnh lại tâm tình mà tiếp tục:
“Nơi này nhờ một tay tôi trang hoàng sửa sang lại, thay đổi phương thức quản lý giống như nước ngoài, mà có thể nói đã trở thành một nhà hàng cao cấp rất có tiếng…”
Bạch Nguyệt Linh nhanh chóng cắt ngang câu chuyện say sưa bất tận của anh chàng hãnh tiến nọ:
“Quân Hào, nói vào chuyện chính thôi, mà có lẽ nên chờ ăn xong đi rồi nói, ai cũng đói rồi.”
Tôi ném cho Bạch Nguyệt Linh một cái nhìn cảm kích, chị chỉ cười cười. Nói thật, lúc này tôi đã đói sắp chết, chẳng còn sức đâu mà suy nghĩ nữa. Kỷ Quân Hào có vẻ rất nghe lời Bạch Nguyệt Linh, lập tức dừng câu chuyện lại mà nhấn chuông gọi, phục vụ viên khả ái lúc nãy lập tức bước vào đẩy theo xe chất đồ ăn.
Chúng tôi mỗi người một phần giống nhau, nhìn qua có vẻ không nhiều lắm, cũng không biết là món tên gì, chỉ thấy vài con tôm, một miếng bít tết lớn, mùi vị thì… tôi cầm dao nĩa cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng, đúng là rất ngon.
Chất thịt non mềm, gia vị vừa ăn, hương liệu đầy đủ Thế nhưng nếu nói là cao lương mỹ vị thì thật ra thịt bò muối mẹ tôi làm còn ngon hơn. Nhìn cái đĩa không có bao nhiêu, vậy mà lại rất nhiều, tôi ăn xong hết thì cũng cảm thấy no lưng lửng dạ rồi.
Tôi không thích thể loại tiệc này là vì áp lực nó mang lại, lúc ăn mọi người chỉ cúi đầu chăm chú ăn, chỉ sợ lễ nghi phạm sai lầm thì xấu hổ. Không giống cả đám kéo nhau vào quán lẩu, mọi người ăn to nói lớn, không câu nệ trên dưới.
Hai bầu không khí như thể hai thế giới khác nhau. Sau khi ăn xong, người phục vụ lại đưa lên rượu và món ngọt tráng miệng, lúc này bầu không khí mới hòa hoãn hơn một chút, Bạch Nguyệt Linh có vẻ thích nói chuyện hơn Bạch Dực, hơn nữa lại còn có gương mặt đẹp như ngọc, có thể cùng một mỹ nhân như thế ăn uống trò chuyện đúng là chuyện may mắn nhất đời.
Bạch Nguyệt Linh chợt mở miệng:
“Được rồi Quân Hào, cậu kể tiếp chuyện đi, lần này nhớ nói vào việc chính thôi đấy.”
Kỷ Quân Hào gật đầu, không nói vòng vo nữa. Hóa ra ngôi nhà này vốn là tài sản của cô họ anh ta, anh ta dùng một căn biệt thự nhỏ cộng với 400.000 tiền mặt đổi lấy. Nói thật lòng, Kỷ Quân Hào rất có mắt nhìn phụ nữ, những cô phục vụ anh ta chọn tới đều khả ái xinh đẹp. Bọn họ cũng là một nhân tố quan trọng cho sự thành công của nhà hàng này.
Vốn mọi chuyện đang xuôi chèo mát mái, đột nhiên dạo gần đây trong tòa nhà lại xảy ra khá nhiều chuyện kỳ lạ, có một số đồ vật tự nhiên thay đổi vị trí, còn có mấy cô phục vụ khăng khăng bảo là đã nhìn thấy ma.
Thậm chí có một cô gái đang yên đang lành đột ngột té xuống cầu thang, sau đó còn nói có người ở phía sau lưng đẩy cô ta xuống, khiến rất nhiều cô gái khác hoang mang lo sợ. Có nhiều người bỏ việc, những người còn lưu lại chỉ là vì mức lương cao gấp ba lúc trước mà thôi.
Tất cả mọi người đều nói là tòa nhà có ma, nhưng Kỷ Quân Hào vốn là dân du học từ nước ngoài về, đâu có tin chuyện ma quỷ. Thế nhưng anh ta lại rất tin phong thủy, nói là nó có căn cứ khoa học. Vì vậy mà đâm tiến thối lưỡng nan, đúng lúc đó thì anh ta lại biết được cháu trai của Bạch Nguyệt Linh là cao thủ trong lĩnh vực này, mới mời chúng tôi tới xem giúp.
Cá nhân tôi thì thấy anh ta chỉ muốn mướn đại một thầy địa lý nào đó về xem qua loa sau đó tuyên bố mọi tin đồn đều là thất thiệt để anh ta có thể làm yên lòng các cô phục vụ, và không cần ra gấp ba tiền lương giữ chân họ mà thôi.
Tôi và Bạch Dực nhìn nhau, đều ngầm hiểu hết. Bạch Dực ho khan một tiếng, liếc nhìn Bạch Nguyệt Linh một cái, chị ta cũng mở to mắt nhìn lại, sau đó anh ta lên tiếng:
“Kỷ tiên sinh, tôi cảm thấy phong thủy của chỗ này đúng là có chỗ không hợp, cửa lớn trang hoàng rất tốt, nhưng không biết anh có thấy không, ngoài cửa nhà có một gốc cây hòe, điều này là không tốt, cần phải dời nó đi. Còn nữa, mặt ngoài của nhà hàng có một mặt lát toàn gương, tuy nhìn có vẻ rất độc đáo, nhưng theo phong thủy học thì đây là một loại ‘quang sát’ không hề có lợi với chủ nhân của căn nhà.”
Vùng chân mày Kỷ Quân Hào nhăn nhúm lại với nhau, không cần phải là nhân tài quản lý cỡ như anh ta cũng biết, cây cối ngoài đường hiện nay là do Lâm Viên quản lý, người dân không được tùy ý chặt phá, nếu không sẽ bị phạt tiền, số tiền chắc chắn đủ để họ Kỷ phải khóc mếu.
Chưa hết, mặt tường lát toàn gương dưới kia hẳn cũng đã tốn của anh ta không biết bao nhiêu mà kể, bây giờ mà bỏ đi thì chắc phải thổ huyết mất.
Kỷ Quân Hào bặm môi, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:
“Lẽ nào không còn cách nào khác ngoài chặt cây hay bỏ bức tường gương hay sao? Bạch tiên sinh, tôi và Nguyệt Linh vốn là bạn học cũ mà…”
Lúc này Bạch Nguyệt Linh cũng tiếp lời: “
Phải đó Tiểu Dực, nghĩ thử cách khác xem, chỉ cần nằm trong phạm vi của Quân Hào chắc chắn cậu ta sẽ đáp ứng mà.”
Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu Bạch Dực và Bạch Nguyệt Linh đang diễn vở kịch gì rồi, hoàn toàn là muốn xén của anh chàng tự phụ mà dốt nát này một khoản bự bự mà thôi. Tôi cũng không nói gì, dù sao hôm nay tôi tới cũng chỉ để ăn chực một bữa, cái khác không nên xen vào.
Bạch Dực nhìn ra ngoài cửa nói:
“Vậy cũng được, để tôi và Tiểu An đi dạo xung quanh đây một vòng xem có cách gì hóa giải được hay không.”
Nghe thấy thế, lo toan trong lòng Kỷ Quân Hào dường như đã sụt đi hơn nửa, tôi thiếu chút nữa đã phì cười, nhưng để phối hợp với chiêu “Song kiếm hợp bích” của hai cô cháu nhà họ Bạch nên đành cố mím môi làm ra vẻ nghiêm túc. Bạch Dực đánh mắt với tôi một cái, tôi gật đầu hiểu ý, lập tức đứng dậy. Bạch Dực cũng đứng dậy nói:
“Vậy hai chúng tôi đi quanh đây nhìn một chút, hai vị cứ từ từ trò chuyện, chờ chúng tôi quay lại rồi thống nhất nên làm gì.”
Tuy Kỷ Quân Hào có hơi không an lòng, nhưng Bạch Nguyệt Linh rất nhanh trí kéo tay anh ta lại:
“Bạn cũ, chúng ta lâu rồi không gặp mặt, cứ ở đây nói chuyện đi, có gì đã có Tiểu Dực lo rồi còn gì.”
Nói xong liền ngồi xuống thong thả uống cà phê. Tên Kỷ Quân Hào này tuyệt đối có tà niệm với Bạch Nguyệt Linh, vừa nghe tới đó thì mặt mày đã tươi hơn hớn như hoa ngồi lại.
Tôi theo Bạch Dực đi dạo khắp nhà hàng hoa viên rộng lớn này. Hiện giờ đã quá giờ cơm, trong nhà hàng chỉ còn ba bốn người khách ngồi lại uống cà phê, xem báo nước ngoài. Bên hông phòng khách có một cánh cửa sổ thủy tinh lớn chạm đất, từ đó nhìn ra có thể thấy rõ vườn hoa bên ngoài.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua, trong vườn hoa vẫn còn những loài cây cỏ thuộc về mùa thu, bị gió đông thổi nhè nhẹ mà run run, vừa có vẻ đáng yêu lại vừa kiên cường. Một luồng ánh sáng chan hòa xuyên thấu qua khung cửa kính chiếu rọi lên những bộ đồ ăn thủy tinh trong suốt bên trong, càng thêm chói mắt.
Phải thừa nhận Kỷ Quân Hào rất biết cách trang trí cho nhà hàng. Khi nhìn ra vườn hoa, tôi vô tình phát hiện một ông lão, ông ta mặc áo bông màu xanh lam kiểu rất cũ, đầu đầy tóc bạc không được chải cẩn thận, dưới ánh mặt trời càng trắng bóng, giống như đang sống trong một thế giới hoàn toàn tách biệt với vẻ xa hoa ở bên trong này vậy.
Ông lão rõ ràng cử động không được nhanh nhẹn lắm, ông ta tỉ mẩn tỉa từng cành cây, chốc chốc lại phải đứng thẳng ưỡn lưng, nghỉ ngơi một lúc rồi lại cúi xuống làm tiếp. Tôi thở dài một tiếng:
“Đời sống dạo này vất vả thật, ngay cả ông già bà cả còn phải ra làm việc thế kia.”
Bạch Dực cũng nhìn ông lão, sau đó quay lại nhìn tôi:
“Cậu đúng là kính lão ghê nhỉ, nhưng đừng quên Tá Thọ bà nhé.”
Tôi lườm anh ta một cái, khóe mắt chợt lướt qua một thiếu niên mặc áo đỏ đứng bên cạnh ông lão, mỉm cười nhìn ông ta như nhìn một người bạn thân lâu năm. Cậu ta thực sự rất xinh đẹp, một vẻ đẹp thanh tú mỹ lệ đến mức không phân biệt được giới tính.
Thiếu niên thấy tôi đang nhìn liền mỉm cười với tôi một cái. Tôi giật giật môi, đưa tay lên dụi mắt. Khi mở mắt ra nhìn lại lần nữa thì cậu ta đã biến mất, bên cạnh ông lão là một bụi Xá tử hoa[1] đỏ tươi như máu.
Ông lão cười cười nhìn đóa hoa rực rỡ bên cạnh mình, sau đó thu thập dụng cụ đi về phía dãy phòng ở phía sau nhà hàng. Tôi đang định nói cho Bạch Dực biết thì cô phục vụ dịu dàng ngọt ngào lúc nãy đã tiến tới gần chúng tôi, tôi thực sự có ấn tượng tốt với cô gái này, nên chủ động chào cô ta.
Cô ta nhìn về phía phòng ăn lúc nãy để xác định Kỷ Quân Hào vẫn còn ở nguyên trong phòng, rồi mới mở miệng:
“Nếu hai vị muốn biết sự thực thì xin đi theo tôi!”
Tôi nhìn sang Bạch Dực, thấy anh ta gật đầu liền theo cô gái này đi, cô ta đi đến một góc dưới chân cầu thang liền ngừng lại, sắc mặt không vui tươi như lúc nãy mà nghiêm túc hẳn lên, nói với chúng tôi:
“Hai vị tiên sinh, xin đừng nghe quản lý Kỷ nói, ở đây thực sự có chuyện ma quái xảy ra đó…”
Cô gái nhìn xung quanh một vòng, dường như có vẻ rất sợ, sau đó nhìn thật kỹ hai chúng tôi rồi mới tiếp lời:
“Có nhiều chuyện quản lý Kỷ không chịu nói thật, nhưng ở đây coi như cũng không có người ngoài…”
Bạch Dực gật đầu:
“Nếu vậy thì cô nói thật cho bọn tôi biết đi, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cô gái nắm chặt lấy mép váy, có vẻ như muốn cố trấn tĩnh lại:
“Tất cả các cô gái ở đây đều rất sợ, nói thật cho dù quản lý Kỷ có tăng lương gấp 30 lần cho chúng tôi chúng tôi cũng không muốn làm đâu, nhưng giấy chứng minh nhân dân của chúng tôi lại đang bị ông ta giữ, chúng tôi không còn cách nào khác… Tôi cũng chỉ mới tới làm ít lâu, nghe nói chỗ này làm ăn rất được, Kỷ quản lý lại quen biết rộng, muốn phát triển khu nhà cổ xung quanh đây thành một khu nghỉ dưỡng nhỏ. Ông ta nghe nói đã xin được giấy phép rồi, vì thế có ý muốn thay đổi toàn bộ nhân viên, đuổi việc một số người không cần thiết, sau đó tuyển dụng một nhóm người có khả năng.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ, hóa ra tên họ Kỷ này cũng rất có dã tâm, muốn biến chỗ này thành một khu nghỉ dưỡng tư nhân, xem ra tâm địa cũng không tầm thường. Cô gái nhìn thấy chúng tôi cũng có vẻ ác cảm với Kỷ Quân Hào nên yên tâm tiếp lời:
“Có rất nhiều người trong số chúng tôi đã lục tục bị quản lý sa thải rồi, số còn lại cũng rất sợ một ngày nào đó không giữ được công việc nữa, thực ra người quản lý Kỷ muốn đuổi đi nhất chinh là bác Tôn…”
Tôi xen vào hỏi:
“Có phải là bác làm vườn ngoài kia không?”
Cô phục vụ gật đầu:
“Đúng, chính là bác ấy, bác ấy ở đây từ lâu lắm rồi, nghe nói cha ông của bác ấy cũng là người làm vườn ở đây kể từ những đời chủ trước cơ, vì bác ấy tuổi già neo đơn, không vợ không con nên bà cô của quản lý trước khi bán chỗ này đã từng yêu cầu quản lý Kỷ giữ lại bác Tôn. Quản lý Kỷ trước đây vì muốn chóng mua được căn nhà này nên đồng ý, nhưng hiện nay nhà hàng càng lúc càng cao cấp lên, ông ta không muốn một ông già tuổi cao sức yếu như bác Tôn làm vườn cho mình nữa…”
Chúng tôi nghe thế lại càng thêm khinh bỉ họ Kỷ kia hơn, cô phục vụ cũng không khách khí nói cho hết:
“Vì thế quản lý Kỷ thường hay tìm cách làm khó dễ bác Tôn, ví dụ như giữa mùa đông mà bắt bác ấy cầm vòi nước tưới cây, cho bác ấy thêm nhiều việc rất nặng nhọc, ý ông ta là muốn bác ấy nản mà bỏ việc. Nhưng không ngờ bác ấy kiên trì đến như thế, nhìn thấy bác ấy vất vả chúng tôi cũng cảm thấy hết sức thương tâm. Sau đó bác Tôn làm việc nặng nhọc quá nên bị xơ gan, mấy lần té xỉu trong bụi cỏ. Lần nào cũng là chúng tôi phải cõng bác ấy vào. Chuyện lạ cũng bắt đầu xảy ra, ví dụ như có mấy người khách đang ăn cơm thì bảo là nhìn thấy trên cầu thang có bóng người, còn nói trên cầu thang có tiếng bước chân rất to, nhưng ai cũng biết cầu thang có lót thảm cách âm, căn bản không thể nghe thấy tiếng chân được. Còn có người nghe thấy tiếng khóc và tiếng trẻ con cười. Vì thế mọi người bắt đầu hoảng sợ.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Nghe thế thì thực lòng mà nói là chuyện cũng không nghiêm trọng lắm, sao tất cả mọi người lại kinh hoàng cứ như bị quỷ triền thân hết cả thế?”
Cô phục vụ lắc đầu trả lời:
“Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, chuyện quái dị còn ở phía sau nữa…”
Bất chợt từ đâu bỗng ùa tới một trận gió lạnh buốt, trên cầu thang chợt lăn xuống một thứ gì đó, chúng ta giật nảy người, nhìn lại thì hóa ra là một chiếc hài của con nít màu đỏ tươi, kiểu dáng rất xưa, trên mũi hài còn đính một bông hoa vải to màu đỏ.
Cô phục vụ đột nhiên bật khóc, quay đầu vội vàng bỏ chạy, chúng tôi ngăn không kịp. Bạch Dực ngồi xổm xuống nhặt chiếc hài lên, tôi cũng nhìn sang, chiếc hài nhìn còn mới tinh, nhưng thời này hẳn không còn sản xuất loại hài xưa này nữa, sao có thể có một chiếc lăn từ trên cầu thang xuống được nhỉ?
Tôi nhìn lên lầu, chợt phát hiện trong góc lan can, chỗ tối nhất có một đôi mắt đang nhìn chúng tôi chằm chằm, tôi vừa định bước về phía nó thì nó đã biến mất. Tôi không khỏi nhớ tới thiếu niên mặc áo đỏ trong vườn hoa ban nãy, nhưng chiếc hài này thoạt nhìn là biết của con nít…
Tôi nói với Bạch Dực:
“Lão Bạch, có lẽ ở đây đúng là có chút tà.”
Anh ta nhìn chằm chằm chiếc hài không nói gì, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, cuối cùng quay lại nhìn tôi nói:
“Chúng ta đi thăm bác Tôn kia một cái.”
[1] Hay còn có những cái tên khác là Mạn châu sa, Bỉ ngạn hoa, tiếng Nhật gọi là Higanbana, còn gọi là lan nhện, màu đỏ, gọi là hoa Bỉ ngạn (bờ bên kia) là vì nó thường được coi là hoa mọc ở bờ địa ngục. Cũng có loại Higanbana màu trắng và tím, nhưng màu đỏ của nó vẫn là màu nổi tiếng nhất.
Nói chung, ký ức của những căn nhà là một thứ tài sản quý giá mà con người cần giữ gìn. Ngược lại, cũng có những ký ức mà con người chỉ muốn quên đi, muốn vứt mất, chúng bị vĩnh viễn phong ấn bên trong những tòa lầu các, giữa những bức tường đổ nát xa xưa…
Đoạn văn bên trên trích từ tập giáo án của Bạch Dực. Anh chàng này lúc làm việc luôn luôn rất nghiêm túc, thích chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước, nên giáo án của anh ta dày hơn tôi rất nhiều. Thậm chí ở trong còn có nhiều hình ảnh lấy về từ internet, có thể gọi là văn hay tranh đẹp, không giống tôi…
Tôi lắc đầu đóng tập giáo án lại, không so sánh hai chúng tôi nữa, nếu cứ so sánh thế này thì tâm trạng cũng sẽ giống như chai bia, càng lắc càng tràn bọt mất…
Bạch Dực hôm nay không có nhà, tôi hăng hái hâm lại cơm nguội hôm qua ngồi trước máy vi tính vừa chơi game vừa ăn.
Cái tật nghiện game này của tôi bị lão Bạch quở không biết bao nhiêu lần mà kể, nhưng tôi vẫn cứ nghe vào tai trái lại cho ra tai phải, chơi miệt mài tới mức suýt quên mất cái máy là tài sản của Bạch Dực. Tôi gãi gãi đầu, vì ba mẹ không có ở bên cạnh canh chừng lại đang dịp nghỉ xuân nên trông tôi lúc này lôi thôi không thể tả, tóc đã dài tới mức muốn che khuất cả một bên mắt.
Đang suy tính có nên đi cắt tóc hay không thì điện thoại reo, là Bạch Dực gọi về nói tôi ra ngoài giúp anh ta một tay. Vốn tôi định từ chối thẳng, nhưng nghe câu nói cuối cùng của Bạch Dực, ra ngoài có cơm tây ăn… thì lại vô thức đồng ý. Tôi biết tôi có cái bệnh xấu này, thích tính toán chi li những lợi ích nhỏ nhặt. Nhưng đây đã là thiên tính, từ nhỏ đã có cái tính khư khư giữ của, tôi thở dài một tiếng, nghĩ, xem chừng đến chết cũng chỉ đủ tiêu chuẩn làm một tên dân thường hạng bét mà thôi. Tôi vội vã ghi lại địa chỉ gặp mặt, lấy áo khoác trên giá khoác lên người rồi ra cửa.
Bạch Dực chưa từng giới thiệu bạn bè hay người thân của anh ta cho tôi gặp mặt, hễ nhắc tới gia đình là anh ta lại lảng đi. Có đôi khi tôi cảm thấy anh ta như sống trong một thế giới hoàn toàn tách biệt, ngoại trừ công việc thì hình như điểm tiếp giáp duy nhất của anh ta với thế giới bên ngoài chỉ có mình tôi vậy. Hiếm có khi anh ta lại chủ động hẹn tôi ra ngoài ăn cơm thế này, tôi tự nhiên có cảm giác hăng hái hẳn lên, chạy vội ra trạm xe buýt.
Địa chỉ anh ta đưa cho tôi là một nơi hoàn toàn xa lạ, tuy không xa nhà lắm nhưng xuống tới nơi còn phải hỏi đường chán chê may ra mới tìm được. Tôi xuống xe, phát hiện trước mặt là một con đường kiểu xưa thoai thoải, xung quanh đều là những ngôi nhà cũ cổ kính, hai bên đường, hai hàng cây xào xạc đổ bóng lên những nóc nhà lớn xây theo kiểu Âu châu.
Ánh mặt trời trải thảm trên con đường yên tĩnh, cảm giác ấm áp lạ lùng, nhưng trong lòng tôi chỉ suy tính một việc: sao lão Bạch lại hẹn tôi tới đây, đây không phải là nơi chuyên dành cho các cặp tình nhân hẹn hò thôi hay sao…
Trong lòng có chút chần chừ, nói thế nào nhỉ, tuy lão Bạch là bạn tốt của tôi, nhưng lúc nào tôi cũng có cảm giác có chút lạ lùng nào đó. Giống như giữa chúng tôi còn mang theo một thứ cảm tình nào đó khó thể gọi tên. Nhưng khi suy nghĩ thật kỹ thì lại không biết là gì, Bạch Dực vẫn là Bạch Dực quen thuộc như cũ, tôi lắc lắc đầu, cố gắng bỏ những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, chăm chú dò biển số nhà.
Rốt cuộc tìm được căn nhà cần tìm ở gần cuối đường, tôi phải tự khen mình có khiếu tìm nhà, trên đường không có lấy một bóng người để hỏi thăm mà vẫn mò ra được. Mà số nhà lại chính là 13B…
Lúc tìm được nhà tôi đã sớm đói đến mờ cả mắt, ngẩng đầu nhìn lên, đó là một căn nhà xưa không lớn lắm, cũng không có phong cách gì đặc biệt, nhưng thoạt nhìn là biết đây là một nhà hàng. Trước cửa nó có một bảng hiệu viết bằng tiếng Anh, phông chữ rất đẹp, trước đây do có học mỹ thuật tạo hình nên tôi biết chút ít về những kiểu chữ này, thoạt nhìn là đủ biết đây là một nhà hàng cao cấp.
Đẩy cửa lớn ra, mới phát hiện tuy nhìn từ ngoài chỉ thấy là một căn nhà bình thường, nhưng bên trong thì hoàn toàn khác hẳn. Cửa lớn là loại cửa gỗ nặng, lúc đẩy ra hơi có tiếng kẽo kẹt, nhưng cửa vừa mở ra thì có ngay một cô gái phục vụ ăn mặc cực kỳ khả ái ra đón tiếp.
Cô gái có vẻ mặt rất dịu dàng, giọng nói cũng rất êm tai. Tôi nhìn xung quanh một chút, trời đất, thực sự quá sức sang trọng! Nhìn căn nhà từ bên trong cao hơn hẳn bên ngoài, vừa vào đã nhìn thấy một vách tường bằng kính lưu ly chạm phù điêu ngọc nổi, trên trần nhà treo đèn thủy tinh, phong cách trang trí đẫm vẻ xa hoa của giới thượng lưu Thượng Hải xưa.
Ở giữa phòng là một cái cầu thang cuốn, nhìn có vẻ hơi khó đi, nhưng có nó điểm xuyết càng tôn lên vẻ sang trọng lộng lẫy kiểu Paris cho căn biệt thự này. Có cảm giác như vừa bước vào gian phòng vũ hội lộng lẫy của con tàu Titanic vậy, những khung cửa sổ xung quanh được khéo léo che phủ phân nửa bằng bộ rèm cửa màu kem buông hờ, phân nửa còn lại đủ nhìn thấy vườn cây xanh rợp bóng mát bên ngoài.
Tôi nhìn muốn hoa cả mắt, cuối cùng ánh mắt như đóng đinh vào bộ đồ ăn bằng thủy tinh trắng muốt và ly rượu cao cổ phản chiếu ánh sáng tinh tế trên bàn. Cô nữ phục vụ ngọt ngào gọi khẽ một tiếng, tôi giật mình một cái, đỏ cả mặt lên, cúi đầu theo cô ta lên lầu. Cầu thang làm bằng gỗ mộc lê sang quý, mặt trên trơn bóng như được đánh sáp, trên bậc cầu thang trải một tấm thảm dày, lúc bước chân lên không hề nghe tiếng. Tôi nuốt nuốt nước miếng, không ngờ lão Bạch lại mời tôi tới một nơi thế này, đột nhiên cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Một cô gái phục vụ khác mặc âu phục màu hồng mang tôi tới một gian phòng kính, tôi lại càng thêm luống cuống, lẽ nào lão Bạch muốn đem tiền lương cả năm mời tôi đi ăn một bữa…?
Lỡ như không đủ tiền, trên tin tức ngày mai sẽ có tin là hai thanh niên to gan ăn quịt ở một nhà hàng cao cấp mất…
Phục vụ viên khẽ gõ cửa, gọi một tiếng:
“Quản lý Kỷ, An tiên sinh đã tới ạ.”
Nói xong liền nghiêng người tránh sang một bên, gật đầu với tôi, ý nói có thể đi vào. Tôi bước vào nhìn sang, lập tức có cảm giác như vừa lọt vào hội bàn đào của Tây Vương Mẫu…
Xung quanh bàn ngồi ba người, Bạch Dực đang vẫy vẫy tay với tôi, ngồi đối diện với anh ta là một đôi nam nữ ăn mặc cực kỳ hiện đại. Người đàn ông cực đẹp trai, hơn nữa trông có vẻ rất có tiền, một thân tây trang thẳng băng, ngồi một cách ưu nhã; mà cô gái lại càng nổi bật, đẹp tới nỗi phải gọi là phong tình vạn chủng, nụ cười hàm tiếu vừa hé thì nhìn còn rạng rỡ tươi tắn hơn siêu sao quốc tế, thành thục, nội liễm lại cao nhã.
Tôi đứng đờ người ra đó nhìn, lão Bạch thấy tôi đần mặt ra, liền rời ghế ngồi tới kéo tay tôi ngồi xuống, lúc hai bàn tay anh ta khẽ nhấn vai tôi ra hiệu ngồi xuống thì tôi mới thoát khỏi chấn động mà từ từ hoàn hồn. Chúng tôi ngồi giữa sân thượng, trên bàn để một ít điểm tâm, hình như món chính vì đợi tôi nên còn chưa được dọn lên.
Tôi hắng hắng giọng, hi vọng lúc mở lời sẽ không lắp bắp. Giữa lúc đang định mở miệng tự giới thiệu, chợt đại mỹ nhân đối diện tôi đã lên tiếng trước:
“Em là nương tử của Tiểu Dực đúng không?”
Tôi không hề nói lắp, là vì tôi hoàn toàn không thốt nên lời nữa. Cái gì? Con mắt nào của chị nhìn tôi ra con gái? Mặt tôi thoáng chốc đỏ dừ lên, nhưng bởi vì chị ta là một cô gái, hơn nữa lại còn là một đại đại mỹ nhân nên tôi không thể nổi giận được. Bạch Dực cười cười nói xen vào:
“Chị Nguyệt Linh, nghe tin này ở đâu thế?”
Mỹ nhân nháy mắt, chân mày hơi nhướn lên mà trả lời:
“Vân Vân nói cho chị biết chứ đâu, nói là để giúp cho nó mà Tiểu An không ngại nhận lời làm tân nương của cậu!”
Tôi rụt rè lên tiếng:
“Xin đừng nói vậy, đó, đó chỉ là một nghi thức thôi!”
Lúc này chỉ số thông minh của tôi đã thoái hóa sắp thành 0, nói thừa, kết hôn cũng là một nghi thức vậy! Tôi cắn môi, chết tiệt, biết vậy thì đừng tới. Vốn tưởng chỉ tới ăn lẩu là cùng thôi chứ, ai ngờ lại đưa đầu vào một chỗ khó chịu như vậy.
Người đàn ông ngồi bên cạnh đại mỹ nhân nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười bí hiểm, tôi vẫn không hiểu bọn họ gọi tôi tới làm cái gì? Xưa nay không có chuyện vô công thụ lộc, tôi không tin người ta chỉ muốn đãi chúng tôi một bữa cơm miễn phí như thế.
Tôi liếc nhìn Bạch Dực, thấy anh ta vẫn rất tự tin, nên cũng không xen miệng vào nữa, cố gắng bày ra vẻ mặt thoải mái nhất. Mỹ nữ cười cười rồi nói:
“Được rồi, không chọc cậu em nữa, chị là Bạch Nguyệt Linh, là cô của Bạch Dực. Nhưng tuyệt đối đừng gọi chị là cô, chị chưa già đến thế, gọi chị là chị Nguyệt Linh được rồi.”
Tôi nhìn vị mỹ nhân trước mặt cầm lấy ly rượu, tao nhã nhấp môi, phỏng chừng chỉ vừa thấm ướt môi là lập tức quay sang ra hiệu bằng mắt với người đàn ông bên cạnh, anh ta lập tức xoa xoa cằm lên tiếng:
“Tôi họ Kỷ, tên gọi là Kỷ Quân Hào, hôm nay mời hai vị tới là vì nghe Nguyệt Linh nói hai vị có thể giúp tôi một việc.”
Bạch Dực đang cúi mặt chăm chú ăn chợt ngẩng đầu lên, nhìn sang tôi một chút, sau đó thản nhiên hỏi:
“Vậy Kỷ tiên sinh có gì phiền não?”
Kỷ Quân Hào nói:
“Đây là một nhà hàng hoa viên do tôi tự đầu tư mở ra. Khi tôi mới sang Rotterdam du học, cái ý tưởng biến đổi một tòa nhà cổ xưa thành quán ăn hoặc nhà hàng là một ý tưởng đầu tư mới rất hữu hiệu. Vì thế sau khi về nước tôi mới mua lại tòa biệt thự này từ tay một người họ hàng xa, sau đó cải tạo nó thành nhà hàng hoa viên cao cấp như hiện nay.”
Anh ta dừng một chút như thể chờ cho chúng tôi phải lên tiếng trầm trồ khen ngợi mình, nhưng đáng tiếc tôi và Bạch Dực đều là loại người thực dụng lại thờ ơ, chỉ quan tâm tới câu chuyện chứ không thèm để ý gì đến anh ta cả; thấy ánh mắt ra hiệu tiếp tục của chúng tôi, anh ta rõ ràng có hơi thất vọng, nhưng lập tức điều chỉnh lại tâm tình mà tiếp tục:
“Nơi này nhờ một tay tôi trang hoàng sửa sang lại, thay đổi phương thức quản lý giống như nước ngoài, mà có thể nói đã trở thành một nhà hàng cao cấp rất có tiếng…”
Bạch Nguyệt Linh nhanh chóng cắt ngang câu chuyện say sưa bất tận của anh chàng hãnh tiến nọ:
“Quân Hào, nói vào chuyện chính thôi, mà có lẽ nên chờ ăn xong đi rồi nói, ai cũng đói rồi.”
Tôi ném cho Bạch Nguyệt Linh một cái nhìn cảm kích, chị chỉ cười cười. Nói thật, lúc này tôi đã đói sắp chết, chẳng còn sức đâu mà suy nghĩ nữa. Kỷ Quân Hào có vẻ rất nghe lời Bạch Nguyệt Linh, lập tức dừng câu chuyện lại mà nhấn chuông gọi, phục vụ viên khả ái lúc nãy lập tức bước vào đẩy theo xe chất đồ ăn.
Chúng tôi mỗi người một phần giống nhau, nhìn qua có vẻ không nhiều lắm, cũng không biết là món tên gì, chỉ thấy vài con tôm, một miếng bít tết lớn, mùi vị thì… tôi cầm dao nĩa cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng, đúng là rất ngon.
Chất thịt non mềm, gia vị vừa ăn, hương liệu đầy đủ Thế nhưng nếu nói là cao lương mỹ vị thì thật ra thịt bò muối mẹ tôi làm còn ngon hơn. Nhìn cái đĩa không có bao nhiêu, vậy mà lại rất nhiều, tôi ăn xong hết thì cũng cảm thấy no lưng lửng dạ rồi.
Tôi không thích thể loại tiệc này là vì áp lực nó mang lại, lúc ăn mọi người chỉ cúi đầu chăm chú ăn, chỉ sợ lễ nghi phạm sai lầm thì xấu hổ. Không giống cả đám kéo nhau vào quán lẩu, mọi người ăn to nói lớn, không câu nệ trên dưới.
Hai bầu không khí như thể hai thế giới khác nhau. Sau khi ăn xong, người phục vụ lại đưa lên rượu và món ngọt tráng miệng, lúc này bầu không khí mới hòa hoãn hơn một chút, Bạch Nguyệt Linh có vẻ thích nói chuyện hơn Bạch Dực, hơn nữa lại còn có gương mặt đẹp như ngọc, có thể cùng một mỹ nhân như thế ăn uống trò chuyện đúng là chuyện may mắn nhất đời.
Bạch Nguyệt Linh chợt mở miệng:
“Được rồi Quân Hào, cậu kể tiếp chuyện đi, lần này nhớ nói vào việc chính thôi đấy.”
Kỷ Quân Hào gật đầu, không nói vòng vo nữa. Hóa ra ngôi nhà này vốn là tài sản của cô họ anh ta, anh ta dùng một căn biệt thự nhỏ cộng với 400.000 tiền mặt đổi lấy. Nói thật lòng, Kỷ Quân Hào rất có mắt nhìn phụ nữ, những cô phục vụ anh ta chọn tới đều khả ái xinh đẹp. Bọn họ cũng là một nhân tố quan trọng cho sự thành công của nhà hàng này.
Vốn mọi chuyện đang xuôi chèo mát mái, đột nhiên dạo gần đây trong tòa nhà lại xảy ra khá nhiều chuyện kỳ lạ, có một số đồ vật tự nhiên thay đổi vị trí, còn có mấy cô phục vụ khăng khăng bảo là đã nhìn thấy ma.
Thậm chí có một cô gái đang yên đang lành đột ngột té xuống cầu thang, sau đó còn nói có người ở phía sau lưng đẩy cô ta xuống, khiến rất nhiều cô gái khác hoang mang lo sợ. Có nhiều người bỏ việc, những người còn lưu lại chỉ là vì mức lương cao gấp ba lúc trước mà thôi.
Tất cả mọi người đều nói là tòa nhà có ma, nhưng Kỷ Quân Hào vốn là dân du học từ nước ngoài về, đâu có tin chuyện ma quỷ. Thế nhưng anh ta lại rất tin phong thủy, nói là nó có căn cứ khoa học. Vì vậy mà đâm tiến thối lưỡng nan, đúng lúc đó thì anh ta lại biết được cháu trai của Bạch Nguyệt Linh là cao thủ trong lĩnh vực này, mới mời chúng tôi tới xem giúp.
Cá nhân tôi thì thấy anh ta chỉ muốn mướn đại một thầy địa lý nào đó về xem qua loa sau đó tuyên bố mọi tin đồn đều là thất thiệt để anh ta có thể làm yên lòng các cô phục vụ, và không cần ra gấp ba tiền lương giữ chân họ mà thôi.
Tôi và Bạch Dực nhìn nhau, đều ngầm hiểu hết. Bạch Dực ho khan một tiếng, liếc nhìn Bạch Nguyệt Linh một cái, chị ta cũng mở to mắt nhìn lại, sau đó anh ta lên tiếng:
“Kỷ tiên sinh, tôi cảm thấy phong thủy của chỗ này đúng là có chỗ không hợp, cửa lớn trang hoàng rất tốt, nhưng không biết anh có thấy không, ngoài cửa nhà có một gốc cây hòe, điều này là không tốt, cần phải dời nó đi. Còn nữa, mặt ngoài của nhà hàng có một mặt lát toàn gương, tuy nhìn có vẻ rất độc đáo, nhưng theo phong thủy học thì đây là một loại ‘quang sát’ không hề có lợi với chủ nhân của căn nhà.”
Vùng chân mày Kỷ Quân Hào nhăn nhúm lại với nhau, không cần phải là nhân tài quản lý cỡ như anh ta cũng biết, cây cối ngoài đường hiện nay là do Lâm Viên quản lý, người dân không được tùy ý chặt phá, nếu không sẽ bị phạt tiền, số tiền chắc chắn đủ để họ Kỷ phải khóc mếu.
Chưa hết, mặt tường lát toàn gương dưới kia hẳn cũng đã tốn của anh ta không biết bao nhiêu mà kể, bây giờ mà bỏ đi thì chắc phải thổ huyết mất.
Kỷ Quân Hào bặm môi, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:
“Lẽ nào không còn cách nào khác ngoài chặt cây hay bỏ bức tường gương hay sao? Bạch tiên sinh, tôi và Nguyệt Linh vốn là bạn học cũ mà…”
Lúc này Bạch Nguyệt Linh cũng tiếp lời: “
Phải đó Tiểu Dực, nghĩ thử cách khác xem, chỉ cần nằm trong phạm vi của Quân Hào chắc chắn cậu ta sẽ đáp ứng mà.”
Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu Bạch Dực và Bạch Nguyệt Linh đang diễn vở kịch gì rồi, hoàn toàn là muốn xén của anh chàng tự phụ mà dốt nát này một khoản bự bự mà thôi. Tôi cũng không nói gì, dù sao hôm nay tôi tới cũng chỉ để ăn chực một bữa, cái khác không nên xen vào.
Bạch Dực nhìn ra ngoài cửa nói:
“Vậy cũng được, để tôi và Tiểu An đi dạo xung quanh đây một vòng xem có cách gì hóa giải được hay không.”
Nghe thấy thế, lo toan trong lòng Kỷ Quân Hào dường như đã sụt đi hơn nửa, tôi thiếu chút nữa đã phì cười, nhưng để phối hợp với chiêu “Song kiếm hợp bích” của hai cô cháu nhà họ Bạch nên đành cố mím môi làm ra vẻ nghiêm túc. Bạch Dực đánh mắt với tôi một cái, tôi gật đầu hiểu ý, lập tức đứng dậy. Bạch Dực cũng đứng dậy nói:
“Vậy hai chúng tôi đi quanh đây nhìn một chút, hai vị cứ từ từ trò chuyện, chờ chúng tôi quay lại rồi thống nhất nên làm gì.”
Tuy Kỷ Quân Hào có hơi không an lòng, nhưng Bạch Nguyệt Linh rất nhanh trí kéo tay anh ta lại:
“Bạn cũ, chúng ta lâu rồi không gặp mặt, cứ ở đây nói chuyện đi, có gì đã có Tiểu Dực lo rồi còn gì.”
Nói xong liền ngồi xuống thong thả uống cà phê. Tên Kỷ Quân Hào này tuyệt đối có tà niệm với Bạch Nguyệt Linh, vừa nghe tới đó thì mặt mày đã tươi hơn hớn như hoa ngồi lại.
Tôi theo Bạch Dực đi dạo khắp nhà hàng hoa viên rộng lớn này. Hiện giờ đã quá giờ cơm, trong nhà hàng chỉ còn ba bốn người khách ngồi lại uống cà phê, xem báo nước ngoài. Bên hông phòng khách có một cánh cửa sổ thủy tinh lớn chạm đất, từ đó nhìn ra có thể thấy rõ vườn hoa bên ngoài.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua, trong vườn hoa vẫn còn những loài cây cỏ thuộc về mùa thu, bị gió đông thổi nhè nhẹ mà run run, vừa có vẻ đáng yêu lại vừa kiên cường. Một luồng ánh sáng chan hòa xuyên thấu qua khung cửa kính chiếu rọi lên những bộ đồ ăn thủy tinh trong suốt bên trong, càng thêm chói mắt.
Phải thừa nhận Kỷ Quân Hào rất biết cách trang trí cho nhà hàng. Khi nhìn ra vườn hoa, tôi vô tình phát hiện một ông lão, ông ta mặc áo bông màu xanh lam kiểu rất cũ, đầu đầy tóc bạc không được chải cẩn thận, dưới ánh mặt trời càng trắng bóng, giống như đang sống trong một thế giới hoàn toàn tách biệt với vẻ xa hoa ở bên trong này vậy.
Ông lão rõ ràng cử động không được nhanh nhẹn lắm, ông ta tỉ mẩn tỉa từng cành cây, chốc chốc lại phải đứng thẳng ưỡn lưng, nghỉ ngơi một lúc rồi lại cúi xuống làm tiếp. Tôi thở dài một tiếng:
“Đời sống dạo này vất vả thật, ngay cả ông già bà cả còn phải ra làm việc thế kia.”
Bạch Dực cũng nhìn ông lão, sau đó quay lại nhìn tôi:
“Cậu đúng là kính lão ghê nhỉ, nhưng đừng quên Tá Thọ bà nhé.”
Tôi lườm anh ta một cái, khóe mắt chợt lướt qua một thiếu niên mặc áo đỏ đứng bên cạnh ông lão, mỉm cười nhìn ông ta như nhìn một người bạn thân lâu năm. Cậu ta thực sự rất xinh đẹp, một vẻ đẹp thanh tú mỹ lệ đến mức không phân biệt được giới tính.
Thiếu niên thấy tôi đang nhìn liền mỉm cười với tôi một cái. Tôi giật giật môi, đưa tay lên dụi mắt. Khi mở mắt ra nhìn lại lần nữa thì cậu ta đã biến mất, bên cạnh ông lão là một bụi Xá tử hoa[1] đỏ tươi như máu.
Ông lão cười cười nhìn đóa hoa rực rỡ bên cạnh mình, sau đó thu thập dụng cụ đi về phía dãy phòng ở phía sau nhà hàng. Tôi đang định nói cho Bạch Dực biết thì cô phục vụ dịu dàng ngọt ngào lúc nãy đã tiến tới gần chúng tôi, tôi thực sự có ấn tượng tốt với cô gái này, nên chủ động chào cô ta.
Cô ta nhìn về phía phòng ăn lúc nãy để xác định Kỷ Quân Hào vẫn còn ở nguyên trong phòng, rồi mới mở miệng:
“Nếu hai vị muốn biết sự thực thì xin đi theo tôi!”
Tôi nhìn sang Bạch Dực, thấy anh ta gật đầu liền theo cô gái này đi, cô ta đi đến một góc dưới chân cầu thang liền ngừng lại, sắc mặt không vui tươi như lúc nãy mà nghiêm túc hẳn lên, nói với chúng tôi:
“Hai vị tiên sinh, xin đừng nghe quản lý Kỷ nói, ở đây thực sự có chuyện ma quái xảy ra đó…”
Cô gái nhìn xung quanh một vòng, dường như có vẻ rất sợ, sau đó nhìn thật kỹ hai chúng tôi rồi mới tiếp lời:
“Có nhiều chuyện quản lý Kỷ không chịu nói thật, nhưng ở đây coi như cũng không có người ngoài…”
Bạch Dực gật đầu:
“Nếu vậy thì cô nói thật cho bọn tôi biết đi, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cô gái nắm chặt lấy mép váy, có vẻ như muốn cố trấn tĩnh lại:
“Tất cả các cô gái ở đây đều rất sợ, nói thật cho dù quản lý Kỷ có tăng lương gấp 30 lần cho chúng tôi chúng tôi cũng không muốn làm đâu, nhưng giấy chứng minh nhân dân của chúng tôi lại đang bị ông ta giữ, chúng tôi không còn cách nào khác… Tôi cũng chỉ mới tới làm ít lâu, nghe nói chỗ này làm ăn rất được, Kỷ quản lý lại quen biết rộng, muốn phát triển khu nhà cổ xung quanh đây thành một khu nghỉ dưỡng nhỏ. Ông ta nghe nói đã xin được giấy phép rồi, vì thế có ý muốn thay đổi toàn bộ nhân viên, đuổi việc một số người không cần thiết, sau đó tuyển dụng một nhóm người có khả năng.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ, hóa ra tên họ Kỷ này cũng rất có dã tâm, muốn biến chỗ này thành một khu nghỉ dưỡng tư nhân, xem ra tâm địa cũng không tầm thường. Cô gái nhìn thấy chúng tôi cũng có vẻ ác cảm với Kỷ Quân Hào nên yên tâm tiếp lời:
“Có rất nhiều người trong số chúng tôi đã lục tục bị quản lý sa thải rồi, số còn lại cũng rất sợ một ngày nào đó không giữ được công việc nữa, thực ra người quản lý Kỷ muốn đuổi đi nhất chinh là bác Tôn…”
Tôi xen vào hỏi:
“Có phải là bác làm vườn ngoài kia không?”
Cô phục vụ gật đầu:
“Đúng, chính là bác ấy, bác ấy ở đây từ lâu lắm rồi, nghe nói cha ông của bác ấy cũng là người làm vườn ở đây kể từ những đời chủ trước cơ, vì bác ấy tuổi già neo đơn, không vợ không con nên bà cô của quản lý trước khi bán chỗ này đã từng yêu cầu quản lý Kỷ giữ lại bác Tôn. Quản lý Kỷ trước đây vì muốn chóng mua được căn nhà này nên đồng ý, nhưng hiện nay nhà hàng càng lúc càng cao cấp lên, ông ta không muốn một ông già tuổi cao sức yếu như bác Tôn làm vườn cho mình nữa…”
Chúng tôi nghe thế lại càng thêm khinh bỉ họ Kỷ kia hơn, cô phục vụ cũng không khách khí nói cho hết:
“Vì thế quản lý Kỷ thường hay tìm cách làm khó dễ bác Tôn, ví dụ như giữa mùa đông mà bắt bác ấy cầm vòi nước tưới cây, cho bác ấy thêm nhiều việc rất nặng nhọc, ý ông ta là muốn bác ấy nản mà bỏ việc. Nhưng không ngờ bác ấy kiên trì đến như thế, nhìn thấy bác ấy vất vả chúng tôi cũng cảm thấy hết sức thương tâm. Sau đó bác Tôn làm việc nặng nhọc quá nên bị xơ gan, mấy lần té xỉu trong bụi cỏ. Lần nào cũng là chúng tôi phải cõng bác ấy vào. Chuyện lạ cũng bắt đầu xảy ra, ví dụ như có mấy người khách đang ăn cơm thì bảo là nhìn thấy trên cầu thang có bóng người, còn nói trên cầu thang có tiếng bước chân rất to, nhưng ai cũng biết cầu thang có lót thảm cách âm, căn bản không thể nghe thấy tiếng chân được. Còn có người nghe thấy tiếng khóc và tiếng trẻ con cười. Vì thế mọi người bắt đầu hoảng sợ.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Nghe thế thì thực lòng mà nói là chuyện cũng không nghiêm trọng lắm, sao tất cả mọi người lại kinh hoàng cứ như bị quỷ triền thân hết cả thế?”
Cô phục vụ lắc đầu trả lời:
“Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, chuyện quái dị còn ở phía sau nữa…”
Bất chợt từ đâu bỗng ùa tới một trận gió lạnh buốt, trên cầu thang chợt lăn xuống một thứ gì đó, chúng ta giật nảy người, nhìn lại thì hóa ra là một chiếc hài của con nít màu đỏ tươi, kiểu dáng rất xưa, trên mũi hài còn đính một bông hoa vải to màu đỏ.
Cô phục vụ đột nhiên bật khóc, quay đầu vội vàng bỏ chạy, chúng tôi ngăn không kịp. Bạch Dực ngồi xổm xuống nhặt chiếc hài lên, tôi cũng nhìn sang, chiếc hài nhìn còn mới tinh, nhưng thời này hẳn không còn sản xuất loại hài xưa này nữa, sao có thể có một chiếc lăn từ trên cầu thang xuống được nhỉ?
Tôi nhìn lên lầu, chợt phát hiện trong góc lan can, chỗ tối nhất có một đôi mắt đang nhìn chúng tôi chằm chằm, tôi vừa định bước về phía nó thì nó đã biến mất. Tôi không khỏi nhớ tới thiếu niên mặc áo đỏ trong vườn hoa ban nãy, nhưng chiếc hài này thoạt nhìn là biết của con nít…
Tôi nói với Bạch Dực:
“Lão Bạch, có lẽ ở đây đúng là có chút tà.”
Anh ta nhìn chằm chằm chiếc hài không nói gì, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, cuối cùng quay lại nhìn tôi nói:
“Chúng ta đi thăm bác Tôn kia một cái.”
[1] Hay còn có những cái tên khác là Mạn châu sa, Bỉ ngạn hoa, tiếng Nhật gọi là Higanbana, còn gọi là lan nhện, màu đỏ, gọi là hoa Bỉ ngạn (bờ bên kia) là vì nó thường được coi là hoa mọc ở bờ địa ngục. Cũng có loại Higanbana màu trắng và tím, nhưng màu đỏ của nó vẫn là màu nổi tiếng nhất.