Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Chương 13: Ta ghét nhất người nào nói dối.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Sương Sương bị hành động này làm cho sợ điếng người, nàng dùng bàn tay không bị khoá đẩy đối phương ra, nhưng lại dễ dàng bị Ổ Tương Đình bắt được. Hắn nắm tay Sương Sương, cơ hồ là nắn bóp chơi đùa.
Sương Sương chưa từng bị ai khinh bạc như vậy, tuy đối phương không cởi y phục của nàng, nhưng Sương Sương vẫn cảm thấy như bị đối phương hoàn toàn xâm phạm.
Nàng không biết đây là cảm giác gì, ngay cả tức giận nàng cũng không hề nghĩ đến, mà trong đầu nàng chỉ ngập tràn nỗi sợ hãi cùng với một nỗi xấu hổ không tên.
***
Nửa nén hương sau.
Gông xích chỗ cửa sổ đã sớm được mở ra, chỉ còn lại áo trong của Sương Sương rơi trên đất, còn chiếc yếm đỏ của nàng thì rơi ở trên mép giường.
Sương Sương xấu hổ chảy nước mắt, gắt gao cắn gối, nàng không muốn để thanh âm phát ra khỏi cổ họng, không biết qua bao lâu, rốt cuộc nàng không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng mang theo nức nở nói: "Ngươi đã đủ chưa?"
Ổ Tương Đình ngẩng đầu lên, sắc môi đỏ bừng lạ lùng. Hắn hơi nhổm dậy, tiến sát mặt lại gần mặt Sương Sương, ngón tay vuốt ve cần cổ thon thả trắng nõn của nàng, trên cổ nàng có nhiều dấu vết rải rác, hắn lại dùng tay cởi dải lụa đang trói hai tay Sương Sương ra.
"Không chịu nổi sao?" Giọng hắn mang theo vẻ lười biếng, lại mang theo mấy phần thoả mãn.
Một tay Sương Sương được tự do, liền đưa lên lau nước mắt, thực sự là uất ức không chịu được, lúc nãy khi còn ở cạnh cửa sổ, Ổ Tương Đình bỗng hỏi nàng, hôn trên mặt hay là hôn phía dưới, nhất định phải chọn một.
Sương Sương nghe xong thì ngây ngẩn, rối rắm một hồi, dưới ánh mắt của đối phương nàng đã chọn cái trước, nhưng mà...
Nàng nghĩ đến lời mà Ổ Tương Đình nói với nàng, không kìm được mà giàn giụa nước mắt, nếu như nói đêm hôm đó Ổ Tương Đình để Sương Sương hầu hạ hắn là đánh nát kiêu ngạo của một Công Chúa, thì hôm nay Ổ Tương Đình càng giống như là ức hiếp nàng từ thể xác cho tới tinh thần, buộc nàng để lộ ra mặt yếu ớt nhất của nữ nhân.
Sương Sương căn bản không chịu nổi chuyện này, lần trước nàng không khóc, nhưng lần này nước mắt giống như nước vậy, cứ ào ạt chảy ra, chỉ mới một lúc thôi mà hai mắt nàng đã đỏ ửng.
Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt không ngừng lại được, nhất là khi Sương Sương thấy Ổ Tương Đình vẫn áo mũ chỉnh tề, cùng lắm thì vạt áo chỉ hơi nhăn, còn nàng thì chật vật không chịu nổi... Nước mắt nàng lại cứ thế tuôn rơi.
Dường như Ổ Tương Đình cũng có chút kinh sợ khi nhìn thấy nước mắt của Sương Sương, hắn sững sờ một hồi mới thấp giọng nói: "Còn khóc nữa thì sẽ không thưởng bạc."
Sương Sương rưng rưng nhìn hắn, trừng mắt lên, bấy giờ mới hơi ngừng khóc.
Ổ Tương Đình xuống giường, một lát sau, hắn cầm y phục đến cho Sương Sương, để Sương Sương mặc vào.
"Đưa tay đây."
Sương Sương ngồi quỳ trên giường thút thít, đưa ra một bàn tay.
Ổ Tương Đình nhìn nhìn: "Cả hai tay."
Sương Sương yên lặng đưa nốt bàn tay còn lại ra, hai bàn tay trắng trắng mềm mềm xếp song song, lòng bàn tay hướng lên trên.
Ổ Tương Đình gỡ ngọc bội đeo bên hông xuống, thả vào trong lòng bàn tay Sương Sương.
Sương Sương vốn đang chảy nước mắt, vừa nhìn thấy ngọc bội, nước mắt liền ngừng lại.
Ngọc bội này là trân phẩm, ít nhất cũng có thể bán được mấy trăm lượng vàng.
Sương Sương chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.
Sương Sương hoàn toàn nín khóc, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngọc bội. Gương mặt trắng ngần của nàng vẫn còn vương nước mắt, mí mắt giống như được bôi nước nghiền từ cánh hoa đào lên, lỗ tai cơ hồ trắng hơn cả tuyết bị tóc đen che lại một nửa, trắng đen đan xen, càng tăng thêm mấy phần mỹ lệ.
Sương Sương ngẩng đầu nhìn Ổ Tương Đình, vì vừa khóc xong nên giọng nói có chút khàn khàn, nghe càng tăng thêm vài phần khác biệt.
"Còn nữa không?" Sương Sương hỏi.
Ổ Tương Đình đưa tay nhéo nhéo lỗ tai xinh xắn của Sương Sương, nói: "Lần sau."
Hắn hơi ngừng lại, đột nhiên nói một câu hoàn toàn không liên quan gì: "Ta ghét nhất người nào nói dối." Hắn nắm vành tai Sương Sương, chậm rãi di chuyển đến mặt nàng.
Sau đó Ổ Tương Đình khẽ cúi đầu, đặt lên khoé môi Sương Sương một nụ hôn.
Khi đối phương tiến lại gần, thân thể Sương Sương hơi cứng lại vì sợ hãi, lúc Ổ Tương Đình hôn nàng, nàng cũng không dám cử động.
***
Sau khi Ổ Tương Đình rời đi, Sương Sương liền ngủ mất, thật ra thì nàng ngâm nước thuốc xong đã quá mệt mỏi rồi, lúc trước đều là miễn cưỡng chống đỡ, đối phương vừa đi, đến sức lực đứng dậy nàng cũng không có, cứ thế ngủ thật say, vừa nằm đã sang ngày hôm sau.
Hôm sau, việc đầu tiên Sương Sương làm sau khi tỉnh dậy chính là kiểm tra thân thể mình, liền phát hiện những chỗ bị đụng vào ngày hôm qua trở nên hồng hồng tím tím, đặc biệt là chỗ kia... còn có chút trầy da.
Đến yếm nàng cũng không mặc được, vì chỗ thêu trên yếm cọ vào rất đau.
Khi ngâm nước thuốc nàng còn tránh né, không cho Liên Đại giúp nàng cởi y phục, mặc y phục.
Sương Sương thầm mắng Ổ Tương Đình nhiều lần, nội tâm còn có chút bi thương, mình đường đường là một Công Chúa, vậy mà phải lấy sắc dụ người, hơn nữa... còn phải dùng cách này để đổi bạc.
Sương Sương suy nghĩ một lát, không kìm được mà chảy nước mắt, nhưng nàng là Công Chúa mất nước, không còn quốc gia, Phụ Hoàng và Mẫu Hậu cũng về với cõi tiên, nàng có thể sống đã là tốt lắm rồi, nàng còn phải cứu Thái Tử ca ca nữa.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Sương Sương cũng thấy dễ chịu hơn, bây giờ nàng cũng coi như nhẫn nhục để mang trọng trách, chờ khi phục quốc thành công, sử sách Khương Quốc sẽ phải khen ngợi nàng.
Lần này Sương Sương không đem ngọc bội mà Ổ Tương Đình tặng nàng cho người khác nữa, nàng quyết định tạm thời giữ lấy, đợi khi nào tìm được cơ hội thích hợp sẽ đem bán đi, nhưng nàng cứ tích cóp như vậy thì đến bao giờ mới có thể tự chuộc thân cho mình? Chẳng lẽ đi cầu xin Ổ Tương Đình giúp nàng chuộc thân?
Khi Sương Sương nghĩ tới điều này, trong lòng nàng vẫn không chắc chắn liệu Ổ Tương Đình có muốn chuộc thân cho nàng hay không, thật ra thì nàng có chút sợ hãi khi phải ở chung với đối phương, chung quy chính là vì sợ đối phương phát hiện ra thân phận thật của nàng. Nhưng một tháng sắp trôi qua, nếu như Ổ Tương Đình không chuộc thân cho nàng, nàng sẽ phải tiếp những khách nhân khác.
Sương Sương nghĩ tới Lưu phú thương đó, trong thâm tâm liền trào lên một nỗi chán ghét.
***
Phải mất mấy ngày những dấu vết trên người Sương Sương mới mờ dần, đúng lúc này trong Thược Kim Quật lại xảy ra chuyện.
Hôm đó Sương Sương vốn đang uống canh ở trong phòng, bỗng nhiên bên ngoài trở nên ồn ào, Sương Sương tới đây lâu như vậy nhưng chưa từng thấy ồn ào như thế, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Nàng đặt thìa canh xuống, lấy nước súc miệng, lại dùng khăn lau miệng rồi mới đứng lên, đi ra phía cửa.
Liên Đại cũng có chút hiếu kỳ nên bèn đi theo sau Sương Sương.
Sương Sương vừa ra ngoài, liền thấy mấy hộ vệ trong Thược Kim Quật khiêng một hoa nương đi qua hành lang dài, mà sắc mặt hoa nương kia trắng xanh, y phục không đủ che thân, toàn bộ nửa thân người dưới đều là máu.
Sương Sương vừa nhìn thì lập tức thấy buồn nôn, nàng vội vàng xoay người, lại thấy Liên Đại đang muốn rướn cổ lên xem, nàng đưa tay ra trực tiếp bịt kín mắt Liên Đại.
Ở đầu hành lang có người đang tranh cãi.
Một nam nhân hét oang oang.
"Thược Kim Quật của các ngươi mang tiếng là thanh lâu số một thành Kim Lăng, thế nhưng hoa nương của các ngươi lại không chơi đùa được, nàng ta chết mà còn dám trách ta sao? Tới chơi lại đụng phải kẻ xui xẻo, đúng là xúi quẩy."
Sau đó là giọng Đỗ Nương vang lên, từ trước đến giờ Sương Sương chưa từng thấy Đỗ Nương tức giận như vậy: "Vị khách quan này, chúng ta mở cửa làm ăn, luôn hoan nghênh khách đến vui chơi, nhưng hôm nay ngài thực sự quá đáng."
Mà lúc này, từ đầu kia hành lang có một người vội vội vàng vàng đi tới, Sương Sương nhìn theo, phát hiện là Tạ đại phu.
Tạ đại phu chạy đến, hắn nhìn thấy hoa nương mà hộ vệ đang khiêng thì vội vàng bước lại thật nhanh, hắn cởi áo ngoài của mình ra, đắp lên nửa thân dưới của hoa nương đó, rồi nói với hộ vệ: "Nhanh nhanh mang tới phòng ta."
Tạ đại phu ngẩng đầu lên, liếc thấy Sương Sương đang đứng ở cửa, hiện giờ trên gương mặt luôn tươi cười của hắn không có lấy một chút ý cười, hắn nháy mắt ra hiệu với Sương Sương, ý bảo nàng quay trở về phòng.
Sương Sương liền kéo Liên Đại về phòng, Liên Đại không nhìn thấy gì, nhưng nghe cuộc đối thoại, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé cũng đã bị doạ đến tái nhợt: "Sương Sương tỷ tỷ, thật là đáng sợ."
Vừa rồi Sương Sương đã tận mắt nhìn thấy tình trạng bi thảm của hoa nương kia, thật ra thì bây giờ nàng còn sợ hơn Liên Đại nhiều, dạ dày trào lên từng cơn ghê tởm, tất cả phần da thịt lộ ra bên ngoài của hoa nương kia đều có màu tím thẫm, dường như bên trên còn có dấu vết bị trói.
"Đừng sợ." Sương Sương suy nghĩ một chút, lại nói: "Có gì đáng sợ chứ."
Kỳ thực nàng nói vậy chỉ để an ủi Liên Đại mà thôi, trước đây số người chết ở trong cung nhiều hơn trong Thược Kim Quật này không biết bao nhiêu lần, hơn nữa cách chết còn kinh khủng hơn nhiều, nhưng khi đó Sương Sương là Công Chúa, nàng nào có phải tiếp xúc qua những chuyện này. Những người và việc khiến nàng không vui, đều sẽ có người thay nàng giải quyết hết, hoàn toàn không làm bẩn mắt nàng. Đây là lần đầu tiên nàng chính mắt nhìn thấy cảnh tượng kiểu này.
Sau đó Sương Sương biết rằng hoa nương kia vẫn phải chết, lúc nâng ra khỏi phòng đã không còn hơi thở nữa.
Nàng không biết rốt cuộc thì Đỗ Nương giải quyết chuyện này như thế nào, nàng đi tìm Thiền Y, dĩ nhiên là Thiền Y cũng biết chuyện, nhưng thái độ của nàng ta lại hết sức bình tĩnh.
"Sương Sương, đây là số mệnh."
Sương Sương không hiểu ý của Thiền Y, không khỏi cau mày.
Thiền Y lắc đầu cười: "Nếu như ta có thể chống đỡ được đến lúc già rồi được thả ra ngoài, đó chính là tốt nhất, còn nếu như không thể, quá nửa chính là gặp phải kết cục giống như Đông Nhĩ."
Đông Nhĩ là tên hoa nương kia.
"Sương Sương, đây đều là số mệnh của chúng ta, số mệnh đều đã sớm viết hết thảy những chuyện này." Ánh mắt Thiền Y mang theo nỗi bi thương vô hạn, Sương Sương nhìn thấy, không nhịn được mà lui về sau một bước.
Nàng không tin vào số mệnh, nếu như tin vào số mệnh thì ngay từ khi nàng vừa sinh ra, quốc sư đã tính mệnh cho nàng, nói cả đời nàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.
Thiền Y nhìn Sương Sương: "Sương Sương, muội không giống ta, muội vẫn còn có cơ hội, muội thật sự không nên bỏ qua cơ hội trước mắt, chúng ta còn có tư cách lựa chọn sao? Tìm được một người giúp chúng ta thoát khỏi nơi này, đây đã là chuyện may mắn nhất rồi."
Tìm một người?
Người duy nhất mà Sương Sương có thể nghĩ tới chính là Ổ Tương Đình.
Nếu không muốn phải hiến thân cho người khác, nàng chỉ có thể chọn Ổ Tương Đình.
Những nam nhân khác trong thành Kim Lăng càng khiến nàng chướng mắt hơn, không một ai có thể so sánh với nam nhân ở kinh thành.
***
Cái chết của một hoa nương, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn lắng xuống, nhưng tâm trạng của Sương Sương lại không thể nhanh chóng hồi phục như vậy, chỉ là nàng vẫn còn chưa khôi phục tâm trạng thì Đỗ Nương đã cười rạng rỡ đi vào phòng nàng.
"Sương Sương xinh đẹp của ta, ngày lành của ngươi đã tới rồi."
Sương Sương thấy vẻ mặt tươi cười này của Đỗ Nương thì chỉ cảm thấy không có chuyện gì tốt, mỗi lần nàng ta tới đây, hơn phân nửa lý do đều là Ổ Tương Đình tới, chẳng qua hôm nay nhìn nụ cười của nàng ta có chút thái quá.
"Ổ thiếu gia phải rời khỏi thành Kim Lăng, ngồi thuyền lên phương Bắc bàn chuyện làm ăn, nhưng ngài ấy không bỏ được ngươi, cho nên..." Đỗ Nương cố ý ngừng lại.
Sương Sương nghe được lời này, hai mắt cũng trợn to.
Ổ Tương Đình chuộc thân cho nàng sao?
"Ổ thiếu gia bỏ một số tiền lớn để bao ngươi, mang ngươi cùng lên phương Bắc với ngài ấy, ước chừng sẽ bao khoảng một tháng." Đỗ Nương không nhanh không chậm nói ra câu sau.
***
Hôm sau, Sương Sương liền bị đóng gói nhét vào trong một chiếc thuyền.
Hết chương 13.
Tác giả có lời muốn nói:
Sương Sương: Uất ức.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Sương Sương bị hành động này làm cho sợ điếng người, nàng dùng bàn tay không bị khoá đẩy đối phương ra, nhưng lại dễ dàng bị Ổ Tương Đình bắt được. Hắn nắm tay Sương Sương, cơ hồ là nắn bóp chơi đùa.
Sương Sương chưa từng bị ai khinh bạc như vậy, tuy đối phương không cởi y phục của nàng, nhưng Sương Sương vẫn cảm thấy như bị đối phương hoàn toàn xâm phạm.
Nàng không biết đây là cảm giác gì, ngay cả tức giận nàng cũng không hề nghĩ đến, mà trong đầu nàng chỉ ngập tràn nỗi sợ hãi cùng với một nỗi xấu hổ không tên.
***
Nửa nén hương sau.
Gông xích chỗ cửa sổ đã sớm được mở ra, chỉ còn lại áo trong của Sương Sương rơi trên đất, còn chiếc yếm đỏ của nàng thì rơi ở trên mép giường.
Sương Sương xấu hổ chảy nước mắt, gắt gao cắn gối, nàng không muốn để thanh âm phát ra khỏi cổ họng, không biết qua bao lâu, rốt cuộc nàng không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng mang theo nức nở nói: "Ngươi đã đủ chưa?"
Ổ Tương Đình ngẩng đầu lên, sắc môi đỏ bừng lạ lùng. Hắn hơi nhổm dậy, tiến sát mặt lại gần mặt Sương Sương, ngón tay vuốt ve cần cổ thon thả trắng nõn của nàng, trên cổ nàng có nhiều dấu vết rải rác, hắn lại dùng tay cởi dải lụa đang trói hai tay Sương Sương ra.
"Không chịu nổi sao?" Giọng hắn mang theo vẻ lười biếng, lại mang theo mấy phần thoả mãn.
Một tay Sương Sương được tự do, liền đưa lên lau nước mắt, thực sự là uất ức không chịu được, lúc nãy khi còn ở cạnh cửa sổ, Ổ Tương Đình bỗng hỏi nàng, hôn trên mặt hay là hôn phía dưới, nhất định phải chọn một.
Sương Sương nghe xong thì ngây ngẩn, rối rắm một hồi, dưới ánh mắt của đối phương nàng đã chọn cái trước, nhưng mà...
Nàng nghĩ đến lời mà Ổ Tương Đình nói với nàng, không kìm được mà giàn giụa nước mắt, nếu như nói đêm hôm đó Ổ Tương Đình để Sương Sương hầu hạ hắn là đánh nát kiêu ngạo của một Công Chúa, thì hôm nay Ổ Tương Đình càng giống như là ức hiếp nàng từ thể xác cho tới tinh thần, buộc nàng để lộ ra mặt yếu ớt nhất của nữ nhân.
Sương Sương căn bản không chịu nổi chuyện này, lần trước nàng không khóc, nhưng lần này nước mắt giống như nước vậy, cứ ào ạt chảy ra, chỉ mới một lúc thôi mà hai mắt nàng đã đỏ ửng.
Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt không ngừng lại được, nhất là khi Sương Sương thấy Ổ Tương Đình vẫn áo mũ chỉnh tề, cùng lắm thì vạt áo chỉ hơi nhăn, còn nàng thì chật vật không chịu nổi... Nước mắt nàng lại cứ thế tuôn rơi.
Dường như Ổ Tương Đình cũng có chút kinh sợ khi nhìn thấy nước mắt của Sương Sương, hắn sững sờ một hồi mới thấp giọng nói: "Còn khóc nữa thì sẽ không thưởng bạc."
Sương Sương rưng rưng nhìn hắn, trừng mắt lên, bấy giờ mới hơi ngừng khóc.
Ổ Tương Đình xuống giường, một lát sau, hắn cầm y phục đến cho Sương Sương, để Sương Sương mặc vào.
"Đưa tay đây."
Sương Sương ngồi quỳ trên giường thút thít, đưa ra một bàn tay.
Ổ Tương Đình nhìn nhìn: "Cả hai tay."
Sương Sương yên lặng đưa nốt bàn tay còn lại ra, hai bàn tay trắng trắng mềm mềm xếp song song, lòng bàn tay hướng lên trên.
Ổ Tương Đình gỡ ngọc bội đeo bên hông xuống, thả vào trong lòng bàn tay Sương Sương.
Sương Sương vốn đang chảy nước mắt, vừa nhìn thấy ngọc bội, nước mắt liền ngừng lại.
Ngọc bội này là trân phẩm, ít nhất cũng có thể bán được mấy trăm lượng vàng.
Sương Sương chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.
Sương Sương hoàn toàn nín khóc, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngọc bội. Gương mặt trắng ngần của nàng vẫn còn vương nước mắt, mí mắt giống như được bôi nước nghiền từ cánh hoa đào lên, lỗ tai cơ hồ trắng hơn cả tuyết bị tóc đen che lại một nửa, trắng đen đan xen, càng tăng thêm mấy phần mỹ lệ.
Sương Sương ngẩng đầu nhìn Ổ Tương Đình, vì vừa khóc xong nên giọng nói có chút khàn khàn, nghe càng tăng thêm vài phần khác biệt.
"Còn nữa không?" Sương Sương hỏi.
Ổ Tương Đình đưa tay nhéo nhéo lỗ tai xinh xắn của Sương Sương, nói: "Lần sau."
Hắn hơi ngừng lại, đột nhiên nói một câu hoàn toàn không liên quan gì: "Ta ghét nhất người nào nói dối." Hắn nắm vành tai Sương Sương, chậm rãi di chuyển đến mặt nàng.
Sau đó Ổ Tương Đình khẽ cúi đầu, đặt lên khoé môi Sương Sương một nụ hôn.
Khi đối phương tiến lại gần, thân thể Sương Sương hơi cứng lại vì sợ hãi, lúc Ổ Tương Đình hôn nàng, nàng cũng không dám cử động.
***
Sau khi Ổ Tương Đình rời đi, Sương Sương liền ngủ mất, thật ra thì nàng ngâm nước thuốc xong đã quá mệt mỏi rồi, lúc trước đều là miễn cưỡng chống đỡ, đối phương vừa đi, đến sức lực đứng dậy nàng cũng không có, cứ thế ngủ thật say, vừa nằm đã sang ngày hôm sau.
Hôm sau, việc đầu tiên Sương Sương làm sau khi tỉnh dậy chính là kiểm tra thân thể mình, liền phát hiện những chỗ bị đụng vào ngày hôm qua trở nên hồng hồng tím tím, đặc biệt là chỗ kia... còn có chút trầy da.
Đến yếm nàng cũng không mặc được, vì chỗ thêu trên yếm cọ vào rất đau.
Khi ngâm nước thuốc nàng còn tránh né, không cho Liên Đại giúp nàng cởi y phục, mặc y phục.
Sương Sương thầm mắng Ổ Tương Đình nhiều lần, nội tâm còn có chút bi thương, mình đường đường là một Công Chúa, vậy mà phải lấy sắc dụ người, hơn nữa... còn phải dùng cách này để đổi bạc.
Sương Sương suy nghĩ một lát, không kìm được mà chảy nước mắt, nhưng nàng là Công Chúa mất nước, không còn quốc gia, Phụ Hoàng và Mẫu Hậu cũng về với cõi tiên, nàng có thể sống đã là tốt lắm rồi, nàng còn phải cứu Thái Tử ca ca nữa.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Sương Sương cũng thấy dễ chịu hơn, bây giờ nàng cũng coi như nhẫn nhục để mang trọng trách, chờ khi phục quốc thành công, sử sách Khương Quốc sẽ phải khen ngợi nàng.
Lần này Sương Sương không đem ngọc bội mà Ổ Tương Đình tặng nàng cho người khác nữa, nàng quyết định tạm thời giữ lấy, đợi khi nào tìm được cơ hội thích hợp sẽ đem bán đi, nhưng nàng cứ tích cóp như vậy thì đến bao giờ mới có thể tự chuộc thân cho mình? Chẳng lẽ đi cầu xin Ổ Tương Đình giúp nàng chuộc thân?
Khi Sương Sương nghĩ tới điều này, trong lòng nàng vẫn không chắc chắn liệu Ổ Tương Đình có muốn chuộc thân cho nàng hay không, thật ra thì nàng có chút sợ hãi khi phải ở chung với đối phương, chung quy chính là vì sợ đối phương phát hiện ra thân phận thật của nàng. Nhưng một tháng sắp trôi qua, nếu như Ổ Tương Đình không chuộc thân cho nàng, nàng sẽ phải tiếp những khách nhân khác.
Sương Sương nghĩ tới Lưu phú thương đó, trong thâm tâm liền trào lên một nỗi chán ghét.
***
Phải mất mấy ngày những dấu vết trên người Sương Sương mới mờ dần, đúng lúc này trong Thược Kim Quật lại xảy ra chuyện.
Hôm đó Sương Sương vốn đang uống canh ở trong phòng, bỗng nhiên bên ngoài trở nên ồn ào, Sương Sương tới đây lâu như vậy nhưng chưa từng thấy ồn ào như thế, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Nàng đặt thìa canh xuống, lấy nước súc miệng, lại dùng khăn lau miệng rồi mới đứng lên, đi ra phía cửa.
Liên Đại cũng có chút hiếu kỳ nên bèn đi theo sau Sương Sương.
Sương Sương vừa ra ngoài, liền thấy mấy hộ vệ trong Thược Kim Quật khiêng một hoa nương đi qua hành lang dài, mà sắc mặt hoa nương kia trắng xanh, y phục không đủ che thân, toàn bộ nửa thân người dưới đều là máu.
Sương Sương vừa nhìn thì lập tức thấy buồn nôn, nàng vội vàng xoay người, lại thấy Liên Đại đang muốn rướn cổ lên xem, nàng đưa tay ra trực tiếp bịt kín mắt Liên Đại.
Ở đầu hành lang có người đang tranh cãi.
Một nam nhân hét oang oang.
"Thược Kim Quật của các ngươi mang tiếng là thanh lâu số một thành Kim Lăng, thế nhưng hoa nương của các ngươi lại không chơi đùa được, nàng ta chết mà còn dám trách ta sao? Tới chơi lại đụng phải kẻ xui xẻo, đúng là xúi quẩy."
Sau đó là giọng Đỗ Nương vang lên, từ trước đến giờ Sương Sương chưa từng thấy Đỗ Nương tức giận như vậy: "Vị khách quan này, chúng ta mở cửa làm ăn, luôn hoan nghênh khách đến vui chơi, nhưng hôm nay ngài thực sự quá đáng."
Mà lúc này, từ đầu kia hành lang có một người vội vội vàng vàng đi tới, Sương Sương nhìn theo, phát hiện là Tạ đại phu.
Tạ đại phu chạy đến, hắn nhìn thấy hoa nương mà hộ vệ đang khiêng thì vội vàng bước lại thật nhanh, hắn cởi áo ngoài của mình ra, đắp lên nửa thân dưới của hoa nương đó, rồi nói với hộ vệ: "Nhanh nhanh mang tới phòng ta."
Tạ đại phu ngẩng đầu lên, liếc thấy Sương Sương đang đứng ở cửa, hiện giờ trên gương mặt luôn tươi cười của hắn không có lấy một chút ý cười, hắn nháy mắt ra hiệu với Sương Sương, ý bảo nàng quay trở về phòng.
Sương Sương liền kéo Liên Đại về phòng, Liên Đại không nhìn thấy gì, nhưng nghe cuộc đối thoại, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé cũng đã bị doạ đến tái nhợt: "Sương Sương tỷ tỷ, thật là đáng sợ."
Vừa rồi Sương Sương đã tận mắt nhìn thấy tình trạng bi thảm của hoa nương kia, thật ra thì bây giờ nàng còn sợ hơn Liên Đại nhiều, dạ dày trào lên từng cơn ghê tởm, tất cả phần da thịt lộ ra bên ngoài của hoa nương kia đều có màu tím thẫm, dường như bên trên còn có dấu vết bị trói.
"Đừng sợ." Sương Sương suy nghĩ một chút, lại nói: "Có gì đáng sợ chứ."
Kỳ thực nàng nói vậy chỉ để an ủi Liên Đại mà thôi, trước đây số người chết ở trong cung nhiều hơn trong Thược Kim Quật này không biết bao nhiêu lần, hơn nữa cách chết còn kinh khủng hơn nhiều, nhưng khi đó Sương Sương là Công Chúa, nàng nào có phải tiếp xúc qua những chuyện này. Những người và việc khiến nàng không vui, đều sẽ có người thay nàng giải quyết hết, hoàn toàn không làm bẩn mắt nàng. Đây là lần đầu tiên nàng chính mắt nhìn thấy cảnh tượng kiểu này.
Sau đó Sương Sương biết rằng hoa nương kia vẫn phải chết, lúc nâng ra khỏi phòng đã không còn hơi thở nữa.
Nàng không biết rốt cuộc thì Đỗ Nương giải quyết chuyện này như thế nào, nàng đi tìm Thiền Y, dĩ nhiên là Thiền Y cũng biết chuyện, nhưng thái độ của nàng ta lại hết sức bình tĩnh.
"Sương Sương, đây là số mệnh."
Sương Sương không hiểu ý của Thiền Y, không khỏi cau mày.
Thiền Y lắc đầu cười: "Nếu như ta có thể chống đỡ được đến lúc già rồi được thả ra ngoài, đó chính là tốt nhất, còn nếu như không thể, quá nửa chính là gặp phải kết cục giống như Đông Nhĩ."
Đông Nhĩ là tên hoa nương kia.
"Sương Sương, đây đều là số mệnh của chúng ta, số mệnh đều đã sớm viết hết thảy những chuyện này." Ánh mắt Thiền Y mang theo nỗi bi thương vô hạn, Sương Sương nhìn thấy, không nhịn được mà lui về sau một bước.
Nàng không tin vào số mệnh, nếu như tin vào số mệnh thì ngay từ khi nàng vừa sinh ra, quốc sư đã tính mệnh cho nàng, nói cả đời nàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.
Thiền Y nhìn Sương Sương: "Sương Sương, muội không giống ta, muội vẫn còn có cơ hội, muội thật sự không nên bỏ qua cơ hội trước mắt, chúng ta còn có tư cách lựa chọn sao? Tìm được một người giúp chúng ta thoát khỏi nơi này, đây đã là chuyện may mắn nhất rồi."
Tìm một người?
Người duy nhất mà Sương Sương có thể nghĩ tới chính là Ổ Tương Đình.
Nếu không muốn phải hiến thân cho người khác, nàng chỉ có thể chọn Ổ Tương Đình.
Những nam nhân khác trong thành Kim Lăng càng khiến nàng chướng mắt hơn, không một ai có thể so sánh với nam nhân ở kinh thành.
***
Cái chết của một hoa nương, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn lắng xuống, nhưng tâm trạng của Sương Sương lại không thể nhanh chóng hồi phục như vậy, chỉ là nàng vẫn còn chưa khôi phục tâm trạng thì Đỗ Nương đã cười rạng rỡ đi vào phòng nàng.
"Sương Sương xinh đẹp của ta, ngày lành của ngươi đã tới rồi."
Sương Sương thấy vẻ mặt tươi cười này của Đỗ Nương thì chỉ cảm thấy không có chuyện gì tốt, mỗi lần nàng ta tới đây, hơn phân nửa lý do đều là Ổ Tương Đình tới, chẳng qua hôm nay nhìn nụ cười của nàng ta có chút thái quá.
"Ổ thiếu gia phải rời khỏi thành Kim Lăng, ngồi thuyền lên phương Bắc bàn chuyện làm ăn, nhưng ngài ấy không bỏ được ngươi, cho nên..." Đỗ Nương cố ý ngừng lại.
Sương Sương nghe được lời này, hai mắt cũng trợn to.
Ổ Tương Đình chuộc thân cho nàng sao?
"Ổ thiếu gia bỏ một số tiền lớn để bao ngươi, mang ngươi cùng lên phương Bắc với ngài ấy, ước chừng sẽ bao khoảng một tháng." Đỗ Nương không nhanh không chậm nói ra câu sau.
***
Hôm sau, Sương Sương liền bị đóng gói nhét vào trong một chiếc thuyền.
Hết chương 13.
Tác giả có lời muốn nói:
Sương Sương: Uất ức.