Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chương 12: Tại sao lúc Ổ Tương Đình không uống rượu còn đáng sợ hơn cả lúc hắn uống rượu?
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Trong phòng chỉ còn lại Ổ Tương Đình và Sương Sương.
Sương Sương dè dặt nhìn đối phương, lúc này tay nàng vẫn còn đang ở trong tay Ổ Tương Đình. Có thể dễ dàng nhìn thấy nỗi sợ hãi và khẩn trương trong mắt nàng, nàng sợ đối phương nhìn thấu trò lừa bịp của mình.
"Mặt bị người ta đánh?" Bàn tay còn lại của Ổ Tương Đình đưa lên sờ đầu Sương Sương, mái tóc Sương Sương đen mềm như lụa, suôn mượt còn sáng bóng, hắn vuốt ve đầu Sương Sương chẳng khác nào đang sờ đầu một con vật nhỏ.
Hành động này thường thể hiện tính chiếm hữu cùng xâm phạm, dường như Ổ Tương Đình là chủ nhân, mà người làm chủ nhân như hắn đang dạy dỗ sủng vật không nghe lời của mình.
Người đang bị dạy dỗ -- Sương Sương, thật ra thì nàng không quá thích hành động này, hành động này của Ổ Tương Đình khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ nàng không còn cách nào khác.
"Ừm." Sương Sương nhỏ giọng đáp một tiếng.
"Ai đánh?" Ổ Tương Đình tiếp tục hỏi.
Sương Sương hơi chần chừ, cuối cùng vẫn kiên định nói là do Tuyết Tàm động thủ.
Lời nàng vừa nói ra, Ổ Tương Đình liền cười một tiếng, tiếng cười kia không hề vui vẻ.
Trong lòng Sương Sương lộp bộp, Ổ Tương Đình phát hiện ra rồi sao? Nhưng tại sao hắn lại phát hiện được?
Ổ Tương Đình một lần nữa nắm lấy cằm Sương Sương, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo: "Nàng ta dùng tay nào đánh ngươi?"
"Tay phải." Thực sự là Tuyết Tàm đã dùng tay phải.
"Nhưng vết thương trên mặt ngươi lại không phải do tay phải gây ra." Ngón tay Ổ Tương Đình khẽ cọ cọ lên cái cằm trắng nõn của Sương Sương, giọng nói ung dung thong thả: "Có phải nhớ nhầm rồi hay không?"
Trong nháy mắt kia Sương Sương liền cảm thấy mình xong rồi.
Khi ấy nàng tự đánh mình, bởi vì thuận tay nên đã dùng tay trái đánh lên má trái của mình, mà Tuyết Tàm lại dùng tay phải đánh má trái của nàng.
"Tại sao không nói gì?" Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn Sương Sương, động tác càng thêm dịu dàng, nhưng giọng nói lạnh lẽo như băng.
Sương Sương biết mình đã hoàn toàn lộ tẩy, dứt khoát không nói gì cả, nàng ghét Ổ Tương Đình vạch trần nàng, càng ghét hơn khi Ổ Tương Đình dùng giọng điệu đó để nói chuyện với nàng.
Nàng tự đánh mình, liên quan gì đến hắn? Vậy mà hắn lại lôi cái dáng vẻ tra hỏi ra, hừ.
Sương Sương nghĩ như vậy, chỉ nhìn vẻ mặt nàng cũng có thể đoán ra được mấy phần.
Ổ Tương Đình nhìn thấy biểu tình của Sương Sương thì ánh mắt càng thêm lạnh lùng, hắn thả cằm Sương Sương ra, không nói thêm lời nào trực tiếp rời đi.
Sương Sương thấy hắn bất ngờ bỏ đi, ban đầu thì hơi sửng sốt, sau đó liền hừ lạnh một tiếng.
Nếu như Ổ Tương Đình không đến, Đỗ Nương sẽ tin lời nàng, nhất định sẽ trừng phạt Tuyết Tàm, bây giờ biến thành nàng tự bày trò, chắc chắn Đỗ Nương sẽ phạt nàng.
Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Sương Sương lập tức xấu đi, càng cảm thấy Ổ Tương Đình chính là trời sinh xung khắc với nàng.
***
Nhưng khiến cho Sương Sương kinh ngạc chính là, Tuyết Tàm vẫn bị phạt, nàng ta bị tước vị trí đầu bảng trong mười hai hoa khôi, phải xuống làm hoa nương bình thường.
Đèn lồng treo bức hoạ mười hai vị hoa khôi ở cửa vào Thược Kim Quật cũng được đổi, bổ sung thêm một vị hoa khôi vừa treo biển hành nghề năm nay.
Ở Thược Kim Quật thì việc từ hoa khôi biến thành hoa nương bình thường, đó không phải là chuyện nhỏ, đãi ngộ chính là khác nhau một trời một vực.
Trước đây là Tuyết Tàm chọn khách nhân, bây giờ nàng ta trở thành hoa nương bình thường, liền biến thành khách nhân chọn nàng ta, nói cách khác khi giá trị bản thân nàng ta bị kéo thấp, những khách nhân trước đây không được gặp nàng ta, hiện giờ đã có thể gặp được.
Ngoài điều này ra thì mọi thứ ăn ở của Tuyết Tàm đều kém hơn, chưa nói tới việc nàng ta phải đổi phòng, trước kia một tháng nàng ta có thể ngồi thuyền hoa đi dạo rất nhiều lần, bây giờ căn bản không được phép nữa.
Đối với việc này, Liên Đại đặc biệt vui vẻ: "Sương Sương tỷ tỷ, tỷ thật quá thông minh, Đỗ Nương mặc kệ Tuyết Tàm tỷ tỷ cầu xin ra sao cũng đều không hề để ý." Sau đó cô bé thấp giọng nói: "Muội nghe nói, Đỗ Nương bảo chưởng sự xử phạt, trên mặt Tuyết Tàm tỷ tỷ ít nhất phải lãnh hai mươi cái tát, bây giờ vẫn còn phải ở trong từ đường chịu phạt."
Sương Sương nghe xong thì cả kinh, rõ ràng trò lừa bịp của nàng đã bị nhìn thấu từ ngày hôm qua, tại sao Tuyết Tàm vẫn còn bị phạt? Hơn nữa Đỗ Nương luôn coi Tuyết Tàm là cây hái ra tiền, sao có thể hạ thủ ác như vậy, còn vả mặt nữa.
Nhưng Sương Sương cũng chỉ thấy hơi kỳ lạ thôi chứ không có tâm trạng nào mà quan tâm đến chuyện của Tuyết Tàm, bởi vì nàng cũng bị phạt.
Đỗ Nương nói hai người nàng và Tuyết Tàm chỉ vì chút chuyện nhỏ mà gây chuyện, Tuyết Tàm bị phạt, nàng cũng trốn không thoát.
Hình phạt của nàng chính là ngâm nước thuốc.
Vất vả lắm mới được ngừng ngâm thuốc giờ lại phải ngâm lại, Sương Sương vô cùng bất mãn, mà chưởng sự lại cười nhạo Sương Sương: "Đỗ Nương đối xử với Sương Sương của chúng ta thật tốt, trên mặt có vài vết máu thôi đã phải đi ngâm nước thuốc, haizz."
Sương Sương nghe nói vậy thì không nhịn được hỏi: "Tắm thuốc này có thể khiến vết thương lành lại sao?"
"Tất nhiên." Chưởng sự nói: "Đừng nói đến mấy vết máu của ngươi, ngay cả những vết sẹo cũ từ trước đó, chỉ cần tắm mấy ngày thôi là cũng sẽ khá hơn, nếu không tại sao trên người mấy cô nương ở đây đều không ai có dù chỉ một vết sẹo chứ."
Nhưng thực sự là ngâm nước thuốc rất khổ sở.
Khi ngâm xong càng khó chịu hơn, vì khi vừa ngâm xong, thân thể sẽ đặc biệt nhạy cảm, không những nhạy cảm mà còn không có chút sức lực nào, mỗi lần ngâm xong đều phải cần Liên Đại đỡ nàng về phòng.
Thế nhưng đúng là ngâm nước thuốc rất có tác dụng, Sương Sương mới chỉ ngâm một ngày mà tất cả dấu vết trên mặt nàng đều đã biến mất, nhưng Đỗ Nương đã ra lệnh, Sương Sương phải ngâm tròn bảy ngày mới được.
***
Ngày hôm đó sau khi ngâm nước thuốc xong, Sương Sương khoác một tấm áo choàng ra ngoài kiện áo trong, Liên Đại đỡ nàng về phòng, chẳng qua là khi vừa tới cửa, Liên Đại bỗng a một tiếng.
"Sương Sương tỷ tỷ, muội... muội nhớ ra quên chưa cầm hoa tai của Sương Sương tỷ tỷ về, bây giờ muội... đi lấy ngay lập tức." Liên Đại cười khan với Sương Sương: "Sương Sương tỷ tỷ tự đi vào một mình nhé."
"Mau đi đi." Sương Sương thuận miệng nói.
Nàng đi vào phòng, vừa mới vào phòng, nàng liền cởi áo choàng ra.
Lúc này Sương Sương chỉ muốn nằm lên giường ngủ một giấc, nàng cởi áo choàng rồi đi vào gian trong, vừa vào liền dừng bước, bởi nàng nhìn thấy Ổ Tương Đình.
Ổ Tương Đình cũng nhìn thấy Sương Sương, gương mặt xinh đẹp không hề có biểu tình dư thừa nào khác, chỉ là khi nhìn thấy Sương Sương, ánh mắt lặng lẽ sẫm lại.
"Lại đây." Hắn nhẹ giọng nói.
Sương Sương nghe lời này thì vội lui về phía sau một bước, nàng vừa lui liền khựng lại, sau đó có chút ảo não cắn môi.
Dĩ nhiên là Ổ Tương Đình đã chú ý tới hành động này của Sương Sương, ngón tay khẽ gõ hai cái lên mặt bàn, tỏ vẻ rằng hắn không kiên nhẫn được nữa.
Sương Sương chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới, vừa mới đến gần Ổ Tương Đình, nàng liền bị đối phương bế ngang lên, Sương Sương sợ đến tái mặt.
Thấy Ổ Tương Đình muốn bế nàng lên giường thì lại sợ đến mức không chịu nổi, nàng vội vàng đấu tranh: "Không, không được, ta không muốn lên giường."
Ổ Tương Đình hơi dừng bước chân, hắn nhìn Sương Sương, giọng nói trầm thấp: "Không muốn lên giường?"
Sương Sương gật đầu lia lịa, nàng không phải người ngu, Ổ Tương Đình muốn bế nàng lên giường, trên giường rất nguy hiểm!
Sương Sương vừa mới gật đầu xong thì chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
"Không lên giường cũng được."
Sương Sương còn chưa hiểu tại sao Ổ Tương Đình lại cười thì đã bị hắn bế tới chỗ cửa sổ. Sương Sương được đặt xuống, nhưng vừa mới ngồi xuống, nàng liền nghe thấy hai tiếng "rắc rắc", một cánh tay của nàng bị khoá lên đỉnh đầu.
Nàng khiếp sợ nhìn sang, mới phát hiện nơi đó có một cơ quan, cơ quan lộ ra, liền xuất hiện một cái gông xích.
"KHÔNG!" Sương Sương sợ tới mức biến sắc, nhưng nàng căn bản không thoát ra khỏi cái gông kia, thậm chí vì nàng vừa mới ngâm nước thuốc nên cả người như nhũn ra.
Sương Sương giãy giụa không thoát được, không thể làm gì khác là nhìn về phía Ổ Tương Đình.
Hôm nay Ổ Tương Đình không buộc hết tóc lên mà chỉ buộc một nửa, hơn phân nửa mái tóc còn lại xoã rối tung ở sau lưng, còn có cả mấy lọn tóc nghịch ngợm bay lên đằng trước.
Xiêm áo lụa xanh càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn, Ổ Tương Đình thật sự quá đẹp, nhất là đôi mắt đào hoa quyến rũ kia, đuôi mắt vểnh lên, không nhiễm mà hồng, nốt ruồi son nơi khoé mắt giống như là giọt máu nhỏ, gương mặt này của hắn quá âm u yêu dị, mà lúc này đôi mắt kia lại giống hệt như mắt rắn, do nhìn thấy con mồi nên lẳng lặng sẫm lại.
Hắn từ từ tiến lại gần con mồi của mình, dùng cái đuôi quấn lấy đối phương, cuối cùng chậm rãi, từng chút từng chút một ăn đối phương.
Sương Sương sợ muốn chết, mấy lần trước Ổ Tương Đình chỉ ôm nàng, cùng lắm là hôn nàng, nhưng hôm nay... nàng ngửi được hơi thở không giống với bình thường.
"Ổ thiếu gia, vì sao lại trói ta?" Giọng nói của Sương Sương cũng lộ rõ sự khẩn trương của nàng, do vừa mới tắm xong nên tóc nàng xoã tung, cũng chỉ mặc mỗi áo trong màu trắng, gương mặt vì ngâm nước thuốc nên hơi ửng đỏ. Hiện tại nhìn Sương Sương không giống với khi nàng ăn mặc lộng lẫy, nếu như nói khi trang điểm ăn mặc lộng lẫy là khôi giáp của Sương Sương, thì lúc này nàng chính là binh lính bị buộc phải cởi bỏ khôi giáp. Cũng giống như con trai bị cưỡng ép cạy mở ra lớp vỏ cứng, để lộ ra phần bên trong mềm mại.
Không giống với ngày thường, bây giờ gương mặt nàng còn đâu vẻ cao ngạo, nàng yếu ớt không chịu nổi một kích, nhưng cũng chính vì dáng vẻ hiện tại của nàng không giống với trước đây mà càng khiến cho người ta không sao rời mắt khỏi.
Ngày thường nàng luôn nhìn người khác bằng ánh mắt ngạo mạn, cho dù có cố đè nén tính tình để tỏ vẻ dịu dàng, nhưng cũng có thể khiến người ta nhìn thấu sơ hở giấu bên trong.
Nàng đang rất sợ.
Sương Sương cảm thấy lần này còn đáng sợ hơn nhiều cái đêm mà nàng ở chung với Ổ Tương Đình, đêm hôm đó nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng Ổ Tương Đình không có hứng thú với nàng, nhưng hôm nay, nàng thấy ánh mắt của đối phương trở nên đáng sợ vô cùng, đáng sợ hơn tất cả những lần trước.
Tại sao lúc Ổ Tương Đình không uống rượu còn đáng sợ hơn cả lúc hắn uống rượu?
Ổ Tương Đình đưa tay lên sờ sờ má trái của Sương Sương, từ khoé mắt trượt xuống dưới cổ, da thịt những nơi được chạm vào trơn mềm đến mức làm người ta kinh ngạc.
Sương Sương không nhịn được mà khẽ run, muốn tránh khỏi bàn tay của đối phương, nhưng Ổ Tương Đình đã nhanh hơn một bước, cẳng chân dài của hắn trực tiếp tách hai chân Sương Sương ra.
Hắn đẩy Sương Sương lên tường.
Hết chương 12.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Trong phòng chỉ còn lại Ổ Tương Đình và Sương Sương.
Sương Sương dè dặt nhìn đối phương, lúc này tay nàng vẫn còn đang ở trong tay Ổ Tương Đình. Có thể dễ dàng nhìn thấy nỗi sợ hãi và khẩn trương trong mắt nàng, nàng sợ đối phương nhìn thấu trò lừa bịp của mình.
"Mặt bị người ta đánh?" Bàn tay còn lại của Ổ Tương Đình đưa lên sờ đầu Sương Sương, mái tóc Sương Sương đen mềm như lụa, suôn mượt còn sáng bóng, hắn vuốt ve đầu Sương Sương chẳng khác nào đang sờ đầu một con vật nhỏ.
Hành động này thường thể hiện tính chiếm hữu cùng xâm phạm, dường như Ổ Tương Đình là chủ nhân, mà người làm chủ nhân như hắn đang dạy dỗ sủng vật không nghe lời của mình.
Người đang bị dạy dỗ -- Sương Sương, thật ra thì nàng không quá thích hành động này, hành động này của Ổ Tương Đình khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ nàng không còn cách nào khác.
"Ừm." Sương Sương nhỏ giọng đáp một tiếng.
"Ai đánh?" Ổ Tương Đình tiếp tục hỏi.
Sương Sương hơi chần chừ, cuối cùng vẫn kiên định nói là do Tuyết Tàm động thủ.
Lời nàng vừa nói ra, Ổ Tương Đình liền cười một tiếng, tiếng cười kia không hề vui vẻ.
Trong lòng Sương Sương lộp bộp, Ổ Tương Đình phát hiện ra rồi sao? Nhưng tại sao hắn lại phát hiện được?
Ổ Tương Đình một lần nữa nắm lấy cằm Sương Sương, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo: "Nàng ta dùng tay nào đánh ngươi?"
"Tay phải." Thực sự là Tuyết Tàm đã dùng tay phải.
"Nhưng vết thương trên mặt ngươi lại không phải do tay phải gây ra." Ngón tay Ổ Tương Đình khẽ cọ cọ lên cái cằm trắng nõn của Sương Sương, giọng nói ung dung thong thả: "Có phải nhớ nhầm rồi hay không?"
Trong nháy mắt kia Sương Sương liền cảm thấy mình xong rồi.
Khi ấy nàng tự đánh mình, bởi vì thuận tay nên đã dùng tay trái đánh lên má trái của mình, mà Tuyết Tàm lại dùng tay phải đánh má trái của nàng.
"Tại sao không nói gì?" Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn Sương Sương, động tác càng thêm dịu dàng, nhưng giọng nói lạnh lẽo như băng.
Sương Sương biết mình đã hoàn toàn lộ tẩy, dứt khoát không nói gì cả, nàng ghét Ổ Tương Đình vạch trần nàng, càng ghét hơn khi Ổ Tương Đình dùng giọng điệu đó để nói chuyện với nàng.
Nàng tự đánh mình, liên quan gì đến hắn? Vậy mà hắn lại lôi cái dáng vẻ tra hỏi ra, hừ.
Sương Sương nghĩ như vậy, chỉ nhìn vẻ mặt nàng cũng có thể đoán ra được mấy phần.
Ổ Tương Đình nhìn thấy biểu tình của Sương Sương thì ánh mắt càng thêm lạnh lùng, hắn thả cằm Sương Sương ra, không nói thêm lời nào trực tiếp rời đi.
Sương Sương thấy hắn bất ngờ bỏ đi, ban đầu thì hơi sửng sốt, sau đó liền hừ lạnh một tiếng.
Nếu như Ổ Tương Đình không đến, Đỗ Nương sẽ tin lời nàng, nhất định sẽ trừng phạt Tuyết Tàm, bây giờ biến thành nàng tự bày trò, chắc chắn Đỗ Nương sẽ phạt nàng.
Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Sương Sương lập tức xấu đi, càng cảm thấy Ổ Tương Đình chính là trời sinh xung khắc với nàng.
***
Nhưng khiến cho Sương Sương kinh ngạc chính là, Tuyết Tàm vẫn bị phạt, nàng ta bị tước vị trí đầu bảng trong mười hai hoa khôi, phải xuống làm hoa nương bình thường.
Đèn lồng treo bức hoạ mười hai vị hoa khôi ở cửa vào Thược Kim Quật cũng được đổi, bổ sung thêm một vị hoa khôi vừa treo biển hành nghề năm nay.
Ở Thược Kim Quật thì việc từ hoa khôi biến thành hoa nương bình thường, đó không phải là chuyện nhỏ, đãi ngộ chính là khác nhau một trời một vực.
Trước đây là Tuyết Tàm chọn khách nhân, bây giờ nàng ta trở thành hoa nương bình thường, liền biến thành khách nhân chọn nàng ta, nói cách khác khi giá trị bản thân nàng ta bị kéo thấp, những khách nhân trước đây không được gặp nàng ta, hiện giờ đã có thể gặp được.
Ngoài điều này ra thì mọi thứ ăn ở của Tuyết Tàm đều kém hơn, chưa nói tới việc nàng ta phải đổi phòng, trước kia một tháng nàng ta có thể ngồi thuyền hoa đi dạo rất nhiều lần, bây giờ căn bản không được phép nữa.
Đối với việc này, Liên Đại đặc biệt vui vẻ: "Sương Sương tỷ tỷ, tỷ thật quá thông minh, Đỗ Nương mặc kệ Tuyết Tàm tỷ tỷ cầu xin ra sao cũng đều không hề để ý." Sau đó cô bé thấp giọng nói: "Muội nghe nói, Đỗ Nương bảo chưởng sự xử phạt, trên mặt Tuyết Tàm tỷ tỷ ít nhất phải lãnh hai mươi cái tát, bây giờ vẫn còn phải ở trong từ đường chịu phạt."
Sương Sương nghe xong thì cả kinh, rõ ràng trò lừa bịp của nàng đã bị nhìn thấu từ ngày hôm qua, tại sao Tuyết Tàm vẫn còn bị phạt? Hơn nữa Đỗ Nương luôn coi Tuyết Tàm là cây hái ra tiền, sao có thể hạ thủ ác như vậy, còn vả mặt nữa.
Nhưng Sương Sương cũng chỉ thấy hơi kỳ lạ thôi chứ không có tâm trạng nào mà quan tâm đến chuyện của Tuyết Tàm, bởi vì nàng cũng bị phạt.
Đỗ Nương nói hai người nàng và Tuyết Tàm chỉ vì chút chuyện nhỏ mà gây chuyện, Tuyết Tàm bị phạt, nàng cũng trốn không thoát.
Hình phạt của nàng chính là ngâm nước thuốc.
Vất vả lắm mới được ngừng ngâm thuốc giờ lại phải ngâm lại, Sương Sương vô cùng bất mãn, mà chưởng sự lại cười nhạo Sương Sương: "Đỗ Nương đối xử với Sương Sương của chúng ta thật tốt, trên mặt có vài vết máu thôi đã phải đi ngâm nước thuốc, haizz."
Sương Sương nghe nói vậy thì không nhịn được hỏi: "Tắm thuốc này có thể khiến vết thương lành lại sao?"
"Tất nhiên." Chưởng sự nói: "Đừng nói đến mấy vết máu của ngươi, ngay cả những vết sẹo cũ từ trước đó, chỉ cần tắm mấy ngày thôi là cũng sẽ khá hơn, nếu không tại sao trên người mấy cô nương ở đây đều không ai có dù chỉ một vết sẹo chứ."
Nhưng thực sự là ngâm nước thuốc rất khổ sở.
Khi ngâm xong càng khó chịu hơn, vì khi vừa ngâm xong, thân thể sẽ đặc biệt nhạy cảm, không những nhạy cảm mà còn không có chút sức lực nào, mỗi lần ngâm xong đều phải cần Liên Đại đỡ nàng về phòng.
Thế nhưng đúng là ngâm nước thuốc rất có tác dụng, Sương Sương mới chỉ ngâm một ngày mà tất cả dấu vết trên mặt nàng đều đã biến mất, nhưng Đỗ Nương đã ra lệnh, Sương Sương phải ngâm tròn bảy ngày mới được.
***
Ngày hôm đó sau khi ngâm nước thuốc xong, Sương Sương khoác một tấm áo choàng ra ngoài kiện áo trong, Liên Đại đỡ nàng về phòng, chẳng qua là khi vừa tới cửa, Liên Đại bỗng a một tiếng.
"Sương Sương tỷ tỷ, muội... muội nhớ ra quên chưa cầm hoa tai của Sương Sương tỷ tỷ về, bây giờ muội... đi lấy ngay lập tức." Liên Đại cười khan với Sương Sương: "Sương Sương tỷ tỷ tự đi vào một mình nhé."
"Mau đi đi." Sương Sương thuận miệng nói.
Nàng đi vào phòng, vừa mới vào phòng, nàng liền cởi áo choàng ra.
Lúc này Sương Sương chỉ muốn nằm lên giường ngủ một giấc, nàng cởi áo choàng rồi đi vào gian trong, vừa vào liền dừng bước, bởi nàng nhìn thấy Ổ Tương Đình.
Ổ Tương Đình cũng nhìn thấy Sương Sương, gương mặt xinh đẹp không hề có biểu tình dư thừa nào khác, chỉ là khi nhìn thấy Sương Sương, ánh mắt lặng lẽ sẫm lại.
"Lại đây." Hắn nhẹ giọng nói.
Sương Sương nghe lời này thì vội lui về phía sau một bước, nàng vừa lui liền khựng lại, sau đó có chút ảo não cắn môi.
Dĩ nhiên là Ổ Tương Đình đã chú ý tới hành động này của Sương Sương, ngón tay khẽ gõ hai cái lên mặt bàn, tỏ vẻ rằng hắn không kiên nhẫn được nữa.
Sương Sương chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới, vừa mới đến gần Ổ Tương Đình, nàng liền bị đối phương bế ngang lên, Sương Sương sợ đến tái mặt.
Thấy Ổ Tương Đình muốn bế nàng lên giường thì lại sợ đến mức không chịu nổi, nàng vội vàng đấu tranh: "Không, không được, ta không muốn lên giường."
Ổ Tương Đình hơi dừng bước chân, hắn nhìn Sương Sương, giọng nói trầm thấp: "Không muốn lên giường?"
Sương Sương gật đầu lia lịa, nàng không phải người ngu, Ổ Tương Đình muốn bế nàng lên giường, trên giường rất nguy hiểm!
Sương Sương vừa mới gật đầu xong thì chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
"Không lên giường cũng được."
Sương Sương còn chưa hiểu tại sao Ổ Tương Đình lại cười thì đã bị hắn bế tới chỗ cửa sổ. Sương Sương được đặt xuống, nhưng vừa mới ngồi xuống, nàng liền nghe thấy hai tiếng "rắc rắc", một cánh tay của nàng bị khoá lên đỉnh đầu.
Nàng khiếp sợ nhìn sang, mới phát hiện nơi đó có một cơ quan, cơ quan lộ ra, liền xuất hiện một cái gông xích.
"KHÔNG!" Sương Sương sợ tới mức biến sắc, nhưng nàng căn bản không thoát ra khỏi cái gông kia, thậm chí vì nàng vừa mới ngâm nước thuốc nên cả người như nhũn ra.
Sương Sương giãy giụa không thoát được, không thể làm gì khác là nhìn về phía Ổ Tương Đình.
Hôm nay Ổ Tương Đình không buộc hết tóc lên mà chỉ buộc một nửa, hơn phân nửa mái tóc còn lại xoã rối tung ở sau lưng, còn có cả mấy lọn tóc nghịch ngợm bay lên đằng trước.
Xiêm áo lụa xanh càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn, Ổ Tương Đình thật sự quá đẹp, nhất là đôi mắt đào hoa quyến rũ kia, đuôi mắt vểnh lên, không nhiễm mà hồng, nốt ruồi son nơi khoé mắt giống như là giọt máu nhỏ, gương mặt này của hắn quá âm u yêu dị, mà lúc này đôi mắt kia lại giống hệt như mắt rắn, do nhìn thấy con mồi nên lẳng lặng sẫm lại.
Hắn từ từ tiến lại gần con mồi của mình, dùng cái đuôi quấn lấy đối phương, cuối cùng chậm rãi, từng chút từng chút một ăn đối phương.
Sương Sương sợ muốn chết, mấy lần trước Ổ Tương Đình chỉ ôm nàng, cùng lắm là hôn nàng, nhưng hôm nay... nàng ngửi được hơi thở không giống với bình thường.
"Ổ thiếu gia, vì sao lại trói ta?" Giọng nói của Sương Sương cũng lộ rõ sự khẩn trương của nàng, do vừa mới tắm xong nên tóc nàng xoã tung, cũng chỉ mặc mỗi áo trong màu trắng, gương mặt vì ngâm nước thuốc nên hơi ửng đỏ. Hiện tại nhìn Sương Sương không giống với khi nàng ăn mặc lộng lẫy, nếu như nói khi trang điểm ăn mặc lộng lẫy là khôi giáp của Sương Sương, thì lúc này nàng chính là binh lính bị buộc phải cởi bỏ khôi giáp. Cũng giống như con trai bị cưỡng ép cạy mở ra lớp vỏ cứng, để lộ ra phần bên trong mềm mại.
Không giống với ngày thường, bây giờ gương mặt nàng còn đâu vẻ cao ngạo, nàng yếu ớt không chịu nổi một kích, nhưng cũng chính vì dáng vẻ hiện tại của nàng không giống với trước đây mà càng khiến cho người ta không sao rời mắt khỏi.
Ngày thường nàng luôn nhìn người khác bằng ánh mắt ngạo mạn, cho dù có cố đè nén tính tình để tỏ vẻ dịu dàng, nhưng cũng có thể khiến người ta nhìn thấu sơ hở giấu bên trong.
Nàng đang rất sợ.
Sương Sương cảm thấy lần này còn đáng sợ hơn nhiều cái đêm mà nàng ở chung với Ổ Tương Đình, đêm hôm đó nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng Ổ Tương Đình không có hứng thú với nàng, nhưng hôm nay, nàng thấy ánh mắt của đối phương trở nên đáng sợ vô cùng, đáng sợ hơn tất cả những lần trước.
Tại sao lúc Ổ Tương Đình không uống rượu còn đáng sợ hơn cả lúc hắn uống rượu?
Ổ Tương Đình đưa tay lên sờ sờ má trái của Sương Sương, từ khoé mắt trượt xuống dưới cổ, da thịt những nơi được chạm vào trơn mềm đến mức làm người ta kinh ngạc.
Sương Sương không nhịn được mà khẽ run, muốn tránh khỏi bàn tay của đối phương, nhưng Ổ Tương Đình đã nhanh hơn một bước, cẳng chân dài của hắn trực tiếp tách hai chân Sương Sương ra.
Hắn đẩy Sương Sương lên tường.
Hết chương 12.