Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Diệt vong
Dây đỏ!
Sợi dây đỏ ấy hãy còn nhỏ máu, ba người còn lại sợ đến run cả chân, họ vừa thét lên vừa lùi về phía sau, nhưng La Ngọc An lại vội chạy về phía trước định chạm tới dây đỏ. Đáng tiếc tay cô lại xuyên qua nó, cô không thể chạm tới sợi dây đỏ ấy được.
Dẫu đã đoán được từ trước nhưng La Ngọc An vẫn không cam tâm, cô quay lại nhìn về phía điện thờ trống rỗng. Nếu vẫn còn dây đỏ, vậy có nghĩa là nhị ca hẳn vẫn ở đây! Cô còn tưởng nhà cổ đã thế này rồi, có lẽ thị tộc Tần đã sa sút, nhị ca cũng đã tiêu tan.
“Chuyện gì vậy? Đại Uy?!”
“Có người chết, có người chết, Đại Uy chết rồi!”
Trong tiếng thét hoảng sợ chói tai không mạch lạc, một bóng hình xuất hiện trong bàn thờ ảm đạm, cái bóng đung đưa, vạt áo dài kéo lê trên mặt đất, thấp thoáng thấp thoáng rồi lại biến mất. Lần này không chỉ ba người kia mà ngay cả La Ngọc An đều nhìn thấy, chưa kể đến chuyện La Ngọc An còn nhìn rõ hơn cả họ nữa.
Ấy là dáng vẻ đáng sợ cô chưa từng thấy bao giờ, bên trong bộ đồ trắng lúc nhúc những hắc khí và dây rợ, ngay cả tóc ngài cũng biến thành thứ gì đó như rắn cứ ngọ nguậy liên hồi, sợi gì đó màu đen chảy ra từ trong bộ đồ trắng, trườn mình lung tung trên mặt đất. Nếu không phải còn được bộ đồ trắng kia bao bọc, thì vật thể vô cùng bất ổn định này gần như không hợp nổi thành hình người.
Ngài chầm chậm quay“đầu”lại trong tiếng thét chói tai, trên“gương mặt”đen ngòm không thấy nổi ngũ quan thỉnh thoảng mới nhô lên sợi gì đó đen đen, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm không biết tới từ đâu, gợi cảm giác kinh dị đến nổi da gà.
Dường như chú ý tới tiếng thét của ba người ngoài sân, ngài bước khỏi điện thờ, tiến ra ngoài. Trong lúc này, cái không khí tối tăm u ám trong bàn thờ dường như cũng gắn chặt bên ngài mà di chuyển từ trong ra bên ngoài.
Ngài đứng đâu, màu đen kịt như đêm đen cũng theo tới đó, chẳng mấy chốc, khoảng trời quanh sân đều đã xám xịt như bầu trời sắp nổi cơn giông.
“Lạch cạch.”
Từng nhóm từng nhóm dây đen mấp máy rơi khỏi người ngài, chúng như có linh hồn mà trườn tới chỗ ba người kia.
“Không được… Quái vật! Đừng tới đây!” Cô gái tóc ngắn như phát điên, quá sợ hãi trước khung cảnh ấy, cô ta quên mất việc tên con trai chẳng hiểu sao bước qua cửa lại mất đầu, cứ thế phóng ra cửa mà không nghĩ ngợi gì, vì thế mà một giây sau, cô ta đã bị cắt thành từng khối, máu me phun tung tóe khắp nơi.
Chẳng biết tự lúc nào, trên cửa lại mắc thêm tận mấy sợi dây mảnh.
Còn đôi nam nữ nọ đã không thể thét lên nổi nữa, họ hoảng sợ và tuyệt vọng tột độ, trơ mắt nhìn“vật có hình người”càng ngày càng tiến sát lại gần, không biết có thể trốn ở đâu được nữa.
Thị Thần nhấc“tay” —— là một đống dây nhúc nhích trong đám hắc khí – lên, đặt trên đầu cậu trai tên Lưu Nguyên Đông.
“Là đám trẻ tộc Tần ta trở về đấy ư.” Giọng nói kỳ dị chui ra từ những sợi dây.
“Không phải mất rồi.” Ngài lẩm bẩm, giọng nói không chút trập trùng vang vọng, cậu con trai bị những sợi dây đen và đám hắc khí chạm phải run lên bần bật, đột nhiên cậu ta phát ra tiếng thở dốc như sắp chết, máu tươi rào rạt chảy xuống từ trên đầu, cậu ta không còn động đậy được nữa. Cả cơ thể bị cắt nát, cùng lúc đó, mỗi một khối thịt và giọt máu đều bị đám dây đen đói khát ấy ăn bằng hết.
Dây đen uống máu ăn thịt đỏ trở lại trong phút chốc, nhưng nhanh thôi, sắc đỏ ấy lại bị màu đen nuốt chửng. La Ngọc An thấy vậy, không hiểu sao lại nghĩ đến một cụm từ —— ô nhiễm.
Nhị ca bị ô nhiễm ư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Là đám trẻ tộc Tần ta trở về đấy ư.” Ăn sạch một người, Thị Thần lại hỏi Lâm Lạc – cô gái duy nhất còn sống.
Lâm Lạc sợ đến mức đầu óc trống rỗng, nhưng cô bé vẫn kiên cường lên tiếng trả lời ngài, có lẽ cô bé hiểu nhầm rằng, chỉ cần đáp có là sẽ không bị giết nên run rẩy nói: “Phải, phải ạ.”
Đám dây đen co quắp trên đầu cô bé. Giọng Thị Thần không hiểu sao lại dịu dàng đến kỳ dị, ngài nói: “Không phải mất rồi.”
“Đừng giết tô —— a a —— “
Đám dây đen cuồn cuộn bỗng nhuốm sắc đỏ. Ban đầu những sợi dây đỏ mắc trên cửa cũng thế, chúng cắt đứt đầu người, nhiễm máu tươi nên mới rộ sắc đỏ trong phút giây ngắn ngủi, bây giờ, chúng đã lại biến trở về màu đen rồi.
Nhị ca đã hoàn toàn thay đổi ăn nốt hai thi thể còn lại, La Ngọc An đứng sau lưng ngài, nhìn ngài quanh quẩn đâu đây như đang tìm gì đó, cuối cùng lại từ từ quay lại bàn thờ, biến mất trong vùng tăm tối.
La Ngọc An đứng tại chỗ, nhìn bầu trời giông bão nhanh chóng luân chuyển đổi thay, tòa nhà cổ vắng lặng bị bỏ hoang này đã chết từ lâu, chỉ khi nào có một nhóm người nào đó tới đây, mới lại có thể phục sinh trong thoáng chốc.
“Ôi… Các cậu xem căn phòng này nè, khá quá đi mất, hay tối nay mình ngủ lại đây đi, nơi này có vẻ vẫn còn được giữ gìn khá tốt đấy.”
“Xung quanh toàn những kiến trúc cổ kính thôi, mình cứ để đồ ở đây rồi đi dạo loanh quanh trước đi.”
“Nơi này đẹp thật đấy, sao trước kia không ai phát hiện ra nó nhỉ?”
Hơi thở và giọng nói của con người kinh động đến quỷ thần đang say giấc. La Ngọc An thấy trên bàn thờ ảm đạm lại xuất hiện bóng dáng vặn vẹo ấy. Ngài cũng giống như lần trước, cắn nuốt tất cả những kẻ đi vào tòa nhà này. Hiển nhiên, ngài đã không còn tuân thủ nguyên tắc “chỉ cắn nuốt Ác” nữa rồi.
Có người nói sau lưng cô: “Trước lúc này, đã xảy ra chuyện gì ấy nhỉ.”
La Ngọc An kinh hãi quay đầu lại, cô thấy mèo đen cười quỷ quyệt phi thăng tới chỗ mình. Hoa mắt, cô lại đứng trước cổng chính nhà cổ, lúc này cổng tòa nhà cổ đã mới hơn, gần giống với hình dáng trong ấn tượng của cô, cũng không đổ nát tan hoang như cảnh khi trước.
Lúc này trước cổng nhà cổ vô cùng ầm ĩ, chen chúc cả người lẫn xe, hỗn loạn như cái chợ.
“Có lẽ giờ mọi người đã tin tôi rồi đúng không, Thị Thần của chúng ta, vốn dĩ đã bị ô nhiễm từ hai trăm năm trước khi tự cắn nuốt tộc nhân thị tộc chúng ta rồi, nó đã sa đọa thành quái vật!” Tần Trĩ trông tầm hai lăm hai sáu tuổi đứng trước đám đông, gã hùng hồn nói, “Nó lợi dụng cái gọi là chúc phúc trẻ sơ sinh, làm ô nhiễm trẻ sơ sinh trong tộc, khiến chúng vô thức bị khống chế về mặt tư tưởng, cuồng tín mà bảo vệ nó, chúng ta không thể bị nó không chế như vậy nữa!”
“Đám tộc lão cố chấp đã chết hết rồi, những tộc nhân do nó khống chế cũng bị diệt trừ rồi, chỉ cần hôm nay chúng ta có thể hủy hoại nó hoàn toàn thì về sau sẽ không bị nó khống chế nữa, chúng ta sẽ được tự do!”
Trên gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ cuồng nhiệt và hưng phấn, chúng đều là người thị tộc Tần, nhưng La Ngọc An chẳng thấy ai quen mặt. Những người này cầm vũ khí, vọt vào nhà cổ dưới sự dẫn dắt của Tần Trĩ.
“Nơi mà trước kia chúng ta không có tư cách bước vào, nay hãy để chúng ta phá hủy nó! Như phá hủy con quái vật mục nát đấy vậy!”
Bọn chúng điên cuồng phá phách, cướp bóc, thiêu rụi mọi thứ, cảm xúc mãnh liệt giống cơn thủy triều hùng vĩ, khí thế hung hăng không ai cản nổi. Cứ vậy, chúng xông vào trong điện thờ, hai vị thị nữ đã bạc đầu liều mạng ngăn chúng lại, lớn tiếng quát đám đông, đặc biệt là Tần Trĩ, “Bọn ta bồi dưỡng mày như thế, Tần Trĩ, sao mày có thể làm ra chuyện như thế được!”
Tần Trĩ bước tới đẩy họ ra, cười lạnh: “Hai con chó săn của quái vật mà thôi, đã bị nó khống chế hoàn toàn mất rồi.”
Có người trói hai vị thị nữ ở một bên, còn Tần Trĩ dẫn người đi vào trong bàn thờ, thấy Thị Thần đã kết thành kén. Gã nhìn cái kén đó, không lộ vẻ chần chờ hay sợ hãi như những người khác, mà là vẻ căm hận khôn cùng, gã giương lê, thọc vào trong đó không chút do dự.
“Tất cả xông lên, hôm nay chúng ta cùng xé thứ này ra! Nó vừa cắn nuốt Lương Thị Thần, giờ là lúc nó yếu nhất, không thể phản kháng chúng ta được đâu!”
Mấy tên suýt soát bằng tuổi gã đồng tình trước tiên, chúng xông lên cắt cái kén đỏ ra. Cuối cùng, chúng mổ ra một bức tượng thần bằng gốm bên trong cái kén. Trên ngực tượng gốm có một vết nứt đang không ngừng trào ra hắc khí.
Tần Trĩ giơ lê lên, gã cắm vào khe hở đó, “Hôm nay chúng ta phải đập nát thứ này!”
“Đập nát nó! Đập nát nó!”
Hai vị thị nữ già nua kêu gào thê thảm, lại không thể ngăn lại đám người hung hãn, chúng như bị điên, cứ thế đập tượng thần không ngừng nghỉ.
“Dừng tay! Bọn mi dừng tay lại ngay!”
“Bọn mi chắc chắn sẽ bị nguyền rủa!”
Hai vị thị nữ già bị một gã trẻ đang kích động đá ngã lăn ra đất, họ thở dồn dập, trong lúc hỗn loạn đã tắt thở từ lúc nào. Mà tượng thần vốn cứng cáp không thể nào phá nổi, theo cơn phá phách điên cuồng của tộc nhân thị tộc Tần, đã nứt một khe rồi lại thêm một khe nữa.
Tần Trĩ thấy thế bèn tỏ ra mừng rỡ, gã càng chắc mình đã nghĩ đúng, “Phải thế chứ, quả nhiên là vậy, chỉ có người thị tộc Tần mới có thể hủy hoại Tần Thị Thần!”
“Rắc —— xoạt —— “
Tượng thần hoàn toàn vỡ nát.
Tần Trĩ còn chưa kịp reo hò tuyên bố thắng lợi, màu đen ngòm vô tận đã tràn ra bao trùm toàn bộ nhà cổ.
“Cái gì đây?”
“Đây, đây không phải Thị Thần đấy chứ?”
“Chẳng phải đập nát tượng thần thì Thị Thần sẽ biến mất ư, chuyện gì thế này?”
Đám người kích động thoáng tỉnh táo lại, họ bắt đầu thấy sợ, nhưng tiếc là đã quá muộn rồi. Bóng tối nuốt chửng tất cả mọi người, vô số dây đỏ ló ra từ trong tối, siết chặt cổ và tay chân của những người này. Trong tiếng kêu sợ hãi và những tiếng khóc thảm, họ bị cắn nuốt hoàn toàn, bao gồm cả thi thể của hai thị nữ kia, tất cả đều bị ăn sạch.
Ngoài nhà cổ vẫn còn lũ lượt người vào trong, có kẻ bị Tần Trĩ kích động, muốn cùng Tần Trĩ lật đổ Thị Thần, tranh đoạt càng nhiều chỗ hời; có người phản đối Tần Trĩ muốn vào trong can ngăn. Nhưng dù là ai, sau khi đã vào trong nhà cổ rồi, đều không thể ra ngoài nữa.
Tất cả mọi người bị Thị Thần nuốt chửng. Dây đỏ của ngài, cũng chầm chậm biến thành màu đen, rồi, ngài biến thành dáng vẻ kỳ dị người không ra người đó.
Không còn tộc nhân thị tộc Tần bước vào nhà cổ nữa, không biết là do họ không còn nữa, hay họ không còn dám tới đây. Thời gian chảy trôi, bắt đầu xuất hiện những thanh thiếu niên thích đi thám hiểm, khách du lịch bụi vô tình tìm tới nơi này… Mỗi một người, chỉ cần bước vào điện thờ đánh thức Thị Thần, đều không thoát khỏi cái chết.
“Tần Trĩ.” La Ngọc An nhìn thấy hết thảy, cô đứng yên một chỗ, khẽ khàng đọc lên cái tên này.
*
Trời chiều mỹ lệ khôn cùng, những đám mây trắng nhạt xen kẽ sắc da cam in trên nền trời trông thật hoàn hảo. La Ngọc An đứng trong bụi hoa, nhận ra mình đã trở về, xung quanh không có gì thay đổi cả, hoa lá trước mặt và những giọt nước long lanh do cô mới tưới, chỉ có mèo đen thần bí đã không thấy đâu nữa.
Cô bỗng nhiên quay lại chạy về phía điện thờ, vén rèm lên, đến nơi trung tâm bàn thờ ôm chặt lấy cái kén đỏ vẫn luôn lặng im.
Vừa rồi, vô số lần La Ngọc An muốn ôm lấy Thị Thần đáng sợ đã bị ô nhiễm ấy. Cô muốn ngăn ngài lại, muốn cứu lấy ngài, nhưng cô không có cách nào cả, cô chỉ có thể đứng một bên nhìn. Lúc tượng thần vỡ nát, cô thấy trái tim mình cũng sắp tan tành đến nơi. Bị tộc nhân mình luôn luôn che chở đập vỡ, nhị ca sẽ đau đớn đến chừng nào đây!
Lúc sinh ra ngài bị mài xương gọt thịt, đã bị đập nát hết sức tàn nhẫn một lần rồi, tuyệt đối không thể có thêm lần sau nữa!
“Nhị ca, nhị ca, nhị ca…”
La Ngọc An ôm cái kén đỏ, cô vùi mặt trên đó, vuốt ve nó mà lòng vẫn cứ sợ hãi khôn nguôi.
Một lát sau cô thoáng tỉnh táo lại, nhận thấy trên người mình đã sắp quấn đầy dây đỏ rồi, đám dây đỏ rực rỡ này đang từ từ bám dính lên người cô, có sợi còn hứng khởi thắt nơ bướm ở tay cô, khiến La Ngọc An suýt bị cột vào kén đến nơi.
Cô hoàn toàn tỉnh táo lại, kéo đám dây đỏ lỏng lẻo trên người ra quấn lại cho cái kén đỏ, đứng dậy, “Nhị ca, em chợt nhớ ra có việc cần phải làm, chờ chút nữa em sẽ quay lại với ngài nhé, nhị ca nghỉ ngơi đi.”
La Ngọc An kéo rèm xuống, ra khỏi điện thờ.
Ban đêm, trong nhà cổ trừ thị nữ thì những người khác không được đi loanh quanh bên ngoài, hầu hết mọi người cũng đều tự giác về phòng mình khi trời tối. Nên lúc này trong nhà cổ hết sức yên tĩnh, La Ngọc An dạo một vòng quanh phòng bếp, tiếp đó mới tới phòng ngủ của nhóm bảo vệ, đi thẳng tới phòng Tần Trĩ.
Cô đã không còn là người nữa, chỉ cần cô muốn là có thể đi xuyên qua cánh cửa này, cùng lúc đó còn có sức mạnh người bình thường không thể chống lại được, đây là sức mạnh nhị ca trao cho cô.
Tần Trĩ còn chưa ngủ, cậu ta lập tức phát hiện trong phòng có người bèn ngồi bật dậy, cảnh giác hỏi: “Ai vậy?”
Hỏi xong câu này cũng là lúc cậu ta thấy rõ gương mặt La Ngọc An, Tần Trĩ có vẻ bối rối, “Phu nhân? Ngài tới đây làm gì thế ạ?”
“Tôi muốn chứng thực một vấn đề với cậu.” La Ngọc An đứng ở giữa phòng, cô nhìn cậu ta, “Có phải cậu muốn hủy diệt Thị Thần không?”
Tần Trĩ biến sắc, cậu ta vội vã phủ nhận, “Sao lại vậy được! Không có chuyện đó đâu ạ!”
La Ngọc An: “Thật sao? Có điều, thực ra đáp án của cậu cũng chẳng quan trọng lắm đâu.”
Tần Trĩ: “Ý gì thế ạ? Phu nhân, có phải ngài hiểu lầm gì không, tôi…”
La Ngọc An không thèm để ý đến cậu ta, cô thản nhiên nói: “Lúc trước, các người cần ngài, nên dùng cách thức tàn khốc nhất để chế tạo ra ngài, kỳ vọng ngài che chở cho gia tộc. Tới bây giờ, các người đã không cần sự che chở của ngài nữa nên ngài lại trở thành cặn bã, trở thành lồng giam các người muốn hủy diệt. Hưởng thụ chỗ tốt còn không muốn trao đổi thứ gì, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế. Các người, bị ngài chiều hư cả rồi.”
Tần Trĩ cứ biến sắc mãi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà để lộ cảm xúc thật. Nay cậu ta mới mười chín tuổi, bị người ta nói trúng tim đen thì không thể giữ vững tỉnh táo thêm nữa, Tần Trĩ phản bác: “Cô nói dễ nghe lắm, che chở cho gia tộc? Vậy vì sao trước kia lão lại ăn sạch hơn bốn trăm người bên chi tôi? Cô biết vì sao lão ăn thịt bọn họ không? Chỉ vì họ muốn thoát khỏi thị tộc Tần mà thôi! Loại Thị Thần như thế, căn bản chẳng hề có chút giá trị nào để bọn tôi cung phụng hết!”
La Ngọc An tới gần cậu ta, “Đúng thế, nếu cậu cảm thấy mình là chính nghĩa, thì cứ coi là vậy đi. Chẳng qua thật đáng tiếc, tôi thuộc về cái ác.”
Cô giơ chiếc dao trong tay ra, “Không tiện mất rồi, ngay lúc nãy, tôi đã quyết định sẽ giết cậu.”
…
Minh Hồi và Minh Hoàng cầm đèn bước qua hành lang, thấy La Ngọc An kéo một cái túi lớn đi về phía điện thờ bèn chào cô.
“Chị An, chị đang định tặng cái gì cho Thị Thần ạ?”
La Ngọc An không trả lời câu hỏi của họ, cô chỉ cười dịu dàng với hai cô gái, dặn dò họ: “Ngủ sớm nhé, không nên thức đêm đâu.”
“Vâng, bọn em biết rồi ạ.” Hai cô gái tươi cười bước đi.
Cánh cổng điện thờ đã đóng lại, La Ngọc An kéo cái túi nặng nề ấy mà chẳng mảy may thấy mệt mỏi. Chiếc túi kín thật, không hề làm rớt ra một giọt máu nào, như những lần trồng hoa trước kia, cô đào một cái hố thật to, cô ném thi thể trong túi vào hố sâu mới đào, rồi lấp một lớp đất lên trên.
Cuối cùng, cô mới trồng một gốc sơn trà đỏ ở ngay chỗ ấy.
Lời tác giả:
Một tác giả có thái độ cầu thị: Giờ chúng ta đi theo kịch bản tiêu chuẩn một lần nhé, tên Tần Trĩ này có ý xấu, cố tình tiếp cận nữ chính, nữ chính bị lừa, nam nữ chính hiểu lầm, nữ chính bị thương, hai người hết hiểu lầm nhau, nam chính trừng trị Tần Trĩ.
Một tác giả chả quan tâm cầu thị là gì: Ok, giờ các bạn thấy rồi đấy, nữ chính của chúng ta thẳng tay đâm chết Tần Trĩ luôn.
Sợi dây đỏ ấy hãy còn nhỏ máu, ba người còn lại sợ đến run cả chân, họ vừa thét lên vừa lùi về phía sau, nhưng La Ngọc An lại vội chạy về phía trước định chạm tới dây đỏ. Đáng tiếc tay cô lại xuyên qua nó, cô không thể chạm tới sợi dây đỏ ấy được.
Dẫu đã đoán được từ trước nhưng La Ngọc An vẫn không cam tâm, cô quay lại nhìn về phía điện thờ trống rỗng. Nếu vẫn còn dây đỏ, vậy có nghĩa là nhị ca hẳn vẫn ở đây! Cô còn tưởng nhà cổ đã thế này rồi, có lẽ thị tộc Tần đã sa sút, nhị ca cũng đã tiêu tan.
“Chuyện gì vậy? Đại Uy?!”
“Có người chết, có người chết, Đại Uy chết rồi!”
Trong tiếng thét hoảng sợ chói tai không mạch lạc, một bóng hình xuất hiện trong bàn thờ ảm đạm, cái bóng đung đưa, vạt áo dài kéo lê trên mặt đất, thấp thoáng thấp thoáng rồi lại biến mất. Lần này không chỉ ba người kia mà ngay cả La Ngọc An đều nhìn thấy, chưa kể đến chuyện La Ngọc An còn nhìn rõ hơn cả họ nữa.
Ấy là dáng vẻ đáng sợ cô chưa từng thấy bao giờ, bên trong bộ đồ trắng lúc nhúc những hắc khí và dây rợ, ngay cả tóc ngài cũng biến thành thứ gì đó như rắn cứ ngọ nguậy liên hồi, sợi gì đó màu đen chảy ra từ trong bộ đồ trắng, trườn mình lung tung trên mặt đất. Nếu không phải còn được bộ đồ trắng kia bao bọc, thì vật thể vô cùng bất ổn định này gần như không hợp nổi thành hình người.
Ngài chầm chậm quay“đầu”lại trong tiếng thét chói tai, trên“gương mặt”đen ngòm không thấy nổi ngũ quan thỉnh thoảng mới nhô lên sợi gì đó đen đen, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm không biết tới từ đâu, gợi cảm giác kinh dị đến nổi da gà.
Dường như chú ý tới tiếng thét của ba người ngoài sân, ngài bước khỏi điện thờ, tiến ra ngoài. Trong lúc này, cái không khí tối tăm u ám trong bàn thờ dường như cũng gắn chặt bên ngài mà di chuyển từ trong ra bên ngoài.
Ngài đứng đâu, màu đen kịt như đêm đen cũng theo tới đó, chẳng mấy chốc, khoảng trời quanh sân đều đã xám xịt như bầu trời sắp nổi cơn giông.
“Lạch cạch.”
Từng nhóm từng nhóm dây đen mấp máy rơi khỏi người ngài, chúng như có linh hồn mà trườn tới chỗ ba người kia.
“Không được… Quái vật! Đừng tới đây!” Cô gái tóc ngắn như phát điên, quá sợ hãi trước khung cảnh ấy, cô ta quên mất việc tên con trai chẳng hiểu sao bước qua cửa lại mất đầu, cứ thế phóng ra cửa mà không nghĩ ngợi gì, vì thế mà một giây sau, cô ta đã bị cắt thành từng khối, máu me phun tung tóe khắp nơi.
Chẳng biết tự lúc nào, trên cửa lại mắc thêm tận mấy sợi dây mảnh.
Còn đôi nam nữ nọ đã không thể thét lên nổi nữa, họ hoảng sợ và tuyệt vọng tột độ, trơ mắt nhìn“vật có hình người”càng ngày càng tiến sát lại gần, không biết có thể trốn ở đâu được nữa.
Thị Thần nhấc“tay” —— là một đống dây nhúc nhích trong đám hắc khí – lên, đặt trên đầu cậu trai tên Lưu Nguyên Đông.
“Là đám trẻ tộc Tần ta trở về đấy ư.” Giọng nói kỳ dị chui ra từ những sợi dây.
“Không phải mất rồi.” Ngài lẩm bẩm, giọng nói không chút trập trùng vang vọng, cậu con trai bị những sợi dây đen và đám hắc khí chạm phải run lên bần bật, đột nhiên cậu ta phát ra tiếng thở dốc như sắp chết, máu tươi rào rạt chảy xuống từ trên đầu, cậu ta không còn động đậy được nữa. Cả cơ thể bị cắt nát, cùng lúc đó, mỗi một khối thịt và giọt máu đều bị đám dây đen đói khát ấy ăn bằng hết.
Dây đen uống máu ăn thịt đỏ trở lại trong phút chốc, nhưng nhanh thôi, sắc đỏ ấy lại bị màu đen nuốt chửng. La Ngọc An thấy vậy, không hiểu sao lại nghĩ đến một cụm từ —— ô nhiễm.
Nhị ca bị ô nhiễm ư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Là đám trẻ tộc Tần ta trở về đấy ư.” Ăn sạch một người, Thị Thần lại hỏi Lâm Lạc – cô gái duy nhất còn sống.
Lâm Lạc sợ đến mức đầu óc trống rỗng, nhưng cô bé vẫn kiên cường lên tiếng trả lời ngài, có lẽ cô bé hiểu nhầm rằng, chỉ cần đáp có là sẽ không bị giết nên run rẩy nói: “Phải, phải ạ.”
Đám dây đen co quắp trên đầu cô bé. Giọng Thị Thần không hiểu sao lại dịu dàng đến kỳ dị, ngài nói: “Không phải mất rồi.”
“Đừng giết tô —— a a —— “
Đám dây đen cuồn cuộn bỗng nhuốm sắc đỏ. Ban đầu những sợi dây đỏ mắc trên cửa cũng thế, chúng cắt đứt đầu người, nhiễm máu tươi nên mới rộ sắc đỏ trong phút giây ngắn ngủi, bây giờ, chúng đã lại biến trở về màu đen rồi.
Nhị ca đã hoàn toàn thay đổi ăn nốt hai thi thể còn lại, La Ngọc An đứng sau lưng ngài, nhìn ngài quanh quẩn đâu đây như đang tìm gì đó, cuối cùng lại từ từ quay lại bàn thờ, biến mất trong vùng tăm tối.
La Ngọc An đứng tại chỗ, nhìn bầu trời giông bão nhanh chóng luân chuyển đổi thay, tòa nhà cổ vắng lặng bị bỏ hoang này đã chết từ lâu, chỉ khi nào có một nhóm người nào đó tới đây, mới lại có thể phục sinh trong thoáng chốc.
“Ôi… Các cậu xem căn phòng này nè, khá quá đi mất, hay tối nay mình ngủ lại đây đi, nơi này có vẻ vẫn còn được giữ gìn khá tốt đấy.”
“Xung quanh toàn những kiến trúc cổ kính thôi, mình cứ để đồ ở đây rồi đi dạo loanh quanh trước đi.”
“Nơi này đẹp thật đấy, sao trước kia không ai phát hiện ra nó nhỉ?”
Hơi thở và giọng nói của con người kinh động đến quỷ thần đang say giấc. La Ngọc An thấy trên bàn thờ ảm đạm lại xuất hiện bóng dáng vặn vẹo ấy. Ngài cũng giống như lần trước, cắn nuốt tất cả những kẻ đi vào tòa nhà này. Hiển nhiên, ngài đã không còn tuân thủ nguyên tắc “chỉ cắn nuốt Ác” nữa rồi.
Có người nói sau lưng cô: “Trước lúc này, đã xảy ra chuyện gì ấy nhỉ.”
La Ngọc An kinh hãi quay đầu lại, cô thấy mèo đen cười quỷ quyệt phi thăng tới chỗ mình. Hoa mắt, cô lại đứng trước cổng chính nhà cổ, lúc này cổng tòa nhà cổ đã mới hơn, gần giống với hình dáng trong ấn tượng của cô, cũng không đổ nát tan hoang như cảnh khi trước.
Lúc này trước cổng nhà cổ vô cùng ầm ĩ, chen chúc cả người lẫn xe, hỗn loạn như cái chợ.
“Có lẽ giờ mọi người đã tin tôi rồi đúng không, Thị Thần của chúng ta, vốn dĩ đã bị ô nhiễm từ hai trăm năm trước khi tự cắn nuốt tộc nhân thị tộc chúng ta rồi, nó đã sa đọa thành quái vật!” Tần Trĩ trông tầm hai lăm hai sáu tuổi đứng trước đám đông, gã hùng hồn nói, “Nó lợi dụng cái gọi là chúc phúc trẻ sơ sinh, làm ô nhiễm trẻ sơ sinh trong tộc, khiến chúng vô thức bị khống chế về mặt tư tưởng, cuồng tín mà bảo vệ nó, chúng ta không thể bị nó không chế như vậy nữa!”
“Đám tộc lão cố chấp đã chết hết rồi, những tộc nhân do nó khống chế cũng bị diệt trừ rồi, chỉ cần hôm nay chúng ta có thể hủy hoại nó hoàn toàn thì về sau sẽ không bị nó khống chế nữa, chúng ta sẽ được tự do!”
Trên gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ cuồng nhiệt và hưng phấn, chúng đều là người thị tộc Tần, nhưng La Ngọc An chẳng thấy ai quen mặt. Những người này cầm vũ khí, vọt vào nhà cổ dưới sự dẫn dắt của Tần Trĩ.
“Nơi mà trước kia chúng ta không có tư cách bước vào, nay hãy để chúng ta phá hủy nó! Như phá hủy con quái vật mục nát đấy vậy!”
Bọn chúng điên cuồng phá phách, cướp bóc, thiêu rụi mọi thứ, cảm xúc mãnh liệt giống cơn thủy triều hùng vĩ, khí thế hung hăng không ai cản nổi. Cứ vậy, chúng xông vào trong điện thờ, hai vị thị nữ đã bạc đầu liều mạng ngăn chúng lại, lớn tiếng quát đám đông, đặc biệt là Tần Trĩ, “Bọn ta bồi dưỡng mày như thế, Tần Trĩ, sao mày có thể làm ra chuyện như thế được!”
Tần Trĩ bước tới đẩy họ ra, cười lạnh: “Hai con chó săn của quái vật mà thôi, đã bị nó khống chế hoàn toàn mất rồi.”
Có người trói hai vị thị nữ ở một bên, còn Tần Trĩ dẫn người đi vào trong bàn thờ, thấy Thị Thần đã kết thành kén. Gã nhìn cái kén đó, không lộ vẻ chần chờ hay sợ hãi như những người khác, mà là vẻ căm hận khôn cùng, gã giương lê, thọc vào trong đó không chút do dự.
“Tất cả xông lên, hôm nay chúng ta cùng xé thứ này ra! Nó vừa cắn nuốt Lương Thị Thần, giờ là lúc nó yếu nhất, không thể phản kháng chúng ta được đâu!”
Mấy tên suýt soát bằng tuổi gã đồng tình trước tiên, chúng xông lên cắt cái kén đỏ ra. Cuối cùng, chúng mổ ra một bức tượng thần bằng gốm bên trong cái kén. Trên ngực tượng gốm có một vết nứt đang không ngừng trào ra hắc khí.
Tần Trĩ giơ lê lên, gã cắm vào khe hở đó, “Hôm nay chúng ta phải đập nát thứ này!”
“Đập nát nó! Đập nát nó!”
Hai vị thị nữ già nua kêu gào thê thảm, lại không thể ngăn lại đám người hung hãn, chúng như bị điên, cứ thế đập tượng thần không ngừng nghỉ.
“Dừng tay! Bọn mi dừng tay lại ngay!”
“Bọn mi chắc chắn sẽ bị nguyền rủa!”
Hai vị thị nữ già bị một gã trẻ đang kích động đá ngã lăn ra đất, họ thở dồn dập, trong lúc hỗn loạn đã tắt thở từ lúc nào. Mà tượng thần vốn cứng cáp không thể nào phá nổi, theo cơn phá phách điên cuồng của tộc nhân thị tộc Tần, đã nứt một khe rồi lại thêm một khe nữa.
Tần Trĩ thấy thế bèn tỏ ra mừng rỡ, gã càng chắc mình đã nghĩ đúng, “Phải thế chứ, quả nhiên là vậy, chỉ có người thị tộc Tần mới có thể hủy hoại Tần Thị Thần!”
“Rắc —— xoạt —— “
Tượng thần hoàn toàn vỡ nát.
Tần Trĩ còn chưa kịp reo hò tuyên bố thắng lợi, màu đen ngòm vô tận đã tràn ra bao trùm toàn bộ nhà cổ.
“Cái gì đây?”
“Đây, đây không phải Thị Thần đấy chứ?”
“Chẳng phải đập nát tượng thần thì Thị Thần sẽ biến mất ư, chuyện gì thế này?”
Đám người kích động thoáng tỉnh táo lại, họ bắt đầu thấy sợ, nhưng tiếc là đã quá muộn rồi. Bóng tối nuốt chửng tất cả mọi người, vô số dây đỏ ló ra từ trong tối, siết chặt cổ và tay chân của những người này. Trong tiếng kêu sợ hãi và những tiếng khóc thảm, họ bị cắn nuốt hoàn toàn, bao gồm cả thi thể của hai thị nữ kia, tất cả đều bị ăn sạch.
Ngoài nhà cổ vẫn còn lũ lượt người vào trong, có kẻ bị Tần Trĩ kích động, muốn cùng Tần Trĩ lật đổ Thị Thần, tranh đoạt càng nhiều chỗ hời; có người phản đối Tần Trĩ muốn vào trong can ngăn. Nhưng dù là ai, sau khi đã vào trong nhà cổ rồi, đều không thể ra ngoài nữa.
Tất cả mọi người bị Thị Thần nuốt chửng. Dây đỏ của ngài, cũng chầm chậm biến thành màu đen, rồi, ngài biến thành dáng vẻ kỳ dị người không ra người đó.
Không còn tộc nhân thị tộc Tần bước vào nhà cổ nữa, không biết là do họ không còn nữa, hay họ không còn dám tới đây. Thời gian chảy trôi, bắt đầu xuất hiện những thanh thiếu niên thích đi thám hiểm, khách du lịch bụi vô tình tìm tới nơi này… Mỗi một người, chỉ cần bước vào điện thờ đánh thức Thị Thần, đều không thoát khỏi cái chết.
“Tần Trĩ.” La Ngọc An nhìn thấy hết thảy, cô đứng yên một chỗ, khẽ khàng đọc lên cái tên này.
*
Trời chiều mỹ lệ khôn cùng, những đám mây trắng nhạt xen kẽ sắc da cam in trên nền trời trông thật hoàn hảo. La Ngọc An đứng trong bụi hoa, nhận ra mình đã trở về, xung quanh không có gì thay đổi cả, hoa lá trước mặt và những giọt nước long lanh do cô mới tưới, chỉ có mèo đen thần bí đã không thấy đâu nữa.
Cô bỗng nhiên quay lại chạy về phía điện thờ, vén rèm lên, đến nơi trung tâm bàn thờ ôm chặt lấy cái kén đỏ vẫn luôn lặng im.
Vừa rồi, vô số lần La Ngọc An muốn ôm lấy Thị Thần đáng sợ đã bị ô nhiễm ấy. Cô muốn ngăn ngài lại, muốn cứu lấy ngài, nhưng cô không có cách nào cả, cô chỉ có thể đứng một bên nhìn. Lúc tượng thần vỡ nát, cô thấy trái tim mình cũng sắp tan tành đến nơi. Bị tộc nhân mình luôn luôn che chở đập vỡ, nhị ca sẽ đau đớn đến chừng nào đây!
Lúc sinh ra ngài bị mài xương gọt thịt, đã bị đập nát hết sức tàn nhẫn một lần rồi, tuyệt đối không thể có thêm lần sau nữa!
“Nhị ca, nhị ca, nhị ca…”
La Ngọc An ôm cái kén đỏ, cô vùi mặt trên đó, vuốt ve nó mà lòng vẫn cứ sợ hãi khôn nguôi.
Một lát sau cô thoáng tỉnh táo lại, nhận thấy trên người mình đã sắp quấn đầy dây đỏ rồi, đám dây đỏ rực rỡ này đang từ từ bám dính lên người cô, có sợi còn hứng khởi thắt nơ bướm ở tay cô, khiến La Ngọc An suýt bị cột vào kén đến nơi.
Cô hoàn toàn tỉnh táo lại, kéo đám dây đỏ lỏng lẻo trên người ra quấn lại cho cái kén đỏ, đứng dậy, “Nhị ca, em chợt nhớ ra có việc cần phải làm, chờ chút nữa em sẽ quay lại với ngài nhé, nhị ca nghỉ ngơi đi.”
La Ngọc An kéo rèm xuống, ra khỏi điện thờ.
Ban đêm, trong nhà cổ trừ thị nữ thì những người khác không được đi loanh quanh bên ngoài, hầu hết mọi người cũng đều tự giác về phòng mình khi trời tối. Nên lúc này trong nhà cổ hết sức yên tĩnh, La Ngọc An dạo một vòng quanh phòng bếp, tiếp đó mới tới phòng ngủ của nhóm bảo vệ, đi thẳng tới phòng Tần Trĩ.
Cô đã không còn là người nữa, chỉ cần cô muốn là có thể đi xuyên qua cánh cửa này, cùng lúc đó còn có sức mạnh người bình thường không thể chống lại được, đây là sức mạnh nhị ca trao cho cô.
Tần Trĩ còn chưa ngủ, cậu ta lập tức phát hiện trong phòng có người bèn ngồi bật dậy, cảnh giác hỏi: “Ai vậy?”
Hỏi xong câu này cũng là lúc cậu ta thấy rõ gương mặt La Ngọc An, Tần Trĩ có vẻ bối rối, “Phu nhân? Ngài tới đây làm gì thế ạ?”
“Tôi muốn chứng thực một vấn đề với cậu.” La Ngọc An đứng ở giữa phòng, cô nhìn cậu ta, “Có phải cậu muốn hủy diệt Thị Thần không?”
Tần Trĩ biến sắc, cậu ta vội vã phủ nhận, “Sao lại vậy được! Không có chuyện đó đâu ạ!”
La Ngọc An: “Thật sao? Có điều, thực ra đáp án của cậu cũng chẳng quan trọng lắm đâu.”
Tần Trĩ: “Ý gì thế ạ? Phu nhân, có phải ngài hiểu lầm gì không, tôi…”
La Ngọc An không thèm để ý đến cậu ta, cô thản nhiên nói: “Lúc trước, các người cần ngài, nên dùng cách thức tàn khốc nhất để chế tạo ra ngài, kỳ vọng ngài che chở cho gia tộc. Tới bây giờ, các người đã không cần sự che chở của ngài nữa nên ngài lại trở thành cặn bã, trở thành lồng giam các người muốn hủy diệt. Hưởng thụ chỗ tốt còn không muốn trao đổi thứ gì, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế. Các người, bị ngài chiều hư cả rồi.”
Tần Trĩ cứ biến sắc mãi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà để lộ cảm xúc thật. Nay cậu ta mới mười chín tuổi, bị người ta nói trúng tim đen thì không thể giữ vững tỉnh táo thêm nữa, Tần Trĩ phản bác: “Cô nói dễ nghe lắm, che chở cho gia tộc? Vậy vì sao trước kia lão lại ăn sạch hơn bốn trăm người bên chi tôi? Cô biết vì sao lão ăn thịt bọn họ không? Chỉ vì họ muốn thoát khỏi thị tộc Tần mà thôi! Loại Thị Thần như thế, căn bản chẳng hề có chút giá trị nào để bọn tôi cung phụng hết!”
La Ngọc An tới gần cậu ta, “Đúng thế, nếu cậu cảm thấy mình là chính nghĩa, thì cứ coi là vậy đi. Chẳng qua thật đáng tiếc, tôi thuộc về cái ác.”
Cô giơ chiếc dao trong tay ra, “Không tiện mất rồi, ngay lúc nãy, tôi đã quyết định sẽ giết cậu.”
…
Minh Hồi và Minh Hoàng cầm đèn bước qua hành lang, thấy La Ngọc An kéo một cái túi lớn đi về phía điện thờ bèn chào cô.
“Chị An, chị đang định tặng cái gì cho Thị Thần ạ?”
La Ngọc An không trả lời câu hỏi của họ, cô chỉ cười dịu dàng với hai cô gái, dặn dò họ: “Ngủ sớm nhé, không nên thức đêm đâu.”
“Vâng, bọn em biết rồi ạ.” Hai cô gái tươi cười bước đi.
Cánh cổng điện thờ đã đóng lại, La Ngọc An kéo cái túi nặng nề ấy mà chẳng mảy may thấy mệt mỏi. Chiếc túi kín thật, không hề làm rớt ra một giọt máu nào, như những lần trồng hoa trước kia, cô đào một cái hố thật to, cô ném thi thể trong túi vào hố sâu mới đào, rồi lấp một lớp đất lên trên.
Cuối cùng, cô mới trồng một gốc sơn trà đỏ ở ngay chỗ ấy.
Lời tác giả:
Một tác giả có thái độ cầu thị: Giờ chúng ta đi theo kịch bản tiêu chuẩn một lần nhé, tên Tần Trĩ này có ý xấu, cố tình tiếp cận nữ chính, nữ chính bị lừa, nam nữ chính hiểu lầm, nữ chính bị thương, hai người hết hiểu lầm nhau, nam chính trừng trị Tần Trĩ.
Một tác giả chả quan tâm cầu thị là gì: Ok, giờ các bạn thấy rồi đấy, nữ chính của chúng ta thẳng tay đâm chết Tần Trĩ luôn.