Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Mời
“Này! Tần Trĩ!” Minh Hồi sửng sốt nhìn khung cảnh ấy, cô bé vô thức định chạy tới ngăn cản mấy người ngang ngược kia, nhưng chẳng mấy mà lại nhớ tới La Ngọc An đang đứng cạnh mình, Minh Hồi đành trông mong nhìn cô, năn nỉ: “Chị An ơi.”
La Ngọc An cười an ủi cô bé, cô vẫy vẫy tay với chiếc xe đậu gần đó, hai vệ sĩ mặc đồ tây lập tức bước ra khỏi xe, vội vàng chạy sang bên này. Vì yêu cầu của La Ngọc An mà lần này theo cô ra ngoài không chỉ có Minh Hồi mà còn hai người thị tộc Tần nữa.
“Đến giúp tôi ít việc, để họ đừng đánh nữa.”
Gã trẻ nhuộm tóc xám trắng đang đánh hăng, miệng thì văng toàn những lời bậy bạ, bỗng nhiên bị ngăn cản mới nóng nảy quay lại nhìn chằm chằm hai vệ sĩ, và Minh Hồi với La Ngọc An đang đi tới
“Mấy con ả này, đừng có xía vào chuyện của người khác, không có việc gì thì cút nhanh lên, bằng không tao bực lên là đánh cả chúng mày nữa đấy!” Gã ta vẫy vẫy tay như đang đuổi ruồi.
La Ngọc An còn chưa phản ứng gì, Minh Hồi và hai cậu vệ sĩ đều đã sầm mặt lại, lúc này Minh Hồi không còn vẻ chín chắn và ngại ngùng lúc xưa kia trước mặt La Ngọc An nữa, cô bé nói không chút khách sáo: “Mi là thứ quái gì, tại đất Du Châu, mà lại dám nói vậy với bọn ta à, còn dám ức hiếp người nhà họ Tần bọn ta, muốn chết rồi chứ gì?” Giọng điệu cao ngạo không kém gì gã trẻ kia.
Gã trẻ tóc xám trắng quan sát họ mấy lần, nói với vẻ châm chọc: “À, bọn mày cũng là người nhà họ Tần à? Nhà họ Tần thì sao, cũng không phải chỉ có nhà họ Tần bọn mày mới có Thị Thần, mày định dọa ai? Thị Thần kia nhà bọn mày nghe bảo chỉ biết chết già chết dí trong phòng thôi, lão còn chạy ra tận đây dạy dỗ tao được chắc? Lại nói, tao dạy dỗ thằng Tần Trĩ đã sao, bên gia tộc Tần bọn mày cũng chẳng coi nó ra cái khỉ gì, coi như hôm nay tao đánh chết nó, Thị Thần nhà mày cũng chả quan tâm đâu, mày tin không?”
“Tôi quan tâm.” La Ngọc An đứng dưới bóng chiếc dù đen, cô nói: “Tôi không cần biết cậu là ai, bây giờ, lập tức rời khỏi đây ngay.”
“Đm, phách lối thế nhỉ, trước mặt tao phách lối cái con m* mày à? Tao ghét nhất mấy đứa phách lối trước mặt tao đấy.” Gã trẻ hiển nhiên đã quen thích gì làm nấy, gã bất ngờ đá thẳng về phía hai người.
La Ngọc An lập tức kéo Minh Hồi lùi ra sau, cùng lúc đó, hai tên vệ sĩ vọt lên đè gã ta lại, nhưng mấy người gã dẫn tới cũng không phải dạng cùi, mà lại người ta đông gấp hai số vệ sĩ của cô, chẳng mấy mà đã kéo được gã trẻ đó khỏi tay vệ sĩ.
“Mẹ kiếp, mày tên gì, là vợ hay tình nhân của thằng nào họ Tần? Tao nhớ mày rồi đấy!” Gã trẻ nóng tính suýt nữa bị vệ sĩ vặn gãy cả tay, mặt gã méo mó, được thuộc hạ che ở phía sau, tuy vậy gã vẫn không ngừng chửi rủa.
La Ngọc An mặc bộ váy áo dài và khoác áo choàng, lúc này cô kéo áo choàng xuống che khuất mu bàn tay, bình tĩnh nói: “La Ngọc An, phu nhân Tần Thị Thần.”
Lúc đầu, gã trẻ tỏ ra không tin, gã cười mỉa: “Mày định lừa ai, phu nhân lão già nhà bọn mày không bị giấu trong từ đường thì thôi, dẫn hai thằng lính quèn ra đây chơi làm gì.”
Một người đứng cạnh gã lại tỏ ra nghiêm trọng, hắn vội quan sát La Ngọc An và chiếc dù đen, giữ chặt gã trẻ lại hạ giọng nói gì đó. Gã trẻ nghe xong thoáng biến sắc, gã không cam lòng nhìn Tần Trĩ cuộn tròn trên mặt đất, cố kìm cơn phẫn nộ, giật giật khóe miệng cố mỉm cười, gã gượng đổi giọng: “Được rồi, không biết thật hay giả nhưng thôi, tao cho thị tộc Tần ít sĩ diện vậy.”
Nói xong, gã vội kéo người rời khỏi đây, nhưng trước khi đi xem chừng vẫn không cam tâm nên lúc đi ngang qua người Tần Trĩ đã tàn nhẫn đạp cậu ta thêm một phát.
“Mi!” Minh Hồi tức đến run người trước hành động vô liêm sỉ ấy, nếu không phải đã được thị nữ dạy bảo nhiều năm, giờ có khi cô bé đã văng tục mất rồi.
Gã trẻ nhuộm tóc trắng xám vội vã bước tới chiếc xe thể thao ven đường, nghênh ngang rời đi, gã mất mặt mà mắng: “Đm, tao không bị thằng chó Tần Trĩ tính kế đấy chứ? Bảo sao nó trốn lâu vậy tao tìm không thấy, hôm nay tự nhiên lại có tin đồn nói nó ở chỗ này, tao vừa cản nó lại dạy dỗ một tí đã gặp phải phu nhân Thị Thần nhà bọn nó… Thằng chó này chắc chắn cố tình làm thế, nó đã tính hết rồi!”
Mắng Tần Trĩ xong, gã vẫn nghi ngờ hỏi lại người bên cạnh: “Nãy mày không nhầm đấy chứ, đấy thật là vợ thằng già nhà họ Tần à? Nhà bọn nó chả phải thích phô trương nhất hay sao, sao có thể để có mấy người xuất hiện ở đây được?”
Tên cạo đầu đinh cạnh gã tỏ ra nghiêm nghị: “Người nhà họ Tần không dám mạo hiểm nhận bừa thân phận để lừa người thế này đâu, lúc trước tự nhiên tôi nghe tin bên thị tộc Tần mới có phu nhân. Cậu Lương, lời cậu nói vừa rồi cũng hơi bất kính, nếu họ mà muốn so đo ở Du Châu thì mình cũng hết cách thôi, để ngừa có chuyện xảy ra vẫn nên về Cẩm Châu thì hơn.”
Gã trẻ hiển nhiên cũng hơi sờ sợ, nhưng gã sĩ diện nên gượng nói: “Đúng thế thật thì đã làm sao, quan hệ giữa nhà họ Lương chúng ta với nhà họ Tần chúng nó luôn tốt đẹp còn gì, tao cũng chả làm gì cả, nói mấy câu hơi khó nghe tí thôi, cùng lắm là bị mắng một trận.”
Nói xong, gã lại vẫn nhịn không được mà bồi thêm câu: “Được rồi, dù sao cũng sắp làm xong chuyện ở đây rồi, về Cẩm Châu thôi. Cái chỗ chết tiệt này làm sao bằng Cẩm Châu bên mình được.”
***
Tần Trĩ được hai vệ sĩ trông có vẻ nghiêm nghị nâng dậy, cậu ta lau đi vết máu bên khóe miệng, nhìn vẻ ngoài dịu dàng vô hại của La Ngọc An, tỏ ra cảm khích, “Cảm ơn… Ngài thật sự là…”
Ngay cả La Ngọc An cũng đã nói ra miệng rồi nên Minh Hồi không giấu diếm thêm nữa, cô bé nói thẳng: “Đương nhiên là thật rồi, Tần Trĩ, cậu không sao chứ, vừa rồi là ai thế, sao lại đánh cậu? Còn không thèm tôn trọng thị tộc Tần mình nữa, dám gọi Thị Thần là thằng già, giọng điệu gì không biết, nhất định tôi sẽ báo cho nhóm tộc lão cho gã đó một bài học mới được!”
Thị Thần là biểu tượng cho tinh thần của cả thị tộc, là tín ngưỡng của toàn thể thị tộc Tần, sao có thể bị mạo phạm như thế được!
Tần Trĩ lắc đầu, cậu ta cười khổ, “Gã là Lương Văn Diệp, cậu ấm của thị tộc Lương, có địa vị bên thị tộc Lương lắm. Lúc trước tôi lỡ làm một việc mạo phạm cậu ta, về sau cậu ta cứ thấy tôi một lần là lại đánh tôi một trận.”
“Phách lối quá rồi!” Minh Hồi nghiêm mặt, nỗi căm ghét Lương Văn Diệp lên đến đỉnh.
Tần Trĩ vừa nói chuyện vừa lưu ý quan sát phản ứng của La Ngọc An, cô chỉ im lặng lắng nghe, không chút ý kiến, chỉ có Minh Hồi là đang nói. Trông giống loại phụ nữ yếu đuối không có chủ kiến, không hung hăng chút nào.
“Mình phải về thôi.” La Ngọc An nhìn Tần Trĩ, “Cậu có thể tự đi bệnh viện chứ?”
Tần Trĩ: “… Vâng.”
Ngồi lên xe, Minh Hồi do dự nhìn bóng lưng đang rời đi của Tần Trĩ, cô nói nhỏ: “Chị An ơi, hình như Tần Trĩ bị thương nghiêm trọng lắm, mình không giúp cậu ấy một tay được ạ?”
La Ngọc An mỉm cười: “Cậu ấy từ chối rồi mà, từ đó có thể thấy cậu ấy là một chàng trai rất kiên cường.”
“Đúng thật, từ nhỏ cậu ấy đã rất hiếu thắng rồi, tốt hơn mấy cậu trai được nuông chiều trong tộc nhiều.” Lời này của Minh Hồi đã lộ rõ tâm tư cô bé. La Ngọc An nghe thế, nhưng không phản ứng gì.
Cô cứ theo kế hoạch đã đề ra đi mua vài thứ. Dù Minh Hồi che chiếc dù đen to bự như vậy cho cô có hơi nổi bật trong mắt người đi đường, nhưng trời nắng to thế, không ít người đi bên đường cũng che dù, nên cũng không bị để ý quá mức.
Mang rất nhiều thứ trở về nhà cổ, La Ngọc An xách một bịch to vào trong điện thờ.
“Nhị ca, em về rồi.”
Vừa vào trong, bóng người màu trắng đã bay khỏi bệ thờ, ngài hơi cúi người xích lại gần cô, cầm lấy bàn tay La Ngọc An dưới lớp áo choàng. Áo choàng rơi xuống, mu bàn tay cô cũng lộ ra vết cháy đen.
Ấy là do lúc tranh chấp với gã Lương Văn Diệp kia cô tránh đòn bất ngờ của gã, nên đã bất cẩn để nắng gắt chiếu vào tay.
Thị Thần vẫn cứ mang theo cái sự lạnh lùng xa cách của một vị thần mà cúi đầu xuống, liếm liếm vết cháy đen trên mu bàn tay cô. Nhưng từ ánh mắt đến động tác của ngài, đều khiến con người ta nảy sinh cảm giác ngược hẳn lại.
La Ngọc An chỉ thấy mu bàn tay như bị bỏng được thứ gì đó dịu dàng chạm vào, xoa dịu cơn đau. Không chỉ không còn đau, mà còn hơi ngứa nữa.
Kế đó, Thị Thần cứ như đang an ủi một đứa trẻ ra ngoài bị bắt nạt vậy, ngài dắt La Ngọc An lên bàn thờ, ôm lấy cô, để cô vùi đầu vào lòng mình, ngài lần tay xuống sau gáy La Ngọc An, đồng thời không ngừng vuốt ve vết cháy đen trên mu bàn tay cô.
La Ngọc An: “…”
La Ngọc An: “… Nhị ca? Em không sao, chỉ là nãy xảy ra chút vấn đề mà thôi.”
Cô miễn cưỡng leo khỏi đầu gối của “mỹ nhân”, cầm cái túi mình mang tới đến lật tìm đồ.
“Nè, đây là giá đỡ điện thoại, sau này nếu em định ra ngoài chỉ cần đặt điện thoại ở đây thôi là mình có thể call video được rồi, đến lúc đó em có thể để nhị ca xem bên ngoài ra sao, nhị ca cũng biết em ra ngoài làm gì…”
“… Còn cái này nữa, lược với dây buộc tóc. Em vẫn nghĩ tóc nhị ca dài vậy mà cứ để xõa hình như không tiện lắm, hay em buộc chúng lại cho ngài nhé?”
La Ngọc An chỉ định hỏi thử chút thôi mà lại được đãi ngộ chải đầu cho ngài. Thực ra tóc Thị Thần cũng không phải là mái tóc bình thường, nhưng thấy cô có vẻ hưng phấn nên Thị Thần cũng tùy theo ý thích của La Ngọc An.
Mái tóc đen dài mềm mượt vô cùng, cầm ở trong tay như thể đang cầm tơ lụa, chỉ cần không chú ý thôi là tóc sẽ trượt xuống, hơi phấp phới trong không trung. La Ngọc An ngâm nga bài hát vô danh, chải tóc ngài thật kỹ, kết thành bím tóc, rồi lại cột chắc tóc lại bằng chiếc dây buộc màu đỏ. Cô vắt bím tóc dài ấy lên vai Thị Thần, nhìn một lát, cuối cùng vẫn không thể kìm nổi mà giơ tay sờ sờ, mắt cô thoáng lộ rõ vẻ si mê.
Mới đẹp làm sao, giống một con rối tinh xảo có thể mang ra thưởng thức. Cho dù cái từ “thưởng thức” chẳng khác nào mạo phạm thần linh, cô vẫn cứ muốn dùng từ ấy, bởi vì ngài trông vô hại và ngoan ngoãn tới thế.
***
Nhà cổ chính là từ đường của thị tộc Tần. Từ đường chỉ mở để thực hiện nghi lễ hiến tế vào tháng Giêng và sinh nguyệt Thần, bình thường chỉ có thị nữ vào trong sắp xếp và dọn dẹp mà thôi.
Lần đầu La Ngọc An vào từ đường, một mình cô đi vào khoảng sân trông chừng hơi âm u xưa cũ ấy, băng qua lớp lớp bài vị, lật xem gia phả được đặt bên trong.
Cứ mười năm những gia phả này sẽ được sửa sang lại một lần, là một công trình rất vĩ đại, vì từ khi Thị Thần sinh ra, trong quãng thời gian lâu dài ấy, gia tộc khổng lồ đến vậy, đã luôn ghi chép lại tất cả mọi thứ.
Cô biết được năm từ miệng Minh Hồi, đại thể tính được là gia phả từ một trăm năm trước. Tìm thật lâu mới tìm được một thứ mà chẳng rõ có phải thực sự là thứ cô muốn tìm không.
Tầm hơn hai trăm năm trước, có một chi thuộc thị tộc Tần biến mất khỏi gia phả, khoảng chừng hơn bốn trăm người. Một chi vốn đông đúc lại như bị tẩy sạch bởi bàn tay vô hình nào đó, trong gia phả, nơi tên họ vốn được ghi chỉ còn khoảng không nặng nề. Mà về cái chết của hơn bốn trăm người ấy, bên trong gia phả chỉ ghi lại một câu.
—— Thị Thần khiến mạch này tuyệt (*).
(*) Tuyệt trong đoạn tuyệt, cắt đứt, hết sạch không còn gì nữa.
Ngón tay La Ngọc An quét qua câu ấy, lật ra một quyển gia phả khác tiếp tục tìm kiếm. Cơ hồ chỉ cùng một năm, trong chi khác có một nhà nhận con nuôi, trong tên người con nuôi đó chỉ có hai chữ, trong đống gia phả này, chỉ có người “con nuôi” ấy là có tên hai chữ, không hề sắp xếp theo cách quen thuộc của thị tộc Tần. Về sau, con cháu của người con nuôi này cũng chỉ có hai từ trong tên.
Men theo trình từ này xem tiếp, quả nhiên cô thấy tên Tần Trĩ trong bản gia phả mới nhất. Bản gia phả này được viết từ hai năm trước, mà lúc ấy trong nhà Tần Trĩ đã chỉ còn lại mình cậu ta. Mẹ cậu ta mất ngay khi hạ sinh Tần Trĩ, cha thì bị bệnh, qua đời từ vài năm trước, từ năm mười hai tuổi về sau Tần Trĩ vẫn luôn được nuôi dưỡng nhờ nguồn phí từ gia tộc.
Trừ cái đó ra, cô còn nhìn thấy mấy dấu đỏ đặc biệt trong rất nhiều gia phả, cơ hồ mỗi thời đại đều có mấy đến mười mấy cái tên bị gạch bằng bút đỏ, màu đỏ chẳng hề phai nằm trên tên người viết bằng mực đen, không hiểu sao nhìn mà thấy rợn cả người. Trong bản gia phả mới nhất cũng có bốn cái tên bị gạch đi, điều này khiến cô nhớ tới cây của thị tộc Tần và bốn kẻ bị Thị Thần phán tội chết. Mực đỏ gạch tên bắt đầu từ hơn hai trăm năm trước, cùng một thời kỳ với bốn trăm người đột ngột biến mất.
Gấp gia phả lại, La Ngọc An rời khỏi đây.
“Chị An ơi, có thiệp mời cho chị ạ.” Nhân lúc cô còn chưa vào điện thờ, Minh Hoàng vội vã giao một phong thư nền trắng, giấy đỏ cho cô.
“Đây là huy ấn (*) của thị tộc Lương, rất chính thức đấy ạ.”
(*) Huy ấn: Con dấu đại diện.
Thư này được đưa tới dưới danh nghĩa Tề Quý, phu nhân Thị Thần thị tộc Lương, cô ta mời cô tới Cẩm Châu thuộc thị tộc Lương làm khách. La Ngọc An vừa mới đọc hết tấm thư dùng từ rất phong nhã kia điện thoại đã reo lên, số lạ.
Hiện tại cực ít người biết số cô, có biết cũng không dám gọi, nên cô đã ngầm đoán được là ai.
Cô nhận điện thoại, Tề Quỳ ở đầu dây bên kia tự nhiên nói: “Là tôi đây, cô nhận được thư của tôi chưa?”
La Ngọc An cầm lá thư, “Vừa nhận được.” Nên vì sao không gọi điện thoại ngay từ đầu?
“Lúc đầu cũng chưa định mời cô sang sớm thế, nhưng có người báo trong nhà tôi có đứa bé nghịch ngợm không biết thân phận của cô có nói mấy lời mạo phạm, nên lần này mời cô sang đây chơi cũng để nó xin lỗi tận mặt cô cho đỡ hại đến tình cảm hai thị tộc. Thế nào, cô tới chơi nhé, mình còn có thể trò chuyện về mấy việc liên quan tới bí mật nhỏ của Thị Thần nhà cô đấy.”
La Ngọc An: “Thế sao. Không tiện mất rồi, tôi không muốn đi.”
Lời tác giả:
Tần Trĩ: Vì sao lại không giống kịch bản thế hả!
Tề Quý: Em gái à, làm theo kịch bản cái được không?
La Ngọc An: Không, không ai có thể ngăn tôi u mê Thị Thần hết.
La Ngọc An cười an ủi cô bé, cô vẫy vẫy tay với chiếc xe đậu gần đó, hai vệ sĩ mặc đồ tây lập tức bước ra khỏi xe, vội vàng chạy sang bên này. Vì yêu cầu của La Ngọc An mà lần này theo cô ra ngoài không chỉ có Minh Hồi mà còn hai người thị tộc Tần nữa.
“Đến giúp tôi ít việc, để họ đừng đánh nữa.”
Gã trẻ nhuộm tóc xám trắng đang đánh hăng, miệng thì văng toàn những lời bậy bạ, bỗng nhiên bị ngăn cản mới nóng nảy quay lại nhìn chằm chằm hai vệ sĩ, và Minh Hồi với La Ngọc An đang đi tới
“Mấy con ả này, đừng có xía vào chuyện của người khác, không có việc gì thì cút nhanh lên, bằng không tao bực lên là đánh cả chúng mày nữa đấy!” Gã ta vẫy vẫy tay như đang đuổi ruồi.
La Ngọc An còn chưa phản ứng gì, Minh Hồi và hai cậu vệ sĩ đều đã sầm mặt lại, lúc này Minh Hồi không còn vẻ chín chắn và ngại ngùng lúc xưa kia trước mặt La Ngọc An nữa, cô bé nói không chút khách sáo: “Mi là thứ quái gì, tại đất Du Châu, mà lại dám nói vậy với bọn ta à, còn dám ức hiếp người nhà họ Tần bọn ta, muốn chết rồi chứ gì?” Giọng điệu cao ngạo không kém gì gã trẻ kia.
Gã trẻ tóc xám trắng quan sát họ mấy lần, nói với vẻ châm chọc: “À, bọn mày cũng là người nhà họ Tần à? Nhà họ Tần thì sao, cũng không phải chỉ có nhà họ Tần bọn mày mới có Thị Thần, mày định dọa ai? Thị Thần kia nhà bọn mày nghe bảo chỉ biết chết già chết dí trong phòng thôi, lão còn chạy ra tận đây dạy dỗ tao được chắc? Lại nói, tao dạy dỗ thằng Tần Trĩ đã sao, bên gia tộc Tần bọn mày cũng chẳng coi nó ra cái khỉ gì, coi như hôm nay tao đánh chết nó, Thị Thần nhà mày cũng chả quan tâm đâu, mày tin không?”
“Tôi quan tâm.” La Ngọc An đứng dưới bóng chiếc dù đen, cô nói: “Tôi không cần biết cậu là ai, bây giờ, lập tức rời khỏi đây ngay.”
“Đm, phách lối thế nhỉ, trước mặt tao phách lối cái con m* mày à? Tao ghét nhất mấy đứa phách lối trước mặt tao đấy.” Gã trẻ hiển nhiên đã quen thích gì làm nấy, gã bất ngờ đá thẳng về phía hai người.
La Ngọc An lập tức kéo Minh Hồi lùi ra sau, cùng lúc đó, hai tên vệ sĩ vọt lên đè gã ta lại, nhưng mấy người gã dẫn tới cũng không phải dạng cùi, mà lại người ta đông gấp hai số vệ sĩ của cô, chẳng mấy mà đã kéo được gã trẻ đó khỏi tay vệ sĩ.
“Mẹ kiếp, mày tên gì, là vợ hay tình nhân của thằng nào họ Tần? Tao nhớ mày rồi đấy!” Gã trẻ nóng tính suýt nữa bị vệ sĩ vặn gãy cả tay, mặt gã méo mó, được thuộc hạ che ở phía sau, tuy vậy gã vẫn không ngừng chửi rủa.
La Ngọc An mặc bộ váy áo dài và khoác áo choàng, lúc này cô kéo áo choàng xuống che khuất mu bàn tay, bình tĩnh nói: “La Ngọc An, phu nhân Tần Thị Thần.”
Lúc đầu, gã trẻ tỏ ra không tin, gã cười mỉa: “Mày định lừa ai, phu nhân lão già nhà bọn mày không bị giấu trong từ đường thì thôi, dẫn hai thằng lính quèn ra đây chơi làm gì.”
Một người đứng cạnh gã lại tỏ ra nghiêm trọng, hắn vội quan sát La Ngọc An và chiếc dù đen, giữ chặt gã trẻ lại hạ giọng nói gì đó. Gã trẻ nghe xong thoáng biến sắc, gã không cam lòng nhìn Tần Trĩ cuộn tròn trên mặt đất, cố kìm cơn phẫn nộ, giật giật khóe miệng cố mỉm cười, gã gượng đổi giọng: “Được rồi, không biết thật hay giả nhưng thôi, tao cho thị tộc Tần ít sĩ diện vậy.”
Nói xong, gã vội kéo người rời khỏi đây, nhưng trước khi đi xem chừng vẫn không cam tâm nên lúc đi ngang qua người Tần Trĩ đã tàn nhẫn đạp cậu ta thêm một phát.
“Mi!” Minh Hồi tức đến run người trước hành động vô liêm sỉ ấy, nếu không phải đã được thị nữ dạy bảo nhiều năm, giờ có khi cô bé đã văng tục mất rồi.
Gã trẻ nhuộm tóc trắng xám vội vã bước tới chiếc xe thể thao ven đường, nghênh ngang rời đi, gã mất mặt mà mắng: “Đm, tao không bị thằng chó Tần Trĩ tính kế đấy chứ? Bảo sao nó trốn lâu vậy tao tìm không thấy, hôm nay tự nhiên lại có tin đồn nói nó ở chỗ này, tao vừa cản nó lại dạy dỗ một tí đã gặp phải phu nhân Thị Thần nhà bọn nó… Thằng chó này chắc chắn cố tình làm thế, nó đã tính hết rồi!”
Mắng Tần Trĩ xong, gã vẫn nghi ngờ hỏi lại người bên cạnh: “Nãy mày không nhầm đấy chứ, đấy thật là vợ thằng già nhà họ Tần à? Nhà bọn nó chả phải thích phô trương nhất hay sao, sao có thể để có mấy người xuất hiện ở đây được?”
Tên cạo đầu đinh cạnh gã tỏ ra nghiêm nghị: “Người nhà họ Tần không dám mạo hiểm nhận bừa thân phận để lừa người thế này đâu, lúc trước tự nhiên tôi nghe tin bên thị tộc Tần mới có phu nhân. Cậu Lương, lời cậu nói vừa rồi cũng hơi bất kính, nếu họ mà muốn so đo ở Du Châu thì mình cũng hết cách thôi, để ngừa có chuyện xảy ra vẫn nên về Cẩm Châu thì hơn.”
Gã trẻ hiển nhiên cũng hơi sờ sợ, nhưng gã sĩ diện nên gượng nói: “Đúng thế thật thì đã làm sao, quan hệ giữa nhà họ Lương chúng ta với nhà họ Tần chúng nó luôn tốt đẹp còn gì, tao cũng chả làm gì cả, nói mấy câu hơi khó nghe tí thôi, cùng lắm là bị mắng một trận.”
Nói xong, gã lại vẫn nhịn không được mà bồi thêm câu: “Được rồi, dù sao cũng sắp làm xong chuyện ở đây rồi, về Cẩm Châu thôi. Cái chỗ chết tiệt này làm sao bằng Cẩm Châu bên mình được.”
***
Tần Trĩ được hai vệ sĩ trông có vẻ nghiêm nghị nâng dậy, cậu ta lau đi vết máu bên khóe miệng, nhìn vẻ ngoài dịu dàng vô hại của La Ngọc An, tỏ ra cảm khích, “Cảm ơn… Ngài thật sự là…”
Ngay cả La Ngọc An cũng đã nói ra miệng rồi nên Minh Hồi không giấu diếm thêm nữa, cô bé nói thẳng: “Đương nhiên là thật rồi, Tần Trĩ, cậu không sao chứ, vừa rồi là ai thế, sao lại đánh cậu? Còn không thèm tôn trọng thị tộc Tần mình nữa, dám gọi Thị Thần là thằng già, giọng điệu gì không biết, nhất định tôi sẽ báo cho nhóm tộc lão cho gã đó một bài học mới được!”
Thị Thần là biểu tượng cho tinh thần của cả thị tộc, là tín ngưỡng của toàn thể thị tộc Tần, sao có thể bị mạo phạm như thế được!
Tần Trĩ lắc đầu, cậu ta cười khổ, “Gã là Lương Văn Diệp, cậu ấm của thị tộc Lương, có địa vị bên thị tộc Lương lắm. Lúc trước tôi lỡ làm một việc mạo phạm cậu ta, về sau cậu ta cứ thấy tôi một lần là lại đánh tôi một trận.”
“Phách lối quá rồi!” Minh Hồi nghiêm mặt, nỗi căm ghét Lương Văn Diệp lên đến đỉnh.
Tần Trĩ vừa nói chuyện vừa lưu ý quan sát phản ứng của La Ngọc An, cô chỉ im lặng lắng nghe, không chút ý kiến, chỉ có Minh Hồi là đang nói. Trông giống loại phụ nữ yếu đuối không có chủ kiến, không hung hăng chút nào.
“Mình phải về thôi.” La Ngọc An nhìn Tần Trĩ, “Cậu có thể tự đi bệnh viện chứ?”
Tần Trĩ: “… Vâng.”
Ngồi lên xe, Minh Hồi do dự nhìn bóng lưng đang rời đi của Tần Trĩ, cô nói nhỏ: “Chị An ơi, hình như Tần Trĩ bị thương nghiêm trọng lắm, mình không giúp cậu ấy một tay được ạ?”
La Ngọc An mỉm cười: “Cậu ấy từ chối rồi mà, từ đó có thể thấy cậu ấy là một chàng trai rất kiên cường.”
“Đúng thật, từ nhỏ cậu ấy đã rất hiếu thắng rồi, tốt hơn mấy cậu trai được nuông chiều trong tộc nhiều.” Lời này của Minh Hồi đã lộ rõ tâm tư cô bé. La Ngọc An nghe thế, nhưng không phản ứng gì.
Cô cứ theo kế hoạch đã đề ra đi mua vài thứ. Dù Minh Hồi che chiếc dù đen to bự như vậy cho cô có hơi nổi bật trong mắt người đi đường, nhưng trời nắng to thế, không ít người đi bên đường cũng che dù, nên cũng không bị để ý quá mức.
Mang rất nhiều thứ trở về nhà cổ, La Ngọc An xách một bịch to vào trong điện thờ.
“Nhị ca, em về rồi.”
Vừa vào trong, bóng người màu trắng đã bay khỏi bệ thờ, ngài hơi cúi người xích lại gần cô, cầm lấy bàn tay La Ngọc An dưới lớp áo choàng. Áo choàng rơi xuống, mu bàn tay cô cũng lộ ra vết cháy đen.
Ấy là do lúc tranh chấp với gã Lương Văn Diệp kia cô tránh đòn bất ngờ của gã, nên đã bất cẩn để nắng gắt chiếu vào tay.
Thị Thần vẫn cứ mang theo cái sự lạnh lùng xa cách của một vị thần mà cúi đầu xuống, liếm liếm vết cháy đen trên mu bàn tay cô. Nhưng từ ánh mắt đến động tác của ngài, đều khiến con người ta nảy sinh cảm giác ngược hẳn lại.
La Ngọc An chỉ thấy mu bàn tay như bị bỏng được thứ gì đó dịu dàng chạm vào, xoa dịu cơn đau. Không chỉ không còn đau, mà còn hơi ngứa nữa.
Kế đó, Thị Thần cứ như đang an ủi một đứa trẻ ra ngoài bị bắt nạt vậy, ngài dắt La Ngọc An lên bàn thờ, ôm lấy cô, để cô vùi đầu vào lòng mình, ngài lần tay xuống sau gáy La Ngọc An, đồng thời không ngừng vuốt ve vết cháy đen trên mu bàn tay cô.
La Ngọc An: “…”
La Ngọc An: “… Nhị ca? Em không sao, chỉ là nãy xảy ra chút vấn đề mà thôi.”
Cô miễn cưỡng leo khỏi đầu gối của “mỹ nhân”, cầm cái túi mình mang tới đến lật tìm đồ.
“Nè, đây là giá đỡ điện thoại, sau này nếu em định ra ngoài chỉ cần đặt điện thoại ở đây thôi là mình có thể call video được rồi, đến lúc đó em có thể để nhị ca xem bên ngoài ra sao, nhị ca cũng biết em ra ngoài làm gì…”
“… Còn cái này nữa, lược với dây buộc tóc. Em vẫn nghĩ tóc nhị ca dài vậy mà cứ để xõa hình như không tiện lắm, hay em buộc chúng lại cho ngài nhé?”
La Ngọc An chỉ định hỏi thử chút thôi mà lại được đãi ngộ chải đầu cho ngài. Thực ra tóc Thị Thần cũng không phải là mái tóc bình thường, nhưng thấy cô có vẻ hưng phấn nên Thị Thần cũng tùy theo ý thích của La Ngọc An.
Mái tóc đen dài mềm mượt vô cùng, cầm ở trong tay như thể đang cầm tơ lụa, chỉ cần không chú ý thôi là tóc sẽ trượt xuống, hơi phấp phới trong không trung. La Ngọc An ngâm nga bài hát vô danh, chải tóc ngài thật kỹ, kết thành bím tóc, rồi lại cột chắc tóc lại bằng chiếc dây buộc màu đỏ. Cô vắt bím tóc dài ấy lên vai Thị Thần, nhìn một lát, cuối cùng vẫn không thể kìm nổi mà giơ tay sờ sờ, mắt cô thoáng lộ rõ vẻ si mê.
Mới đẹp làm sao, giống một con rối tinh xảo có thể mang ra thưởng thức. Cho dù cái từ “thưởng thức” chẳng khác nào mạo phạm thần linh, cô vẫn cứ muốn dùng từ ấy, bởi vì ngài trông vô hại và ngoan ngoãn tới thế.
***
Nhà cổ chính là từ đường của thị tộc Tần. Từ đường chỉ mở để thực hiện nghi lễ hiến tế vào tháng Giêng và sinh nguyệt Thần, bình thường chỉ có thị nữ vào trong sắp xếp và dọn dẹp mà thôi.
Lần đầu La Ngọc An vào từ đường, một mình cô đi vào khoảng sân trông chừng hơi âm u xưa cũ ấy, băng qua lớp lớp bài vị, lật xem gia phả được đặt bên trong.
Cứ mười năm những gia phả này sẽ được sửa sang lại một lần, là một công trình rất vĩ đại, vì từ khi Thị Thần sinh ra, trong quãng thời gian lâu dài ấy, gia tộc khổng lồ đến vậy, đã luôn ghi chép lại tất cả mọi thứ.
Cô biết được năm từ miệng Minh Hồi, đại thể tính được là gia phả từ một trăm năm trước. Tìm thật lâu mới tìm được một thứ mà chẳng rõ có phải thực sự là thứ cô muốn tìm không.
Tầm hơn hai trăm năm trước, có một chi thuộc thị tộc Tần biến mất khỏi gia phả, khoảng chừng hơn bốn trăm người. Một chi vốn đông đúc lại như bị tẩy sạch bởi bàn tay vô hình nào đó, trong gia phả, nơi tên họ vốn được ghi chỉ còn khoảng không nặng nề. Mà về cái chết của hơn bốn trăm người ấy, bên trong gia phả chỉ ghi lại một câu.
—— Thị Thần khiến mạch này tuyệt (*).
(*) Tuyệt trong đoạn tuyệt, cắt đứt, hết sạch không còn gì nữa.
Ngón tay La Ngọc An quét qua câu ấy, lật ra một quyển gia phả khác tiếp tục tìm kiếm. Cơ hồ chỉ cùng một năm, trong chi khác có một nhà nhận con nuôi, trong tên người con nuôi đó chỉ có hai chữ, trong đống gia phả này, chỉ có người “con nuôi” ấy là có tên hai chữ, không hề sắp xếp theo cách quen thuộc của thị tộc Tần. Về sau, con cháu của người con nuôi này cũng chỉ có hai từ trong tên.
Men theo trình từ này xem tiếp, quả nhiên cô thấy tên Tần Trĩ trong bản gia phả mới nhất. Bản gia phả này được viết từ hai năm trước, mà lúc ấy trong nhà Tần Trĩ đã chỉ còn lại mình cậu ta. Mẹ cậu ta mất ngay khi hạ sinh Tần Trĩ, cha thì bị bệnh, qua đời từ vài năm trước, từ năm mười hai tuổi về sau Tần Trĩ vẫn luôn được nuôi dưỡng nhờ nguồn phí từ gia tộc.
Trừ cái đó ra, cô còn nhìn thấy mấy dấu đỏ đặc biệt trong rất nhiều gia phả, cơ hồ mỗi thời đại đều có mấy đến mười mấy cái tên bị gạch bằng bút đỏ, màu đỏ chẳng hề phai nằm trên tên người viết bằng mực đen, không hiểu sao nhìn mà thấy rợn cả người. Trong bản gia phả mới nhất cũng có bốn cái tên bị gạch đi, điều này khiến cô nhớ tới cây của thị tộc Tần và bốn kẻ bị Thị Thần phán tội chết. Mực đỏ gạch tên bắt đầu từ hơn hai trăm năm trước, cùng một thời kỳ với bốn trăm người đột ngột biến mất.
Gấp gia phả lại, La Ngọc An rời khỏi đây.
“Chị An ơi, có thiệp mời cho chị ạ.” Nhân lúc cô còn chưa vào điện thờ, Minh Hoàng vội vã giao một phong thư nền trắng, giấy đỏ cho cô.
“Đây là huy ấn (*) của thị tộc Lương, rất chính thức đấy ạ.”
(*) Huy ấn: Con dấu đại diện.
Thư này được đưa tới dưới danh nghĩa Tề Quý, phu nhân Thị Thần thị tộc Lương, cô ta mời cô tới Cẩm Châu thuộc thị tộc Lương làm khách. La Ngọc An vừa mới đọc hết tấm thư dùng từ rất phong nhã kia điện thoại đã reo lên, số lạ.
Hiện tại cực ít người biết số cô, có biết cũng không dám gọi, nên cô đã ngầm đoán được là ai.
Cô nhận điện thoại, Tề Quỳ ở đầu dây bên kia tự nhiên nói: “Là tôi đây, cô nhận được thư của tôi chưa?”
La Ngọc An cầm lá thư, “Vừa nhận được.” Nên vì sao không gọi điện thoại ngay từ đầu?
“Lúc đầu cũng chưa định mời cô sang sớm thế, nhưng có người báo trong nhà tôi có đứa bé nghịch ngợm không biết thân phận của cô có nói mấy lời mạo phạm, nên lần này mời cô sang đây chơi cũng để nó xin lỗi tận mặt cô cho đỡ hại đến tình cảm hai thị tộc. Thế nào, cô tới chơi nhé, mình còn có thể trò chuyện về mấy việc liên quan tới bí mật nhỏ của Thị Thần nhà cô đấy.”
La Ngọc An: “Thế sao. Không tiện mất rồi, tôi không muốn đi.”
Lời tác giả:
Tần Trĩ: Vì sao lại không giống kịch bản thế hả!
Tề Quý: Em gái à, làm theo kịch bản cái được không?
La Ngọc An: Không, không ai có thể ngăn tôi u mê Thị Thần hết.