Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Hòa Chân đương nhiên sẽ không cùng Lý Mộng đi gặp tổ phụ, đừng nói nàng không nhìn thấy cái gì, dù là nhìn thấy thật, lúc này, nàng cũng không muốn quản mấy cái chuyện vớ vẩn này, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, vả lại, nàng cũng sẽ không dẫn lửa thiêu thân mình. Không có ai ưa người cô này, trong phủ này ai mà không biết. Nếu như nàng lúc này cùng bà ấy đứng chung với nhau, tổ phụ ông ấy nhắm vào nàng, như vậy nàng có thể khó làm người rồi. Nghĩ tới đây, Hòa Chân trong lòng căm hận Lý Mộng.
"Biểu tỷ, muội cũng không có thấy! Đã không thấy, thì không thể đến chỗ tổ phụ nói bậy được." Trong giọng nói của nàng mang theo áy náy.
Lý Mộng cười lạnh: "Không thấy! Không nhìn thấy vậy ngươi vừa mới nói cái gì? Thì ra ngươi lừa phỉnh mẹ con ta hay sao? Tứ muội muội quả nhiên là có ý tứ. Thế nào, mẹ ngươi nhằm vào chúng ta, ngươi cũng muốn thay đổi biện pháp tới lừa phỉnh ta sao?"
Hòa Chân ngừng rơi lệ, "Biểu tỷ tại sao lại nghĩ muội như vậy? Muội không phải vậy! Muội trước đó nghe cô nói, mới nghĩ là Ngũ muội muội làm, nếu như không phải...... Nếu như không phải thì tốt rồi! Muội làm sao mong người kia là Ngũ muội muội chứ! Có điều Ngũ muội muội hiện tại tính tình nóng nảy, khiến muội hiểu lầm, cũng là chuyện bình thường thôi!" Hòa Chân tiếp tục nói: "Muội sẽ không hại các người đâu! Các người đều là người thân của muội, muội biết rõ mẫu thân muội và cô có chút hiểu lầm. Nhưng những chuyện kia đều có thể hóa giải mà!"
Lý Mộng cười lạnh, không nói. Mặc dù tính tình nàng có chút sắt bén, nhưng so với Hòa Linh vẫn có chút khác, nàng bản chất không phải người thích gây chuyện, mà Hòa Linh là chủ động bới lông tìm vết. Nhìn Hòa Chân khóc như vậy, nàng chỉ cau mày nói: "Ngươi đi đi, mẫu thân ta cần tĩnh dưỡng."
Hòa Chân lại muốn nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Mộng, cuối cùng không nói, nàng nhanh chóng ra cửa, ánh mắt oán độc, "Đúng ra nên chết mới phải!"
Hòa Chân ra cửa, dừng lại một chút, đi đến sân một căn phòng khác, gian phòng này là phòng của Lý Hiển, vừa tới cửa, liền nghe được bên trong truyền đến loạt âm thanh, nàng lập tức đỏ mặt, lập tức đi vòng vèo, "Cái gia đình này, hết thuốc chữa rồi, trông cậy vào bọn họ, một chút hữu dụng cũng không có."
Xảo Minh đi theo sau lung Hòa Chân, cũng đỏ mặt không nói. Hòa Chân tay không trở về, cau mày nhỏ giọng mắng, cũng không có phát hiện, ở chỗ tối có một bóng người, Thôi Ngọc nhìn bóng lưng hai người bọn họ, vẻ mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Nhìn Hòa Chân rời đi, y lẻn vào viện của Hòa Linh, lẳng lặng trốn vào chỗ tối, chờ đợi. Mà lúc này, Nhị phu nhân đang cầm một xắp vải, hài lòng rời khỏi. Thôi Ngọc vốn cũng không muốn ở lại phủ tướng quân, nhưng ai nghĩ tới, cha ruột của y thế nhưng tìm được y, mà y cũng biết chân tướng sự tình năm đó, mặc dù tha thứ cho phụ thân, nhưng cũng không có nghĩa, y sẽ cùng ông ta đứng cùng một phe, nhưng cùng Thôi tổng quản trở lại kinh thành, có thể càng thích hợp hơn cho việc che giấu thân phận, điểm này khiến y hết sức hài lòng.
Lúc chạng vạng mưa nhỏ rơi tí tách, Hòa Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái nói: "Có đôi lúc người không may vùng lên, uống nước lạnh cũng có thể nhét kẽ răng."
Xảo Âm Xảo Nguyệt đều không hiểu, không biết tại sao tiểu thư lại nói lời như vậy, dù biết rằng, tiểu thư gần đây cũng không có chuyện gì không tốt. Nếu như nói có, thì lớn nhất chính là chuyện tình cờ cứu hai người kia thôi. Bọn họ không hiểu, Hòa Linh cũng lười giải thích, nếu như mọi chuyện bình thường, tối nay Mai Cửu sẽ trở lại, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nơi này của nàng thật giống như cửa thành, mặc cho người ta tới lui. Có điều, tên ma bệnh Mai Cửu kia thật đúng là quá xui xẻo, vốn thân thể đã không tốt, thời tiết như vậy còn vội vàng ra cửa.
Bất quá suy nghĩ của Hòa Linh rất nhanh bị cắt đứt, nàng ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, trực tiếp bật cười, "Cửu Công Tử tới quả thật rất sớm."
Mai Cửu mỉm cười: "Vì tánh mạng mình, tự nhiên phải khác." Nói xong, bụm miệng, che lại tiếng ho khan của mình, Hòa Linh nhìn y, bởi vì chịu đựng ho khan, kìm nén đến sắc mặt đỏ lên.
Nàng cầm một quả Tiểu Hương lê đưa cho Mai Cửu: "Ăn một miếng để giải khát."
Mai Cửu mỉm cười nhận lấy, Hòa Linh căn dặn Xảo Âm: "Đi lấy một hộp quả ô mai tới đây cho ta."
Đợi Xảo Âm đi lấy đồ tới, Hòa Linh cũng bảo Xảo Nguyệt ra ngoài phòng, Mai Cửu ăn Tiểu Hương lê, mỉm cười nói: "Nàng tin tưởng ta thật sao. Chẳng lẽ sẽ không sợ ta đối với nàng làm ra chuyện gì? Không nói tới cái này, cô nam quả nữ ở chung một phòng, cũng không thỏa đáng lắm?"
Hòa Linh liếc mắt một cái, cười lạnh nói: "Ta biết rõ huynh tất nhiên sẽ mang theo thị vệ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, bọn họ dù sao cũng ở bên ngoài, Mai Cửu, nếu nói là ở chỗ này làm chút chuyện gì, sợ là ta thu thập huynh mới đúng chứ? Làm người cũng không thể quá ngây thơ. Ngây thơ dễ chết sớm!"
Mai Cửu cảm khái nói: "Ta nói Sở Ngũ Tiểu Thư sao lại dám đường hoàng đơn độc hẹn ta như vậy, thì ra là sớm có chuẩn bị, có điều, một cô gái hung hãn thế này cũng không nên, quá hung hãn, không ai thèm lấy."
Hòa Linh lần này lại cười rất chân thành: "Không phải người nào cũng muốn vội vàng thành thân, nhưng ta hiểu rõ, không ai muốn chết."
Mai Cửu ôn hòa: "Quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng!"
"Được rồi, ô mai cũng là mang cho huynh, có thể giúp huynh bớt ho khan." Hòa Linh đem ô mai đưa cho Mai Cửu, Mai Cửu cười: "Đa tạ Sở tiểu thư, cũng không nghĩ, ở chỗ Sở tiểu thư đồ tốt cũng không ít."
Hòa Linh cảm thấy, Mai Cửu thật đúng là rất ngây thơ, nàng ho nhẹ một chút, nói: "Huynh nghĩ quá nhiều rồi, không cần nói cám ơn với ta, ta đây cũng không phải là không lấy tiền."
Mai Cửu lần này là thật ngây ngẩn cả người, y phản ứng một chút, nhìn về phía Hòa Linh, cảm khái nói: "Thì ra là Sở tiểu thư thích hợp làm ăn hơn."
Hòa Linh cười híp mắt, nàng tốt bụng nói: "Có điều hynh cũng không cần quá sợ, mặc dù thu tiền, nhưng nếu như bước kế tiếp chúng ta giao dịch thành công, cái này ta liền tặng cho huynh. Ta cũng là người hào phóng."
Mai Cửu thật sự thấy có thể hiểu rồi, y vốn nghĩ tới, có thể khiến cho Lục Hàn để ý, có thể thao túng Tạ Du Vân là nữ hài tử thế nào, trước đây cảm thấy nàng đúng là đẹp, bên trong lại có một tia khí thế quật cường, y mặc dù không cho đây là đặc điểm hấp dẫn tất cả mọi người, nhưng lại cảm thấy đây là điểm hấp dẫn người lớn nhất. Nhưng hôm nay gặp mới phát hiện, chuyện vốn không phải như y đã nghĩ, Sở Hòa Linh, có chút tài mọn!
Gần như không có bất cứ do dự nào, Mai Cửu nói: "Nàng muốn cái gì!"
Hoài Linh cười ý vị sâu xa: "Ta thích người sảng khoái như Cửu Công Tử vậy. Ta nói vòng tới vòng lui cũng không có ý nghĩa gì. Hay là trực tiếp vào điểm chính tốt hơn. Hai người, một người năm trăm lượng, tổng cộng một ngàn lượng chắc giá, không bớt."
Mai Cửu lần này trợn thật to hai mắt, y nghĩ rất nhiều loại khả năng, mặc kệ Sở Hòa Linh muốn cái gì, y cũng có đồng ý, dù sao, có được Tô thần y coi như y giữ được tánh mạng rồi. Đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, Sở Hòa Linh muốn tiền!
Ha ha, muốn tiền!
Lập tức, y cảm giác mình bị đả kích cực lớn. Mím môi một cái, y thật khó hiểu nhìn Sở Hòa Linh, có ý tốt nhắc nhở: "Nàng muốn một cái cửa hàng, thích hợp hơn. Dù sao muốn tiền tương đương với hành đồng mổ gà lấy trứng. Nếu như nàng lấy cửa hàng, có thể không ngừng Tiền Sinh Tiền."
Mai Cửu là một người làm ăn cực tốt, không nên nói cho Sở Hòa Linh biết, theo lý thuyết, nếu nàng muốn tiền đối với y mà nói là chuyện tốt. Nhưng bây giờ y cảm thấy, không thể để cho Sở Hòa Linh bị thua thiệt, dù sao tiểu cô nương gánh mối nguy hiểm này cũng không nhỏ.
Hòa Linh cảm thấy, Mai Cửu vẫn tính là phúc hậu, có điều nàng vẫn lắc đầu: "Ta muốn cửa hàng thì được gì, còn phải kinh doanh nhiều phiền toái. Vả lại, tất cả đều là người của huynh, các người nếu như ở trong gian lận, ta sao có thể biết được chứ? Ta muốn tiền thật sự. Ta muốn đổi ngân phiếu ở ngân hàng tư nhân của Mai gia các người. Thế nào, thấy ta phúc hậu không? Cũng không nhiều lắm đâu?" Hòa Linh hất cằm lên"Ta thật sự là quá rộng lượng đối với người khác" nét mặt tự khen mình.
Mai Cửu nghiêm túc: "Nếu như cho nàng, ta ở trong sẽ không làm trò gì, ta không phải loại người như vậy."
"Huynh không phải là loại người kia, nhưng đặc biệt huynh đã từng làm loại chuyện đó." Hòa Linh đáp trả, nhưng rất nhanh, nàng mỉm cười: "Huynh không cần nói với ta điều này, chúng ta không quen nhau."
Mai Cửu trầm mặc một chút, gật đầu: "Nói cũng đúng. Có điều nàng sẽ không sợ ta đưa nàng ngân phiếu, đến lúc đó ta chết, nàng sẽ tay không?"
Hòa Linh cười, "Con dấu của Mai Cửu huynh, ai dám không nhận? Hơn nữa, nếu như người khác nghi vấn, ta có thể nói, đây là huynh cho ta sính lễ. Do huynh chết sớm, nếu không huynh sẽ lấy ta rồi."
Mai Cửu trầm mặc: "......" Y hẳn là cạn lời rồi, nhớ Mai Cửu y là người có thể nói Thiện Đạo, thế nhưng cũng có một ngày như vậy, y cạn lời rồi!
"Được rồi, chúng ta cũng đừng nói thêm gì vô ích, một tay giao tiền một tay giao người, ngân phiếu lấy ra đi!"
Mai Cửu cuối cùng chậm lại, "Ta không có mang, ngày mai cho nàng, nàng trước cứ đem người cho ta! Ta nghĩ, bọn họ đều bị trọng thương, theo tính cách của nàng, sẽ không cho bọn họ chữa trị phải không? Nếu như người đã chết, sợ là chúng ta không cần phải làm khoản làm ăn này."
Hòa Linh cười lạnh: "Chỉ cần lúc ta đưa người cho huynh vẫn còn thở, thì hynh phải cho ta bạc. Hết cách rồi, ta không bảo đảm sống chết của bọn họ. Hơn nữa, cái gì gọi là theo tính cách của ta? Tính cách của ta thế nào? Ta thật ra cảm thấy, tính tình của mình rất tốt. Chẳng lẽ ta còn muốn mạo hiểm cùng phủ Thừa Tướng đối nghịch chịu nguy hiểm đi tìm đại phu? Ai mà không biết, phủ Thừa Tướng tìm người khắp nơi sắp điên rồi."
Mai Cửu vạch đen, "Chẳng lẽ...... Nàng đã cùng phủ Thừa Tướng đối nghịch rồi sao?" Nói cho cùng không có chuyện gì y đều biết hết, thì ra y cả ngày hôm nay bệnh không ra cửa, mở mắt nói mò!
Hòa Linh vô tội trợn to mắt cười: "Ta đối nghịch cái gì chứ, ta là tiểu nữ hài không hiểu chuyện, hơn nữa phủ Thừa Tướng cũng có lỗi mà. Bọn họ sáng hôm nay còn tặng lễ tới đây. Có thể thấy được, chúng ta đã biến chiến tranh thành tơ lụa rồi." Liếc Mai Cửu một cái, Mai Cửu bị nàng nhìn cả người tê dại, ánh mắt này cũng quá mức không chút kiêng kỵ.
Nhìn đủ rồi, Hòa Linh nói: "Người trước tiên có thể đưa cho hynh, huynh đem Ngọc Ban Chỉ trên tay huynh để ở chỗ này cho ta, ngày mai cầm ngân phiếu để đổi."
Mai Cửu nâng trán: "Nàng không tin ta."
Hòa Linh nghiêm túc: "Đúng, không tin!"
Có thể thẳng thắn như vậy, quả thật khiến Mai Cửu không nói được gì nữa, y phát hiện, mình và Sở Hòa Linh trao đổi luôn không biết nói gì, mặc dù hết từ để nói, nhưng lại cảm thấy tâm tình thoải mái, cõi đời khó khăn này còn có người thẳng thắn như vậy.
"Cái này Ngọc Ban Chỉ, là vật gia truyền nhà chúng ta, là đồ cổ mấy trăm năm, so với ngân phiếu một ngàn lượng, quả thật là đại tài tiểu dụng."
Hòa Linh cau mày nói;"Mặc dù cái này đáng tiền, nhưng mà đối với ta mà nói, chưa thấy được liền so với ngân phiếu tốt hơn. Huynh yên tâm đi, ta sẽ giữ lại cho huynh, sẽ không làm cái loại chuyện không trả lại cho huynh đó đâu. Hơn nữa, ta khuyên huynh! Nên it đeo vật như vậy tốt hơn."
Mai Cửu nghi ngờ, "Vì sao?"
"Ngọc này không phải là người nào cũng có thể mang, đều nói người nuôi ngọc, ngọc dưỡng nhân. Vật này đều là hỗ trợ lẫn nhau, thân thể huynh yếu thành ra như vậy rồi, còn cả ngày mang theo Noãn Ngọc, nói không chừng không phải chuyện tốt đâu!" Hòa Linh vốn chỉ từng nghe qua người ta nói, chứ không phải ăn nói lung tung. Giúp Mai Cửu, bất quá nàng mới nói cho y biết, Mai Cửu nghe, trầm mặc xuống, dáng vẻ hình như có điều suy nghĩ.
Hòa Linh cười: "Sẽ không coi đó là vấn đề thật đấy chứ?"
Mai Cửu nghiêm túc: "Nàng nói, chưa thấy được cũng không phải không có đạo lý. Quả thật, cũng không phải người nào cũng thích hợp." Nói xong, y lấy Ngọc Ban Chỉ của mình đưa cho Hòa Linh.
Hòa Linh hồ nghi nhìn y, cẩn thận một chút hỏi "Sẽ không có chyện không trở lại chuộc nó đấy chứ? Dù không thích hợp, thì cũng đều là vật gia truyền nhà huynh!"
Mai Cửu bất đắc dĩ cười, "Cái này nếu như bán, so với ngân phiếu đáng tiền hơn. Lại nói, nếu là vật gia truyền, ta không có lý gì không trở lại lấy? Nàng không cần phải lo lắng như vậy."
Hòa Linh cũng không thấy mình lo lắng có gì không ổn, đúng là cái Ngọc Ban Chỉ này đáng tiền, nhưng đáng tiền thì như thế nào đây, nàng có thể cầm đi bán sao! Đã nói là vật gia truyền, sợ rằng chỉ cần nàng lấy ra, sẽ liên lụy đến những phiền toái không cần thiết, nàng thích đối đầu không sai, nhưng cũng không phải là hạng người chuyện gì cũng đấu, cái này cũng không hiểu thì cũng không còn chuyện để nói, nàng còn lâu mới làm!
"Vậy được, huynh đưa cho ta đi! Mai tới đổi!" Hòa Linh đưa tay, chuyện hết sức đương nhiên.
Mai cửu trợn mắt nhìn Ngọc Ban Chỉ của mình rơi vào trong tay Hòa Linh, nhàn nhạt thở dài, "Bây giờ có thể nói cho ta biết, người giấu ở chỗ nào chưa? Là ở chỗ Cữu cữu nàng?" Thật ra điểm này Mai Cửu cũng có thể đoán ra, Nhưng mà lại không dám đánh cược, trên thực tế, y mới là không đánh cuộc được cái đó, nếu có thể xử lý tốt, y không cần thiết lén lút đi làm chuyện mạo hiểm.
"Đúng, huynh dẫn người đi thôi. Có điều phải cẩn thận, ta không muốn có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn. Huynh cũng đừng để một trăm vạn này mất thua thiệt, thật đúng là không. Ta cứu người cữu cữu ta giấu người, chúng ta là hai người, một người tài trí 50 vạn lượng, hơn nữa, ta muốn chính là ngân phiếu, cũng không phải là hoàng kim! Chính là thứ bình thường nhà huynh có, số tiền này đổi mệnh đều đáng giá, huống chi, huynh còn là thiên hạ thủ phủ, vụng trộm mà mừng đi!"
Hòa Linh nói lảm nhảm, Mai Cửu hơi nhếch lên khóe miệng, y gật đầu: "Không mắc, thật là vật đẹp giá thấp!"
Hòa Linh gật đầu, hết sức tình ý sâu xa: "Cho nên nói, ta và cữu cữu còn là phúc hậu, làm ăn sẽ không để cho người ta thua thiệt, có lúc, song doanh mới là quan trọng nhất."
Mai Cửu cười đồng ý
Hòa Linh có thời gian mè nheo, nhưng Mai Cửu không có, y cười nói đôi câu, ngay sau đó cáo từ, trước khi rời đi, y mỉm cười hỏi "Cái này có thể lấy đi chứ? Dù sao mới vừa rồi Sở tiểu thư đã nói, buôn bán thành công, cái này có thể cho ta."
Hòa Linh không thèm để ý: "Lấy đi lấy đi!"
Mai Cửu câu nói có hàm ý khác: "Sở Ngũ Tiểu Thư, thật sự là hào phóng a!"
Hòa Linh cười gật đầu: "Đây là câu nói êm tai nhất từ khi huynh bước vào."
Mai Cửu: "......"
"Biểu tỷ, muội cũng không có thấy! Đã không thấy, thì không thể đến chỗ tổ phụ nói bậy được." Trong giọng nói của nàng mang theo áy náy.
Lý Mộng cười lạnh: "Không thấy! Không nhìn thấy vậy ngươi vừa mới nói cái gì? Thì ra ngươi lừa phỉnh mẹ con ta hay sao? Tứ muội muội quả nhiên là có ý tứ. Thế nào, mẹ ngươi nhằm vào chúng ta, ngươi cũng muốn thay đổi biện pháp tới lừa phỉnh ta sao?"
Hòa Chân ngừng rơi lệ, "Biểu tỷ tại sao lại nghĩ muội như vậy? Muội không phải vậy! Muội trước đó nghe cô nói, mới nghĩ là Ngũ muội muội làm, nếu như không phải...... Nếu như không phải thì tốt rồi! Muội làm sao mong người kia là Ngũ muội muội chứ! Có điều Ngũ muội muội hiện tại tính tình nóng nảy, khiến muội hiểu lầm, cũng là chuyện bình thường thôi!" Hòa Chân tiếp tục nói: "Muội sẽ không hại các người đâu! Các người đều là người thân của muội, muội biết rõ mẫu thân muội và cô có chút hiểu lầm. Nhưng những chuyện kia đều có thể hóa giải mà!"
Lý Mộng cười lạnh, không nói. Mặc dù tính tình nàng có chút sắt bén, nhưng so với Hòa Linh vẫn có chút khác, nàng bản chất không phải người thích gây chuyện, mà Hòa Linh là chủ động bới lông tìm vết. Nhìn Hòa Chân khóc như vậy, nàng chỉ cau mày nói: "Ngươi đi đi, mẫu thân ta cần tĩnh dưỡng."
Hòa Chân lại muốn nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Mộng, cuối cùng không nói, nàng nhanh chóng ra cửa, ánh mắt oán độc, "Đúng ra nên chết mới phải!"
Hòa Chân ra cửa, dừng lại một chút, đi đến sân một căn phòng khác, gian phòng này là phòng của Lý Hiển, vừa tới cửa, liền nghe được bên trong truyền đến loạt âm thanh, nàng lập tức đỏ mặt, lập tức đi vòng vèo, "Cái gia đình này, hết thuốc chữa rồi, trông cậy vào bọn họ, một chút hữu dụng cũng không có."
Xảo Minh đi theo sau lung Hòa Chân, cũng đỏ mặt không nói. Hòa Chân tay không trở về, cau mày nhỏ giọng mắng, cũng không có phát hiện, ở chỗ tối có một bóng người, Thôi Ngọc nhìn bóng lưng hai người bọn họ, vẻ mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Nhìn Hòa Chân rời đi, y lẻn vào viện của Hòa Linh, lẳng lặng trốn vào chỗ tối, chờ đợi. Mà lúc này, Nhị phu nhân đang cầm một xắp vải, hài lòng rời khỏi. Thôi Ngọc vốn cũng không muốn ở lại phủ tướng quân, nhưng ai nghĩ tới, cha ruột của y thế nhưng tìm được y, mà y cũng biết chân tướng sự tình năm đó, mặc dù tha thứ cho phụ thân, nhưng cũng không có nghĩa, y sẽ cùng ông ta đứng cùng một phe, nhưng cùng Thôi tổng quản trở lại kinh thành, có thể càng thích hợp hơn cho việc che giấu thân phận, điểm này khiến y hết sức hài lòng.
Lúc chạng vạng mưa nhỏ rơi tí tách, Hòa Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái nói: "Có đôi lúc người không may vùng lên, uống nước lạnh cũng có thể nhét kẽ răng."
Xảo Âm Xảo Nguyệt đều không hiểu, không biết tại sao tiểu thư lại nói lời như vậy, dù biết rằng, tiểu thư gần đây cũng không có chuyện gì không tốt. Nếu như nói có, thì lớn nhất chính là chuyện tình cờ cứu hai người kia thôi. Bọn họ không hiểu, Hòa Linh cũng lười giải thích, nếu như mọi chuyện bình thường, tối nay Mai Cửu sẽ trở lại, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nơi này của nàng thật giống như cửa thành, mặc cho người ta tới lui. Có điều, tên ma bệnh Mai Cửu kia thật đúng là quá xui xẻo, vốn thân thể đã không tốt, thời tiết như vậy còn vội vàng ra cửa.
Bất quá suy nghĩ của Hòa Linh rất nhanh bị cắt đứt, nàng ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, trực tiếp bật cười, "Cửu Công Tử tới quả thật rất sớm."
Mai Cửu mỉm cười: "Vì tánh mạng mình, tự nhiên phải khác." Nói xong, bụm miệng, che lại tiếng ho khan của mình, Hòa Linh nhìn y, bởi vì chịu đựng ho khan, kìm nén đến sắc mặt đỏ lên.
Nàng cầm một quả Tiểu Hương lê đưa cho Mai Cửu: "Ăn một miếng để giải khát."
Mai Cửu mỉm cười nhận lấy, Hòa Linh căn dặn Xảo Âm: "Đi lấy một hộp quả ô mai tới đây cho ta."
Đợi Xảo Âm đi lấy đồ tới, Hòa Linh cũng bảo Xảo Nguyệt ra ngoài phòng, Mai Cửu ăn Tiểu Hương lê, mỉm cười nói: "Nàng tin tưởng ta thật sao. Chẳng lẽ sẽ không sợ ta đối với nàng làm ra chuyện gì? Không nói tới cái này, cô nam quả nữ ở chung một phòng, cũng không thỏa đáng lắm?"
Hòa Linh liếc mắt một cái, cười lạnh nói: "Ta biết rõ huynh tất nhiên sẽ mang theo thị vệ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, bọn họ dù sao cũng ở bên ngoài, Mai Cửu, nếu nói là ở chỗ này làm chút chuyện gì, sợ là ta thu thập huynh mới đúng chứ? Làm người cũng không thể quá ngây thơ. Ngây thơ dễ chết sớm!"
Mai Cửu cảm khái nói: "Ta nói Sở Ngũ Tiểu Thư sao lại dám đường hoàng đơn độc hẹn ta như vậy, thì ra là sớm có chuẩn bị, có điều, một cô gái hung hãn thế này cũng không nên, quá hung hãn, không ai thèm lấy."
Hòa Linh lần này lại cười rất chân thành: "Không phải người nào cũng muốn vội vàng thành thân, nhưng ta hiểu rõ, không ai muốn chết."
Mai Cửu ôn hòa: "Quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng!"
"Được rồi, ô mai cũng là mang cho huynh, có thể giúp huynh bớt ho khan." Hòa Linh đem ô mai đưa cho Mai Cửu, Mai Cửu cười: "Đa tạ Sở tiểu thư, cũng không nghĩ, ở chỗ Sở tiểu thư đồ tốt cũng không ít."
Hòa Linh cảm thấy, Mai Cửu thật đúng là rất ngây thơ, nàng ho nhẹ một chút, nói: "Huynh nghĩ quá nhiều rồi, không cần nói cám ơn với ta, ta đây cũng không phải là không lấy tiền."
Mai Cửu lần này là thật ngây ngẩn cả người, y phản ứng một chút, nhìn về phía Hòa Linh, cảm khái nói: "Thì ra là Sở tiểu thư thích hợp làm ăn hơn."
Hòa Linh cười híp mắt, nàng tốt bụng nói: "Có điều hynh cũng không cần quá sợ, mặc dù thu tiền, nhưng nếu như bước kế tiếp chúng ta giao dịch thành công, cái này ta liền tặng cho huynh. Ta cũng là người hào phóng."
Mai Cửu thật sự thấy có thể hiểu rồi, y vốn nghĩ tới, có thể khiến cho Lục Hàn để ý, có thể thao túng Tạ Du Vân là nữ hài tử thế nào, trước đây cảm thấy nàng đúng là đẹp, bên trong lại có một tia khí thế quật cường, y mặc dù không cho đây là đặc điểm hấp dẫn tất cả mọi người, nhưng lại cảm thấy đây là điểm hấp dẫn người lớn nhất. Nhưng hôm nay gặp mới phát hiện, chuyện vốn không phải như y đã nghĩ, Sở Hòa Linh, có chút tài mọn!
Gần như không có bất cứ do dự nào, Mai Cửu nói: "Nàng muốn cái gì!"
Hoài Linh cười ý vị sâu xa: "Ta thích người sảng khoái như Cửu Công Tử vậy. Ta nói vòng tới vòng lui cũng không có ý nghĩa gì. Hay là trực tiếp vào điểm chính tốt hơn. Hai người, một người năm trăm lượng, tổng cộng một ngàn lượng chắc giá, không bớt."
Mai Cửu lần này trợn thật to hai mắt, y nghĩ rất nhiều loại khả năng, mặc kệ Sở Hòa Linh muốn cái gì, y cũng có đồng ý, dù sao, có được Tô thần y coi như y giữ được tánh mạng rồi. Đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, Sở Hòa Linh muốn tiền!
Ha ha, muốn tiền!
Lập tức, y cảm giác mình bị đả kích cực lớn. Mím môi một cái, y thật khó hiểu nhìn Sở Hòa Linh, có ý tốt nhắc nhở: "Nàng muốn một cái cửa hàng, thích hợp hơn. Dù sao muốn tiền tương đương với hành đồng mổ gà lấy trứng. Nếu như nàng lấy cửa hàng, có thể không ngừng Tiền Sinh Tiền."
Mai Cửu là một người làm ăn cực tốt, không nên nói cho Sở Hòa Linh biết, theo lý thuyết, nếu nàng muốn tiền đối với y mà nói là chuyện tốt. Nhưng bây giờ y cảm thấy, không thể để cho Sở Hòa Linh bị thua thiệt, dù sao tiểu cô nương gánh mối nguy hiểm này cũng không nhỏ.
Hòa Linh cảm thấy, Mai Cửu vẫn tính là phúc hậu, có điều nàng vẫn lắc đầu: "Ta muốn cửa hàng thì được gì, còn phải kinh doanh nhiều phiền toái. Vả lại, tất cả đều là người của huynh, các người nếu như ở trong gian lận, ta sao có thể biết được chứ? Ta muốn tiền thật sự. Ta muốn đổi ngân phiếu ở ngân hàng tư nhân của Mai gia các người. Thế nào, thấy ta phúc hậu không? Cũng không nhiều lắm đâu?" Hòa Linh hất cằm lên"Ta thật sự là quá rộng lượng đối với người khác" nét mặt tự khen mình.
Mai Cửu nghiêm túc: "Nếu như cho nàng, ta ở trong sẽ không làm trò gì, ta không phải loại người như vậy."
"Huynh không phải là loại người kia, nhưng đặc biệt huynh đã từng làm loại chuyện đó." Hòa Linh đáp trả, nhưng rất nhanh, nàng mỉm cười: "Huynh không cần nói với ta điều này, chúng ta không quen nhau."
Mai Cửu trầm mặc một chút, gật đầu: "Nói cũng đúng. Có điều nàng sẽ không sợ ta đưa nàng ngân phiếu, đến lúc đó ta chết, nàng sẽ tay không?"
Hòa Linh cười, "Con dấu của Mai Cửu huynh, ai dám không nhận? Hơn nữa, nếu như người khác nghi vấn, ta có thể nói, đây là huynh cho ta sính lễ. Do huynh chết sớm, nếu không huynh sẽ lấy ta rồi."
Mai Cửu trầm mặc: "......" Y hẳn là cạn lời rồi, nhớ Mai Cửu y là người có thể nói Thiện Đạo, thế nhưng cũng có một ngày như vậy, y cạn lời rồi!
"Được rồi, chúng ta cũng đừng nói thêm gì vô ích, một tay giao tiền một tay giao người, ngân phiếu lấy ra đi!"
Mai Cửu cuối cùng chậm lại, "Ta không có mang, ngày mai cho nàng, nàng trước cứ đem người cho ta! Ta nghĩ, bọn họ đều bị trọng thương, theo tính cách của nàng, sẽ không cho bọn họ chữa trị phải không? Nếu như người đã chết, sợ là chúng ta không cần phải làm khoản làm ăn này."
Hòa Linh cười lạnh: "Chỉ cần lúc ta đưa người cho huynh vẫn còn thở, thì hynh phải cho ta bạc. Hết cách rồi, ta không bảo đảm sống chết của bọn họ. Hơn nữa, cái gì gọi là theo tính cách của ta? Tính cách của ta thế nào? Ta thật ra cảm thấy, tính tình của mình rất tốt. Chẳng lẽ ta còn muốn mạo hiểm cùng phủ Thừa Tướng đối nghịch chịu nguy hiểm đi tìm đại phu? Ai mà không biết, phủ Thừa Tướng tìm người khắp nơi sắp điên rồi."
Mai Cửu vạch đen, "Chẳng lẽ...... Nàng đã cùng phủ Thừa Tướng đối nghịch rồi sao?" Nói cho cùng không có chuyện gì y đều biết hết, thì ra y cả ngày hôm nay bệnh không ra cửa, mở mắt nói mò!
Hòa Linh vô tội trợn to mắt cười: "Ta đối nghịch cái gì chứ, ta là tiểu nữ hài không hiểu chuyện, hơn nữa phủ Thừa Tướng cũng có lỗi mà. Bọn họ sáng hôm nay còn tặng lễ tới đây. Có thể thấy được, chúng ta đã biến chiến tranh thành tơ lụa rồi." Liếc Mai Cửu một cái, Mai Cửu bị nàng nhìn cả người tê dại, ánh mắt này cũng quá mức không chút kiêng kỵ.
Nhìn đủ rồi, Hòa Linh nói: "Người trước tiên có thể đưa cho hynh, huynh đem Ngọc Ban Chỉ trên tay huynh để ở chỗ này cho ta, ngày mai cầm ngân phiếu để đổi."
Mai Cửu nâng trán: "Nàng không tin ta."
Hòa Linh nghiêm túc: "Đúng, không tin!"
Có thể thẳng thắn như vậy, quả thật khiến Mai Cửu không nói được gì nữa, y phát hiện, mình và Sở Hòa Linh trao đổi luôn không biết nói gì, mặc dù hết từ để nói, nhưng lại cảm thấy tâm tình thoải mái, cõi đời khó khăn này còn có người thẳng thắn như vậy.
"Cái này Ngọc Ban Chỉ, là vật gia truyền nhà chúng ta, là đồ cổ mấy trăm năm, so với ngân phiếu một ngàn lượng, quả thật là đại tài tiểu dụng."
Hòa Linh cau mày nói;"Mặc dù cái này đáng tiền, nhưng mà đối với ta mà nói, chưa thấy được liền so với ngân phiếu tốt hơn. Huynh yên tâm đi, ta sẽ giữ lại cho huynh, sẽ không làm cái loại chuyện không trả lại cho huynh đó đâu. Hơn nữa, ta khuyên huynh! Nên it đeo vật như vậy tốt hơn."
Mai Cửu nghi ngờ, "Vì sao?"
"Ngọc này không phải là người nào cũng có thể mang, đều nói người nuôi ngọc, ngọc dưỡng nhân. Vật này đều là hỗ trợ lẫn nhau, thân thể huynh yếu thành ra như vậy rồi, còn cả ngày mang theo Noãn Ngọc, nói không chừng không phải chuyện tốt đâu!" Hòa Linh vốn chỉ từng nghe qua người ta nói, chứ không phải ăn nói lung tung. Giúp Mai Cửu, bất quá nàng mới nói cho y biết, Mai Cửu nghe, trầm mặc xuống, dáng vẻ hình như có điều suy nghĩ.
Hòa Linh cười: "Sẽ không coi đó là vấn đề thật đấy chứ?"
Mai Cửu nghiêm túc: "Nàng nói, chưa thấy được cũng không phải không có đạo lý. Quả thật, cũng không phải người nào cũng thích hợp." Nói xong, y lấy Ngọc Ban Chỉ của mình đưa cho Hòa Linh.
Hòa Linh hồ nghi nhìn y, cẩn thận một chút hỏi "Sẽ không có chyện không trở lại chuộc nó đấy chứ? Dù không thích hợp, thì cũng đều là vật gia truyền nhà huynh!"
Mai Cửu bất đắc dĩ cười, "Cái này nếu như bán, so với ngân phiếu đáng tiền hơn. Lại nói, nếu là vật gia truyền, ta không có lý gì không trở lại lấy? Nàng không cần phải lo lắng như vậy."
Hòa Linh cũng không thấy mình lo lắng có gì không ổn, đúng là cái Ngọc Ban Chỉ này đáng tiền, nhưng đáng tiền thì như thế nào đây, nàng có thể cầm đi bán sao! Đã nói là vật gia truyền, sợ rằng chỉ cần nàng lấy ra, sẽ liên lụy đến những phiền toái không cần thiết, nàng thích đối đầu không sai, nhưng cũng không phải là hạng người chuyện gì cũng đấu, cái này cũng không hiểu thì cũng không còn chuyện để nói, nàng còn lâu mới làm!
"Vậy được, huynh đưa cho ta đi! Mai tới đổi!" Hòa Linh đưa tay, chuyện hết sức đương nhiên.
Mai cửu trợn mắt nhìn Ngọc Ban Chỉ của mình rơi vào trong tay Hòa Linh, nhàn nhạt thở dài, "Bây giờ có thể nói cho ta biết, người giấu ở chỗ nào chưa? Là ở chỗ Cữu cữu nàng?" Thật ra điểm này Mai Cửu cũng có thể đoán ra, Nhưng mà lại không dám đánh cược, trên thực tế, y mới là không đánh cuộc được cái đó, nếu có thể xử lý tốt, y không cần thiết lén lút đi làm chuyện mạo hiểm.
"Đúng, huynh dẫn người đi thôi. Có điều phải cẩn thận, ta không muốn có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn. Huynh cũng đừng để một trăm vạn này mất thua thiệt, thật đúng là không. Ta cứu người cữu cữu ta giấu người, chúng ta là hai người, một người tài trí 50 vạn lượng, hơn nữa, ta muốn chính là ngân phiếu, cũng không phải là hoàng kim! Chính là thứ bình thường nhà huynh có, số tiền này đổi mệnh đều đáng giá, huống chi, huynh còn là thiên hạ thủ phủ, vụng trộm mà mừng đi!"
Hòa Linh nói lảm nhảm, Mai Cửu hơi nhếch lên khóe miệng, y gật đầu: "Không mắc, thật là vật đẹp giá thấp!"
Hòa Linh gật đầu, hết sức tình ý sâu xa: "Cho nên nói, ta và cữu cữu còn là phúc hậu, làm ăn sẽ không để cho người ta thua thiệt, có lúc, song doanh mới là quan trọng nhất."
Mai Cửu cười đồng ý
Hòa Linh có thời gian mè nheo, nhưng Mai Cửu không có, y cười nói đôi câu, ngay sau đó cáo từ, trước khi rời đi, y mỉm cười hỏi "Cái này có thể lấy đi chứ? Dù sao mới vừa rồi Sở tiểu thư đã nói, buôn bán thành công, cái này có thể cho ta."
Hòa Linh không thèm để ý: "Lấy đi lấy đi!"
Mai Cửu câu nói có hàm ý khác: "Sở Ngũ Tiểu Thư, thật sự là hào phóng a!"
Hòa Linh cười gật đầu: "Đây là câu nói êm tai nhất từ khi huynh bước vào."
Mai Cửu: "......"