Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Hàn cũng không nghĩ đến, hoàng thượng sẽ vì bọn họ gả, theo lý thuyết, hoàng thượng thế nào cũng không thể để ý Sở Hòa Linh, mặc kệ là từ phương diện nào, đến xem đều là giống nhau, trong lòng y Tiểu Linh Đang là ngàn tốt vạn tốt, nhưng đối với người khác mà nói cũng không nhất định. Đặc biệt là hoàng thượng, nếu như hoàng thượng đã cho rằng Sở Hòa Linh thân thể không tốt, thế nào cũng sẽ không lựa chọn Sở Hòa Linh, nhưng hoàng thượng lại thật xuống thánh chỉ. Chính vì vậy, Lục Hàn lập tức liền nghĩ đến lần hành thích này cùng hoàng thượng có quan hệ, nhưng y bây giờ không thể cùng Hòa Linh nói nhiều hơn. Hai người vừa nói mấy câu, Lục Hàn rất nhanh rời khỏi Sở gia, lúc này y ngược lại không có đi hỏi hoàng thượng, nhưng có người, nghĩ đến có thể cho y câu trả lời. Lục Hàn trở lại Túc thành Hầu phủ, liền đi gặp cha của mình, mà lúc này đây, Vinh Hoa trưởng công chúa đã trở về, ngồi một mình ở một bên, buồn bực, nghe Lục Hàn cầu kiến, biết được nên tới luôn là sẽ đến.
Lục Hàn vào cửa chỉ thấy phụ mẫu đều ở đây, mỉm cười nói: "Hai người thế nào đều ở đây."
Trưởng công chúa liếc mắt xem thường, nói: "Ngươi thật ra giả bộ, ngươi tới bên này, không phải là đoán chừng chúng ta đều ở đây sao? Cùng ta còn tính toán."
Lục Hàn lắc đầu cười: "Con nào dám." Vội vàng tiến tới đấm chân cho bà.
Trưởng công chúa thấy Lục Hàn như vậy, thở dài một tiếng nói: "Sát thủ không phải ngoại tổ phụ con, cũng không phải ta phái ta ra."
Lục Hàn lập tức liền phát hiện trong lời nói một chút sơ hở, lập tức nói: "Nhưng mọi người biết là người nào làm." Lục Hàn cau mày: "Ngoại tổ phụ đây là vì cái gì?"
Trưởng công chúa suy nghĩ một chút, nói: "Ngoại tổ phụ thật ra thì cũng là vì ý tốt, ông ấy chỉ là muốn nhìn một chút, cô nương kia có bao nhiêu năng lực. Con biết, ông ấy vẫn luôn muốn đem đồ tốt nhất trong thiên hạ cho con. Cho dù là con cũng không cần, thế nhưng ông ấy lại muốn làm như vậy. Ta nghĩ, con có thể hiểu tâm trạng của một trưởng bối chứ? Lại nói, ta cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng ông ấy lớn tuổi, hơn nữa, ông ấy xuất phát là vì con."
Lục Hàn cũng không có ngừng động tác trên tay, hết sức nhạt, nhưng là rũ xuống ánh mắt lại thoáng qua rất nhiều khó chịu, y bình định tâm tư nói: "Con không cần một nương tử vạn năng. Hôm nay là Sở Hòa Linh vận khí tốt, nếu như nàng bị người giết thì sao? Con hiểu biết rõ trong mắt ngoại tổ phụ, rất nhiều người tánh mạng không coi vào đâu, nhưng dù là không coi vào đâu, cũng muốn suy tính một chút tâm tư củ người khác. Đối với người không phải người quan trọng, có lẽ với người khác không thể buông bỏ. Cõi đời này không thỏa đáng nhất chính là ông ấy sử dụng tánh mạng người khác để làm thử dò xét."
Trưởng công chúa nghiêm túc: "Con ở đây trong phòng nói qua coi như xong, từ nay về sau, mẫu thân không hy vọng con đi ra ngoài nói."
Lục Hàn như có như không cười, gật đầu: "Đúng vậy, con làm sao có thể đi ra ngoài nói!"
Trong lúc nhất thời, bên trong nhà trầm mặc xuống.
Hồi lâu, Túc thành hậu nói: "Chúng ta người một nhà trôi qua tốt là được, các người làm cái gì vậy, mở đại hội phê phán sao? Chớ để ở trong lòng. Vạn hạnh, Sở tiểu thư không có chuyện gì, mà hoàng thượng cũng bởi vì thử dò xét mà công nhận nàng, như vậy thì rất tốt không phải sao? Hàn Mộc, mặc dù có chút người làm việc thật làm cho chúng ta một chút xíu cũng nhìn không khá, nhưng mà chưa chắc nhất định cho rằng quyết định người khác khó chịu. Chúng ta lợi dụng quyết định của người khác đạt thành kết quả mình mong muốn, không phải rất tốt sao?" Túc thành hậu mỉm cười.
Lục Hàn suy nghĩ một chút, gật đầu: "Phụ thân nói có lý."
"Con đều coi trọng Sở Hòa Linh người ta rồi, tình huống bây giờ hướng tất cả mọi người vui mừng, cũng không cần suy nghĩ nhiều quá. Bây giờ việc gấp nhất là tìm được hung thủ, sau đó đem ra công lý. Nếu hoàng thượng muốn con diệt trừ tổ chức sát thủ, như vậy con liền làm tốt, con phải biết, có lúc theo người khác tính làm một ít chuyện. Mặc dù thoạt nhìn là mắc bẫy của người khác. Nhưng ai có thể nói ai lợi dụng ai!"
Túc thành hậu cười nói, nói xong, đưa tách trà cho Lục Hàn: "Thử một chút trà mới năm nay."
Lục Hàn như có điều suy nghĩ.
"Tổ chức sát thủ này, cũng không nên tồn tại." Túc thành hậu cười nhạt, nhưng Lục Hàn cũng là sáng tỏ, y gật đầu: "Con biết rồi."
Hôm sau, Lục Hàn ở trong triều đình thỉnh cầu vây quét tổ chức sát thủ, mà hoàng thượng cơ hồ không có cái gì chần chờ cũng đồng ý. Nhìn hoàng thượng đồng ý như vậy sảng khoái, khóe miệng còn mơ hồ nở nụ cười, mọi người liền hiểu ý tứ của hoàng thượng, hoàng thượng nhìn không khá nơi này. Cùng Giang Nam Thủy Phỉ một dạng, hoàng thượng cảm thấy ngươi vô sự, ngươi liền có thể tồn tại, nếu như cảm thấy ngươi không thể tồn tại, như vậy phải lập tức biến mất. Mặc kệ là dạng gì nguyên do, đều phải như thế. Mà hoàng thượng thế nhưng khiến Mông tướng quân dưới quyền hiệp trợ Lục Hàn, đây càng nói rõ tâm tư của hoàng thượng, Mông tướng quân là hộ vệ chính của hoàng thượng. Mấy nắm giữ binh quyền Tướng quân, hoàng thượng tin tưởng nhất Mông tướng quân. Thật ra thì chẳng ai nghĩ tới, đang lúc Lục Hàn ở trên triều đình nói trong nháy mắt đó, bên kia đã bắt đầu hành động, như bây giờ, không phải là muốn nhìn một chút, đến tột cùng là ai sẽ mật báo, mà chút, đều là hoàng thượng ý tứ. Nghĩ đến rạng sáng lúc vào cung cầu kiến chuyện của hoàng thượng, Lục Hàn chỉ cảm thấy trong lòng rét run, có vài người, thật là trời sanh Đế Vương.
Có điều Lục Hàn ngược lại cũng không còn để ở trong lòng, phụ thân y nói rất đúng, chỉ cần đạt tới ý nguyện của mình, dù là thuận theo người khác ý nguyện thì như thế nào chứ, kết quả mới quan trọng. Nếu như có ai mật báo, hoàng thượng bên kia tự nhiên sẽ để ý được, Lục Hàn nhanh chóng dẫn người rời đi......
......................................................................................................
Hòa Linh trong phủ lẳng lặng dưỡng thương, Lý Mộng sang đây thăm nàng, Hòa Linh thấy Lý Mộng đến, mỉm cười nói: "Đa tạ biểu tỷ cứu muội."
Lý Mộng lắc đầu, "Đảm đương không nổi câu đa tạ này, thật ra thì ta cũng không giúp cái gì."
Hòa Linh nghiêm túc: "Nếu như không phải tỷ báo cho Lục Hàn, muội sợ thị dã sẽ không được cứu. Đương nhiên muốn đa tạ biểu tỷ."
Lý Mộng ngồi xuống, nhìn vết thương của nàng nói: "Đừng nói những thứ này, muội cảm thấy thế nào rồi? Tỷ thấy cánh tay của muội quẹt làm bị thương rồi. Nghe nói muội trúng độc."
Hòa Linh gật đầu, "Đúng nha, trúng độc, có điều không có chuyện gì, trị liệu kịp thời tóm lại là vô sự."
Lý Mộng nở nụ cười, chậm rãi nói: "Tỷ nghe nói mười mấy sát thủ, cực kỳ hung hiểm, có thể không có chuyện gì tóm lại là cực tốt. Có điều nghe nói Sở Vân cũng bị thương rồi, y không sao chứ?"
Hòa Linh lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là Sở Vân cũng bị thương, cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian." Hòa Linh rũ mí mắt xuống, biết được Lý Mộng vì sao hỏi cái này, nàng mỉm cười nói: "Biểu tỷ, tỷ về trễ, không ai nói tỷ cái gì chứ?"
Lý Mộng lắc đầu, ngược lại cũng không có người nào chú ý nàng, mẹ nàng thân thể không thoải mái không có đi theo, vì vậy cũng không có cùng nhau đi tới, chính vì vậy, Lý Mộng là một người ngồi xe ngựa.
"Biểu tỷ, tỷ đi Trúc Sơn ở vài ngày sao?" Hòa Linh đột nhiên hỏi như vậy.
Lý Mộng sửng sốt một chút, ngay sau đó hồ nghi nhìn về phía Sở Hòa Linh, Hòa Linh cười yếu ớt, trong tươi cười có chút sắt lạnh, "Miễn cho bị dính dấp, tội gì."
Lý Mộng không hiểu, có điều rất nhanh, hiểu được, "Muội biết là ai làm rồi hả?" Nàng giật mình, mà càng làm cho nàng giật mình là, người này rất có thể là người Sở gia, nếu không phải thế, Hòa Linh không nói như thế. Nàng có thể nói như vậy, liền đại biểu một ít gì.
"Hòa Linh, tỷ hiểu biết rõ tính cách của muội, nhưng muội......" Lý Mộng muốn nói không nên vọng động, đột nhiên lại nghĩ tới Lý Hiển, nếu như hiện tại có người không để cho nàng chỗ xung yếu động giết Lý Hiển, như vậy nàng cũng sẽ không đồng ý chứ?
"Muội...... Cẩn thận." Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành một câu nói như vậy.
Hòa Linh nụ cười nhạt nhòa: "Chờ Lục Hàn thu thập tổ chức sát thủ, muội rất nhanh có thể biết là ai làm, hiện tại chỉ là có chút hoài nghi thôi, nếu như có bằng chứng cụ thể, muội sẽ để hắn biết, Sở Hòa Linh muội bóp chết hắn, cùng bóp chết một con kiến một dạng."
Thật ra thì Hòa Linh đã hoài nghi Sở Trí Tín, thật ra thì nàng bắt đầu cũng không hoài nghi Sở Trí Tín, dù sao, Sở Trí Tín mặc dù hận nàng, nhưng không có nhiều bạc, nhưng hắn quá hốt hoảng, để cho nàng cảm thấy người này là nghi pham lớn nhất. Mặc dù Trí Tín chuyện như vậy không dễ nói, nhưng đại phu nhân là người lúc trước hạ độc nàng ngược lại ván đã đóng thuyền rồi, nàng thế nào cũng nghĩ không đến, xem ra một người vì Sở gia cúc cung tận tụy sao có thể làm như vậy, bà ta sẽ chỉ vì nguyên nhân đơn giản như vậy muốn hạ độc chết mình.
Như vậy, nàng không phải nên gậy ông đập lưng ông sao?
"Nếu như biểu tỷ muốn lưu lại xem cuộc vui, lưu lại cũng được, có điều...... Nhìn kỹ cô rồi. Dù gì người xen vào, ta đều sẽ không khách khí."
Lý Mộng rất kiên định: "Ta đi nói cùng tổ phụ, ngày mai sẽ đi Trúc Sơn." Nàng cũng không phải một người thích xem náo nhiệt, nếu bên này chuyện đặc biệt nhiều, như vậy nàng cũng không ở lại nơi này.
Hòa Linh gật đầu, Lý Mộng nhìn Hòa Linh tinh sảo hai má, đột nhiên hỏi "Hòa Linh, tại sao muội đối với tỷ tốt như vậy?"
Hòa Linh buồn bực nhìn nàng, nói: "Tỷ không phải cũng đối với muội không tệ sao? Có ít thứ, đều là lẫn nhau, muội cũng không phải là điên thật, bắt được người nào cũng cắn."
Lý Mộng bật cười, không nói gì nữa.
"Tỷ!" Bé trai thời kỳ đổi giọng giọng như vịt đực kêu lên, Hòa Linh đoán
Lục Hàn cũng không nghĩ đến, hoàng thượng sẽ vì bọn họ gả, theo lý thuyết, hoàng thượng thế nào cũng không thể để ý Sở Hòa Linh, mặc kệ là từ phương diện nào, đến xem đều là giống nhau, trong lòng y Tiểu Linh Đang là ngàn tốt vạn tốt, nhưng đối với người khác mà nói cũng không nhất định. Đặc biệt là hoàng thượng, nếu như hoàng thượng đã cho rằng Sở Hòa Linh thân thể không tốt, thế nào cũng sẽ không lựa chọn Sở Hòa Linh, nhưng hoàng thượng lại thật xuống thánh chỉ. Chính vì vậy, Lục Hàn lập tức liền nghĩ đến lần hành thích này cùng hoàng thượng có quan hệ, nhưng y bây giờ không thể cùng Hòa Linh nói nhiều hơn. Hai người vừa nói mấy câu, Lục Hàn rất nhanh rời khỏi Sở gia, lúc này y ngược lại không có đi hỏi hoàng thượng, nhưng có người, nghĩ đến có thể cho y câu trả lời. Lục Hàn trở lại Túc thành Hầu phủ, liền đi gặp cha của mình, mà lúc này đây, Vinh Hoa trưởng công chúa đã trở về, ngồi một mình ở một bên, buồn bực, nghe Lục Hàn cầu kiến, biết được nên tới luôn là sẽ đến.
Lục Hàn vào cửa chỉ thấy phụ mẫu đều ở đây, mỉm cười nói: "Hai người thế nào đều ở đây."
Trưởng công chúa liếc mắt xem thường, nói: "Ngươi thật ra giả bộ, ngươi tới bên này, không phải là đoán chừng chúng ta đều ở đây sao? Cùng ta còn tính toán."
Lục Hàn lắc đầu cười: "Con nào dám." Vội vàng tiến tới đấm chân cho bà.
Trưởng công chúa thấy Lục Hàn như vậy, thở dài một tiếng nói: "Sát thủ không phải ngoại tổ phụ con, cũng không phải ta phái ta ra."
Lục Hàn lập tức liền phát hiện trong lời nói một chút sơ hở, lập tức nói: "Nhưng mọi người biết là người nào làm." Lục Hàn cau mày: "Ngoại tổ phụ đây là vì cái gì?"
Trưởng công chúa suy nghĩ một chút, nói: "Ngoại tổ phụ thật ra thì cũng là vì ý tốt, ông ấy chỉ là muốn nhìn một chút, cô nương kia có bao nhiêu năng lực. Con biết, ông ấy vẫn luôn muốn đem đồ tốt nhất trong thiên hạ cho con. Cho dù là con cũng không cần, thế nhưng ông ấy lại muốn làm như vậy. Ta nghĩ, con có thể hiểu tâm trạng của một trưởng bối chứ? Lại nói, ta cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng ông ấy lớn tuổi, hơn nữa, ông ấy xuất phát là vì con."
Lục Hàn cũng không có ngừng động tác trên tay, hết sức nhạt, nhưng là rũ xuống ánh mắt lại thoáng qua rất nhiều khó chịu, y bình định tâm tư nói: "Con không cần một nương tử vạn năng. Hôm nay là Sở Hòa Linh vận khí tốt, nếu như nàng bị người giết thì sao? Con hiểu biết rõ trong mắt ngoại tổ phụ, rất nhiều người tánh mạng không coi vào đâu, nhưng dù là không coi vào đâu, cũng muốn suy tính một chút tâm tư củ người khác. Đối với người không phải người quan trọng, có lẽ với người khác không thể buông bỏ. Cõi đời này không thỏa đáng nhất chính là ông ấy sử dụng tánh mạng người khác để làm thử dò xét."
Trưởng công chúa nghiêm túc: "Con ở đây trong phòng nói qua coi như xong, từ nay về sau, mẫu thân không hy vọng con đi ra ngoài nói."
Lục Hàn như có như không cười, gật đầu: "Đúng vậy, con làm sao có thể đi ra ngoài nói!"
Trong lúc nhất thời, bên trong nhà trầm mặc xuống.
Hồi lâu, Túc thành hậu nói: "Chúng ta người một nhà trôi qua tốt là được, các người làm cái gì vậy, mở đại hội phê phán sao? Chớ để ở trong lòng. Vạn hạnh, Sở tiểu thư không có chuyện gì, mà hoàng thượng cũng bởi vì thử dò xét mà công nhận nàng, như vậy thì rất tốt không phải sao? Hàn Mộc, mặc dù có chút người làm việc thật làm cho chúng ta một chút xíu cũng nhìn không khá, nhưng mà chưa chắc nhất định cho rằng quyết định người khác khó chịu. Chúng ta lợi dụng quyết định của người khác đạt thành kết quả mình mong muốn, không phải rất tốt sao?" Túc thành hậu mỉm cười.
Lục Hàn suy nghĩ một chút, gật đầu: "Phụ thân nói có lý."
"Con đều coi trọng Sở Hòa Linh người ta rồi, tình huống bây giờ hướng tất cả mọi người vui mừng, cũng không cần suy nghĩ nhiều quá. Bây giờ việc gấp nhất là tìm được hung thủ, sau đó đem ra công lý. Nếu hoàng thượng muốn con diệt trừ tổ chức sát thủ, như vậy con liền làm tốt, con phải biết, có lúc theo người khác tính làm một ít chuyện. Mặc dù thoạt nhìn là mắc bẫy của người khác. Nhưng ai có thể nói ai lợi dụng ai!"
Túc thành hậu cười nói, nói xong, đưa tách trà cho Lục Hàn: "Thử một chút trà mới năm nay."
Lục Hàn như có điều suy nghĩ.
"Tổ chức sát thủ này, cũng không nên tồn tại." Túc thành hậu cười nhạt, nhưng Lục Hàn cũng là sáng tỏ, y gật đầu: "Con biết rồi."
Hôm sau, Lục Hàn ở trong triều đình thỉnh cầu vây quét tổ chức sát thủ, mà hoàng thượng cơ hồ không có cái gì chần chờ cũng đồng ý. Nhìn hoàng thượng đồng ý như vậy sảng khoái, khóe miệng còn mơ hồ nở nụ cười, mọi người liền hiểu ý tứ của hoàng thượng, hoàng thượng nhìn không khá nơi này. Cùng Giang Nam Thủy Phỉ một dạng, hoàng thượng cảm thấy ngươi vô sự, ngươi liền có thể tồn tại, nếu như cảm thấy ngươi không thể tồn tại, như vậy phải lập tức biến mất. Mặc kệ là dạng gì nguyên do, đều phải như thế. Mà hoàng thượng thế nhưng khiến Mông tướng quân dưới quyền hiệp trợ Lục Hàn, đây càng nói rõ tâm tư của hoàng thượng, Mông tướng quân là hộ vệ chính của hoàng thượng. Mấy nắm giữ binh quyền Tướng quân, hoàng thượng tin tưởng nhất Mông tướng quân. Thật ra thì chẳng ai nghĩ tới, đang lúc Lục Hàn ở trên triều đình nói trong nháy mắt đó, bên kia đã bắt đầu hành động, như bây giờ, không phải là muốn nhìn một chút, đến tột cùng là ai sẽ mật báo, mà chút, đều là hoàng thượng ý tứ. Nghĩ đến rạng sáng lúc vào cung cầu kiến chuyện của hoàng thượng, Lục Hàn chỉ cảm thấy trong lòng rét run, có vài người, thật là trời sanh Đế Vương.
Có điều Lục Hàn ngược lại cũng không còn để ở trong lòng, phụ thân y nói rất đúng, chỉ cần đạt tới ý nguyện của mình, dù là thuận theo người khác ý nguyện thì như thế nào chứ, kết quả mới quan trọng. Nếu như có ai mật báo, hoàng thượng bên kia tự nhiên sẽ để ý được, Lục Hàn nhanh chóng dẫn người rời đi......
......................................................................................................
Hòa Linh trong phủ lẳng lặng dưỡng thương, Lý Mộng sang đây thăm nàng, Hòa Linh thấy Lý Mộng đến, mỉm cười nói: "Đa tạ biểu tỷ cứu muội."
Lý Mộng lắc đầu, "Đảm đương không nổi câu đa tạ này, thật ra thì ta cũng không giúp cái gì."
Hòa Linh nghiêm túc: "Nếu như không phải tỷ báo cho Lục Hàn, muội sợ thị dã sẽ không được cứu. Đương nhiên muốn đa tạ biểu tỷ."
Lý Mộng ngồi xuống, nhìn vết thương của nàng nói: "Đừng nói những thứ này, muội cảm thấy thế nào rồi? Tỷ thấy cánh tay của muội quẹt làm bị thương rồi. Nghe nói muội trúng độc."
Hòa Linh gật đầu, "Đúng nha, trúng độc, có điều không có chuyện gì, trị liệu kịp thời tóm lại là vô sự."
Lý Mộng nở nụ cười, chậm rãi nói: "Tỷ nghe nói mười mấy sát thủ, cực kỳ hung hiểm, có thể không có chuyện gì tóm lại là cực tốt. Có điều nghe nói Sở Vân cũng bị thương rồi, y không sao chứ?"
Hòa Linh lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là Sở Vân cũng bị thương, cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian." Hòa Linh rũ mí mắt xuống, biết được Lý Mộng vì sao hỏi cái này, nàng mỉm cười nói: "Biểu tỷ, tỷ về trễ, không ai nói tỷ cái gì chứ?"
Lý Mộng lắc đầu, ngược lại cũng không có người nào chú ý nàng, mẹ nàng thân thể không thoải mái không có đi theo, vì vậy cũng không có cùng nhau đi tới, chính vì vậy, Lý Mộng là một người ngồi xe ngựa.
"Biểu tỷ, tỷ đi Trúc Sơn ở vài ngày sao?" Hòa Linh đột nhiên hỏi như vậy.
Lý Mộng sửng sốt một chút, ngay sau đó hồ nghi nhìn về phía Sở Hòa Linh, Hòa Linh cười yếu ớt, trong tươi cười có chút sắt lạnh, "Miễn cho bị dính dấp, tội gì."
Lý Mộng không hiểu, có điều rất nhanh, hiểu được, "Muội biết là ai làm rồi hả?" Nàng giật mình, mà càng làm cho nàng giật mình là, người này rất có thể là người Sở gia, nếu không phải thế, Hòa Linh không nói như thế. Nàng có thể nói như vậy, liền đại biểu một ít gì.
"Hòa Linh, tỷ hiểu biết rõ tính cách của muội, nhưng muội......" Lý Mộng muốn nói không nên vọng động, đột nhiên lại nghĩ tới Lý Hiển, nếu như hiện tại có người không để cho nàng chỗ xung yếu động giết Lý Hiển, như vậy nàng cũng sẽ không đồng ý chứ?
"Muội...... Cẩn thận." Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành một câu nói như vậy.
Hòa Linh nụ cười nhạt nhòa: "Chờ Lục Hàn thu thập tổ chức sát thủ, muội rất nhanh có thể biết là ai làm, hiện tại chỉ là có chút hoài nghi thôi, nếu như có bằng chứng cụ thể, muội sẽ để hắn biết, Sở Hòa Linh muội bóp chết hắn, cùng bóp chết một con kiến một dạng."
Thật ra thì Hòa Linh đã hoài nghi Sở Trí Tín, thật ra thì nàng bắt đầu cũng không hoài nghi Sở Trí Tín, dù sao, Sở Trí Tín mặc dù hận nàng, nhưng không có nhiều bạc, nhưng hắn quá hốt hoảng, để cho nàng cảm thấy người này là nghi pham lớn nhất. Mặc dù Trí Tín chuyện như vậy không dễ nói, nhưng đại phu nhân là người lúc trước hạ độc nàng ngược lại ván đã đóng thuyền rồi, nàng thế nào cũng nghĩ không đến, xem ra một người vì Sở gia cúc cung tận tụy sao có thể làm như vậy, bà ta sẽ chỉ vì nguyên nhân đơn giản như vậy muốn hạ độc chết mình.
Như vậy, nàng không phải nên gậy ông đập lưng ông sao?
"Nếu như biểu tỷ muốn lưu lại xem cuộc vui, lưu lại cũng được, có điều...... Nhìn kỹ cô rồi. Dù gì người xen vào, ta đều sẽ không khách khí."
Lý Mộng rất kiên định: "Ta đi nói cùng tổ phụ, ngày mai sẽ đi Trúc Sơn." Nàng cũng không phải một người thích xem náo nhiệt, nếu bên này chuyện đặc biệt nhiều, như vậy nàng cũng không ở lại nơi này.
Hòa Linh gật đầu, Lý Mộng nhìn Hòa Linh tinh sảo hai má, đột nhiên hỏi "Hòa Linh, tại sao muội đối với tỷ tốt như vậy?"
Hòa Linh buồn bực nhìn nàng, nói: "Tỷ không phải cũng đối với muội không tệ sao? Có ít thứ, đều là lẫn nhau, muội cũng không phải là điên thật, bắt được người nào cũng cắn."
Lý Mộng bật cười, không nói gì nữa.
"Tỷ!" Bé trai thời kỳ đổi giọng giọng như vịt đực kêu lên, Hòa Linh đoán