Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Hàn Nhạn không chút nghi ngờ rằng nếu Phó Vân Tịch dùng thủ đoạn dụng hình sợ là sẽ khiến người ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Từ trước tới nay Trần quý phi quen được nuôi thân thể yêu kiều, chắc chắn không thể chịu được cực hình. Chỉ sợ Thái hậu cũng khó thoát khỏi liên quan. Phó Vân Tịch ép sát từng bước khiến sắc mặt Thái hậu thay đổi sắc mặt.
"Vân Tịch, ai gia nói này, con đừng nhúng tay vào chuyện này." Giọng điệu của bà đã hơi cứng rắn, rõ ràng không để cho Phó Vân Tịch có cơ hội bắt được nhược điểm của bà.
Hoàng thượng nhìn ra khí thế giữa hai người, nhất thời hơi khó xử. Một là huynh đệ ruột máu mủ tình thâm với mình, một là Thái hậu có công ơn nuôi dưỡng, mình không muốn tổn thương ai cả. Bình ổn tâm trạng, hắn mới nói: "Vân Tịch, trẫm đồng ý với đệ, chắc chắn sẽ cho đệ đáp án công bằng trong chuyện này. Trong chuyện hôm nay trẫm cũng có chỗ không đúng, xin bồi tội với đệ."
Hàn Nhạn vùi trong lòng Phó Vân Tịch, người khác không thể thấy rõ vẻ mặt của nàng. Nàng cúi thấp đầu thầm cân nhắc. Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, lại cẩn thận từng li từng tí mà nhận lỗi với Phó Vân Tịch như vậy, xem ra lời đồi bên ngoài không giả. Hoàng thượng thương yêu Phó Vân Tịch là thật. Nhưng quan hệ giữa Thái hậu và Phó Vân Tịch lại vô cùng vi diệu, chuyện này thật khiến người khác thấy lạ.
Phó Vân Tịch lạnh nhạt nói: "Vi thần không dám. Nhưng thân là nam tử mà ngay cả thê tử của mình cũng không thể bảo vệ, thật sự là không thể làm gương cho thiên hạ. Xin Hoàng thượng tước chức quan của vi thần. Vi thần không còn mặt mũi nào mà đối mặt với người trong thiên hạ."
Lời không mặn không nhạt này đã đẩy lời của Hoàng thượng về. Hàn Nhạn không nhịn được cười, thầm hò reo khen ngợi trong lòng. Đây là không chấp nhận lời xin lỗi của Hoàng thượng một cách trắng trợn. Ánh mắt Hoàng thượng rơi vào người Hàn Nhạn. Nàng giả vờ lúng túng mà chôn đầu vào lòng Phó Vân Tịch. Thật buồn cười, cho là mình sẽ ra giảng hòa à? E là Hoàng thượn cũng quá coi thường Trang Hàn Nhạn nàng. Dám nhổ lông nàng sẽ phải chuẩn bị bị móc mắt ra.
Đương nhiên Hoàng thượng sẽ không để cho Phó Vân Tịch từ quan, nhưng cũng khó xử, không biết nên làm gì bây giờ, hơn giận Thái hậu làm chuyện lỗ mãng hôm nay, vừa hận Hàn Nhạn không hiểu ánh mắt ra hiệu của mình. Chuyện là bởi vì nàng mà ra mà lại trơ mắt nhìn không biết nói vài lời giảng hòa. Hắn thở dài, nói: "Nói cho trẫm biết phải làm sao thì đệ mới nguôi giận?"
Mắt Phó Vân Tịch cũng không chớp một cái: "Xin Hoàng thượng cho vương phi của vi thần một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm, nhìn thấy kiếm này cũng như nhìn thấy Hoàng thượng, bất kỳ ai cũng không dám làm gì với nàng."
Hàn Nhạn sửng sốt, tuyệt đối không ngờ Phó Vân Tịch sẽ đưa ra yêu cầu như thế này, một dòng nước ấm lập tức dâng lên trong lòng. Nếu có Thượng Phương Bảo Kiếm thì dù Thái hậu muốn rạch mặt cũng phải cân nhắc ba phần trước. Nhưng từ xưa tới nay đều là ban Thượng Phương Bảo Kiếm cho thần tử có công hoặc người có công lao vô cùng to lớn, đại diện cho vinh quang cao nhất. Hôm nay thật là nàng không làm được gì, thân phận còn thấp, sao có thể vô duyên vô cớ mà lấy một món đồ tốt như vậy, nhất thời liền hơi chần chừ.
"Láo xược!" Không đợi Hàn Nhạn nghĩ ra rốt cuộc nên làm gì với cục diện trước mắt, chỉ nghe thấy Thái hậu gầm lên một tiếng: "Vân Tịch, con đừng có không có quy củ như vậy. Huyền Thanh vương phi cũng không có công lao kinh thế, sao có thể lấy Thượng Phượng Bảo Kiếm! Con coi tôn nghiêm hoàng gia là trò đùa à?" Dứt lời liền trừng Hàn Nhạn một cách hung dữ.
Hàn Nhạn không tránh không né, môi nhếch lên thành nụ cười không dễ dàng phát hiện ra
nghe thấy Phó Vân Tịch nói trên đầu mình: "Nhi thần không dám. Nếu Hoàng thượng không nhận lời thì nhi thần cũng không có cách nào. Nhưng bên ngoài quá nguy hiểm, nhi thần cũng chỉ có thể từ quan để ở nhà bảo vệ vương phi của mình." Chàng tỉnh bơ liếc Thái hậu một cái: "Tuổi vương phi còn nhỏ, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Như hôm nay, ngay trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu nương nương cũng suýt chút nữa xảy ra chuyện."
"Nó có chuyện ở đâu?" Thái hậu giận không kiềm được. Bà lo Hoàng thượng đưa Thượng Phương Bảo Kiếm cho Phó Vân Tịch thật. Chuyện này với bà mà nói không phải chuyện tốt gì nên lời ra khỏi miệng hơi lạnh lùng: "Chẳng qua là ai gia muốn kiểm tra rốt cuộc có phải nó có tấm thân xử nữ hay không!"
Hàn Nhạn thấy thời cơ đã đến, liền vội ho một tiếng, dải lụa trên tay có mang theo vết máu mờ mờ, hơi ngửa đầu, rồi ngất đi trong lòng Phó Vân Tịch. Phó Vân Tịch thấy thế, cũng không theo chân bọn họ nói nhiều, chỉ quăng lại một câu lạnh băng băng: "Cáo từ." Liền xoay người sải bước rời đi.
Hoàng thượng biết chuyện mà hoàng đệ đã nói thì chưa từng có thể cứu vãn, lúc này hẳn là muốn rời đi vĩnh viễn nên vội vàng gọi chàng lại: "Đứng lại!"
Bước chân của Phó Vân Tịch không dừng lại, chỉ ngh người phía sau chàng kêu lên: "Cho đệ Thượng Phương Bảo Kiếm, không được từ quan!"
Lúc này bước chân của Phó Vân Tịch mới hơi dừng lại: "Đa tạ."
Hàn Nhạn trong lòng chàng quả thực cười tới mức rút gân. Đây là lần đầu tiên Hàn Nhạn thấy chuyện uy hiếp Hoàng thượng trắng trợn như vậy, không khỏi nói đầy kỳ lạ: "Vương gia thật cao minh, ha ha ha!"
Phó Vân Tịch ôm nàng lên xe ngựa, để nàng ngồi xuống bên cạnh. Lúc này Hàn Nhạn chỉ mặc một cái yếm đỏ, hết sức khó xử, vội vàng dùng tay che lại. Phó Vân Tịch cởi áo khóa của mình ra, mặc vào cho nàng: "Liều lĩnh!"
Hàn Nhạn nhìn chàng: "Ta nào có liều lính!" Chuyện hôm nay vẫn là bước từng bước một, nói là nguy hiểm cũng không quá. Nhưng Hàn Nhạn không ngờ Thái hậu lại lộ liễu như vậy. Dù bà có ngàn tính vạn tính cũng không tính tới chuyện mình căn bản không phát sinh quan hệ với Phó Vân Tịch. Độc xuân này cũng thật khó hiểu. Nghĩ tới đây, nàng lấy làm lạ mà nói: "Nghe ý của Thái hậu thì chắc chắn người bình thường không thể giải được độc xuân này. Huynh mời ai tới giải độc vậy?"
Phó Vân Tịch buộc chặt dây áo choàng trước ngực cho nàng: "Ngự y."
Hàn Nhạn bừng tỉnh đại ngộ. Ngự y, thảo nào y thuật lại cao siêu thế. Lại nghe Phó Vân Tịch nói: "Sao không đợi ta tiến cung?"
Hàn Nhạn sửng sốt: "Chẳng lẽ phải kháng chỉ? Còn nữa, chẳng phải ta đã sai người báo cho huynh biết ư? Nếu huynh nghe được thì nhất định sẽ vào cung, Hoàng thượng cũng chẳng thể làm gì với ta trước mặt huynh."
"Nếu ta không vào cung thì sao?" Phó Vân Tịch nghe thấy lời này thì ngón tay hơi dừng lại.
Hàn Nhạn nhìn chàng bằng ánh mắt kỳ lạ: "Không vào cung? Không thể. Huynh sẽ không bỏ mặc ta." Dứt lời thì nàng cũng ngây ngẩn cả người. Nàng tín nhiệm Phó Vân Tịch như thế từ khi nào? Đến nỗi tin rằng chỉ cần có chàng ở đây thì mình sẽ không sao, chỉ cần chàng biết mình gặp nguy hiểm thì nhất định sẽ tới cứu mình đầu tiên.
Phó Vân Tịch nói: "Sao lại hộc máu?"
Hàn Nhạn không biết ý của chàng là gì, chỉ thấy Phó Vân Tịch rút cái khăn trên tay nàng ra, trên đó còn có vài giọt máu. Hàn Nhạn cười cười: "Đây là ta làm ra trước...Không sao."
Phó Vân Tịch mấp máy môi, nói: "Sau này đừng tới những chỗ nguy hiểm."
Hàn Nhạn ngẩn người, gật đầu: "Ta biết rồi."
Hoa nở hai đóa, mỗi bông một vẻ.
Trong điện Thải Phượng, lần đầu tiên có tiếng ly trà bị ném vỡ vụn vang lên.
Thái hậu nghiêng người dựa vào giường, nhìn bàn thờ trên bàn nhỏ trước mặt, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Hôm nay Lý ma ma bị Hoàng thượng ra lệnh đánh nặng năm mươi đại bản, đày tới Hoán Y cục. Tuy nói là ý chỉ của Hoàng thượng nhưng lại là để trút giận cho Phó Vân Tịch. Lý ma ma đã theo mình hơn mười năm, cứ như vậy mà ngã ở lần này. Được lắm, khá lắm Trang Hàn Nhạn!
Hôm nay không bắt được nhược điểm của nàng ta, ngược lại lại khiến mình mất đi tâm phúc. Trang Hàn Nhạn chỉ diễn một vở kịch mà lại có thể để Hoàng thượng hạ ý chỉ như vậy! Ánh mắt bà ta lạnh lẽo, Trang Hàn Nhạn này, trong xương tủy đã có thuộc tính tương khắc trời sinh với bà, không thể giữ lại, không thể giữ lại, giữ tới giữ lui lại thành kẻ thù.
Trước kia là vì một vài nguyên nhân nên bà chỉ muốn Hàn Nhạn không thể làm Huyền Thanh vương phi, khiến nàng sống cuộc sống hèn mọn ngay dưới mí mắt mình. Nhưng hôm nay lại muốn mạng của nàng! Hôm nay Phó Vân Tịch sinh lòng đề phòng với bà, hơn nữa lại còn thêm một Trang Hàn Nhạn. Hai đầu đều là sói. Ban đầu không nên để lại hai đầu này.
Suy nghĩ một chút bà mới nói: "Tới thiên lao."
Chỉ mới một ngày mà Trần quý phi nghiêm chỉnh đã thành người khác. Quần áo xộc xệch, hình dung tiều tụy, cả người tỏa ra mùi hôi. Hoàng thượng đã hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai của nhà họ Trần tới thăm bà ta. Bà ta nếm chuyện hết bẩn thỉu dơ dáy ở đây. Đây là khoảng thời gian mà bà ta chán nản nhất, cũng là khoảng thời gian sỉ nhục nhất với bà ta.
Khoảnh khắc thấy Thái hậu, bà ta cho là mình thấy được hy vọng, dường như là nhào vào cửa lao: "Thái hậu cứu con!"
Thái hậu ngồi xổm xuống trước người bà: "Ai gia cứu ngươi thế nào?"
Như thể người chết đuối cuối cùng bắt được cọng cỏ cứu mạng, Trần quý phi chẳng quan tâm gì nữa, chỉ điên cuồng dập đầu với Thái hậu: "Thái hậu cứu con, con bị tiểu tiện nhân Trang Hàn Nhạn kia hãm hại. Thái hậu người chắc chắn có cách cứu con, chắc chắn có đúng không?"
Thái hậu chỉ lẳng lặng nhìn bà nổi điên, cho tới khi trên đá trước mặt xuất hiện vết máu mới nói: "Ai gia chỉ muốn nói cho ngươi biết, Hoàng thượng đã hạ lệnh nể ân đức phu thê với ngươi nên tha cho ngươi khỏi chết, chỉ biếm vào lãnh cung, vĩnh viễn không được bước ra cửa cung một bước." Nhớ ân đức phu thê thật sao? Một nụ cười lạnh xuất hiện trên môi Thái hậu. Mấy năm nay Trần thị lang phát triển không ít thế lực trong triều, cũng không dễ dàng bị rung chuyển nền móng như vậy, ít nhiều gì cũng phải kiêng dè. Cách làm này của Hoàng thượng cũng hợp tình hợp lý.
Trần quý phi sửng sốt, lắc đầu, nói: "Con không tin. Vào lãnh cung cũng không ra được nữa. Thái hậu, chẳng phải người nsoi có thể khiến Trang Hàn Nhạn thân bại danh liệt ư? Thả con ra đi, Thái hậu!"
"Ai gia rất muốn cứu ngươi ra," Thái hậu nhìn bà ta, ánh mắt bình tĩnh: "Dù sao ngươi cũng làm không ít chuyện vì ai gia. Nhưng...Ngươi không có mạng đó."
Trần quý phi ngẩn ngơ, không thể tin được mà lắc đầu, biết Thái hậu đây là thấy chết mà không cứu, run rẩy nói: "Người không sợ con nói những chuyện kia của người ra..."
Thái hậu cười khẽ: "Ngươi cứ việc nói, chỉ cần có người tin ngươi." Bà liếc Trần quý phi: "Ai gia tới chỉ vì gặp ngươi lần cuối. Trên đường tới hoàng tuyền đừng tìm nhầm người đấy."
Trần quý phi trơ mắt nhìn bóng lưng đi xa của Thái hậu, điên cuồng kêu lớn: "Thả ta ra! Không phải ta! Thái hậu, Trang Hàn Nhạn, các ngươi hại ta tới nước này, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Thái hậu bước ra ngoài thiên lao, cung nữ dẫn đường vội vàng thắp đèn. Bà thở phào một hơi. Nói như vậy là hình như Trần quý phi không biết chuyện kia, tốt quá.
Trần quý phi ngã phịch xuống, toàn thân đầy bùn và vết máu. Cả vài ngục tốt háo sắc cũng không thèm tới khi thấy bộ dạng này. Chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có ngày trở thành người đê tiện nhất, hai bàn tay trắng, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có. Nghĩ tới Hoàng thượng muốn biếm bà ta vào lãnh cung thì người càng run rẩy không ngừng. Bà nhận ơn huệ của vua, cưng chiều trên lục cung đã nhiều năm, mưu đoạt tất cả, từng bước đi tới vị trí này. Vậy mà nó lại bị một Trang Hàn Nhạn phá hủy tới tình trạng này. Bà hận Phó Vân Tịch, hận Trang Hàn Nhạn, càng hận Thái hậu hơn. Là bà ta xúi giục bà làm tất cả nhưng lại đẩy mình ra trước. Khi mình leng keng (tiếng va chạm của dây xích) vào tù thì bà ta lại thấy chết không cứu. Bỏ xe giữ tướng, bỏ xe giữ tướng!
Từ xưa tới nay tình người ấm lạnh, lúc lâm vào cảnh khó khăn mới có thể thể hiện ra. Trần quý phi ngơ ngác ngồi đó, trong đầu trống rỗng.
"Mẫu phi!" Một giọng nói kéo suy nghĩ của bà về.
Trần quý phi không thể tin mà quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt Thất hoàng tử. Mặt hắn vô cùng sáng sủa trong thiên lao u tối thê thảm. Nước mắt của Trần quý phi tuôn ra: "Tiểu Thất!"
Thất hoàng tử đưa hộp thức ăn qua cái cửa nhỏ chuyển cơm nước cho Trần quý phi: "Mẫu phi, người chịu khổ rồi!"
Trần quý phi chỉ gắt gao nhìn mặt hắn: "Tiểu Thất, con vào bằng cách nào?"
Thất hoàng tử nhìn bà: "Thật xin lỗi, mẫu phi, là con hại người."
Lúc đầu chuyện mưu hại Hàn Nhạn là do Thất hoàng tử nói ra. Cũng chính vì một lần thất thủ, Trần quý phi bị trả thù mới rơi vào tình cảnh hôm nay.
Trần quý phi lắc đầu: "Chuyện này không liên quan tới con. Là Trang Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch, còn cả Thái hậu nữa." Trong mắt bà toàn là thù hận và không cam lòng: "Tiểu Thất nhất định phải báo thù cho mẫu phi."
"Tiểu Thất biết," Thất hoàng tử nhìn Trần quý phi: "Chắc là mẫu phi đói lắm rồi. Những ngục tốt này từ trước tới nay luôn chỉ biết ăn hiếp người. Mẫu phi nếm thử chút thức ăn Tiểu Thất đưa tới đi. Đều là món mẫu phi thích đó."
Vừa mở cái hộp tinh xảo ra thì mùi thơm liền xông vào mũi. Bánh ngọt trắng tinh bóng loáng tinh xảo đủ các màu bày đầy trước mặt. Một ngày một đêm qua Trần quý phi phải trải qua cuộc sống thê thảm trong này. Bà không thể ăn những thứ cơm tù thô thiển, đã một ngày một đêm không có hạt cơm nào. Hôm nay thấy vật như thế, món ăn bình thường chẳng thèm quan tâm thế nhưng lúc này lại là mỹ vị. Bà vội vàng ăn như hổ đói.
Thất hoàng tử nhìn bộ dạng ăn cơm của bà, nước mắt trào ra: "Mẫu phi, thật xin lỗi..."
Trần quý phi vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Vẫn là Tiểu Thất đau lòng ta, chỉ có Tiểu Thất là người yêu ta nhất trên thế giới này..."
Nước mắt của Thất hoàng tử càng rơi nhiều hơi, thút thít nói không ra lời. Bộ dạng bi ai của người thường được triều thần khen ngợi là người con có hiếu lúc này, dù là bất cứ ai thấy được đều sẽ cảm thấy đáng thương.
Trần quý phi ăn sạch thứ ăn trong hộp, lại uống sạch rượu ngọt không chừa một giọt, cực kỳ thỏa mãn, quay sang thì thấy Thất hoàng tử cách song sắt đang rơi lệ đầu mặt mà nhìn mình, miệng nói không ngừng: "Mẫu phi, thật xin lỗi."
Trần quý phi không kìm được mà cảm thấy đau lòng, vội vàng vươn tay lau khô nước mắt của hắn qua song sắt: "Tiểu Thất, đừng nói xin lỗi với ta. Lần này không phải lỗi của con. Mẫu phi làm chuyện gì cho con cũng phải, đừng khóc."
Thất hoàng tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên rất kỳ quái: "Vậy, mẫu phi có bằng lòng chết vì Tiểu Thất không?"
Trần quý phi sửng sốt: "Gì cơ?"
"Mẫu phi, thật xin lỗi. Tiểu Thất hạ độc trong thức ăn của người."
"Vân Tịch, ai gia nói này, con đừng nhúng tay vào chuyện này." Giọng điệu của bà đã hơi cứng rắn, rõ ràng không để cho Phó Vân Tịch có cơ hội bắt được nhược điểm của bà.
Hoàng thượng nhìn ra khí thế giữa hai người, nhất thời hơi khó xử. Một là huynh đệ ruột máu mủ tình thâm với mình, một là Thái hậu có công ơn nuôi dưỡng, mình không muốn tổn thương ai cả. Bình ổn tâm trạng, hắn mới nói: "Vân Tịch, trẫm đồng ý với đệ, chắc chắn sẽ cho đệ đáp án công bằng trong chuyện này. Trong chuyện hôm nay trẫm cũng có chỗ không đúng, xin bồi tội với đệ."
Hàn Nhạn vùi trong lòng Phó Vân Tịch, người khác không thể thấy rõ vẻ mặt của nàng. Nàng cúi thấp đầu thầm cân nhắc. Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, lại cẩn thận từng li từng tí mà nhận lỗi với Phó Vân Tịch như vậy, xem ra lời đồi bên ngoài không giả. Hoàng thượng thương yêu Phó Vân Tịch là thật. Nhưng quan hệ giữa Thái hậu và Phó Vân Tịch lại vô cùng vi diệu, chuyện này thật khiến người khác thấy lạ.
Phó Vân Tịch lạnh nhạt nói: "Vi thần không dám. Nhưng thân là nam tử mà ngay cả thê tử của mình cũng không thể bảo vệ, thật sự là không thể làm gương cho thiên hạ. Xin Hoàng thượng tước chức quan của vi thần. Vi thần không còn mặt mũi nào mà đối mặt với người trong thiên hạ."
Lời không mặn không nhạt này đã đẩy lời của Hoàng thượng về. Hàn Nhạn không nhịn được cười, thầm hò reo khen ngợi trong lòng. Đây là không chấp nhận lời xin lỗi của Hoàng thượng một cách trắng trợn. Ánh mắt Hoàng thượng rơi vào người Hàn Nhạn. Nàng giả vờ lúng túng mà chôn đầu vào lòng Phó Vân Tịch. Thật buồn cười, cho là mình sẽ ra giảng hòa à? E là Hoàng thượn cũng quá coi thường Trang Hàn Nhạn nàng. Dám nhổ lông nàng sẽ phải chuẩn bị bị móc mắt ra.
Đương nhiên Hoàng thượng sẽ không để cho Phó Vân Tịch từ quan, nhưng cũng khó xử, không biết nên làm gì bây giờ, hơn giận Thái hậu làm chuyện lỗ mãng hôm nay, vừa hận Hàn Nhạn không hiểu ánh mắt ra hiệu của mình. Chuyện là bởi vì nàng mà ra mà lại trơ mắt nhìn không biết nói vài lời giảng hòa. Hắn thở dài, nói: "Nói cho trẫm biết phải làm sao thì đệ mới nguôi giận?"
Mắt Phó Vân Tịch cũng không chớp một cái: "Xin Hoàng thượng cho vương phi của vi thần một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm, nhìn thấy kiếm này cũng như nhìn thấy Hoàng thượng, bất kỳ ai cũng không dám làm gì với nàng."
Hàn Nhạn sửng sốt, tuyệt đối không ngờ Phó Vân Tịch sẽ đưa ra yêu cầu như thế này, một dòng nước ấm lập tức dâng lên trong lòng. Nếu có Thượng Phương Bảo Kiếm thì dù Thái hậu muốn rạch mặt cũng phải cân nhắc ba phần trước. Nhưng từ xưa tới nay đều là ban Thượng Phương Bảo Kiếm cho thần tử có công hoặc người có công lao vô cùng to lớn, đại diện cho vinh quang cao nhất. Hôm nay thật là nàng không làm được gì, thân phận còn thấp, sao có thể vô duyên vô cớ mà lấy một món đồ tốt như vậy, nhất thời liền hơi chần chừ.
"Láo xược!" Không đợi Hàn Nhạn nghĩ ra rốt cuộc nên làm gì với cục diện trước mắt, chỉ nghe thấy Thái hậu gầm lên một tiếng: "Vân Tịch, con đừng có không có quy củ như vậy. Huyền Thanh vương phi cũng không có công lao kinh thế, sao có thể lấy Thượng Phượng Bảo Kiếm! Con coi tôn nghiêm hoàng gia là trò đùa à?" Dứt lời liền trừng Hàn Nhạn một cách hung dữ.
Hàn Nhạn không tránh không né, môi nhếch lên thành nụ cười không dễ dàng phát hiện ra
nghe thấy Phó Vân Tịch nói trên đầu mình: "Nhi thần không dám. Nếu Hoàng thượng không nhận lời thì nhi thần cũng không có cách nào. Nhưng bên ngoài quá nguy hiểm, nhi thần cũng chỉ có thể từ quan để ở nhà bảo vệ vương phi của mình." Chàng tỉnh bơ liếc Thái hậu một cái: "Tuổi vương phi còn nhỏ, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Như hôm nay, ngay trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu nương nương cũng suýt chút nữa xảy ra chuyện."
"Nó có chuyện ở đâu?" Thái hậu giận không kiềm được. Bà lo Hoàng thượng đưa Thượng Phương Bảo Kiếm cho Phó Vân Tịch thật. Chuyện này với bà mà nói không phải chuyện tốt gì nên lời ra khỏi miệng hơi lạnh lùng: "Chẳng qua là ai gia muốn kiểm tra rốt cuộc có phải nó có tấm thân xử nữ hay không!"
Hàn Nhạn thấy thời cơ đã đến, liền vội ho một tiếng, dải lụa trên tay có mang theo vết máu mờ mờ, hơi ngửa đầu, rồi ngất đi trong lòng Phó Vân Tịch. Phó Vân Tịch thấy thế, cũng không theo chân bọn họ nói nhiều, chỉ quăng lại một câu lạnh băng băng: "Cáo từ." Liền xoay người sải bước rời đi.
Hoàng thượng biết chuyện mà hoàng đệ đã nói thì chưa từng có thể cứu vãn, lúc này hẳn là muốn rời đi vĩnh viễn nên vội vàng gọi chàng lại: "Đứng lại!"
Bước chân của Phó Vân Tịch không dừng lại, chỉ ngh người phía sau chàng kêu lên: "Cho đệ Thượng Phương Bảo Kiếm, không được từ quan!"
Lúc này bước chân của Phó Vân Tịch mới hơi dừng lại: "Đa tạ."
Hàn Nhạn trong lòng chàng quả thực cười tới mức rút gân. Đây là lần đầu tiên Hàn Nhạn thấy chuyện uy hiếp Hoàng thượng trắng trợn như vậy, không khỏi nói đầy kỳ lạ: "Vương gia thật cao minh, ha ha ha!"
Phó Vân Tịch ôm nàng lên xe ngựa, để nàng ngồi xuống bên cạnh. Lúc này Hàn Nhạn chỉ mặc một cái yếm đỏ, hết sức khó xử, vội vàng dùng tay che lại. Phó Vân Tịch cởi áo khóa của mình ra, mặc vào cho nàng: "Liều lĩnh!"
Hàn Nhạn nhìn chàng: "Ta nào có liều lính!" Chuyện hôm nay vẫn là bước từng bước một, nói là nguy hiểm cũng không quá. Nhưng Hàn Nhạn không ngờ Thái hậu lại lộ liễu như vậy. Dù bà có ngàn tính vạn tính cũng không tính tới chuyện mình căn bản không phát sinh quan hệ với Phó Vân Tịch. Độc xuân này cũng thật khó hiểu. Nghĩ tới đây, nàng lấy làm lạ mà nói: "Nghe ý của Thái hậu thì chắc chắn người bình thường không thể giải được độc xuân này. Huynh mời ai tới giải độc vậy?"
Phó Vân Tịch buộc chặt dây áo choàng trước ngực cho nàng: "Ngự y."
Hàn Nhạn bừng tỉnh đại ngộ. Ngự y, thảo nào y thuật lại cao siêu thế. Lại nghe Phó Vân Tịch nói: "Sao không đợi ta tiến cung?"
Hàn Nhạn sửng sốt: "Chẳng lẽ phải kháng chỉ? Còn nữa, chẳng phải ta đã sai người báo cho huynh biết ư? Nếu huynh nghe được thì nhất định sẽ vào cung, Hoàng thượng cũng chẳng thể làm gì với ta trước mặt huynh."
"Nếu ta không vào cung thì sao?" Phó Vân Tịch nghe thấy lời này thì ngón tay hơi dừng lại.
Hàn Nhạn nhìn chàng bằng ánh mắt kỳ lạ: "Không vào cung? Không thể. Huynh sẽ không bỏ mặc ta." Dứt lời thì nàng cũng ngây ngẩn cả người. Nàng tín nhiệm Phó Vân Tịch như thế từ khi nào? Đến nỗi tin rằng chỉ cần có chàng ở đây thì mình sẽ không sao, chỉ cần chàng biết mình gặp nguy hiểm thì nhất định sẽ tới cứu mình đầu tiên.
Phó Vân Tịch nói: "Sao lại hộc máu?"
Hàn Nhạn không biết ý của chàng là gì, chỉ thấy Phó Vân Tịch rút cái khăn trên tay nàng ra, trên đó còn có vài giọt máu. Hàn Nhạn cười cười: "Đây là ta làm ra trước...Không sao."
Phó Vân Tịch mấp máy môi, nói: "Sau này đừng tới những chỗ nguy hiểm."
Hàn Nhạn ngẩn người, gật đầu: "Ta biết rồi."
Hoa nở hai đóa, mỗi bông một vẻ.
Trong điện Thải Phượng, lần đầu tiên có tiếng ly trà bị ném vỡ vụn vang lên.
Thái hậu nghiêng người dựa vào giường, nhìn bàn thờ trên bàn nhỏ trước mặt, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Hôm nay Lý ma ma bị Hoàng thượng ra lệnh đánh nặng năm mươi đại bản, đày tới Hoán Y cục. Tuy nói là ý chỉ của Hoàng thượng nhưng lại là để trút giận cho Phó Vân Tịch. Lý ma ma đã theo mình hơn mười năm, cứ như vậy mà ngã ở lần này. Được lắm, khá lắm Trang Hàn Nhạn!
Hôm nay không bắt được nhược điểm của nàng ta, ngược lại lại khiến mình mất đi tâm phúc. Trang Hàn Nhạn chỉ diễn một vở kịch mà lại có thể để Hoàng thượng hạ ý chỉ như vậy! Ánh mắt bà ta lạnh lẽo, Trang Hàn Nhạn này, trong xương tủy đã có thuộc tính tương khắc trời sinh với bà, không thể giữ lại, không thể giữ lại, giữ tới giữ lui lại thành kẻ thù.
Trước kia là vì một vài nguyên nhân nên bà chỉ muốn Hàn Nhạn không thể làm Huyền Thanh vương phi, khiến nàng sống cuộc sống hèn mọn ngay dưới mí mắt mình. Nhưng hôm nay lại muốn mạng của nàng! Hôm nay Phó Vân Tịch sinh lòng đề phòng với bà, hơn nữa lại còn thêm một Trang Hàn Nhạn. Hai đầu đều là sói. Ban đầu không nên để lại hai đầu này.
Suy nghĩ một chút bà mới nói: "Tới thiên lao."
Chỉ mới một ngày mà Trần quý phi nghiêm chỉnh đã thành người khác. Quần áo xộc xệch, hình dung tiều tụy, cả người tỏa ra mùi hôi. Hoàng thượng đã hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai của nhà họ Trần tới thăm bà ta. Bà ta nếm chuyện hết bẩn thỉu dơ dáy ở đây. Đây là khoảng thời gian mà bà ta chán nản nhất, cũng là khoảng thời gian sỉ nhục nhất với bà ta.
Khoảnh khắc thấy Thái hậu, bà ta cho là mình thấy được hy vọng, dường như là nhào vào cửa lao: "Thái hậu cứu con!"
Thái hậu ngồi xổm xuống trước người bà: "Ai gia cứu ngươi thế nào?"
Như thể người chết đuối cuối cùng bắt được cọng cỏ cứu mạng, Trần quý phi chẳng quan tâm gì nữa, chỉ điên cuồng dập đầu với Thái hậu: "Thái hậu cứu con, con bị tiểu tiện nhân Trang Hàn Nhạn kia hãm hại. Thái hậu người chắc chắn có cách cứu con, chắc chắn có đúng không?"
Thái hậu chỉ lẳng lặng nhìn bà nổi điên, cho tới khi trên đá trước mặt xuất hiện vết máu mới nói: "Ai gia chỉ muốn nói cho ngươi biết, Hoàng thượng đã hạ lệnh nể ân đức phu thê với ngươi nên tha cho ngươi khỏi chết, chỉ biếm vào lãnh cung, vĩnh viễn không được bước ra cửa cung một bước." Nhớ ân đức phu thê thật sao? Một nụ cười lạnh xuất hiện trên môi Thái hậu. Mấy năm nay Trần thị lang phát triển không ít thế lực trong triều, cũng không dễ dàng bị rung chuyển nền móng như vậy, ít nhiều gì cũng phải kiêng dè. Cách làm này của Hoàng thượng cũng hợp tình hợp lý.
Trần quý phi sửng sốt, lắc đầu, nói: "Con không tin. Vào lãnh cung cũng không ra được nữa. Thái hậu, chẳng phải người nsoi có thể khiến Trang Hàn Nhạn thân bại danh liệt ư? Thả con ra đi, Thái hậu!"
"Ai gia rất muốn cứu ngươi ra," Thái hậu nhìn bà ta, ánh mắt bình tĩnh: "Dù sao ngươi cũng làm không ít chuyện vì ai gia. Nhưng...Ngươi không có mạng đó."
Trần quý phi ngẩn ngơ, không thể tin được mà lắc đầu, biết Thái hậu đây là thấy chết mà không cứu, run rẩy nói: "Người không sợ con nói những chuyện kia của người ra..."
Thái hậu cười khẽ: "Ngươi cứ việc nói, chỉ cần có người tin ngươi." Bà liếc Trần quý phi: "Ai gia tới chỉ vì gặp ngươi lần cuối. Trên đường tới hoàng tuyền đừng tìm nhầm người đấy."
Trần quý phi trơ mắt nhìn bóng lưng đi xa của Thái hậu, điên cuồng kêu lớn: "Thả ta ra! Không phải ta! Thái hậu, Trang Hàn Nhạn, các ngươi hại ta tới nước này, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Thái hậu bước ra ngoài thiên lao, cung nữ dẫn đường vội vàng thắp đèn. Bà thở phào một hơi. Nói như vậy là hình như Trần quý phi không biết chuyện kia, tốt quá.
Trần quý phi ngã phịch xuống, toàn thân đầy bùn và vết máu. Cả vài ngục tốt háo sắc cũng không thèm tới khi thấy bộ dạng này. Chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có ngày trở thành người đê tiện nhất, hai bàn tay trắng, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có. Nghĩ tới Hoàng thượng muốn biếm bà ta vào lãnh cung thì người càng run rẩy không ngừng. Bà nhận ơn huệ của vua, cưng chiều trên lục cung đã nhiều năm, mưu đoạt tất cả, từng bước đi tới vị trí này. Vậy mà nó lại bị một Trang Hàn Nhạn phá hủy tới tình trạng này. Bà hận Phó Vân Tịch, hận Trang Hàn Nhạn, càng hận Thái hậu hơn. Là bà ta xúi giục bà làm tất cả nhưng lại đẩy mình ra trước. Khi mình leng keng (tiếng va chạm của dây xích) vào tù thì bà ta lại thấy chết không cứu. Bỏ xe giữ tướng, bỏ xe giữ tướng!
Từ xưa tới nay tình người ấm lạnh, lúc lâm vào cảnh khó khăn mới có thể thể hiện ra. Trần quý phi ngơ ngác ngồi đó, trong đầu trống rỗng.
"Mẫu phi!" Một giọng nói kéo suy nghĩ của bà về.
Trần quý phi không thể tin mà quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt Thất hoàng tử. Mặt hắn vô cùng sáng sủa trong thiên lao u tối thê thảm. Nước mắt của Trần quý phi tuôn ra: "Tiểu Thất!"
Thất hoàng tử đưa hộp thức ăn qua cái cửa nhỏ chuyển cơm nước cho Trần quý phi: "Mẫu phi, người chịu khổ rồi!"
Trần quý phi chỉ gắt gao nhìn mặt hắn: "Tiểu Thất, con vào bằng cách nào?"
Thất hoàng tử nhìn bà: "Thật xin lỗi, mẫu phi, là con hại người."
Lúc đầu chuyện mưu hại Hàn Nhạn là do Thất hoàng tử nói ra. Cũng chính vì một lần thất thủ, Trần quý phi bị trả thù mới rơi vào tình cảnh hôm nay.
Trần quý phi lắc đầu: "Chuyện này không liên quan tới con. Là Trang Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch, còn cả Thái hậu nữa." Trong mắt bà toàn là thù hận và không cam lòng: "Tiểu Thất nhất định phải báo thù cho mẫu phi."
"Tiểu Thất biết," Thất hoàng tử nhìn Trần quý phi: "Chắc là mẫu phi đói lắm rồi. Những ngục tốt này từ trước tới nay luôn chỉ biết ăn hiếp người. Mẫu phi nếm thử chút thức ăn Tiểu Thất đưa tới đi. Đều là món mẫu phi thích đó."
Vừa mở cái hộp tinh xảo ra thì mùi thơm liền xông vào mũi. Bánh ngọt trắng tinh bóng loáng tinh xảo đủ các màu bày đầy trước mặt. Một ngày một đêm qua Trần quý phi phải trải qua cuộc sống thê thảm trong này. Bà không thể ăn những thứ cơm tù thô thiển, đã một ngày một đêm không có hạt cơm nào. Hôm nay thấy vật như thế, món ăn bình thường chẳng thèm quan tâm thế nhưng lúc này lại là mỹ vị. Bà vội vàng ăn như hổ đói.
Thất hoàng tử nhìn bộ dạng ăn cơm của bà, nước mắt trào ra: "Mẫu phi, thật xin lỗi..."
Trần quý phi vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Vẫn là Tiểu Thất đau lòng ta, chỉ có Tiểu Thất là người yêu ta nhất trên thế giới này..."
Nước mắt của Thất hoàng tử càng rơi nhiều hơi, thút thít nói không ra lời. Bộ dạng bi ai của người thường được triều thần khen ngợi là người con có hiếu lúc này, dù là bất cứ ai thấy được đều sẽ cảm thấy đáng thương.
Trần quý phi ăn sạch thứ ăn trong hộp, lại uống sạch rượu ngọt không chừa một giọt, cực kỳ thỏa mãn, quay sang thì thấy Thất hoàng tử cách song sắt đang rơi lệ đầu mặt mà nhìn mình, miệng nói không ngừng: "Mẫu phi, thật xin lỗi."
Trần quý phi không kìm được mà cảm thấy đau lòng, vội vàng vươn tay lau khô nước mắt của hắn qua song sắt: "Tiểu Thất, đừng nói xin lỗi với ta. Lần này không phải lỗi của con. Mẫu phi làm chuyện gì cho con cũng phải, đừng khóc."
Thất hoàng tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên rất kỳ quái: "Vậy, mẫu phi có bằng lòng chết vì Tiểu Thất không?"
Trần quý phi sửng sốt: "Gì cơ?"
"Mẫu phi, thật xin lỗi. Tiểu Thất hạ độc trong thức ăn của người."