Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Ánh mắt Hàn Nhạn rơi vào trên khuôn mặt của Chu thị, thấy mặt bà biến sắc. Trang Ngữ Sơn cũng không ngờ nàng sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời chỉ biết ngây người.
"Con nói cái gì?" Người mở miệng là Trang Sĩ Dương, ông hung hăng vỗ bàn một cái: "Đây là thái độ gì hả, ngày thường mẫu thân của con chính là dạy cho con phép tắc như vậy sao! Quỳ xuống cho ta!"
Hàn Nhạn cắn cắn môi, cúi đầu quỳ xuống.
Trong mắt Trang Ngữ Sơn thoáng qua một tia vui vẻ, rất nhanh đã đổi lại vẻ mặt uất ức, nhưng lại rộng lượng khuyên can: "Không sao, có lẽ là do muội muội chưa quen thuộc với tỷ, trên đất lạnh, muội muội mau đứng dậy đi."
Hàn Nhạn cười thầm trong lòng, phải biết rằng người phụ thân này của nàng, bình sinh đã rất kiêu ngạo, ghét nhất là người khác không nghe theo ý tứ của ông. Mọi việc trong ngày thường mẫu thân, di nương và bọn hạ nhân đều nghe theo ông. Trang Ngữ Sơn muốn giả làm người tốt, nhưng lại trực tiếp bỏ quên thái độ của Trang Sĩ Dương. Đây không phải là tự làm mình mất mặt thì là gì.
Quả nhiên, sắc mặt Trang Sĩ Dương không tốt lườm nàng một cái: "Nâng cái gì, nơi này còn chưa tới phiên con nói chuyện!"
Trang Ngữ Sơn không ngờ tới Trang Sĩ Dương tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, viền mắt ngấn lệ. Chu thị liền vội vàng tiến lên hoà giải: "Ngữ Sơn cũng chỉ là đau lòng cho Nhạn Nhi mà thôi, đứa nhỏ này chính là luôn tốt bụng như thế."
Muốn kéo lực chú ý tới trên người mình sao? Cái người mẹ kế này ý đồ rõ ràng như vậy, ban đầu tại sao nàng lại không nhìn ra chứ?
Tầm mắt của Trang Sĩ Dương rơi vào trên người Hàn Nhạn, lạnh giọng hỏi "Con có cái gì không hài lòng với Ngữ Sơn chứ? Tại sao lại nói ra những lời không có chừng mực như vậy!"
Hàn Nhạn bắt chéo tay ra sau lưng, bấm mạnh một cái vào lòng bàn tay của mình, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt: "Phụ thân, trên người tỷ ấy có mùi son phấn."
Trang Sĩ Dương sững sờ, Chu thị và Trang Ngữ Sơn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không hiểu, son phấn thì có vấn đề gì?
Hàn Nhạn thút tha thút thít trả lời: "Chẳng lẽ phụ thân quên mất, Nhạn Nhi bị dị ứng với son phấn sao? Chỉ cần vừa ngửi thấy mùi son phấn thì cả người sẽ không thoải mái. Mùi son phấn trên người vị tỷ tỷ này nồng như vậy, Nhạn Nhi từ xa đã ngửi thấy. Nhạn Nhi thật sự không thích."
Trang Sĩ Dương lập tức lúng túng, vội vàng nói: "Phụ thân đương nhiên là biết con bị dị ứng với son phấn."
Biết? Hàn Nhạn giễu cợt nhìn ông một cái, nàng cũng chỉ thuận miệng bịa đặt một cái lý do, nếu Trang Sĩ Dương thật sự biết được, đó mới là có quỷ.
"Nhưng mà", Trang Sĩ Dương ho nhẹ hai tiếng: "Tuy rằng là như thế, nhưng con cũng không nên đối xử với tỷ tỷ của con như thế, đứng lên đi, đừng quỳ nữa."
Hàn Nhạn vội vàng đứng dậy, bước tới trước hai bước, một lần nữa cầm bàn tay của Trang Ngữ Sơn lên, chân thành cười nói với nàng ta: "Mới vừa rồi là muội không đúng, tỷ tỷ đừng so đo với muội."
Trang Ngữ Sơn không sao giải thích được sự nhiệt tình đột ngột của nàng, theo bản năng sẽ phải tránh cánh tay của nàng ra, Hàn Nhạn thuận thế buông lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn xệ xuống: "Sao tỷ tỷ lại đẩy tay của muội ra? Là không chịu tha thứ cho muội sao?"
Trang Sĩ Dương không vui nhìn chằm chằm Trang Ngữ Sơn, Trang Ngữ Sơn rùng mình một cái, liền vội vàng kéo tay Hàn Nhạn: "Sao có thể chứ, tỷ rất thích muội muội."
Hàn Nhạn vui vẻ cười nói: "Tỷ tỷ người thật tốt, tỷ tỷ tốt với muội như vậy, muội muốn tặng tỷ tỷ một hộp dầu thơm. Thoa lên người sẽ rất thơm, thơm hơn cả mùi son phấn của tỷ tỷ. Muội thấy sau khi Cấp Lam và Thù Hồng hầu hạ ở bên cạnh muội dùng nó, muội cũng không hề bị dị ứng."
Chu thị vốn dĩ rất hài lòng khi nghe Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn trò chuyện, đợi đến khi nghe được câu cuối cùng thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi. Cấp Lam và Thù Hồng cũng chỉ là hai đứa nha hoàn, tặng cho Trang Ngữ Sơn thứ đồ vật nha hoàn dùng, còn nói là tốt hơn son phấn của Ngữ Sơn. Chẳng khác nào nói là Trang Ngữ Sơn không bằng cả một nha hoàn trong phủ? Trong lòng càng tức giận, âm trầm nhìn về phía Hàn Nhạn.
Trang Ngữ Sơn cũng nghe ra được ý tứ của Hàn Nhạn, nhưng mà Trang Sĩ Dương đang ở trước mắt, cũng không tiện làm bất cứ hành động phản bác nào. Vốn tưởng là Hàn Nhạn cố ý làm nàng mất mặt, nhưng Hàn Nhạn cười chân thành như vậy, hình như cũng không hiểu rõ ý tứ trong đó.
Người này rốt cuộc là một người ngốc, hay là một người thông minh?
Mặc kệ là ngốc hay là thông minh, sự việc hôm nay cũng đã phát triển vượt qua dự liệu của bà. Chu thị nhíu nhíu mày, mọi chuyện không hề tiến hành theo đúng kế hoạch bà đã tính trước, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ có nhiều biến cố hơn nữa.
Vì vậy bà lập tức đứng dậy nói với Trang Sĩ Dương: "Lão gia, thời gian không còn sớm nữa, có thể để thiếp thân đi thu dọn quần áo, thu xếp ổn thỏa cho Ngữ Sơn trước được không?"
Trang Ngữ Sơn chỉ ước gì sớm rời khỏi nơi này một chút, ở trước mặt người muội muội này nàng không chiếm được cái gì tốt cả, thật là khiến người ta bực mình. Liền dụi dụi hai mắt làm nũng nói: "Mẫu thân, con mệt quá."
Hàn Nhạn đấu với họ nãy giờ cũng thấy mệt mỏi, lại nói hôm nay đã thu được hiệu quả như mình muốn, nán lại thêm nữa cũng không có gì thú vị.
Trang Sĩ Dương thuận nước đẩy thuyền nói: "Được, để ta đi cùng với hai mẹ con nàng."
Chăm sóc thật là tỉ mỉ, Hàn Nhạn suýt chút nữa cũng bị cảm động rồi. Nàng nhìn Chu thị từ trên vị trí cũ của mẫu thân đứng lên, nếp gấp trên vạt áo bay bay.
Thành thật mà nói, Chu thị quả thực là một mỹ nhân thiên kiều bá mị, mặc dù đã hơi đứng tuổi, nhưng lại càng có phong thái đầy đặn của phụ nữ đã có chồng. Bên dưới lông mày là một đôi mắt dài mảnh hơi nhếch lên, dù là lúc liếc quanh hay nhìn thẳng đều rất lẳng lơ xinh đẹp. Cặp môi đầy đặn đẫy đà, nụ cười không tự chủ mang theo mấy phần câu hồn. Ngẫm lại mẹ không thích trang điểm lắm, nhưng khi nhìn vào lại khiến người ta thấy thoải mái hơn nhiều.
Hôm nay Chu thị mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn hoa văn rực rỡ, quanh eo quấn một chiếc đai lưng rộng màu chàm bằng lụa thêu hoa, càng làm lộ ra eo thon không tới một nắm tay, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng cùng màu đẹp đẽ, kết hợp cùng với một bộ trang sức hồng ngọc được Như Ý Lâu chế tác rất tỉ mỉ, cả người toát lên sự giàu sang phú quý.
Nhưng mà, cũng có chút tầm thường.
Trang Sĩ Dương xoay người lại, nói với Hàn Nhạn đang trầm tư: "Ta và Chu di của con đi xem viện tử một chút, con cũng trở về trước đi."
Nhìn trường bào thêu hoa văn màu xanh ngọc của Trang Sĩ Dương, phối hợp cùng mới màu hồng nhạt của Chu thị và Trang Ngữ Sơn, thế nhưng lại giống như năm màu rực rỡ tươi đẹp, ánh mắt của Hàn Nhạn không tự chủ lạnh xuống.
"Phụ thân. . ." Hàn Nhạn gọi ông lại.
Trang Sĩ Dương quay đầu lại, Hàn Nhạn do dự mở miệng: "Nhạn Nhi còn có một việc. . ." Khó xử nuốt vào nửa câu nói còn lại.
Tâm tình bây giờ của Trang Sĩ Dương cũng không tệ chút nào, liền hòa ái nói: "Nhạn Nhi có việc gì cứ nói thẳng."
"Con từng nghe phu tử của Quốc Tử Giám nói, căn cứ theo luật lệ Đại Tông, trong thời gian để tang ba tháng không thể mặc trang phục có màu sắc quá tươi sáng, đương kim thánh thượng coi trọng nhất là nhân ái hiếu nghĩa. Năm ngoái có vị đại nhân, tổ tiên vừa qua đời không bao lâu, đã dung túng để cho di nương trong nhà đeo đai lưng hoa màu đỏ dệt từ lông thú, bị Ngự Sử viết một bản vạch tội, liền bị cách chức quan, cả nhà đều bị đày đi Tây Bắc. Thật là đáng thương." Giọng nói của Hàn Nhạn thanh thúy, ánh mắt trong suốt như nước: "Này, hôm nay Chu di mặc như vậy, con nhìn thấy màu sắc cũng rất tươi sáng. Chỉ là mẫu thân vừa mới qua đời, bây giờ còn đang trong thời gian để tang, Chu di tới nhà chúng ta tá túc ( ở nhờ ) lại ăn mặc như vậy, nếu như bị đương kim thánh thượng biết được, Nhạn Nhi và phụ thân có thể sẽ bị đày đi Tây Bắc mất." Hàn Nhạn cố ý nhấn mạnh hai chữ "tá túc", bất ngờ nhìn thấy sắc mắt của Chu thị lúc xanh lúc trắng. "Chẳng lẽ Chu di không biết luật lệ Đại Tông hay sao? Ngay cả Nhạn Nhi cũng biết mà." Hàn Nhạn cười híp mắt nói.
Trang Sĩ Dương nhìn Trang Ngữ Sơn một chút, rồi lại nhìn Chu thị một chút, lạnh nhạt nói: "Nhạn Nhi nói rất có lý, mặc trang phục màu sáng như thế làm gì!"
Chu thị sững sờ, nhìn con gái một chút, rồi lại nhìn mình một chút. Hôm nay vào Trang phủ, bà đã đặc biệt ăn mặc thật tỉ mỉ. Không ngờ những lời này của Hàn Nhạn đã khiến cho Trang Sĩ Dương khó chịu, đây rõ ràng chính là vì lấy lòng ông, không nghĩ tới bây giờ lại hoàn toàn ngược lại.
Ánh mắt dừng lại ở trên người Hàn Nhạn, đều là tại tiện nhân này. Mọi chuyện ngày hôm nay đều bị nàng ta quấy nhiễu, đứa con gái này của Trang Sĩ Dương cũng không hề đơn giản giống như bề ngoài. Người khác coi như xong, nhưng bà nhìn ra được, Trang Hàn Nhạn rõ ràng là đang nhằm vào hai mẹ con bà!
Trong lòng Hàn Nhạn biết rõ, Trang Sĩ Dương rất xem trọng con đường làm quan, chuyện khác có thể không quan tâm, nhưng chuyện có thể ảnh hưởng tới con đường làm quan của ông, nhất định sẽ cực kỳ nhạy cảm. Chỉ là có thể mạo hiểm bất chấp nguy hiểm lớn như vậy để đưa mẹ con Chu thị vào phủ, cũng có thể nhìn ra được vị trí của Chu thị ở trong mắt ông.
Chỉ là, nàng cười lạnh một tiếng, thứ quan trọng chưa chắc đã là thứ không thể thiếu, đạo lý này, một ngày nào đó Chu thị sẽ hiểu rõ.
Trang Ngữ Sơn oán hận trừng mắt liếc Hàn Nhạn một cái, đắc ý cái gì. Phụ thân lại không thích nàng ta, một ngày nào đó, vị trí thiên kim trong phủ này, sẽ trở thành vật trong bàn tay của Trang Ngữ Sơn nàng!
Chờ tới sau khi Chu thị rời đi, Cấp Lam và Thù Hồng liền tiến lên phía trước, Cấp Lam nói: "Tiểu thư, cái vị Chu phu nhân kia xem ra cũng không phải là người tốt lành gì."
"Đừng nói lung tung", không đợi Hàn Nhạn mở miệng, Thù Hồng đã cắt đứt lời nói của Cấp Lam: "Chung quanh nơi này đều có người, đừng tạo thêm phiền toái cho tiểu thư."
Hàn Nhạn cười ha ha: "Thù Hồng, muội đừng khẩn trương như vậy, khuôn mặt nghiêm túc giống cụ già như vậy, sẽ sinh nếp nhăn đấy."
Thù Hồng vẫn giữ nguyên bộ dáng không chút biểu tình, Hàn Nhạn sờ lỗ mũi một cái, thật là không thú vị.
"Cấp Lam, Thù Hồng, hôm nay ta mang ra muội đi chơi một chút."
Con ngươi trong mắt Cấp Lam sáng lên: "Tiểu thư muốn ra ngoài phủ sao?"
"Tiểu thư, không được." Thù Hồng nhíu nhíu mày: "Nếu như để lão gia phát hiện được sẽ không tốt."
"Yên tâm đi", Hàn Nhạn rất chắc chắn: "Bây giờ cha còn đang vội vàng hưởng thụ tình cảm cha con thân thiết, tạm thời sẽ không nhớ tới chúng ta đâu. Hơn nữa chúng ta không đi cửa chính, Thù Hồng cầm theo bạc, chúng ta đi võ quan Đông Thành, tìm tiên sinh dạy võ cho Minh Ca Nhi."
Thù Hồng còn vài lời muốn nói, thấy Hạn Nhạn đã có ý định chắc chắn, đành phải nuốt xuống mấy lời muốn nói. Chỉ là trên lông mày vẫn hiện lên lo lắng trùng trùng, trái lại Cấp Lam rất vui mừng không biết phải làm thế nào mới tốt, vội vội vàng vàng quay về phòng thu dọn đồ đạc.
Bức tường phía sau trong Thanh Thu Uyển có một lỗ chó, là bí mật Hàn Nhạn phát hiện khi còn bé. Lúc nhỏ nàng còn thường mang theo Cấp Lam Thù Hồng từ trong lỗ chó chạy ra ngoài phủ chơi, từ bảy tuổi trở đi sau khi học nữ giới nữ tắc, biết đây là chuyện không thích hợp, thì cũng không lặp lại hành động này nữa. Nhưng mà kiếp này sống lại lần nữa, tâm tư của nàng cũng thay đổi rất nhiều. Nữ giới nữ tắc cũng chỉ là những lễ nghi tầm thường trói buộc đời người, tại sao phải vì những thứ ràng buộc này mà khiến cho bản thân sống không vui chứ.
Hàn Nhạn bảo Thù Hồng kiếm cho mình một bộ y phục của a hoàn, ba người mặc áo bông vải thô từ chuồng chó bò ra bên ngoài, Hàn Nhạn dẫn đầu bò ở phía trước đột nhiên cười "khì" một tiếng, dọa Cấp Lam nhảy dựng lên.
"Tiểu thư sao vậy?"
Hàn Nhạn lắc đầu một cái: "Ta đang nghĩ, thật ra như vậy cũng rất không sung sướng. Làm tiểu thư hầu môn thật không có ý nghĩa, ngược lại không bằng làm dân chúng tự do."
Cấp Lam lắc đầu một cái: "Dân chúng chưa chắc đã tự do, mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, cuộc sống của tiểu thư, cũng là điều bao nhiêu dân chúng hy vọng xa vời mà không được ."
"Rất có lý." Hàn Nhạn gật đầu một cái, so với kiếp trước, nàng đã thông suốt hơn rất nhiều, cũng càng quý trùng sinh mạng. Sinh mạng ngắn ngủi như vậy, nhất định phải làm chuyện mình thích. Điều kiện tiên quyết là sau khi thay mẹ báo thù.
Ba người bò ra khỏi lỗ chó, phủi sạch bụi đất dính trên người. Hàn Nhạn vì không muốn để cho người khác phát hiện, nên chỉ ăn mặc giống a hoàn, cũng không chú ý nàng có cái gì khác biệt. Ba người không mướn xe ngựa, lại cực kỳ ít ra cửa, dứt khoát vừa đi dạo vừa tìm đường.
Hàn Nhạn cũng không hề phát hiện ra, bên ngoài bức tường ở cách đó không xa có một bóng người hoàn toàn xa lạ vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, nam tử ngậm cọng cỏ trong miệng, nhìn bóng lưng đi xa có chút hứng thú nói: "A hoàn của Trang phủ này thật là kỳ quái, cửa chính mở lớn thì không đi, lại thích chui lỗ chó." Suy nghĩ một chút, lại lắc đầu cười: "Thật thú vị."
"Con nói cái gì?" Người mở miệng là Trang Sĩ Dương, ông hung hăng vỗ bàn một cái: "Đây là thái độ gì hả, ngày thường mẫu thân của con chính là dạy cho con phép tắc như vậy sao! Quỳ xuống cho ta!"
Hàn Nhạn cắn cắn môi, cúi đầu quỳ xuống.
Trong mắt Trang Ngữ Sơn thoáng qua một tia vui vẻ, rất nhanh đã đổi lại vẻ mặt uất ức, nhưng lại rộng lượng khuyên can: "Không sao, có lẽ là do muội muội chưa quen thuộc với tỷ, trên đất lạnh, muội muội mau đứng dậy đi."
Hàn Nhạn cười thầm trong lòng, phải biết rằng người phụ thân này của nàng, bình sinh đã rất kiêu ngạo, ghét nhất là người khác không nghe theo ý tứ của ông. Mọi việc trong ngày thường mẫu thân, di nương và bọn hạ nhân đều nghe theo ông. Trang Ngữ Sơn muốn giả làm người tốt, nhưng lại trực tiếp bỏ quên thái độ của Trang Sĩ Dương. Đây không phải là tự làm mình mất mặt thì là gì.
Quả nhiên, sắc mặt Trang Sĩ Dương không tốt lườm nàng một cái: "Nâng cái gì, nơi này còn chưa tới phiên con nói chuyện!"
Trang Ngữ Sơn không ngờ tới Trang Sĩ Dương tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, viền mắt ngấn lệ. Chu thị liền vội vàng tiến lên hoà giải: "Ngữ Sơn cũng chỉ là đau lòng cho Nhạn Nhi mà thôi, đứa nhỏ này chính là luôn tốt bụng như thế."
Muốn kéo lực chú ý tới trên người mình sao? Cái người mẹ kế này ý đồ rõ ràng như vậy, ban đầu tại sao nàng lại không nhìn ra chứ?
Tầm mắt của Trang Sĩ Dương rơi vào trên người Hàn Nhạn, lạnh giọng hỏi "Con có cái gì không hài lòng với Ngữ Sơn chứ? Tại sao lại nói ra những lời không có chừng mực như vậy!"
Hàn Nhạn bắt chéo tay ra sau lưng, bấm mạnh một cái vào lòng bàn tay của mình, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt: "Phụ thân, trên người tỷ ấy có mùi son phấn."
Trang Sĩ Dương sững sờ, Chu thị và Trang Ngữ Sơn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không hiểu, son phấn thì có vấn đề gì?
Hàn Nhạn thút tha thút thít trả lời: "Chẳng lẽ phụ thân quên mất, Nhạn Nhi bị dị ứng với son phấn sao? Chỉ cần vừa ngửi thấy mùi son phấn thì cả người sẽ không thoải mái. Mùi son phấn trên người vị tỷ tỷ này nồng như vậy, Nhạn Nhi từ xa đã ngửi thấy. Nhạn Nhi thật sự không thích."
Trang Sĩ Dương lập tức lúng túng, vội vàng nói: "Phụ thân đương nhiên là biết con bị dị ứng với son phấn."
Biết? Hàn Nhạn giễu cợt nhìn ông một cái, nàng cũng chỉ thuận miệng bịa đặt một cái lý do, nếu Trang Sĩ Dương thật sự biết được, đó mới là có quỷ.
"Nhưng mà", Trang Sĩ Dương ho nhẹ hai tiếng: "Tuy rằng là như thế, nhưng con cũng không nên đối xử với tỷ tỷ của con như thế, đứng lên đi, đừng quỳ nữa."
Hàn Nhạn vội vàng đứng dậy, bước tới trước hai bước, một lần nữa cầm bàn tay của Trang Ngữ Sơn lên, chân thành cười nói với nàng ta: "Mới vừa rồi là muội không đúng, tỷ tỷ đừng so đo với muội."
Trang Ngữ Sơn không sao giải thích được sự nhiệt tình đột ngột của nàng, theo bản năng sẽ phải tránh cánh tay của nàng ra, Hàn Nhạn thuận thế buông lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn xệ xuống: "Sao tỷ tỷ lại đẩy tay của muội ra? Là không chịu tha thứ cho muội sao?"
Trang Sĩ Dương không vui nhìn chằm chằm Trang Ngữ Sơn, Trang Ngữ Sơn rùng mình một cái, liền vội vàng kéo tay Hàn Nhạn: "Sao có thể chứ, tỷ rất thích muội muội."
Hàn Nhạn vui vẻ cười nói: "Tỷ tỷ người thật tốt, tỷ tỷ tốt với muội như vậy, muội muốn tặng tỷ tỷ một hộp dầu thơm. Thoa lên người sẽ rất thơm, thơm hơn cả mùi son phấn của tỷ tỷ. Muội thấy sau khi Cấp Lam và Thù Hồng hầu hạ ở bên cạnh muội dùng nó, muội cũng không hề bị dị ứng."
Chu thị vốn dĩ rất hài lòng khi nghe Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn trò chuyện, đợi đến khi nghe được câu cuối cùng thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi. Cấp Lam và Thù Hồng cũng chỉ là hai đứa nha hoàn, tặng cho Trang Ngữ Sơn thứ đồ vật nha hoàn dùng, còn nói là tốt hơn son phấn của Ngữ Sơn. Chẳng khác nào nói là Trang Ngữ Sơn không bằng cả một nha hoàn trong phủ? Trong lòng càng tức giận, âm trầm nhìn về phía Hàn Nhạn.
Trang Ngữ Sơn cũng nghe ra được ý tứ của Hàn Nhạn, nhưng mà Trang Sĩ Dương đang ở trước mắt, cũng không tiện làm bất cứ hành động phản bác nào. Vốn tưởng là Hàn Nhạn cố ý làm nàng mất mặt, nhưng Hàn Nhạn cười chân thành như vậy, hình như cũng không hiểu rõ ý tứ trong đó.
Người này rốt cuộc là một người ngốc, hay là một người thông minh?
Mặc kệ là ngốc hay là thông minh, sự việc hôm nay cũng đã phát triển vượt qua dự liệu của bà. Chu thị nhíu nhíu mày, mọi chuyện không hề tiến hành theo đúng kế hoạch bà đã tính trước, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ có nhiều biến cố hơn nữa.
Vì vậy bà lập tức đứng dậy nói với Trang Sĩ Dương: "Lão gia, thời gian không còn sớm nữa, có thể để thiếp thân đi thu dọn quần áo, thu xếp ổn thỏa cho Ngữ Sơn trước được không?"
Trang Ngữ Sơn chỉ ước gì sớm rời khỏi nơi này một chút, ở trước mặt người muội muội này nàng không chiếm được cái gì tốt cả, thật là khiến người ta bực mình. Liền dụi dụi hai mắt làm nũng nói: "Mẫu thân, con mệt quá."
Hàn Nhạn đấu với họ nãy giờ cũng thấy mệt mỏi, lại nói hôm nay đã thu được hiệu quả như mình muốn, nán lại thêm nữa cũng không có gì thú vị.
Trang Sĩ Dương thuận nước đẩy thuyền nói: "Được, để ta đi cùng với hai mẹ con nàng."
Chăm sóc thật là tỉ mỉ, Hàn Nhạn suýt chút nữa cũng bị cảm động rồi. Nàng nhìn Chu thị từ trên vị trí cũ của mẫu thân đứng lên, nếp gấp trên vạt áo bay bay.
Thành thật mà nói, Chu thị quả thực là một mỹ nhân thiên kiều bá mị, mặc dù đã hơi đứng tuổi, nhưng lại càng có phong thái đầy đặn của phụ nữ đã có chồng. Bên dưới lông mày là một đôi mắt dài mảnh hơi nhếch lên, dù là lúc liếc quanh hay nhìn thẳng đều rất lẳng lơ xinh đẹp. Cặp môi đầy đặn đẫy đà, nụ cười không tự chủ mang theo mấy phần câu hồn. Ngẫm lại mẹ không thích trang điểm lắm, nhưng khi nhìn vào lại khiến người ta thấy thoải mái hơn nhiều.
Hôm nay Chu thị mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn hoa văn rực rỡ, quanh eo quấn một chiếc đai lưng rộng màu chàm bằng lụa thêu hoa, càng làm lộ ra eo thon không tới một nắm tay, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng cùng màu đẹp đẽ, kết hợp cùng với một bộ trang sức hồng ngọc được Như Ý Lâu chế tác rất tỉ mỉ, cả người toát lên sự giàu sang phú quý.
Nhưng mà, cũng có chút tầm thường.
Trang Sĩ Dương xoay người lại, nói với Hàn Nhạn đang trầm tư: "Ta và Chu di của con đi xem viện tử một chút, con cũng trở về trước đi."
Nhìn trường bào thêu hoa văn màu xanh ngọc của Trang Sĩ Dương, phối hợp cùng mới màu hồng nhạt của Chu thị và Trang Ngữ Sơn, thế nhưng lại giống như năm màu rực rỡ tươi đẹp, ánh mắt của Hàn Nhạn không tự chủ lạnh xuống.
"Phụ thân. . ." Hàn Nhạn gọi ông lại.
Trang Sĩ Dương quay đầu lại, Hàn Nhạn do dự mở miệng: "Nhạn Nhi còn có một việc. . ." Khó xử nuốt vào nửa câu nói còn lại.
Tâm tình bây giờ của Trang Sĩ Dương cũng không tệ chút nào, liền hòa ái nói: "Nhạn Nhi có việc gì cứ nói thẳng."
"Con từng nghe phu tử của Quốc Tử Giám nói, căn cứ theo luật lệ Đại Tông, trong thời gian để tang ba tháng không thể mặc trang phục có màu sắc quá tươi sáng, đương kim thánh thượng coi trọng nhất là nhân ái hiếu nghĩa. Năm ngoái có vị đại nhân, tổ tiên vừa qua đời không bao lâu, đã dung túng để cho di nương trong nhà đeo đai lưng hoa màu đỏ dệt từ lông thú, bị Ngự Sử viết một bản vạch tội, liền bị cách chức quan, cả nhà đều bị đày đi Tây Bắc. Thật là đáng thương." Giọng nói của Hàn Nhạn thanh thúy, ánh mắt trong suốt như nước: "Này, hôm nay Chu di mặc như vậy, con nhìn thấy màu sắc cũng rất tươi sáng. Chỉ là mẫu thân vừa mới qua đời, bây giờ còn đang trong thời gian để tang, Chu di tới nhà chúng ta tá túc ( ở nhờ ) lại ăn mặc như vậy, nếu như bị đương kim thánh thượng biết được, Nhạn Nhi và phụ thân có thể sẽ bị đày đi Tây Bắc mất." Hàn Nhạn cố ý nhấn mạnh hai chữ "tá túc", bất ngờ nhìn thấy sắc mắt của Chu thị lúc xanh lúc trắng. "Chẳng lẽ Chu di không biết luật lệ Đại Tông hay sao? Ngay cả Nhạn Nhi cũng biết mà." Hàn Nhạn cười híp mắt nói.
Trang Sĩ Dương nhìn Trang Ngữ Sơn một chút, rồi lại nhìn Chu thị một chút, lạnh nhạt nói: "Nhạn Nhi nói rất có lý, mặc trang phục màu sáng như thế làm gì!"
Chu thị sững sờ, nhìn con gái một chút, rồi lại nhìn mình một chút. Hôm nay vào Trang phủ, bà đã đặc biệt ăn mặc thật tỉ mỉ. Không ngờ những lời này của Hàn Nhạn đã khiến cho Trang Sĩ Dương khó chịu, đây rõ ràng chính là vì lấy lòng ông, không nghĩ tới bây giờ lại hoàn toàn ngược lại.
Ánh mắt dừng lại ở trên người Hàn Nhạn, đều là tại tiện nhân này. Mọi chuyện ngày hôm nay đều bị nàng ta quấy nhiễu, đứa con gái này của Trang Sĩ Dương cũng không hề đơn giản giống như bề ngoài. Người khác coi như xong, nhưng bà nhìn ra được, Trang Hàn Nhạn rõ ràng là đang nhằm vào hai mẹ con bà!
Trong lòng Hàn Nhạn biết rõ, Trang Sĩ Dương rất xem trọng con đường làm quan, chuyện khác có thể không quan tâm, nhưng chuyện có thể ảnh hưởng tới con đường làm quan của ông, nhất định sẽ cực kỳ nhạy cảm. Chỉ là có thể mạo hiểm bất chấp nguy hiểm lớn như vậy để đưa mẹ con Chu thị vào phủ, cũng có thể nhìn ra được vị trí của Chu thị ở trong mắt ông.
Chỉ là, nàng cười lạnh một tiếng, thứ quan trọng chưa chắc đã là thứ không thể thiếu, đạo lý này, một ngày nào đó Chu thị sẽ hiểu rõ.
Trang Ngữ Sơn oán hận trừng mắt liếc Hàn Nhạn một cái, đắc ý cái gì. Phụ thân lại không thích nàng ta, một ngày nào đó, vị trí thiên kim trong phủ này, sẽ trở thành vật trong bàn tay của Trang Ngữ Sơn nàng!
Chờ tới sau khi Chu thị rời đi, Cấp Lam và Thù Hồng liền tiến lên phía trước, Cấp Lam nói: "Tiểu thư, cái vị Chu phu nhân kia xem ra cũng không phải là người tốt lành gì."
"Đừng nói lung tung", không đợi Hàn Nhạn mở miệng, Thù Hồng đã cắt đứt lời nói của Cấp Lam: "Chung quanh nơi này đều có người, đừng tạo thêm phiền toái cho tiểu thư."
Hàn Nhạn cười ha ha: "Thù Hồng, muội đừng khẩn trương như vậy, khuôn mặt nghiêm túc giống cụ già như vậy, sẽ sinh nếp nhăn đấy."
Thù Hồng vẫn giữ nguyên bộ dáng không chút biểu tình, Hàn Nhạn sờ lỗ mũi một cái, thật là không thú vị.
"Cấp Lam, Thù Hồng, hôm nay ta mang ra muội đi chơi một chút."
Con ngươi trong mắt Cấp Lam sáng lên: "Tiểu thư muốn ra ngoài phủ sao?"
"Tiểu thư, không được." Thù Hồng nhíu nhíu mày: "Nếu như để lão gia phát hiện được sẽ không tốt."
"Yên tâm đi", Hàn Nhạn rất chắc chắn: "Bây giờ cha còn đang vội vàng hưởng thụ tình cảm cha con thân thiết, tạm thời sẽ không nhớ tới chúng ta đâu. Hơn nữa chúng ta không đi cửa chính, Thù Hồng cầm theo bạc, chúng ta đi võ quan Đông Thành, tìm tiên sinh dạy võ cho Minh Ca Nhi."
Thù Hồng còn vài lời muốn nói, thấy Hạn Nhạn đã có ý định chắc chắn, đành phải nuốt xuống mấy lời muốn nói. Chỉ là trên lông mày vẫn hiện lên lo lắng trùng trùng, trái lại Cấp Lam rất vui mừng không biết phải làm thế nào mới tốt, vội vội vàng vàng quay về phòng thu dọn đồ đạc.
Bức tường phía sau trong Thanh Thu Uyển có một lỗ chó, là bí mật Hàn Nhạn phát hiện khi còn bé. Lúc nhỏ nàng còn thường mang theo Cấp Lam Thù Hồng từ trong lỗ chó chạy ra ngoài phủ chơi, từ bảy tuổi trở đi sau khi học nữ giới nữ tắc, biết đây là chuyện không thích hợp, thì cũng không lặp lại hành động này nữa. Nhưng mà kiếp này sống lại lần nữa, tâm tư của nàng cũng thay đổi rất nhiều. Nữ giới nữ tắc cũng chỉ là những lễ nghi tầm thường trói buộc đời người, tại sao phải vì những thứ ràng buộc này mà khiến cho bản thân sống không vui chứ.
Hàn Nhạn bảo Thù Hồng kiếm cho mình một bộ y phục của a hoàn, ba người mặc áo bông vải thô từ chuồng chó bò ra bên ngoài, Hàn Nhạn dẫn đầu bò ở phía trước đột nhiên cười "khì" một tiếng, dọa Cấp Lam nhảy dựng lên.
"Tiểu thư sao vậy?"
Hàn Nhạn lắc đầu một cái: "Ta đang nghĩ, thật ra như vậy cũng rất không sung sướng. Làm tiểu thư hầu môn thật không có ý nghĩa, ngược lại không bằng làm dân chúng tự do."
Cấp Lam lắc đầu một cái: "Dân chúng chưa chắc đã tự do, mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, cuộc sống của tiểu thư, cũng là điều bao nhiêu dân chúng hy vọng xa vời mà không được ."
"Rất có lý." Hàn Nhạn gật đầu một cái, so với kiếp trước, nàng đã thông suốt hơn rất nhiều, cũng càng quý trùng sinh mạng. Sinh mạng ngắn ngủi như vậy, nhất định phải làm chuyện mình thích. Điều kiện tiên quyết là sau khi thay mẹ báo thù.
Ba người bò ra khỏi lỗ chó, phủi sạch bụi đất dính trên người. Hàn Nhạn vì không muốn để cho người khác phát hiện, nên chỉ ăn mặc giống a hoàn, cũng không chú ý nàng có cái gì khác biệt. Ba người không mướn xe ngựa, lại cực kỳ ít ra cửa, dứt khoát vừa đi dạo vừa tìm đường.
Hàn Nhạn cũng không hề phát hiện ra, bên ngoài bức tường ở cách đó không xa có một bóng người hoàn toàn xa lạ vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, nam tử ngậm cọng cỏ trong miệng, nhìn bóng lưng đi xa có chút hứng thú nói: "A hoàn của Trang phủ này thật là kỳ quái, cửa chính mở lớn thì không đi, lại thích chui lỗ chó." Suy nghĩ một chút, lại lắc đầu cười: "Thật thú vị."