Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Giọng nói tinh khiết lạnh thấu xương kia, giống như hương thơm nhàn nhạt, thanh nhã của một ly rượu hoa, làm cho người ta đang ở dưới tình thế sốt ruột liền cảm thấy một tia mát mẻ, Hàn Nhạn quay đầu lại, nhìn Phó Vân Tịch đứng ở bên ngoài mấy bước, tướng mạo ngọc thụ lâm phong.
Vệ Như Phong sửng sốt, mỉm cười nói: "Ở đây gặp được Trang tứ tiểu thư, thuận tiện tán gẫu."
Hàn Nhạn âm thầm trợn trắng mắt, Trang tứ tiểu thư, tiểu thư giả chết*, tên Vệ Như Phong này không phải là cố ý đấy chứ?
* Trang tứ tiểu thư và trang tử tiểu thư có cách phiên âm gần giống nhau. Trang tử tiểu thư = tiểu thư giả chết.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Phó Vân Tịch, trong lòng Hàn Nhạn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Vệ Như Phong ở trước mặt Huyền Thanh Vương, cũng sẽ không dám làm khó nàng quá mức.
Chỉ nghe thấy Phó Vân Tịch lạnh lùng nói: "Hiện tại Vệ Vương đang tìm huynh khắp nơi."
Lời nói rõ ràng như vậy, còn nghe không hiểu thì chính là kẻ ngu. Phó Vân Tịch rõ ràng là muốn đuổi hắn đi, Vệ Như Phong liếc về phía Hàn Nhạn, rồi lại nhìn Huyền Thanh Vương, cuối cùng nở nụ cười yếu ớt, nói: "Như vậy, Vệ mỗ đi trước một bước. Trang cô nương, Vương Gia, cáo từ." Sải bước rời đi, nhưng trong lòng lại hiện lên nghi ngờ, Phó Vân Tịch và Trang Hàn Nhạn có quan hệ như thế nào?
Thấy Vệ Như Phong rốt cuộc cũng rời đi, Hàn Nhạn mới thả lỏng người, chỉ cảm thấy mỗi lần gặp Vệ Như Phong đều giống như đang trải qua một trận chiến căng thẳng. Vừa nhìn bóng người sừng sững bất động trước mặt, vừa âm thầm kêu khổ, một người rời đi một người ở lại, lời nói vừa rồi của Phó Vân Tịch rõ ràng là đang giải vây giúp cho nàng, nhưng mà tại sao lại vậy chứ?
Ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt thâm thúy sắc bén của Phó Vân Tịch, con ngươi đen như mực, bình lặng như một hồ nước, lại có sức mạnh nhìn thấu tâm hồn khiếp người. Ở dưới tầm nhìn của đôi mắt ấy, giống như tất cả tâm tư bị giấu kín đều không có cách nào che giấu tiếp. Khẽ dời ánh mắt xuống phía dưới, rơi vào dưới sống mũi anh tuấn của chàng, đôi môi mỏng ở dưới ngọn đèn dầu càng thêm đỏ thắm, ướt át, mái tóc đen nhánh buông xuống ngang hông, nổi bật trên nền áo khoác, càng thêm tuấn tú phiêu dật. Hàn Nhạn nhất thời có chút đờ đẫn, khác hẳn với lúc ở rừng mai trong cung yến, lúc này, Phó Vân Tịch đã cởi bỏ vẻ bề ngoài lạnh lùng và khí chất như thần tiên, càng thêm quyến rũ một cách khó hiểu, nhưng mà nét quyến rũ kia dung hợp với phong thái giống như tiên giáng trần, tạo thành một loại cảm giác đặc biệt, lại có mấy phần. . . vừa chính vừa tà.
Bị nàng ánh mắt không chút che giấu của nàng nhìn chằm chằm, Phó Vân Tịch cũng có chút tức giận, nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cô nương còn muốn nhìn tới khi nào?"
Hàn Nhạn phục hồi lại tinh thần, cảm thấy có chút khó xử, nhìn một nam tử đến ngẩn người như vậy, làm người hai kiếp đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như vậy. Coi như gặp phải đệ nhất tuyệt sắc kinh thành Hách Liên Dục, nàng cũng chưa từng luống cuống như vậy. Vì vậy cúi đầu nói: "Khụ, Vương Gia nếu như không có việc gì, tiểu nữ xin phép rời đi trước."
Liên tục đóng kịch cũng sẽ mệt, dù sao ở trước mặt vị vương gia này, có giả bộ cũng chỉ uổng công, không bằng cứ thản nhiên một chút, nói rõ sự thật mình muốn chạy trốn.
Trong mắt Phó Vân Tịch thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền nhíu mày: "Cô nương biết Vệ Như Phong?"
Hàn Nhạn sửng sốt, lập tức đáp lại: "Không biết."
Đợi một lúc vẫn không nghe thấy Phó Vân Tịch trả lời, Hàn Nhạn kỳ quái ngẩng đầu lên, lại thấy trước mặt đã xuất hiện một bóng người màu trắng, người nọ thế nhưng đã đi tới bên cạnh mình, hơi cúi người nhét vào trong tay Hàn Nhạn một cái bình nhỏ.
Dưới chóp mũi khẽ thoáng qua một hơi thở ấm áp rồi biến mất, Hàn Nhạn theo bản năng nắm chặt chiếc bình trong tay: "Đây là cái gì?" Ánh mắt nhất thời có chút đề phòng.
"Thuốc trị bỏng, nếu như cô nương không muốn để lại sẹo, đại khái có thể liều lĩnh thử một chút." Phó Vân Tịch đã đứng thẳng người, mắt nhìn xuống Hàn Nhạn vừa cao tới ngực mình.
Mới vừa rồi ở trong sảnh nàng chỉ nói là tay phải của mình bị thương, cũng không nói là bị bỏng, tại sao người nào cũng đều như đã biết trước, còn đưa thuốc trị bỏng tới đây. Chỉ là. . . nàng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Phó Vân Tịch truyền đến: "Vô công bất thụ lộc, nếu như cô nương còn một mực có loại ý nghĩ này, chỉ sợ cả đời cũng không nhận được ban thưởng."
Đây là nói nàng cả đời cũng sẽ không lập được công lao gì sao? Hàn Nhạn có chút tức giận nhìn chằm chằm đối phương, người này ăn nói sao lại không xuôi tai như vậy chứ? Từ lúc vừa mới bắt đầu đến bây giờ, tại sao mỗi câu nói đều giống như đang châm chọc nàng? Chắc không phải là trước đó nàng đã có chỗ nào đắc tội người này đấy chứ? Nhưng chàng lại thay mình giải vây, không giống như là cố ý bới móc.
Lúc Hàn Nhạn còn đang suy đoán, Phó Vân Tịch đã xoay người rời đi. Vẫn là Thù Hồng nhắc nhở nàng, không có biện pháp, Hàn Nhạn chỉ có thể nắm chặt chiếc bình trong tay nhảy lên xe ngựa.
Trên đường trở về phủ, nghĩ lại việc này, theo lẽ thường mà nói, Phó Vân Tịch vạn phần không nên bảo vệ nàng như vậy, thậm chí có thể nghĩ biện pháp muốn mạng của nàng. Hôm nay ở trên cung yến, Phó Vân Tịch nhìn thấy Trang Hàn Nhạn, cũng không phải là một người tiểu thư khuê các bình thường, coi như chuyện của Thái Tử chàng đại nhân đại lượng không so đo, nhưng mà chuyện ở rừng mai, đối với người có khả năng là đang dòm ngó bí mật của Hoàng gia, đáng lẽ không nên dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thái độ của Phó Vân Tịch, thật là khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Lúc trở lại trong phủ đêm đã khuya, Trang Sĩ Dương trực tiếp đi tới Củng Đồng Uyển, trong Thanh Thu Uyển chỉ có Trần ma ma canh giữ đèn sáng ở trong phòng, thấy nàng trở lại, liền vội vàng tiến lên nhận lấy áo choàng Hàn Nhạn vừa cởi xuống, phân phó Cấp Lam và Thù Hồng đi bưng nước nóng.
Trần ma ma thấy vết bỏng trên tay Hàn Nhạn thì vừa đau lòng, vừa thao thao bất tuyệt trách mắng Trang Ngữ Sơn, lúc nhớ tới phải đi lấy thuốc thì bị Hàn Nhạn ngăn lại: "Ma ma đừng nóng vội, ở đây có thuốc." Móc một cái bình nhỏ từ trong tay áo móc ra.
Thuốc mỡ màu xanh nhạt, thoa lên trên tay có mùi thơm thoang thoảng, còn có một chút lành lạnh. Sau khi Hàn Nhạn thoa xong cũng không còn cảm thấy đau như trước nữa. Vị Huyền Thanh Vương này ra tay thật hào phóng, xem ra thuốc trị bỏng này thật sự là loại vô cùng tốt.
Hàn Nhạn nằm ở trên giường, trợn tròn mắt cẩn thận nhớ lại ký ức kiếp trước về chuyện của Huyền Thanh Vương. Đại khái chỉ nghe nói, năm đó chàng đạt được thành công hiếm có, quyền khuynh thiên hạ, lại là một người rất được lòng dân, danh tiếng ở trong dân gian rất tốt. Nhưng mà sau đó cuộc tranh giành của Thất Hoàng Tử và Thái Tử càng ngày càng kịch liệt, chàng cũng bị liên lụy vào trong đó, cũng gặp phải phiền phức không ít. Vào hai năm sau còn gặp phải một căn bệnh nặng, thân thể không còn như trước, thậm chí còn phải cưới một người tân nương xung hỉ. Vị tân nương đó chính là Công Chúa Tây Nhung.
Công chúa tôn quý phải làm tân nương xung hỉ, thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, dân chúng không ngừng truyền miệng, vì vậy Hàn Nhạn cũng nghe được vài phần. Chỉ là bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy chuyện này rất không bình thường, chỉ sợ là trong đó còn dính dáng tới rất nhiều bí mật không muốn người ta biết.
Chỉ là sau khi rước tân nương xung hỉ vào cửa, thân thể của Huyền Thanh Vương thế nhưng thật sự dần dần khá hơn rất nhiều. Kiếp trước, trước ngày đại hộn, Hàn Nhạn nghe nói cuộc tranh giành của Thất Hoàng Tử và Thái Tử đã bước vào thời khắc mấu chốt. Khoảng thời gian đó, Trang Sĩ Dương cũng rất ít khi về nhà, hình như còn có chuyện gì rất trọng đại.
Kiếp này, nếu như muốn cách xa bè phái Vệ Vương, thì bên Thái Tử chính là một cái ô tuyệt hảo, mà Huyền Thanh Vương lại là người ủng hộ Thái Tử, mình có cần phải nhắc nhở chàng một chút hay không? Nhưng với tư cách là dòng nữ chính của Trang gia, thái độ của bọn họ đối với mính, cũng không biết là có bao nhiêu tin tưởng.
Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn quyết định không nghĩ nhiều nữa, trước mắt quan trọng nhất không phải Huyền Thanh Vương, mà là địa vị của mình ở trong phủ. Di nương ở trong Trang phủ là một phiền toái cực lớn, hơn nữa trải qua một màn trong cung yến đêm nay, sợ là Trang Ngữ Sơn và Chu thị cũng sẽ không tha cho nàng. Ngày trước nàng sống ở trong phủ đã bị Chu thị tính toán, hôm nay lại tạo được danh tiếng lớn như vậy, sợ rằng rất nhanh sẽ rước thêm rắc rối không cần thiết.
Ngày mai, còn có một trận chiến ác liệt cần đánh.
Vệ Như Phong sửng sốt, mỉm cười nói: "Ở đây gặp được Trang tứ tiểu thư, thuận tiện tán gẫu."
Hàn Nhạn âm thầm trợn trắng mắt, Trang tứ tiểu thư, tiểu thư giả chết*, tên Vệ Như Phong này không phải là cố ý đấy chứ?
* Trang tứ tiểu thư và trang tử tiểu thư có cách phiên âm gần giống nhau. Trang tử tiểu thư = tiểu thư giả chết.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Phó Vân Tịch, trong lòng Hàn Nhạn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Vệ Như Phong ở trước mặt Huyền Thanh Vương, cũng sẽ không dám làm khó nàng quá mức.
Chỉ nghe thấy Phó Vân Tịch lạnh lùng nói: "Hiện tại Vệ Vương đang tìm huynh khắp nơi."
Lời nói rõ ràng như vậy, còn nghe không hiểu thì chính là kẻ ngu. Phó Vân Tịch rõ ràng là muốn đuổi hắn đi, Vệ Như Phong liếc về phía Hàn Nhạn, rồi lại nhìn Huyền Thanh Vương, cuối cùng nở nụ cười yếu ớt, nói: "Như vậy, Vệ mỗ đi trước một bước. Trang cô nương, Vương Gia, cáo từ." Sải bước rời đi, nhưng trong lòng lại hiện lên nghi ngờ, Phó Vân Tịch và Trang Hàn Nhạn có quan hệ như thế nào?
Thấy Vệ Như Phong rốt cuộc cũng rời đi, Hàn Nhạn mới thả lỏng người, chỉ cảm thấy mỗi lần gặp Vệ Như Phong đều giống như đang trải qua một trận chiến căng thẳng. Vừa nhìn bóng người sừng sững bất động trước mặt, vừa âm thầm kêu khổ, một người rời đi một người ở lại, lời nói vừa rồi của Phó Vân Tịch rõ ràng là đang giải vây giúp cho nàng, nhưng mà tại sao lại vậy chứ?
Ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt thâm thúy sắc bén của Phó Vân Tịch, con ngươi đen như mực, bình lặng như một hồ nước, lại có sức mạnh nhìn thấu tâm hồn khiếp người. Ở dưới tầm nhìn của đôi mắt ấy, giống như tất cả tâm tư bị giấu kín đều không có cách nào che giấu tiếp. Khẽ dời ánh mắt xuống phía dưới, rơi vào dưới sống mũi anh tuấn của chàng, đôi môi mỏng ở dưới ngọn đèn dầu càng thêm đỏ thắm, ướt át, mái tóc đen nhánh buông xuống ngang hông, nổi bật trên nền áo khoác, càng thêm tuấn tú phiêu dật. Hàn Nhạn nhất thời có chút đờ đẫn, khác hẳn với lúc ở rừng mai trong cung yến, lúc này, Phó Vân Tịch đã cởi bỏ vẻ bề ngoài lạnh lùng và khí chất như thần tiên, càng thêm quyến rũ một cách khó hiểu, nhưng mà nét quyến rũ kia dung hợp với phong thái giống như tiên giáng trần, tạo thành một loại cảm giác đặc biệt, lại có mấy phần. . . vừa chính vừa tà.
Bị nàng ánh mắt không chút che giấu của nàng nhìn chằm chằm, Phó Vân Tịch cũng có chút tức giận, nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cô nương còn muốn nhìn tới khi nào?"
Hàn Nhạn phục hồi lại tinh thần, cảm thấy có chút khó xử, nhìn một nam tử đến ngẩn người như vậy, làm người hai kiếp đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như vậy. Coi như gặp phải đệ nhất tuyệt sắc kinh thành Hách Liên Dục, nàng cũng chưa từng luống cuống như vậy. Vì vậy cúi đầu nói: "Khụ, Vương Gia nếu như không có việc gì, tiểu nữ xin phép rời đi trước."
Liên tục đóng kịch cũng sẽ mệt, dù sao ở trước mặt vị vương gia này, có giả bộ cũng chỉ uổng công, không bằng cứ thản nhiên một chút, nói rõ sự thật mình muốn chạy trốn.
Trong mắt Phó Vân Tịch thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền nhíu mày: "Cô nương biết Vệ Như Phong?"
Hàn Nhạn sửng sốt, lập tức đáp lại: "Không biết."
Đợi một lúc vẫn không nghe thấy Phó Vân Tịch trả lời, Hàn Nhạn kỳ quái ngẩng đầu lên, lại thấy trước mặt đã xuất hiện một bóng người màu trắng, người nọ thế nhưng đã đi tới bên cạnh mình, hơi cúi người nhét vào trong tay Hàn Nhạn một cái bình nhỏ.
Dưới chóp mũi khẽ thoáng qua một hơi thở ấm áp rồi biến mất, Hàn Nhạn theo bản năng nắm chặt chiếc bình trong tay: "Đây là cái gì?" Ánh mắt nhất thời có chút đề phòng.
"Thuốc trị bỏng, nếu như cô nương không muốn để lại sẹo, đại khái có thể liều lĩnh thử một chút." Phó Vân Tịch đã đứng thẳng người, mắt nhìn xuống Hàn Nhạn vừa cao tới ngực mình.
Mới vừa rồi ở trong sảnh nàng chỉ nói là tay phải của mình bị thương, cũng không nói là bị bỏng, tại sao người nào cũng đều như đã biết trước, còn đưa thuốc trị bỏng tới đây. Chỉ là. . . nàng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Phó Vân Tịch truyền đến: "Vô công bất thụ lộc, nếu như cô nương còn một mực có loại ý nghĩ này, chỉ sợ cả đời cũng không nhận được ban thưởng."
Đây là nói nàng cả đời cũng sẽ không lập được công lao gì sao? Hàn Nhạn có chút tức giận nhìn chằm chằm đối phương, người này ăn nói sao lại không xuôi tai như vậy chứ? Từ lúc vừa mới bắt đầu đến bây giờ, tại sao mỗi câu nói đều giống như đang châm chọc nàng? Chắc không phải là trước đó nàng đã có chỗ nào đắc tội người này đấy chứ? Nhưng chàng lại thay mình giải vây, không giống như là cố ý bới móc.
Lúc Hàn Nhạn còn đang suy đoán, Phó Vân Tịch đã xoay người rời đi. Vẫn là Thù Hồng nhắc nhở nàng, không có biện pháp, Hàn Nhạn chỉ có thể nắm chặt chiếc bình trong tay nhảy lên xe ngựa.
Trên đường trở về phủ, nghĩ lại việc này, theo lẽ thường mà nói, Phó Vân Tịch vạn phần không nên bảo vệ nàng như vậy, thậm chí có thể nghĩ biện pháp muốn mạng của nàng. Hôm nay ở trên cung yến, Phó Vân Tịch nhìn thấy Trang Hàn Nhạn, cũng không phải là một người tiểu thư khuê các bình thường, coi như chuyện của Thái Tử chàng đại nhân đại lượng không so đo, nhưng mà chuyện ở rừng mai, đối với người có khả năng là đang dòm ngó bí mật của Hoàng gia, đáng lẽ không nên dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thái độ của Phó Vân Tịch, thật là khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Lúc trở lại trong phủ đêm đã khuya, Trang Sĩ Dương trực tiếp đi tới Củng Đồng Uyển, trong Thanh Thu Uyển chỉ có Trần ma ma canh giữ đèn sáng ở trong phòng, thấy nàng trở lại, liền vội vàng tiến lên nhận lấy áo choàng Hàn Nhạn vừa cởi xuống, phân phó Cấp Lam và Thù Hồng đi bưng nước nóng.
Trần ma ma thấy vết bỏng trên tay Hàn Nhạn thì vừa đau lòng, vừa thao thao bất tuyệt trách mắng Trang Ngữ Sơn, lúc nhớ tới phải đi lấy thuốc thì bị Hàn Nhạn ngăn lại: "Ma ma đừng nóng vội, ở đây có thuốc." Móc một cái bình nhỏ từ trong tay áo móc ra.
Thuốc mỡ màu xanh nhạt, thoa lên trên tay có mùi thơm thoang thoảng, còn có một chút lành lạnh. Sau khi Hàn Nhạn thoa xong cũng không còn cảm thấy đau như trước nữa. Vị Huyền Thanh Vương này ra tay thật hào phóng, xem ra thuốc trị bỏng này thật sự là loại vô cùng tốt.
Hàn Nhạn nằm ở trên giường, trợn tròn mắt cẩn thận nhớ lại ký ức kiếp trước về chuyện của Huyền Thanh Vương. Đại khái chỉ nghe nói, năm đó chàng đạt được thành công hiếm có, quyền khuynh thiên hạ, lại là một người rất được lòng dân, danh tiếng ở trong dân gian rất tốt. Nhưng mà sau đó cuộc tranh giành của Thất Hoàng Tử và Thái Tử càng ngày càng kịch liệt, chàng cũng bị liên lụy vào trong đó, cũng gặp phải phiền phức không ít. Vào hai năm sau còn gặp phải một căn bệnh nặng, thân thể không còn như trước, thậm chí còn phải cưới một người tân nương xung hỉ. Vị tân nương đó chính là Công Chúa Tây Nhung.
Công chúa tôn quý phải làm tân nương xung hỉ, thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, dân chúng không ngừng truyền miệng, vì vậy Hàn Nhạn cũng nghe được vài phần. Chỉ là bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy chuyện này rất không bình thường, chỉ sợ là trong đó còn dính dáng tới rất nhiều bí mật không muốn người ta biết.
Chỉ là sau khi rước tân nương xung hỉ vào cửa, thân thể của Huyền Thanh Vương thế nhưng thật sự dần dần khá hơn rất nhiều. Kiếp trước, trước ngày đại hộn, Hàn Nhạn nghe nói cuộc tranh giành của Thất Hoàng Tử và Thái Tử đã bước vào thời khắc mấu chốt. Khoảng thời gian đó, Trang Sĩ Dương cũng rất ít khi về nhà, hình như còn có chuyện gì rất trọng đại.
Kiếp này, nếu như muốn cách xa bè phái Vệ Vương, thì bên Thái Tử chính là một cái ô tuyệt hảo, mà Huyền Thanh Vương lại là người ủng hộ Thái Tử, mình có cần phải nhắc nhở chàng một chút hay không? Nhưng với tư cách là dòng nữ chính của Trang gia, thái độ của bọn họ đối với mính, cũng không biết là có bao nhiêu tin tưởng.
Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn quyết định không nghĩ nhiều nữa, trước mắt quan trọng nhất không phải Huyền Thanh Vương, mà là địa vị của mình ở trong phủ. Di nương ở trong Trang phủ là một phiền toái cực lớn, hơn nữa trải qua một màn trong cung yến đêm nay, sợ là Trang Ngữ Sơn và Chu thị cũng sẽ không tha cho nàng. Ngày trước nàng sống ở trong phủ đã bị Chu thị tính toán, hôm nay lại tạo được danh tiếng lớn như vậy, sợ rằng rất nhanh sẽ rước thêm rắc rối không cần thiết.
Ngày mai, còn có một trận chiến ác liệt cần đánh.