-
Chương 8
Nhưng Tạ Lan đồng ý cùng ta trở về môn phái để cúng tế phụ mẫu và đồng môn.
Chỉ là trước khi khởi hành, Kiều Thính Vân gặp chuyện.
Nói là bị trục trặc khi tu luyện.
Mọi người đều cầu xin Tạ Lan đến giúp.
Thực ra trong kiếm tông có nhiều người có thể giúp Kiều Thính Vân.
Nhưng nàng cố tình để người ta đến cầu xin Tạ Lan.
“A Nhứ, đợi ta một lát.”
Tạ Lan buông tay ta ra.
Hắn hôn lên tóc mai của ta, nhẹ giọng an ủi: “Ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Câu này ta đã nghe rất nhiều lần.
Nhưng Tạ Lan chưa bao giờ kịp trở lại.
Ta cười nhạt: “Được thôi.”
Rồi quay đầu đi trước.
Điều bất ngờ là lần này Tạ Cửu Tri không vội đi thăm Vân di bị thương.
Mà quyết tâm muốn cùng ta và Thẩm Thiên Xuyên trở về.
Ta cũng mặc kệ nó.
Chỉ là sau khi về môn phái cúng tế phụ mẫu và đồng môn.
Ta dẫn Thẩm Thiên Xuyên đi gặp một người.
Nhân vật nam phụ trong nguyên tác, nay là chủ nhân của Yêu giới.
Hắn và Tạ Lan không ưa nhau.
Nhưng ta từng vô tình giúp hắn một lần.
Ta bảo Tạ Cửu Tri đợi bên ngoài.
Tưởng rằng với tính cách bị nuông chiều mấy năm nay, nó sẽ tức giận.
Nhưng Tạ Cửu Tri chỉ ừ một tiếng.
Rồi đi đến chỗ không xa ngồi thụp xuống.
Ôm đầu gối ngẩn ngơ.
Nhìn rất đáng thương.
Ta liếc một cái rồi thu ánh mắt lại, dẫn Thẩm Thiên Xuyên vào trong.
Khi thấy ta, mặt Cơ Hàn Viễn đen lại.
Chưa kịp đuổi người, ta đã thẳng thừng:
“Nhận Tiểu Xuyên làm đồ đệ.”
“Ngươi mang nó ra, thì nên chịu trách nhiệm đến cùng.”
Hệ thống nói với ta, Thẩm Thiên Xuyên là do Cơ Hàn Viễn đưa đến Thiên Tuyết Sơn.
Nghĩ lại cũng không bất ngờ.
Rất lâu trước đây, Thẩm Nguyện đã từng nói với ta rằng nàng còn có một đệ đệ cùng cha khác mẹ.
Rất giống nàng.
Là một đứa trẻ lai giữa người và yêu.
Có lẽ vì thế mà đứa trẻ đó từ khi sinh ra đã không tỉnh lại.
Thẩm Nguyện nhờ một gia đình nông dân tốt bụng chăm sóc đệ đệ mình.
Hàng tháng đều đặn gửi tiền tới.
Những năm qua, Yêu giới và giới tu chân hòa thuận.
Chuyện Kiều Thính Vân gi.ết Thẩm Nguyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nếu có kẻ trong yêu giới muốn gây chuyện cũng có thể tìm được cơ hội.
Để bảo vệ danh tiếng của tiên tử Kiều Thính Vân.
Kiếm tông liền công khai rằng Thẩm Nguyện nhập ma, gi.ết hại đệ tử kiếm tông.
“Trong Yêu giới rất nhiều người ghét Ma tộc.”
Cơ Hàn Viễn liếc nhìn Thẩm Thiên Xuyên đang chơi ở bên cạnh, thành thật nói: “Con rắn nhỏ đó tuy ngốc một chút, nhưng dù sao cũng lọt vào mắt ta. Thiên Tuyết Sơn là nơi duy nhất thằng nhóc này có thể đến.”
“Ngươi không sợ ta bảo vệ không được nó sao?”
“Nếu ch.ết cũng chỉ có thể nói là do số mệnh của nó.”
Nhưng thực tế.
Thẩm Thiên Xuyên không những không ch.ết, mà còn nhờ họa được phúc, thức tỉnh huyết mạch cổ xưa của yêu tộc.
Cơ Hàn Viễn ngừng lại, liếc nhìn ta rồi chậc một tiếng:
“Không ngờ Tạ Lan lại nhẫn tâm như vậy, đến ta cũng không biết hắn có còn yêu ngươi không.”
“Nếu nói là yêu, sao lại biết ngươi bị hàn độc xâm nhập mà vẫn đưa ngươi đến nơi đó chịu phạt.
“Nếu nói không yêu...”
Cơ Hàn Viễn cười lạnh: “Vậy thì mấy năm nay hắn liều mạng đè nén tu vi để vào các bí cảnh tìm linh thảo dưỡng hồn phách, thậm chí còn vì vậy mà đánh bị thương ta, là vì ai? Chẳng lẽ là vì tiên tử Kiều Thính Vân? Ta thấy nàng ta vẫn khỏe mạnh đấy chứ!”
Ta ngẩn người: “Tìm linh thảo?”
Cơ Hàn Viễn còn kinh ngạc hơn ta: “Ngươi không biết?”
Ta thực sự không biết.
Tạ Lan cũng chưa từng nói với ta.
Nhưng đúng là có một thời gian hồn phách ta vô cớ suy yếu.
Sau đó mới tốt lên.
Nhưng chuyện này giờ cũng không quan trọng nữa.
“Vậy ngươi...”
“Tiểu Xuyên nhờ cậy ngươi rồi.”
Ta cười với Cơ Hàn Viễn, đổi chủ đề: “Nó rất nghe lời, là một đứa trẻ rất ngoan.”
Thẩm Thiên Xuyên được để lại yêu tộc.
Khi nghe ta nói phải học tốt để sau này bảo vệ ta.
Nó lập tức thu lại sự không muốn trên mặt.
Nghiêm túc và kiên quyết đáp rằng sẽ chăm chỉ tu luyện.
“Hừ, một bán yêu thì có bản lĩnh gì chứ?”
Tạ Cửu Tri ban đầu còn vui mừng vì Thẩm Thiên Xuyên không quay về cùng ta.
Nhưng khi nghe những lời đó, nó lập tức hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ cần một tay cũng có thể đánh bại nó.”
Ta liếc nó một cái.
Tạ Cửu Tri liền im lặng, mặt đỏ bừng.
Một lát sau, nó lẩm bẩm: “Không cần nó, ta... ta bây giờ cũng rất lợi hại, ta cũng có thể bảo vệ ngươi.”
Ta không để ý.
Ánh mắt Tạ Cửu Tri lập tức tối sầm lại.
Trên đường về.
Nó bước vào vị trí vốn thuộc về Thẩm Thiên Xuyên bên cạnh ta.
Cẩn thận quan sát sắc mặt ta.
Khi thấy ta không có ý đuổi nó đi, Tạ Cửu Tri mím môi.
Có chút vui mừng.
Ta đi đến nhân gian một chuyến.
Mua vài món đồ chơi và đồ ăn mà trẻ con thích.
Tạ Cửu Tri luôn theo sát bên ta.
Ánh mắt tò mò nhìn vào những món đồ đó, mang theo một chút mong đợi.
Cho đến khi nó thấy ta đưa tất cả những món đồ đó cho người gửi đến yêu tộc cho Thẩm Thiên Xuyên.
Không có thứ gì dành cho nó.
Tạ Cửu Tri đã nhẫn nhịn suốt cả đường cuối cùng bùng nổ.
“Ta mới là con của ngươi!”
Tạ Cửu Tri cố gắng phá hủy những món đồ đó.
Nhưng bị ta nghiêm khắc quát mắng.
Nó tức giận, không hiểu, uất ức.
Nó không thể tin nhìn ta: “Sao ngươi lại thiên vị như vậy! Ngươi tự mình đi tìm sư phụ cho hắn, ngươi mua nhiều đồ cho hắn như vậy, nhưng không có thứ gì cho ta!”
“Rõ ràng ngươi mua rất nhiều. Chỉ cần cho ta một món thôi cũng được...”
Chỉ là trước khi khởi hành, Kiều Thính Vân gặp chuyện.
Nói là bị trục trặc khi tu luyện.
Mọi người đều cầu xin Tạ Lan đến giúp.
Thực ra trong kiếm tông có nhiều người có thể giúp Kiều Thính Vân.
Nhưng nàng cố tình để người ta đến cầu xin Tạ Lan.
“A Nhứ, đợi ta một lát.”
Tạ Lan buông tay ta ra.
Hắn hôn lên tóc mai của ta, nhẹ giọng an ủi: “Ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Câu này ta đã nghe rất nhiều lần.
Nhưng Tạ Lan chưa bao giờ kịp trở lại.
Ta cười nhạt: “Được thôi.”
Rồi quay đầu đi trước.
Điều bất ngờ là lần này Tạ Cửu Tri không vội đi thăm Vân di bị thương.
Mà quyết tâm muốn cùng ta và Thẩm Thiên Xuyên trở về.
Ta cũng mặc kệ nó.
Chỉ là sau khi về môn phái cúng tế phụ mẫu và đồng môn.
Ta dẫn Thẩm Thiên Xuyên đi gặp một người.
Nhân vật nam phụ trong nguyên tác, nay là chủ nhân của Yêu giới.
Hắn và Tạ Lan không ưa nhau.
Nhưng ta từng vô tình giúp hắn một lần.
Ta bảo Tạ Cửu Tri đợi bên ngoài.
Tưởng rằng với tính cách bị nuông chiều mấy năm nay, nó sẽ tức giận.
Nhưng Tạ Cửu Tri chỉ ừ một tiếng.
Rồi đi đến chỗ không xa ngồi thụp xuống.
Ôm đầu gối ngẩn ngơ.
Nhìn rất đáng thương.
Ta liếc một cái rồi thu ánh mắt lại, dẫn Thẩm Thiên Xuyên vào trong.
Khi thấy ta, mặt Cơ Hàn Viễn đen lại.
Chưa kịp đuổi người, ta đã thẳng thừng:
“Nhận Tiểu Xuyên làm đồ đệ.”
“Ngươi mang nó ra, thì nên chịu trách nhiệm đến cùng.”
Hệ thống nói với ta, Thẩm Thiên Xuyên là do Cơ Hàn Viễn đưa đến Thiên Tuyết Sơn.
Nghĩ lại cũng không bất ngờ.
Rất lâu trước đây, Thẩm Nguyện đã từng nói với ta rằng nàng còn có một đệ đệ cùng cha khác mẹ.
Rất giống nàng.
Là một đứa trẻ lai giữa người và yêu.
Có lẽ vì thế mà đứa trẻ đó từ khi sinh ra đã không tỉnh lại.
Thẩm Nguyện nhờ một gia đình nông dân tốt bụng chăm sóc đệ đệ mình.
Hàng tháng đều đặn gửi tiền tới.
Những năm qua, Yêu giới và giới tu chân hòa thuận.
Chuyện Kiều Thính Vân gi.ết Thẩm Nguyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nếu có kẻ trong yêu giới muốn gây chuyện cũng có thể tìm được cơ hội.
Để bảo vệ danh tiếng của tiên tử Kiều Thính Vân.
Kiếm tông liền công khai rằng Thẩm Nguyện nhập ma, gi.ết hại đệ tử kiếm tông.
“Trong Yêu giới rất nhiều người ghét Ma tộc.”
Cơ Hàn Viễn liếc nhìn Thẩm Thiên Xuyên đang chơi ở bên cạnh, thành thật nói: “Con rắn nhỏ đó tuy ngốc một chút, nhưng dù sao cũng lọt vào mắt ta. Thiên Tuyết Sơn là nơi duy nhất thằng nhóc này có thể đến.”
“Ngươi không sợ ta bảo vệ không được nó sao?”
“Nếu ch.ết cũng chỉ có thể nói là do số mệnh của nó.”
Nhưng thực tế.
Thẩm Thiên Xuyên không những không ch.ết, mà còn nhờ họa được phúc, thức tỉnh huyết mạch cổ xưa của yêu tộc.
Cơ Hàn Viễn ngừng lại, liếc nhìn ta rồi chậc một tiếng:
“Không ngờ Tạ Lan lại nhẫn tâm như vậy, đến ta cũng không biết hắn có còn yêu ngươi không.”
“Nếu nói là yêu, sao lại biết ngươi bị hàn độc xâm nhập mà vẫn đưa ngươi đến nơi đó chịu phạt.
“Nếu nói không yêu...”
Cơ Hàn Viễn cười lạnh: “Vậy thì mấy năm nay hắn liều mạng đè nén tu vi để vào các bí cảnh tìm linh thảo dưỡng hồn phách, thậm chí còn vì vậy mà đánh bị thương ta, là vì ai? Chẳng lẽ là vì tiên tử Kiều Thính Vân? Ta thấy nàng ta vẫn khỏe mạnh đấy chứ!”
Ta ngẩn người: “Tìm linh thảo?”
Cơ Hàn Viễn còn kinh ngạc hơn ta: “Ngươi không biết?”
Ta thực sự không biết.
Tạ Lan cũng chưa từng nói với ta.
Nhưng đúng là có một thời gian hồn phách ta vô cớ suy yếu.
Sau đó mới tốt lên.
Nhưng chuyện này giờ cũng không quan trọng nữa.
“Vậy ngươi...”
“Tiểu Xuyên nhờ cậy ngươi rồi.”
Ta cười với Cơ Hàn Viễn, đổi chủ đề: “Nó rất nghe lời, là một đứa trẻ rất ngoan.”
Thẩm Thiên Xuyên được để lại yêu tộc.
Khi nghe ta nói phải học tốt để sau này bảo vệ ta.
Nó lập tức thu lại sự không muốn trên mặt.
Nghiêm túc và kiên quyết đáp rằng sẽ chăm chỉ tu luyện.
“Hừ, một bán yêu thì có bản lĩnh gì chứ?”
Tạ Cửu Tri ban đầu còn vui mừng vì Thẩm Thiên Xuyên không quay về cùng ta.
Nhưng khi nghe những lời đó, nó lập tức hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ cần một tay cũng có thể đánh bại nó.”
Ta liếc nó một cái.
Tạ Cửu Tri liền im lặng, mặt đỏ bừng.
Một lát sau, nó lẩm bẩm: “Không cần nó, ta... ta bây giờ cũng rất lợi hại, ta cũng có thể bảo vệ ngươi.”
Ta không để ý.
Ánh mắt Tạ Cửu Tri lập tức tối sầm lại.
Trên đường về.
Nó bước vào vị trí vốn thuộc về Thẩm Thiên Xuyên bên cạnh ta.
Cẩn thận quan sát sắc mặt ta.
Khi thấy ta không có ý đuổi nó đi, Tạ Cửu Tri mím môi.
Có chút vui mừng.
Ta đi đến nhân gian một chuyến.
Mua vài món đồ chơi và đồ ăn mà trẻ con thích.
Tạ Cửu Tri luôn theo sát bên ta.
Ánh mắt tò mò nhìn vào những món đồ đó, mang theo một chút mong đợi.
Cho đến khi nó thấy ta đưa tất cả những món đồ đó cho người gửi đến yêu tộc cho Thẩm Thiên Xuyên.
Không có thứ gì dành cho nó.
Tạ Cửu Tri đã nhẫn nhịn suốt cả đường cuối cùng bùng nổ.
“Ta mới là con của ngươi!”
Tạ Cửu Tri cố gắng phá hủy những món đồ đó.
Nhưng bị ta nghiêm khắc quát mắng.
Nó tức giận, không hiểu, uất ức.
Nó không thể tin nhìn ta: “Sao ngươi lại thiên vị như vậy! Ngươi tự mình đi tìm sư phụ cho hắn, ngươi mua nhiều đồ cho hắn như vậy, nhưng không có thứ gì cho ta!”
“Rõ ràng ngươi mua rất nhiều. Chỉ cần cho ta một món thôi cũng được...”