-
Chương 2
Trước khi hắc hóa, Tạ Lan là một người vô cùng có trách nhiệm và cứng nhắc.
Nhờ vậy, ta cắt đứt mọi khả năng giữa hắn và nữ chính.
Có lẽ vì điều này, sau khi Tạ Lan trở thành kiếm tôn, những kẻ ganh tỵ lại càng khinh thường ta.
Dù sao ta chỉ là một kẻ có linh căn yếu ớt từ một môn phái nhỏ.
Nếu không phải nhờ thủ đoạn, làm sao ta có thể xứng đôi với thiên chi kiêu tử Tạ Lan?
Ta đã thay đổi số phận hắc hóa của Tạ Lan.
Khiến hắn trở thành người đứng đầu của chính đạo được toàn giới tu chân tôn kính.
Hệ thống nói ta có thể về nhà rồi.
Nhưng Tạ Cửu Tri đã ra đời.
Nhìn đứa bé mà ta gần như đánh đổi cả mạng sống để có được, cuối cùng ta đã từ chối.
Ta nghĩ rằng mình sẽ không hối hận.
Nhưng ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng của nữ chính ở thế giới này.
Dù là Tạ Lan hay Tạ Cửu Tri, cuối cùng vẫn bị nàng thu hút.
Mọi người đều nghĩ Tạ Lan giam ta ở Thiên Tuyết Sơn ba năm là để bảo vệ ta.
Dù sao thì đó cũng không phải là hình phạt thực sự.
Nhưng Thiên Tuyết Sơn là ngọn núi hàng nghìn năm đều bị tuyết bao phủ.
Đêm dài đằng đẵng, thậm chí đôi khi là đêm tối vô tận.
Toàn bộ ngọn núi hầu như không có sinh linh nào tồn tại.
Ta sợ bóng tối và sự yên tĩnh.
Ồ, trên người ta còn có hàn độc từ lần trước khi chữa trị cho Tạ Lan.
Thiên Tuyết Sơn đối với ta còn đáng sợ hơn cái ch.ết.
Tạ Lan biết điều đó.
Vì vậy, hắn phạt ta giam cầm suốt ba năm, không thiếu một giây một phút.
Thậm chí khi phụ mẫu ta qua đời, ta đã cầu xin hắn nhưng hắn vẫn không cho phép ta rời núi để gặp mặt phụ mẫu lần cuối.
“Thẩm Nhứ.”
Tạ Lan giơ tay phủi đi tuyết trên tóc ta, giọng nói vẫn bình thản:
“Nàng đã phạm sai lầm, đương nhiên phải chuộc tội tại đây.”
Ta phát điên nhặt tất cả mọi thứ bên cạnh ném về phía Tạ Lan.
Hắn không dùng linh lực bảo vệ, để ta ném hắn đến mức máu chảy đầm đìa.
Cuối cùng, khi ta kiệt sức, Tạ Lan mới nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
Nhưng lời hắn nói lại khiến ta càng thêm tuyệt vọng:
“Một năm sau, ta sẽ đến đón nàng về nhà.”
Ta đột nhiên bật cười.
Kiếm tôn được giới tu chân ca ngợi là công bằng nhất.
Đó là lần đầu tiên và duy nhất Tạ Lan bước vào Thiên Tuyết Sơn.
Nhưng đó lại là khởi đầu của sự hối hận vô cùng của ta.
Nhưng may mắn là ta đã vượt qua tất cả.
Một ngày trước khi được giải phong ấn, hệ thống đã lâu không thấy, đột nhiên xuất hiện.
【Muốn về nhà không?】
“Ừ.”
Ta gật đầu, rồi cười: “Nhưng ta còn một số việc chưa hoàn thành.”
…
Vào một ngày nọ khi bị giam cầm tại Thiên Tuyết Sơn, môn phái nhỏ của ta bị một nhóm tu luyện tà đạo tấn công và tiêu diệt hoàn toàn.
Phụ mẫu và đồng môn đều bị thảm sát.
Hôm đó, Tạ Lan vì phải cùng Kiều Thính Vân đi kiếm đảo lấy kiếm nên không kịp trở về.
Tất cả những điều này đều do hệ thống nói cho ta biết.
Tạ Lan luôn giấu ta điều đó.
Hắn nghĩ rằng ta muốn quay về môn phái cũ, vì thế lặng lẽ im lặng.
Một lúc sau, hắn mới tránh ánh mắt của ta, giọng khàn khàn:
“Ta sẽ đưa nàng về.”
Ta không nói gì.
Chỉ là trước khi đi, ta quay đầu lại gọi:
“Thẩm Thiên Xuyên, theo mẫu thân nào!”
Động tác quay người của Tạ Lan khựng lại.
Còn Tạ Cửu Tri thì không dám tin, trợn tròn mắt.
Rất nhanh, một bóng đen lao về phía ta.
Khác với Tạ Cửu Tri, người khi nhìn thấy ta thì vô thức nhíu mày không muốn lại gần.
Thẩm Thiên Xuyên gần như ngay lập tức ôm chặt lấy ta không buông.
Rồi cứng đầu nhét đôi tay lạnh cóng của ta vào cổ nó để sưởi ấm.
Nó nói cứng rắn: “Mẫu thân, người lạnh quá! Con ấm nè!”
Cảm nhận làn da có chút mồ hôi của Thẩm Thiên Xuyên, ta mới nhận ra đứa trẻ ấy vừa làm gì.
Bất lực cười khẽ.
Cũng vào lúc này, dường như Tạ Lan mới nhận ra sắc mặt ta tái nhợt vì bị lạnh.
Hắn vô thức lấy ra một chiếc áo choàng từ trong nhẫn trữ vật.
Ta cũng không khách sáo, lấy áo choàng phủ lên người ta và Thẩm Thiên Xuyên.
Hít một hơi sâu.
Ta lại mỉm cười với Tạ Lan:
“Kiếm tôn đại nhân chắc không ngại việc ta mang theo con trai về chứ?”
Thẩm Thiên Xuyên là đứa trẻ ta nhặt được vào năm thứ hai bị giam cầm.
Ta không biết vì sao nó có thể vượt qua được những lớp cấm chế mà Tạ Lan bố trí, lặng lẽ xuất hiện trong Thiên Tuyết Sơn.
Nhưng nó bị thương rất nặng.
Ta không thể bỏ mặc, hơn nữa ta thực sự cần có người bên cạnh.
Vì vậy, ta đã cứu nó.
Sau khi tỉnh lại, nó cực kỳ thân thiết với ta, như chim non lệ thuộc vào mẹ.
Được thôi.
Vì đứa trẻ rất hiếu thuận và biết sưởi ấm, ta liền nhận nó làm con.
Ta đặt tên cho nó là Thẩm Thiên Xuyên.
Tạ Lan đối với đứa trẻ xuất hiện bất ngờ này không nói gì thêm.
Chỉ có Tạ Cửu Tri khi nhìn Thẩm Thiên Xuyên thì trong mắt lại có chút ý niệm thù địch.
Ta cũng không để ý lắm.
Dù sao, sau khi thấy sự lợi hại của Kiều Thính Vân, Tạ Cửu Tri chỉ càng thêm bám lấy Kiều Thính Vân.
Còn ta, người làm mẫu thân vô dụng này, nó sớm đã không nhận nữa rồi.
Nhờ vậy, ta cắt đứt mọi khả năng giữa hắn và nữ chính.
Có lẽ vì điều này, sau khi Tạ Lan trở thành kiếm tôn, những kẻ ganh tỵ lại càng khinh thường ta.
Dù sao ta chỉ là một kẻ có linh căn yếu ớt từ một môn phái nhỏ.
Nếu không phải nhờ thủ đoạn, làm sao ta có thể xứng đôi với thiên chi kiêu tử Tạ Lan?
Ta đã thay đổi số phận hắc hóa của Tạ Lan.
Khiến hắn trở thành người đứng đầu của chính đạo được toàn giới tu chân tôn kính.
Hệ thống nói ta có thể về nhà rồi.
Nhưng Tạ Cửu Tri đã ra đời.
Nhìn đứa bé mà ta gần như đánh đổi cả mạng sống để có được, cuối cùng ta đã từ chối.
Ta nghĩ rằng mình sẽ không hối hận.
Nhưng ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng của nữ chính ở thế giới này.
Dù là Tạ Lan hay Tạ Cửu Tri, cuối cùng vẫn bị nàng thu hút.
Mọi người đều nghĩ Tạ Lan giam ta ở Thiên Tuyết Sơn ba năm là để bảo vệ ta.
Dù sao thì đó cũng không phải là hình phạt thực sự.
Nhưng Thiên Tuyết Sơn là ngọn núi hàng nghìn năm đều bị tuyết bao phủ.
Đêm dài đằng đẵng, thậm chí đôi khi là đêm tối vô tận.
Toàn bộ ngọn núi hầu như không có sinh linh nào tồn tại.
Ta sợ bóng tối và sự yên tĩnh.
Ồ, trên người ta còn có hàn độc từ lần trước khi chữa trị cho Tạ Lan.
Thiên Tuyết Sơn đối với ta còn đáng sợ hơn cái ch.ết.
Tạ Lan biết điều đó.
Vì vậy, hắn phạt ta giam cầm suốt ba năm, không thiếu một giây một phút.
Thậm chí khi phụ mẫu ta qua đời, ta đã cầu xin hắn nhưng hắn vẫn không cho phép ta rời núi để gặp mặt phụ mẫu lần cuối.
“Thẩm Nhứ.”
Tạ Lan giơ tay phủi đi tuyết trên tóc ta, giọng nói vẫn bình thản:
“Nàng đã phạm sai lầm, đương nhiên phải chuộc tội tại đây.”
Ta phát điên nhặt tất cả mọi thứ bên cạnh ném về phía Tạ Lan.
Hắn không dùng linh lực bảo vệ, để ta ném hắn đến mức máu chảy đầm đìa.
Cuối cùng, khi ta kiệt sức, Tạ Lan mới nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
Nhưng lời hắn nói lại khiến ta càng thêm tuyệt vọng:
“Một năm sau, ta sẽ đến đón nàng về nhà.”
Ta đột nhiên bật cười.
Kiếm tôn được giới tu chân ca ngợi là công bằng nhất.
Đó là lần đầu tiên và duy nhất Tạ Lan bước vào Thiên Tuyết Sơn.
Nhưng đó lại là khởi đầu của sự hối hận vô cùng của ta.
Nhưng may mắn là ta đã vượt qua tất cả.
Một ngày trước khi được giải phong ấn, hệ thống đã lâu không thấy, đột nhiên xuất hiện.
【Muốn về nhà không?】
“Ừ.”
Ta gật đầu, rồi cười: “Nhưng ta còn một số việc chưa hoàn thành.”
…
Vào một ngày nọ khi bị giam cầm tại Thiên Tuyết Sơn, môn phái nhỏ của ta bị một nhóm tu luyện tà đạo tấn công và tiêu diệt hoàn toàn.
Phụ mẫu và đồng môn đều bị thảm sát.
Hôm đó, Tạ Lan vì phải cùng Kiều Thính Vân đi kiếm đảo lấy kiếm nên không kịp trở về.
Tất cả những điều này đều do hệ thống nói cho ta biết.
Tạ Lan luôn giấu ta điều đó.
Hắn nghĩ rằng ta muốn quay về môn phái cũ, vì thế lặng lẽ im lặng.
Một lúc sau, hắn mới tránh ánh mắt của ta, giọng khàn khàn:
“Ta sẽ đưa nàng về.”
Ta không nói gì.
Chỉ là trước khi đi, ta quay đầu lại gọi:
“Thẩm Thiên Xuyên, theo mẫu thân nào!”
Động tác quay người của Tạ Lan khựng lại.
Còn Tạ Cửu Tri thì không dám tin, trợn tròn mắt.
Rất nhanh, một bóng đen lao về phía ta.
Khác với Tạ Cửu Tri, người khi nhìn thấy ta thì vô thức nhíu mày không muốn lại gần.
Thẩm Thiên Xuyên gần như ngay lập tức ôm chặt lấy ta không buông.
Rồi cứng đầu nhét đôi tay lạnh cóng của ta vào cổ nó để sưởi ấm.
Nó nói cứng rắn: “Mẫu thân, người lạnh quá! Con ấm nè!”
Cảm nhận làn da có chút mồ hôi của Thẩm Thiên Xuyên, ta mới nhận ra đứa trẻ ấy vừa làm gì.
Bất lực cười khẽ.
Cũng vào lúc này, dường như Tạ Lan mới nhận ra sắc mặt ta tái nhợt vì bị lạnh.
Hắn vô thức lấy ra một chiếc áo choàng từ trong nhẫn trữ vật.
Ta cũng không khách sáo, lấy áo choàng phủ lên người ta và Thẩm Thiên Xuyên.
Hít một hơi sâu.
Ta lại mỉm cười với Tạ Lan:
“Kiếm tôn đại nhân chắc không ngại việc ta mang theo con trai về chứ?”
Thẩm Thiên Xuyên là đứa trẻ ta nhặt được vào năm thứ hai bị giam cầm.
Ta không biết vì sao nó có thể vượt qua được những lớp cấm chế mà Tạ Lan bố trí, lặng lẽ xuất hiện trong Thiên Tuyết Sơn.
Nhưng nó bị thương rất nặng.
Ta không thể bỏ mặc, hơn nữa ta thực sự cần có người bên cạnh.
Vì vậy, ta đã cứu nó.
Sau khi tỉnh lại, nó cực kỳ thân thiết với ta, như chim non lệ thuộc vào mẹ.
Được thôi.
Vì đứa trẻ rất hiếu thuận và biết sưởi ấm, ta liền nhận nó làm con.
Ta đặt tên cho nó là Thẩm Thiên Xuyên.
Tạ Lan đối với đứa trẻ xuất hiện bất ngờ này không nói gì thêm.
Chỉ có Tạ Cửu Tri khi nhìn Thẩm Thiên Xuyên thì trong mắt lại có chút ý niệm thù địch.
Ta cũng không để ý lắm.
Dù sao, sau khi thấy sự lợi hại của Kiều Thính Vân, Tạ Cửu Tri chỉ càng thêm bám lấy Kiều Thính Vân.
Còn ta, người làm mẫu thân vô dụng này, nó sớm đã không nhận nữa rồi.