-
Chương 1
Ta không ngờ rằng Tạ Lan lại tự mình đến đón ta.
Trong khi ta bị hàn độc hành hạ đến nửa sống nửa ch.ết, hình dung tiều tụy.
Kiếm tôn cao cao tại thượng đạp tuyết mà đến.
Tay nắm tay một tiểu công tử y phục hoa lệ, dáng vẻ tinh xảo như ngọc khắc.
Ồ, phía sau còn có một vị tiên tử trang điểm tinh xảo.
Họ trông mới giống một gia đình thực sự.
“Thẩm Nhứ.”
Tạ Lan dừng bước, cúi đầu nhìn ta với vẻ mặt vô cảm:
“Ta đến đón nàng về.”
Nếu câu này được nói ra trước đây, ta nhất định sẽ vui mừng khôn xiết mà lao vào hắn, rồi lải nhải không ngớt.
Nhưng giờ ta chỉ khẽ nhếch môi:
“Vậy phiền kiếm tôn đại nhân rồi.”
Chân vẫn đứng yên.
Tạ Lan khẽ nhíu mày.
Hắn vừa định nói gì đó thì bị Kiều Thính Vân cắt ngang:
“Thẩm Nhứ vẫn còn trách ta vì hôm đó đã ra tay với tiểu yêu kia sao?”
Tiên tử được mọi người ca tụng thở dài, rồi nghiêm nghị nói:
“Ta biết cô có tình cảm sâu đậm với tiểu yêu đó. Nhưng nó đã nhập ma, thậm chí còn làm bị thương môn đệ, dù ta không ra tay thì cũng sẽ có người trừ khử nó.”
“Huống hồ…”
Chưa nói hết câu, Kiều Thính Vân khẽ ho một tiếng.
Sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.
Huống hồ hôm đó ta còn dùng kiếm của Tạ Lan đ.â.m nàng ta bị thương.
Thậm chí suýt chút nữa đã gi.ết được nàng ta.
Mặt ta không biểu cảm, trong lòng thầm bổ sung nốt câu chưa nói hết của Kiều Thính Vân.
Lại cảm thấy buồn cười.
Đã ba năm rồi, đường đường là kiếm tôn như Tạ Lan mà vẫn chưa giúp nàng ta chữa lành vết thương sao?
Nhưng chiêu này thực sự hữu hiệu.
Tạ Lan nghiêng đầu, ánh mắt không tán thành nói với nàng ta:
“Hàn khí ở đây sẽ làm vết thương của nàng nặng thêm, nàng vốn không nên đến.”
Đứa con trai mà ta đã đánh đổi nửa mạng sống để sinh ra lập tức lo lắng đưa lò sưởi tay cho nàng:
“Vân di*, làm ấm tay này!”
(*Vân di: dì Vân.)
Không ai để ý đến ta đang ăn mặc rách rưới, khuôn mặt bị đóng băng đến xanh xao.
Còn Kiều Thính Vân thì đang khoác một chiếc áo lông dày.
Hoặc có thể nói, họ chỉ nghĩ rằng đây là cách ta giả vờ đáng thương để cầu xin sự thương hại.
Kiều Thính Vân mỉm cười với cha con họ: “Không sao đâu. Thẩm Nhứ bị tiểu yêu kia mê hoặc, ta nên tự mình giải thích hiểu lầm với cô ấy.”
“Thẩm Nhứ.”
Tạ Lan lại ngước mắt nhìn ta, giọng nói lạnh lùng hơn cả tuyết:
“Nếu nàng biết hối cải, vẫn có thể làm thê tử của ta.”
Lời này nghiêm trọng thật.
Dù ta đã từng phạm tội bảo vệ Ma tộc và gi.ết hại tiên tử, Tạ Lan cũng chỉ chịu áp lực từ mọi người mà giam ta ở Thiên Tuyết Sơn để suy ngẫm, chưa từng có ý định từ bỏ ta.
Có vẻ trong ba năm ta không ở đây, tình cảm của họ đã tiến triển không ít.
“Vốn dĩ là lỗi của mẫu thân!”
Tạ Cửu Tri cũng đứng chắn trước Kiều Thính Vân, mặt lộ vẻ không vui trách móc ta: “Mẫu thân đã làm Vân di bị thương, là Vân di rộng lượng không tính toán với mẫu thân, tại sao mẫu thân không xin lỗi?”
Một tiếng “mẫu thân” này làm ta có chút ngỡ ngàng.
Từ khi Tạ Cửu Tri bị người ta chế giễu vì có một người mẫu thân vô dụng, nó không còn gọi ta là mẫu thân nữa.
Giờ đây tiếng gọi đã lâu không nghe, lại là để ép ta phải cúi đầu.
“A Tri,” Kiều Thính Vân nhẹ nhàng vỗ đầu Tạ Cửu Tri, giọng trách móc, “Không được vô lễ với mẫu thân con như vậy.”
Tạ Cửu Tri có chút uất ức, liền nghẹn ngào mà trừng mắt nhìn ta.
Ta lại nhớ đến ngày đó, Tạ Cửu Tri cũng đứng chắn trước Kiều Thính Vân như vậy, rồi trước mặt mọi người khẳng định Thẩm Nguyện đã nhập ma và làm bị thương đệ tử trong môn phái, nên Kiều Thính Vân gi.ết nàng là vô tội.
Nhưng nó không nói rằng, cô gái đó từ nhỏ đã chăm sóc cho nó, là vì để bảo vệ ta không bị ức hiếp mới nổi lên phản kháng.
Cũng là vì cứu nó mà bị lộ nguyên hình và ma khí.
Tạ Cửu Tri sẽ không nói, vì đó là một ma nữ mà ai cũng muốn tiêu diệt.
Còn ta là người mẫu thân vô dụng mà nó khinh thường.
“Ta sẽ không xin lỗi. Nếu có lần sau, ta vẫn muốn gi.ết cô ta.”
Ta nhìn hai nét mặt có nhiều phần giống nhau của một lớn một nhỏ , bỗng nhiên cười lên:
“Các người không cần phải ép buộc bản thân nữa.”
“Tạ Lan, ta nên về nhà rồi.”
Tạ Cửu Tri nghe mà tức giận và khó hiểu.
Chỉ có Tạ Lan, cơ thể khẽ cứng lại một cách khó nhận ra.
Khi ta xuyên sách đến đây, hệ thống chỉ có một yêu cầu duy nhất là cứu rỗi phản diện, vì trong tương lai hắn sẽ hắc hóa thành ma.
Vì vậy, ta đã tranh thủ mang Tạ Lan về, hắn lúc đó còn là phàm nhân và chịu nhiều đau khổ.
Nhờ phụ thân của thế giới này đích thân dạy dỗ, ta đã ở bên hắn từng bước trưởng thành.
Đến khi ta thực sự yêu Tạ Lan.
Rồi sau đó, nữ chính xuất hiện, linh căn chưa bị hủy của Tạ Lan bị phát hiện.
Trước khi Tạ Lan bị môn phái lớn nhất giới tu chân* đưa đi, ta lo sợ hắn sẽ lại yêu nữ chính và đi vào vết xe đổ của nguyên tác.
(*Giới tu chân: chỉ những người tu luyện đạo pháp, tu tiên.)
Nên ta dùng ân tình ép buộc Tạ Lan lấy ta.
Trong khi ta bị hàn độc hành hạ đến nửa sống nửa ch.ết, hình dung tiều tụy.
Kiếm tôn cao cao tại thượng đạp tuyết mà đến.
Tay nắm tay một tiểu công tử y phục hoa lệ, dáng vẻ tinh xảo như ngọc khắc.
Ồ, phía sau còn có một vị tiên tử trang điểm tinh xảo.
Họ trông mới giống một gia đình thực sự.
“Thẩm Nhứ.”
Tạ Lan dừng bước, cúi đầu nhìn ta với vẻ mặt vô cảm:
“Ta đến đón nàng về.”
Nếu câu này được nói ra trước đây, ta nhất định sẽ vui mừng khôn xiết mà lao vào hắn, rồi lải nhải không ngớt.
Nhưng giờ ta chỉ khẽ nhếch môi:
“Vậy phiền kiếm tôn đại nhân rồi.”
Chân vẫn đứng yên.
Tạ Lan khẽ nhíu mày.
Hắn vừa định nói gì đó thì bị Kiều Thính Vân cắt ngang:
“Thẩm Nhứ vẫn còn trách ta vì hôm đó đã ra tay với tiểu yêu kia sao?”
Tiên tử được mọi người ca tụng thở dài, rồi nghiêm nghị nói:
“Ta biết cô có tình cảm sâu đậm với tiểu yêu đó. Nhưng nó đã nhập ma, thậm chí còn làm bị thương môn đệ, dù ta không ra tay thì cũng sẽ có người trừ khử nó.”
“Huống hồ…”
Chưa nói hết câu, Kiều Thính Vân khẽ ho một tiếng.
Sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.
Huống hồ hôm đó ta còn dùng kiếm của Tạ Lan đ.â.m nàng ta bị thương.
Thậm chí suýt chút nữa đã gi.ết được nàng ta.
Mặt ta không biểu cảm, trong lòng thầm bổ sung nốt câu chưa nói hết của Kiều Thính Vân.
Lại cảm thấy buồn cười.
Đã ba năm rồi, đường đường là kiếm tôn như Tạ Lan mà vẫn chưa giúp nàng ta chữa lành vết thương sao?
Nhưng chiêu này thực sự hữu hiệu.
Tạ Lan nghiêng đầu, ánh mắt không tán thành nói với nàng ta:
“Hàn khí ở đây sẽ làm vết thương của nàng nặng thêm, nàng vốn không nên đến.”
Đứa con trai mà ta đã đánh đổi nửa mạng sống để sinh ra lập tức lo lắng đưa lò sưởi tay cho nàng:
“Vân di*, làm ấm tay này!”
(*Vân di: dì Vân.)
Không ai để ý đến ta đang ăn mặc rách rưới, khuôn mặt bị đóng băng đến xanh xao.
Còn Kiều Thính Vân thì đang khoác một chiếc áo lông dày.
Hoặc có thể nói, họ chỉ nghĩ rằng đây là cách ta giả vờ đáng thương để cầu xin sự thương hại.
Kiều Thính Vân mỉm cười với cha con họ: “Không sao đâu. Thẩm Nhứ bị tiểu yêu kia mê hoặc, ta nên tự mình giải thích hiểu lầm với cô ấy.”
“Thẩm Nhứ.”
Tạ Lan lại ngước mắt nhìn ta, giọng nói lạnh lùng hơn cả tuyết:
“Nếu nàng biết hối cải, vẫn có thể làm thê tử của ta.”
Lời này nghiêm trọng thật.
Dù ta đã từng phạm tội bảo vệ Ma tộc và gi.ết hại tiên tử, Tạ Lan cũng chỉ chịu áp lực từ mọi người mà giam ta ở Thiên Tuyết Sơn để suy ngẫm, chưa từng có ý định từ bỏ ta.
Có vẻ trong ba năm ta không ở đây, tình cảm của họ đã tiến triển không ít.
“Vốn dĩ là lỗi của mẫu thân!”
Tạ Cửu Tri cũng đứng chắn trước Kiều Thính Vân, mặt lộ vẻ không vui trách móc ta: “Mẫu thân đã làm Vân di bị thương, là Vân di rộng lượng không tính toán với mẫu thân, tại sao mẫu thân không xin lỗi?”
Một tiếng “mẫu thân” này làm ta có chút ngỡ ngàng.
Từ khi Tạ Cửu Tri bị người ta chế giễu vì có một người mẫu thân vô dụng, nó không còn gọi ta là mẫu thân nữa.
Giờ đây tiếng gọi đã lâu không nghe, lại là để ép ta phải cúi đầu.
“A Tri,” Kiều Thính Vân nhẹ nhàng vỗ đầu Tạ Cửu Tri, giọng trách móc, “Không được vô lễ với mẫu thân con như vậy.”
Tạ Cửu Tri có chút uất ức, liền nghẹn ngào mà trừng mắt nhìn ta.
Ta lại nhớ đến ngày đó, Tạ Cửu Tri cũng đứng chắn trước Kiều Thính Vân như vậy, rồi trước mặt mọi người khẳng định Thẩm Nguyện đã nhập ma và làm bị thương đệ tử trong môn phái, nên Kiều Thính Vân gi.ết nàng là vô tội.
Nhưng nó không nói rằng, cô gái đó từ nhỏ đã chăm sóc cho nó, là vì để bảo vệ ta không bị ức hiếp mới nổi lên phản kháng.
Cũng là vì cứu nó mà bị lộ nguyên hình và ma khí.
Tạ Cửu Tri sẽ không nói, vì đó là một ma nữ mà ai cũng muốn tiêu diệt.
Còn ta là người mẫu thân vô dụng mà nó khinh thường.
“Ta sẽ không xin lỗi. Nếu có lần sau, ta vẫn muốn gi.ết cô ta.”
Ta nhìn hai nét mặt có nhiều phần giống nhau của một lớn một nhỏ , bỗng nhiên cười lên:
“Các người không cần phải ép buộc bản thân nữa.”
“Tạ Lan, ta nên về nhà rồi.”
Tạ Cửu Tri nghe mà tức giận và khó hiểu.
Chỉ có Tạ Lan, cơ thể khẽ cứng lại một cách khó nhận ra.
Khi ta xuyên sách đến đây, hệ thống chỉ có một yêu cầu duy nhất là cứu rỗi phản diện, vì trong tương lai hắn sẽ hắc hóa thành ma.
Vì vậy, ta đã tranh thủ mang Tạ Lan về, hắn lúc đó còn là phàm nhân và chịu nhiều đau khổ.
Nhờ phụ thân của thế giới này đích thân dạy dỗ, ta đã ở bên hắn từng bước trưởng thành.
Đến khi ta thực sự yêu Tạ Lan.
Rồi sau đó, nữ chính xuất hiện, linh căn chưa bị hủy của Tạ Lan bị phát hiện.
Trước khi Tạ Lan bị môn phái lớn nhất giới tu chân* đưa đi, ta lo sợ hắn sẽ lại yêu nữ chính và đi vào vết xe đổ của nguyên tác.
(*Giới tu chân: chỉ những người tu luyện đạo pháp, tu tiên.)
Nên ta dùng ân tình ép buộc Tạ Lan lấy ta.