-
Chương 12
Kiều Thính Vân không có cách nghịch thiên cải mệnh nào cả.
Nàng ta chỉ là người trọng sinh.
Mà nam chính trong kiếp trước cũng là một người thực hiện nhiệm vụ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn không chút do dự bỏ rơi Kiều Thính Vân và rời đi.
Kiều Thính Vân ôm hận mà ch.ết, không ngờ lại trọng sinh lần nữa.
Nàng ta tránh người làm nhiệm vụ đó, muốn tìm Tạ Lan – người kiếp trước yêu nàng nhưng hắc hóa nhập ma.
Nhưng không ngờ bên cạnh Tạ Lan đã có ta.
Vì vậy nàng ta chủ động tìm Tạ Lan, nói cho hắn biết ta là người thực hiện nhiệm vụ.
“Thực ra ban đầu ta không tin.”
Tạ Lan cúi xuống cọ vào ta: “A Nhứ đối với ta rất chân thành, tuyệt đối không phải là người giả tạo.”
“Cho đến lần cuối cùng khi đối mặt với thiên kiếp.”
Hắn nhẹ giọng: “Ta nhìn thấy hồn phách của A Nhứ từ thế giới khác.”
Hạt giống nghi ngờ từ đó được gieo.
Ta im lặng.
Lần đó thiên kiếp rất lớn.
Tạ Lan suýt không qua nổi.
Vì vậy ta đã dùng toàn bộ điểm tích lũy để trao đổi với hệ thống.
Nhưng không ngờ bị Tạ Lan phát hiện.
“Nàng ta nói sau khi A Nhứ hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời đi.”
“Ta sẽ không rời đi,” ta cau mày, bật cười vì tức giận, “Ta gần như dùng nửa mạng sống để đổi lấy A Tri, làm sao ta có thể rời đi?”
Nhưng Tạ Lan lại hiểu lầm.
“Vậy chỉ cần nó ở đây, A Nhứ sẽ không rời đi?”
Lời hắn khiến ta cảm thấy vô lý.
Nhưng nhiều hơn thế, là một cơn giận không thể diễn tả:
“Tạ Lan, nó là con trai của ngươi!”
“Chỉ là một sự tồn tại tiếp nối huyết mạch của ta mà thôi.”
Mặt Tạ Lan lạnh lẽo.
Hắn liếc nhìn Tạ Cửu Tri đang sững sờ: “Nếu không vì nàng thích, ta sao có thể cho phép kẻ ngốc này hết lần này qua lần khác khiến nàng tổn thương?”
Ta theo bản năng nhìn Tạ Cửu Tri.
Gương mặt nhỏ nhắn của nó tái nhợt.
Thậm chí còn đau đớn hơn cả những lời của Kiều Thính Vân trước đó.
“Phụ thân…”
Tạ Cửu Tri ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tạ Lan.
Nó đã không thể khóc nổi nữa.
Người mà nó sợ hãi nhưng cũng vô cùng ngưỡng mộ – phụ thân của nó – chưa bao giờ yêu thương nó.
Chỉ vì nó là con của mẫu thân.
Chỉ vì nó có thể giữ mẫu thân ở lại.
Tạ Cửu Tri luôn nghĩ rằng mình sống trong tình yêu thương.
Nhưng mọi thứ nó gặp phải đều là dối trá.
Phụ thân của nó không yêu nó.
Vân di của nó lợi dụng nó.
Mà mẫu thân – người duy nhất yêu thương nó – lại bị nó xua đuổi hết lần này đến lần khác.
Vì vậy bây giờ, ngay cả mẫu thân cũng không cần nó nữa.
Ta luôn nghĩ rằng ta đã rất tàn nhẫn với Tạ Cửu Tri.
Nhưng không ngờ Tạ Lan còn tàn nhẫn hơn.
Ta muốn che tai Tạ Cửu Tri lại, nhưng bị Tạ Lan kiềm chế mọi động tác.
“Khi đó hồn phách của nàng suy yếu, lại đúng lúc Tạ Cửu Tri quấy phá nhiều nhất. Ta lo sẽ ảnh hưởng đến nàng, thêm vào đó nàng lại thường xuyên vì nó mà không để ý đến ta, nên ta mới mang nó đi.”
“Chỉ là lúc đó ta đang gấp rút tìm linh thảo để bồi bổ cho nàng, lại còn nghĩ cách để nàng ở lại. Vì vậy không chú ý đến đứa trẻ này trở nên đáng ghét như thế nào.”
Tạ Lan khẽ nhíu mày, giọng thấp: “Là lỗi của ta.”
Tạ Cửu Tri đã hoàn toàn choáng váng.
Ta dứt khoát nhờ hệ thống đưa nó đến chỗ Cơ Hàn Viễn.
Dù sao chăm sóc một đứa trẻ cũng là chăm sóc.
Hai đứa trẻ cũng là chăm sóc.
Tạ Lan không hề bất ngờ khi Tạ Cửu Tri biến mất.
Như hắn đã nói.
Tạ Cửu Tri đối với hắn chỉ là một sự tồn tại để tiếp nối huyết mạch.
Thái độ của hắn đối với Tạ Cửu Tri hoàn toàn phụ thuộc vào cách ta đối xử với Tạ Cửu Tri.
Thật điên rồ.
“A Nhứ,” Tạ Lan hôn lên tóc ta, “Ta đã tìm được linh thảo cuối cùng. Đợi chữa khỏi hồn phách suy yếu của nàng, chúng ta sẽ chuyển đến thung lũng kia, chỉ có hai chúng ta, được không?”
Khi nói về cuộc sống sau này, đôi mắt đen của Tạ Lan rõ ràng sáng lên rất nhiều.
“Không được đâu.”
Vị máu trong họng ta không thể kìm nén.
Ta nhìn thấy sự mong chờ trong mắt Tạ Lan hoàn toàn biến thành hoảng loạn.
Người ta nói người kiếm tu luôn vững vàng.
Nhưng bây giờ, Tạ Lan thậm chí không cầm nổi một chiếc khăn tay.
Ồ không đúng.
Tay hắn đang run rẩy.
Vì ta dùng chút linh lực cuối cùng, đ.â.m d.a.o găm vào ngực hắn.
Lại thở dài, than thở với Tạ Lan:
“Vì linh căn của ta quá yếu, nên ta chỉ có thể dùng thuốc độc để kích thích cơ thể, miễn cưỡng tích lũy chút linh lực. Giờ chút linh lực cuối cùng ta cũng đã dùng lên người ngươi rồi.”
“Thuốc độc đó khó nuốt, lại rất đau đớn.”
“Tạ Lan, ngươi có biết khi ta đau đớn, thực sự rất muốn ngươi cùng đau không?”
Nàng ta chỉ là người trọng sinh.
Mà nam chính trong kiếp trước cũng là một người thực hiện nhiệm vụ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn không chút do dự bỏ rơi Kiều Thính Vân và rời đi.
Kiều Thính Vân ôm hận mà ch.ết, không ngờ lại trọng sinh lần nữa.
Nàng ta tránh người làm nhiệm vụ đó, muốn tìm Tạ Lan – người kiếp trước yêu nàng nhưng hắc hóa nhập ma.
Nhưng không ngờ bên cạnh Tạ Lan đã có ta.
Vì vậy nàng ta chủ động tìm Tạ Lan, nói cho hắn biết ta là người thực hiện nhiệm vụ.
“Thực ra ban đầu ta không tin.”
Tạ Lan cúi xuống cọ vào ta: “A Nhứ đối với ta rất chân thành, tuyệt đối không phải là người giả tạo.”
“Cho đến lần cuối cùng khi đối mặt với thiên kiếp.”
Hắn nhẹ giọng: “Ta nhìn thấy hồn phách của A Nhứ từ thế giới khác.”
Hạt giống nghi ngờ từ đó được gieo.
Ta im lặng.
Lần đó thiên kiếp rất lớn.
Tạ Lan suýt không qua nổi.
Vì vậy ta đã dùng toàn bộ điểm tích lũy để trao đổi với hệ thống.
Nhưng không ngờ bị Tạ Lan phát hiện.
“Nàng ta nói sau khi A Nhứ hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời đi.”
“Ta sẽ không rời đi,” ta cau mày, bật cười vì tức giận, “Ta gần như dùng nửa mạng sống để đổi lấy A Tri, làm sao ta có thể rời đi?”
Nhưng Tạ Lan lại hiểu lầm.
“Vậy chỉ cần nó ở đây, A Nhứ sẽ không rời đi?”
Lời hắn khiến ta cảm thấy vô lý.
Nhưng nhiều hơn thế, là một cơn giận không thể diễn tả:
“Tạ Lan, nó là con trai của ngươi!”
“Chỉ là một sự tồn tại tiếp nối huyết mạch của ta mà thôi.”
Mặt Tạ Lan lạnh lẽo.
Hắn liếc nhìn Tạ Cửu Tri đang sững sờ: “Nếu không vì nàng thích, ta sao có thể cho phép kẻ ngốc này hết lần này qua lần khác khiến nàng tổn thương?”
Ta theo bản năng nhìn Tạ Cửu Tri.
Gương mặt nhỏ nhắn của nó tái nhợt.
Thậm chí còn đau đớn hơn cả những lời của Kiều Thính Vân trước đó.
“Phụ thân…”
Tạ Cửu Tri ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tạ Lan.
Nó đã không thể khóc nổi nữa.
Người mà nó sợ hãi nhưng cũng vô cùng ngưỡng mộ – phụ thân của nó – chưa bao giờ yêu thương nó.
Chỉ vì nó là con của mẫu thân.
Chỉ vì nó có thể giữ mẫu thân ở lại.
Tạ Cửu Tri luôn nghĩ rằng mình sống trong tình yêu thương.
Nhưng mọi thứ nó gặp phải đều là dối trá.
Phụ thân của nó không yêu nó.
Vân di của nó lợi dụng nó.
Mà mẫu thân – người duy nhất yêu thương nó – lại bị nó xua đuổi hết lần này đến lần khác.
Vì vậy bây giờ, ngay cả mẫu thân cũng không cần nó nữa.
Ta luôn nghĩ rằng ta đã rất tàn nhẫn với Tạ Cửu Tri.
Nhưng không ngờ Tạ Lan còn tàn nhẫn hơn.
Ta muốn che tai Tạ Cửu Tri lại, nhưng bị Tạ Lan kiềm chế mọi động tác.
“Khi đó hồn phách của nàng suy yếu, lại đúng lúc Tạ Cửu Tri quấy phá nhiều nhất. Ta lo sẽ ảnh hưởng đến nàng, thêm vào đó nàng lại thường xuyên vì nó mà không để ý đến ta, nên ta mới mang nó đi.”
“Chỉ là lúc đó ta đang gấp rút tìm linh thảo để bồi bổ cho nàng, lại còn nghĩ cách để nàng ở lại. Vì vậy không chú ý đến đứa trẻ này trở nên đáng ghét như thế nào.”
Tạ Lan khẽ nhíu mày, giọng thấp: “Là lỗi của ta.”
Tạ Cửu Tri đã hoàn toàn choáng váng.
Ta dứt khoát nhờ hệ thống đưa nó đến chỗ Cơ Hàn Viễn.
Dù sao chăm sóc một đứa trẻ cũng là chăm sóc.
Hai đứa trẻ cũng là chăm sóc.
Tạ Lan không hề bất ngờ khi Tạ Cửu Tri biến mất.
Như hắn đã nói.
Tạ Cửu Tri đối với hắn chỉ là một sự tồn tại để tiếp nối huyết mạch.
Thái độ của hắn đối với Tạ Cửu Tri hoàn toàn phụ thuộc vào cách ta đối xử với Tạ Cửu Tri.
Thật điên rồ.
“A Nhứ,” Tạ Lan hôn lên tóc ta, “Ta đã tìm được linh thảo cuối cùng. Đợi chữa khỏi hồn phách suy yếu của nàng, chúng ta sẽ chuyển đến thung lũng kia, chỉ có hai chúng ta, được không?”
Khi nói về cuộc sống sau này, đôi mắt đen của Tạ Lan rõ ràng sáng lên rất nhiều.
“Không được đâu.”
Vị máu trong họng ta không thể kìm nén.
Ta nhìn thấy sự mong chờ trong mắt Tạ Lan hoàn toàn biến thành hoảng loạn.
Người ta nói người kiếm tu luôn vững vàng.
Nhưng bây giờ, Tạ Lan thậm chí không cầm nổi một chiếc khăn tay.
Ồ không đúng.
Tay hắn đang run rẩy.
Vì ta dùng chút linh lực cuối cùng, đ.â.m d.a.o găm vào ngực hắn.
Lại thở dài, than thở với Tạ Lan:
“Vì linh căn của ta quá yếu, nên ta chỉ có thể dùng thuốc độc để kích thích cơ thể, miễn cưỡng tích lũy chút linh lực. Giờ chút linh lực cuối cùng ta cũng đã dùng lên người ngươi rồi.”
“Thuốc độc đó khó nuốt, lại rất đau đớn.”
“Tạ Lan, ngươi có biết khi ta đau đớn, thực sự rất muốn ngươi cùng đau không?”