Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
"Quan Lâm!" Mộ Vô Song nhíu chặt mày liễu, dùng giọng điệu không tán đồng nói: "Lời này của ngươi không đúng, có ai lúc mới bắt đầu mà không hoàn toàn không biết gì hết chứ. Vân Lạc Phong có sở thích này cũng không có gì chứng minh nàng ấy không đúng cả."
Quan Lâm bĩu môi, hiển nhiên không cho rằng lời Mộ Vô Song nói là đúng. Chỉ dựa vào bản lĩnh của một phế vật làm sao có thể học thành y thuật. Hơn nữa cũng sẽ không có ai nguyện ý nhận Vân Lạc Phong làm đồ đệ.
Chỉ có lương thiện như Mộ Vô Song mới muốn chỉ bảo cho ả ta.
Không sai! Trong mắt Quan Lâm, Mộ Vô Song nói muốn trao đổi y thuật với Vân Lạc Phong, thực tế là muốn chỉ bảo cho nàng ta.
"Vân Lạc Phong." Mộ Vô Song chuyển hướng sang Vân Lạc Phong một lần nữa: "Đối với người mới học y như ngươi, nếu như không có ai chỉ dạy thì sẽ phải đi đường vòng rất nhiều. Không bằng ta chỉ cho ngươi vài điều, có chỉ dạy của ta, so ra còn tốt hơn là ngươi phải đọc sách mười năm."
Thật sự Mộ Vô Song muốn dạy cho Vân Lạc Phong sao?
Không! Ả ta làm như vậy chỉ là muốn làm nhục Vân Lạc Phong. Để Vân Lạc Phong ý thức được bản thân mình ngoại trừ vẻ bề ngoài thì chỉ là một kẻ vô tích sự. Hơn nữa, ả ta biết rõ, lấy tính tình của Vân Lạc Phong sao có thể đồng ý nhận chỉ dạy của ả.
"Được thôi!"
Ngay lúc Mộ Vô Song cho rằng Vân Lạc Phong sẽ ra sức từ chối thì giọng nói lười biếng mang theo ý cười của Vân Lạc Phong vang lên.
Ngay lập tức, biểu cảm trên mặt Mộ Vô Song cứng đờ, thừa dịp người khác không chú ý, ả ta từ từ khôi phục lại vẻ ngoài cao quý của mình: "Vân Lạc Phong, ngươi có gì không biết thì cứ hỏi, ta sẽ tận tình giải đáp."
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vân vê cằm, đôi mắt đen phản chiếu ý cười: "Ta muốn biết độc hoa mạn đà la nên giải thế nào?"
Mộ Vô Song ngẩn ra một chút, ả ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu ta nhớ không lầm, độc hoa mạn đà la là câu hỏi được dán trên bức tường nan đề trong Y Các, dù là y sư trong Y Các cũng không thể giải, Vân Lạc Phong, câu hỏi này sợ là ngay cả sư phụ ta cũng không thể trả lời được cho ngươi, ta đề nghị ngươi vẫn nên bắt đầu học từ cơ bản, hiện giờ độc hoa mạn đà la không phải là thứ mà người mới học như ngươi nên tiếp xúc."
Ngụ ý rằng, câu hỏi mà ngay cả y sư của Y Các cũng không trả lời được thì Mộ Vô Song cô ta không trả lời được cũng là chuyện bình thường.
"Phương pháp giải độc mạn đà la rất đơn giản." Vân Lạc Phong ngáp một cái, lười biếng dựa vào cửa thuyền: "Ngay cả câu hỏi đơn giản như vậy ngươi cũng không trả lời được, có tư cách gì muốn trao đổi y thuật với ta."
"Vân Lạc Phong!"
Cao Lăng nắm chặt tay, làm cho xương khớp ngón tay cũng kêu lên răng rắc, làm cho người khác có cảm giác rằng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đánh lên mặt Vân Lạc Phong.
"Ngươi cố ý làm khó Vô Song!" Cuối cùng, Cao Lăng vẫn đè nén xúc động muốn đánh người của mình, căm giận nói: "Độc hoa mạn đà la ngay cả Y Các cũng phải bó tay. Ngươi dựa vào cái gì mà dám khẩu xuất cuồng ngôn nói rằng phương pháp giải độc rất đơn giản? Rõ ràng ngươi cố ý gây chuyện! Ta cảnh cáo ngươi, đừng ngang tàng. Y thuật phải học từ cơ bản, Vô Song tốt bụng muốn dạy cho ngươi, ngươi lại cố tình gây chuyện. Ngươi đã không biết trân trọng cơ hội thì cả đời chỉ có thể làm phế vật."
Không khí trong thuyền bất chợt trở nên căng thẳng. Mọi người nhìn thấy thái tử điện hạ nổi giận, thì không có ai có can đảm dám ngắt lời thái tử.
Ngay lúc không khí đang giương cung bạt kiếm, bỗng bịch một tiếng, một âm thanh của một cái gì đó ngã xuống đất vang lên từ bên trong khoang thuyền, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua đó.
Một lão già có gương mặt trắng bệch, đang nằm trên đất run rẩy không ngừng. Bên cạnh ông là một nữ tử trẻ tuổi, diện mạo thanh tú diễm lệ, đang nâng nửa người của ông ta lên, thần thái rất nôn nóng, lớn tiếng gọi: "Mau! Mau cứu người! Mau cứu gia gia ta! Ai có thể cứu được gia gia ta, Ninh gia sẽ mang ơn đội nghĩa, dâng tặng hậu lễ!"
Quan Lâm bĩu môi, hiển nhiên không cho rằng lời Mộ Vô Song nói là đúng. Chỉ dựa vào bản lĩnh của một phế vật làm sao có thể học thành y thuật. Hơn nữa cũng sẽ không có ai nguyện ý nhận Vân Lạc Phong làm đồ đệ.
Chỉ có lương thiện như Mộ Vô Song mới muốn chỉ bảo cho ả ta.
Không sai! Trong mắt Quan Lâm, Mộ Vô Song nói muốn trao đổi y thuật với Vân Lạc Phong, thực tế là muốn chỉ bảo cho nàng ta.
"Vân Lạc Phong." Mộ Vô Song chuyển hướng sang Vân Lạc Phong một lần nữa: "Đối với người mới học y như ngươi, nếu như không có ai chỉ dạy thì sẽ phải đi đường vòng rất nhiều. Không bằng ta chỉ cho ngươi vài điều, có chỉ dạy của ta, so ra còn tốt hơn là ngươi phải đọc sách mười năm."
Thật sự Mộ Vô Song muốn dạy cho Vân Lạc Phong sao?
Không! Ả ta làm như vậy chỉ là muốn làm nhục Vân Lạc Phong. Để Vân Lạc Phong ý thức được bản thân mình ngoại trừ vẻ bề ngoài thì chỉ là một kẻ vô tích sự. Hơn nữa, ả ta biết rõ, lấy tính tình của Vân Lạc Phong sao có thể đồng ý nhận chỉ dạy của ả.
"Được thôi!"
Ngay lúc Mộ Vô Song cho rằng Vân Lạc Phong sẽ ra sức từ chối thì giọng nói lười biếng mang theo ý cười của Vân Lạc Phong vang lên.
Ngay lập tức, biểu cảm trên mặt Mộ Vô Song cứng đờ, thừa dịp người khác không chú ý, ả ta từ từ khôi phục lại vẻ ngoài cao quý của mình: "Vân Lạc Phong, ngươi có gì không biết thì cứ hỏi, ta sẽ tận tình giải đáp."
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vân vê cằm, đôi mắt đen phản chiếu ý cười: "Ta muốn biết độc hoa mạn đà la nên giải thế nào?"
Mộ Vô Song ngẩn ra một chút, ả ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu ta nhớ không lầm, độc hoa mạn đà la là câu hỏi được dán trên bức tường nan đề trong Y Các, dù là y sư trong Y Các cũng không thể giải, Vân Lạc Phong, câu hỏi này sợ là ngay cả sư phụ ta cũng không thể trả lời được cho ngươi, ta đề nghị ngươi vẫn nên bắt đầu học từ cơ bản, hiện giờ độc hoa mạn đà la không phải là thứ mà người mới học như ngươi nên tiếp xúc."
Ngụ ý rằng, câu hỏi mà ngay cả y sư của Y Các cũng không trả lời được thì Mộ Vô Song cô ta không trả lời được cũng là chuyện bình thường.
"Phương pháp giải độc mạn đà la rất đơn giản." Vân Lạc Phong ngáp một cái, lười biếng dựa vào cửa thuyền: "Ngay cả câu hỏi đơn giản như vậy ngươi cũng không trả lời được, có tư cách gì muốn trao đổi y thuật với ta."
"Vân Lạc Phong!"
Cao Lăng nắm chặt tay, làm cho xương khớp ngón tay cũng kêu lên răng rắc, làm cho người khác có cảm giác rằng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đánh lên mặt Vân Lạc Phong.
"Ngươi cố ý làm khó Vô Song!" Cuối cùng, Cao Lăng vẫn đè nén xúc động muốn đánh người của mình, căm giận nói: "Độc hoa mạn đà la ngay cả Y Các cũng phải bó tay. Ngươi dựa vào cái gì mà dám khẩu xuất cuồng ngôn nói rằng phương pháp giải độc rất đơn giản? Rõ ràng ngươi cố ý gây chuyện! Ta cảnh cáo ngươi, đừng ngang tàng. Y thuật phải học từ cơ bản, Vô Song tốt bụng muốn dạy cho ngươi, ngươi lại cố tình gây chuyện. Ngươi đã không biết trân trọng cơ hội thì cả đời chỉ có thể làm phế vật."
Không khí trong thuyền bất chợt trở nên căng thẳng. Mọi người nhìn thấy thái tử điện hạ nổi giận, thì không có ai có can đảm dám ngắt lời thái tử.
Ngay lúc không khí đang giương cung bạt kiếm, bỗng bịch một tiếng, một âm thanh của một cái gì đó ngã xuống đất vang lên từ bên trong khoang thuyền, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua đó.
Một lão già có gương mặt trắng bệch, đang nằm trên đất run rẩy không ngừng. Bên cạnh ông là một nữ tử trẻ tuổi, diện mạo thanh tú diễm lệ, đang nâng nửa người của ông ta lên, thần thái rất nôn nóng, lớn tiếng gọi: "Mau! Mau cứu người! Mau cứu gia gia ta! Ai có thể cứu được gia gia ta, Ninh gia sẽ mang ơn đội nghĩa, dâng tặng hậu lễ!"