Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Thị vệ phủ thái tử chắp tay cúi chào, sau đó lui ra ngoài.
Đợi sau khi thị vệ kia đi rồi, Vân Lạc mới nhíu mày hỏi: "Thái tử lại muốn làm gì?"
"Là thế này..." Vân Lạc Phong đọc sơ lược nội dung trong thiệp: "Tối hôm nay, thái tử tổ chức yến hội ở bờ sông Tần, mời tất cả tiểu thư công tử nhà thế gia đến dự, nên hắn đưa thiệp mời đến đây. Chẳng qua mấy loại yến hội này trước nay chưa từng có mặt con, nay lại phát thiệp mời, chắc là hắn muốn thể hiện ân ái với Mộ Vô Song ở trước mặt con, sẵn tiện hạ nhục con một chút."
"Con và thái tử đã giải trừ hôn ước, hắn cần gì phải làm vậy?"
"Gia gia quên rồi sao? Đúng là Thái tử muốn giải trừ hôn ước với con, nhưng cuối cùng chuyện này lại do Vân gia chúng ta đề xuất, cho nên tính chất việc này cũng liền thay đổi, biến thành con vứt bỏ hắn. Cho dù người ngoài có biết lòng của thái tử chỉ có Mộ Vô Song, nhưng chuyện này cũng làm hắn cảm thấy khó chịu. Vì vậy hắn mới muốn cho con hiểu rõ, không có hắn, con sẽ không thể tìm được một nam nhân tốt."
Trên mặt Vân Lạc Phong nở một nụ cười gian xảo: "Hắn muốn thể hiện ân ái? Vậy con sẽ giúp hắn toại nguyện."
"Phong nhi, ta khuyên con không nên đi." Vân Lạc nhíu mày càng ngày càng chặt: "Bây giờ tuy rằng con đã có thể tu luyện, nhưng chung quy vẫn còn kém thực lực của thái tử quá xa, con đi như vậy chỉ có hại, không có lợi."
Trong mắt Vân Lạc Phong lóe lên từng tia sáng, trên mặt tràn đầy tự tin.
"Gia gia yên tâm, cháu gái vĩnh viễn cũng không để bản thân chịu thiệt."
"Hay là để Vân Tiêu đi theo cùng con?" Trong lòng Vân Lạc vẫn còn có chút lo lắng.
Trong cảm nhận của Vân Lạc, đám người đó đều là sài lang hổ báo, cháu gái ông da thịt non mịn, sao có thể chịu được bọn súc sinh kia gặm cắn chứ.
"Để Vân Tiêu đi đối phó bọn họ có phải là chuyện bé xé to quá mức hay không?" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Một mình con đi là đủ rồi. Gia gia, con phải đi chuẩn bị một chút cho yến hội tối nay, người cứ yên tâm ở nhà chờ con."Vân Lạc Phong vỗ vỗ vai Vân Lạc, cười thần bí, sau đó đi ra ngoài...
...
Bờ sông Tần.
Tiếng đàn ngân vang, dư âm không dứt.
Trong thuyền lớn xa hoa ồn ào, nhiều thanh niên tài tuấn đang lớn tiếng đàm luận thi từ ca phú, hoặc là các vấn đề trong việc tu luyện. Mà Cao Lăng Và Mộ Vô Song được đám người đó vây quanh đã nghiễm nhiên trở thành đối tượng được họ sùng bái.
"Đúng rồi thái tử điện hạ, không phải ngài nói hôm nay phế vật Vân Lạc Phong kia cũng đến hay sao? Sao đến giờ còn chưa xuất hiện?" Nhi tử của binh bộ thượng thư, Quan Lâm đột nhiên mở miệng hỏi.
Đám người đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh, rất lâu sau đó, những giọng nói bàn luận tranh cãi mới vang lên, còn ồn ào hơn lúc trước.
"Thái tử điện hạ, sao ngài lại mời phế vật Vân Lạc Phong đó đến đây? Loại người như ả ta không xứng kết giao cùng chúng ta."
"Không sai! Trước kia Vân Lạc Phong cùng lắm chỉ là một phế vật mà thôi. Nhưng gần đây mọi người có biết cô ta đã làm ra những chuyện gì không? Đầu tiên là tiêu sạch toàn bộ tài sản của Vân gia. Sau đó lại ép Vân lão tướng quân tuyển hộ vệ và nha hoàn cho ả ta. Vân lão tướng quân tuổi tác đã cao mà còn phải làm lụng vất vả, loại người như ả ta sao không chết nhanh một chút chứ?"
"Ả ta căn bản là kẻ táng tận thiên lương, vong ân phụ nghĩa. Thái tử điện hạ trước đây không hề chê bai cô ta không có thiên phú, đồng ý thực hiện hôn ước cưới cô ta làm thê tử, còn ả ta thì sao? Vậy mà lại dám làm ra chuyện cưỡng đoạt mỹ nam. Trên đời này sao lại có nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy chứ?"
Mộ Vô Song nghe những người này không ngừng lăng mạ Vân Lạc Phong, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng lại không để lộ ra ngoài chút gì. Thần thái trên mặt vẫn là tươi cười cao quý ưu nhã.
"Việc này không liên quan đến thái tử. Là do ta xin thái tử mời nàng ta đến. Hơn nữa mục đích lần này mời Vân Lạc Phong đến là vì muốn chọn một vị hôn phu cho Vân Lạc Phong từ trong mọi người, xem như bồi thường việc thái tử từ hôn với nàng ấy."
Đợi sau khi thị vệ kia đi rồi, Vân Lạc mới nhíu mày hỏi: "Thái tử lại muốn làm gì?"
"Là thế này..." Vân Lạc Phong đọc sơ lược nội dung trong thiệp: "Tối hôm nay, thái tử tổ chức yến hội ở bờ sông Tần, mời tất cả tiểu thư công tử nhà thế gia đến dự, nên hắn đưa thiệp mời đến đây. Chẳng qua mấy loại yến hội này trước nay chưa từng có mặt con, nay lại phát thiệp mời, chắc là hắn muốn thể hiện ân ái với Mộ Vô Song ở trước mặt con, sẵn tiện hạ nhục con một chút."
"Con và thái tử đã giải trừ hôn ước, hắn cần gì phải làm vậy?"
"Gia gia quên rồi sao? Đúng là Thái tử muốn giải trừ hôn ước với con, nhưng cuối cùng chuyện này lại do Vân gia chúng ta đề xuất, cho nên tính chất việc này cũng liền thay đổi, biến thành con vứt bỏ hắn. Cho dù người ngoài có biết lòng của thái tử chỉ có Mộ Vô Song, nhưng chuyện này cũng làm hắn cảm thấy khó chịu. Vì vậy hắn mới muốn cho con hiểu rõ, không có hắn, con sẽ không thể tìm được một nam nhân tốt."
Trên mặt Vân Lạc Phong nở một nụ cười gian xảo: "Hắn muốn thể hiện ân ái? Vậy con sẽ giúp hắn toại nguyện."
"Phong nhi, ta khuyên con không nên đi." Vân Lạc nhíu mày càng ngày càng chặt: "Bây giờ tuy rằng con đã có thể tu luyện, nhưng chung quy vẫn còn kém thực lực của thái tử quá xa, con đi như vậy chỉ có hại, không có lợi."
Trong mắt Vân Lạc Phong lóe lên từng tia sáng, trên mặt tràn đầy tự tin.
"Gia gia yên tâm, cháu gái vĩnh viễn cũng không để bản thân chịu thiệt."
"Hay là để Vân Tiêu đi theo cùng con?" Trong lòng Vân Lạc vẫn còn có chút lo lắng.
Trong cảm nhận của Vân Lạc, đám người đó đều là sài lang hổ báo, cháu gái ông da thịt non mịn, sao có thể chịu được bọn súc sinh kia gặm cắn chứ.
"Để Vân Tiêu đi đối phó bọn họ có phải là chuyện bé xé to quá mức hay không?" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Một mình con đi là đủ rồi. Gia gia, con phải đi chuẩn bị một chút cho yến hội tối nay, người cứ yên tâm ở nhà chờ con."Vân Lạc Phong vỗ vỗ vai Vân Lạc, cười thần bí, sau đó đi ra ngoài...
...
Bờ sông Tần.
Tiếng đàn ngân vang, dư âm không dứt.
Trong thuyền lớn xa hoa ồn ào, nhiều thanh niên tài tuấn đang lớn tiếng đàm luận thi từ ca phú, hoặc là các vấn đề trong việc tu luyện. Mà Cao Lăng Và Mộ Vô Song được đám người đó vây quanh đã nghiễm nhiên trở thành đối tượng được họ sùng bái.
"Đúng rồi thái tử điện hạ, không phải ngài nói hôm nay phế vật Vân Lạc Phong kia cũng đến hay sao? Sao đến giờ còn chưa xuất hiện?" Nhi tử của binh bộ thượng thư, Quan Lâm đột nhiên mở miệng hỏi.
Đám người đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh, rất lâu sau đó, những giọng nói bàn luận tranh cãi mới vang lên, còn ồn ào hơn lúc trước.
"Thái tử điện hạ, sao ngài lại mời phế vật Vân Lạc Phong đó đến đây? Loại người như ả ta không xứng kết giao cùng chúng ta."
"Không sai! Trước kia Vân Lạc Phong cùng lắm chỉ là một phế vật mà thôi. Nhưng gần đây mọi người có biết cô ta đã làm ra những chuyện gì không? Đầu tiên là tiêu sạch toàn bộ tài sản của Vân gia. Sau đó lại ép Vân lão tướng quân tuyển hộ vệ và nha hoàn cho ả ta. Vân lão tướng quân tuổi tác đã cao mà còn phải làm lụng vất vả, loại người như ả ta sao không chết nhanh một chút chứ?"
"Ả ta căn bản là kẻ táng tận thiên lương, vong ân phụ nghĩa. Thái tử điện hạ trước đây không hề chê bai cô ta không có thiên phú, đồng ý thực hiện hôn ước cưới cô ta làm thê tử, còn ả ta thì sao? Vậy mà lại dám làm ra chuyện cưỡng đoạt mỹ nam. Trên đời này sao lại có nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy chứ?"
Mộ Vô Song nghe những người này không ngừng lăng mạ Vân Lạc Phong, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng lại không để lộ ra ngoài chút gì. Thần thái trên mặt vẫn là tươi cười cao quý ưu nhã.
"Việc này không liên quan đến thái tử. Là do ta xin thái tử mời nàng ta đến. Hơn nữa mục đích lần này mời Vân Lạc Phong đến là vì muốn chọn một vị hôn phu cho Vân Lạc Phong từ trong mọi người, xem như bồi thường việc thái tử từ hôn với nàng ấy."