Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-2166
Chương 2165: Hoa Hạ (5)
Edit: Sahara
****Chương này tác giả đổi tên thầy Vân Lạc Phong thành Phó Nho
_______________
Nụ cười trên mặt Phó Tình cứng đờ, cúi đầu nói: "Đại học Hoa Hạ!"
Thật ra cô không muốn vào đại học Hoa Hạ, tiếc là ba không cho cô từ bỏ một trường đại học tốt như thế, một hai bắt cô phải thi vào đại học Hoa Hạ.
Vì không muốn làm ba thất vọng, cô chỉ có thể thi vào đó.
Nhưng trong trường ai cũng biết cô là con của Phó Nho, rồi mấy lời thóa mạ cứ nối đuôi nhau tới, làm cô không có lấy một ngày yên bình.
Nếu không vì ba, cô đã sớm thôi học rồi.
"Lạc Phong, con đến rồi?"
Đúng lúc này, Phó Nho xách theo giỏ rau về tới.
Ông nhìn thấy Vân Lạc Phong cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười nói: "Thầy đã đoán trước các con sẽ tới đây ăn trưa, các con đợi một chút, thầy đi nấu cơm."
"Thầy!" Vân Lạc Phong đứng dậy, mỉm cười nói: "Trời cũng trưa quá rồi, hay là đừng nấu nữa, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Phó Nho ngẩn ra, nhưng sau đó ông không nói gì thêm, chỉ gật đầu: "Được, vậy để thầy bỏ đồ vào tủ lạnh trước, buổi tối rồi nấu."
Nói xong liền đi làm.
Vân Lạc Phong nhân cơ hội đi WC, gọi điện thoại cho Nam Cung Vân Dật.
Nam Cung Vân Dật vừa bắt máy thì Vân Lạc Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Vân Dật, cậu có chiêu gì kiếm nhiều tiền chút không?"
"Tiền? Vân Lạc Phong, cậu cần tiền thì cứ nói, mình có thể cho cậu mượn."
"Không!" Vân Lạc Phong lắc đầu: "Mình cần rất nhiều tiền, chỉ chút ít thì không thấm vào đâu."
Muốn báo thù, bước đầu tiên là kinh tế phải mạnh.
Nam Cung Vân Dật trầm ngâm nửa buổi: "Cậu còn nhớ Tiết Đông không?"
Tiết Đông?
Vân Lạc Phong sửng sốt, trong đầu chợt hiện ra một gương mặt.
Có lẽ Nam Cung Vân Dật đoán được Vân Lạc Phong đã nhớ ra người này, liền cười nói: "Nhà con mọt sách Tiết Đông kia có mở một tiệm thuốc, là tiệm thuốc tư nhân thôi, trong tay cậu có nhiều linh dược như vậy, có thể mang tới đó bán, cứ ra giá cao một chút, chắc chắn sẽ có người mua."
Hai mắt Vân Lạc Phong lóe sáng: "Không tệ! Đây đúng là một cách hay! À còn nữa, mình biết thân phận ông nội cậu tương đối cao, người cậu quen.... Chắc là không ít nhỉ? Cậu giúp mình đặt một bàn ở Xuân Viên Tuyết được không? Mình muốn mời thầy một bữa."
Xuân Viên Tuyết là nhà hàng nổi nhất nhì ở thủ đô, muốn ăn ở đó nhiều khi phải đặt bàn trước cả năm trời. Tuy nhiên....
Với địa vị của ông nội Nam Cung Vân Dật, chuyện này chắc là không thành vấn đề.
"Ha ha, lúc nãy ông mình vừa nhắc tới cậu, ông nói phải cám ơn cậu tử tế. Cậu chịu nhờ ông giúp, ông cầu còn không được nữa là." Giọng nói Nam Cung Vân Dật sang sảng, tâm trạng cũng rất tốt.
"Đúng rồi, Lạc Phong, Hồng Loan đồng ý lời cầu hôn của mình rồi."
Nam Cung Vân Dật tranh thủ báo tin.
Nghe vậy, Vân Lạc Phong cũng thấy vui thay cho Nam Cung Vân Dật.
"Vậy xin chúc mừng cậu! Có điều, nơi này không phải Thất Châu, nơi này là Hoa Hạ. Năm đó cậu còn từng theo đuổi hoa khôi của trường đại học Hoa Hạ-Hệ Hoa, tiếc là Hệ Hoa kia tưởng gia cảnh nhà cậu bình thường nên không chấp nhận cậu. Nếu cô ta biết cậu là cháu nội lão thủ trưởng, chắc chắn sẽ đến tìm cậu cho mà xem. Nếu thật có ngày đó, cậu có bỏ trốn theo cô ta không?"
Nam Cung Vân Dật cười ha hả: "Khi đó chẳng qua là thanh niên mới lớn, mới biết yêu lần đầu, còn chưa biết cái gì là tình yêu thật sự. Cho đến khi gặp được Loan Nhi, mình mới phát hiện, cô ấy mới là người mình muốn sống chung cả đời."
"Cho nên, mình sẽ không bỏ Hồng Loan để theo bất cứ cô gái nào đâu, nếu có, cậu có thể đánh chết mình bất kỳ lúc nào."
Giọng Nam Cung Vân Dật mang theo một chút nịnh nọt, ngược lại làm Vân Lạc Phong an tâm hơn rất nhiều.
Nếu hỏi ở Thất Châu, người bạn nào quan trọng nhất đối với cô, cô sẽ không do dự trả lời là Hồng Loan.
Cho nên....
Cô thật sự mong muốn Hồng Loan có được hạnh phúc.
"Cậu cũng biết thầy mình, nếu cậu có hứng thú thì cứ tới, bọn mình ở Xuân Viên Tuyết đợi cậu."
Nói xong câu này, Vân Lạc Phong liền cúp máy, mở cửa đi ra. Ngay khi cửa phòng vệ sinh vừa mở, Vân Lạc Phong nhìn thấy Phó Tình đang dán tai lên cửa nghe trộm.
Tích tắc sau đó, Vân Lạc Phong bất lực đỡ trán: "Em làm gì ở đây vậy?"
Phó Tình xấu hổ cười hì hì: "Em muốn nghe xem chị đang gọi điện thoại cho ai."
"Nam Cung Vân Dật!" Vân Lạc Phong mỉm cười giải đáp thắc mắc của Phó Tình.
"Cái gì? Là học trưởng Nam Cung?" Phó Tình kinh ngạc nhảy dựng lên: "Chẳng lẽ học trưởng Nam Cung cũng còn sống giống chị? À phải, em nhớ hình như có một khoảng thời gian học trưởng có theo đuổi chị, sao hai người lại không phát triển tiếp?"
Phó Tình vừa hỏi xong thì một luồng gió lạnh lẽo ập tới, cả người Vân Lạc Phong bất chợt bị kéo vào lòng người nào đó.
Mặt Vân Tiêu đen xì: "Hắn từng theo đuổi nàng?"
"Ừm!" Vân Lạc Phong chớp chớp mắt: "Thì sao?"
"Hắn nên cảm thấy may mắn là nàng không chấp nhận hắn." Vân Tiêu nói với giọng trầm khàn, pha lẫn sự khốc liệt: "Nếu không, ta sẽ giết chết hắn!"
Phó Tình bị khí thế của Vân Tiêu dọa sợ, nghe xong câu này mới giật mình sực tỉnh, yếu ớt hỏi một câu: "Có phải em nói sai cái gì rồi không?"
Người đàn ông này quá đáng sợ, làm sao chị Lạc Phong chịu được anh ta thế nhỉ?
"Thầy!" Vân Lạc Phong đảo mắt liền thấy được Phó Nho đi từ phòng bếp ra, nói: "Chúng ta đi thôi, con đã đặt bàn rồi."
Phó Nho chần chừ một chút mới gật đầu: "Được!"
Ông đang tính xem số tiền trong túi mình có đủ hay không...
Cùng lúc, trong một ngôi biệt thự xa hoa, Nam Cung Lam tức giận ngồi trên ghế sofa, rất không cam lòng nói: "Mẹ, sao lão già chết tiệt kia còn chưa chết nữa? Có phải người mẹ sai đi đụng ông ta không đủ mạnh hay không?"
Sắc mặt Triệu Mỹ Tuyết không tốt hơn Nam Cung Lam là bao: "Theo lý mà nói, bị thương nặng như vậy không thể nào sống được mới đúng. Rốt cuộc Vân Lạc Phong kia là ai? Tại sao cô ta có thể cứu sống lão già đó chứ?"
Nghe câu này, Nam Cung Lam cắn môi: "Con biết con nhỏ Vân Lạc Phong đó! Cô ta là một trong những học sinh rất nổi tiếng ở đại học Hoa Hạ, nghe nói cô ta cũng mất tích trong vụ nổ năm năm trước. Thật không ngờ hôm nay cô ta lại trở về cùng với Nam Cung Vân Dật."
"A!" Triệu Mỹ Tuyết nhướng mày: "Con biết Vân Lạc Phong là ai?"
Nghe nhắc đến tên Vân Lạc Phong, đáy mắt Nam Cung Lam hiện lên một tia khinh bỉ.
"Nghe nói, từ nhỏ Vân Lạc Phong đã mất cha mất mẹ, được chú thím nhận nuôi, ai ngờ cô ta là kẻ vô ơn, ở nhờ nhà người ta còn bắt nạt con trai người ta. Cô ta vì ghen tị chú thím mình thương con trai hơn thương mình, suýt chút nữa đã giết chết con trai của chú thím mình. Quan trọng nhất là, tất cả tài sản mà cha mẹ cô ta để lại, chú thím cô ta không động vào một đồng nào, đều để lại hết cho cô ta..."
"Nhưng cô ta lại vu khống chú thím mình chiếm đoạt tài sản, cuối cùng làm cho chú thím mình tức giận, quyên hết tất cả tài sản cho tổ chức từ thiện, một đồng cũng không chừa cho cô ta..."
"Mẹ nói đi, hạng người như vậy thì tốt đẹp được bao nhiêu?" Nam Cung Lam vẫn còn rất oán giận: "Quả nhiên, hạng người gì thì sẽ giao du với bạn bè đó. Nam Cung Vân Dật cũng không phải thứ tốt gì. Nhà Nam Cung chúng ta nuôi nó, nó còn không biết ơn, đúng là súc sinh cũng không bằng."
Hai mắt Triệu Mỹ Tuyết khẽ lóe, nhưng bà ta không tiếp lời Nam Cung Lam, chỉ mỉm cười nói: "Tiểu Lam, con cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, mẹ sẽ nghĩ cách khác trừ khử lão già đó."
"Dạ!" Nam Cung Lam gật đầu: "Vốn dĩ ông ta là ông nội con, con cũng không muốn ông ta chết, nhưng ai bảo trong mắt ông ta chỉ có tên súc sinh Nam Cung Vân Dật kia làm gì! Nếu không phải ông ta muốn cho Nam Cung Vân Dật thừa kế hết tất cả mọi thứ của Nam Cung gia, chúng ta cũng không đối xử với ông ta như vậy."
Nghĩ như thế, trong lòng Nam Cung Lam dễ chịu hơn rất nhiều.
Triệu Mỹ Tuyết khẽ nhắm mắt lại: "Tiểu Lam, con nhớ kỹ, gia tộc Nam Cung này chỉ có thể là của mẹ con chúng ta."
Bà vĩnh viễn sẽ không nhường cho người khác.
Nam Cung Lam cắn môi đi lên lầu, nhanh chóng về phòng.
Chờ Nam Cung Lam đi rồi, Triệu Mỹ Tuyết mới mở mắt ra. Bà ta lấy điện thoại nhanh chóng bấm một dãy số.
"Alo!"
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng trầm thấp, làm tay cầm điện thoại của Triệu Mỹ Tuyết đột nhiên run lên.
Thấy Triệu Mỹ Tuyết không lên tiếng, người bên kia nói thêm: "Ban ngày ban mặt bà gọi cho tôi làm gì? Không sợ người nhà Nam Cung phát hiện à?"
"Tôi......" Triệu Mỹ Tuyết mím môi: "Tôi nhớ ông! Còn nữa.... Ông già kia vẫn chưa chết."
"Cái gì?"
Chưa chết?
Sao có thể?
Ông ta làm việc rất kín đáo, lão già kia chắc chắn phải chết, cũng sẽ không có người nào tra ra được ông ta.
"Là một cô gái tên Vân Lạc Phong đã cứu lão già đó." Triệu Mỹ Tuyết khẽ rũ mắt nhìn xuống, nói.
Thật lâu sau cũng không thấy người bên kia lên tiếng, lại qua thêm một lúc nữa, người kia mới hỏi: "Vậy lúc này bà tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi muốn ông giúp đỡ tạo ra tình huống ngoài ý muốn lần nữa, lần này, tôi không tin lão già đó không chết."
Ánh mắt Triệu Mỹ Tuyết lóe lên tia ngoan độc, nghiến răng nói.
Người kia im lặng một lúc: "Làm một lần đã không dễ, làm thêm một lần nữa, sợ là khó mà thành công..."
"Tôi mặc kệ! Ông nhất định phải giúp tôi! Cho dù không vì tôi, thì ông cũng nên vì con gái của chúng ta chứ. Chẳng lẽ ông đành lòng để con chúng ta bị thắng nhóc Nam Cung Vân Dật kia đè đầu sao? Chỉ cần lão già kia chết, tôi sẽ có cách đối phó Nam Cung Xuyên."
"Tốt xấu gì thì Nam Cung Xuyên cũng là chồng bà, bà nhẫn tâm à?"
"Thì sao chứ? Tôi chỉ muốn tài sản nhà Nam Cung, những người khác có thế nào cũng không liên quan đến tôi. Huống chi, người tôi yêu trước giờ chỉ có mình ông. Nếu không phải vì muốn chiếm lấy tài sản nhà Nam Cung, sao tôi có thể lựa chọn gả cho Nam Cung Xuyên?"
Có lẽ sợ người đàn ông kia bất mãn, nên Triệu Mỹ Tuyết mới vội vàng bổ sung thêm câu sau. Giọng nói bà ta nhão nhoẹt, làm xương cốt đối phương cũng muốn nhũn ra theo.
Người đàn ông bên kia không trả lời lại Triệu Mỹ Tuyết, ngay lúc Triệu Mỹ Tuyết tưởng rằng ông ta đã cúp máy thì ông ta chợt lên tiếng.
"Tiểu Lam còn chưa biết nó là con tôi?"
"Chưa, tạm thời tôi chưa thể nói cho nó biết, tôi sợ nó nhất thời không thể tiếp nhận sự thật này."
"Được..." Người kia suy nghĩ rất lâu mới nói: "Tôi sẽ giúp bà, có điều, tài sản nhà Nam Cung, tôi cũng phải có một phần."
Trong mắt Triệu Mỹ Tuyết lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn nhão nhoẹt như cũ: "Đó là tất nhiên! Nói gì thì ông cũng là người đàn ông tôi yêu nhất. Ngay cả tôi cũng là của ông mà."
Không biết người đàn ông kia nói thêm với Triệu Mỹ Tuyết cái gì, sau đó thì cúp máy.
Cúp điện thoại xong, Triệu Mỹ Tuyết nhếch mép cười lạnh: "Đàn ông quả nhiên đều ngu xuẩn như nhau. Nam Cung Xuyên như thế, ông cũng như thế, đều bị Triệu Mỹ Tuyết tôi xoay vòng vòng."
"Ai?"
Đột nhiên, Triệu Mỹ Tuyết nghe thấy tiếng động gì đó, bà ta vội vàng quay lại nhìn thì thấy có một con chuột ngang nhiên chạy ngang qua trước mặt bà ta.
Triệu Mỹ Tuyết chau mày: "Biệt thự sao lại có chuột? Xem ra cần phải cho người tới quét dọn sạch sẽ một lần."
Một con chuột nhỏ thôi, Triệu Mỹ Tuyết cũng không thèm bận tâm, dù sao chuột cũng đâu có biết nói, nó có nghe được gì đi chăng nữa cũng vô dụng.
Có điều....
Hình như con chuột kia có ngậm cái gì trong miệng thì phải? Trông cái đó khá giống bút ghi âm.
Nghĩ như vậy, Triệu Mỹ Tuyết bỗng bật cười. Chắc là mình nhìn lầm, sao chuột có thể ngậm bút ghi âm chạy lung tung như vậy được?
Chuyện này không khoa học chút nào.
Kế đó, Triệu Mỹ Tuyết không suy nghĩ về vấn đề này nữa. Bà ta đi lên lầu hai, tiếng giày cao gót phát ra âm thanh lộp cộp, vang vọng khắp căn biệt thự.
Xuân Viên Tuyết.
Trước cổng lớn của nhà hàng đỗ đầy siêu xe, nên khi mấy người Vân Lạc Phong bước xuống taxi thì lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
"Ba, chị Lạc Phong...."
Lần đầu tiên Phó Tình tới nhà hàng đắc tiền như vậy, nên vô thức có hơi sợ, đặc biệt là trong tình trạng hiện tại, Phó Tình bị người ta nhìn chằm chằm, làm cô có cảm giác mình như động vật ở vườn bách thú.
"Lạc Phong, đây là...." Phó Nho cũng ngây người: "Nhà hàng mà con đặt là Xuân Viên Tuyết à? Thầy nhớ muốn ăn ở đây phải đặt bàn trước ít nhất một năm, con làm sao đặt bàn ở đây được?"
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Nhờ Nam Cung giúp ạ!"
Nam Cung?
Phó Nho kinh ngạc chớp mắt, từ khi nào Nam Cung có bản lĩnh lớn như vậy?
Nhưng mà....
Nhớ tới trong thẻ chỉ còn lại mấy vạn, Phó Nho đành cắn răng đi vào.
Mấy vạn chắc cũng đủ trả một bữa cơm?
Vân Lạc Phong không biết suy nghĩ trong lòng Phó Nho, cô một tay dắt Vân Sơ Thiên, một tay dắt Vân Niệm Phong, Vân Tiêu đi sát sau lưng cô, cả đoàn người tiến vào nhà hàng.
"Á...."
Đột nhiên phía sau vang lên mấy tiếng hét chói tai, Vân Sơ Thiên nghe được, cảm thấy tò mò quay đầu lại nhìn thử, đôi mắt to tròn long lanh chưa bao giờ hết vẻ ngạc nhiên.
Đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ, chạy tới thật nhanh mà thắn lại cũng cực nhanh và chuẩn. Cửa xe thể thao mở ra, một đôi nam nữ bước xuống.
Người nam mặc áo khoác da màu đen, vẻ ngoài cũng xem như đẹp trai. Cô gái đi cùng mặc váy ngắn bó sát hở ngực, phô bày hết đường cong trên người.
"Á~~~"
Vân Sơ Thiên đang kinh ngạc tò mò nhìn, sau khi thấy cô gái ăn mặc hở hang kia thì chưa kịp suy nghĩ đã vội bịt mắt Vân Niệm Phong lại.
"Không được nhìn! Niệm Phong ca ca không được nhìn!"
Mấy người bọn họ đến Hoa Hạ cũng được một khoảng thời gian ngắn, nhìn thấy không ít cô gái ăn mặc hở hang, nhưng cô gái trước mắt gần như lộ hết toàn thân, khó trách Vân Sơ Thiên lại có phản ứng như vậy.
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nhìn nhau, xem ra hai đứa nhóc này chung đụng còn tốt hơn bọn họ nghĩ.
Cứ đà này, Vân Sơ Thiên chắc chắn sẽ là con dâu mình.
"A, tôi còn tưởng là ai, thì ra là Phó Tình của trường chúng ta!"
Cô gái ăn mặc lộ liễu ôm lấy cánh tay chàng trai kia, dáng vẻ kiêu căng đi về phía Phó Tình, thái độ không coi ai ra gì, ánh mắt nhìn người ta toàn là khinh thường: "Cô đừng nói cho tôi biết, cô tới Xuân Viên Tuyết dùng bữa nha? Dựa vào tình hình hiện giờ của nhà cô, cô có đủ tiền trả không đó?"
Vân Lạc Phong vốn đang định đi tiếp, vừa nghe thấy câu này liền ngừng bước, quay lại nhìn Phó Tình: "Em quen hả?"
Phó Tình máy móc gật đầu: "Bạn cùng lớp ở trường đại học..."
Bạn học cùng lớp?
Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, xẹt qua tia sáng lạnh.
"Chị Lạc Phong, anh rể, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến cô ta..."
Phó Tình cắn môi, nói.
"Này!" Mắt thấy Phó Tình muốn đi, cô gái kia giận tím mặt, tức giận nói: "Phó Tình, cô lại dám làm lơ tôi? Cô có tin tôi sẽ nói cho cả trường biết, cô được người khác bao nuôi hay không? Nếu không phải được nhà giàu bao nuôi, sao cô có thể đến ăn ở nơi đắc tiền như Xuân Viên Tuyết chứ?"
Phó Tình nắm chặt nắm tay, mấy lần muốn nổi giận nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, nhấc chân đi vào Xuân Viên Tuyết.
"Cô...."
Cô gái kia tức giận, duỗi tay định kéo Phó Tình lại.
Nhưng cô ta còn chưa chạm tới Phó Tình thì đã bị một bàn tay khác túm lấy cổ tay.
"Cô có giỏi thì lập lại những gì cô vừa nói một lần nữa!"
Giọng nói lạnh thấu xương của Vân Lạc Phong làm cả người cô gái kia không kiềm được mà run lên, nhưng cô ta đã bình tĩnh lại rất nhanh, ngước mặt lên nhìn người vừa mới uy hiếp mình.
"Cô muốn làm gì?"
Chàng trai kia thấy bạn gái mình bị ức hiếp, liền bước tới một bước bênh vực, ai ngờ, vừa nhìn thấy gương mặt Vân Lạc Phong thì anh ta lập tức không nói được chữ nào nữa....
Cô gái trước mắt này quá đẹp, lại có một khí chất mạnh mẽ, quả thật quá mê người.
Một lúc sau, anh ta hồi thần lại, rồi mỉm cười: "Vị tiểu thư này, cô động thủ với bạn gái tôi như vậy, có biết sẽ có hậu quả gì không? Có điều.... Thấy cô xinh đẹp như vậy, nếu cô chịu ở cùng tôi một đêm, tôi sẽ không truy cứu nữa."
Anh ta vừa dứt lời thì nhiệt độ chung quanh bỗng hạ thấp mười mấy độ.
Phó Nho có chút sốt ruột, vội bước tới trước mặt Vân Lạc Phong: "Lạc Phong, con không được đồng ý, chuyện này thầy sẽ làm chủ cho con."
"A, thì ra ông là giáo viên." Chàng trai kia cười nhạo, mở miệng châm chọc: "Giáo viên thì giỏi lắm sao? Đời này tôi ghét nhất là giáo viên! Hôm nay, tôi không đánh gãy chân ông thì tôi sẽ theo họ của ông."
Dứt lời, anh ta nhấc chân lên muốn đá Phó Nho, Phó Nho sợ đến thất thần, cứ đứng ngây ra đó.
"Rắc!"
Chợt, một bàn tay to túm cổ chân chang trai kia, sau đó tăng thêm chút lực, tiếp theo là một tiếng hét nghe như quỷ khóc sói tru vang lên, làm mọi người sợ tới mức vội tránh xa ra, không ai dám tới gần.
"A.... Chân của tôi! Chân của tôi!"
Chàng trai kia đau đến mức mặt mày nhăn nhó, hai mắt đỏ ngầu.
Cô gái mới vừa mắng chửi Phó Tình cũng bị dọa cho ngây ngốc, kinh ngạc trợn trừng hai mắt, không dám tin mà nhìn chằm chằm Vân Tiêu.
So với cô gái vừa đe dọa mình, người đàn ông này càng đáng sợ hơn.
Một lời không hợp liền bẻ gãy chân người ta?
"Cha, vừa rồi hắn ta làm nhục mẹ, đừng tha cho hắn dễ dàng như vậy! Con đề nghị cắt lưỡi của hắn, xem sau này hắn còn nói chuyện dơ bẩn như vậy nữa hay không?" Vân Niệm Phong chống nạnh, hừ lạnh liếc nhìn chàng trai đang đau đớn lăn lộn dưới đất.
Ánh mắt Vân Tiêu ngập tràn sát khí, gương mặt lạnh lùng, y như Tu La.
"Đừng! Tôi sai rồi! Cầu xin các người tha cho tôi! Tôi thật sự biết lỗi rồi!" Chàng trai kia nghe Vân Niệm Phong nói vậy thì hoảng loạn không thôi, sợ Vân Tiêu thật sự nóng giận mà cắt lưỡi mình thật.
Anh ta tin người này tuyệt đối dám làm.
Vân Lạc Phong kéo Vân Tiêu lại, lắc lắc đầu với Vân Tiêu, xong thì đi về phía chàng trai kia, mỉm cười nói: "Nhớ kỹ! Anh bị như vậy đều là cô bạn gái tốt của anh ban cho! Nếu cô ta không tùy tiện kiếm chuyện với người khác, anh cũng không rơi vào kết cục này."
Cô gái ăn mặc hở hang kia run lên, sợ hãi không thôi.
Vân Lạc Phong vừa nói xong, quả nhiên cô ta nhìn thấy sắc mặt chàng trai kia trở nên vô cùng giận dữ.
"Vân Tiêu, chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, đi vào Xuân Viên Tuyết.
Phó Tình vốn rất hoạt bát, nhưng không biết có phải tại chuyện vừa mới xảy ra hay không mà trở nên rất trầm mặc.
Cả đường đi, Phó Tình không nói câu nào.
Lúc đi tới trước cửa phòng riêng, Phó Tình đột nhiên yếu ớt nói một câu: "Chị Lạc Phong, xin lỗi, em lại mang đến phiền phức cho chị..."
Năm năm trước, lúc Vân Lạc Phong vẫn còn ở đây, bởi vì tính cách nhu nhược của mình mà không ít lần Phó Tình bị người ta ăn hiếp, mỗi lần như vậy đều là Vân Lạc Phong ra mặt cho cô. Vân Lạc Phong đánh những người ăn hiếp cô một trận thật nặng, làm bọn họ không ai dám bắt nạt cô nữa.
Từ nhỏ đến lớn luôn là như vậy.
Chưa từng thay đổi.
Vân Lạc Phong dừng bước, cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía Phó Tình, nói: "Chị không thể nào bảo vệ em cả đời được, cho nên, em cần phải tự mình trưởng thành! Chỉ khi nào em đủ mạnh mẽ, thì người khác mới không thể ức hiếp em nữa."
Bất kể Thất Châu Đại Lục hay là Hoa Hạ, đều có cùng đạo lý này!
Thế giới này luôn là cá lớn nuốt cá bé, không muốn bị nuốt, vậy hãy làm bản thân lớn hơn đi!
"Nhưng mà em..." Phó Tình cắn cắn môi, mặt có phần ảm đạm.
"Thầy đã lớn tuổi, thầy không thể bảo vệ em cả đời! Chị cũng không thể ở lại đây mãi, sau này, em chỉ có thể dựa vào chính mình."
Không biết Phó Tình có nghe hiểu lời mình nói hay không, nhưng Vân Lạc Phong cũng chỉ nói đến đó rồi đi thẳng vào phòng riêng.
"Xin chào, xin hỏi mọi người đến dùng cơm hay là...." Một nhân viên phục vụ đi đến, lễ phép hỏi.
"Thầy ơi!" Vân Lạc Phong nhìn sang Phó Nho: "Lát nữa Vân Dật và bạn gái cậu ấy cũng tới, hay chúng ta chờ họ tới rồi gọi món."
"Thằng nhóc Nam Cung kia có bạn gái rồi? Ha ha..." Phó Nho cười sang sảng, gật đầu nói: "Được, vậy đợi hai người họ tới rồi ăn! Làm phiền rồi, chúng tôi sẽ gọi món sau!"
Nhân viên phục vụ mỉm cười rồi đi ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Phó Tình lấy điện thoại ra, xem xong thì vẻ mặt thoáng có chút xấu hổ: "Chị Lạc Phong, là bạn trong lớp em gọi..."
"Nghe đi..."
Vân Lạc Phong bình thản nói.
Từ sau khi gặp cô gái vừa nãy, Vân Lạc Phong rất lo lắng chuyện ở trường của Phó Tình, cô muốn xem thử bạn học Phó Tình gọi điện thoại đúng lúc này là vì chuyện gì?
Phó Tình nhận điện thoại, còn mở loa ngoài, nên tất cả mọi người đều nghe thấy giọng nói trong điện thoại.
"Phó Tình, vừa rồi Tiểu Vũ nói với mình, cậu cũng đến Xuân Viên Tuyết? "
Giọng nói này rất dịu dàng, nhưng lại mang cho người ta cảm giác giả tạo, khiến Vân Lạc Phong không khỏi cau mày.
"Đúng là mình có gặp Tiểu Vũ ở Xuân Viên Tuyết.." Phó Tình cắn môi: "Vậy thì sao? Cậu tìm mình có chuyện gì?"
"Chuyện là thế này, hôm nay lớp mình liên hoan, cũng ở Xuân Viên Tuyết. Vừa rồi Tiểu Vũ đến cũng là vì chuyện này. Nhưng Tiểu Vũ đột nhiên có việc đi rồi, không biết cậu có để ý qua tham gia với bọn mình không?"
Cô gái trong điện thoại tốt bụng đề nghị.
Phó Tình cười khẩy, bọn họ lại muốn nhân cơ hội chế nhạo mình nữa đây mà.
Trong trường ai cũng biết ba bị nhà trường đuổi việc, gia cảnh sa sút, trong nhà làm gì có nhiều tiền đến Xuân Viên Tuyết ăn cơm.
Quan trọng nhất là, cả lớp liên hoan, nhưng bây giờ mình mới được biết...
"Phó Tình, cậu đừng trách chúng mình không thông báo với cậu..." Cô gái trong điện thoại hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này: "Bữa tiệc liên hoan này là cả lớp hùn tiền, trước đó mọi người sợ cậu không đủ tiền nên mới không báo với cậu. Nếu cậu cũng đang ở Xuân Viên Tuyết, vậy chúng ta cùng ngồi chung đi, cậu ở phòng nào vậy?"
Phó Tình mấp môi, đang định cự tuyệt, thì bên tai vang lên giọng nói bình thản nhẹ nhàng của Vân Lạc Phong.
"Bảo bọn họ tới đây đi!"
Xem ra đây đúng là cơ hội tốt giúp Phó Tình loại bỏ hết mấy phiền phức ngầm kia, tránh việc sau này đám người đó cứ gây sự với Phó Tình.
"Dạ!" Phó Tình gật đầu, xong mới trả lời điện thoại: "Mình ở Xuân Các, các cậu tới đi!"
Trong một phòng riêng khác ở Xuân Viên Tuyết, một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn ngắt điện thoại, giơ tay ra dấu OK với những người khác trong phòng.
"Không thành vấn đề! Cô ta đồng ý rồi! À phải, cô ta ở Xuân Các đó."
"Xuân Các?"
Một thanh niên có diện mạo khôn khéo khiếp sợ hỏi lại.
"Lâm Kỳ, sao thế?"
Những người khác cùng nhìn về phía Lâm Kỳ.
Thực tế, Xuân Viên Tuyết này đâu phải là nơi người bình thường có thể đặt chân tới. Chỉ riêng việc đặt bàn thôi cũng phải đặt trước cả năm trời.
Lần này, bọn họ nhờ vào Lâm Kỳ mới tới được Xuân Viên Tuyết.
Đương nhiên, tiệc liên hoan hôm nay cũng là Lâm Kỳ chi trả, nói hùn tiền chẳng qua là cái cớ với Phó Tình mà thôi.
Lâm Kỳ chậm rãi hồi phục tinh thần, vẻ mặt phức tạp: "Những phòng riêng có số ở Xuân Viên Tuyết đều là phòng bình thường. Trong Xuân Viên Tuyết có bốn phòng, dù có tiền cũng chưa chắc đặt được. Bốn phòng ấy lấy tên Xuân, Hạ, Thu, Đông làm chủ. Người có thể đặt bốn phòng này đều là người có quyền thế, địa vị cao."
"Cái gì?"
Tất cả những người khác cùng khiếp sợ.
Cô gái vừa gọi điện thoại cho Phó Tình tên là Bàng Tử Duyệt, vẻ mặt cô ta là đặc sắc nhất. Bàng Tử Duyệt không dám tin, hỏi lại: "Chẳng lẽ, chuyện Phó Tình được người khác bao nuôi là thật?"
"Phó Tình được bao nuôi? Chuyện hồi nào thế?"
"Cái này...." Vẻ mặt Bàng Tử Duyệt rối rắm, có hơi khó mở miệng: "Là lúc nãy Tiểu Vũ gọi điện tới nói, cậu ấy nói chính miệng Phó Tình thừa nhận được người giàu có bao nuôi, phòng ở Xuân Viên Tuyết cũng là người giàu có kia đặt cho Phó Tình."
Mọi người nghe xong thì quay sang hai mặt nhìn nhau, đều thấy được vẻ coi thường trong mắt người đối diện.
"Số Phó Tình không tệ ha, xem ra người bao nuôi cô ta không chỉ giàu có, mà còn rất có quyền thế."
"Các cậu đừng nói vậy..." Bàng Tử Duyệt cắn môi: "Không phải cô gái nào cũng muốn bám vào người giàu, mình chỉ hy vọng lấy được người mình yêu, người như Phó Tình chỉ là số ít thôi.... Nếu bắt mình ở cạnh người mình không yêu, thì mình thà chết còn hơn."
Những bạn nam coi thường hành vi này của Phó Tình, nghe Bàng Tử Duyệt nói như vậy xong thì đều nhìn Bàng Tử Duyệt bằng ánh mắt tán thưởng.
Không ngờ bề ngoài trông Phó Tình ngây thơ hoạt bát, vậy mà bên trong lại làm ra chuyện như vậy! Đúng là biết người biết mặt không thể biết lòng! Khó trách ba cô ta lại làm ra chuyện cưỡng hiếp nữ sinh...
"Chúng ta đến chỗ Phó Tình xem thử đi!"
Lâm Kỳ im lặng cả buổi đột nhiên lên tiếng.
Những người khác cũng sôi nổi đứng dậy, bọn họ nhờ nhân viên phục vụ dẫn đường đi đến Xuân Các.
Lúc này, trong phòng Xuân Các, Phó Tình có hơi thấp thỏm bất an, mấy người đó đâu có tốt bụng đến mức rũ mình tham gia liên hoan, nhất định là muốn tới giễu cợt.
Vì thế, giờ phút này, Phó Tình đang hối hận vì đã đồng ý với Bàng Tử Duyệt....
Không bao lâu sau, ngoài cửa phòng vang lên âm thanh ồn ào, lúc Phó Tình ngẩng đầu lên cũng là lúc một đám người mở cửa đi vào.
"Phó Tình, không ngờ cậu thật sự ở chỗ này."
Bàng Tử Duyệt khẽ mỉm cười, chậm rãi đi đến gần Phó Tình.
Vốn dĩ, Bàng Tử Duyệt muốn xem người đàn ông bao nuôi Phó Tình có trong phòng không.
Nhưng nhìn khắp phòng, ngoại trừ Phó Nho hơi lớn tuổi một chút, thì chỉ còn lại một đôi nam nữ và hai đứa bé.
Bàng Tử Duyệt biết Phó Nho, nên nhất thời có hơi thất vọng....
"Cha, mẹ!"
Vân Sơ Thiên mím môi, rút hết thân thể be bé vào lòng Vân Lạc Phong: "Tại sao lại cho những người này vào vậy ạ? Trên người bọn họ có mùi rất hôi, còn hôi hơn cả ăn mày nữa, thật rất đáng ghét!"
"Mày...."
Đã khi nào Lâm Kỳ bị người ta làm nhục như vậy đâu? Anh ta vừa định nổi giận thì Vân Tiêu chợt ngẩng đầu lên, quét ánh mắt lãnh khốc về phía anh ta.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến sống lưng Lâm Kỳ đổ đầy mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch, cánh môi run run.
Anh ta chưa từng gặp qua người nào có ánh mắt đáng sợ như vậy....
Vừa rồi Vân Tiêu luôn cúi thấp đầu, nên không ai thấy rõ gương mặt Vân Tiêu, bây giờ Vân Tiêu vừa ngẩng đầu lên, mọi người liền thấy một gương mặt đẹp trai đến nỗi ai nhìn thấy cũng phải hét lên.
Bàng Tử Duyệt ngây ngốc tại chỗ, cô ta chưa gặp qua anh chàng nào đẹp trai tới vậy, không biết còn đẹp hơn mấy nam thần trên TV biết bao nhiêu lần.
"Bàng Tử Duyệt!" Phó Tình phát hiện ra biểu cảm của Bàng Tử Duyệt, liền tức giận quát khẽ: "Đó là anh rể mình! Sao cậu nhìn chằm chằm anh rể mình như vậy?"
Bàng Tử Duyệt có chút xấu hổ, vội thu tầm mắt lại: "Vừa rồi mình chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi, tại sao thời buổi này lại có người con trai để tóc dài như vậy? Vì thế mình mới nhìn nhiều hơn một chút, nếu mình có làm phiền đến mọi người thì cho mình xin lỗi."
Nhưng không thể không nói, anh chàng này để tóc dài như vậy đúng là rất đẹp! Vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng, làm tim cô ta cứ muốn nhảy ra ngoài....
"Phó Tình, lời này của cậu thật là quá đáng! Tính cách Tử Duyệt thế nào, chẳng lẽ cậu còn không biết? Làm sao cậu ấy có thể nhìn ngó chồng của người khác?"
"Đúng vậy! Cậu cho rằng ai cũng như cậu sao? Hoàn toàn không biết xấu hổ là gì! Cậu nên học hỏi Tử Duyệt nhiều một chút, xem làm sao mới là một cô gái tốt."
Phó Tình tức đến mặt mày đỏ bừng, ấm ức đến suýt khóc, nhưng Phó Tình cố gắng dằn nén, chỉ trừng mắt nhìn bọn họ.
Rầm!
Vân Lạc Phong đập mạnh một cái xuống bàn, cái bàn vốn rất rắn chắc bỗng nứt ra làm đôi y như đậu hủ.
Tất cả mọi người lập tức im bặt.
Bàng Tử Duyệt kinh ngạc trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể thốt nên lời.
"Muốn ở lại thì ngoan ngoãn im lặng cho tôi! Không muốn ở lại thì cút!" Giọng Vân Lạc Phong lạnh như băng, còn chứa chút sát khí. Nháy mắt, cả căn phòng liền yên tĩnh....
Edit: Sahara
****Chương này tác giả đổi tên thầy Vân Lạc Phong thành Phó Nho
_______________
Nụ cười trên mặt Phó Tình cứng đờ, cúi đầu nói: "Đại học Hoa Hạ!"
Thật ra cô không muốn vào đại học Hoa Hạ, tiếc là ba không cho cô từ bỏ một trường đại học tốt như thế, một hai bắt cô phải thi vào đại học Hoa Hạ.
Vì không muốn làm ba thất vọng, cô chỉ có thể thi vào đó.
Nhưng trong trường ai cũng biết cô là con của Phó Nho, rồi mấy lời thóa mạ cứ nối đuôi nhau tới, làm cô không có lấy một ngày yên bình.
Nếu không vì ba, cô đã sớm thôi học rồi.
"Lạc Phong, con đến rồi?"
Đúng lúc này, Phó Nho xách theo giỏ rau về tới.
Ông nhìn thấy Vân Lạc Phong cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười nói: "Thầy đã đoán trước các con sẽ tới đây ăn trưa, các con đợi một chút, thầy đi nấu cơm."
"Thầy!" Vân Lạc Phong đứng dậy, mỉm cười nói: "Trời cũng trưa quá rồi, hay là đừng nấu nữa, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Phó Nho ngẩn ra, nhưng sau đó ông không nói gì thêm, chỉ gật đầu: "Được, vậy để thầy bỏ đồ vào tủ lạnh trước, buổi tối rồi nấu."
Nói xong liền đi làm.
Vân Lạc Phong nhân cơ hội đi WC, gọi điện thoại cho Nam Cung Vân Dật.
Nam Cung Vân Dật vừa bắt máy thì Vân Lạc Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Vân Dật, cậu có chiêu gì kiếm nhiều tiền chút không?"
"Tiền? Vân Lạc Phong, cậu cần tiền thì cứ nói, mình có thể cho cậu mượn."
"Không!" Vân Lạc Phong lắc đầu: "Mình cần rất nhiều tiền, chỉ chút ít thì không thấm vào đâu."
Muốn báo thù, bước đầu tiên là kinh tế phải mạnh.
Nam Cung Vân Dật trầm ngâm nửa buổi: "Cậu còn nhớ Tiết Đông không?"
Tiết Đông?
Vân Lạc Phong sửng sốt, trong đầu chợt hiện ra một gương mặt.
Có lẽ Nam Cung Vân Dật đoán được Vân Lạc Phong đã nhớ ra người này, liền cười nói: "Nhà con mọt sách Tiết Đông kia có mở một tiệm thuốc, là tiệm thuốc tư nhân thôi, trong tay cậu có nhiều linh dược như vậy, có thể mang tới đó bán, cứ ra giá cao một chút, chắc chắn sẽ có người mua."
Hai mắt Vân Lạc Phong lóe sáng: "Không tệ! Đây đúng là một cách hay! À còn nữa, mình biết thân phận ông nội cậu tương đối cao, người cậu quen.... Chắc là không ít nhỉ? Cậu giúp mình đặt một bàn ở Xuân Viên Tuyết được không? Mình muốn mời thầy một bữa."
Xuân Viên Tuyết là nhà hàng nổi nhất nhì ở thủ đô, muốn ăn ở đó nhiều khi phải đặt bàn trước cả năm trời. Tuy nhiên....
Với địa vị của ông nội Nam Cung Vân Dật, chuyện này chắc là không thành vấn đề.
"Ha ha, lúc nãy ông mình vừa nhắc tới cậu, ông nói phải cám ơn cậu tử tế. Cậu chịu nhờ ông giúp, ông cầu còn không được nữa là." Giọng nói Nam Cung Vân Dật sang sảng, tâm trạng cũng rất tốt.
"Đúng rồi, Lạc Phong, Hồng Loan đồng ý lời cầu hôn của mình rồi."
Nam Cung Vân Dật tranh thủ báo tin.
Nghe vậy, Vân Lạc Phong cũng thấy vui thay cho Nam Cung Vân Dật.
"Vậy xin chúc mừng cậu! Có điều, nơi này không phải Thất Châu, nơi này là Hoa Hạ. Năm đó cậu còn từng theo đuổi hoa khôi của trường đại học Hoa Hạ-Hệ Hoa, tiếc là Hệ Hoa kia tưởng gia cảnh nhà cậu bình thường nên không chấp nhận cậu. Nếu cô ta biết cậu là cháu nội lão thủ trưởng, chắc chắn sẽ đến tìm cậu cho mà xem. Nếu thật có ngày đó, cậu có bỏ trốn theo cô ta không?"
Nam Cung Vân Dật cười ha hả: "Khi đó chẳng qua là thanh niên mới lớn, mới biết yêu lần đầu, còn chưa biết cái gì là tình yêu thật sự. Cho đến khi gặp được Loan Nhi, mình mới phát hiện, cô ấy mới là người mình muốn sống chung cả đời."
"Cho nên, mình sẽ không bỏ Hồng Loan để theo bất cứ cô gái nào đâu, nếu có, cậu có thể đánh chết mình bất kỳ lúc nào."
Giọng Nam Cung Vân Dật mang theo một chút nịnh nọt, ngược lại làm Vân Lạc Phong an tâm hơn rất nhiều.
Nếu hỏi ở Thất Châu, người bạn nào quan trọng nhất đối với cô, cô sẽ không do dự trả lời là Hồng Loan.
Cho nên....
Cô thật sự mong muốn Hồng Loan có được hạnh phúc.
"Cậu cũng biết thầy mình, nếu cậu có hứng thú thì cứ tới, bọn mình ở Xuân Viên Tuyết đợi cậu."
Nói xong câu này, Vân Lạc Phong liền cúp máy, mở cửa đi ra. Ngay khi cửa phòng vệ sinh vừa mở, Vân Lạc Phong nhìn thấy Phó Tình đang dán tai lên cửa nghe trộm.
Tích tắc sau đó, Vân Lạc Phong bất lực đỡ trán: "Em làm gì ở đây vậy?"
Phó Tình xấu hổ cười hì hì: "Em muốn nghe xem chị đang gọi điện thoại cho ai."
"Nam Cung Vân Dật!" Vân Lạc Phong mỉm cười giải đáp thắc mắc của Phó Tình.
"Cái gì? Là học trưởng Nam Cung?" Phó Tình kinh ngạc nhảy dựng lên: "Chẳng lẽ học trưởng Nam Cung cũng còn sống giống chị? À phải, em nhớ hình như có một khoảng thời gian học trưởng có theo đuổi chị, sao hai người lại không phát triển tiếp?"
Phó Tình vừa hỏi xong thì một luồng gió lạnh lẽo ập tới, cả người Vân Lạc Phong bất chợt bị kéo vào lòng người nào đó.
Mặt Vân Tiêu đen xì: "Hắn từng theo đuổi nàng?"
"Ừm!" Vân Lạc Phong chớp chớp mắt: "Thì sao?"
"Hắn nên cảm thấy may mắn là nàng không chấp nhận hắn." Vân Tiêu nói với giọng trầm khàn, pha lẫn sự khốc liệt: "Nếu không, ta sẽ giết chết hắn!"
Phó Tình bị khí thế của Vân Tiêu dọa sợ, nghe xong câu này mới giật mình sực tỉnh, yếu ớt hỏi một câu: "Có phải em nói sai cái gì rồi không?"
Người đàn ông này quá đáng sợ, làm sao chị Lạc Phong chịu được anh ta thế nhỉ?
"Thầy!" Vân Lạc Phong đảo mắt liền thấy được Phó Nho đi từ phòng bếp ra, nói: "Chúng ta đi thôi, con đã đặt bàn rồi."
Phó Nho chần chừ một chút mới gật đầu: "Được!"
Ông đang tính xem số tiền trong túi mình có đủ hay không...
Cùng lúc, trong một ngôi biệt thự xa hoa, Nam Cung Lam tức giận ngồi trên ghế sofa, rất không cam lòng nói: "Mẹ, sao lão già chết tiệt kia còn chưa chết nữa? Có phải người mẹ sai đi đụng ông ta không đủ mạnh hay không?"
Sắc mặt Triệu Mỹ Tuyết không tốt hơn Nam Cung Lam là bao: "Theo lý mà nói, bị thương nặng như vậy không thể nào sống được mới đúng. Rốt cuộc Vân Lạc Phong kia là ai? Tại sao cô ta có thể cứu sống lão già đó chứ?"
Nghe câu này, Nam Cung Lam cắn môi: "Con biết con nhỏ Vân Lạc Phong đó! Cô ta là một trong những học sinh rất nổi tiếng ở đại học Hoa Hạ, nghe nói cô ta cũng mất tích trong vụ nổ năm năm trước. Thật không ngờ hôm nay cô ta lại trở về cùng với Nam Cung Vân Dật."
"A!" Triệu Mỹ Tuyết nhướng mày: "Con biết Vân Lạc Phong là ai?"
Nghe nhắc đến tên Vân Lạc Phong, đáy mắt Nam Cung Lam hiện lên một tia khinh bỉ.
"Nghe nói, từ nhỏ Vân Lạc Phong đã mất cha mất mẹ, được chú thím nhận nuôi, ai ngờ cô ta là kẻ vô ơn, ở nhờ nhà người ta còn bắt nạt con trai người ta. Cô ta vì ghen tị chú thím mình thương con trai hơn thương mình, suýt chút nữa đã giết chết con trai của chú thím mình. Quan trọng nhất là, tất cả tài sản mà cha mẹ cô ta để lại, chú thím cô ta không động vào một đồng nào, đều để lại hết cho cô ta..."
"Nhưng cô ta lại vu khống chú thím mình chiếm đoạt tài sản, cuối cùng làm cho chú thím mình tức giận, quyên hết tất cả tài sản cho tổ chức từ thiện, một đồng cũng không chừa cho cô ta..."
"Mẹ nói đi, hạng người như vậy thì tốt đẹp được bao nhiêu?" Nam Cung Lam vẫn còn rất oán giận: "Quả nhiên, hạng người gì thì sẽ giao du với bạn bè đó. Nam Cung Vân Dật cũng không phải thứ tốt gì. Nhà Nam Cung chúng ta nuôi nó, nó còn không biết ơn, đúng là súc sinh cũng không bằng."
Hai mắt Triệu Mỹ Tuyết khẽ lóe, nhưng bà ta không tiếp lời Nam Cung Lam, chỉ mỉm cười nói: "Tiểu Lam, con cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, mẹ sẽ nghĩ cách khác trừ khử lão già đó."
"Dạ!" Nam Cung Lam gật đầu: "Vốn dĩ ông ta là ông nội con, con cũng không muốn ông ta chết, nhưng ai bảo trong mắt ông ta chỉ có tên súc sinh Nam Cung Vân Dật kia làm gì! Nếu không phải ông ta muốn cho Nam Cung Vân Dật thừa kế hết tất cả mọi thứ của Nam Cung gia, chúng ta cũng không đối xử với ông ta như vậy."
Nghĩ như thế, trong lòng Nam Cung Lam dễ chịu hơn rất nhiều.
Triệu Mỹ Tuyết khẽ nhắm mắt lại: "Tiểu Lam, con nhớ kỹ, gia tộc Nam Cung này chỉ có thể là của mẹ con chúng ta."
Bà vĩnh viễn sẽ không nhường cho người khác.
Nam Cung Lam cắn môi đi lên lầu, nhanh chóng về phòng.
Chờ Nam Cung Lam đi rồi, Triệu Mỹ Tuyết mới mở mắt ra. Bà ta lấy điện thoại nhanh chóng bấm một dãy số.
"Alo!"
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng trầm thấp, làm tay cầm điện thoại của Triệu Mỹ Tuyết đột nhiên run lên.
Thấy Triệu Mỹ Tuyết không lên tiếng, người bên kia nói thêm: "Ban ngày ban mặt bà gọi cho tôi làm gì? Không sợ người nhà Nam Cung phát hiện à?"
"Tôi......" Triệu Mỹ Tuyết mím môi: "Tôi nhớ ông! Còn nữa.... Ông già kia vẫn chưa chết."
"Cái gì?"
Chưa chết?
Sao có thể?
Ông ta làm việc rất kín đáo, lão già kia chắc chắn phải chết, cũng sẽ không có người nào tra ra được ông ta.
"Là một cô gái tên Vân Lạc Phong đã cứu lão già đó." Triệu Mỹ Tuyết khẽ rũ mắt nhìn xuống, nói.
Thật lâu sau cũng không thấy người bên kia lên tiếng, lại qua thêm một lúc nữa, người kia mới hỏi: "Vậy lúc này bà tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi muốn ông giúp đỡ tạo ra tình huống ngoài ý muốn lần nữa, lần này, tôi không tin lão già đó không chết."
Ánh mắt Triệu Mỹ Tuyết lóe lên tia ngoan độc, nghiến răng nói.
Người kia im lặng một lúc: "Làm một lần đã không dễ, làm thêm một lần nữa, sợ là khó mà thành công..."
"Tôi mặc kệ! Ông nhất định phải giúp tôi! Cho dù không vì tôi, thì ông cũng nên vì con gái của chúng ta chứ. Chẳng lẽ ông đành lòng để con chúng ta bị thắng nhóc Nam Cung Vân Dật kia đè đầu sao? Chỉ cần lão già kia chết, tôi sẽ có cách đối phó Nam Cung Xuyên."
"Tốt xấu gì thì Nam Cung Xuyên cũng là chồng bà, bà nhẫn tâm à?"
"Thì sao chứ? Tôi chỉ muốn tài sản nhà Nam Cung, những người khác có thế nào cũng không liên quan đến tôi. Huống chi, người tôi yêu trước giờ chỉ có mình ông. Nếu không phải vì muốn chiếm lấy tài sản nhà Nam Cung, sao tôi có thể lựa chọn gả cho Nam Cung Xuyên?"
Có lẽ sợ người đàn ông kia bất mãn, nên Triệu Mỹ Tuyết mới vội vàng bổ sung thêm câu sau. Giọng nói bà ta nhão nhoẹt, làm xương cốt đối phương cũng muốn nhũn ra theo.
Người đàn ông bên kia không trả lời lại Triệu Mỹ Tuyết, ngay lúc Triệu Mỹ Tuyết tưởng rằng ông ta đã cúp máy thì ông ta chợt lên tiếng.
"Tiểu Lam còn chưa biết nó là con tôi?"
"Chưa, tạm thời tôi chưa thể nói cho nó biết, tôi sợ nó nhất thời không thể tiếp nhận sự thật này."
"Được..." Người kia suy nghĩ rất lâu mới nói: "Tôi sẽ giúp bà, có điều, tài sản nhà Nam Cung, tôi cũng phải có một phần."
Trong mắt Triệu Mỹ Tuyết lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn nhão nhoẹt như cũ: "Đó là tất nhiên! Nói gì thì ông cũng là người đàn ông tôi yêu nhất. Ngay cả tôi cũng là của ông mà."
Không biết người đàn ông kia nói thêm với Triệu Mỹ Tuyết cái gì, sau đó thì cúp máy.
Cúp điện thoại xong, Triệu Mỹ Tuyết nhếch mép cười lạnh: "Đàn ông quả nhiên đều ngu xuẩn như nhau. Nam Cung Xuyên như thế, ông cũng như thế, đều bị Triệu Mỹ Tuyết tôi xoay vòng vòng."
"Ai?"
Đột nhiên, Triệu Mỹ Tuyết nghe thấy tiếng động gì đó, bà ta vội vàng quay lại nhìn thì thấy có một con chuột ngang nhiên chạy ngang qua trước mặt bà ta.
Triệu Mỹ Tuyết chau mày: "Biệt thự sao lại có chuột? Xem ra cần phải cho người tới quét dọn sạch sẽ một lần."
Một con chuột nhỏ thôi, Triệu Mỹ Tuyết cũng không thèm bận tâm, dù sao chuột cũng đâu có biết nói, nó có nghe được gì đi chăng nữa cũng vô dụng.
Có điều....
Hình như con chuột kia có ngậm cái gì trong miệng thì phải? Trông cái đó khá giống bút ghi âm.
Nghĩ như vậy, Triệu Mỹ Tuyết bỗng bật cười. Chắc là mình nhìn lầm, sao chuột có thể ngậm bút ghi âm chạy lung tung như vậy được?
Chuyện này không khoa học chút nào.
Kế đó, Triệu Mỹ Tuyết không suy nghĩ về vấn đề này nữa. Bà ta đi lên lầu hai, tiếng giày cao gót phát ra âm thanh lộp cộp, vang vọng khắp căn biệt thự.
Xuân Viên Tuyết.
Trước cổng lớn của nhà hàng đỗ đầy siêu xe, nên khi mấy người Vân Lạc Phong bước xuống taxi thì lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
"Ba, chị Lạc Phong...."
Lần đầu tiên Phó Tình tới nhà hàng đắc tiền như vậy, nên vô thức có hơi sợ, đặc biệt là trong tình trạng hiện tại, Phó Tình bị người ta nhìn chằm chằm, làm cô có cảm giác mình như động vật ở vườn bách thú.
"Lạc Phong, đây là...." Phó Nho cũng ngây người: "Nhà hàng mà con đặt là Xuân Viên Tuyết à? Thầy nhớ muốn ăn ở đây phải đặt bàn trước ít nhất một năm, con làm sao đặt bàn ở đây được?"
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Nhờ Nam Cung giúp ạ!"
Nam Cung?
Phó Nho kinh ngạc chớp mắt, từ khi nào Nam Cung có bản lĩnh lớn như vậy?
Nhưng mà....
Nhớ tới trong thẻ chỉ còn lại mấy vạn, Phó Nho đành cắn răng đi vào.
Mấy vạn chắc cũng đủ trả một bữa cơm?
Vân Lạc Phong không biết suy nghĩ trong lòng Phó Nho, cô một tay dắt Vân Sơ Thiên, một tay dắt Vân Niệm Phong, Vân Tiêu đi sát sau lưng cô, cả đoàn người tiến vào nhà hàng.
"Á...."
Đột nhiên phía sau vang lên mấy tiếng hét chói tai, Vân Sơ Thiên nghe được, cảm thấy tò mò quay đầu lại nhìn thử, đôi mắt to tròn long lanh chưa bao giờ hết vẻ ngạc nhiên.
Đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ, chạy tới thật nhanh mà thắn lại cũng cực nhanh và chuẩn. Cửa xe thể thao mở ra, một đôi nam nữ bước xuống.
Người nam mặc áo khoác da màu đen, vẻ ngoài cũng xem như đẹp trai. Cô gái đi cùng mặc váy ngắn bó sát hở ngực, phô bày hết đường cong trên người.
"Á~~~"
Vân Sơ Thiên đang kinh ngạc tò mò nhìn, sau khi thấy cô gái ăn mặc hở hang kia thì chưa kịp suy nghĩ đã vội bịt mắt Vân Niệm Phong lại.
"Không được nhìn! Niệm Phong ca ca không được nhìn!"
Mấy người bọn họ đến Hoa Hạ cũng được một khoảng thời gian ngắn, nhìn thấy không ít cô gái ăn mặc hở hang, nhưng cô gái trước mắt gần như lộ hết toàn thân, khó trách Vân Sơ Thiên lại có phản ứng như vậy.
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nhìn nhau, xem ra hai đứa nhóc này chung đụng còn tốt hơn bọn họ nghĩ.
Cứ đà này, Vân Sơ Thiên chắc chắn sẽ là con dâu mình.
"A, tôi còn tưởng là ai, thì ra là Phó Tình của trường chúng ta!"
Cô gái ăn mặc lộ liễu ôm lấy cánh tay chàng trai kia, dáng vẻ kiêu căng đi về phía Phó Tình, thái độ không coi ai ra gì, ánh mắt nhìn người ta toàn là khinh thường: "Cô đừng nói cho tôi biết, cô tới Xuân Viên Tuyết dùng bữa nha? Dựa vào tình hình hiện giờ của nhà cô, cô có đủ tiền trả không đó?"
Vân Lạc Phong vốn đang định đi tiếp, vừa nghe thấy câu này liền ngừng bước, quay lại nhìn Phó Tình: "Em quen hả?"
Phó Tình máy móc gật đầu: "Bạn cùng lớp ở trường đại học..."
Bạn học cùng lớp?
Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, xẹt qua tia sáng lạnh.
"Chị Lạc Phong, anh rể, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến cô ta..."
Phó Tình cắn môi, nói.
"Này!" Mắt thấy Phó Tình muốn đi, cô gái kia giận tím mặt, tức giận nói: "Phó Tình, cô lại dám làm lơ tôi? Cô có tin tôi sẽ nói cho cả trường biết, cô được người khác bao nuôi hay không? Nếu không phải được nhà giàu bao nuôi, sao cô có thể đến ăn ở nơi đắc tiền như Xuân Viên Tuyết chứ?"
Phó Tình nắm chặt nắm tay, mấy lần muốn nổi giận nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, nhấc chân đi vào Xuân Viên Tuyết.
"Cô...."
Cô gái kia tức giận, duỗi tay định kéo Phó Tình lại.
Nhưng cô ta còn chưa chạm tới Phó Tình thì đã bị một bàn tay khác túm lấy cổ tay.
"Cô có giỏi thì lập lại những gì cô vừa nói một lần nữa!"
Giọng nói lạnh thấu xương của Vân Lạc Phong làm cả người cô gái kia không kiềm được mà run lên, nhưng cô ta đã bình tĩnh lại rất nhanh, ngước mặt lên nhìn người vừa mới uy hiếp mình.
"Cô muốn làm gì?"
Chàng trai kia thấy bạn gái mình bị ức hiếp, liền bước tới một bước bênh vực, ai ngờ, vừa nhìn thấy gương mặt Vân Lạc Phong thì anh ta lập tức không nói được chữ nào nữa....
Cô gái trước mắt này quá đẹp, lại có một khí chất mạnh mẽ, quả thật quá mê người.
Một lúc sau, anh ta hồi thần lại, rồi mỉm cười: "Vị tiểu thư này, cô động thủ với bạn gái tôi như vậy, có biết sẽ có hậu quả gì không? Có điều.... Thấy cô xinh đẹp như vậy, nếu cô chịu ở cùng tôi một đêm, tôi sẽ không truy cứu nữa."
Anh ta vừa dứt lời thì nhiệt độ chung quanh bỗng hạ thấp mười mấy độ.
Phó Nho có chút sốt ruột, vội bước tới trước mặt Vân Lạc Phong: "Lạc Phong, con không được đồng ý, chuyện này thầy sẽ làm chủ cho con."
"A, thì ra ông là giáo viên." Chàng trai kia cười nhạo, mở miệng châm chọc: "Giáo viên thì giỏi lắm sao? Đời này tôi ghét nhất là giáo viên! Hôm nay, tôi không đánh gãy chân ông thì tôi sẽ theo họ của ông."
Dứt lời, anh ta nhấc chân lên muốn đá Phó Nho, Phó Nho sợ đến thất thần, cứ đứng ngây ra đó.
"Rắc!"
Chợt, một bàn tay to túm cổ chân chang trai kia, sau đó tăng thêm chút lực, tiếp theo là một tiếng hét nghe như quỷ khóc sói tru vang lên, làm mọi người sợ tới mức vội tránh xa ra, không ai dám tới gần.
"A.... Chân của tôi! Chân của tôi!"
Chàng trai kia đau đến mức mặt mày nhăn nhó, hai mắt đỏ ngầu.
Cô gái mới vừa mắng chửi Phó Tình cũng bị dọa cho ngây ngốc, kinh ngạc trợn trừng hai mắt, không dám tin mà nhìn chằm chằm Vân Tiêu.
So với cô gái vừa đe dọa mình, người đàn ông này càng đáng sợ hơn.
Một lời không hợp liền bẻ gãy chân người ta?
"Cha, vừa rồi hắn ta làm nhục mẹ, đừng tha cho hắn dễ dàng như vậy! Con đề nghị cắt lưỡi của hắn, xem sau này hắn còn nói chuyện dơ bẩn như vậy nữa hay không?" Vân Niệm Phong chống nạnh, hừ lạnh liếc nhìn chàng trai đang đau đớn lăn lộn dưới đất.
Ánh mắt Vân Tiêu ngập tràn sát khí, gương mặt lạnh lùng, y như Tu La.
"Đừng! Tôi sai rồi! Cầu xin các người tha cho tôi! Tôi thật sự biết lỗi rồi!" Chàng trai kia nghe Vân Niệm Phong nói vậy thì hoảng loạn không thôi, sợ Vân Tiêu thật sự nóng giận mà cắt lưỡi mình thật.
Anh ta tin người này tuyệt đối dám làm.
Vân Lạc Phong kéo Vân Tiêu lại, lắc lắc đầu với Vân Tiêu, xong thì đi về phía chàng trai kia, mỉm cười nói: "Nhớ kỹ! Anh bị như vậy đều là cô bạn gái tốt của anh ban cho! Nếu cô ta không tùy tiện kiếm chuyện với người khác, anh cũng không rơi vào kết cục này."
Cô gái ăn mặc hở hang kia run lên, sợ hãi không thôi.
Vân Lạc Phong vừa nói xong, quả nhiên cô ta nhìn thấy sắc mặt chàng trai kia trở nên vô cùng giận dữ.
"Vân Tiêu, chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, đi vào Xuân Viên Tuyết.
Phó Tình vốn rất hoạt bát, nhưng không biết có phải tại chuyện vừa mới xảy ra hay không mà trở nên rất trầm mặc.
Cả đường đi, Phó Tình không nói câu nào.
Lúc đi tới trước cửa phòng riêng, Phó Tình đột nhiên yếu ớt nói một câu: "Chị Lạc Phong, xin lỗi, em lại mang đến phiền phức cho chị..."
Năm năm trước, lúc Vân Lạc Phong vẫn còn ở đây, bởi vì tính cách nhu nhược của mình mà không ít lần Phó Tình bị người ta ăn hiếp, mỗi lần như vậy đều là Vân Lạc Phong ra mặt cho cô. Vân Lạc Phong đánh những người ăn hiếp cô một trận thật nặng, làm bọn họ không ai dám bắt nạt cô nữa.
Từ nhỏ đến lớn luôn là như vậy.
Chưa từng thay đổi.
Vân Lạc Phong dừng bước, cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía Phó Tình, nói: "Chị không thể nào bảo vệ em cả đời được, cho nên, em cần phải tự mình trưởng thành! Chỉ khi nào em đủ mạnh mẽ, thì người khác mới không thể ức hiếp em nữa."
Bất kể Thất Châu Đại Lục hay là Hoa Hạ, đều có cùng đạo lý này!
Thế giới này luôn là cá lớn nuốt cá bé, không muốn bị nuốt, vậy hãy làm bản thân lớn hơn đi!
"Nhưng mà em..." Phó Tình cắn cắn môi, mặt có phần ảm đạm.
"Thầy đã lớn tuổi, thầy không thể bảo vệ em cả đời! Chị cũng không thể ở lại đây mãi, sau này, em chỉ có thể dựa vào chính mình."
Không biết Phó Tình có nghe hiểu lời mình nói hay không, nhưng Vân Lạc Phong cũng chỉ nói đến đó rồi đi thẳng vào phòng riêng.
"Xin chào, xin hỏi mọi người đến dùng cơm hay là...." Một nhân viên phục vụ đi đến, lễ phép hỏi.
"Thầy ơi!" Vân Lạc Phong nhìn sang Phó Nho: "Lát nữa Vân Dật và bạn gái cậu ấy cũng tới, hay chúng ta chờ họ tới rồi gọi món."
"Thằng nhóc Nam Cung kia có bạn gái rồi? Ha ha..." Phó Nho cười sang sảng, gật đầu nói: "Được, vậy đợi hai người họ tới rồi ăn! Làm phiền rồi, chúng tôi sẽ gọi món sau!"
Nhân viên phục vụ mỉm cười rồi đi ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Phó Tình lấy điện thoại ra, xem xong thì vẻ mặt thoáng có chút xấu hổ: "Chị Lạc Phong, là bạn trong lớp em gọi..."
"Nghe đi..."
Vân Lạc Phong bình thản nói.
Từ sau khi gặp cô gái vừa nãy, Vân Lạc Phong rất lo lắng chuyện ở trường của Phó Tình, cô muốn xem thử bạn học Phó Tình gọi điện thoại đúng lúc này là vì chuyện gì?
Phó Tình nhận điện thoại, còn mở loa ngoài, nên tất cả mọi người đều nghe thấy giọng nói trong điện thoại.
"Phó Tình, vừa rồi Tiểu Vũ nói với mình, cậu cũng đến Xuân Viên Tuyết? "
Giọng nói này rất dịu dàng, nhưng lại mang cho người ta cảm giác giả tạo, khiến Vân Lạc Phong không khỏi cau mày.
"Đúng là mình có gặp Tiểu Vũ ở Xuân Viên Tuyết.." Phó Tình cắn môi: "Vậy thì sao? Cậu tìm mình có chuyện gì?"
"Chuyện là thế này, hôm nay lớp mình liên hoan, cũng ở Xuân Viên Tuyết. Vừa rồi Tiểu Vũ đến cũng là vì chuyện này. Nhưng Tiểu Vũ đột nhiên có việc đi rồi, không biết cậu có để ý qua tham gia với bọn mình không?"
Cô gái trong điện thoại tốt bụng đề nghị.
Phó Tình cười khẩy, bọn họ lại muốn nhân cơ hội chế nhạo mình nữa đây mà.
Trong trường ai cũng biết ba bị nhà trường đuổi việc, gia cảnh sa sút, trong nhà làm gì có nhiều tiền đến Xuân Viên Tuyết ăn cơm.
Quan trọng nhất là, cả lớp liên hoan, nhưng bây giờ mình mới được biết...
"Phó Tình, cậu đừng trách chúng mình không thông báo với cậu..." Cô gái trong điện thoại hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này: "Bữa tiệc liên hoan này là cả lớp hùn tiền, trước đó mọi người sợ cậu không đủ tiền nên mới không báo với cậu. Nếu cậu cũng đang ở Xuân Viên Tuyết, vậy chúng ta cùng ngồi chung đi, cậu ở phòng nào vậy?"
Phó Tình mấp môi, đang định cự tuyệt, thì bên tai vang lên giọng nói bình thản nhẹ nhàng của Vân Lạc Phong.
"Bảo bọn họ tới đây đi!"
Xem ra đây đúng là cơ hội tốt giúp Phó Tình loại bỏ hết mấy phiền phức ngầm kia, tránh việc sau này đám người đó cứ gây sự với Phó Tình.
"Dạ!" Phó Tình gật đầu, xong mới trả lời điện thoại: "Mình ở Xuân Các, các cậu tới đi!"
Trong một phòng riêng khác ở Xuân Viên Tuyết, một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn ngắt điện thoại, giơ tay ra dấu OK với những người khác trong phòng.
"Không thành vấn đề! Cô ta đồng ý rồi! À phải, cô ta ở Xuân Các đó."
"Xuân Các?"
Một thanh niên có diện mạo khôn khéo khiếp sợ hỏi lại.
"Lâm Kỳ, sao thế?"
Những người khác cùng nhìn về phía Lâm Kỳ.
Thực tế, Xuân Viên Tuyết này đâu phải là nơi người bình thường có thể đặt chân tới. Chỉ riêng việc đặt bàn thôi cũng phải đặt trước cả năm trời.
Lần này, bọn họ nhờ vào Lâm Kỳ mới tới được Xuân Viên Tuyết.
Đương nhiên, tiệc liên hoan hôm nay cũng là Lâm Kỳ chi trả, nói hùn tiền chẳng qua là cái cớ với Phó Tình mà thôi.
Lâm Kỳ chậm rãi hồi phục tinh thần, vẻ mặt phức tạp: "Những phòng riêng có số ở Xuân Viên Tuyết đều là phòng bình thường. Trong Xuân Viên Tuyết có bốn phòng, dù có tiền cũng chưa chắc đặt được. Bốn phòng ấy lấy tên Xuân, Hạ, Thu, Đông làm chủ. Người có thể đặt bốn phòng này đều là người có quyền thế, địa vị cao."
"Cái gì?"
Tất cả những người khác cùng khiếp sợ.
Cô gái vừa gọi điện thoại cho Phó Tình tên là Bàng Tử Duyệt, vẻ mặt cô ta là đặc sắc nhất. Bàng Tử Duyệt không dám tin, hỏi lại: "Chẳng lẽ, chuyện Phó Tình được người khác bao nuôi là thật?"
"Phó Tình được bao nuôi? Chuyện hồi nào thế?"
"Cái này...." Vẻ mặt Bàng Tử Duyệt rối rắm, có hơi khó mở miệng: "Là lúc nãy Tiểu Vũ gọi điện tới nói, cậu ấy nói chính miệng Phó Tình thừa nhận được người giàu có bao nuôi, phòng ở Xuân Viên Tuyết cũng là người giàu có kia đặt cho Phó Tình."
Mọi người nghe xong thì quay sang hai mặt nhìn nhau, đều thấy được vẻ coi thường trong mắt người đối diện.
"Số Phó Tình không tệ ha, xem ra người bao nuôi cô ta không chỉ giàu có, mà còn rất có quyền thế."
"Các cậu đừng nói vậy..." Bàng Tử Duyệt cắn môi: "Không phải cô gái nào cũng muốn bám vào người giàu, mình chỉ hy vọng lấy được người mình yêu, người như Phó Tình chỉ là số ít thôi.... Nếu bắt mình ở cạnh người mình không yêu, thì mình thà chết còn hơn."
Những bạn nam coi thường hành vi này của Phó Tình, nghe Bàng Tử Duyệt nói như vậy xong thì đều nhìn Bàng Tử Duyệt bằng ánh mắt tán thưởng.
Không ngờ bề ngoài trông Phó Tình ngây thơ hoạt bát, vậy mà bên trong lại làm ra chuyện như vậy! Đúng là biết người biết mặt không thể biết lòng! Khó trách ba cô ta lại làm ra chuyện cưỡng hiếp nữ sinh...
"Chúng ta đến chỗ Phó Tình xem thử đi!"
Lâm Kỳ im lặng cả buổi đột nhiên lên tiếng.
Những người khác cũng sôi nổi đứng dậy, bọn họ nhờ nhân viên phục vụ dẫn đường đi đến Xuân Các.
Lúc này, trong phòng Xuân Các, Phó Tình có hơi thấp thỏm bất an, mấy người đó đâu có tốt bụng đến mức rũ mình tham gia liên hoan, nhất định là muốn tới giễu cợt.
Vì thế, giờ phút này, Phó Tình đang hối hận vì đã đồng ý với Bàng Tử Duyệt....
Không bao lâu sau, ngoài cửa phòng vang lên âm thanh ồn ào, lúc Phó Tình ngẩng đầu lên cũng là lúc một đám người mở cửa đi vào.
"Phó Tình, không ngờ cậu thật sự ở chỗ này."
Bàng Tử Duyệt khẽ mỉm cười, chậm rãi đi đến gần Phó Tình.
Vốn dĩ, Bàng Tử Duyệt muốn xem người đàn ông bao nuôi Phó Tình có trong phòng không.
Nhưng nhìn khắp phòng, ngoại trừ Phó Nho hơi lớn tuổi một chút, thì chỉ còn lại một đôi nam nữ và hai đứa bé.
Bàng Tử Duyệt biết Phó Nho, nên nhất thời có hơi thất vọng....
"Cha, mẹ!"
Vân Sơ Thiên mím môi, rút hết thân thể be bé vào lòng Vân Lạc Phong: "Tại sao lại cho những người này vào vậy ạ? Trên người bọn họ có mùi rất hôi, còn hôi hơn cả ăn mày nữa, thật rất đáng ghét!"
"Mày...."
Đã khi nào Lâm Kỳ bị người ta làm nhục như vậy đâu? Anh ta vừa định nổi giận thì Vân Tiêu chợt ngẩng đầu lên, quét ánh mắt lãnh khốc về phía anh ta.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến sống lưng Lâm Kỳ đổ đầy mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch, cánh môi run run.
Anh ta chưa từng gặp qua người nào có ánh mắt đáng sợ như vậy....
Vừa rồi Vân Tiêu luôn cúi thấp đầu, nên không ai thấy rõ gương mặt Vân Tiêu, bây giờ Vân Tiêu vừa ngẩng đầu lên, mọi người liền thấy một gương mặt đẹp trai đến nỗi ai nhìn thấy cũng phải hét lên.
Bàng Tử Duyệt ngây ngốc tại chỗ, cô ta chưa gặp qua anh chàng nào đẹp trai tới vậy, không biết còn đẹp hơn mấy nam thần trên TV biết bao nhiêu lần.
"Bàng Tử Duyệt!" Phó Tình phát hiện ra biểu cảm của Bàng Tử Duyệt, liền tức giận quát khẽ: "Đó là anh rể mình! Sao cậu nhìn chằm chằm anh rể mình như vậy?"
Bàng Tử Duyệt có chút xấu hổ, vội thu tầm mắt lại: "Vừa rồi mình chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi, tại sao thời buổi này lại có người con trai để tóc dài như vậy? Vì thế mình mới nhìn nhiều hơn một chút, nếu mình có làm phiền đến mọi người thì cho mình xin lỗi."
Nhưng không thể không nói, anh chàng này để tóc dài như vậy đúng là rất đẹp! Vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng, làm tim cô ta cứ muốn nhảy ra ngoài....
"Phó Tình, lời này của cậu thật là quá đáng! Tính cách Tử Duyệt thế nào, chẳng lẽ cậu còn không biết? Làm sao cậu ấy có thể nhìn ngó chồng của người khác?"
"Đúng vậy! Cậu cho rằng ai cũng như cậu sao? Hoàn toàn không biết xấu hổ là gì! Cậu nên học hỏi Tử Duyệt nhiều một chút, xem làm sao mới là một cô gái tốt."
Phó Tình tức đến mặt mày đỏ bừng, ấm ức đến suýt khóc, nhưng Phó Tình cố gắng dằn nén, chỉ trừng mắt nhìn bọn họ.
Rầm!
Vân Lạc Phong đập mạnh một cái xuống bàn, cái bàn vốn rất rắn chắc bỗng nứt ra làm đôi y như đậu hủ.
Tất cả mọi người lập tức im bặt.
Bàng Tử Duyệt kinh ngạc trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể thốt nên lời.
"Muốn ở lại thì ngoan ngoãn im lặng cho tôi! Không muốn ở lại thì cút!" Giọng Vân Lạc Phong lạnh như băng, còn chứa chút sát khí. Nháy mắt, cả căn phòng liền yên tĩnh....