Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Ba năm sau
Ba năm sau...
Cổ xưa tinh xảo nhà gỗ nhỏ toạ lạc ở ngọn núi chỗ sâu trong, cây cối vòng tuổi lấy đột hiện ra tới. Bên cạnh dưới một gốc cây đại thụ, một hài tử ngồi ngủ mê say, gương mặt trắng nõn tinh xảo, lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân; làm người ta không nỡ đánh thức. Từ đằng sau có một cánh tay xuất hiện chụp lấy bả vai hài tử, giọng nói non nớt vang lên:
“Tiểu Ngũ, muội ngủ?” Bạch Thường 6 tuổi
“Tam ca? Huynh làm muội giật mình!” Bạch Dạ 5 tuổi. Không sai, hài tử đó là Bạch Dạ. Trong suốt một năm sau sự kiện lần đó, mọi người đều có những thay đổi, nhưng nhiều nhất vẫn là Tứ ca Bạch Chân. Sợ nàng lại xảy ra chuyện nên lúc nào cũng lật đật đi theo sau.
“Vừa luyện kiếm pháp xong nên muội hơi mệt.” Bạch Dạ thở dài nói. “Mà không phải mẫu thân nói huynh chơi cùng với Tiểu Lục sao?”
“Ách” Bạch Thường chột dạ, cười gượng “Tha cho huynh đi, chơi cùng tiểu ma đầu đó thà rằng huynh chơi với muội”.
Bạch Dạ bật cười. Nàng nhớ tới lần đầu xuyên không tới đây, mọi thứ đều lạ lẫm đối với nàng. Trải qua mấy năm ở chung, nàng mới cảm nhận được sự ấm áp từ người thân. Phụ thân nhìn thì có vẻ nghiêm khắc nhưng trước mặt nàng lại đương cái ba ba ngốc giống nhau, mà mấy cái ca ca cũng đem nàng coi như trân bảo. Thẩm Khanh thúc thúc thì vẫn như vậy nhưng điều kì lạ là từ sau chuyện đó xảy ra, thúc ấy tới đây thường xuyên hơn, mà mỗi lần tới là nói chuyện cùng phụ thân rất lâu. Chẳng lẽ nó có liên quan đến cuộc đối thoại lần đó nàng nghe được?
Nàng càng nghĩ càng trầm tư. “Tiểu Ngũ, muội đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói Tam ca cắt ngang suy nghĩ của nàng. Bạch Dạ lắc đầu, cười có lệ “không có gì, chúng ta tới chỗ mẫu thân đi”.
Phủ Bạch gia, tại sảnh lớn, không khí voi cùng náo nhiệt...
“...thế là con đã đánh cho huynh ấy một trận” Bạch Thiển 3 tuổi.
“Haha” Vân Nhược Hi xoa đầu nữ nhi nhẹ nhàng khiển trách “Nhưng con không nên trêu đùa Tam ca con như vậy, nhỡ đâu sau này Tam ca con không chơi với con nữa thì làm sao?” Bạch Thiển tự đắc “Vậy thì con sẽ méc với phụ thân, cho huynh ấy đi luyện kiếm giống Nhị ca”.
“Nha đầu này, không bỏ được thói kiêu căng đi sao?” Bạch Thường từ đẳng sau túm lấy cổ áo của Bạch Thiển, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ha, muội thế nào không cần huynh phải lo” Bạch Thiển ghét bỏ quay mặt sang trái, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Bạch Dạ. Nàng (Bạch Thiển) liền rơm rớm nước mắt nhào qua phía nàng “Ngũ tỷ” ôm chặt không buông, bắt đầu kể tội “Ngũ tỷ, Tam ca bắt nạt muội, tỷ phải làm chủ cho muội đó”.
“Muội!” Bạch Thường tay run run chỉ về phía họ “Muội còn dám bịa đặt nữa hả” xong vội vàng giải thích với nàng “Tiểu Ngũ à, đừng nghe nha đầu này nói, huynh...huynh mới là người bị hại a!”
Bạch Thiển quay ra lè lưỡi với hắn rồi nhìn nàng ai oán “Ngũ tỷ, dạo này muội chẳng thấy tỷ đâu cả, muốn chơi với tỷ cũng khó a.” Nàng dịu dàng xoa đầu.
Vân Nhược Hi ở bên cạnh nhìn những hài tử của mình hoà thuận, nàng vô cùng hạnh phúc, đặc biệt là Tiểu Ngũ, mặc dù mới có 5 tuổi nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác giống như một người trưởng thành. Nhưng nhớ đến lời của Thẩm Khanh nói, nàng cũng không nghĩ nhiều. Tới đây, Nhược Hi lại lộ ra một tia đau xót, bởi nàng biết rằng thời gian ở cạnh bọn trẻ không còn nhiều.
_______ngoài lề_______
Tác giả: Tại sao Vân Nhược Hi lại nghĩ như vậy? Có bí mật gì mà nàng muốn cất giấu? Hãy chờ đón xem sau những chương tiếp theo nhé! ^_^
Cổ xưa tinh xảo nhà gỗ nhỏ toạ lạc ở ngọn núi chỗ sâu trong, cây cối vòng tuổi lấy đột hiện ra tới. Bên cạnh dưới một gốc cây đại thụ, một hài tử ngồi ngủ mê say, gương mặt trắng nõn tinh xảo, lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân; làm người ta không nỡ đánh thức. Từ đằng sau có một cánh tay xuất hiện chụp lấy bả vai hài tử, giọng nói non nớt vang lên:
“Tiểu Ngũ, muội ngủ?” Bạch Thường 6 tuổi
“Tam ca? Huynh làm muội giật mình!” Bạch Dạ 5 tuổi. Không sai, hài tử đó là Bạch Dạ. Trong suốt một năm sau sự kiện lần đó, mọi người đều có những thay đổi, nhưng nhiều nhất vẫn là Tứ ca Bạch Chân. Sợ nàng lại xảy ra chuyện nên lúc nào cũng lật đật đi theo sau.
“Vừa luyện kiếm pháp xong nên muội hơi mệt.” Bạch Dạ thở dài nói. “Mà không phải mẫu thân nói huynh chơi cùng với Tiểu Lục sao?”
“Ách” Bạch Thường chột dạ, cười gượng “Tha cho huynh đi, chơi cùng tiểu ma đầu đó thà rằng huynh chơi với muội”.
Bạch Dạ bật cười. Nàng nhớ tới lần đầu xuyên không tới đây, mọi thứ đều lạ lẫm đối với nàng. Trải qua mấy năm ở chung, nàng mới cảm nhận được sự ấm áp từ người thân. Phụ thân nhìn thì có vẻ nghiêm khắc nhưng trước mặt nàng lại đương cái ba ba ngốc giống nhau, mà mấy cái ca ca cũng đem nàng coi như trân bảo. Thẩm Khanh thúc thúc thì vẫn như vậy nhưng điều kì lạ là từ sau chuyện đó xảy ra, thúc ấy tới đây thường xuyên hơn, mà mỗi lần tới là nói chuyện cùng phụ thân rất lâu. Chẳng lẽ nó có liên quan đến cuộc đối thoại lần đó nàng nghe được?
Nàng càng nghĩ càng trầm tư. “Tiểu Ngũ, muội đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói Tam ca cắt ngang suy nghĩ của nàng. Bạch Dạ lắc đầu, cười có lệ “không có gì, chúng ta tới chỗ mẫu thân đi”.
Phủ Bạch gia, tại sảnh lớn, không khí voi cùng náo nhiệt...
“...thế là con đã đánh cho huynh ấy một trận” Bạch Thiển 3 tuổi.
“Haha” Vân Nhược Hi xoa đầu nữ nhi nhẹ nhàng khiển trách “Nhưng con không nên trêu đùa Tam ca con như vậy, nhỡ đâu sau này Tam ca con không chơi với con nữa thì làm sao?” Bạch Thiển tự đắc “Vậy thì con sẽ méc với phụ thân, cho huynh ấy đi luyện kiếm giống Nhị ca”.
“Nha đầu này, không bỏ được thói kiêu căng đi sao?” Bạch Thường từ đẳng sau túm lấy cổ áo của Bạch Thiển, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ha, muội thế nào không cần huynh phải lo” Bạch Thiển ghét bỏ quay mặt sang trái, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Bạch Dạ. Nàng (Bạch Thiển) liền rơm rớm nước mắt nhào qua phía nàng “Ngũ tỷ” ôm chặt không buông, bắt đầu kể tội “Ngũ tỷ, Tam ca bắt nạt muội, tỷ phải làm chủ cho muội đó”.
“Muội!” Bạch Thường tay run run chỉ về phía họ “Muội còn dám bịa đặt nữa hả” xong vội vàng giải thích với nàng “Tiểu Ngũ à, đừng nghe nha đầu này nói, huynh...huynh mới là người bị hại a!”
Bạch Thiển quay ra lè lưỡi với hắn rồi nhìn nàng ai oán “Ngũ tỷ, dạo này muội chẳng thấy tỷ đâu cả, muốn chơi với tỷ cũng khó a.” Nàng dịu dàng xoa đầu.
Vân Nhược Hi ở bên cạnh nhìn những hài tử của mình hoà thuận, nàng vô cùng hạnh phúc, đặc biệt là Tiểu Ngũ, mặc dù mới có 5 tuổi nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác giống như một người trưởng thành. Nhưng nhớ đến lời của Thẩm Khanh nói, nàng cũng không nghĩ nhiều. Tới đây, Nhược Hi lại lộ ra một tia đau xót, bởi nàng biết rằng thời gian ở cạnh bọn trẻ không còn nhiều.
_______ngoài lề_______
Tác giả: Tại sao Vân Nhược Hi lại nghĩ như vậy? Có bí mật gì mà nàng muốn cất giấu? Hãy chờ đón xem sau những chương tiếp theo nhé! ^_^