Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Hứa (3)
Bạch Dạ đoán không sai, người đến chính là phụ thân nàng. Bạch Chấn run rẩy nhìn nữ nhi bảo bối của mình đang từ từ hôn mê, tim hắn như co thắt lại. Hắn cả đời đều sẽ không quên trước mắt cảnh tượng, nữ nhi của hắn nằm trên mặt đất, bạch y cũng thấm đượm đều là máu tươi.
Hắn ôm lấy nàng, gọi tên nàng, nhưng hắn không thể nghe thấy tiếng của nữ nhi gọi.
Từ đẳng xa vọng lại có tiếng gọi “Phụ thân!” Là Bạch Trạch, lại gần mới phát hiện, Ngũ muội bị đâm một mảng lớn vết thương.
“Phụ thân, để nhi tử cầm máu cho Tiểu Ngũ” Bạch Trạch cố gắng giữ bình tĩnh dùng miếng vải quấn ngang bụng của nàng.
“Phụ thân, ngài mau đưa muội ấy trở về đi, chắc chắn sẽ có cách chữa trị cho Tiểu Ngũ”
Bạch Chấn không hề chần chừ liền dùng khinh công đưa nàng đi. Bạch Trạch nhìn sang một bên, là Tiểu Tứ, đệ ấy chắc cũng đã vô cùng hoảng sợ rồi. Bạch Trạch nhẹ nhàng lau nước mắt cho Chân Chân rồi cõng về nhà.
Trên đường về, Tiểu Tứ vẫn không ngừng khóc lớn “Là tại đệ, tất cả là tại đệ, nếu không vì đệ thì Tiểu Ngũ sẽ không bị thương”. Bạch Trạch chỉ có thể an ủi, thật sự điều này là quá đả kích với đệ ấy rồi.
Phủ Bạch gia, sau khi nghe tin Bạch Dạ bị sát thủ chém bị thương, Vân Nhược Hi sốc nặng và suýt ngất xỉu. Đến khi Bạch Chấn đưa Tiểu Ngũ về thì vẫn không ngừng khóc, nhìn thấy nữ nhi người đầy máu, Nhược Hi không khỏi tự trách bản thân.
Bạch Chấn muốn hỏi rõ ngọn ngành từ phía của Tiểu Tứ, nghe xong, hắn chỉ biết ôm chầm lấy nhi tử an ủi. Quỷ Y bước ra khỏi phòng, Bạch Chấn lo lắng hỏi “Nữ nhi của ta thế nào rồi?”
“Con bé không sao, vết thương không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày nữa là được, con bé đã tỉnh lại, có thể vào thăm được rồi”
“Đa tạ ngài ra tay tương trợ” Bạch Chấn chân thành nói. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Dạ từ từ mở mắt, nhìn lên trần. Không phải là nàng đang ở trong rừng sao?
“Tiểu Ngũ, muội tỉnh rồi” Bạch Mặc ở bên cạnh gọi lớn.
Nhược Hi đau lòng hỏi nàng “Tiểu Dạ, con không sao chứ? Con làm mẫu thân lo lắng chết mất.”
“Mẫu thân, nữ nhi không sao” Nàng cười nhạt
Nàng nhìn xung quanh, mọi người đều lo lắng cho nàng, phụ thân, mẫu thân, Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Thẩm thúc thúc. Nàng cảm thấy nàng là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhưng nhìn một hồi lại không nhìn thấy bóng dáng Tứ ca đâu. Bạch Dạ trầm mặc, huynh ấy tự trách sao!
Hôm sau...
Bạch Dạ ra khỏi phòng, tuy rằng vẫn còn khá suy yếu nhưng nàng vẫn muốn ra ngoài hít thở không khí. “Muội sao lại ra đây, không phải làm muội nghỉ ngơi sao?” Bạch Mặc lo lắng
“Muội muốn đi lại một chút. Mà, huynh có biết Tứ ca đâu không?”
“Đệ ấy có lẽ vẫn ở trong phòng, từ hôm qua đệ ấy đã không ăn gì rồi” Bạch Mặc thở dài nói
Nàng trầm ngâm một lúc.
“Kẽo kẹt” tiếng mở cửa.
“Tứ ca?” Nàng lên tiếng gọi. Huynh ấy hốc hác đi nhiều quá, mắt cũng sưng đỏ hết rồi.
“Tiểu Ngũ, muội đi ra đi, huynh không có tư cách gặp muội” Bạch Chân lẩn tránh, không dám nhìn thẳng về phía nàng. Nàng cũng chỉ biết thở dài, lại gần huynh ấy, nhẹ nhàng đặt tay lên má y nói “Huynh không có lỗi gì hết, cũng không cần phải tự trách như vậy”. Hắn quay người, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm nàng, vừa khóc vừa mếu máo “Tại sao lại không chứ? Người rủ muội lén trốn ra ngoài là huynh, người khiến cho muội bị thương cũng là huynh, muội có biết là muội quan trọng với huynh đến nhường nào không? Tại sao lại phải chắn cho huynh chứ?” Hắn khóc rồi ôm chầm lấy nàng. Có lẽ trên đời này điều làm hắn sợ hãi nhất chính là phải mất đi người mà hắn yêu quý. Hắn chẳng biết làm gì, chỉ biết ôm lấy nàng mà khóc lớn.
Dù sao vẫn là một đứa trẻ, nàng cũng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, an ủi “Đó là muội tự nguyện mà, huynh cũng là người rất quan trọng đối với muội, nếu như người bị thương là huynh thì muội cũng sẽ rất thương tâm, chẳng lẽ huynh muốn nhìn thấy muội thương tâm sao?” Nghe vậy Bạch Chân vội vàng phủ nhận “Đương nhiên là không, nhưng cho dù là thế thì thà lúc đó huynh là người bị thương. Sau này huynh sẽ là người bảo vệ muội!”. Thật đáng yêu! Nàng mỉm cười “Vậy thì sau này thì đổi lại huynh sẽ tới và cứu muội, được chứ?”
“Cùng hứa đi! Móc ngoéo tay nhé!” Bạch Dạ hưng phấn
“Được, huynh hứa!”
______ngoài lề______
Giới thiệu một số nhân vật (1)
Bạch Chấn: gia chủ Bạch gia, là người nghiêm khắc nhưng sẽ trở nên hiền từ khi đối mặt với phu nhân và 2 nữ nhi của mình. Là người không dễ bộc lộ cảm xúc nên nhiều khi rất dễ khiến nhi tử sợ hãi. Rất gương mẫu và là đối tượng sùng bái của Bạch Mặc và Bạch Thiển.
- Đặc điểm: tóc bạch kim, gương mặt tuấn tú, chính xác là một mỹ nam, thường xuyên khoác trên mình bạch y
- Sở trường: cao thủ khinh công, đấu kiếm
- Tính cách: trong nóng ngoài lạnh, yêu vợ con
- Chiều cao: 1m7
- Cân nặng: 63kg
Hắn ôm lấy nàng, gọi tên nàng, nhưng hắn không thể nghe thấy tiếng của nữ nhi gọi.
Từ đẳng xa vọng lại có tiếng gọi “Phụ thân!” Là Bạch Trạch, lại gần mới phát hiện, Ngũ muội bị đâm một mảng lớn vết thương.
“Phụ thân, để nhi tử cầm máu cho Tiểu Ngũ” Bạch Trạch cố gắng giữ bình tĩnh dùng miếng vải quấn ngang bụng của nàng.
“Phụ thân, ngài mau đưa muội ấy trở về đi, chắc chắn sẽ có cách chữa trị cho Tiểu Ngũ”
Bạch Chấn không hề chần chừ liền dùng khinh công đưa nàng đi. Bạch Trạch nhìn sang một bên, là Tiểu Tứ, đệ ấy chắc cũng đã vô cùng hoảng sợ rồi. Bạch Trạch nhẹ nhàng lau nước mắt cho Chân Chân rồi cõng về nhà.
Trên đường về, Tiểu Tứ vẫn không ngừng khóc lớn “Là tại đệ, tất cả là tại đệ, nếu không vì đệ thì Tiểu Ngũ sẽ không bị thương”. Bạch Trạch chỉ có thể an ủi, thật sự điều này là quá đả kích với đệ ấy rồi.
Phủ Bạch gia, sau khi nghe tin Bạch Dạ bị sát thủ chém bị thương, Vân Nhược Hi sốc nặng và suýt ngất xỉu. Đến khi Bạch Chấn đưa Tiểu Ngũ về thì vẫn không ngừng khóc, nhìn thấy nữ nhi người đầy máu, Nhược Hi không khỏi tự trách bản thân.
Bạch Chấn muốn hỏi rõ ngọn ngành từ phía của Tiểu Tứ, nghe xong, hắn chỉ biết ôm chầm lấy nhi tử an ủi. Quỷ Y bước ra khỏi phòng, Bạch Chấn lo lắng hỏi “Nữ nhi của ta thế nào rồi?”
“Con bé không sao, vết thương không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày nữa là được, con bé đã tỉnh lại, có thể vào thăm được rồi”
“Đa tạ ngài ra tay tương trợ” Bạch Chấn chân thành nói. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Dạ từ từ mở mắt, nhìn lên trần. Không phải là nàng đang ở trong rừng sao?
“Tiểu Ngũ, muội tỉnh rồi” Bạch Mặc ở bên cạnh gọi lớn.
Nhược Hi đau lòng hỏi nàng “Tiểu Dạ, con không sao chứ? Con làm mẫu thân lo lắng chết mất.”
“Mẫu thân, nữ nhi không sao” Nàng cười nhạt
Nàng nhìn xung quanh, mọi người đều lo lắng cho nàng, phụ thân, mẫu thân, Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Thẩm thúc thúc. Nàng cảm thấy nàng là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhưng nhìn một hồi lại không nhìn thấy bóng dáng Tứ ca đâu. Bạch Dạ trầm mặc, huynh ấy tự trách sao!
Hôm sau...
Bạch Dạ ra khỏi phòng, tuy rằng vẫn còn khá suy yếu nhưng nàng vẫn muốn ra ngoài hít thở không khí. “Muội sao lại ra đây, không phải làm muội nghỉ ngơi sao?” Bạch Mặc lo lắng
“Muội muốn đi lại một chút. Mà, huynh có biết Tứ ca đâu không?”
“Đệ ấy có lẽ vẫn ở trong phòng, từ hôm qua đệ ấy đã không ăn gì rồi” Bạch Mặc thở dài nói
Nàng trầm ngâm một lúc.
“Kẽo kẹt” tiếng mở cửa.
“Tứ ca?” Nàng lên tiếng gọi. Huynh ấy hốc hác đi nhiều quá, mắt cũng sưng đỏ hết rồi.
“Tiểu Ngũ, muội đi ra đi, huynh không có tư cách gặp muội” Bạch Chân lẩn tránh, không dám nhìn thẳng về phía nàng. Nàng cũng chỉ biết thở dài, lại gần huynh ấy, nhẹ nhàng đặt tay lên má y nói “Huynh không có lỗi gì hết, cũng không cần phải tự trách như vậy”. Hắn quay người, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm nàng, vừa khóc vừa mếu máo “Tại sao lại không chứ? Người rủ muội lén trốn ra ngoài là huynh, người khiến cho muội bị thương cũng là huynh, muội có biết là muội quan trọng với huynh đến nhường nào không? Tại sao lại phải chắn cho huynh chứ?” Hắn khóc rồi ôm chầm lấy nàng. Có lẽ trên đời này điều làm hắn sợ hãi nhất chính là phải mất đi người mà hắn yêu quý. Hắn chẳng biết làm gì, chỉ biết ôm lấy nàng mà khóc lớn.
Dù sao vẫn là một đứa trẻ, nàng cũng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, an ủi “Đó là muội tự nguyện mà, huynh cũng là người rất quan trọng đối với muội, nếu như người bị thương là huynh thì muội cũng sẽ rất thương tâm, chẳng lẽ huynh muốn nhìn thấy muội thương tâm sao?” Nghe vậy Bạch Chân vội vàng phủ nhận “Đương nhiên là không, nhưng cho dù là thế thì thà lúc đó huynh là người bị thương. Sau này huynh sẽ là người bảo vệ muội!”. Thật đáng yêu! Nàng mỉm cười “Vậy thì sau này thì đổi lại huynh sẽ tới và cứu muội, được chứ?”
“Cùng hứa đi! Móc ngoéo tay nhé!” Bạch Dạ hưng phấn
“Được, huynh hứa!”
______ngoài lề______
Giới thiệu một số nhân vật (1)
Bạch Chấn: gia chủ Bạch gia, là người nghiêm khắc nhưng sẽ trở nên hiền từ khi đối mặt với phu nhân và 2 nữ nhi của mình. Là người không dễ bộc lộ cảm xúc nên nhiều khi rất dễ khiến nhi tử sợ hãi. Rất gương mẫu và là đối tượng sùng bái của Bạch Mặc và Bạch Thiển.
- Đặc điểm: tóc bạch kim, gương mặt tuấn tú, chính xác là một mỹ nam, thường xuyên khoác trên mình bạch y
- Sở trường: cao thủ khinh công, đấu kiếm
- Tính cách: trong nóng ngoài lạnh, yêu vợ con
- Chiều cao: 1m7
- Cân nặng: 63kg