Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Hứa (2)
Sương trắng che mờ cả lối đi, 2 đứa trẻ chỉ còn cách theo cảm nhận mà tìm lối ra. Xung quanh tiếng lá xào xạc va vào nhau, không khí âm u quỷ dị, Bạch Dạ lo lắng giật giật áo của Chân Chân “Muội cảm thấy bất an quá, hay là chúng ta quay về?”, “muội không cần lo, có Tứ ca ở, sẽ không có gì xảy ra đâu”.
“Xào xạc, xào xạc”
“Vút”
“Tứ ca, muội nghe thấy tiếng gì đó, giống như có người vừa đi qua vậy” Bạch Dạ nhìn xung quanh nói
“Chắc muội tưởng tượng ra thôi” Bạch Chân trấn an
Không, trực giác của nàng nói không phải là tưởng tượng. Ở kiếp trước nàng được Nam quản gia dạy võ nghệ, cũng tiếp xúc với nhiều sát thủ được phái đến giết nàng nên nàng sẽ không nghe lầm. Thực sự có người! Nếu như không phải trực giác của nàng tốt thì chắc nàng cũng không thể phát hiện ra điều đó. Linh hoạt như vậy, chắc chắn là sát thủ.
Tứ ca còn rất nhỏ, vẫn không nên nói cho huynh ấy biết thì vẫn hơn. Nhưng mà ở một nơi như thế này sao lại có sát thủ được? Bạch Dạ rơi vào trầm tư.
“Muội làm sao vậy? Không khoẻ sao?” Thấy vậy Bạch Chân lo lắng hỏi.
Nàng lắc đầu “Không có gì”
“Muội mệt không, chúng ta nghỉ chút rồi đi tiếp”
Bụng nàng bắt đầu kêu lên, Bạch Chân liền đi tìm thức ăn cho nàng.
Một lúc sau, vẫn không thấy Tứ ca trở lại, Bạch Dạ phát hiện ra điều gì đó không ổn, liền chạy đi tìm Tứ ca. Nàng dùng hết sức gọi, nhưng khác ngoài ý muốn chính là ở cách đó không xa có người, nhìn dáng vẻ có lẽ là sát thủ.
Bạch Dạ ngừng ở tại chỗ đánh giá một bên khác ba người, võ công không thấp, hơn nữa không lộ rõ mặt. Nhưng không ngờ ở một bên khác ngồi dưới đất, chính là Tứ ca của nàng, huynh ấy đang rất sợ hãi.
“Ngươi nhìn xem, đôi [đồng tử huyết] này không phải ai cũng có được. Có khi nào đứa bé này là cái nghiệt chủng của Bạch gia không?” Một tên sát thủ nhìn chằm chằm Bạch Chân nói
Một tên sát thủ khác cũng từ từ quan sát: “Có lẽ”
“Vậy có nên giết nó không? Dù sao nó cũng là một đứa trẻ”
“Ngươi không nghe rõ chủ tử nói gì sao, chỉ cần là nghiệt chủng của Bạch gia, giết”
Bạch Dạ thấy tình hình nguy nan, nhặt lấy cục đá liền ném về phía khác. Tiếng động khiến cho 3 tên sát thủ chú ý.
“Ai?”
Trong lúc dời đi sự chú ý của chúng, Bạch Dạ lẻn tới định đưa Tứ ca đi, nhưng vừa quay lưng đi thì đụng trúng một tên sát thủ.
“Ồ, xem ai đây, hoá ra ngươi vẫn còn người khác à? Ta vốn dĩ không thích giết hài tử nhưng ai bảo các ngươi là nghiệt chủng của Bạch gia.” Hắn cười một cách âm hiểm.
2 đứa trẻ sợ hãi bỏ chạy. Nhưng chúng chỉ mới là 2 tuổi hài tử, làm sao có thể chạy nhanh bằng một tên sát thủ. Rất nhanh tên sát thủ đã đuổi kịp họ. Nàng kéo Tứ ca vào một gốc cây, bịt chặt miệng của huynh ấy để không phát ra tiếng.
Tên sát thủ vì không tìm thấy dấu vết của 2 huynh muội nên đã rời đi. Khi cảm thấy hắn không còn ở đó, 2 người mới thở phào nhẹ nhõm. Tứ ca vì quá sợ hãi mà khóc nấc lên. “Không sao rồi Tứ ca” Bạch Dạ an ủi
Vừa mới yên ắng không lâu thì một tên sát thủ khác đã tìm thấy 2 người họ. “Các ngươi trốn cũng giỏi đấy, nhưng rất tiếc hôm nay sẽ là mồ chôn của 2 chúng mi”.
Tên sát thủ vung lưỡi kiếm, Bạch Dạ không ngần ngại lấy thân mình ra đỡ nhát kiếm đó.
“Tiểu Ngũ, không”
Đôi mắt nàng từ từ nhắm dần lại, sắp sửa không còn ý thức, nhưng hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là phụ thân nàng.
“Dạ nhi! Dạ nhi! Con có nghe phụ thân nói không? Dạ nhi!”
“Phụ thân, người đến rồi!”
Hai mắt nàng khép lại, ý thức mơ hồ, chẳng lẽ nàng phải chết ở đây sao?
“Xào xạc, xào xạc”
“Vút”
“Tứ ca, muội nghe thấy tiếng gì đó, giống như có người vừa đi qua vậy” Bạch Dạ nhìn xung quanh nói
“Chắc muội tưởng tượng ra thôi” Bạch Chân trấn an
Không, trực giác của nàng nói không phải là tưởng tượng. Ở kiếp trước nàng được Nam quản gia dạy võ nghệ, cũng tiếp xúc với nhiều sát thủ được phái đến giết nàng nên nàng sẽ không nghe lầm. Thực sự có người! Nếu như không phải trực giác của nàng tốt thì chắc nàng cũng không thể phát hiện ra điều đó. Linh hoạt như vậy, chắc chắn là sát thủ.
Tứ ca còn rất nhỏ, vẫn không nên nói cho huynh ấy biết thì vẫn hơn. Nhưng mà ở một nơi như thế này sao lại có sát thủ được? Bạch Dạ rơi vào trầm tư.
“Muội làm sao vậy? Không khoẻ sao?” Thấy vậy Bạch Chân lo lắng hỏi.
Nàng lắc đầu “Không có gì”
“Muội mệt không, chúng ta nghỉ chút rồi đi tiếp”
Bụng nàng bắt đầu kêu lên, Bạch Chân liền đi tìm thức ăn cho nàng.
Một lúc sau, vẫn không thấy Tứ ca trở lại, Bạch Dạ phát hiện ra điều gì đó không ổn, liền chạy đi tìm Tứ ca. Nàng dùng hết sức gọi, nhưng khác ngoài ý muốn chính là ở cách đó không xa có người, nhìn dáng vẻ có lẽ là sát thủ.
Bạch Dạ ngừng ở tại chỗ đánh giá một bên khác ba người, võ công không thấp, hơn nữa không lộ rõ mặt. Nhưng không ngờ ở một bên khác ngồi dưới đất, chính là Tứ ca của nàng, huynh ấy đang rất sợ hãi.
“Ngươi nhìn xem, đôi [đồng tử huyết] này không phải ai cũng có được. Có khi nào đứa bé này là cái nghiệt chủng của Bạch gia không?” Một tên sát thủ nhìn chằm chằm Bạch Chân nói
Một tên sát thủ khác cũng từ từ quan sát: “Có lẽ”
“Vậy có nên giết nó không? Dù sao nó cũng là một đứa trẻ”
“Ngươi không nghe rõ chủ tử nói gì sao, chỉ cần là nghiệt chủng của Bạch gia, giết”
Bạch Dạ thấy tình hình nguy nan, nhặt lấy cục đá liền ném về phía khác. Tiếng động khiến cho 3 tên sát thủ chú ý.
“Ai?”
Trong lúc dời đi sự chú ý của chúng, Bạch Dạ lẻn tới định đưa Tứ ca đi, nhưng vừa quay lưng đi thì đụng trúng một tên sát thủ.
“Ồ, xem ai đây, hoá ra ngươi vẫn còn người khác à? Ta vốn dĩ không thích giết hài tử nhưng ai bảo các ngươi là nghiệt chủng của Bạch gia.” Hắn cười một cách âm hiểm.
2 đứa trẻ sợ hãi bỏ chạy. Nhưng chúng chỉ mới là 2 tuổi hài tử, làm sao có thể chạy nhanh bằng một tên sát thủ. Rất nhanh tên sát thủ đã đuổi kịp họ. Nàng kéo Tứ ca vào một gốc cây, bịt chặt miệng của huynh ấy để không phát ra tiếng.
Tên sát thủ vì không tìm thấy dấu vết của 2 huynh muội nên đã rời đi. Khi cảm thấy hắn không còn ở đó, 2 người mới thở phào nhẹ nhõm. Tứ ca vì quá sợ hãi mà khóc nấc lên. “Không sao rồi Tứ ca” Bạch Dạ an ủi
Vừa mới yên ắng không lâu thì một tên sát thủ khác đã tìm thấy 2 người họ. “Các ngươi trốn cũng giỏi đấy, nhưng rất tiếc hôm nay sẽ là mồ chôn của 2 chúng mi”.
Tên sát thủ vung lưỡi kiếm, Bạch Dạ không ngần ngại lấy thân mình ra đỡ nhát kiếm đó.
“Tiểu Ngũ, không”
Đôi mắt nàng từ từ nhắm dần lại, sắp sửa không còn ý thức, nhưng hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là phụ thân nàng.
“Dạ nhi! Dạ nhi! Con có nghe phụ thân nói không? Dạ nhi!”
“Phụ thân, người đến rồi!”
Hai mắt nàng khép lại, ý thức mơ hồ, chẳng lẽ nàng phải chết ở đây sao?