Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Hứa (1)
2 năm sau
“Tiểu Ngũ, mau tới đây!” Bạch Chân 2 tuổi-ca ca sinh đôi của Bạch Dạ
“Tứ ca, không phải phụ thân nói huynh phải luyện võ sao?” Bạch Dạ 2 tuổi
“Luyện võ chán òm, có gì thú vị đâu, tới đây, huynh mới phát hiện ra con vật này lạ lắm” Bạch Chân thích thú gọi nàng. Bạch Chân vừa cười vừa xoè hai bàn tay ra, bên trong có một con côn trùng màu xanh.
Đây không phải là con cào cào hay sao!
“Huynh phát hiện ra nó có thể vừa bay vừa nhảy đấy” thôi bỏ đi, vẫn không nên để huynh ấy biết vậy, dù sao trước kia nàng cũng nhìn thấy rất nhiều rồi nên cũng chẳng có gì lạ.
Bạch Chân ghé vào tai Bạch Dạ nói nhỏ “mang ra doạ Nhị ca, huynh ấy rất sợ những con côn trùng nhỏ”
2 đứa trẻ phấn khích chạy tới sân tập luyện.
Sân tập...
“Hay a! Hay a!”
“Động tác dứt khoát lên!”
Bạch chấn ở đó, nhìn sang phía Bạch Mặc nghiêm nghị nói “Mặc nhi, lúc đang giao tranh không được phân tâm, nhìn trực tiếp về phía địch nhân”
“Rõ, thưa phụ thân!” Bạch Mặc 5 tuổi
“Phụ thân!” Bạch Dạ chạy tới, đôi tay nhỏ nhắn đang muốn nhào về phía Bạch Chấn. Nam nhân cũng đón nhận cái ôm nồng nhiệt của nữ nhi, vươn tay nhấc bổng nàng lên cao.
“Tiểu Dạ nhi, con không ở trong nhà lại chạy ra ngoài?” Nam nhân ân cần hỏi han
“Hihi, vì con nhớ phụ thân mà” nói xong liền chu cái mỏ nhỏ nhắn thơm lên má nam nhân. “Tiểu Ngũ, huynh cũng muốn được thơm thơm” Bạch Mặc ai oán nhìn nàng
“Nhị ca thì bỏ đi, lát nữa huynh gặp vấn đề lớn đó” Bạch Dạ bí ẩn cười
Bạch Mặc khó hiểu.
Bỗng nhiên từ đằng sau có giọng nói truyền tới, “Nhị ca biết là gì không?” Bạch Mặc theo bản năng quay đầu “Là cái này này” từ đâu một con côn trùng đậu trúng mặt của y. Y hoảng sợ hét toáng lên, còn 2 đứa trẻ thì cười như được mùa.
Bạch Chấn bất đắc dĩ nhéo mặt của nàng. Thật nghịch ngợm!
“Dạ nhi, mẫu thân đâu?”
“Mẫu thân đang ở với Tam ca và Lục muội” Nàng cười cười
Cách đây một tháng thì Bạch gia lại có thành viên mới, đó là một cô công chúa xinh đẹp. Là thành viên nhỏ tuổi nhất-Bạch Thiển. Sự chào đời của Tiểu Lục vô cùng bất ngờ.
Bạch Chấn nhìn về phía xa, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng, đặt nàng xuống rồi từ từ tiến về phía của Thẩm Khanh. Thẩm thúc thúc là bằng hữu của phụ thân, rất hiền từ, luôn làm trò hề với huynh đệ chúng ta và cũng là một người đáng thương vì luôn trở thành “vật thí nghiệm” độc dược của Tam ca. Mỗi lần Thẩm thúc thúc đến tìm phụ thân, nàng có cảm giác vô cùng bất an. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều.
Nàng không tự chủ được mà lại gần nghe lén cuộc nói chuyện của họ. Nàng chỉ có thể loáng thoáng nghe được vài câu “Việc đã đến nước này chúng ta phải đẩy nhanh tiến trình hơn dự kiến” “Để bảo toàn cho bọn trẻ thì không còn cách nào khác”.
Đang nghe lén thì một cánh tay đặt lên vai của Bạch Dạ khiến nàng giật nảy mình. “Tam ca?” “Muội đang làm gì ở đây vậy?” Bạch Thường 3 tuổi.
“À...cũng không có gì đâu Tam ca, chúng ta ra chỗ khác đi” Nàng cười gượng
Nàng không hề biết sau khi nàng đi, hai người đều nhìn về hướng của nàng. Bạch Chấn nắm chặt bàn tay, Thẩm Khanh thấy thế liền vỗ vai an ủi, “Ta không nỡ nhìn con bé phải chịu tổn thương chút nào, Thẩm Khanh, đó là nữ nhi của ta” “Chúng ta không còn cách nào khác”
2 ngày sau
“Tiểu Ngũ, xem huynh phát hiện ra cái gì nè”
Nàng cúi đầu xuống “Nó không phải là một cái lỗ nhỏ sao?”
“Đúng vậy, chui qua cái lỗ này chúng ta có thể ra được thế giới bên ngoài, không phải muội vẫn thắc mắc dưới chân núi như thế nào sao?” Bạch Chân cười nói
Bạch Dạ vì vừa muốn làm Tứ ca vui vừa muốn thoả lòng hiếu kì đã cùng Bạch Chân chui ra ngoài.
2 đứa trẻ không ngờ rằng sau bức tường chắn này lại là một khu rừng bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc.
“Tiểu Ngũ, mau tới đây!” Bạch Chân 2 tuổi-ca ca sinh đôi của Bạch Dạ
“Tứ ca, không phải phụ thân nói huynh phải luyện võ sao?” Bạch Dạ 2 tuổi
“Luyện võ chán òm, có gì thú vị đâu, tới đây, huynh mới phát hiện ra con vật này lạ lắm” Bạch Chân thích thú gọi nàng. Bạch Chân vừa cười vừa xoè hai bàn tay ra, bên trong có một con côn trùng màu xanh.
Đây không phải là con cào cào hay sao!
“Huynh phát hiện ra nó có thể vừa bay vừa nhảy đấy” thôi bỏ đi, vẫn không nên để huynh ấy biết vậy, dù sao trước kia nàng cũng nhìn thấy rất nhiều rồi nên cũng chẳng có gì lạ.
Bạch Chân ghé vào tai Bạch Dạ nói nhỏ “mang ra doạ Nhị ca, huynh ấy rất sợ những con côn trùng nhỏ”
2 đứa trẻ phấn khích chạy tới sân tập luyện.
Sân tập...
“Hay a! Hay a!”
“Động tác dứt khoát lên!”
Bạch chấn ở đó, nhìn sang phía Bạch Mặc nghiêm nghị nói “Mặc nhi, lúc đang giao tranh không được phân tâm, nhìn trực tiếp về phía địch nhân”
“Rõ, thưa phụ thân!” Bạch Mặc 5 tuổi
“Phụ thân!” Bạch Dạ chạy tới, đôi tay nhỏ nhắn đang muốn nhào về phía Bạch Chấn. Nam nhân cũng đón nhận cái ôm nồng nhiệt của nữ nhi, vươn tay nhấc bổng nàng lên cao.
“Tiểu Dạ nhi, con không ở trong nhà lại chạy ra ngoài?” Nam nhân ân cần hỏi han
“Hihi, vì con nhớ phụ thân mà” nói xong liền chu cái mỏ nhỏ nhắn thơm lên má nam nhân. “Tiểu Ngũ, huynh cũng muốn được thơm thơm” Bạch Mặc ai oán nhìn nàng
“Nhị ca thì bỏ đi, lát nữa huynh gặp vấn đề lớn đó” Bạch Dạ bí ẩn cười
Bạch Mặc khó hiểu.
Bỗng nhiên từ đằng sau có giọng nói truyền tới, “Nhị ca biết là gì không?” Bạch Mặc theo bản năng quay đầu “Là cái này này” từ đâu một con côn trùng đậu trúng mặt của y. Y hoảng sợ hét toáng lên, còn 2 đứa trẻ thì cười như được mùa.
Bạch Chấn bất đắc dĩ nhéo mặt của nàng. Thật nghịch ngợm!
“Dạ nhi, mẫu thân đâu?”
“Mẫu thân đang ở với Tam ca và Lục muội” Nàng cười cười
Cách đây một tháng thì Bạch gia lại có thành viên mới, đó là một cô công chúa xinh đẹp. Là thành viên nhỏ tuổi nhất-Bạch Thiển. Sự chào đời của Tiểu Lục vô cùng bất ngờ.
Bạch Chấn nhìn về phía xa, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng, đặt nàng xuống rồi từ từ tiến về phía của Thẩm Khanh. Thẩm thúc thúc là bằng hữu của phụ thân, rất hiền từ, luôn làm trò hề với huynh đệ chúng ta và cũng là một người đáng thương vì luôn trở thành “vật thí nghiệm” độc dược của Tam ca. Mỗi lần Thẩm thúc thúc đến tìm phụ thân, nàng có cảm giác vô cùng bất an. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều.
Nàng không tự chủ được mà lại gần nghe lén cuộc nói chuyện của họ. Nàng chỉ có thể loáng thoáng nghe được vài câu “Việc đã đến nước này chúng ta phải đẩy nhanh tiến trình hơn dự kiến” “Để bảo toàn cho bọn trẻ thì không còn cách nào khác”.
Đang nghe lén thì một cánh tay đặt lên vai của Bạch Dạ khiến nàng giật nảy mình. “Tam ca?” “Muội đang làm gì ở đây vậy?” Bạch Thường 3 tuổi.
“À...cũng không có gì đâu Tam ca, chúng ta ra chỗ khác đi” Nàng cười gượng
Nàng không hề biết sau khi nàng đi, hai người đều nhìn về hướng của nàng. Bạch Chấn nắm chặt bàn tay, Thẩm Khanh thấy thế liền vỗ vai an ủi, “Ta không nỡ nhìn con bé phải chịu tổn thương chút nào, Thẩm Khanh, đó là nữ nhi của ta” “Chúng ta không còn cách nào khác”
2 ngày sau
“Tiểu Ngũ, xem huynh phát hiện ra cái gì nè”
Nàng cúi đầu xuống “Nó không phải là một cái lỗ nhỏ sao?”
“Đúng vậy, chui qua cái lỗ này chúng ta có thể ra được thế giới bên ngoài, không phải muội vẫn thắc mắc dưới chân núi như thế nào sao?” Bạch Chân cười nói
Bạch Dạ vì vừa muốn làm Tứ ca vui vừa muốn thoả lòng hiếu kì đã cùng Bạch Chân chui ra ngoài.
2 đứa trẻ không ngờ rằng sau bức tường chắn này lại là một khu rừng bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc.