Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126: Một hồi sóng gió-Hôn lễ (3)
Mấy ngày sau đó, đế quốc nghênh đón một hồi đại lễ. Bình minh lên cao, nhàn nhạt màu mặt trời ngó lên, xua tan đi bóng tối, tường thành ánh lên một tầng kim sắc.
Bên trong thành ngoại, khắp nơi biển hoa, chạy dài hàng trăm cây.
Con đường bên hai sườn, trăm hoa đua nở, hương thơm phảng phất mũi.
Tiến đến ăn mừng đội ngũ trải dài không dứt, từ ngoài thành đến trong thành đều tràn ngập niềm vui, tất nhiên là không phải ai cũng mang tâm trạng đó.
Khắp nơi các môn phái thế lực, đến các gia tộc lớn, và cả đại diện các quốc gia đều mang tới chúc mừng lễ vật. Điều này chứng tỏ Thượng Quan gia ở đế quốc có tiếng đến cỡ nào.
Cho dù là có nhiều điều không hay xảy ra, họ vẫn là nể mặt mũi của gia tộc lớn nhất đế quốc mà đến chung vui.
Đáng lí ra Thượng Quan gia chủ phải là người tiếp đón mọi người nhưng vì lí do sức khỏe mà không thể tới, nên phận sự này giao lại cho con trai là Thượng Quan Huyền Vũ, cháu trai Thượng Quan Thần Vĩ và con dâu Nam Cung Liên chủ trì.
"Hạnh ngộ hạnh ngộ!"
Biết bao nhiêu gương mặt lớn trong phái giang hồ được mời tới: Lâm Dao Cung trưởng môn, Vô Cực Cung cung chủ, Tiên Loan Cung cung chủ,....và các đại gia tộc lớn trên đế quốc ngoài Lam gia: Nam Cung gia gia chủ Nam Cung Dũng đi cùng nhi tử là Nam Cung Dực, cháu trai Nam Cung Huyền và cháu gái Nam Cung Vũ; Quân gia gia chủ Quân Hoằng Bác bên cạnh là nhi tử Quân Việt Trạch; Âu Dương gia gia chủ Âu Dương Minh kề cạnh là nhi tử Âu Dương Dật Hiên. Sự góp mặt của 4 quốc gia: Tần Vương Phong Lương Kỳ (Phong quốc), Đại tiểu thư Vĩnh Binh Hầu Trần Ngọc (Hoa quốc), Thừa tướng Mặc Thần (Tuyết quốc), Nhị công chúa Nguyệt Hàn Anh (Nguyệt quốc).
Tại phủ trung, một mạt thân ảnh lửa đỏ ngồi trước bàn tránh điểm, trong gương ảnh lên một trương gương mặt tuyệt sắc dung nhan, dù là những đóa hoa nở rộ bên ngoài cũng khó có thể sánh được.
Nam Cung Liên ăn vận một thân lam y, đứng ở phía sau Thượng Quan Uyển Nhi, nhìn khuynh thành dung nhan nữ nhi, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Thượng Quan Uyển Nhi ngày thường vốn đã đẹp, dù là không trang điểm cũng đã làm người khác tim đập thình thịch, mà nay khi đắp lên này đó phấn trang, càng đem dung nhan khuynh nước khuynh thành cành thêm bắt mắt.
Cho dù đồng dạng là phận nữ nhi như Nam Cung Liên, nhìn ăn vận một thân giá y Thượng Quan Uyển Nhi, không tự chủ được mà mắt sáng ngời.
Nữ nhi của bà, thật sự là đệ nhất mỹ nhân đế quốc.
Nam Cung Liên nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, mặc dù là ngày đại hỉ nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại thập phần buồn bã, tắm gội, trang điểm, thay y phục đều là thiếu sức sống, không thấy một tia vui mừng hay lo lắng, bà chậm rãi lấy lược gỗ vì nữ nhi chải đầu.
Thượng Quan gia chỉ có một mình Nam Cung Liên là yêu thương nàng, không màng bất kì điều gì mà chỉ muốn nàng được hạnh phúc. Nhưng trước ngày đại hỉ như thế này, chẳng có một ai được hạnh phúc cả.
"Hôm nay con đẹp lắm!" Nam Cung Liên dịu dàng nhìn nàng nói.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, ánh mắt không một chút tia sáng nào của Thượng Quan Uyển Nhi.
Nam Cung Liên chỉ cười khẽ một tiếng, đôi mắt buông xuống, đáy lòng lặng yên gian một mạt buồn bã.
Bà không muốn nữ nhi của mình sống như vậy, trong thâm tâm xuất phát từ trái tim của một người mẹ, bà đau lòng thay cho nàng.
"Mẫu thân, con muốn ở một mình."
Nam Cung Liên muốn nói gì đó nhưng nhìn vào mắt Thượng Quan Uyển Nhi lại nghẹn lời, không nói được gì, lẳng lặng đi ra ngoài để nàng yên tĩnh.
Giờ chỉ còn lại một mình nàng trong căn phòng vắng lặng, rõ ràng là hỉ đỏ chói mắt, vậy mà chẳng có gì đáng để chúc mừng.
Trong khoảng thời gian ít ỏi này, những kỉ niệm lúc trước bắt đầu ùa về. Từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, chàng xuất hiện như một vị anh hùng phàm trần, đứng chắn trước mặt nàng, thân ảnh không cao lớn nhưng khiến nàng có cảm giác bản thân thật nhỏ bé. Sau lần đó, nàng ngỏ lời mời cùng chàng dùng thiện, lúc đó nàng nghĩ người này sao mà dịu dàng đến thế.
Nhớ đến hôm vào buổi bình minh đó, khát khao trong lòng nàng được trỗi dậy, muốn được một cuộc sống tự do cháy bỏng.
Nhớ vào cái đêm định mệnh ấy, chàng ôm nàng vào lòng nói "Ta tới rồi, đừng khóc nữa", mang theo nàng rời khỏi chốn địa ngục đáng sợ.
Cũng nhớ tới vẻ mặt dịu dàng khi chính tay cài lên chiếc trâm cho nàng, tựa một vị lang quân nhìn thê tử.
Nàng khóc!
Nhưng sự thật vẫn mãi mãi là sự thật!
Nàng tô lên màu son đỏ, đội lên khăn trùm, nhẹ nhàng đứng dậy xoay người ra khỏi phòng, không một ai biết dáng vẻ thương tâm đến đau lòng của nàng.
____
Bên ngoài, khách khứa ra vào nườm nượp, hầu hết mọi người đã yên ổn vị trí, những câu nói chúc phúc cứ liên tục vang lên.
Nhưng họ vẫn cảm thấy trống vắng ai đó....
"Bọn ta tới muộn, mong các chư vị thứ lỗi."
Ba thân ảnh quen thuộc bước vào trong sảnh, mang theo sự áp bức đến nghẹt thở. Những con mắt lúc này đổ dồn sự chú ý vào ba người họ, còn hơn là so với tân lang tân nương.
Bên trong thành ngoại, khắp nơi biển hoa, chạy dài hàng trăm cây.
Con đường bên hai sườn, trăm hoa đua nở, hương thơm phảng phất mũi.
Tiến đến ăn mừng đội ngũ trải dài không dứt, từ ngoài thành đến trong thành đều tràn ngập niềm vui, tất nhiên là không phải ai cũng mang tâm trạng đó.
Khắp nơi các môn phái thế lực, đến các gia tộc lớn, và cả đại diện các quốc gia đều mang tới chúc mừng lễ vật. Điều này chứng tỏ Thượng Quan gia ở đế quốc có tiếng đến cỡ nào.
Cho dù là có nhiều điều không hay xảy ra, họ vẫn là nể mặt mũi của gia tộc lớn nhất đế quốc mà đến chung vui.
Đáng lí ra Thượng Quan gia chủ phải là người tiếp đón mọi người nhưng vì lí do sức khỏe mà không thể tới, nên phận sự này giao lại cho con trai là Thượng Quan Huyền Vũ, cháu trai Thượng Quan Thần Vĩ và con dâu Nam Cung Liên chủ trì.
"Hạnh ngộ hạnh ngộ!"
Biết bao nhiêu gương mặt lớn trong phái giang hồ được mời tới: Lâm Dao Cung trưởng môn, Vô Cực Cung cung chủ, Tiên Loan Cung cung chủ,....và các đại gia tộc lớn trên đế quốc ngoài Lam gia: Nam Cung gia gia chủ Nam Cung Dũng đi cùng nhi tử là Nam Cung Dực, cháu trai Nam Cung Huyền và cháu gái Nam Cung Vũ; Quân gia gia chủ Quân Hoằng Bác bên cạnh là nhi tử Quân Việt Trạch; Âu Dương gia gia chủ Âu Dương Minh kề cạnh là nhi tử Âu Dương Dật Hiên. Sự góp mặt của 4 quốc gia: Tần Vương Phong Lương Kỳ (Phong quốc), Đại tiểu thư Vĩnh Binh Hầu Trần Ngọc (Hoa quốc), Thừa tướng Mặc Thần (Tuyết quốc), Nhị công chúa Nguyệt Hàn Anh (Nguyệt quốc).
Tại phủ trung, một mạt thân ảnh lửa đỏ ngồi trước bàn tránh điểm, trong gương ảnh lên một trương gương mặt tuyệt sắc dung nhan, dù là những đóa hoa nở rộ bên ngoài cũng khó có thể sánh được.
Nam Cung Liên ăn vận một thân lam y, đứng ở phía sau Thượng Quan Uyển Nhi, nhìn khuynh thành dung nhan nữ nhi, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Thượng Quan Uyển Nhi ngày thường vốn đã đẹp, dù là không trang điểm cũng đã làm người khác tim đập thình thịch, mà nay khi đắp lên này đó phấn trang, càng đem dung nhan khuynh nước khuynh thành cành thêm bắt mắt.
Cho dù đồng dạng là phận nữ nhi như Nam Cung Liên, nhìn ăn vận một thân giá y Thượng Quan Uyển Nhi, không tự chủ được mà mắt sáng ngời.
Nữ nhi của bà, thật sự là đệ nhất mỹ nhân đế quốc.
Nam Cung Liên nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, mặc dù là ngày đại hỉ nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại thập phần buồn bã, tắm gội, trang điểm, thay y phục đều là thiếu sức sống, không thấy một tia vui mừng hay lo lắng, bà chậm rãi lấy lược gỗ vì nữ nhi chải đầu.
Thượng Quan gia chỉ có một mình Nam Cung Liên là yêu thương nàng, không màng bất kì điều gì mà chỉ muốn nàng được hạnh phúc. Nhưng trước ngày đại hỉ như thế này, chẳng có một ai được hạnh phúc cả.
"Hôm nay con đẹp lắm!" Nam Cung Liên dịu dàng nhìn nàng nói.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, ánh mắt không một chút tia sáng nào của Thượng Quan Uyển Nhi.
Nam Cung Liên chỉ cười khẽ một tiếng, đôi mắt buông xuống, đáy lòng lặng yên gian một mạt buồn bã.
Bà không muốn nữ nhi của mình sống như vậy, trong thâm tâm xuất phát từ trái tim của một người mẹ, bà đau lòng thay cho nàng.
"Mẫu thân, con muốn ở một mình."
Nam Cung Liên muốn nói gì đó nhưng nhìn vào mắt Thượng Quan Uyển Nhi lại nghẹn lời, không nói được gì, lẳng lặng đi ra ngoài để nàng yên tĩnh.
Giờ chỉ còn lại một mình nàng trong căn phòng vắng lặng, rõ ràng là hỉ đỏ chói mắt, vậy mà chẳng có gì đáng để chúc mừng.
Trong khoảng thời gian ít ỏi này, những kỉ niệm lúc trước bắt đầu ùa về. Từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, chàng xuất hiện như một vị anh hùng phàm trần, đứng chắn trước mặt nàng, thân ảnh không cao lớn nhưng khiến nàng có cảm giác bản thân thật nhỏ bé. Sau lần đó, nàng ngỏ lời mời cùng chàng dùng thiện, lúc đó nàng nghĩ người này sao mà dịu dàng đến thế.
Nhớ đến hôm vào buổi bình minh đó, khát khao trong lòng nàng được trỗi dậy, muốn được một cuộc sống tự do cháy bỏng.
Nhớ vào cái đêm định mệnh ấy, chàng ôm nàng vào lòng nói "Ta tới rồi, đừng khóc nữa", mang theo nàng rời khỏi chốn địa ngục đáng sợ.
Cũng nhớ tới vẻ mặt dịu dàng khi chính tay cài lên chiếc trâm cho nàng, tựa một vị lang quân nhìn thê tử.
Nàng khóc!
Nhưng sự thật vẫn mãi mãi là sự thật!
Nàng tô lên màu son đỏ, đội lên khăn trùm, nhẹ nhàng đứng dậy xoay người ra khỏi phòng, không một ai biết dáng vẻ thương tâm đến đau lòng của nàng.
____
Bên ngoài, khách khứa ra vào nườm nượp, hầu hết mọi người đã yên ổn vị trí, những câu nói chúc phúc cứ liên tục vang lên.
Nhưng họ vẫn cảm thấy trống vắng ai đó....
"Bọn ta tới muộn, mong các chư vị thứ lỗi."
Ba thân ảnh quen thuộc bước vào trong sảnh, mang theo sự áp bức đến nghẹt thở. Những con mắt lúc này đổ dồn sự chú ý vào ba người họ, còn hơn là so với tân lang tân nương.