Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125: Một hồi sóng gió-Âm mưu (2)
Tiếng mở cửa phòng cạch cạch làm người đàn ông trong đó chú ý, nhưng biểu hiện xem ra cũng chỉ là cho qua, không có bất kì sự cảnh giác nào.
Người mặc đồ đen đi vào, tên đó nhìn thấy người đàn ông liền lập tức quỳ xuống hành lễ "Đại nhân thứ tội vì sự vô lễ."
Người đàn ông xua tay nói "Không sao, ta biết đó là ngươi." rồi sắc mặt âm trầm hỏi "Bên phía Quỷ Vực hồi đáp ra sao?"
"Họ nói nếu không đặt cọc trước, họ sẽ không phái tử sĩ tới."
"Vậy còn Hắc Vực?"
"Cũng vậy!"
Sắc mặt người đó càng lúc càng đen hơn, hắn đập mạnh vào bàn vô cùng tức giận, hất đổ cả ly trà nóng lớn tiếng "Chết tiệt! Một lũ kiêu ngạo! Chúng nghĩ chúng là ai mà dám từ chối lời đề nghị của ta? Để rồi xem, đợi đến khi ta trở thành gia chủ Thượng Quan, nhất định sẽ liên kết với các môn phái khác tiêu diệt hết chúng."
Người mặc đồ đen tiến lại gần, dùng khăn tay lau bàn tay vừa dính trà, còn nói "Không phải ngài còn tiền từ việc buôn hoa anh túc hay sao?"
Nhắc tới việc đó, Thượng Quan Huyền Vũ càng giận dữ hơn "Chẳng biết thế lực khốn kiếp nào dám chặt phá mọi đường dây buôn bán của ta, mấy môn phái lúc trước hợp tác giờ lại trở mặt. Một lũ phản bội!"
"Chẳng lẽ chúng ta để yên cho thiếu gia ngồi lên vị trí gia chủ như vậy sao?"
"Ha, nghĩ ta ngu vậy sao? Tiểu tử đó sẽ không được như ý muốn đâu! Nếu để nó trở thành gia chủ, nhất định sẽ không tha cho ta. Đã không còn đường lui rồi."
Người mặc đồ đen suy tư một lúc, đưa ra ý kiến "Đại nhân, hôn lễ của tiểu thư sắp diễn ra, sau hôm đó gia chủ sẽ đưa ra quyết định trọng đại. Chúng ta cần nhân cơ hội đó ám sát thiếu gia!"
Thượng Quan Huyền Vũ cả người giận đến phát run, có hơi mất bình tĩnh nói "Nhưng ai sẽ là người làm việc đó? Bên cạnh ta tất cả tử sĩ không biết vì lí do gì mà trong một ngày bốc hơi hoàn toàn. Giờ chẳng còn ai đang tin cậy cả." nhưng ánh mắt của hắn ta luôn liếc sang người mặc đồ đen, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Người đó đâu có ngốc đến mức không nhận ra, hắn cười khẩy một cái nhưng vẫn quỳ xuống nói "Đại nhân, mặc dù thuộc hạ mới theo ngài không lâu nhưng đã sớm tỏ rõ lòng trung thành với ngài. Nên công việc lớn lao như vậy, thuộc hạ to gan muốn là người đi ám sát thiếu gia."
Thượng Quan Huyền Vũ trong mắt ánh hàn quang, đỡ lấy người đó lên dò hỏi "Nhưng ngươi là thuộc hạ chi nhất của ta, người ta tin tưởng nhất, ta sợ ngươi có mệnh hệ gì...." nhưng trong lòng hắn sớm đã có đáp án, hắn biết khả năng của người đó nên việc ám sát hay giết người gì gì đó chỉ có mình người mặc đồ đen mới có thể làm.
Người mặc đồ đen gạt tay Thượng Quan Huyền Vũ sang một bên, vẫn quỳ gối nói "Được làm việc cho đại nhân là phúc phận của thuộc hạ. Ngài yên tâm, ta sẽ cố gắng sống sót trở về."
Đến đây, Thượng Quan Huyền Vũ tỏ vẻ khen ngợi, không ngừng vỗ vai người đó, bày ra bộ mặt không nỡ "Ta tin ngươi. Chỉ cần ngươi còn sống, ta lên làm gia chủ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, Hắc Hỏa!"
"Thuộc hạ hiểu!" nói xong chầm chậm đi ra khỏi phòng, để lại Thượng Quan Huyền Vũ trong căn phòng cười lớn.
Nhưng khác với bộ mặt trung thành ban nãy, Hắc Hỏa lúc này ánh mắt lạnh hơn bao giờ hết, trong lòng chỉ toàn sự khinh thường và chán ghét. Chiếc khăn tay ban nãy lau cho Thượng Quan Huyền Vũ cũng bị hắn vò nát rồi ném vào thùng rác.
Trên đời này, người mà hắn nguyện trung thành báo hộ chỉ có hai người, chỉ có họ mới xứng đáng làm chủ nhân của hắn.
Hắc Dạ công tử và Tứ công tử!
Nếu như không phải chủ nhân muốn cài nội gián, nhất định hắn sẽ không bao giờ làm những việc như vậy, cho dù là phải hi sinh cả tính mạng.
____
Ở một góc phòng nào đó, Bạch Thường một bộ cử chỉ nho nhã, điềm đạm, trên tay phe phẩy chiếc quạt càng làm tăng thêm vẻ phong trần. Hắn lạnh lùng cất tiếng "Vào đi!"
Người đi vào là Tuyết Anh, cô ôm theo cây đàn cổ, quỳ xuống hành lễ "Thuộc hạ bái kiến Tam công tử!"
"Ra sao rồi?"
"Thuộc hạ đã làm theo những gì Tam công tử dặn, tiếp cận Thượng Quan Thần Vĩ, khiến hắn tin tưởng tuyệt đối và chờ cơ hội khiến hắn sa bẫy."
Bạch Thường mỉm cười "Làm tốt lắm!" nhưng lại nhìn dáng vẻ không có chút sức sống của Tuyết Anh, hắn lại cười khẩy "Sao vậy? Không nỡ sao? Hay sa vào lưới tình của hắn rồi?"
Tuyết Anh lắc đầu "Thượng Quan Thần Vĩ là kẻ thù của thuộc hạ, trước giờ chưa bao giờ quên đi thực tại. Tam công tử nhân đức, tạo cơ hội cho Tuyết Anh báo thù, cả đời không quên."
Nhưng Bạch Thường chỉ cười cười, phất phơ cái quạt, lại gần Tuyết Anh nói "Ngươi không được phép quên, muội muội của ngươi đã chết như thế nào. Trên con đường báo thù rửa hận, không được phép có bất kì một loại tình cảm nào, chúng sẽ làm vướng chân ngươi. Đặc biệt là với kẻ thù của chính mình."
"Tuyết Anh ghi nhớ!"
Người mặc đồ đen đi vào, tên đó nhìn thấy người đàn ông liền lập tức quỳ xuống hành lễ "Đại nhân thứ tội vì sự vô lễ."
Người đàn ông xua tay nói "Không sao, ta biết đó là ngươi." rồi sắc mặt âm trầm hỏi "Bên phía Quỷ Vực hồi đáp ra sao?"
"Họ nói nếu không đặt cọc trước, họ sẽ không phái tử sĩ tới."
"Vậy còn Hắc Vực?"
"Cũng vậy!"
Sắc mặt người đó càng lúc càng đen hơn, hắn đập mạnh vào bàn vô cùng tức giận, hất đổ cả ly trà nóng lớn tiếng "Chết tiệt! Một lũ kiêu ngạo! Chúng nghĩ chúng là ai mà dám từ chối lời đề nghị của ta? Để rồi xem, đợi đến khi ta trở thành gia chủ Thượng Quan, nhất định sẽ liên kết với các môn phái khác tiêu diệt hết chúng."
Người mặc đồ đen tiến lại gần, dùng khăn tay lau bàn tay vừa dính trà, còn nói "Không phải ngài còn tiền từ việc buôn hoa anh túc hay sao?"
Nhắc tới việc đó, Thượng Quan Huyền Vũ càng giận dữ hơn "Chẳng biết thế lực khốn kiếp nào dám chặt phá mọi đường dây buôn bán của ta, mấy môn phái lúc trước hợp tác giờ lại trở mặt. Một lũ phản bội!"
"Chẳng lẽ chúng ta để yên cho thiếu gia ngồi lên vị trí gia chủ như vậy sao?"
"Ha, nghĩ ta ngu vậy sao? Tiểu tử đó sẽ không được như ý muốn đâu! Nếu để nó trở thành gia chủ, nhất định sẽ không tha cho ta. Đã không còn đường lui rồi."
Người mặc đồ đen suy tư một lúc, đưa ra ý kiến "Đại nhân, hôn lễ của tiểu thư sắp diễn ra, sau hôm đó gia chủ sẽ đưa ra quyết định trọng đại. Chúng ta cần nhân cơ hội đó ám sát thiếu gia!"
Thượng Quan Huyền Vũ cả người giận đến phát run, có hơi mất bình tĩnh nói "Nhưng ai sẽ là người làm việc đó? Bên cạnh ta tất cả tử sĩ không biết vì lí do gì mà trong một ngày bốc hơi hoàn toàn. Giờ chẳng còn ai đang tin cậy cả." nhưng ánh mắt của hắn ta luôn liếc sang người mặc đồ đen, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Người đó đâu có ngốc đến mức không nhận ra, hắn cười khẩy một cái nhưng vẫn quỳ xuống nói "Đại nhân, mặc dù thuộc hạ mới theo ngài không lâu nhưng đã sớm tỏ rõ lòng trung thành với ngài. Nên công việc lớn lao như vậy, thuộc hạ to gan muốn là người đi ám sát thiếu gia."
Thượng Quan Huyền Vũ trong mắt ánh hàn quang, đỡ lấy người đó lên dò hỏi "Nhưng ngươi là thuộc hạ chi nhất của ta, người ta tin tưởng nhất, ta sợ ngươi có mệnh hệ gì...." nhưng trong lòng hắn sớm đã có đáp án, hắn biết khả năng của người đó nên việc ám sát hay giết người gì gì đó chỉ có mình người mặc đồ đen mới có thể làm.
Người mặc đồ đen gạt tay Thượng Quan Huyền Vũ sang một bên, vẫn quỳ gối nói "Được làm việc cho đại nhân là phúc phận của thuộc hạ. Ngài yên tâm, ta sẽ cố gắng sống sót trở về."
Đến đây, Thượng Quan Huyền Vũ tỏ vẻ khen ngợi, không ngừng vỗ vai người đó, bày ra bộ mặt không nỡ "Ta tin ngươi. Chỉ cần ngươi còn sống, ta lên làm gia chủ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, Hắc Hỏa!"
"Thuộc hạ hiểu!" nói xong chầm chậm đi ra khỏi phòng, để lại Thượng Quan Huyền Vũ trong căn phòng cười lớn.
Nhưng khác với bộ mặt trung thành ban nãy, Hắc Hỏa lúc này ánh mắt lạnh hơn bao giờ hết, trong lòng chỉ toàn sự khinh thường và chán ghét. Chiếc khăn tay ban nãy lau cho Thượng Quan Huyền Vũ cũng bị hắn vò nát rồi ném vào thùng rác.
Trên đời này, người mà hắn nguyện trung thành báo hộ chỉ có hai người, chỉ có họ mới xứng đáng làm chủ nhân của hắn.
Hắc Dạ công tử và Tứ công tử!
Nếu như không phải chủ nhân muốn cài nội gián, nhất định hắn sẽ không bao giờ làm những việc như vậy, cho dù là phải hi sinh cả tính mạng.
____
Ở một góc phòng nào đó, Bạch Thường một bộ cử chỉ nho nhã, điềm đạm, trên tay phe phẩy chiếc quạt càng làm tăng thêm vẻ phong trần. Hắn lạnh lùng cất tiếng "Vào đi!"
Người đi vào là Tuyết Anh, cô ôm theo cây đàn cổ, quỳ xuống hành lễ "Thuộc hạ bái kiến Tam công tử!"
"Ra sao rồi?"
"Thuộc hạ đã làm theo những gì Tam công tử dặn, tiếp cận Thượng Quan Thần Vĩ, khiến hắn tin tưởng tuyệt đối và chờ cơ hội khiến hắn sa bẫy."
Bạch Thường mỉm cười "Làm tốt lắm!" nhưng lại nhìn dáng vẻ không có chút sức sống của Tuyết Anh, hắn lại cười khẩy "Sao vậy? Không nỡ sao? Hay sa vào lưới tình của hắn rồi?"
Tuyết Anh lắc đầu "Thượng Quan Thần Vĩ là kẻ thù của thuộc hạ, trước giờ chưa bao giờ quên đi thực tại. Tam công tử nhân đức, tạo cơ hội cho Tuyết Anh báo thù, cả đời không quên."
Nhưng Bạch Thường chỉ cười cười, phất phơ cái quạt, lại gần Tuyết Anh nói "Ngươi không được phép quên, muội muội của ngươi đã chết như thế nào. Trên con đường báo thù rửa hận, không được phép có bất kì một loại tình cảm nào, chúng sẽ làm vướng chân ngươi. Đặc biệt là với kẻ thù của chính mình."
"Tuyết Anh ghi nhớ!"