Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121: Xoa dịu nỗi đau
Trước đây cứ nghĩ mình đã có được tất cả, nhưng hóa ra khi quay đầu lại, mới phát hiện ra, đều không thể đổi lại được nàng.
Ta đến bên nàng ngay lúc này, có phải là muộn không? Hay là quá sớm, vì con của chúng ta vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành?
Ta không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một phu quân mẫu mực. Nhưng tình yêu ta dành cho cả nàng và con, không có gì có thể sánh được.
Nàng đội mũ phượng, khoác giá y, từng bước từng bước tiến về phía ta trong niềm hân hoan hạnh phúc. Nàng là viên ngọc quý trên tay phụ mẫu, cũng là người mà ta nâng niu nhất.
Ai cũng bảo một kiếp người ngắn ngủi, nhưng ta thấy thấy sao lại dài đến vậy. Chỉ một phút lầm lỡ mà ta nhìn nàng dần dần rời xa ta, rời xa con của chúng ta. Rõ ràng là đóa hoa kiêu sa nở rộ lại trở nên héo úa tàn tạ.
Thiên hạ hoa lệ giờ sẽ chẳng còn thiếu nữ tên A Du nữa, Thanh Sơn phái cũng không còn phu nhân, Hoắc Thiên ta không còn thê tử, pháo hoa không còn người ngắm, chỉ còn dòng lệ mãi tuôn đến ngàn năm sau, như trách móc, như oán than....
Nhưng nàng sẽ không còn cô đơn nữa đâu. Vì lang quân của nàng, tới với nàng đây.....
_____
Đứng trước thi hài của cha mình, Hoắc Dương trở nên suy sụp hơn ai hết, mặc dù bên ngoài vẫn cố tỏ ra rằng mình ổn, nhưng đâu ai biết tâm trạng của hắn lúc này.
Hắn không còn nương, giờ cũng chẳng còn cha.
Trước mặt rất nhiều quan khách, hắn không dám khóc, cũng không dám buồn, chỉ có thể trở nên chừng chạc.
Chỉ với vài ngày ngắn ngủi, giang hồ đã nhận được hung tin*, cung chủ Thanh Sơn phái, đã qua đời.
*hung tin: tin xấu
Bạch Dạ biết chuyện này lan ra, sẽ có không ít những suy nghĩ trái chiều. Nhưng đa phần là những mưu tính bẩn thỉu, chờ chực để nuốt trọn môn phái này.
Đến dự tang lễ có rất nhiều, nhưng ai biết được trọng bụng họ nghĩ gì.
Thanh Sơn phái nổi tiếng giàu có, tang lễ được cử hành long trọng, không ít người thèm muốn. Đương nhiên Bạch Dạ sẽ không cho chúng cơ hội đó. Thanh Sơn phái cũng được coi là một phần gia đình của nàng, vì vậy bảo vệ nó là nhiệm vụ không thể thiếu.
Nàng xuất hiện với thân phận là cung chủ Lăng Thiên Cung, cũng đánh vào đầu những kẻ khác với ý: nàng coi trọng Thanh Sơn phái hoặc là động đến Thanh Sơn phái tức là động đến nàng.
Bạch Dạ cũng có gửi lời mời cho Đế Vô Trần, nhưng cũng chỉ với lễ nghi cơ bản, không có quá chờ mong hắn sẽ tới, chắc cùng lắm là gửi lời chia buồn.
Nhưng xem ra Bạch Dạ đã đoán sai rồi, hắn không chỉ tới, mà còn tỏ ra khá là tiếc nuối đối với Hoắc Thiên làm cho các môn phái khác e dè.
Sự xuất hiện của Đế Vô Trần lại một lần nữa giáng thẳng cú tát vào mặt bọn chúng.
Có lẽ về sau, Hoắc Dương sẽ đỡ vất vả hơn khi ngồi lên chức vị cung chủ ở độ tuổi khá trẻ như vậy.
Khi mọi người đã dần trở về, chỉ còn lại Bạch Dạ và Đế Vô Trần ở lại. Hoắc Dương giọng khàn khàn nói với nàng "Nói chuyện được chứ?"
Nhưng nhìn vẻ mặt của Đế Vô Trần đã biết là tức giận (mặc dù nàng không biết hắn tức giận vì cái gì) nhưng vẫn an ủi hắn một lúc mới đi theo Hoắc Dương.
Ngồi trên mái nhà, lúc này đã là nửa đêm, yên tĩnh cực kì, khác hoàn toàn với sự ồn ào lúc sáng nay. Đêm rất đẹp, có thể thấy rõ cả một dải ngân hà đầy sao.
"Cha ta đã nói gì với ngươi?"
"Hử? Nói gì sao?" Bạch Dạ đắn đo suy nghĩ một lúc mới đáp "Ông ấy nói nhiều lắm, ta cũng không nhớ hết. Nhưng mà, có một điều, ông ấy không muốn ngươi hận."
Hoắc Dương tự giễu cười "Từ trước tới giờ, ta nào có bao giờ hận ông ấy."
"Ta biết điều đó, thế nên ta cũng nói, và ông ấy chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhõm thôi."
Hoắc Dương ánh mắt trùng xuống "Ta thừa hiểu, cái chết của nương ta không có lỗi của ông ấy. Bởi vì người yêu bà nhất, ngoài ta ra chỉ có ông thôi.
Trước giờ ta và ông luôn giống như nước với lửa không thể giao hòa được, nhưng những điều ông nói ta đều nghe theo, kể cả việc ông đắm mình vào rượu chè, ta cũng chưa từng nói nặng lời."
"Ta biết ngươi rất quan tâm ông ấy." Bạch Dạ nhìn lên trời cao, nói "Đêm mà ông ấy ra đi, bầu trời không nhiều sao như vậy, vẫn rất đẹp, chỉ có ánh trăng tròn và vô cùng tĩnh lặng. Ta và ông ấy tâm sự rất nhiều. Đến cuối cùng, thì ra đi với một nụ cười mỉm, không còn vướng bận thế gian."
Hoắc Dương hoàn toàn yên lặng nghe nàng nói.
"Trong lời kể của ông, luôn luôn tràn ngập hình bóng của nương ngươi. Ông còn nói rằng, ông không muốn đi sớm vì không nỡ ngươi. Chỉ khi mà ngươi không cần ông nữa thì lúc đó sẽ đi tìm nương của ngươi."
Hắn sống mũi có chút cay cay, trong đáy mắt ẩn hiện màn nước mắt "Ta bảo không cần ông lúc nào chứ? Lúc nào, ta cũng cần hết. Nương ta đi rồi, giờ ngay cả ông cũng không còn ở bên ta nữa." một nam tử hán như hắn, vậy mà ở trước mặt một nữ nhi khóc đến thương tâm, cuối cùng vẫn là quá đáng thương.
Bạch Dạ không biết làm gì cả, chỉ có thể ôm hắn vào lòng, giống như nương hắn trước kia, vỗ về, an ủi tâm hồn nhỏ bé này.
Nàng đã hứa, sẽ thay cha hắn chăm sóc hắn.
Hai con người lúc này, chỉ có thể biết nương tựa vào nhau. Linh hồn ở trên cao, cũng phần nào được an ủi.
Ta đến bên nàng ngay lúc này, có phải là muộn không? Hay là quá sớm, vì con của chúng ta vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành?
Ta không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một phu quân mẫu mực. Nhưng tình yêu ta dành cho cả nàng và con, không có gì có thể sánh được.
Nàng đội mũ phượng, khoác giá y, từng bước từng bước tiến về phía ta trong niềm hân hoan hạnh phúc. Nàng là viên ngọc quý trên tay phụ mẫu, cũng là người mà ta nâng niu nhất.
Ai cũng bảo một kiếp người ngắn ngủi, nhưng ta thấy thấy sao lại dài đến vậy. Chỉ một phút lầm lỡ mà ta nhìn nàng dần dần rời xa ta, rời xa con của chúng ta. Rõ ràng là đóa hoa kiêu sa nở rộ lại trở nên héo úa tàn tạ.
Thiên hạ hoa lệ giờ sẽ chẳng còn thiếu nữ tên A Du nữa, Thanh Sơn phái cũng không còn phu nhân, Hoắc Thiên ta không còn thê tử, pháo hoa không còn người ngắm, chỉ còn dòng lệ mãi tuôn đến ngàn năm sau, như trách móc, như oán than....
Nhưng nàng sẽ không còn cô đơn nữa đâu. Vì lang quân của nàng, tới với nàng đây.....
_____
Đứng trước thi hài của cha mình, Hoắc Dương trở nên suy sụp hơn ai hết, mặc dù bên ngoài vẫn cố tỏ ra rằng mình ổn, nhưng đâu ai biết tâm trạng của hắn lúc này.
Hắn không còn nương, giờ cũng chẳng còn cha.
Trước mặt rất nhiều quan khách, hắn không dám khóc, cũng không dám buồn, chỉ có thể trở nên chừng chạc.
Chỉ với vài ngày ngắn ngủi, giang hồ đã nhận được hung tin*, cung chủ Thanh Sơn phái, đã qua đời.
*hung tin: tin xấu
Bạch Dạ biết chuyện này lan ra, sẽ có không ít những suy nghĩ trái chiều. Nhưng đa phần là những mưu tính bẩn thỉu, chờ chực để nuốt trọn môn phái này.
Đến dự tang lễ có rất nhiều, nhưng ai biết được trọng bụng họ nghĩ gì.
Thanh Sơn phái nổi tiếng giàu có, tang lễ được cử hành long trọng, không ít người thèm muốn. Đương nhiên Bạch Dạ sẽ không cho chúng cơ hội đó. Thanh Sơn phái cũng được coi là một phần gia đình của nàng, vì vậy bảo vệ nó là nhiệm vụ không thể thiếu.
Nàng xuất hiện với thân phận là cung chủ Lăng Thiên Cung, cũng đánh vào đầu những kẻ khác với ý: nàng coi trọng Thanh Sơn phái hoặc là động đến Thanh Sơn phái tức là động đến nàng.
Bạch Dạ cũng có gửi lời mời cho Đế Vô Trần, nhưng cũng chỉ với lễ nghi cơ bản, không có quá chờ mong hắn sẽ tới, chắc cùng lắm là gửi lời chia buồn.
Nhưng xem ra Bạch Dạ đã đoán sai rồi, hắn không chỉ tới, mà còn tỏ ra khá là tiếc nuối đối với Hoắc Thiên làm cho các môn phái khác e dè.
Sự xuất hiện của Đế Vô Trần lại một lần nữa giáng thẳng cú tát vào mặt bọn chúng.
Có lẽ về sau, Hoắc Dương sẽ đỡ vất vả hơn khi ngồi lên chức vị cung chủ ở độ tuổi khá trẻ như vậy.
Khi mọi người đã dần trở về, chỉ còn lại Bạch Dạ và Đế Vô Trần ở lại. Hoắc Dương giọng khàn khàn nói với nàng "Nói chuyện được chứ?"
Nhưng nhìn vẻ mặt của Đế Vô Trần đã biết là tức giận (mặc dù nàng không biết hắn tức giận vì cái gì) nhưng vẫn an ủi hắn một lúc mới đi theo Hoắc Dương.
Ngồi trên mái nhà, lúc này đã là nửa đêm, yên tĩnh cực kì, khác hoàn toàn với sự ồn ào lúc sáng nay. Đêm rất đẹp, có thể thấy rõ cả một dải ngân hà đầy sao.
"Cha ta đã nói gì với ngươi?"
"Hử? Nói gì sao?" Bạch Dạ đắn đo suy nghĩ một lúc mới đáp "Ông ấy nói nhiều lắm, ta cũng không nhớ hết. Nhưng mà, có một điều, ông ấy không muốn ngươi hận."
Hoắc Dương tự giễu cười "Từ trước tới giờ, ta nào có bao giờ hận ông ấy."
"Ta biết điều đó, thế nên ta cũng nói, và ông ấy chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhõm thôi."
Hoắc Dương ánh mắt trùng xuống "Ta thừa hiểu, cái chết của nương ta không có lỗi của ông ấy. Bởi vì người yêu bà nhất, ngoài ta ra chỉ có ông thôi.
Trước giờ ta và ông luôn giống như nước với lửa không thể giao hòa được, nhưng những điều ông nói ta đều nghe theo, kể cả việc ông đắm mình vào rượu chè, ta cũng chưa từng nói nặng lời."
"Ta biết ngươi rất quan tâm ông ấy." Bạch Dạ nhìn lên trời cao, nói "Đêm mà ông ấy ra đi, bầu trời không nhiều sao như vậy, vẫn rất đẹp, chỉ có ánh trăng tròn và vô cùng tĩnh lặng. Ta và ông ấy tâm sự rất nhiều. Đến cuối cùng, thì ra đi với một nụ cười mỉm, không còn vướng bận thế gian."
Hoắc Dương hoàn toàn yên lặng nghe nàng nói.
"Trong lời kể của ông, luôn luôn tràn ngập hình bóng của nương ngươi. Ông còn nói rằng, ông không muốn đi sớm vì không nỡ ngươi. Chỉ khi mà ngươi không cần ông nữa thì lúc đó sẽ đi tìm nương của ngươi."
Hắn sống mũi có chút cay cay, trong đáy mắt ẩn hiện màn nước mắt "Ta bảo không cần ông lúc nào chứ? Lúc nào, ta cũng cần hết. Nương ta đi rồi, giờ ngay cả ông cũng không còn ở bên ta nữa." một nam tử hán như hắn, vậy mà ở trước mặt một nữ nhi khóc đến thương tâm, cuối cùng vẫn là quá đáng thương.
Bạch Dạ không biết làm gì cả, chỉ có thể ôm hắn vào lòng, giống như nương hắn trước kia, vỗ về, an ủi tâm hồn nhỏ bé này.
Nàng đã hứa, sẽ thay cha hắn chăm sóc hắn.
Hai con người lúc này, chỉ có thể biết nương tựa vào nhau. Linh hồn ở trên cao, cũng phần nào được an ủi.