Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: Có những thứ không thể trở lại
Chưa gì trời đã sập tối, mặt trời cũng đã lặn, Hoắc Dương đưa Bạch Dạ tới phòng mà hắn chuẩn bị cho nàng. Còn chưa kịp đi vào đã nghe văng vẳng tiếng ai đó gọi nàng từ đằng xa.
"Tiểu Dạ, Tiểu Dạ của ta tới rồi sao? Mau mau, đưa ta tới chỗ con bé."
Nghe giọng thôi cũng đủ biết là ai, Hoắc Dương ôm trán bất đắc dĩ, như kiểu "Đây không phải là cha ta".
Hoắc Thiên lảo đảo bước đi, mặt đỏ phừng như quả cả chua, ánh mắt đờ đẫn có khi không phân biệt được trời với đất. Ông cầm trên tay chai rượu, vẫn cao giọng "Tiểu Dạ đâu?"
Người quản gia luống cuống không biết phải làm thế nào, may mắn nhìn thấy Hoắc Dương và Bạch Dạ đi tới liền nhảy ra cầu cứu.
"Lại uống say hả?" Hoắc Dương nhìn lão cha nhà mình, ghét bỏ nói "Thật là hết nói nổi. Mau mang canh giải rượu ra đây."
Nghe tới canh giải rượu, Hoắc Thiên liền giận dữ quát lên "Ta đâu có say! Ta còn có thể uống thêm vài chai nữa kìa! Đừng khinh thường lão tử."
Ý thức ông mơ hồ, đôi con ngươi nhìn lên dường như thấy được Hoắc Dương và Bạch Dạ. Có hơi bình tĩnh lại nói "Tiểu Dạ đến rồi à? Lại đây uống với ta vài ly nào."
Hoắc Dương tức giận nói "Lão già chết tiệt này, muội ấy còn nhỏ, uống cái gì chứ? Ông tính biến muội ấy thành con sâu rượu giống ông à? Ông như vậy, mới khiến nương dưới suối vàng ghét bỏ đó." nói xong tính lôi kéo Bạch Dạ rời đi.
Nhưng Bạch Dạ lại mỉm cười nói "Ta muốn nói chuyện với ngài ấy một lúc."
"Ông ta say thế kia thì nói cái gì được chứ? Ta nghĩ ngươi nên trở về phòng là tốt nhất."
Nhưng Bạch Dạ liền từ chối "Ngươi không cần lo cho ta, ta biết phải làm gì."
..
Sau khi Hoắc Dương trở về phòng, hai người ngồi ở vỉa hè hóng mát. Buổi tối, ánh trăng rất sáng, soi vào gương mặt của Hoắc Thiên đang ngồi. Mặc dù đã ở ngưỡng tuổi ngũ tuần nhưng vẫn nhìn ra được nhiều nét đẹp, hẳn là thời còn thanh niên, ngài ấy cũng được không ít cô nương ngưỡng mộ. Tiếng dế kêu râm ran trong không gian tĩnh lặng, hai người không nói gì, chỉ là hưởng thụ cảnh vật yên bình.
Bạch Dạ nhìn ông rồi cười "Ngài không say, đúng chứ?"
Hoắc Thiên biết đã bại lộ, liền khục khục cười "Quả nhiên vẫn là con tinh ý nhận ra. Chả bù cho tiểu tử đó, được một phần của con thì hay biết mấy."
"Tính tình của ngài, chẳng lẽ con còn không nhận ra sao?"
"Hahaha"
Hoắc Thiên thuận tay muốn cầm lên chiếc ly ở cạnh đó tính dâng lên miệng uống, nhưng Bạch Dạ nhìn thấy thì liền cau mày nói "Ngài như vậy, còn muốn uống rượu?"
Hoắc Thiên phụt cười ha hả "Chỉ là trà thôi! Nhưng cảm ơn con vì đã lo lắng cho ta. Chắc chẳng có gì qua được mắt con nhỉ?"
Ánh mắt Bạch Dạ trĩu nặng "Ngài không tính nói bệnh tình của mình cho Hoắc Dương biết sao?"
Hoắc Thiên bị bệnh lao đã lâu, nhưng ông hoàn toàn giấu nhẹm đi không cho Hoắc Dương biết. Mà bên ngoài con cố tỏ ra là một người chỉ biết uống rượu.
"Bên ngoài gió lạnh, sức khỏe ngài không tốt, vẫn nên vào trong đi."
Nhưng Hoắc Thiên lại lắc đầu nói "Ta vẫn muốn ở ngoài này thêm một chút nữa."
"Vậy để con gọi người mang áo choàng cho ngài."
"Không cần đâu! Ta ổn!"
Đôi mắt ông lúc này trở nên hiền từ lạ thường khi nhìn nàng, nói "Lần đầu tiên ta gặp con, lúc đó con mới chỉ có 11, 12 tuổi. Tiểu Dương nói con muốn hợp tác với ta. Khi đó ta còn không tin, nhưng nhìn vẻ mặt cương quyết của con, trong lòng ta không hiểu sao liền dao động."
"Gặp được ngài, là vinh hạnh của con."
Hoắc Thiên lại gần nàng, mỉm cười "Gặp được con, mới là hạnh phúc của ta."
Ông còn nói "Qua một khoảng thời gian, ta mới biết, con chính là nữ nhi của Bạch Chấn, người đã làm đối thủ của ta suốt bao nhiêu năm. Ta và hắn giao thủ không biết bao lần, nhưng đều có một ý nghĩ, đó chính là dành sự tôn trọng nhất định cho đối phương. Mặc dù nói thật thì ta vốn không xứng làm đối thủ của hắn.
Khi nghe được tin hắn đã qua đời, ta liền sốc, ta vừa ngạc nhiên cũng lại tiếc nuối. Trong giang hồ, chỉ có mình hắn, là kẻ mà ta muốn trở thành bằng hữu nhất.
Người ta thường nói: có đánh mới trở nên thân thiết quả là không sai. Vậy mà, còn chưa có dịp kết thân, hắn lại đi trước rồi.
Ta biết hắn có con, ta còn tưởng tượng ra sẽ cho các con làm quen, lúc đó Hoắc Dương, vẫn còn rất nhỏ."
Bạch Dạ tâm trạng trầm lắng xuống hỏi "Ngài lo cho Hoắc Dương, đúng chứ?"
Giọng ông khàn khàn, ánh mắt vẫn hiền từ nói "Tiểu Dương, là ta có lỗi với thằng bé. Nó hận ta, vì nương của nó. Trước kia không có như vậy, nó rất bám ta. Chung quy, vẫn là có những thứ không thể trở lại, kể cả Bạch Chấn, thê tử của ta, hay là tình cảm Tiểu Dương dành cho lão già này."
Bạch Dạ mỉm cười đáp lại "Hắn, không có hận ngài!"
Nghe được lời này, Hoắc Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm "Không hận thì tốt!"
"Tiểu Dạ, Tiểu Dạ của ta tới rồi sao? Mau mau, đưa ta tới chỗ con bé."
Nghe giọng thôi cũng đủ biết là ai, Hoắc Dương ôm trán bất đắc dĩ, như kiểu "Đây không phải là cha ta".
Hoắc Thiên lảo đảo bước đi, mặt đỏ phừng như quả cả chua, ánh mắt đờ đẫn có khi không phân biệt được trời với đất. Ông cầm trên tay chai rượu, vẫn cao giọng "Tiểu Dạ đâu?"
Người quản gia luống cuống không biết phải làm thế nào, may mắn nhìn thấy Hoắc Dương và Bạch Dạ đi tới liền nhảy ra cầu cứu.
"Lại uống say hả?" Hoắc Dương nhìn lão cha nhà mình, ghét bỏ nói "Thật là hết nói nổi. Mau mang canh giải rượu ra đây."
Nghe tới canh giải rượu, Hoắc Thiên liền giận dữ quát lên "Ta đâu có say! Ta còn có thể uống thêm vài chai nữa kìa! Đừng khinh thường lão tử."
Ý thức ông mơ hồ, đôi con ngươi nhìn lên dường như thấy được Hoắc Dương và Bạch Dạ. Có hơi bình tĩnh lại nói "Tiểu Dạ đến rồi à? Lại đây uống với ta vài ly nào."
Hoắc Dương tức giận nói "Lão già chết tiệt này, muội ấy còn nhỏ, uống cái gì chứ? Ông tính biến muội ấy thành con sâu rượu giống ông à? Ông như vậy, mới khiến nương dưới suối vàng ghét bỏ đó." nói xong tính lôi kéo Bạch Dạ rời đi.
Nhưng Bạch Dạ lại mỉm cười nói "Ta muốn nói chuyện với ngài ấy một lúc."
"Ông ta say thế kia thì nói cái gì được chứ? Ta nghĩ ngươi nên trở về phòng là tốt nhất."
Nhưng Bạch Dạ liền từ chối "Ngươi không cần lo cho ta, ta biết phải làm gì."
..
Sau khi Hoắc Dương trở về phòng, hai người ngồi ở vỉa hè hóng mát. Buổi tối, ánh trăng rất sáng, soi vào gương mặt của Hoắc Thiên đang ngồi. Mặc dù đã ở ngưỡng tuổi ngũ tuần nhưng vẫn nhìn ra được nhiều nét đẹp, hẳn là thời còn thanh niên, ngài ấy cũng được không ít cô nương ngưỡng mộ. Tiếng dế kêu râm ran trong không gian tĩnh lặng, hai người không nói gì, chỉ là hưởng thụ cảnh vật yên bình.
Bạch Dạ nhìn ông rồi cười "Ngài không say, đúng chứ?"
Hoắc Thiên biết đã bại lộ, liền khục khục cười "Quả nhiên vẫn là con tinh ý nhận ra. Chả bù cho tiểu tử đó, được một phần của con thì hay biết mấy."
"Tính tình của ngài, chẳng lẽ con còn không nhận ra sao?"
"Hahaha"
Hoắc Thiên thuận tay muốn cầm lên chiếc ly ở cạnh đó tính dâng lên miệng uống, nhưng Bạch Dạ nhìn thấy thì liền cau mày nói "Ngài như vậy, còn muốn uống rượu?"
Hoắc Thiên phụt cười ha hả "Chỉ là trà thôi! Nhưng cảm ơn con vì đã lo lắng cho ta. Chắc chẳng có gì qua được mắt con nhỉ?"
Ánh mắt Bạch Dạ trĩu nặng "Ngài không tính nói bệnh tình của mình cho Hoắc Dương biết sao?"
Hoắc Thiên bị bệnh lao đã lâu, nhưng ông hoàn toàn giấu nhẹm đi không cho Hoắc Dương biết. Mà bên ngoài con cố tỏ ra là một người chỉ biết uống rượu.
"Bên ngoài gió lạnh, sức khỏe ngài không tốt, vẫn nên vào trong đi."
Nhưng Hoắc Thiên lại lắc đầu nói "Ta vẫn muốn ở ngoài này thêm một chút nữa."
"Vậy để con gọi người mang áo choàng cho ngài."
"Không cần đâu! Ta ổn!"
Đôi mắt ông lúc này trở nên hiền từ lạ thường khi nhìn nàng, nói "Lần đầu tiên ta gặp con, lúc đó con mới chỉ có 11, 12 tuổi. Tiểu Dương nói con muốn hợp tác với ta. Khi đó ta còn không tin, nhưng nhìn vẻ mặt cương quyết của con, trong lòng ta không hiểu sao liền dao động."
"Gặp được ngài, là vinh hạnh của con."
Hoắc Thiên lại gần nàng, mỉm cười "Gặp được con, mới là hạnh phúc của ta."
Ông còn nói "Qua một khoảng thời gian, ta mới biết, con chính là nữ nhi của Bạch Chấn, người đã làm đối thủ của ta suốt bao nhiêu năm. Ta và hắn giao thủ không biết bao lần, nhưng đều có một ý nghĩ, đó chính là dành sự tôn trọng nhất định cho đối phương. Mặc dù nói thật thì ta vốn không xứng làm đối thủ của hắn.
Khi nghe được tin hắn đã qua đời, ta liền sốc, ta vừa ngạc nhiên cũng lại tiếc nuối. Trong giang hồ, chỉ có mình hắn, là kẻ mà ta muốn trở thành bằng hữu nhất.
Người ta thường nói: có đánh mới trở nên thân thiết quả là không sai. Vậy mà, còn chưa có dịp kết thân, hắn lại đi trước rồi.
Ta biết hắn có con, ta còn tưởng tượng ra sẽ cho các con làm quen, lúc đó Hoắc Dương, vẫn còn rất nhỏ."
Bạch Dạ tâm trạng trầm lắng xuống hỏi "Ngài lo cho Hoắc Dương, đúng chứ?"
Giọng ông khàn khàn, ánh mắt vẫn hiền từ nói "Tiểu Dương, là ta có lỗi với thằng bé. Nó hận ta, vì nương của nó. Trước kia không có như vậy, nó rất bám ta. Chung quy, vẫn là có những thứ không thể trở lại, kể cả Bạch Chấn, thê tử của ta, hay là tình cảm Tiểu Dương dành cho lão già này."
Bạch Dạ mỉm cười đáp lại "Hắn, không có hận ngài!"
Nghe được lời này, Hoắc Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm "Không hận thì tốt!"