Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Lấy lại những gì đã nợ
Nghe được mệnh lệnh, Tiểu Hắc mới từ từ lùi lại, chầm chậm đi sát bên người Bạch Dạ giống như một sát thủ chi nhất trung thành.
Vừa đi, hai người vừa trò chuyện.
"Ta không nghĩ tới ngươi lại hành động nhanh như vậy đấy."
Bạch Dạ cười khẩy "Đương nhiên."
Hoắc Dương nhìn nàng, tò mò hỏi "Ngươi thật sự hợp tác với Quỷ Vực sao? Ta cảm thấy bọn họ chẳng có gì tốt lành cả."
Tốt lành sao? Nếu đem so ra với lũ người tự xưng mình là Chính phái kia, Quỷ Vực còn tốt hơn gấp trăm lần. Dù mang danh Tà phái, nhưng Đế Vô Trần trước giờ làm việc có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện bất nhân bất nghĩa.
"Ta chẳng cảm thấy có điều gì không ổn cả. Nói thẳng ra thì, ta vẫn cần bọn họ để kế hoạch diễn ra tốt hơn."
Hoắc Dương thở dài. Hắn trước giờ luôn được ca tụng là thông minh, nhưng xem ra, trước mặt tiểu cô nương này, vẫn chẳng là gì cả.
Sau khi biết chuyện nàng lợi dụng Thượng Quan Uyển Nhi để trả thù Thượng Quan gia, hắn còn không thể tin rằng nàng của bây giờ và con người hớt hải đi cứu Thượng Quan Uyển Nhi bị giam lỏng lúc đó là một.
Hắn còn tưởng rằng, trong lòng của nàng, Thượng Quan Uyển Nhi là một điều gì đó đặc biệt. Vậy mà giờ, lại đi lợi dụng cô ta để báo thù sao?
Rõ ràng, hắn nên vui!
Lúc trước, bộ dáng lo lắng muốn cứu người của Bạch Dạ làm hắn không khỏi xao động. Hắn còn nghĩ rằng nàng đã thay đổi, còn căm ghét cô gái kia, vì cô ta mà Bạch Dạ trở nên mềm yếu. Nhưng giờ, nàng đã quay trở về con người lúc trước, không còn bị trói buộc, vậy tại sao, hắn lại chẳng thể nào vui nổi?
Điều này, thực sự là điều hắn muốn sao?
Bạch Dạ nói "Mọi thứ, không thể nào kéo dài thêm được."
Hai người ngồi xuống ghế, Bạch Dạ ra hiệu muốn Tiểu Hắc lui ra ngoài, một quản gia từ bên ngoài lặng lẽ rót trà cho họ rồi lẳng lặng đi ra.
Không gian lúc này, chỉ thuộc về hai người. Vì đang ở vỉa hè, gió thổi làm tóc Bạch Dạ bay, mang theo nhè nhẹ hương trúc. Nàng tự hỏi, nếu sau này thù được báo, có phải nàng cũng sẽ tìm một nơi rừng sâu nước lặng như vậy để nghỉ ngơi hay không?
Bạch Dạ tự nghĩ mà tự giễu cười. Bản thân nàng, có tư cách để nghĩ về chuyện tương lai hay sao?
"Sao ta không thấy cha ngươi ở đâu?"
Hoắc Dương bất đắc dĩ cười cười "Lão già đó đi tụ họp với mấy con sâu rượu từ sáng sớm, chắc phải tầm tối mới thấy ló mặt về."
"Hèn gì, ta tới mà không thấy có giọng nói quen thuộc, làm không quen chút nào." Bạch Dạ nhấp lên ly trà, nhoẻn miệng cười.
"Phải phải! Chỉ cần biết ngươi tới thôi, thể nào cũng nghe thấy tiếng "Tiểu Dạ, Tiểu Dạ tới rồi" của lão."
Bạch Dạ phụt một tiếng, cười nói "Coi ngươi kìa, ghét bỏ ông ấy ra mặt như vậy sao?"
Hoắc Dương không kiêng nể gì, lập tức ừ một cái "Ta còn tưởng ngươi là nữ nhi của lão chứ ta chẳng là cái thá gì. Lúc nào cũng rượu chè bê tha, đổ dồn hết việc lên vai lão tử, uống nhiều như thế cho bệnh luôn đi, phiền phức."
Bạch Dạ nhìn Hoắc Dương, trong lòng cười thầm. Rõ ràng là quan tâm ông ấy, vậy mà còn độc miệng như vậy. Hai cha con nhà này, lúc nào cũng thế. Quan tâm, nhưng không nói ra.
"Tiếp theo, ngươi sẽ tính làm gì?"
"Làm gì à?" nàng nhìn vào hình bóng của bản thân phản chiếu trong ly trà nói "Đương nhiên là, lấy lại những thứ mà Thượng Quan gia nợ ta."
Hoắc Dương thầm nghĩ xem ra lần này Thượng Quan gia tiêu thật rồi.
Hôn lễ lần này của Thượng Quan Uyển Nhi và Lam Bội Nguyên được tổ chức rất long trọng, là muốn che đậy những thứ không muốn cho người khác biết?
Thượng Quan gia được biết đến là gia tộc giàu có tại đế quốc, nhưng đó chỉ là quá khứ. Thượng Quan Huyền Vũ và Thượng Quan Thần Vĩ không ngừng đốt tiền vào thuê sát thủ để tiêu diệt đối phương, bởi tình hình bệnh của Thượng Quan Lâm đang rất nghiêm trọng, khả năng cao là sẽ phải chọn ra một người ngồi lên ghế gia chủ. Cộng thêm việc Thượng Quan Thần Vĩ ăn chơi trác táng, việc kinh doanh của gia tộc rơi vào tay hắn ngày ngày đội nón ra đi. Đường dây buôn bán hoa anh túc bị tàn phá dần khiến Thượng Quan gia lâm vào cảnh khốn đốn vì tiền bạc.
Mà tất cả mọi chuyện đều do một tay Bạch Dạ sắp xếp.
Cảm thấy Thượng Quan gia vội vã tiến hành hôn lễ như vậy, có lẽ là muốn cứu vớt lại những tổn thất trước đó và ít nhất là có thể chừa một đường lui cho mình.
Có lẽ sau lần này, sự sụp đổ của Thượng Quan gia sẽ kéo theo nhiều người khác. Nhưng vậy cũng tốt, thà giết nhầm, còn hơn bỏ sót.
___ngoài lề___
Lâu lắm rồi mình mới quay lại bộ truyện này. Trước đây vì bí ý tưởng nên thành ra mình đã drop một thời gian. Mình sẽ viết bù cho cả ngày mai và ngày kia vì sắp tới mình phải thi học kì nên mình muốn dành cuối tuần để ôn, mong mọi người thông cảm. Một lần nữa rất cảm ơn vì đã ủng hộ bộ truyện trong suốt thời gian qua
Vừa đi, hai người vừa trò chuyện.
"Ta không nghĩ tới ngươi lại hành động nhanh như vậy đấy."
Bạch Dạ cười khẩy "Đương nhiên."
Hoắc Dương nhìn nàng, tò mò hỏi "Ngươi thật sự hợp tác với Quỷ Vực sao? Ta cảm thấy bọn họ chẳng có gì tốt lành cả."
Tốt lành sao? Nếu đem so ra với lũ người tự xưng mình là Chính phái kia, Quỷ Vực còn tốt hơn gấp trăm lần. Dù mang danh Tà phái, nhưng Đế Vô Trần trước giờ làm việc có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện bất nhân bất nghĩa.
"Ta chẳng cảm thấy có điều gì không ổn cả. Nói thẳng ra thì, ta vẫn cần bọn họ để kế hoạch diễn ra tốt hơn."
Hoắc Dương thở dài. Hắn trước giờ luôn được ca tụng là thông minh, nhưng xem ra, trước mặt tiểu cô nương này, vẫn chẳng là gì cả.
Sau khi biết chuyện nàng lợi dụng Thượng Quan Uyển Nhi để trả thù Thượng Quan gia, hắn còn không thể tin rằng nàng của bây giờ và con người hớt hải đi cứu Thượng Quan Uyển Nhi bị giam lỏng lúc đó là một.
Hắn còn tưởng rằng, trong lòng của nàng, Thượng Quan Uyển Nhi là một điều gì đó đặc biệt. Vậy mà giờ, lại đi lợi dụng cô ta để báo thù sao?
Rõ ràng, hắn nên vui!
Lúc trước, bộ dáng lo lắng muốn cứu người của Bạch Dạ làm hắn không khỏi xao động. Hắn còn nghĩ rằng nàng đã thay đổi, còn căm ghét cô gái kia, vì cô ta mà Bạch Dạ trở nên mềm yếu. Nhưng giờ, nàng đã quay trở về con người lúc trước, không còn bị trói buộc, vậy tại sao, hắn lại chẳng thể nào vui nổi?
Điều này, thực sự là điều hắn muốn sao?
Bạch Dạ nói "Mọi thứ, không thể nào kéo dài thêm được."
Hai người ngồi xuống ghế, Bạch Dạ ra hiệu muốn Tiểu Hắc lui ra ngoài, một quản gia từ bên ngoài lặng lẽ rót trà cho họ rồi lẳng lặng đi ra.
Không gian lúc này, chỉ thuộc về hai người. Vì đang ở vỉa hè, gió thổi làm tóc Bạch Dạ bay, mang theo nhè nhẹ hương trúc. Nàng tự hỏi, nếu sau này thù được báo, có phải nàng cũng sẽ tìm một nơi rừng sâu nước lặng như vậy để nghỉ ngơi hay không?
Bạch Dạ tự nghĩ mà tự giễu cười. Bản thân nàng, có tư cách để nghĩ về chuyện tương lai hay sao?
"Sao ta không thấy cha ngươi ở đâu?"
Hoắc Dương bất đắc dĩ cười cười "Lão già đó đi tụ họp với mấy con sâu rượu từ sáng sớm, chắc phải tầm tối mới thấy ló mặt về."
"Hèn gì, ta tới mà không thấy có giọng nói quen thuộc, làm không quen chút nào." Bạch Dạ nhấp lên ly trà, nhoẻn miệng cười.
"Phải phải! Chỉ cần biết ngươi tới thôi, thể nào cũng nghe thấy tiếng "Tiểu Dạ, Tiểu Dạ tới rồi" của lão."
Bạch Dạ phụt một tiếng, cười nói "Coi ngươi kìa, ghét bỏ ông ấy ra mặt như vậy sao?"
Hoắc Dương không kiêng nể gì, lập tức ừ một cái "Ta còn tưởng ngươi là nữ nhi của lão chứ ta chẳng là cái thá gì. Lúc nào cũng rượu chè bê tha, đổ dồn hết việc lên vai lão tử, uống nhiều như thế cho bệnh luôn đi, phiền phức."
Bạch Dạ nhìn Hoắc Dương, trong lòng cười thầm. Rõ ràng là quan tâm ông ấy, vậy mà còn độc miệng như vậy. Hai cha con nhà này, lúc nào cũng thế. Quan tâm, nhưng không nói ra.
"Tiếp theo, ngươi sẽ tính làm gì?"
"Làm gì à?" nàng nhìn vào hình bóng của bản thân phản chiếu trong ly trà nói "Đương nhiên là, lấy lại những thứ mà Thượng Quan gia nợ ta."
Hoắc Dương thầm nghĩ xem ra lần này Thượng Quan gia tiêu thật rồi.
Hôn lễ lần này của Thượng Quan Uyển Nhi và Lam Bội Nguyên được tổ chức rất long trọng, là muốn che đậy những thứ không muốn cho người khác biết?
Thượng Quan gia được biết đến là gia tộc giàu có tại đế quốc, nhưng đó chỉ là quá khứ. Thượng Quan Huyền Vũ và Thượng Quan Thần Vĩ không ngừng đốt tiền vào thuê sát thủ để tiêu diệt đối phương, bởi tình hình bệnh của Thượng Quan Lâm đang rất nghiêm trọng, khả năng cao là sẽ phải chọn ra một người ngồi lên ghế gia chủ. Cộng thêm việc Thượng Quan Thần Vĩ ăn chơi trác táng, việc kinh doanh của gia tộc rơi vào tay hắn ngày ngày đội nón ra đi. Đường dây buôn bán hoa anh túc bị tàn phá dần khiến Thượng Quan gia lâm vào cảnh khốn đốn vì tiền bạc.
Mà tất cả mọi chuyện đều do một tay Bạch Dạ sắp xếp.
Cảm thấy Thượng Quan gia vội vã tiến hành hôn lễ như vậy, có lẽ là muốn cứu vớt lại những tổn thất trước đó và ít nhất là có thể chừa một đường lui cho mình.
Có lẽ sau lần này, sự sụp đổ của Thượng Quan gia sẽ kéo theo nhiều người khác. Nhưng vậy cũng tốt, thà giết nhầm, còn hơn bỏ sót.
___ngoài lề___
Lâu lắm rồi mình mới quay lại bộ truyện này. Trước đây vì bí ý tưởng nên thành ra mình đã drop một thời gian. Mình sẽ viết bù cho cả ngày mai và ngày kia vì sắp tới mình phải thi học kì nên mình muốn dành cuối tuần để ôn, mong mọi người thông cảm. Một lần nữa rất cảm ơn vì đã ủng hộ bộ truyện trong suốt thời gian qua