Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190: Ca Ca
1.
Ngay từ đầu, ta đã nhìn ra cách Việt Thiên đối xử với mình có điểm không bình thường. Thế nhưng bởi vì quá mức kinh tởm mà cố tình phớt lờ. Nghĩ rằng đợi lúc thích hợp sẽ cắt đứt với hắn.
Nhưng ta không thể ngờ được, hắn đã sớm cài người vào Thiên Cung. Trong trận chiến với ma giới, thế lực của hắn cũng khéo léo lánh đi nơi khác.
Nếu mọi chuyện với ta mà thuận lời, hắn vẫn sẽ vờ như bản thân là một kẻ không có thế lực, ở lại bên ta.
Nhưng cuối cùng ta lại đưa hắn lên Đọa Tiên Đài, nên hắn cũng không chần chừ lột mặt nạ.
Ma tộc trà trộn vào Thiên Cung thẳng tay chém giết, cả Thiên Cung nhanh chóng chìm trong máu lửa, vô số người cứ vậy mà ngã xuống.
Không thể đứng im nhìn mọi người xung quanh cứ vậy mà chết hết, ta chủ động đứng ra trao đổi điều kiện với Việt Thiên.
Bảo hắn dừng ngay việc chém giết. Đổi lại...
... hắn muốn ta thế nào cũng được.
2.
Nghe nói người ở ma giới không hiểu thuần phong, càng không biết luân thường.
Thiết nghĩ Việt Thiên lớn lên ở ma giới cũng sẽ như vậy.
Dù ta với hắn có là huynh đệ cùng cha khác mẹ, đứng trên đất của ma tộc, cũng chằng có nghĩa lý gì.
Ta đã chuẩn bị tinh thần để bị khinh nhục.
Nhưng không ngờ...
Việt Thiên thấy ta tự nguyện đi theo hắn thì liền bình ổn lại tâm tình. Hắn lên làm tân Ma Tôn, vẫn đối xử với ta tôn kính như trước.
Ngoại trừ việc thả ta đi, thì dường như không từ chối ta việc gì.
Cũng không bắt ép ta làm những chuyện mình không muốn...
Mỗi ngày, Việt Thiên đều đến tìm ta dùng bữa, lúc thì nói chuyện phiếm, lúc thì đánh cờ. Hắn biết ta thích coi kịch, cũng cho người lặn lội đường xa, bắt sống một đoàn kịch nhân giới về diễn cho ta xem.
Nếu là trước đây, ta sẽ vạch rõ giới hạn, tránh thân cận với hắn.
Nhưng bây giờ hắn là Ma Tôn, ta là tù binh.
Ta kiêng dè hắn, không dám trực tiếp làm lơ, nhưng cũng không muốn gần gũi. Mỗi lần gặp gỡ, hắn cứ hỏi một câu thì ta đáp một câu. Không ít, cũng không nhiều hơn.
Mà hắn cũng không bắt ép ta, nói rằng chuyện tình cảm chính là cần thời gian để mở lòng.
Nhìn chung thì ta sống ở ma giới.
Khá bình yên.
3.
Việt Thiên mang đến một quyển sách đặt trước mặt ta.
Đây là quyển công pháp nhập môn, chỉ cần là tu giả thì đều từng luyện qua, là một quyển sách vô cùng thông dụng tầm thường, đâu đâu cũng có.
Bìa sách đã cũ, trang sách cũng ố vàng, thế nhưng lại không có dấu hiệu bị sâu mọt ăn mất, có vẻ được gìn giữ rất cẩn thận.
Việt Thiên hí hửng hỏi ta: "Ca ca, ngươi nhớ vật này không?"
Nhìn thái độ của hắn, ta hiển nhiên đoán được bên trong có huyền cơ, liền lật thử vài trang xem thử. Bên trong, ngoại trừ nội dung nguyên bản, còn vô số phần ghi chú cùng hình vẽ được vẽ thêm vào.
Ta vừa nhìn, trong đầu đột ngột nhớ lại một đoạn ký ức.
Việt Thiên có lẽ thấy ta trầm mặc lâu, liền mở miệng nhắc:
"Đây là quyển sách năm đó..."
Ta bình thản chen lời: "Năm đó ta đưa ngươi quyển công pháp, tự tay chỉ ngươi tu luyện, ta nhớ."
Nghe ta nói câu này, sắc mặt Việt Thiên liền sáng bừng lên:
"Lúc đó đệ còn chưa biết tu luyện là gì, làm gì cũng sai, làm gì cũng thất bại. Đệ làm mình làm mẩy không muốn học nữa.Thế là huynh liền nói..."
"Ta nói ngươi là thiên tài trăm năm có một. Sau này nhất định sẽ quân lâm thiên hạ, vận mệnh của tu chân giới đều đặt trên vai ngươi."
Việt Thiên vội vàng nói: "Chính bởi vì năm đó ca ca đặt nhiều kỳ vọng lên người đệ như vậy, đệ mới không ngừng nỗ lực. Có được ngày hôm nay, đều là nhờ một lời khi đó của ca ca."
Ta nghe hắn nói xong liền trầm ngâm một hồi, rồi nói:
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chẳng đặt kỳ vọng gì lên ngươi cả. Chỉ là phụ hoàng nói với ta những gì, thì lặp lại y hệt thôi. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó ta cũng chưa hiểu hết sức nặng của những lời đó."
Sắc mặt Việt Thiên thoáng vẻ bối rối:
"Thế nhưng... cốt lõi ngươi vẫn là muốn động viên đệ, để đệ cố gắng hơn, đúng không?"
Ta im lặng một hồi, rồi gật đầu.
Lúc đó quả thật có nghĩ như thế.
Việt Thiên hớn hở: "Được, không có kỳ vọng lớn cũng không sao. Ca ca tin tưởng ta là được rồi."
Vừa nói, hắn vừa cẩn thận lật từng trang sách, ánh mắt chậm rãi đưa qua, thái độ trân trọng như đang cầm trên tay bảo vật nghìn năm.
"Đây, chính chỗ này khi xưa đệ đọc mãi không hiểu, ca ca phải nán lại giảng cho đệ cả buổi chiều, thậm chí còn bị lão sư trách phạt."
Năm xưa, đúng thật là có chuyện như vậy.
Ta đưa mắt theo hướng ngón tay hắn chỉ, nhìn lại vết bútl lớp 0 cũ.
Ngày tháng khi đó, nghĩ lại...
... cũng khá là vui.
4.
Một lần nọ, trong lúc dùng cơm, Việt Thiên bất chợt hỏi ta:
"Ca ca, ta thật sự không hiểu. Ngay cả Ma Tôn đời trước ta cũng đã giúp ngươi giết rồi. Tại sao ngươi bằng mọi cách cũng phải trừ khử ta?"
Nhìn thái độ của hắn, xem ra đã để việc này trong lòng lâu lắm rồi.
"Ca ca, ta đã làm gì khiến huynh hận ta như vậy sao?"
Nhìn hắn trăn trở như vậy, ta cũng không có lý do gì để không nói cho hắn hiểu.
"Ta không có hận ngươi." Ta nói.
Mặc dù thời gian đầu, chưa biết rõ thân phận của Việt Thiên, nhìn thấy hắn được phụ hoàng trọng dụng ta có chút ghen tị, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Ta chưa từng nghĩ sẽ hãm hại hắn.
Sau khi nghe được phụ hoàng và mẫu hậu cãi nhau, trong lòng ta có tâm ma, muốn tìm cách củng cố địa vị của mình. Biết được thân phận cháu ngoại Ma Tôn của Việt Thiên, lại thấy hắn rất nghe lời mình nên mới tận dụng điều này. Lúc này, ta cũng không có lý do gì để ghét hắn, ngược lại còn cảm thấy hắn rất hữu dụng.
Phải mãi đến khi phụ hoàng mở lời muốn nhận hắn làm con nuôi, coi như gián tiếp thừa nhận đứa con hoang nay, ta mới...
Bây giờ bình tâm nghĩ lại, nếu sớm biết thế lực của Việt Thiên ở ma giới hùng hậu như vậy, sẽ không tranh chức Tiên Quân với ta, ta cũng sẽ không sinh tâm ma mà vu hại hắn, cũng sẽ không khiến bản thân rơi vào tình cảnh như hiện giờ.
Âu cũng là tự làm tự chịu.
Nhìn thấy ta trầm mặc, Việt Thiên nhỏ giọng kêu hai tiếng:
"Ca ca... ca ca..."
Sắc mặt hắn bồn chồn, liên miệng hỏi:
"Huynh vừa rồi nói không hận ta, có thật không, có thật là vậy không?"
Ta suy nghĩ kỹ một hồi, ngước mặt dậy nhìn Việt Thiên, chậm rãi giải thích:
"Ta thừa nhận, trước đây ta không có hảo cảm với ngươi. Nhưng giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì để gọi là hận cả. Gài bẫy ngươi tại Hướng Thiên Lâu lần đó, cũng chỉ vì..."
Ta thở ra một hơi nặng nề:
"Ta từ nhỏ đã là thái tử của Thiên Cung. Ngay từ đầu đã được bồi dưỡng là người kế nhiệm phụ hoàng. Thế nhưng có một ngày... ta vô tình nghe được phụ hoàng và mẫu hậu cãi nhau, ám chỉ ta không phải huyết mạch của phụ hoàng."
Việt Thiên giật mình: "Ca ca... như vậy là..."
Ta lắc đầu: "Là lời nói lúc tức giận, hai người bọn họ nói vậy. Chỉ là từ đó trong lòng ta bất an, làm đủ mọi cách để an ủi chính mình mà thôi. Bây giờ bình tâm nghĩ lại, có lẽ ta cũng không cần ép ngươi lên đến Đọa Tiên Đài..."
Ta cúi mặt thở dài, nặng nề nói:
"Chỉ là là từ nhỏ đã nhận được kỳ vọng của mọi người. Nếu ta không thể làm người kế nhiệm của phụ hoàng thì ta... thì ta chẳng biết mình là cái gì nữa."
Việt Thiên lập tức nói: "Ngươi vẫn có thể làm ca ca của ta."
Nói rồi, hắn liền nắm lấy tay ta: "Dù phụ mẫu ngươi không nhận ngươi, toàn tu chân giới ruồng bỏ ngươi, thì ta mãi mãi vẫn là đệ đệ của ngươi."
Ta nghe Việt Thiên nói như vậy, trong lòng chỉ nghĩ...
Đồ điên.
Ta có lòng muốn giết hắn, hắn lại muốn mãi mãi làm đệ đệ ta?
Chỉ có người điên mới vô tư được như vậy.
Cũng chỉ có người điên mới giữ mãi một chấp niệm đến chết cũng không buông như kia.
Mặc dù ta kiêng dè hắn, nhưng khoảnh khắc này, nhìn thấy bộ dạng chân thành một cách điên khùng của Việt Thiên, nói không có chút mềm lòng là nói dối.
Ta thở dài:
"Có lẽ... chỉ cần ngươi không làm ra điều gì quá đáng với ta, với Thiên Cung, ta với ngươi, cũng không cần có quá nhiều khoảng cách."
"Ca... ngươi nói vậy ý là nói... chúng ta không cần phải làm địch nhân phải không?"
Ta gật đầu.
Hắn lại nắm lấy hai tay hỏi:
"Nói như vậy, ngươi sẽ không ngại ở bên cạnh ta phải không? Cũng không chê ta bám theo ngươi phải không?"
Ta thở dài, lại gật đầu. Dù gì hoàn cảnh này, ta cũng không thể không cho hắn bám theo.
Coi như là cho hắn một chút mặt mũi.
Cơ mà nhìn cái vẻ hớn hở mừng rỡ nhảy múa điên cuồng quá mức cần thiết đó... có chút...
Ta khẽ cười.
Thôi kệ đi.
5.
Cứ nghĩ ngày tháng kế tiếp ở ma giới, không cần thiết mỗi ngày đều phải chưng cái mặt lạnh ra nhìn Việt Thiên, trong lòng ta cũng nhẹ nhõm phần nào.
Thế nhưng ta không ngờ tới, ngay đêm hôm đó, ta đang ngủ thì bị một âm thanh đánh thức.
"Điện hạ, điện hạ..."
Nhìn ra ngoài cửa chỉ thấy vài cái bóng đen.
"Tiên Quân cử bọn ta đến cứu ngươi ra đây, điện hạ."
6.
Ta ở chỗ Việt Thiên đã được gần tròn một năm.
Nhưng Thiên Cung thì đã ở cả một đời rồi.
Mặc dù ta đối với Việt Thiên không còn hiềm khích, nhưng bên nào nặng bên nào nhẹ vẫn phải phân minh.
Thân là thái tử tu chân giới, ta cũng không dự định ở ma giới cả đời.
Bởi vậy nên, khi thời cơ trốn thoát vừa chín muồi, ta không nghĩ nhiều liền chớp lấy.
Hoặc chí ít thì ta nghĩ đó là thời cơ chín muồi.
7.
Tháng giêng trời tuyết.
Ma tộc nhân bay đầy trời.
Nhìn thấy ám vệ cuối cùng bên cạnh ngã xuống, ta nặng nề thở ra một hơi.
Xem ra là không thoát được.
Thế nhưng cũng không thể cứ thế mà đầu hàng.
Khí sức đã kiệt quệ, ta vẫn siết chặt bội kiếm lao về phía trước, chỉ để bị ma lực đánh lăn ra đất.
Toàn thân đau đớn, ta nhìn thấy một bóng người dẫm lên nền tuyết trắng đi đến bên cạnh mình.
Ánh mắt của hắn y hệt như lần đó ta gặp hắn sau Đại Hội Tiên Minh. Lúc ta không nhớ ra hắn, hỏi hắn là ai, ánh mắt hắn cũng giống như bây giờ.
Lại càng giống với ánh mắt hắn nhìn ta khi Đọa Tiên Đài sụp đổ.
"Ca... ngươi đã nói sẽ ở bên cạnh ta mà... tại sao lại không giữ lời...?"
Nhớ lại những lời hắn nói ngày hôm qua, ta chỉ nghĩ là lời thuận miệng, chưa từng soi xét quá nhiều.
"Ca... những lần trước thì thôi đi, dù gì khi đó ngươi cũng chưa thích ta. Nhưng hôm qua... chúng ta nói chuyện hợp ý như vậy. Ngươi cũng cho ta nhiều hy vọng như vậy..."
Ta nghe giọng điệu bi thương ai oán của hắn, tự nhiên tự thấy chạnh lòng. Ta chống tay ngồi dậy, định nói gì đó để hắn nguôi giận, không ngờ hắn lại thẳng chân giẫm lên đầu ta, đạp xuống.
Ta hét lên: "Việt Thiên, ngươi!!"
Bội kiếm trên tay Việt Thiên đã giơ lên, giọng nói kia lạnh hơn cả mưa tuyết đang rơi.
"Ca... ngươi ép ta đến nước này, ta không chờ được tâm ý của ngươi nữa rồi. Chỉ có thể dựa vào bản thân mình để giữ ngươi ở bên cạnh mà thôi."
Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì lưỡi kiếm đột ngột đâm xuống.
Xuyên qua bụng ta.
__________________
Lời tác giả: chương sau chương cuối
Ngay từ đầu, ta đã nhìn ra cách Việt Thiên đối xử với mình có điểm không bình thường. Thế nhưng bởi vì quá mức kinh tởm mà cố tình phớt lờ. Nghĩ rằng đợi lúc thích hợp sẽ cắt đứt với hắn.
Nhưng ta không thể ngờ được, hắn đã sớm cài người vào Thiên Cung. Trong trận chiến với ma giới, thế lực của hắn cũng khéo léo lánh đi nơi khác.
Nếu mọi chuyện với ta mà thuận lời, hắn vẫn sẽ vờ như bản thân là một kẻ không có thế lực, ở lại bên ta.
Nhưng cuối cùng ta lại đưa hắn lên Đọa Tiên Đài, nên hắn cũng không chần chừ lột mặt nạ.
Ma tộc trà trộn vào Thiên Cung thẳng tay chém giết, cả Thiên Cung nhanh chóng chìm trong máu lửa, vô số người cứ vậy mà ngã xuống.
Không thể đứng im nhìn mọi người xung quanh cứ vậy mà chết hết, ta chủ động đứng ra trao đổi điều kiện với Việt Thiên.
Bảo hắn dừng ngay việc chém giết. Đổi lại...
... hắn muốn ta thế nào cũng được.
2.
Nghe nói người ở ma giới không hiểu thuần phong, càng không biết luân thường.
Thiết nghĩ Việt Thiên lớn lên ở ma giới cũng sẽ như vậy.
Dù ta với hắn có là huynh đệ cùng cha khác mẹ, đứng trên đất của ma tộc, cũng chằng có nghĩa lý gì.
Ta đã chuẩn bị tinh thần để bị khinh nhục.
Nhưng không ngờ...
Việt Thiên thấy ta tự nguyện đi theo hắn thì liền bình ổn lại tâm tình. Hắn lên làm tân Ma Tôn, vẫn đối xử với ta tôn kính như trước.
Ngoại trừ việc thả ta đi, thì dường như không từ chối ta việc gì.
Cũng không bắt ép ta làm những chuyện mình không muốn...
Mỗi ngày, Việt Thiên đều đến tìm ta dùng bữa, lúc thì nói chuyện phiếm, lúc thì đánh cờ. Hắn biết ta thích coi kịch, cũng cho người lặn lội đường xa, bắt sống một đoàn kịch nhân giới về diễn cho ta xem.
Nếu là trước đây, ta sẽ vạch rõ giới hạn, tránh thân cận với hắn.
Nhưng bây giờ hắn là Ma Tôn, ta là tù binh.
Ta kiêng dè hắn, không dám trực tiếp làm lơ, nhưng cũng không muốn gần gũi. Mỗi lần gặp gỡ, hắn cứ hỏi một câu thì ta đáp một câu. Không ít, cũng không nhiều hơn.
Mà hắn cũng không bắt ép ta, nói rằng chuyện tình cảm chính là cần thời gian để mở lòng.
Nhìn chung thì ta sống ở ma giới.
Khá bình yên.
3.
Việt Thiên mang đến một quyển sách đặt trước mặt ta.
Đây là quyển công pháp nhập môn, chỉ cần là tu giả thì đều từng luyện qua, là một quyển sách vô cùng thông dụng tầm thường, đâu đâu cũng có.
Bìa sách đã cũ, trang sách cũng ố vàng, thế nhưng lại không có dấu hiệu bị sâu mọt ăn mất, có vẻ được gìn giữ rất cẩn thận.
Việt Thiên hí hửng hỏi ta: "Ca ca, ngươi nhớ vật này không?"
Nhìn thái độ của hắn, ta hiển nhiên đoán được bên trong có huyền cơ, liền lật thử vài trang xem thử. Bên trong, ngoại trừ nội dung nguyên bản, còn vô số phần ghi chú cùng hình vẽ được vẽ thêm vào.
Ta vừa nhìn, trong đầu đột ngột nhớ lại một đoạn ký ức.
Việt Thiên có lẽ thấy ta trầm mặc lâu, liền mở miệng nhắc:
"Đây là quyển sách năm đó..."
Ta bình thản chen lời: "Năm đó ta đưa ngươi quyển công pháp, tự tay chỉ ngươi tu luyện, ta nhớ."
Nghe ta nói câu này, sắc mặt Việt Thiên liền sáng bừng lên:
"Lúc đó đệ còn chưa biết tu luyện là gì, làm gì cũng sai, làm gì cũng thất bại. Đệ làm mình làm mẩy không muốn học nữa.Thế là huynh liền nói..."
"Ta nói ngươi là thiên tài trăm năm có một. Sau này nhất định sẽ quân lâm thiên hạ, vận mệnh của tu chân giới đều đặt trên vai ngươi."
Việt Thiên vội vàng nói: "Chính bởi vì năm đó ca ca đặt nhiều kỳ vọng lên người đệ như vậy, đệ mới không ngừng nỗ lực. Có được ngày hôm nay, đều là nhờ một lời khi đó của ca ca."
Ta nghe hắn nói xong liền trầm ngâm một hồi, rồi nói:
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chẳng đặt kỳ vọng gì lên ngươi cả. Chỉ là phụ hoàng nói với ta những gì, thì lặp lại y hệt thôi. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó ta cũng chưa hiểu hết sức nặng của những lời đó."
Sắc mặt Việt Thiên thoáng vẻ bối rối:
"Thế nhưng... cốt lõi ngươi vẫn là muốn động viên đệ, để đệ cố gắng hơn, đúng không?"
Ta im lặng một hồi, rồi gật đầu.
Lúc đó quả thật có nghĩ như thế.
Việt Thiên hớn hở: "Được, không có kỳ vọng lớn cũng không sao. Ca ca tin tưởng ta là được rồi."
Vừa nói, hắn vừa cẩn thận lật từng trang sách, ánh mắt chậm rãi đưa qua, thái độ trân trọng như đang cầm trên tay bảo vật nghìn năm.
"Đây, chính chỗ này khi xưa đệ đọc mãi không hiểu, ca ca phải nán lại giảng cho đệ cả buổi chiều, thậm chí còn bị lão sư trách phạt."
Năm xưa, đúng thật là có chuyện như vậy.
Ta đưa mắt theo hướng ngón tay hắn chỉ, nhìn lại vết bútl lớp 0 cũ.
Ngày tháng khi đó, nghĩ lại...
... cũng khá là vui.
4.
Một lần nọ, trong lúc dùng cơm, Việt Thiên bất chợt hỏi ta:
"Ca ca, ta thật sự không hiểu. Ngay cả Ma Tôn đời trước ta cũng đã giúp ngươi giết rồi. Tại sao ngươi bằng mọi cách cũng phải trừ khử ta?"
Nhìn thái độ của hắn, xem ra đã để việc này trong lòng lâu lắm rồi.
"Ca ca, ta đã làm gì khiến huynh hận ta như vậy sao?"
Nhìn hắn trăn trở như vậy, ta cũng không có lý do gì để không nói cho hắn hiểu.
"Ta không có hận ngươi." Ta nói.
Mặc dù thời gian đầu, chưa biết rõ thân phận của Việt Thiên, nhìn thấy hắn được phụ hoàng trọng dụng ta có chút ghen tị, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Ta chưa từng nghĩ sẽ hãm hại hắn.
Sau khi nghe được phụ hoàng và mẫu hậu cãi nhau, trong lòng ta có tâm ma, muốn tìm cách củng cố địa vị của mình. Biết được thân phận cháu ngoại Ma Tôn của Việt Thiên, lại thấy hắn rất nghe lời mình nên mới tận dụng điều này. Lúc này, ta cũng không có lý do gì để ghét hắn, ngược lại còn cảm thấy hắn rất hữu dụng.
Phải mãi đến khi phụ hoàng mở lời muốn nhận hắn làm con nuôi, coi như gián tiếp thừa nhận đứa con hoang nay, ta mới...
Bây giờ bình tâm nghĩ lại, nếu sớm biết thế lực của Việt Thiên ở ma giới hùng hậu như vậy, sẽ không tranh chức Tiên Quân với ta, ta cũng sẽ không sinh tâm ma mà vu hại hắn, cũng sẽ không khiến bản thân rơi vào tình cảnh như hiện giờ.
Âu cũng là tự làm tự chịu.
Nhìn thấy ta trầm mặc, Việt Thiên nhỏ giọng kêu hai tiếng:
"Ca ca... ca ca..."
Sắc mặt hắn bồn chồn, liên miệng hỏi:
"Huynh vừa rồi nói không hận ta, có thật không, có thật là vậy không?"
Ta suy nghĩ kỹ một hồi, ngước mặt dậy nhìn Việt Thiên, chậm rãi giải thích:
"Ta thừa nhận, trước đây ta không có hảo cảm với ngươi. Nhưng giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì để gọi là hận cả. Gài bẫy ngươi tại Hướng Thiên Lâu lần đó, cũng chỉ vì..."
Ta thở ra một hơi nặng nề:
"Ta từ nhỏ đã là thái tử của Thiên Cung. Ngay từ đầu đã được bồi dưỡng là người kế nhiệm phụ hoàng. Thế nhưng có một ngày... ta vô tình nghe được phụ hoàng và mẫu hậu cãi nhau, ám chỉ ta không phải huyết mạch của phụ hoàng."
Việt Thiên giật mình: "Ca ca... như vậy là..."
Ta lắc đầu: "Là lời nói lúc tức giận, hai người bọn họ nói vậy. Chỉ là từ đó trong lòng ta bất an, làm đủ mọi cách để an ủi chính mình mà thôi. Bây giờ bình tâm nghĩ lại, có lẽ ta cũng không cần ép ngươi lên đến Đọa Tiên Đài..."
Ta cúi mặt thở dài, nặng nề nói:
"Chỉ là là từ nhỏ đã nhận được kỳ vọng của mọi người. Nếu ta không thể làm người kế nhiệm của phụ hoàng thì ta... thì ta chẳng biết mình là cái gì nữa."
Việt Thiên lập tức nói: "Ngươi vẫn có thể làm ca ca của ta."
Nói rồi, hắn liền nắm lấy tay ta: "Dù phụ mẫu ngươi không nhận ngươi, toàn tu chân giới ruồng bỏ ngươi, thì ta mãi mãi vẫn là đệ đệ của ngươi."
Ta nghe Việt Thiên nói như vậy, trong lòng chỉ nghĩ...
Đồ điên.
Ta có lòng muốn giết hắn, hắn lại muốn mãi mãi làm đệ đệ ta?
Chỉ có người điên mới vô tư được như vậy.
Cũng chỉ có người điên mới giữ mãi một chấp niệm đến chết cũng không buông như kia.
Mặc dù ta kiêng dè hắn, nhưng khoảnh khắc này, nhìn thấy bộ dạng chân thành một cách điên khùng của Việt Thiên, nói không có chút mềm lòng là nói dối.
Ta thở dài:
"Có lẽ... chỉ cần ngươi không làm ra điều gì quá đáng với ta, với Thiên Cung, ta với ngươi, cũng không cần có quá nhiều khoảng cách."
"Ca... ngươi nói vậy ý là nói... chúng ta không cần phải làm địch nhân phải không?"
Ta gật đầu.
Hắn lại nắm lấy hai tay hỏi:
"Nói như vậy, ngươi sẽ không ngại ở bên cạnh ta phải không? Cũng không chê ta bám theo ngươi phải không?"
Ta thở dài, lại gật đầu. Dù gì hoàn cảnh này, ta cũng không thể không cho hắn bám theo.
Coi như là cho hắn một chút mặt mũi.
Cơ mà nhìn cái vẻ hớn hở mừng rỡ nhảy múa điên cuồng quá mức cần thiết đó... có chút...
Ta khẽ cười.
Thôi kệ đi.
5.
Cứ nghĩ ngày tháng kế tiếp ở ma giới, không cần thiết mỗi ngày đều phải chưng cái mặt lạnh ra nhìn Việt Thiên, trong lòng ta cũng nhẹ nhõm phần nào.
Thế nhưng ta không ngờ tới, ngay đêm hôm đó, ta đang ngủ thì bị một âm thanh đánh thức.
"Điện hạ, điện hạ..."
Nhìn ra ngoài cửa chỉ thấy vài cái bóng đen.
"Tiên Quân cử bọn ta đến cứu ngươi ra đây, điện hạ."
6.
Ta ở chỗ Việt Thiên đã được gần tròn một năm.
Nhưng Thiên Cung thì đã ở cả một đời rồi.
Mặc dù ta đối với Việt Thiên không còn hiềm khích, nhưng bên nào nặng bên nào nhẹ vẫn phải phân minh.
Thân là thái tử tu chân giới, ta cũng không dự định ở ma giới cả đời.
Bởi vậy nên, khi thời cơ trốn thoát vừa chín muồi, ta không nghĩ nhiều liền chớp lấy.
Hoặc chí ít thì ta nghĩ đó là thời cơ chín muồi.
7.
Tháng giêng trời tuyết.
Ma tộc nhân bay đầy trời.
Nhìn thấy ám vệ cuối cùng bên cạnh ngã xuống, ta nặng nề thở ra một hơi.
Xem ra là không thoát được.
Thế nhưng cũng không thể cứ thế mà đầu hàng.
Khí sức đã kiệt quệ, ta vẫn siết chặt bội kiếm lao về phía trước, chỉ để bị ma lực đánh lăn ra đất.
Toàn thân đau đớn, ta nhìn thấy một bóng người dẫm lên nền tuyết trắng đi đến bên cạnh mình.
Ánh mắt của hắn y hệt như lần đó ta gặp hắn sau Đại Hội Tiên Minh. Lúc ta không nhớ ra hắn, hỏi hắn là ai, ánh mắt hắn cũng giống như bây giờ.
Lại càng giống với ánh mắt hắn nhìn ta khi Đọa Tiên Đài sụp đổ.
"Ca... ngươi đã nói sẽ ở bên cạnh ta mà... tại sao lại không giữ lời...?"
Nhớ lại những lời hắn nói ngày hôm qua, ta chỉ nghĩ là lời thuận miệng, chưa từng soi xét quá nhiều.
"Ca... những lần trước thì thôi đi, dù gì khi đó ngươi cũng chưa thích ta. Nhưng hôm qua... chúng ta nói chuyện hợp ý như vậy. Ngươi cũng cho ta nhiều hy vọng như vậy..."
Ta nghe giọng điệu bi thương ai oán của hắn, tự nhiên tự thấy chạnh lòng. Ta chống tay ngồi dậy, định nói gì đó để hắn nguôi giận, không ngờ hắn lại thẳng chân giẫm lên đầu ta, đạp xuống.
Ta hét lên: "Việt Thiên, ngươi!!"
Bội kiếm trên tay Việt Thiên đã giơ lên, giọng nói kia lạnh hơn cả mưa tuyết đang rơi.
"Ca... ngươi ép ta đến nước này, ta không chờ được tâm ý của ngươi nữa rồi. Chỉ có thể dựa vào bản thân mình để giữ ngươi ở bên cạnh mà thôi."
Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì lưỡi kiếm đột ngột đâm xuống.
Xuyên qua bụng ta.
__________________
Lời tác giả: chương sau chương cuối