Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Dịch: Dịch Gia
Sau khi đến thành phố Tuyên, Hạ Thiên Kỳ liền hẹn gặp trưởng nhóm hoạt động xã hội ở đây, dẫu sao nơi này hắn được lão Lý nói cho biết trước, cho nên không có ai quen thuộc chuyện ở nơi đây hơn hắn.
Trưởng nhóm hoạt động xã hội cũng chính là một thầy tướng số - Lưu Chí Đào, khoảng 50 tuổi, tóc đã bạc trắng nửa đầu, mặt mũi gian xảo.
Sau khi gặp ông ta, Hạ Thiên Kỳ liền tìm một quán café gần đó.
"Nhìn một chút xem muốn uống cái gì?"
Hạ Thiên Kỳ đem thực đơn thức uống đưa cho Lưu Chí Đào, Lưu Chí Đào sau khi nhìn lắc đầu nói:
"Những thứ này tôi uống không quen, nhân viên phục vụ cho một ly nước lọc là được."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cười một tiếng, nói nhân viên phục vụ cho hắn ly cafe, cho Lưu Chí Đào ly nước. Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Hạ Thiên Kỳ nói với Lưu Chí Đào:
"Chuyện của tôi như thế nào, tôi chắc lão Lý đã nói trước với anh, tôi cũng không nói thêm nữa."
" Ừ, lão Lý đã nói với tôi, ông ấy để cho tôi nói chuyện bên này với anh."
Lưu Chí Đào nghe xong gật đầu một cái, ánh mắt không biết là vô tình hay hữu ý đang quan sát Hạ Thiên Kỳ.
"Nếu lão Lý đã nói, như vậy thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề, rốt cuộc chuyện linh dị là như thế nào."
Lúc này Hạ Thiên Kỳ hỏi thẳng vào chủ đề.
"Nên gọi là án mạng liên hoàn để hình dung thì thích hợp hơn."
" Án mạng liên hoàn? Lão Lý chẳng lẽ không nói qua với ông, tôi chỉ cảm thấy có hứng thú đối với chuyện linh dị?"
"Không, anh hiểu lầm rồi, nghe tôi nói xong đã. Sở dĩ tôi nói như vậy là bởi vì trước kia đã phát sinh 2 vụ án mạng rất quỷ dị. Quỷ dị chủ yếu biểu hiện ở ba phương diện, đầu tiên là người bị hại đều giống như bị gọt trái cây vậy, da người lột ra hoàn toàn, tiếp đó gửi qua bưu điện đến nhà một người bị vạ khác. Cái loại đem cả da người lột ra, từ da đầu đến da chân lại không có chút hư hại nào, rất khó có người có thể làm được như vậy.
Vả lại, hiện trường cũng chỉ có một mình người bị hại, rất giống như là tự sát. Nhưng mà một người tự sát, làm sao có thể lột da mình từ đầu đến chân, hơn nữa còn gửi bưu điện cho người bị hại?
Cuối cùng, cũng chính là người bị nhận luôn có cảm giác trong nhà mình đang có kẻ theo dõi mình từng giây từng phút. Nhưng hắn hoàn toàn không tìm được cái người theo dõi đó.”
Lưu Chí Đào nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, vừa giống như là đã đem mọi chuyện nên nói nói xong, hoặc là đang quan sát phản ứng của Hạ Thiên Kỳ.
Sau khi nghĩ lại về những lời Lưu Chí Đào nói, Hạ Thiên Kỳ không chắc chắn liền hỏi lại:
"Ý ông là người bị hại và người bị vạ không phải là cùng một người?"
"Không sai, là như vậy. Ý tôi người bị hại là người đã chết còn người mang vạ lại là một người khác, nhưng hai người này có một chút liên quan nào đó.”
"Trước mắt có mấy người chết?"
"Đã xuất hiện hai người chết, lại đều là chết do sau khi lột da mất máu quá nhiều."
"Vậy anh nói những tình huống này, cảnh sát mới biết sao? Nói ví dụ như cái người bị vạ đó."
"Cảnh sát tạm thời còn không biết đến sự tồn tại của người nhận, tôi biết nhiều như vậy là bởi vì cái người mang vạ đó đã tìm được chúng ta trước."
"Người bị vạ cảm giác nhà lúc nào cũng đều có người đang theo dõi mình, lại nhận được da người chết, hắn không nghĩ tới báo cảnh sát mà lại đi tìm thầy pháp? Chuyện này có chút không hợp lý."
Hạ Thiên Kỳ nhìn Lưu Chí Đào, luôn cảm thấy ở suy luận trên có chút vấn đề.
Thực ra thì người mang vạ ấy mấy ngày trước đã tìm đến tôi, nói là luôn cảm thấy trong nhà mình có thứ gì đó không sạch sẽ, chính xác là người đó nói có báo cảnh sát nhưng không có kết quả rồi mới đến tìm tôi, sau đó hắn ta mới nhận được bộ dạ bị lột ra của người đã chết.
Nghe được Lưu Chí Đào giải thích, Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy suy luận ở trên logic một chút.
Người bị vạ luôn cảm thấy có ai đang theo dõi trong nhà mình, sau đó hắn đi báo cảnh sát nhưng cảnh sát không để ý đến hoặc điều tra không có kết quả. Thế nhưng cảm giác bị theo dõi và cảm thấy trong nhà có thứ gì đó không sạch sẽ vẫn tồn tại mãnh liệt chính vì vậy hắn liền đi cầu cứu đến Lưu Chí Đào nổi tiếng ở thành phố Tuyên.
Kết quả, không quá hai ngày sau hắn nhận được tấm da người chết.
Trong lòng đại khái đã hiểu, Hạ Thiên Kỳ liền gật đầu, tỏ ý muốn Lưu Chí Đào nói tiếp.
"Người bị hại sau khi nhận được da người chết, hắn muốn báo cảnh sát, nhưng lại nghĩ nếu như có cảnh sát dính vào, đối với chúng ta rất bất lợi, cho nên tôi liền khuyên hắn trước hết không nên báo cảnh sát."
Lưu Chí Đào nói đến chỗ này, nhân viên phục vụ mới đưa đến cho Hạ Thiên Kỳ cà phê cùng nước ấm.
Lưu Chí Đào cầm ly lên nhấp một ngụm nước, tiếp đó nhìn Hạ Thiên Kỳ nói:
"Nhà người bị vạ tôi có điều tra qua, nhưng có lẽ năng lực bản thân có hạn, cho nên cũng không thu được bất cứ điều gì. Lúc trước lão Lý có nói qua, nói tôi chỉ cần đem tình hình chuyện này nói cho anh, các anh sẽ tiếp nhận trên danh nghĩ của tôi.”
"Không sai, chuyện này nếu như thật sự là chuyện linh dị, như vậy chúng tôi sẽ thay ông giải quyết, về phương diện thù lao đều là của ông, chúng tôi sẽ nói với bên ngoài là đồ đệ của ông."
"Anh có năng lực này sao?"
Lưu Chí Đào tràn đầy hoài nghi hỏi.
"Nếu như chúng tôi không giải quyết được chuyện này, tôi sẽ bồi thường ông một trăm ngàn, dĩ nhiên, nếu ông không thuận miệng cam kết ban đầu cũng có thể ký hợp đồng."
Hạ Thiên Kỳ cũng không cùng Lưu Chí Đào so đo cái gì, dẫu sao có thể nhận được việc riêng chân chính mới là quan trọng nhất.
"Không cần, thật ra các anh không giải quyết được cũng không sao, dẫu sao mọi chuyện bắt đầu rất không tầm thường, vốn dĩ tôi cũng cảm thấy mình không thể giải quyết."
Được rồi, những điều tôi nên nói đều đã nói, đây là số điện thoại của người bị vạ, và địa chỉ nhà hắn. Tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước."
" Ừ, cần gì có thể trực tiếp tìm lão Lý."
" Được."
Nhìn Lưu Chí Đào rời khỏi quán cà phê, Hạ Thiên Kỳ đem tờ giấy nhớ có ghi số điện thoại di động cùng với địa chỉ gia đình người bị hại đi, chẳng qua là hắn cũng không gấp gọi đi, mà đem tờ giấy nhét vào trong ngực, tiếp đó một hớp uống sạch cà phê trong ly.
Từ quán cà phê đi ra, Hạ Thiên Kỳ liền lái xe đến đại đội công an ở thành phố Tuyên, mục đích tới nơi này dĩ nhiên là vì gặp Triệu Tĩnh Thù.
Triệu Tĩnh Thù nói cô là người của đại đội điều tra, như vậy đối với vụ án hẳn sẽ biết được một ít.
Đi lòng vòng trong tòa nhà của đại đội công an, Hạ Thiên Kỳ mới hỏi thăm được phòng làm việc của Triệu Tĩnh Thù.
Lên tầng ba, đi tới hành lang tận cùng bên trong kia là gian phòng làm việc, bên ngoài, Hạ Thiên Kỳ gõ nhẹ lên cửa mấy cái, rất nhanh từ bên trong truyền ra giọng nói của Triệu Tĩnh Thù:
"Mời vào."
Được cho phép, Hạ Thiên Kỳ liền đẩy cửa đi vào, thấy được Triệu Tĩnh Thù đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, không biết đang nhìn cái gì.
"Trước kia còn tưởng rằng cô lừa gạt tôi, không nghĩ tới cô gái nam tính như cô thật đúng là một cảnh sát."
"Thiên Kỳ?"
Cho đến nghe được giọng nói của Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù mới có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, vốn dĩ không nghĩ tới Hạ Thiên Kỳ sẽ đến.
"Anh sao lại... Thật là làm cho tôi ngạc nhiên quá."
Triệu Tĩnh Thù có chút bất ngờ đi tới, Hạ Thiên Kỳ nhìn cô không khỏi trêu chọc nói:
"Cô đang điều tra cái gì, tôi đã gõ cửa đi vào, cô cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, nếu là kẻ xấu thì làm thế nào?
"Nếu anh mà làm người xấu thì muốn mất mạng hay sao mà dám chạy đến chỗ này"
Sau khi đến thành phố Tuyên, Hạ Thiên Kỳ liền hẹn gặp trưởng nhóm hoạt động xã hội ở đây, dẫu sao nơi này hắn được lão Lý nói cho biết trước, cho nên không có ai quen thuộc chuyện ở nơi đây hơn hắn.
Trưởng nhóm hoạt động xã hội cũng chính là một thầy tướng số - Lưu Chí Đào, khoảng 50 tuổi, tóc đã bạc trắng nửa đầu, mặt mũi gian xảo.
Sau khi gặp ông ta, Hạ Thiên Kỳ liền tìm một quán café gần đó.
"Nhìn một chút xem muốn uống cái gì?"
Hạ Thiên Kỳ đem thực đơn thức uống đưa cho Lưu Chí Đào, Lưu Chí Đào sau khi nhìn lắc đầu nói:
"Những thứ này tôi uống không quen, nhân viên phục vụ cho một ly nước lọc là được."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cười một tiếng, nói nhân viên phục vụ cho hắn ly cafe, cho Lưu Chí Đào ly nước. Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Hạ Thiên Kỳ nói với Lưu Chí Đào:
"Chuyện của tôi như thế nào, tôi chắc lão Lý đã nói trước với anh, tôi cũng không nói thêm nữa."
" Ừ, lão Lý đã nói với tôi, ông ấy để cho tôi nói chuyện bên này với anh."
Lưu Chí Đào nghe xong gật đầu một cái, ánh mắt không biết là vô tình hay hữu ý đang quan sát Hạ Thiên Kỳ.
"Nếu lão Lý đã nói, như vậy thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề, rốt cuộc chuyện linh dị là như thế nào."
Lúc này Hạ Thiên Kỳ hỏi thẳng vào chủ đề.
"Nên gọi là án mạng liên hoàn để hình dung thì thích hợp hơn."
" Án mạng liên hoàn? Lão Lý chẳng lẽ không nói qua với ông, tôi chỉ cảm thấy có hứng thú đối với chuyện linh dị?"
"Không, anh hiểu lầm rồi, nghe tôi nói xong đã. Sở dĩ tôi nói như vậy là bởi vì trước kia đã phát sinh 2 vụ án mạng rất quỷ dị. Quỷ dị chủ yếu biểu hiện ở ba phương diện, đầu tiên là người bị hại đều giống như bị gọt trái cây vậy, da người lột ra hoàn toàn, tiếp đó gửi qua bưu điện đến nhà một người bị vạ khác. Cái loại đem cả da người lột ra, từ da đầu đến da chân lại không có chút hư hại nào, rất khó có người có thể làm được như vậy.
Vả lại, hiện trường cũng chỉ có một mình người bị hại, rất giống như là tự sát. Nhưng mà một người tự sát, làm sao có thể lột da mình từ đầu đến chân, hơn nữa còn gửi bưu điện cho người bị hại?
Cuối cùng, cũng chính là người bị nhận luôn có cảm giác trong nhà mình đang có kẻ theo dõi mình từng giây từng phút. Nhưng hắn hoàn toàn không tìm được cái người theo dõi đó.”
Lưu Chí Đào nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, vừa giống như là đã đem mọi chuyện nên nói nói xong, hoặc là đang quan sát phản ứng của Hạ Thiên Kỳ.
Sau khi nghĩ lại về những lời Lưu Chí Đào nói, Hạ Thiên Kỳ không chắc chắn liền hỏi lại:
"Ý ông là người bị hại và người bị vạ không phải là cùng một người?"
"Không sai, là như vậy. Ý tôi người bị hại là người đã chết còn người mang vạ lại là một người khác, nhưng hai người này có một chút liên quan nào đó.”
"Trước mắt có mấy người chết?"
"Đã xuất hiện hai người chết, lại đều là chết do sau khi lột da mất máu quá nhiều."
"Vậy anh nói những tình huống này, cảnh sát mới biết sao? Nói ví dụ như cái người bị vạ đó."
"Cảnh sát tạm thời còn không biết đến sự tồn tại của người nhận, tôi biết nhiều như vậy là bởi vì cái người mang vạ đó đã tìm được chúng ta trước."
"Người bị vạ cảm giác nhà lúc nào cũng đều có người đang theo dõi mình, lại nhận được da người chết, hắn không nghĩ tới báo cảnh sát mà lại đi tìm thầy pháp? Chuyện này có chút không hợp lý."
Hạ Thiên Kỳ nhìn Lưu Chí Đào, luôn cảm thấy ở suy luận trên có chút vấn đề.
Thực ra thì người mang vạ ấy mấy ngày trước đã tìm đến tôi, nói là luôn cảm thấy trong nhà mình có thứ gì đó không sạch sẽ, chính xác là người đó nói có báo cảnh sát nhưng không có kết quả rồi mới đến tìm tôi, sau đó hắn ta mới nhận được bộ dạ bị lột ra của người đã chết.
Nghe được Lưu Chí Đào giải thích, Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy suy luận ở trên logic một chút.
Người bị vạ luôn cảm thấy có ai đang theo dõi trong nhà mình, sau đó hắn đi báo cảnh sát nhưng cảnh sát không để ý đến hoặc điều tra không có kết quả. Thế nhưng cảm giác bị theo dõi và cảm thấy trong nhà có thứ gì đó không sạch sẽ vẫn tồn tại mãnh liệt chính vì vậy hắn liền đi cầu cứu đến Lưu Chí Đào nổi tiếng ở thành phố Tuyên.
Kết quả, không quá hai ngày sau hắn nhận được tấm da người chết.
Trong lòng đại khái đã hiểu, Hạ Thiên Kỳ liền gật đầu, tỏ ý muốn Lưu Chí Đào nói tiếp.
"Người bị hại sau khi nhận được da người chết, hắn muốn báo cảnh sát, nhưng lại nghĩ nếu như có cảnh sát dính vào, đối với chúng ta rất bất lợi, cho nên tôi liền khuyên hắn trước hết không nên báo cảnh sát."
Lưu Chí Đào nói đến chỗ này, nhân viên phục vụ mới đưa đến cho Hạ Thiên Kỳ cà phê cùng nước ấm.
Lưu Chí Đào cầm ly lên nhấp một ngụm nước, tiếp đó nhìn Hạ Thiên Kỳ nói:
"Nhà người bị vạ tôi có điều tra qua, nhưng có lẽ năng lực bản thân có hạn, cho nên cũng không thu được bất cứ điều gì. Lúc trước lão Lý có nói qua, nói tôi chỉ cần đem tình hình chuyện này nói cho anh, các anh sẽ tiếp nhận trên danh nghĩ của tôi.”
"Không sai, chuyện này nếu như thật sự là chuyện linh dị, như vậy chúng tôi sẽ thay ông giải quyết, về phương diện thù lao đều là của ông, chúng tôi sẽ nói với bên ngoài là đồ đệ của ông."
"Anh có năng lực này sao?"
Lưu Chí Đào tràn đầy hoài nghi hỏi.
"Nếu như chúng tôi không giải quyết được chuyện này, tôi sẽ bồi thường ông một trăm ngàn, dĩ nhiên, nếu ông không thuận miệng cam kết ban đầu cũng có thể ký hợp đồng."
Hạ Thiên Kỳ cũng không cùng Lưu Chí Đào so đo cái gì, dẫu sao có thể nhận được việc riêng chân chính mới là quan trọng nhất.
"Không cần, thật ra các anh không giải quyết được cũng không sao, dẫu sao mọi chuyện bắt đầu rất không tầm thường, vốn dĩ tôi cũng cảm thấy mình không thể giải quyết."
Được rồi, những điều tôi nên nói đều đã nói, đây là số điện thoại của người bị vạ, và địa chỉ nhà hắn. Tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước."
" Ừ, cần gì có thể trực tiếp tìm lão Lý."
" Được."
Nhìn Lưu Chí Đào rời khỏi quán cà phê, Hạ Thiên Kỳ đem tờ giấy nhớ có ghi số điện thoại di động cùng với địa chỉ gia đình người bị hại đi, chẳng qua là hắn cũng không gấp gọi đi, mà đem tờ giấy nhét vào trong ngực, tiếp đó một hớp uống sạch cà phê trong ly.
Từ quán cà phê đi ra, Hạ Thiên Kỳ liền lái xe đến đại đội công an ở thành phố Tuyên, mục đích tới nơi này dĩ nhiên là vì gặp Triệu Tĩnh Thù.
Triệu Tĩnh Thù nói cô là người của đại đội điều tra, như vậy đối với vụ án hẳn sẽ biết được một ít.
Đi lòng vòng trong tòa nhà của đại đội công an, Hạ Thiên Kỳ mới hỏi thăm được phòng làm việc của Triệu Tĩnh Thù.
Lên tầng ba, đi tới hành lang tận cùng bên trong kia là gian phòng làm việc, bên ngoài, Hạ Thiên Kỳ gõ nhẹ lên cửa mấy cái, rất nhanh từ bên trong truyền ra giọng nói của Triệu Tĩnh Thù:
"Mời vào."
Được cho phép, Hạ Thiên Kỳ liền đẩy cửa đi vào, thấy được Triệu Tĩnh Thù đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, không biết đang nhìn cái gì.
"Trước kia còn tưởng rằng cô lừa gạt tôi, không nghĩ tới cô gái nam tính như cô thật đúng là một cảnh sát."
"Thiên Kỳ?"
Cho đến nghe được giọng nói của Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù mới có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, vốn dĩ không nghĩ tới Hạ Thiên Kỳ sẽ đến.
"Anh sao lại... Thật là làm cho tôi ngạc nhiên quá."
Triệu Tĩnh Thù có chút bất ngờ đi tới, Hạ Thiên Kỳ nhìn cô không khỏi trêu chọc nói:
"Cô đang điều tra cái gì, tôi đã gõ cửa đi vào, cô cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, nếu là kẻ xấu thì làm thế nào?
"Nếu anh mà làm người xấu thì muốn mất mạng hay sao mà dám chạy đến chỗ này"