Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Dịch: Dịch Gia
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Từ Thiên Hoa, ba nhóm nhỏ kia cũng đều tham gia vào tìm kiếm người ở thôn Đông.
Nhưng chỉ có nhóm của Hạ Thiên Kỳ có vẻ nhẹ nhàng vòng qua một lượt, còn ba nhóm kia có tới hai người bị giết.
Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, toàn đội tìm kiếm ở thôn Đông có 18 người, nhưng đã thiệt mạng hết 9 người. Hay nói cách khác, từ khi nhiệm vụ mở ra, vẫn chưa tới 3 tiếng đồng hồ, đội của hắn đã tổn thất hết phân nửa số người.
Mà buồn cười hơn là, bọn hắn đã rất cố gắng, vậy mà ngay cả cái bóng của con quỷ kia cũng không thấy. Theo như suy đoán, có lẽ nó đang ẩn núp đâu đó trong thôn Đông, nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi.
Cho dù nhóm điều tra bên ngoài cho rằng nó đã biến mất không còn tung tích, thì vẫn không có chứng cứ cho thấy con quỷ đáng sợ kia đang ở bên đây.
Nhưng Từ Thiên Hoa vẫn không chịu thu binh, ông ta buộc cấp dưới phải kiên trì tiếp tục tìm kiếm.
Có lẽ là bọn hắn điều tra quá chậm, cũng có lẽ cảm thấy có sự mâu thuẫn, cho nên Từ Thiên Hoa cũng bắt đầu tham gia vào cuộc tìm kiếm, mà những tiểu quỷ ẩn trốn ở trong phòng, ông ta chỉ tiện tay xuất ra một chiêu, đã có thể xử lý chúng, thấy vậy, nhóm người không khỏi âm thầm cảm thấy kinh hãi.
Ở bên đây, Hạ Thiên Kỳ cũng đang âm thầm so sánh Lãnh Nguyệt và Từ Thiên Hoa, để kiểm tra xem Lãnh Nguyệt thua kém hay mạnh hơn Từ Thiên Hoa.
Bởi vì Từ Thiên Hoa có lẽ không hề dùng hết sức lực, Lãnh Nguyệt bên kia cũng rất nhẹ nhàng, cho nên hắn so sánh nửa ngày cũng không biết ai hơn ai.
Nhưng Từ Thiên Hoa là một ông chủ, nếu so về mặt này thì Lãnh Nguyệt có chút bất lợi, dựa vào số điểm vinh dự thì ông lại càng lúc càng nhiều rồi vượt trội.
Tuy rằng Hạ Thiên Kỳ thừa nhận Lãnh Nguyệt rất giỏi, nhưng hễ nghĩ đến chuyện thực lực của Lãnh Nguyệt hơi kém Từ Thiên Hoa một chút, hắn vẫn cảm thấy không cam tâm. Dù sao, dựa vào biểu hiện của những nhóm nhỏ khác khi đối mặt với những tiểu quỷ kia, xem ra cũng không khó để Lãnh Nguyệt vung tay đánh bọn chúng bay mỗi con một đường.
Cũng có mấy người. Nhìn qua không hề cảm thấy khó khăn.
Trong số đó, để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, chính là Tống Đức Cương, Vương Khải, người thiếu nữ tóc ngắn kia, cùng với người thanh niên thoạt nhìn vô cùng ốm yếu.
Bốn người đó, ngoại trừ Vương Khải có một cánh tay quỷ hóa, những người khác đều có phép thuật.
Bởi vì trong ấn tượng, người thiếu niên gầy yếu kia lại từng mở miệng mỉa mai một người đàn ông cường tráng nọ, cho nên Hạ Thiên Kỳ đặc biệt chú ý, biểu hiện của hắn khi gặp quỷ không hề sợ hãi. Trình độ của hắn không thua kém Lãnh Nguyệt chút nào.
Thấy thế Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ âm thầm líu lưỡi, trong lòng thầm nghĩ đối phương chắc hẳn cũng có vốn liếng trong chuyện này.
Về phần xung đột trước đó của cậu ta với người đàn ông cường tráng kia thì không nên thấy cảnh này, nếu trong lúc tìm kiếm lúc nãy bị xử lý, chỉ e là sẽ phải hối hận vì những lời nói đã kêu gào lúc ấy.
Bởi vì thời gian cho nhiệm vụ đoàn đội lần này là có hạn, nên Từ Thiên Hoa rất nghiêm khắc, ra lệnh cho nhóm người kia không được phép dừng lại, phải tìm kiếm đến khi có kết quả.
Thời gian trôi qua vài giờ, mặc dù nhóm người không có tổn thất về số lượng người, nhưng trên cơ thể của mỗi người đều có một hoặc nhiều vết thương.
Vào khoảng một giờ, lúc nửa đêm. Bởi vì pháp lực và thể lực của mọi người đều hao tổn, khó mà tiếp tục tìm kiếm nữa. Tuy Từ Thiên Hoa vẫn muốn liều mạng tiếp tục, nhưng nghĩ đến đội của mình lúc này đang tìm kiếm quỷ vật, nhưng quỷ vật cũng rất có thể sẽ đánh lén lại bọn hắn, vậy nên mới hạ lệnh cho nhóm người vào trong nghỉ ngơi, đợi sau khi khôi phục lại sức lực rồi tiếp tục tìm kiếm.
Người nắm giữ pháp thuật, quan trọng nhất phải là giữ lại sức lực để thi triển pháp thuật, bởi vì Hạ Thiên Kỳ nắm giữ thể chất quỷ vật, vậy nên vấn đề về pháp thuật, hắn không hiểu rõ lắm, chẳng qua là hắn cảm thấy, trong nhiệm vụ này, muốn xuất tuyệt kỹ, nhất định phải cần có sức lực.
Số pháp lực mà mỗi người giữ được là khác nhau. Giống như Lãnh Nguyệt, cô gái tóc ngắn và thiếu niên kia chỉ tổn hao một chút, nhưng nhìn qua những người khác, lại thấy họ đang suy yếu, xem ra bây giờ cần dùng đến sức lực, ngay một chút cũng không dùng được.
Sau khi nhóm người đi vào nhà, Từ Thiên Hoa lại bắt đầu chỉ huy, chia 9 người còn lại ra làm 3 nhóm, mỗi nhóm 3 người thay nhau gác đêm.
Theo lần lượt là Triệu Thu Nhã, Vương Khải, Tống Khánh Cương một nhóm.
Cô gái tóc ngắn, cậu thiếu niên, và nữ sinh đeo kính làm một nhóm.
Còn lại Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt và Phương Hân Hân cùng một nhóm.
Ba tổ gác đêm dựa trên lịch ông ta phân, nhóm của Hạ Thiên Kỳ phụ trách khoảng thời gian từ 1 đến hơn 3 giờ sáng, tổ của Triệu Thu Nhã lại từ khoảng 3 giờ đến hơn 5 giờ, cuối cùng là nhóm của cô gái tóc ngắn, từ sau 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Hạ Thiên Kỳ nghĩ, thời gian từ lúc 5 giờ đến 7 giờ là an toàn nhất, bởi vì bình thường lúc giết người, quỷ vật thường chọn thời gian vào đêm tối. Nhưng khoảng thời gian đó thì trời đã bắt đầu sáng rồi.
Nhưng Từ Thiên Hoa đã sắp xếp như vậy, bọn hắn cũng không thể nào đổi được, vậy nên chỉ có thể tự giác mà đi gác.
Mặc dù bọn họ đã thấy rõ năng lực của Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, nhưng để cho an toàn, mỗi người đều cẩn thận dán bùa chú khắp gian phòng.
Đối với hành động "tốt đẹp" này của nhóm người kia trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy rất ngây thơ. Dù sao bọn hắn là muốn đối phó với quỷ vật, năng lực nó lại ngang ngửa với Lệ Quỷ, cho nên suy nghĩ lại một chút, thì thấy rõ, những lá bùa kia chẳng là cái quái gì trong mắt con quỷ vật đó cả.
Thế nhưng bọn họ đã muốn làm vậy thì hắn cũng không nên nói ra những lời đáng mất mặt đó, dù sao đây cũng là một cách để trấn an tâm lý.
Tất cả mọi người đều tập trung lại trong phòng, bọn họ không chia chỗ nghỉ ngơi, mà lại chen chúc vào một lối nhỏ, từng người có thể dựa lưng vào nhau, bả vai cũng kề sát bả vai, nếu như vậy, một khi có động tĩnh gì, cũng có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đối với sự sắp xếp này của Từ Thiên Hoa, Hạ Thiên Kỳ khá hài lòng, nếu như lúc trước ông ta chỉ được một nửa như vậy, hẳn là bọn hắn sẽ không bị chết nhiều người như vậy.
Bầu không khí trong phòng rất nặng nề, mặc dù tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ, nhưng không ai lên tiếng. Có nhiều người yên lặng hút thuốc lá, trong lúc nhất thời, khói thuốc tràn ngập khắp phòng, tiếng ho khan của những nữ sinh không ngừng vang lên.
Mặc dù mấy cô gái kia bị hun khói đến mức khó chịu, nhưng không có ai dám nói gì, bởi vì trong số những người hút thuốc, có cả Từ Thiên Hoa.
Tạm thời bọn họ đều không buồn ngủ, nhóm người Hạ Thiên Kỳ cũng thêm vui vẻ, vì ít nhất cũng giảm được một chút áp lực khi gác đêm.
"Chúng ta ăn chút gì đi, tôi đói muốn chết rồi."
Hạ Thiên Kỳ lấy một ít đồ ăn nước uống từ trong ba lô ra, bởi vì Lãnh Nguyệt và Phương Hân Hân đều có, nên hắn cũng không để ý đến hai người bọn họ, bắt đầu ăn một mình.
Mãi đến khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ cắm cúi ăn, mọi người mới nhớ đến đồ ăn mình mang theo, thế là nhao nhao mở ra, sau đó cũng bắt đầu ăn.
Lúc tất cả đều ăn xong, dần dần cũng xuất hiện vài lúc lúng túng, thời gian trôi qua đã hơn một giờ.
Hạ Thiên Kỳ và Phương Hân Hân cũng liên tục ngáp lên ngáp xuống, nhưng đều cố gắng cắn mạnh vào môi, ép bản thân tỉnh táo.
Ngược lại Lãnh Nguyệt lại trừng lớn hai mắt như cú mèo, dưới ánh nến ảm đạm, tĩnh mịch.
Thời gian lại trôi qua nửa giờ, nhóm người bên kia đều đã vang lên tiếng ngáy.
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Từ Thiên Hoa, ba nhóm nhỏ kia cũng đều tham gia vào tìm kiếm người ở thôn Đông.
Nhưng chỉ có nhóm của Hạ Thiên Kỳ có vẻ nhẹ nhàng vòng qua một lượt, còn ba nhóm kia có tới hai người bị giết.
Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, toàn đội tìm kiếm ở thôn Đông có 18 người, nhưng đã thiệt mạng hết 9 người. Hay nói cách khác, từ khi nhiệm vụ mở ra, vẫn chưa tới 3 tiếng đồng hồ, đội của hắn đã tổn thất hết phân nửa số người.
Mà buồn cười hơn là, bọn hắn đã rất cố gắng, vậy mà ngay cả cái bóng của con quỷ kia cũng không thấy. Theo như suy đoán, có lẽ nó đang ẩn núp đâu đó trong thôn Đông, nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi.
Cho dù nhóm điều tra bên ngoài cho rằng nó đã biến mất không còn tung tích, thì vẫn không có chứng cứ cho thấy con quỷ đáng sợ kia đang ở bên đây.
Nhưng Từ Thiên Hoa vẫn không chịu thu binh, ông ta buộc cấp dưới phải kiên trì tiếp tục tìm kiếm.
Có lẽ là bọn hắn điều tra quá chậm, cũng có lẽ cảm thấy có sự mâu thuẫn, cho nên Từ Thiên Hoa cũng bắt đầu tham gia vào cuộc tìm kiếm, mà những tiểu quỷ ẩn trốn ở trong phòng, ông ta chỉ tiện tay xuất ra một chiêu, đã có thể xử lý chúng, thấy vậy, nhóm người không khỏi âm thầm cảm thấy kinh hãi.
Ở bên đây, Hạ Thiên Kỳ cũng đang âm thầm so sánh Lãnh Nguyệt và Từ Thiên Hoa, để kiểm tra xem Lãnh Nguyệt thua kém hay mạnh hơn Từ Thiên Hoa.
Bởi vì Từ Thiên Hoa có lẽ không hề dùng hết sức lực, Lãnh Nguyệt bên kia cũng rất nhẹ nhàng, cho nên hắn so sánh nửa ngày cũng không biết ai hơn ai.
Nhưng Từ Thiên Hoa là một ông chủ, nếu so về mặt này thì Lãnh Nguyệt có chút bất lợi, dựa vào số điểm vinh dự thì ông lại càng lúc càng nhiều rồi vượt trội.
Tuy rằng Hạ Thiên Kỳ thừa nhận Lãnh Nguyệt rất giỏi, nhưng hễ nghĩ đến chuyện thực lực của Lãnh Nguyệt hơi kém Từ Thiên Hoa một chút, hắn vẫn cảm thấy không cam tâm. Dù sao, dựa vào biểu hiện của những nhóm nhỏ khác khi đối mặt với những tiểu quỷ kia, xem ra cũng không khó để Lãnh Nguyệt vung tay đánh bọn chúng bay mỗi con một đường.
Cũng có mấy người. Nhìn qua không hề cảm thấy khó khăn.
Trong số đó, để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, chính là Tống Đức Cương, Vương Khải, người thiếu nữ tóc ngắn kia, cùng với người thanh niên thoạt nhìn vô cùng ốm yếu.
Bốn người đó, ngoại trừ Vương Khải có một cánh tay quỷ hóa, những người khác đều có phép thuật.
Bởi vì trong ấn tượng, người thiếu niên gầy yếu kia lại từng mở miệng mỉa mai một người đàn ông cường tráng nọ, cho nên Hạ Thiên Kỳ đặc biệt chú ý, biểu hiện của hắn khi gặp quỷ không hề sợ hãi. Trình độ của hắn không thua kém Lãnh Nguyệt chút nào.
Thấy thế Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ âm thầm líu lưỡi, trong lòng thầm nghĩ đối phương chắc hẳn cũng có vốn liếng trong chuyện này.
Về phần xung đột trước đó của cậu ta với người đàn ông cường tráng kia thì không nên thấy cảnh này, nếu trong lúc tìm kiếm lúc nãy bị xử lý, chỉ e là sẽ phải hối hận vì những lời nói đã kêu gào lúc ấy.
Bởi vì thời gian cho nhiệm vụ đoàn đội lần này là có hạn, nên Từ Thiên Hoa rất nghiêm khắc, ra lệnh cho nhóm người kia không được phép dừng lại, phải tìm kiếm đến khi có kết quả.
Thời gian trôi qua vài giờ, mặc dù nhóm người không có tổn thất về số lượng người, nhưng trên cơ thể của mỗi người đều có một hoặc nhiều vết thương.
Vào khoảng một giờ, lúc nửa đêm. Bởi vì pháp lực và thể lực của mọi người đều hao tổn, khó mà tiếp tục tìm kiếm nữa. Tuy Từ Thiên Hoa vẫn muốn liều mạng tiếp tục, nhưng nghĩ đến đội của mình lúc này đang tìm kiếm quỷ vật, nhưng quỷ vật cũng rất có thể sẽ đánh lén lại bọn hắn, vậy nên mới hạ lệnh cho nhóm người vào trong nghỉ ngơi, đợi sau khi khôi phục lại sức lực rồi tiếp tục tìm kiếm.
Người nắm giữ pháp thuật, quan trọng nhất phải là giữ lại sức lực để thi triển pháp thuật, bởi vì Hạ Thiên Kỳ nắm giữ thể chất quỷ vật, vậy nên vấn đề về pháp thuật, hắn không hiểu rõ lắm, chẳng qua là hắn cảm thấy, trong nhiệm vụ này, muốn xuất tuyệt kỹ, nhất định phải cần có sức lực.
Số pháp lực mà mỗi người giữ được là khác nhau. Giống như Lãnh Nguyệt, cô gái tóc ngắn và thiếu niên kia chỉ tổn hao một chút, nhưng nhìn qua những người khác, lại thấy họ đang suy yếu, xem ra bây giờ cần dùng đến sức lực, ngay một chút cũng không dùng được.
Sau khi nhóm người đi vào nhà, Từ Thiên Hoa lại bắt đầu chỉ huy, chia 9 người còn lại ra làm 3 nhóm, mỗi nhóm 3 người thay nhau gác đêm.
Theo lần lượt là Triệu Thu Nhã, Vương Khải, Tống Khánh Cương một nhóm.
Cô gái tóc ngắn, cậu thiếu niên, và nữ sinh đeo kính làm một nhóm.
Còn lại Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt và Phương Hân Hân cùng một nhóm.
Ba tổ gác đêm dựa trên lịch ông ta phân, nhóm của Hạ Thiên Kỳ phụ trách khoảng thời gian từ 1 đến hơn 3 giờ sáng, tổ của Triệu Thu Nhã lại từ khoảng 3 giờ đến hơn 5 giờ, cuối cùng là nhóm của cô gái tóc ngắn, từ sau 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Hạ Thiên Kỳ nghĩ, thời gian từ lúc 5 giờ đến 7 giờ là an toàn nhất, bởi vì bình thường lúc giết người, quỷ vật thường chọn thời gian vào đêm tối. Nhưng khoảng thời gian đó thì trời đã bắt đầu sáng rồi.
Nhưng Từ Thiên Hoa đã sắp xếp như vậy, bọn hắn cũng không thể nào đổi được, vậy nên chỉ có thể tự giác mà đi gác.
Mặc dù bọn họ đã thấy rõ năng lực của Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, nhưng để cho an toàn, mỗi người đều cẩn thận dán bùa chú khắp gian phòng.
Đối với hành động "tốt đẹp" này của nhóm người kia trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy rất ngây thơ. Dù sao bọn hắn là muốn đối phó với quỷ vật, năng lực nó lại ngang ngửa với Lệ Quỷ, cho nên suy nghĩ lại một chút, thì thấy rõ, những lá bùa kia chẳng là cái quái gì trong mắt con quỷ vật đó cả.
Thế nhưng bọn họ đã muốn làm vậy thì hắn cũng không nên nói ra những lời đáng mất mặt đó, dù sao đây cũng là một cách để trấn an tâm lý.
Tất cả mọi người đều tập trung lại trong phòng, bọn họ không chia chỗ nghỉ ngơi, mà lại chen chúc vào một lối nhỏ, từng người có thể dựa lưng vào nhau, bả vai cũng kề sát bả vai, nếu như vậy, một khi có động tĩnh gì, cũng có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đối với sự sắp xếp này của Từ Thiên Hoa, Hạ Thiên Kỳ khá hài lòng, nếu như lúc trước ông ta chỉ được một nửa như vậy, hẳn là bọn hắn sẽ không bị chết nhiều người như vậy.
Bầu không khí trong phòng rất nặng nề, mặc dù tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ, nhưng không ai lên tiếng. Có nhiều người yên lặng hút thuốc lá, trong lúc nhất thời, khói thuốc tràn ngập khắp phòng, tiếng ho khan của những nữ sinh không ngừng vang lên.
Mặc dù mấy cô gái kia bị hun khói đến mức khó chịu, nhưng không có ai dám nói gì, bởi vì trong số những người hút thuốc, có cả Từ Thiên Hoa.
Tạm thời bọn họ đều không buồn ngủ, nhóm người Hạ Thiên Kỳ cũng thêm vui vẻ, vì ít nhất cũng giảm được một chút áp lực khi gác đêm.
"Chúng ta ăn chút gì đi, tôi đói muốn chết rồi."
Hạ Thiên Kỳ lấy một ít đồ ăn nước uống từ trong ba lô ra, bởi vì Lãnh Nguyệt và Phương Hân Hân đều có, nên hắn cũng không để ý đến hai người bọn họ, bắt đầu ăn một mình.
Mãi đến khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ cắm cúi ăn, mọi người mới nhớ đến đồ ăn mình mang theo, thế là nhao nhao mở ra, sau đó cũng bắt đầu ăn.
Lúc tất cả đều ăn xong, dần dần cũng xuất hiện vài lúc lúng túng, thời gian trôi qua đã hơn một giờ.
Hạ Thiên Kỳ và Phương Hân Hân cũng liên tục ngáp lên ngáp xuống, nhưng đều cố gắng cắn mạnh vào môi, ép bản thân tỉnh táo.
Ngược lại Lãnh Nguyệt lại trừng lớn hai mắt như cú mèo, dưới ánh nến ảm đạm, tĩnh mịch.
Thời gian lại trôi qua nửa giờ, nhóm người bên kia đều đã vang lên tiếng ngáy.