-
Chương 58
Sơ Hiểu Hiểu chưa từng nghĩ tới, lúc trước cô nói với Giang Diễn những sở thích của mình chẳng qua chỉ là thuận miệng nhắc tới, không ngờ Giang Diễn lại thật sự ghi nhớ trong lòng.
Chỉ là món kẹo đường này có ngọt hơn nữa, cũng không ngọt bằng trong lòng.
Sơ Hiểu Hiểu có chút mất ngủ.
Chờ căn phòng tối lại lần nữa, trong đầu cô đều là dáng vẻ Giang Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú vào mình vừa rồi, dưới ánh sáng ngược là đường nét điển trai tuấn tú của đối phương...
Giống như chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến cô ngã vào trong đôi mắt đen láy như vực sâu đó, làm thế nào cũng không thoát thân được.
Cô cũng không nhớ rõ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Chờ tỉnh lại đã là giữa trưa, Sơ Hiểu Hiểu chỉ nhớ rõ trong lúc ngủ, hình như mình và Giang Diẽn vẫn còn lạc trong khuôn viên trường tràn ngập ánh mặt trời kia.
Tiếng còi chói tai vang vọng tr.ên đỉnh đầu mọi người, cô hứng trí bừng bừng chen chúc trong đám người, nhìn Giang Diễn xung pha chiến đấu tr.ên sân bóng rổ.
Chờ quay người lại, lại thấy cô đã đứng ở hành lang phòng học trong trí nhớ xa xôi kia, cách cửa sổ thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng lười biếng xoay bút, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển bài tập tr.ên bàn, lông mày nhíu thành núi lớn.
Cô kiễng chân, muốn gõ cửa sổ gọi tên cậu thiếu niên đó.
Tiếng chuông bất thình lình vang lên làm tất cả hình ảnh yên tĩnh đột nhiên bừng tỉnh, trong nháy mắt vỡ thành vô số mảnh thủy tinh, ào ào rơi đầy đất.
Sơ Hiểu đột nhiên ngồi dậy.
Chờ hoàn hồn lại, tiếng chuông kia vẫn chưa dừng lại.
Sơ Hiểu Hiểu thở dài, cầm lấy di động.
Một chuỗi dài các con số không có quy luật, là cuộc gọi internet.
Tay Sơ Hiểu Hiểu khựng lại, nhớ tới chuyện gì đó, máu toàn thân bỗng dưng đông lại, lộ ra một hơi thở lạnh thấu xương.
Mà màn hình điện thoại di động lóe lên rồi đột nhiên tối sầm, căn phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, ánh mắt dừng lại một lúc lâu ở góc dưới bên phải.
Một giây sau, một tiếng “Đinh” bất ngờ xuyên qua trái tim cô.
Bàn tay Sơ Hiểu Hiểu vô thức run lên.
Là tin nhắn của số lạ.
Liên tiếp ba tin nhắn cùng nhau xuất hiện trước mắt cô.
“Sao không nhận điện thoại của chị?”
“Năm mới vui vẻ, Hiểu Hiểu.”
“Chị có quà tặng em.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Tuy rằng sớm có dự liệu, nhưng cách cuộc điện thoại lần trước mới chỉ hơn một ngày mà thôi, Sơ Hiểu Hiểu thật sự không ngờ lần liên lạc tiếp theo của đối phương lại tới nhanh như vậy.
Quà tặng...
Sơ Hiểu Hiểu mở cửa phòng, vội vã chạy xuống lầu!
Tr.ên ti vi đang chiếu lại chương trình ca múa đón giao thừa tối hôm qua, trong phòng khách không có bóng dáng Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu nhìn quanh bốn phía, trong phòng bếp truyền đến tiếng bước chân.
“Giang Diễn!” Sơ Hiểu Hiểu sải bước tiến lên.
Người phía sau đẩy cửa bưng khay trái cây ra, hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau, Sơ Hiểu Hiểu trừng to hai mắt, lập tức thắng xe lại.
Mẹ Giang “Ai da” một tiếng, xem ra cũng bị hoảng không nhẹ, chăm chú nhìn kỹ thấy là Sơ Hiểu Hiểu thì giọng nói lại dịu xuống, vội hỏi: “Con hoang mang rối loạn như vậy, là có chuyện gì sao?”
“Không có gì ạ.” Sơ Hiểu Hiểu có chút giật mình nhìn đối phương, “Sao mẹ... sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ tới thăm các con.” Mẹ Giang nói, “Đói bụng chưa, mẹ bảo dì nấu canh hâm nóng rồi đấy, chỉ chờ con rời giường.”
Nói xong mẹ Giang đặt mâm trái cây lên bàn trà trong phòng khách, Sơ Hiểu Hiểu cũng đi theo.
Mẹ Giang lo lắng nhìn cô vài lần: “Tối qua ngủ không ngon sao?”
Sơ Hiểu Hiểu giật giật khóe miệng, cố gắng cười nói: “Mẹ yên tâm, con ngủ rất ngon.”
Đối phương gật đầu, tiếp tục lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi, vừa tỉnh ngủ đừng ăn quá nhiều dầu mỡ, uống chút canh làm ấm dạ dày trước, mẹ múc giúp con nhé.”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Để con tự làm là được rồi ạ.”
“Đứa nhỏ này, còn coi mình là người ngoài sao.” Mẹ Giang nói, “Con rửa mặt chưa?”
Sơ Hiểu Hiểu như vừa tỉnh mộng, dáng vẻ này gặp người thật sự không ổn lắm, cô xoay người chuẩn bị xông vào phòng rửa mặt, đột nhiên dừng bước, lại hỏi: “Đúng rồi, Giang Diễn đâu rồi ạ?”
Mẹ Giang liếc nhìn cô, Sơ Hiểu Hiểu mở miệng: “Anh ấy ra ngoài rồi sao?”
Mẹ Giang nói: “Thằng nhóc Tiểu Diễn này trước giờ đều như vậy, nghe điện thoại xong bỏ chạy cũng không phải ngày một ngày hai.”
Sơ Hiểu Hiểu dừng chân: “Nhận điện thoại xong là ra ngoài?”
Mẹ Giang thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hẳn lại là chuyện công việc, mẹ đã nói rồi, bận thì bận nhưng cơm vẫn phải ăn, đúng không?”
Sơ Hiểu Hiểu không thể ứng phó với mẹ Giang, bèn cầm điện thoại di động đi xa.
Người liên lạc trong danh bạ di động của cô không nhiều lắm, chỉ giây lát đã tìm được tên Giang Diễn, gọi qua.
Kết quả đầu bên kia mãi một lúc vẫn không có người nghe máy.
Hai chữ “quà tặng” bị khắc trong đầu cô phóng đại vô hạn, Sơ Hiểu Hiểu da đầu tê dại, xuyên qua âm thanh máy bận, những lời dặn dò nghiêm túc của Trần Tuyết lúc trước lại lần nữa quanh quẩn bên tai.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất...
Và ngược lại.
Liệu Giang Diễn có gặp nguy hiểm không?
Giang Diễn có khả năng lại xảy ra chuyện không?
Ngày đó chiếc xe Touareg bị bám đuôi lao như bay xuống cầu vượt như bị bỏ bùa, chỉ vừa nhớ tới đã khiến cô không nhịn được run rẩy.
Nếu lúc đó Giang Diễn không phản ứng nhanh, chỉ sợ cô và Giang Diễn đã tan xương nát thịt.
Sau đó ảnh chụp Giang Diễn che chở cô không hiểu sao lại bị phơi bày, tiếp theo là tin đồn bất lợi cho Giang Diễn.
Còn có trận hỏa hoạn kia......
Giọng nói của người phụ nữ kia theo dòng điện loẹt xoẹt liên tiếp vang lên, dường như lại xuất hiện bên tai cô.
Em đến với chị được không?
Em ch.ết cùng chị đi!
Sơ Hiểu Hiểu th.ở dốc kịch liệt, một bàn tay khác buông xuống bên người nắm chặt thành quyền, trong nháy mắt dường như có một móng vuốt vô hình nhẹ nhàng bám lên vai cô, lưng cô...
Sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh thẳng vào trái tim của cô, siết chặt!
Cô giống như sắp không thở nổi!
“Hiểu Hiểu!”
Sơ Hiểu Hiểu: “!!!”
Tiếng gõ cửa ở bên ngoài như một đôi bàn tay ấm áp vươn lên từ vực sâu vô tận khác kéo cô trở về.
Mẹ Giang cách một cánh cửa gọi cô: “Sao lại ở bên trong lâu thế? Không sao chứ?”
Tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước.
Sơ Hiểu Hiểu khép hai tay lại dùng lòng bàn tay đón lấy nước sạch rửa mặt, vất vả lắm mới bình phục tâm tình, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Mái tóc hơi ẩm ướt dính vào da thịt còn đang ch4y nước, bọt nước lướt qua mặt cô.
“Không sao ạ.” Lau qua mặt, Sơ Hiểu Hiểu mở cửa cười cười nhìn đối phương, “Con thì có thể có chuyện gì chứ, mẹ đừng lo lắng.”
Nghe cô nói như vậy, mẹ Giang đương nhiên cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu mời cô ngồi xuống.
Sơ Hiểu Hiểu uống một ngụm canh, tr.ên tay lại không ngừng tiếp tục gọi điện thoại.
Lúc này bên kia lại nhận máy rất nhanh, Chung Ý nghi hoặc hỏi: “Chị dâu?”
Bối cảnh bên kia có vẻ ồn ào, lời Sơ Hiểu Hiểu muốn nói bỗng dưng nghẹn lại, cắn chặt môi rồi mới nói: “Là như vậy, cô biết Giang Diễn đi đâu không?”
Bên kia trầm mặc vài giây, tiếng ồn ào dần dần nhỏ lại, hẳn là đối phương đã đi xa vài bước, lúc này mới trả lời: “Đội phó Giang không phải ở chung với chị dâu à, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Sơ Hiểu Hiểu nhanh chóng liếc nhìn mẹ Giang vừa đi vào phòng bếp, cẩn thận hạ giọng nói: “Anh ấy ra ngoài, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho anh ấy nhưng không ai nghe máy.”
Chung Ý do dự vài giây, “Chị dâu, cô cũng đừng lo lắng, đội phó Giang lớn như vậy rồi sẽ tự biết chăm sóc bản thân, anh ấy lại giỏi giang như thế, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sơ Hiểu Hiểu thuận miệng đáp “Ừ”, lại hỏi: “Cô đang ở đâu thế? Sao lại ồn ào như vậy?”
“Ra ngoài làm việc, bên khu chợ có người gây rối.” Chung Ý nói.
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày: “Cô còn phải quản những chuyện này sao?”
Chung Ý liên tục thở dài: “Thì không phải tôi đây là nhân viên tầng dưới chót không có nhân quyền sao, bộ phận điều tra hình sự của chúng tôi đều xem nữ như nam, xem nam như súc vật, không có ngoại lệ.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
“Tôi không hề mắng đội phó Giang là súc vật nhé, cô ngàn vạn đừng hiểu lầm!”
Sơ Hiểu Hiểu: “...Cô yên tâm, tôi sẽ không tố cáo đâu.”
Chung Ý: “Vậy là tốt rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu chuyển đề tài: “Tôi nghe nói Tô Du cùng đoàn làm phim với tôi lúc trước xảy ra chuyện, bây giờ thế nào rồi cô có biết không?”
Vừa nói xong, Sơ Hiểu Hiểu đợi mãi không thấy người bên kia trả lời.
Một lát sau, Chung Ý ở đầu dây bên kia mới do dự nói: “Chị dâu, sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này...”
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Tôi biết lá thư đe dọa đó, tôi cũng từng nhận được, hơn nữa vừa rồi tôi còn...”
Chung Ý giật mình, vội la lên: “Vừa rồi? Vừa rồi làm sao?”
Sơ Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi: “Tôi chỉ cảm thấy việc này không đơn giản, trong lòng rất lo sợ.”
Chung Ý giãy dụa một hồi lâu, rốt cục cũng bại trận: “Chị dâu, việc này đội phó Giang vốn không cho tôi nói với cô, nhưng tôi cũng nói rồi, cô sớm muộn gì cũng sẽ biết, cũng không có gì giấu diếm được.”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy nhíu chặt mày.
Chung Ý khó xử nói: “Tô Du bị thương, bây giờ còn đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Sơ Hiểu Hiểu cả kinh: “Cái gì?”
Chung Ý: “Xảy ra chuyện ở chỗ hai người đấy, thành phố Lâm.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
- -----oOo------
Chỉ là món kẹo đường này có ngọt hơn nữa, cũng không ngọt bằng trong lòng.
Sơ Hiểu Hiểu có chút mất ngủ.
Chờ căn phòng tối lại lần nữa, trong đầu cô đều là dáng vẻ Giang Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú vào mình vừa rồi, dưới ánh sáng ngược là đường nét điển trai tuấn tú của đối phương...
Giống như chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến cô ngã vào trong đôi mắt đen láy như vực sâu đó, làm thế nào cũng không thoát thân được.
Cô cũng không nhớ rõ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Chờ tỉnh lại đã là giữa trưa, Sơ Hiểu Hiểu chỉ nhớ rõ trong lúc ngủ, hình như mình và Giang Diẽn vẫn còn lạc trong khuôn viên trường tràn ngập ánh mặt trời kia.
Tiếng còi chói tai vang vọng tr.ên đỉnh đầu mọi người, cô hứng trí bừng bừng chen chúc trong đám người, nhìn Giang Diễn xung pha chiến đấu tr.ên sân bóng rổ.
Chờ quay người lại, lại thấy cô đã đứng ở hành lang phòng học trong trí nhớ xa xôi kia, cách cửa sổ thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng lười biếng xoay bút, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển bài tập tr.ên bàn, lông mày nhíu thành núi lớn.
Cô kiễng chân, muốn gõ cửa sổ gọi tên cậu thiếu niên đó.
Tiếng chuông bất thình lình vang lên làm tất cả hình ảnh yên tĩnh đột nhiên bừng tỉnh, trong nháy mắt vỡ thành vô số mảnh thủy tinh, ào ào rơi đầy đất.
Sơ Hiểu đột nhiên ngồi dậy.
Chờ hoàn hồn lại, tiếng chuông kia vẫn chưa dừng lại.
Sơ Hiểu Hiểu thở dài, cầm lấy di động.
Một chuỗi dài các con số không có quy luật, là cuộc gọi internet.
Tay Sơ Hiểu Hiểu khựng lại, nhớ tới chuyện gì đó, máu toàn thân bỗng dưng đông lại, lộ ra một hơi thở lạnh thấu xương.
Mà màn hình điện thoại di động lóe lên rồi đột nhiên tối sầm, căn phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, ánh mắt dừng lại một lúc lâu ở góc dưới bên phải.
Một giây sau, một tiếng “Đinh” bất ngờ xuyên qua trái tim cô.
Bàn tay Sơ Hiểu Hiểu vô thức run lên.
Là tin nhắn của số lạ.
Liên tiếp ba tin nhắn cùng nhau xuất hiện trước mắt cô.
“Sao không nhận điện thoại của chị?”
“Năm mới vui vẻ, Hiểu Hiểu.”
“Chị có quà tặng em.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Tuy rằng sớm có dự liệu, nhưng cách cuộc điện thoại lần trước mới chỉ hơn một ngày mà thôi, Sơ Hiểu Hiểu thật sự không ngờ lần liên lạc tiếp theo của đối phương lại tới nhanh như vậy.
Quà tặng...
Sơ Hiểu Hiểu mở cửa phòng, vội vã chạy xuống lầu!
Tr.ên ti vi đang chiếu lại chương trình ca múa đón giao thừa tối hôm qua, trong phòng khách không có bóng dáng Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu nhìn quanh bốn phía, trong phòng bếp truyền đến tiếng bước chân.
“Giang Diễn!” Sơ Hiểu Hiểu sải bước tiến lên.
Người phía sau đẩy cửa bưng khay trái cây ra, hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau, Sơ Hiểu Hiểu trừng to hai mắt, lập tức thắng xe lại.
Mẹ Giang “Ai da” một tiếng, xem ra cũng bị hoảng không nhẹ, chăm chú nhìn kỹ thấy là Sơ Hiểu Hiểu thì giọng nói lại dịu xuống, vội hỏi: “Con hoang mang rối loạn như vậy, là có chuyện gì sao?”
“Không có gì ạ.” Sơ Hiểu Hiểu có chút giật mình nhìn đối phương, “Sao mẹ... sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ tới thăm các con.” Mẹ Giang nói, “Đói bụng chưa, mẹ bảo dì nấu canh hâm nóng rồi đấy, chỉ chờ con rời giường.”
Nói xong mẹ Giang đặt mâm trái cây lên bàn trà trong phòng khách, Sơ Hiểu Hiểu cũng đi theo.
Mẹ Giang lo lắng nhìn cô vài lần: “Tối qua ngủ không ngon sao?”
Sơ Hiểu Hiểu giật giật khóe miệng, cố gắng cười nói: “Mẹ yên tâm, con ngủ rất ngon.”
Đối phương gật đầu, tiếp tục lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi, vừa tỉnh ngủ đừng ăn quá nhiều dầu mỡ, uống chút canh làm ấm dạ dày trước, mẹ múc giúp con nhé.”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Để con tự làm là được rồi ạ.”
“Đứa nhỏ này, còn coi mình là người ngoài sao.” Mẹ Giang nói, “Con rửa mặt chưa?”
Sơ Hiểu Hiểu như vừa tỉnh mộng, dáng vẻ này gặp người thật sự không ổn lắm, cô xoay người chuẩn bị xông vào phòng rửa mặt, đột nhiên dừng bước, lại hỏi: “Đúng rồi, Giang Diễn đâu rồi ạ?”
Mẹ Giang liếc nhìn cô, Sơ Hiểu Hiểu mở miệng: “Anh ấy ra ngoài rồi sao?”
Mẹ Giang nói: “Thằng nhóc Tiểu Diễn này trước giờ đều như vậy, nghe điện thoại xong bỏ chạy cũng không phải ngày một ngày hai.”
Sơ Hiểu Hiểu dừng chân: “Nhận điện thoại xong là ra ngoài?”
Mẹ Giang thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hẳn lại là chuyện công việc, mẹ đã nói rồi, bận thì bận nhưng cơm vẫn phải ăn, đúng không?”
Sơ Hiểu Hiểu không thể ứng phó với mẹ Giang, bèn cầm điện thoại di động đi xa.
Người liên lạc trong danh bạ di động của cô không nhiều lắm, chỉ giây lát đã tìm được tên Giang Diễn, gọi qua.
Kết quả đầu bên kia mãi một lúc vẫn không có người nghe máy.
Hai chữ “quà tặng” bị khắc trong đầu cô phóng đại vô hạn, Sơ Hiểu Hiểu da đầu tê dại, xuyên qua âm thanh máy bận, những lời dặn dò nghiêm túc của Trần Tuyết lúc trước lại lần nữa quanh quẩn bên tai.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất...
Và ngược lại.
Liệu Giang Diễn có gặp nguy hiểm không?
Giang Diễn có khả năng lại xảy ra chuyện không?
Ngày đó chiếc xe Touareg bị bám đuôi lao như bay xuống cầu vượt như bị bỏ bùa, chỉ vừa nhớ tới đã khiến cô không nhịn được run rẩy.
Nếu lúc đó Giang Diễn không phản ứng nhanh, chỉ sợ cô và Giang Diễn đã tan xương nát thịt.
Sau đó ảnh chụp Giang Diễn che chở cô không hiểu sao lại bị phơi bày, tiếp theo là tin đồn bất lợi cho Giang Diễn.
Còn có trận hỏa hoạn kia......
Giọng nói của người phụ nữ kia theo dòng điện loẹt xoẹt liên tiếp vang lên, dường như lại xuất hiện bên tai cô.
Em đến với chị được không?
Em ch.ết cùng chị đi!
Sơ Hiểu Hiểu th.ở dốc kịch liệt, một bàn tay khác buông xuống bên người nắm chặt thành quyền, trong nháy mắt dường như có một móng vuốt vô hình nhẹ nhàng bám lên vai cô, lưng cô...
Sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh thẳng vào trái tim của cô, siết chặt!
Cô giống như sắp không thở nổi!
“Hiểu Hiểu!”
Sơ Hiểu Hiểu: “!!!”
Tiếng gõ cửa ở bên ngoài như một đôi bàn tay ấm áp vươn lên từ vực sâu vô tận khác kéo cô trở về.
Mẹ Giang cách một cánh cửa gọi cô: “Sao lại ở bên trong lâu thế? Không sao chứ?”
Tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước.
Sơ Hiểu Hiểu khép hai tay lại dùng lòng bàn tay đón lấy nước sạch rửa mặt, vất vả lắm mới bình phục tâm tình, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Mái tóc hơi ẩm ướt dính vào da thịt còn đang ch4y nước, bọt nước lướt qua mặt cô.
“Không sao ạ.” Lau qua mặt, Sơ Hiểu Hiểu mở cửa cười cười nhìn đối phương, “Con thì có thể có chuyện gì chứ, mẹ đừng lo lắng.”
Nghe cô nói như vậy, mẹ Giang đương nhiên cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu mời cô ngồi xuống.
Sơ Hiểu Hiểu uống một ngụm canh, tr.ên tay lại không ngừng tiếp tục gọi điện thoại.
Lúc này bên kia lại nhận máy rất nhanh, Chung Ý nghi hoặc hỏi: “Chị dâu?”
Bối cảnh bên kia có vẻ ồn ào, lời Sơ Hiểu Hiểu muốn nói bỗng dưng nghẹn lại, cắn chặt môi rồi mới nói: “Là như vậy, cô biết Giang Diễn đi đâu không?”
Bên kia trầm mặc vài giây, tiếng ồn ào dần dần nhỏ lại, hẳn là đối phương đã đi xa vài bước, lúc này mới trả lời: “Đội phó Giang không phải ở chung với chị dâu à, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Sơ Hiểu Hiểu nhanh chóng liếc nhìn mẹ Giang vừa đi vào phòng bếp, cẩn thận hạ giọng nói: “Anh ấy ra ngoài, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho anh ấy nhưng không ai nghe máy.”
Chung Ý do dự vài giây, “Chị dâu, cô cũng đừng lo lắng, đội phó Giang lớn như vậy rồi sẽ tự biết chăm sóc bản thân, anh ấy lại giỏi giang như thế, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sơ Hiểu Hiểu thuận miệng đáp “Ừ”, lại hỏi: “Cô đang ở đâu thế? Sao lại ồn ào như vậy?”
“Ra ngoài làm việc, bên khu chợ có người gây rối.” Chung Ý nói.
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày: “Cô còn phải quản những chuyện này sao?”
Chung Ý liên tục thở dài: “Thì không phải tôi đây là nhân viên tầng dưới chót không có nhân quyền sao, bộ phận điều tra hình sự của chúng tôi đều xem nữ như nam, xem nam như súc vật, không có ngoại lệ.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
“Tôi không hề mắng đội phó Giang là súc vật nhé, cô ngàn vạn đừng hiểu lầm!”
Sơ Hiểu Hiểu: “...Cô yên tâm, tôi sẽ không tố cáo đâu.”
Chung Ý: “Vậy là tốt rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu chuyển đề tài: “Tôi nghe nói Tô Du cùng đoàn làm phim với tôi lúc trước xảy ra chuyện, bây giờ thế nào rồi cô có biết không?”
Vừa nói xong, Sơ Hiểu Hiểu đợi mãi không thấy người bên kia trả lời.
Một lát sau, Chung Ý ở đầu dây bên kia mới do dự nói: “Chị dâu, sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này...”
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Tôi biết lá thư đe dọa đó, tôi cũng từng nhận được, hơn nữa vừa rồi tôi còn...”
Chung Ý giật mình, vội la lên: “Vừa rồi? Vừa rồi làm sao?”
Sơ Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi: “Tôi chỉ cảm thấy việc này không đơn giản, trong lòng rất lo sợ.”
Chung Ý giãy dụa một hồi lâu, rốt cục cũng bại trận: “Chị dâu, việc này đội phó Giang vốn không cho tôi nói với cô, nhưng tôi cũng nói rồi, cô sớm muộn gì cũng sẽ biết, cũng không có gì giấu diếm được.”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy nhíu chặt mày.
Chung Ý khó xử nói: “Tô Du bị thương, bây giờ còn đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Sơ Hiểu Hiểu cả kinh: “Cái gì?”
Chung Ý: “Xảy ra chuyện ở chỗ hai người đấy, thành phố Lâm.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
- -----oOo------