Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Bước chân của Lâm Mộ Đông ngừng lại, tầm mắt anh rơi xuống.
Trên người Diệp Chi mặc một bộ đồ ngủ màu mơ nhạt theo kiểu đồ mặc ở nhà, áo dài quần dài. Tay áo ở phía trên có chút dài, một mực che luôn đầu ngón tay của cô, hướng lên trên phác họa ra đường bả vai mỏng manh, giữa cổ áo lộ ra một chút xương quai xanh tinh tế mảnh mai.
Chất vải rất mềm mại, trên sừng của họa tiết con hươu sao còn được gắn thêm vài cục bông nhỏ màu trắng và màu hồng.
Ý thức được trên người bản thân mình mang theo mùi thuốc lá, Lâm Mộ Đông nhíu chặt mày, muốn lùi về sau hai bước, bỗng dưng lực đạo ở tay áo trở nên rõ ràng dứt khoát hơn.
Lâm Mộ Đông vẫn chưa kịp hồi hồn lại, tay trái vừa dụi tắt đầu lọc điếu thuốc đã bị đột ngột kéo lên. Bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ từ trong tay áo lộ ra ngoài, cách một lớp quần áo nắm lấy cánh tay của anh, lực đạo nhẹ nhàng vạch mở các ngón tay không có chút sức lực của anh ra.
Đầu lọc thuốc lá bấy giờ vẫn chưa tắt hẳn, anh vừa nắm tay lại nên đã bị đốt bỏng.
Cô gái nhỏ nín thở ngẩng đầu, chân mày thanh tú khẽ nhíu lại, khéo môi mím chặt, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
Con ngươi Lâm Mộ Đông trầm xuống.
….lúc nào cũng thế này.
Từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc nào cũng có người dùng loại ánh mắt này để nhìn anh.
Thương tiếc, thương hại, muốn nói lại thôi, cẩn thận dè dặt……..anh đã nhìn ra được loại tâm trạng tương tự từ trong mắt của rất nhiều người, giống như là đã tuyên phán toàn bộ vận mệnh trong tương lai của anh vậy.
Lâm Mộ Đông khép mắt lại, đè xuống cơn buồn bực xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên bàn tay lại bị một lực đạo ấm áp không báo trước bao phủ lấy.
Hai bàn tay của Diệp Chi đều kéo lấy tay trái của anh, tay áo vô thức khẽ tuột về phía sau, lòng bàn tay mềm mại ấm áp trực tiếp dán lên, bao phủ lấy mu bàn tay của anh.
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, vẫn là thần sắc có chút khó xử của khi nãy, ngữ khí cô nhẹ nhàng: “ Chỉ có dung dịch oxy già, sẽ rất đau…….có được không?”
Lâm Mộ Đông hơi ngây ngốc.
Anh không ngờ rằng lời mà Diệp Chi muốn nói nhưng đắn đo lại là cái này, thậm chí anh còn chưa ý thức được đây cũng có thể tính là một vấn đề đáng để do dự…..nhưng cô gái nhỏ khẳng định là đang vô cùng để tâm, khóe môi hơi nhợt nhạt đang xoắn xít lại thành một khối, cô lại cúi thấp đầu xuống.
“ Vốn dĩ là có rượu cồn cơ, nhưng lúc bay qua đây bị tịch thu mất rồi…… ”
Diệp Chi cố gắng giải thích, rồi lại cúi đầu cẩn thận nhìn vào vết thương của anh.
Đầu ngón tay cô trắng trẻo nhỏ nhắn cẩn thận từng chút chạm vào phần xung quanh miệng vết thương, bản thân Diệp Chi khẽ rùng mình một cái như thể cô cũng cảm thấy đau vậy, cô miễn cưỡng bình tĩnh lại an ủi Lâm Mộ Đông, tránh khỏi chỗ bị thương cô nhẹ nhàng vỗ vào tay của anh: “ Không sao không sao, nhịn một chút, vết thương cần phải xử lý, rất nhanh sẽ ổn thôi. ”
Giọng nói khe khẽ, nhẹ nhàng run rẩy, tuy rằng lời cô nói đều là những lời mà bác sĩ hay sử dụng, nhưng khi nhìn vào dĩ nhiên chẳng có chút sức thuyết phục nào cả.
Lâm Mộ Đông yên tĩnh lắng nghe, bả vai sắc sảo mạnh mẽ lại từng chút từng chút thả lỏng ra.
Sau đó anh thu bước chân lại, nương theo lực đạo của cô đi vào cửa.
Lực đạo của Diệp Chi nhẹ nhàng cẩn thận, kéo anh ngồi xuống, xoay người chạy đi lục tìm hòm thuốc: “ Phải dùng dung dịch oxy già để rửa sạch vết thương, phải dùng vải gạt, phải dùng cây nhíp…… ”
Cô gái nhỏ ngồi xổm bên kệ tủ, vừa đọc cho bản thân nghe những thứ cần dùng khi xử lý vết thương bị bỏng, vừa lục tìm trong hòm thuốc.
Lâm Mộ Đông ngồi ở bên cạnh bàn, con ngươi an tĩnh trầm lắng, chiếu lấy bóng lưng vô cùng bận rộn của Diệp Chi.
Qua một lúc sau, đội y mới mới đem theo vài thứ linh tinh gì đó chạy đến đây, đem toàn bộ đồ đạc đặt lên trên bàn.
Đã có vết thương bị bỏng thì phải tiêu độc rửa sạch trước đã, rồi sau đó mới bôi thuốc trị bỏng lên, như thế mới có thể bảo đảm không bị nhiễm trùng. Diệp Chi cho bản thân mình chút khích lệ, cô nín thở vặn mở chai dung dịch oxy già ra, dùng cây nhíp gắp miếng vải gạc, đổ dung dịch lên đó.
Lâm Mộ Đông rất phối hợp, anh ngửa lòng bàn tay trái ra đặt lên trên bàn, tầm mắt vẫn yên tĩnh nhìn lấy cô.
Diệp Chi hít một hơi thật sâu, run lẩy bẩy đem cây nhíp đè xuống.
……….
Bàn tay của cô gái nhỏ nắm chặt cây nhíp, ngón tay trắng nõn bởi vì dùng lực quá mạnh nên có chút ửng đỏ, lúc cách lòng bàn tay của Lâm Mộ Đông khoảng chừng vài cm chợt dừng lại, có nói gì cô cũng không chịu xuống tay.
Lâm Mộ Đông hạ tầm mắt xuống, khẽ ngồi thẳng người lên.
Diệp Chi đang tập trung tinh thần thực hiện nghĩa vụ của người đội y hiển nhiên bị anh dọa cho một phen, đầu nhíp nhẹ nhàng run rẩy một cái.
Cơn buồn bực nặng nề đang đè vào trái tim anh cũng theo đó mà lặng lẽ lung lay, một chút không khí mới mẻ ngắn ngủi xuyên vào trong đấy.
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, nâng tay nhận lấy cái kẹp kia: “ Để tôi làm cho.”
Cô gái nhỏ theo bản năng không biết chống cự lại lực đạo của anh, cây nhíp bị anh cầm lấy nhẹ nhàng lôi kéo, cô cũng theo đó mà buông tay ra.
Lớn đến thế này rồi cũng không phải chưa từng bị thương, Lâm Mộ Đông mười mấy tuổi đã rời gia đình đến đội bắn súng này rồi, những chuyện này đều là anh tự mình làm, xử lý chút vết thương thực ra không hề khó khăn.
Động tác của anh vững vàng gọn gàng, dứt khoát không có lấy chút do dự nào. Anh cầm cây nhíp điều chỉnh lại tư thế, đem miếng vải gạc thấm dung dịch oxy già ấn ấn vài cái lên vết thương ở tay trái, rồi dùng nước muối sinh lý rửa sạch lại, đổi một miếng vải bông sạch sẽ khác lau sạch vết thương.
Điểm đặc trưng của thuốc trị bỏng rất rõ ràng, Lâm Mộ Đông nặn ra một ít bôi lên, dùng một tay rút một miếng băng keo cá nhân, chuẩn bị xé ra dán lên.
Một tay không được tiện lắm, Lâm Mộ Đông cầm miếng băng keo cá nhân, đang chuẩn bị dùng miệng xé lớp vỏ bên ngoài, bỗng dưng đột tác chợt ngừng lại.
Cô gái nhỏ ủ rũ ngồi ở bên cạnh bàn, ánh mắt nửa tấc không rời mà nhìn theo bàn tay của anh, vành mắt không biết từ lúc nào, đã âm thầm ửng đỏ lên.
Trái tim Lâm Mộ Đông bỗng nhiên siết chặt lại.
Bàn tay anh cầm miếng băng keo cá nhân chợt dừng lại, nhẹ nhàng đặt nó xuống, anh khép tay trái lại, đem vết thương có chút đáng sợ kia giấu giữa lòng bàn tay và mặt bàn, anh khẽ cúi người xuống: “ Sao thế?”
Giọng nói của anh ôn hòa dịu dàng, trên người sớm đã không còn dáng vẻ lạnh nhạt như lúc ở ngoài cửa nữa.
Vành mắt cô gái nhỏ đỏ ửng, hình như có chút tức giận rồi, khóe môi nhẹ nhàng mím lại, cô kịp thời chặn lấy bàn tay trái của anh bởi vì cúi người về phía trước mà sắp dán lên mặt bàn.
Lâm Mộ Đông còn chưa hiểu ra chuyện gì, sợ sẽ lại dọa đến cô, nên anh nương theo lực đạo của cô mà đem tay giao ra.
Diệp Chi đem bàn tay của anh lật lại rồi cầm lấy, cẩn thận từng chút chạm vào.
“ Sao lại có thể hung dữ như thế chứ hả?”
Vàng mắt của cô gái nhỏ càng đỏ hơn nữa, trong con ngươi phân rõ trắng đen tràn ra hơi nước, cô rút ra một cây tăm bông, cẩn thận giúp anh bôi thuốc trị bỏng: “ Có đau không ạ…… ”
Ngữ khí vô cùng mềm mại, mang theo một chút quở trách, đau lòng đến nỗi âm giọng đều nhẹ nhàng run lẩy bẩy.
Lồng ngực Lâm Mộ Đông lặng lẽ đánh một hồi trống, anh khẽ cúi đầu nhìn lấy cô.
Bởi vì vẻ ngoài và tính khí quá đỗi có tính mê hoặc, Diệp Chi ở khoa lâm sàng trước giờ chưa từng được các bệnh nhân tín nhiệm. Hiện tại nhìn thấy anh phản ứng bình thản, cũng không vì chút thói quen này mà tức giận, chỉ là vội vội vàng vàng đứng bật dậy, đạp lên đôi dép lê lạch bạch lạch bạch chạy đến bên cạnh giường.
Lâm Mộ Đông vẫn chưa nghĩ ra nên nói cái gì, nhìn thấy cô gái nhỏ bỗng dưng quay đầu bỏ chạy, anh hơi ngây người, đưa mắt nhìn theo cô.
Diệp Chi nhoài người đến bên cạnh gối đầu, ngồi cuộn thành một khối nho nhỏ, cố gắng tìm kiếm gì đó một lúc lâu.
Sau đó cô cầm lấy một túi kẹo mềm trái cây chạy về đấy.
Hơi nước trong đôi mắt của cô gái nhỏ vẫn chưa vơi hết đi, cô đổi sang một cái kẹp vô trùng dùng một lần, xé vỏ túi ra, cô lục tìm trong túi kẹo trái cây có đủ loại màu sắc, chọn ra cho anh mỗi vị một viên.
Vành mắt đỏ ửng, lấp lánh ánh nước.
Cô nhét hết đống kẹo vào miệng của huấn luyện viên Lâm.
Mùi hương trái cây rõ ràng và vị ngọt bá đạo chớp mắt liền chiếm giữ cổ họng, Lâm Mộ Đông bị ngấy đến mức thấp giọng ho vài tiếng, anh khẽ cúi đầu xuống, muốn mở miệng giải thích, chợt lời nói lại vô thức ngừng lại.
Diệp Chi cúi người, cẩn thận dè dặt thổi khí vào vết thương cho anh.
Cô gái nhỏ thổi rất chu đáo và nghiêm túc, hai bầu má trắng nõn khẽ nhô lên một chút, đôi môi nhạt màu mím lại, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng chậm rãi thở ra.
Dáng vẻ nghiêm túc trông giống như đây thật sự là phương pháp chữa trị chuyên nghiệp gì đó của đội y.
Nói không chừng thật sự là phương pháp chữa trị chuyên nghiệp gì đó.
Trước khi vào cửa dường như chỗ nào đó còn đang cảm thấy buồn bực, hiện tại thế mà một chút cảm giác cũng đều không còn nữa.
Lâm Mộ Đông rũ xuống tầm mắt, ánh mắt rơi trên mái tóc ngắn của cô gái nhỏ, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên tạo hình vẫn còn chút hơi rối loạn, bàn tay đang cầm miếng băng keo cá nhân bỗng nhiên tăng thêm chút sức lực.
Sài Quốc Hiên đã từng nói với anh vô số lần, bảo anh tìm chút việc gì đó có thể phân tán lực chú ý của anh, giải tỏa thả lỏng tâm trạng.
Nhưng anh không làm được.
Bất luận là lúc nào, bất luận đang làm chuyện gì, anh đều sẽ không nhịn được mà nhớ đến khẩu súng của anh.
Chỉ có những lúc tập luyện ngắm bắn, anh mới có thể tạm thời không nghĩ đến bất cứ việc gì, khiến bản thân mình hoàn toàn tiến vào trạng thái tập trung cần thiết. Anh chưa từng lập kế hoạch cho cuộc sống của mình ngoài việc bắn súng, cũng chưa từng nghĩ đến việc khi không còn cầm súng nữa, sẽ còn có chuyện gì đáng để anh đi làm.
Nhưng hiện tại……tựa hồ đã có rồi.
Tay phải Lâm Mộ Đông nắm chặt miếng băng keo cá nhân, vô thức dùng thêm chút sức lực.
Cơn đau kịch liệt từ nơi cổ tay của anh truyền đến, anh không có mặc kệ cánh tay đang phát run này, anh chỉ là đem toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn lên cổ tay, từng chút từng chút cưỡng ép bản thân mình thả lỏng, anh cố gắng kiểm soát lực đạo đến mức giới hạn để cổ tay không còn run nữa.
Sau đó anh đem miếng băng keo cá nhân kia đưa qua cho cô.
Diệp Chi vừa xác nhận xong vết thương đã được xử lý thỏa đáng, hơi nước theo sự căng thẳng tràn ra ở trong mắt cuối cùng cũng tan đi. Cô buông tay anh ra rồi ngẩng đầu lên, cong cong đôi mắt muốn nói chuyện, vừa nhìn liền thấy miếng băng keo cá nhân mà Lâm Mộ Đông đã đưa qua.
Diệp Chi hơi ngây người, cô ngửa mặt lên.
“ Giúp tôi dán với. ”
Lâm Mộ Đông đem miếng băng keo cá nhân đặt vào tay cô gái nhỏ đội y, anh hơi do dự, rồi nâng tay lên nhẹ nhàng sờ vào đầu tóc của cô.
Lần trước lúc an ủi cô gái nhỏ, cái động tác này đã từng được làm qua một lần. Diệp Chi hiển nhiên rất thích, đôi mắt dịu dàng cong lên, cô ngoan ngoãn ngồi thẳng lên nghe lời của anh.
Lâm Mộ Đông nhìn lấy cô, anh lại lần nữa đem tay trái đặt vào tay cô.
“ Tôi tự làm……không được. ”
Trừ những cuộc thảo luận cần thiết khi huấn luyện, đây vẫn là lần đầu tiên anh nói nhiều lời với người khác đến thế. Lâm Mộ Đông gần như đã không tìm ra được chủ đề nào thích hợp hơn nữa, anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, thấp giọng nói: “ Giúp tôi một chút, có được không?”
Giọng nói của anh được đè thấp đến mức trầm lắng dịu dàng, lộ ra một loại khí âm gần như ôn hòa, rơi trên ánh đèn hơi ảm đạm trong căn phòng.
Lâm Mộ Đông nhìn thấy cô, con ngươi đen láy tĩnh mịch trầm mặc im lặng. Rõ ràng vẫn có thể thấy được vẻ lãnh đạm đáng sợ lúc bình thường, nhưng lại có một loại cảm xúc vô cùng mãnh liệt khẽ lộ ra, hết sợi này đến sợi khác, trải ra thiên la địa võng.
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, nghe lời mà gật gật đầu.
Chuyên ngành mà cô học là phục hồi chức năng vận động, kinh nghiệm lâm sàng trong việc xử lý vết thương thực sự quá ít. Tuy là bởi vì cô thật sự quá sợ Lâm Mộ Đông sẽ đau, nên khi vừa bắt đầu việc xuống tay ít nhiều gì cũng có chút khó khăn, nhưng dán một miếng băng keo cá nhân vẫn là không thành vấn đề.
Diệp Chi tìm đến mối dán của miếng băng keo cá nhân cô thành thạo xé ra, đem miếng giấy dán ở mặt trên kéo xuống, cẩn thận dán lên vết thương cho anh.
Tầm mắt của Lâm Mộ Đông từ đầu đến cuối đều âm thầm che phủ lấy cô, dõi theo từng động tác nhỏ nhặt nhất của cô.
Đầu ngón tay của cô gái nhỏ rất ấm áp, động tác cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng, miếng băng keo cá nhân màu hồng có họa tiết hoa nhuyễn dán vào lòng bàn tay, một chút cũng không tác động đến vết thương ban đầu.
Giống như đã hoàn thành xong một công việc gì đó rất quan trọng, vị đội y mới lần đầu tiên chính thức xử lý chuyện đột ngột phát sinh đã thở phào một hơi thật dài, ánh mắt sáng lấp lánh, cô ngẩng mặt lên cong cong đôi mắt chờ đợi đánh giá của đội viên.
Lâm Mộ Đông: “ ……. ”
Lâm Mộ Đông nhìn nhìn vào miếng băng keo cá nhân kia.
Cách trang trí được cân nhắc vô cùng chu đáo, những bông hoa nhỏ màu hồng phấn còn có nhụy hoa màu vàng, được sắp xếp rất có trật tự, tạo hình vô cùng dễ thương.
Huấn luyện viên Lâm người vừa thực hiện bước đầu tiên hướng tới việc giao tiếp bình thường của con người đã bị miếng băng keo cá nhân ở trước mắt làm cho kinh sợ, anh nhắm mắt lại một lúc, lại đem một bước vừa thực hiện kia âm thầm lùi lại khoảng ¾.
Trên người Diệp Chi mặc một bộ đồ ngủ màu mơ nhạt theo kiểu đồ mặc ở nhà, áo dài quần dài. Tay áo ở phía trên có chút dài, một mực che luôn đầu ngón tay của cô, hướng lên trên phác họa ra đường bả vai mỏng manh, giữa cổ áo lộ ra một chút xương quai xanh tinh tế mảnh mai.
Chất vải rất mềm mại, trên sừng của họa tiết con hươu sao còn được gắn thêm vài cục bông nhỏ màu trắng và màu hồng.
Ý thức được trên người bản thân mình mang theo mùi thuốc lá, Lâm Mộ Đông nhíu chặt mày, muốn lùi về sau hai bước, bỗng dưng lực đạo ở tay áo trở nên rõ ràng dứt khoát hơn.
Lâm Mộ Đông vẫn chưa kịp hồi hồn lại, tay trái vừa dụi tắt đầu lọc điếu thuốc đã bị đột ngột kéo lên. Bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ từ trong tay áo lộ ra ngoài, cách một lớp quần áo nắm lấy cánh tay của anh, lực đạo nhẹ nhàng vạch mở các ngón tay không có chút sức lực của anh ra.
Đầu lọc thuốc lá bấy giờ vẫn chưa tắt hẳn, anh vừa nắm tay lại nên đã bị đốt bỏng.
Cô gái nhỏ nín thở ngẩng đầu, chân mày thanh tú khẽ nhíu lại, khéo môi mím chặt, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
Con ngươi Lâm Mộ Đông trầm xuống.
….lúc nào cũng thế này.
Từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc nào cũng có người dùng loại ánh mắt này để nhìn anh.
Thương tiếc, thương hại, muốn nói lại thôi, cẩn thận dè dặt……..anh đã nhìn ra được loại tâm trạng tương tự từ trong mắt của rất nhiều người, giống như là đã tuyên phán toàn bộ vận mệnh trong tương lai của anh vậy.
Lâm Mộ Đông khép mắt lại, đè xuống cơn buồn bực xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên bàn tay lại bị một lực đạo ấm áp không báo trước bao phủ lấy.
Hai bàn tay của Diệp Chi đều kéo lấy tay trái của anh, tay áo vô thức khẽ tuột về phía sau, lòng bàn tay mềm mại ấm áp trực tiếp dán lên, bao phủ lấy mu bàn tay của anh.
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, vẫn là thần sắc có chút khó xử của khi nãy, ngữ khí cô nhẹ nhàng: “ Chỉ có dung dịch oxy già, sẽ rất đau…….có được không?”
Lâm Mộ Đông hơi ngây ngốc.
Anh không ngờ rằng lời mà Diệp Chi muốn nói nhưng đắn đo lại là cái này, thậm chí anh còn chưa ý thức được đây cũng có thể tính là một vấn đề đáng để do dự…..nhưng cô gái nhỏ khẳng định là đang vô cùng để tâm, khóe môi hơi nhợt nhạt đang xoắn xít lại thành một khối, cô lại cúi thấp đầu xuống.
“ Vốn dĩ là có rượu cồn cơ, nhưng lúc bay qua đây bị tịch thu mất rồi…… ”
Diệp Chi cố gắng giải thích, rồi lại cúi đầu cẩn thận nhìn vào vết thương của anh.
Đầu ngón tay cô trắng trẻo nhỏ nhắn cẩn thận từng chút chạm vào phần xung quanh miệng vết thương, bản thân Diệp Chi khẽ rùng mình một cái như thể cô cũng cảm thấy đau vậy, cô miễn cưỡng bình tĩnh lại an ủi Lâm Mộ Đông, tránh khỏi chỗ bị thương cô nhẹ nhàng vỗ vào tay của anh: “ Không sao không sao, nhịn một chút, vết thương cần phải xử lý, rất nhanh sẽ ổn thôi. ”
Giọng nói khe khẽ, nhẹ nhàng run rẩy, tuy rằng lời cô nói đều là những lời mà bác sĩ hay sử dụng, nhưng khi nhìn vào dĩ nhiên chẳng có chút sức thuyết phục nào cả.
Lâm Mộ Đông yên tĩnh lắng nghe, bả vai sắc sảo mạnh mẽ lại từng chút từng chút thả lỏng ra.
Sau đó anh thu bước chân lại, nương theo lực đạo của cô đi vào cửa.
Lực đạo của Diệp Chi nhẹ nhàng cẩn thận, kéo anh ngồi xuống, xoay người chạy đi lục tìm hòm thuốc: “ Phải dùng dung dịch oxy già để rửa sạch vết thương, phải dùng vải gạt, phải dùng cây nhíp…… ”
Cô gái nhỏ ngồi xổm bên kệ tủ, vừa đọc cho bản thân nghe những thứ cần dùng khi xử lý vết thương bị bỏng, vừa lục tìm trong hòm thuốc.
Lâm Mộ Đông ngồi ở bên cạnh bàn, con ngươi an tĩnh trầm lắng, chiếu lấy bóng lưng vô cùng bận rộn của Diệp Chi.
Qua một lúc sau, đội y mới mới đem theo vài thứ linh tinh gì đó chạy đến đây, đem toàn bộ đồ đạc đặt lên trên bàn.
Đã có vết thương bị bỏng thì phải tiêu độc rửa sạch trước đã, rồi sau đó mới bôi thuốc trị bỏng lên, như thế mới có thể bảo đảm không bị nhiễm trùng. Diệp Chi cho bản thân mình chút khích lệ, cô nín thở vặn mở chai dung dịch oxy già ra, dùng cây nhíp gắp miếng vải gạc, đổ dung dịch lên đó.
Lâm Mộ Đông rất phối hợp, anh ngửa lòng bàn tay trái ra đặt lên trên bàn, tầm mắt vẫn yên tĩnh nhìn lấy cô.
Diệp Chi hít một hơi thật sâu, run lẩy bẩy đem cây nhíp đè xuống.
……….
Bàn tay của cô gái nhỏ nắm chặt cây nhíp, ngón tay trắng nõn bởi vì dùng lực quá mạnh nên có chút ửng đỏ, lúc cách lòng bàn tay của Lâm Mộ Đông khoảng chừng vài cm chợt dừng lại, có nói gì cô cũng không chịu xuống tay.
Lâm Mộ Đông hạ tầm mắt xuống, khẽ ngồi thẳng người lên.
Diệp Chi đang tập trung tinh thần thực hiện nghĩa vụ của người đội y hiển nhiên bị anh dọa cho một phen, đầu nhíp nhẹ nhàng run rẩy một cái.
Cơn buồn bực nặng nề đang đè vào trái tim anh cũng theo đó mà lặng lẽ lung lay, một chút không khí mới mẻ ngắn ngủi xuyên vào trong đấy.
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, nâng tay nhận lấy cái kẹp kia: “ Để tôi làm cho.”
Cô gái nhỏ theo bản năng không biết chống cự lại lực đạo của anh, cây nhíp bị anh cầm lấy nhẹ nhàng lôi kéo, cô cũng theo đó mà buông tay ra.
Lớn đến thế này rồi cũng không phải chưa từng bị thương, Lâm Mộ Đông mười mấy tuổi đã rời gia đình đến đội bắn súng này rồi, những chuyện này đều là anh tự mình làm, xử lý chút vết thương thực ra không hề khó khăn.
Động tác của anh vững vàng gọn gàng, dứt khoát không có lấy chút do dự nào. Anh cầm cây nhíp điều chỉnh lại tư thế, đem miếng vải gạc thấm dung dịch oxy già ấn ấn vài cái lên vết thương ở tay trái, rồi dùng nước muối sinh lý rửa sạch lại, đổi một miếng vải bông sạch sẽ khác lau sạch vết thương.
Điểm đặc trưng của thuốc trị bỏng rất rõ ràng, Lâm Mộ Đông nặn ra một ít bôi lên, dùng một tay rút một miếng băng keo cá nhân, chuẩn bị xé ra dán lên.
Một tay không được tiện lắm, Lâm Mộ Đông cầm miếng băng keo cá nhân, đang chuẩn bị dùng miệng xé lớp vỏ bên ngoài, bỗng dưng đột tác chợt ngừng lại.
Cô gái nhỏ ủ rũ ngồi ở bên cạnh bàn, ánh mắt nửa tấc không rời mà nhìn theo bàn tay của anh, vành mắt không biết từ lúc nào, đã âm thầm ửng đỏ lên.
Trái tim Lâm Mộ Đông bỗng nhiên siết chặt lại.
Bàn tay anh cầm miếng băng keo cá nhân chợt dừng lại, nhẹ nhàng đặt nó xuống, anh khép tay trái lại, đem vết thương có chút đáng sợ kia giấu giữa lòng bàn tay và mặt bàn, anh khẽ cúi người xuống: “ Sao thế?”
Giọng nói của anh ôn hòa dịu dàng, trên người sớm đã không còn dáng vẻ lạnh nhạt như lúc ở ngoài cửa nữa.
Vành mắt cô gái nhỏ đỏ ửng, hình như có chút tức giận rồi, khóe môi nhẹ nhàng mím lại, cô kịp thời chặn lấy bàn tay trái của anh bởi vì cúi người về phía trước mà sắp dán lên mặt bàn.
Lâm Mộ Đông còn chưa hiểu ra chuyện gì, sợ sẽ lại dọa đến cô, nên anh nương theo lực đạo của cô mà đem tay giao ra.
Diệp Chi đem bàn tay của anh lật lại rồi cầm lấy, cẩn thận từng chút chạm vào.
“ Sao lại có thể hung dữ như thế chứ hả?”
Vàng mắt của cô gái nhỏ càng đỏ hơn nữa, trong con ngươi phân rõ trắng đen tràn ra hơi nước, cô rút ra một cây tăm bông, cẩn thận giúp anh bôi thuốc trị bỏng: “ Có đau không ạ…… ”
Ngữ khí vô cùng mềm mại, mang theo một chút quở trách, đau lòng đến nỗi âm giọng đều nhẹ nhàng run lẩy bẩy.
Lồng ngực Lâm Mộ Đông lặng lẽ đánh một hồi trống, anh khẽ cúi đầu nhìn lấy cô.
Bởi vì vẻ ngoài và tính khí quá đỗi có tính mê hoặc, Diệp Chi ở khoa lâm sàng trước giờ chưa từng được các bệnh nhân tín nhiệm. Hiện tại nhìn thấy anh phản ứng bình thản, cũng không vì chút thói quen này mà tức giận, chỉ là vội vội vàng vàng đứng bật dậy, đạp lên đôi dép lê lạch bạch lạch bạch chạy đến bên cạnh giường.
Lâm Mộ Đông vẫn chưa nghĩ ra nên nói cái gì, nhìn thấy cô gái nhỏ bỗng dưng quay đầu bỏ chạy, anh hơi ngây người, đưa mắt nhìn theo cô.
Diệp Chi nhoài người đến bên cạnh gối đầu, ngồi cuộn thành một khối nho nhỏ, cố gắng tìm kiếm gì đó một lúc lâu.
Sau đó cô cầm lấy một túi kẹo mềm trái cây chạy về đấy.
Hơi nước trong đôi mắt của cô gái nhỏ vẫn chưa vơi hết đi, cô đổi sang một cái kẹp vô trùng dùng một lần, xé vỏ túi ra, cô lục tìm trong túi kẹo trái cây có đủ loại màu sắc, chọn ra cho anh mỗi vị một viên.
Vành mắt đỏ ửng, lấp lánh ánh nước.
Cô nhét hết đống kẹo vào miệng của huấn luyện viên Lâm.
Mùi hương trái cây rõ ràng và vị ngọt bá đạo chớp mắt liền chiếm giữ cổ họng, Lâm Mộ Đông bị ngấy đến mức thấp giọng ho vài tiếng, anh khẽ cúi đầu xuống, muốn mở miệng giải thích, chợt lời nói lại vô thức ngừng lại.
Diệp Chi cúi người, cẩn thận dè dặt thổi khí vào vết thương cho anh.
Cô gái nhỏ thổi rất chu đáo và nghiêm túc, hai bầu má trắng nõn khẽ nhô lên một chút, đôi môi nhạt màu mím lại, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng chậm rãi thở ra.
Dáng vẻ nghiêm túc trông giống như đây thật sự là phương pháp chữa trị chuyên nghiệp gì đó của đội y.
Nói không chừng thật sự là phương pháp chữa trị chuyên nghiệp gì đó.
Trước khi vào cửa dường như chỗ nào đó còn đang cảm thấy buồn bực, hiện tại thế mà một chút cảm giác cũng đều không còn nữa.
Lâm Mộ Đông rũ xuống tầm mắt, ánh mắt rơi trên mái tóc ngắn của cô gái nhỏ, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên tạo hình vẫn còn chút hơi rối loạn, bàn tay đang cầm miếng băng keo cá nhân bỗng nhiên tăng thêm chút sức lực.
Sài Quốc Hiên đã từng nói với anh vô số lần, bảo anh tìm chút việc gì đó có thể phân tán lực chú ý của anh, giải tỏa thả lỏng tâm trạng.
Nhưng anh không làm được.
Bất luận là lúc nào, bất luận đang làm chuyện gì, anh đều sẽ không nhịn được mà nhớ đến khẩu súng của anh.
Chỉ có những lúc tập luyện ngắm bắn, anh mới có thể tạm thời không nghĩ đến bất cứ việc gì, khiến bản thân mình hoàn toàn tiến vào trạng thái tập trung cần thiết. Anh chưa từng lập kế hoạch cho cuộc sống của mình ngoài việc bắn súng, cũng chưa từng nghĩ đến việc khi không còn cầm súng nữa, sẽ còn có chuyện gì đáng để anh đi làm.
Nhưng hiện tại……tựa hồ đã có rồi.
Tay phải Lâm Mộ Đông nắm chặt miếng băng keo cá nhân, vô thức dùng thêm chút sức lực.
Cơn đau kịch liệt từ nơi cổ tay của anh truyền đến, anh không có mặc kệ cánh tay đang phát run này, anh chỉ là đem toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn lên cổ tay, từng chút từng chút cưỡng ép bản thân mình thả lỏng, anh cố gắng kiểm soát lực đạo đến mức giới hạn để cổ tay không còn run nữa.
Sau đó anh đem miếng băng keo cá nhân kia đưa qua cho cô.
Diệp Chi vừa xác nhận xong vết thương đã được xử lý thỏa đáng, hơi nước theo sự căng thẳng tràn ra ở trong mắt cuối cùng cũng tan đi. Cô buông tay anh ra rồi ngẩng đầu lên, cong cong đôi mắt muốn nói chuyện, vừa nhìn liền thấy miếng băng keo cá nhân mà Lâm Mộ Đông đã đưa qua.
Diệp Chi hơi ngây người, cô ngửa mặt lên.
“ Giúp tôi dán với. ”
Lâm Mộ Đông đem miếng băng keo cá nhân đặt vào tay cô gái nhỏ đội y, anh hơi do dự, rồi nâng tay lên nhẹ nhàng sờ vào đầu tóc của cô.
Lần trước lúc an ủi cô gái nhỏ, cái động tác này đã từng được làm qua một lần. Diệp Chi hiển nhiên rất thích, đôi mắt dịu dàng cong lên, cô ngoan ngoãn ngồi thẳng lên nghe lời của anh.
Lâm Mộ Đông nhìn lấy cô, anh lại lần nữa đem tay trái đặt vào tay cô.
“ Tôi tự làm……không được. ”
Trừ những cuộc thảo luận cần thiết khi huấn luyện, đây vẫn là lần đầu tiên anh nói nhiều lời với người khác đến thế. Lâm Mộ Đông gần như đã không tìm ra được chủ đề nào thích hợp hơn nữa, anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, thấp giọng nói: “ Giúp tôi một chút, có được không?”
Giọng nói của anh được đè thấp đến mức trầm lắng dịu dàng, lộ ra một loại khí âm gần như ôn hòa, rơi trên ánh đèn hơi ảm đạm trong căn phòng.
Lâm Mộ Đông nhìn thấy cô, con ngươi đen láy tĩnh mịch trầm mặc im lặng. Rõ ràng vẫn có thể thấy được vẻ lãnh đạm đáng sợ lúc bình thường, nhưng lại có một loại cảm xúc vô cùng mãnh liệt khẽ lộ ra, hết sợi này đến sợi khác, trải ra thiên la địa võng.
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, nghe lời mà gật gật đầu.
Chuyên ngành mà cô học là phục hồi chức năng vận động, kinh nghiệm lâm sàng trong việc xử lý vết thương thực sự quá ít. Tuy là bởi vì cô thật sự quá sợ Lâm Mộ Đông sẽ đau, nên khi vừa bắt đầu việc xuống tay ít nhiều gì cũng có chút khó khăn, nhưng dán một miếng băng keo cá nhân vẫn là không thành vấn đề.
Diệp Chi tìm đến mối dán của miếng băng keo cá nhân cô thành thạo xé ra, đem miếng giấy dán ở mặt trên kéo xuống, cẩn thận dán lên vết thương cho anh.
Tầm mắt của Lâm Mộ Đông từ đầu đến cuối đều âm thầm che phủ lấy cô, dõi theo từng động tác nhỏ nhặt nhất của cô.
Đầu ngón tay của cô gái nhỏ rất ấm áp, động tác cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng, miếng băng keo cá nhân màu hồng có họa tiết hoa nhuyễn dán vào lòng bàn tay, một chút cũng không tác động đến vết thương ban đầu.
Giống như đã hoàn thành xong một công việc gì đó rất quan trọng, vị đội y mới lần đầu tiên chính thức xử lý chuyện đột ngột phát sinh đã thở phào một hơi thật dài, ánh mắt sáng lấp lánh, cô ngẩng mặt lên cong cong đôi mắt chờ đợi đánh giá của đội viên.
Lâm Mộ Đông: “ ……. ”
Lâm Mộ Đông nhìn nhìn vào miếng băng keo cá nhân kia.
Cách trang trí được cân nhắc vô cùng chu đáo, những bông hoa nhỏ màu hồng phấn còn có nhụy hoa màu vàng, được sắp xếp rất có trật tự, tạo hình vô cùng dễ thương.
Huấn luyện viên Lâm người vừa thực hiện bước đầu tiên hướng tới việc giao tiếp bình thường của con người đã bị miếng băng keo cá nhân ở trước mắt làm cho kinh sợ, anh nhắm mắt lại một lúc, lại đem một bước vừa thực hiện kia âm thầm lùi lại khoảng ¾.