Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Trước khi xe buýt khởi động, huấn luyện viên Lâm xách balo đầy ắp được bằng dù có màu vàng nhạt, dẫn theo cô gái đội y kịp lúc lên xe. Cả đoàn đều đến đủ, Sài Quốc Hiên cuối cùng cũng thở phào một hơi, bỏ đi ý định lên phòng phát thanh của sân bay báo tìm người bị lạc.
Chỗ ngồi là xếp theo số thứ tự, mỗi người một chỗ, không dư cũng không thiếu. Lâm Mộ Đông và Diệp Chi lên xe, thì xe đã bị nhét đầy, chỉ còn dư hai chỗ song song nhau ở gần cửa xe.
Phong cách của balo và huấn luyện viên Lâm hoàn toàn không ăn nhập với nhau. Các đội viên tự hiểu mà cúi thấp đầu xuống, sống lưng thẳng tắp như bút chì, vài huấn luyện viên khác to gan hơn chút, nhìn không chớp mắt, nhanh chóng giơ điện thoại ra, đối với cảnh tượng trước mắt, họ nhanh chóng khắc sâu trong tâm trí và trao đổi với nhau. Lâm mộ Đông không để ý đến sự khác thường diễn ra trên xe, cúi người nói với Sài Quốc Hiên vài câu, thuận tay để balo của Diệp Chi ở chỗ gần cửa xe.
Diệp Chi đuổi theo Lâm Mộ Đông đang xách balo của mình, Diệp Chi thở gấp, dừng chân chớp chớp mắt, lưỡng lự một chút, vẫn là theo sự chỉ dẫn của balo, cẩn thận chuyển đến chỗ bên cửa sổ. Lâm Mộ Đông nói xong, nhận bản danh sách từ Sài Quốc Hiên chuyển qua, tới chỗ bên cửa sổ ngồi xuống. Anh ngồi ở phía ngoài, chừa chỗ vừa đủ cho balo, không còn nhắm mắt dưỡng thần như bao lần nữa, mà mở từng trang của bảng danh sách kia, đánh dấu lên từng trang.
Diệp Chi ló đầu nhìn. Nét chữ của Lâm Mộ Đông cứng rắn, so với bản thân anh còn mang khí thế sắc sảo hơn một chút, nét bút mạnh mẽ in hờ qua sau mặt giấy, khiến Diệp Chi nhớ lại bức ảnh cô nhìn thấy ở tòa huấn luyện hồi trước. Không biết vì sao, Diệp Chi đột nhiên cảm thấy Lâm Mộ Đông thời niên thiếu thật giống với nét chữ của anh.
Bộc lộ tài năng, anh dũng tung bay, không có gì có thể ngăn cản anh bóp lấy cò súng trong tay mình, bắn trúng hồng tâm mà không lệch đi chút nào. Ánh mắt Diệp Chi dừng lại ở băng bảo vệ cổ tay của Lâm Mộ Đông, cô nhớ lại một lần nữa, bật đèn pin điện thoại lên, lục tìm tài liệu mới mà Đường Nguyệt giúp cô chuyển qua. Xe buýt chậm rãi chuyển động. Đèn hướng dẫn chiếu sáng trong xe buýt bị tắt, làn hơi ấm ám bỗng phủ lên đỉnh đầu Diệp Chi.
Ra khỏi sân bay, còn phải đi thêm một đoạn mới có thể tới chỗ lên xe buýt, gió lạnh bên ngoài dường như khiến con người ta đóng băng. Diệp Chi nhẹ nắm lại đầu ngón tay, bị làn hơi ấm áp bất ngờ bao lại, cô chớp mắt ngẩng đầu lên, cuối cùng phát hiện hơi ấm phủ lên đầu mình. Vừa hay vị trí ở gần cửa sổ không khí ấm áp nhẹ nhàng lưu chuyển, dễ dàng thổi đi cái lạnh buốt xương ấy ra khỏi người. Diệp Chi ôm lấy balo, lặng lẽ nhìn Lâm Mộ Đông kế bên.
Ánh đèn trong xe quả thực ảm đạm, Lâm Mộ Đông xem xong bảng danh sách, liền để qua một bên. Tay anh đặt trên đùi, ngón tay thả lỏng nhẹ nhang cong lại, các khớp xương rõ ràng, nhìn không ra rốt cuộc có lạnh hay không.
Diệp Chi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cô cố gắng kê balo mình cao hơn một chút, để hơi ấm thì máy sưởi có thể thổi sang người bên cạnh mình, rồi lại nhẹ nhàng bứt một miếng lông vũ trong chiếc áo lông ra, thử bên cạnh Lâm Mộ Đông. Lông vũ mềm mại trắng tinh khẽ chạm lên anh một cái, nhè nhẹ bay qua. Anh cảm nhận được cử động của người kế bên, Lâm Mộ Đông nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt nhìn chiếc lông đang bay lơ lửng giữa máy sưởi, nó nhẹ nhàng lay động giữa hai người, gần như sắp rơi xuống đầu gối anh, lại bị bàn tay trắng nõn mềm mại bắt chặt lại. Anh có chút khó hiểu không biết cô đang làm gì, Lâm Mộ Đông nhướng mày, ánh mắt anh rơi vào đôi mắt nghiêm túc trong suốt của Diệp Chi.
Đại khái là xác nhận một việc gì đó rất quan trọng, đôi mắt ấy giương lên đuổi theo điểm rơi của chiếc lông vũ, ánh mắt biết cười trong suốt mà hoạt bát.
Giống như lăn lộn trong làn tuyết tươi mới của buổi sớm mùa đông, lớp tuyết trắng tinh dính đầy trên bờ vai. Lâm Mộ Đông bỗng nhiên muốn cho Diệp Chi viên kẹo. Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện, không hề có thêm bất cứ ngụ ý hay là mục đích gì khác cả, chắc là muốn cảm ơn cô gái bé nhỏ này đã một mình đối đầu với tên vận động viên to xác kia, dù sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm mà bảo vệ súng của anh——–hoặc là chỉ đơn thuần là vì cảm ơn trò cười của lúc này đây.
Hơn nửa năm qua che lấp như bóng với hình, những khó chịu áp lực trước khi thi đấu đem lại, giống như là bị một tầng tuyết mỏng tươi mới phủ lên, mới tạm thời làm dịu những góc khuất góc cạnh của con người.
Lâm Mộ Đông hơi nghiêng người qua, lục tìm trong túi. Lần trước Diệp Chi trả lại áo khoác cho anh, trong túi có để hai viên kẹo xem như cảm ơn, đến bây giờ vẫn chưa ăn, thành thành thật thật nằm trong đó mà lật tẩy anh.
Nhưng mà đem kẹo người ta cho lại, dù cho không có Lưu Nhàn hay Sài Quốc Hiên bên cạnh lo lắng, theo giao tiếp bình thường cũng cảm thấy chuyện này không phù hợp chút nào. Ít nhất cũng đổi viên kẹo khác.
Lâm Mộ Đông ngước mắt lên, nhìn về hướng bên ngoài cửa sổ. Rét lạnh và màn đen được ngăn cách bên ngoài cửa sổ, trên cửa kính không biết từ khi nào đã có một lớp sương mù phủ lên. Ánh đèn soi qua, mở ra những quầng sáng mông lung mờ ảo, những kiến trúc xa lạ và bảng quảng cáo bằng tiếng nước ngoài cứ thay phiên nhau vụt qua.
Xe buýt đi thẳng một đường, thuận lợi mà đến cửa khách sạn. Chuyến đi tối nay không khẩn trương, đi máy bay chỉ có hai tiếng đồng hồ, lại nghỉ ngơi nửa ngày ở sân bay, trạng thái của huấn luyện viên và các vận động viên thực ra đã điều chỉnh được khá tốt rồi.
Hơi ấm thổi suốt quãng đường trở về, từng người kéo hành lý của mình, bị gió lạnh thổi buốt cả người, thì cũng coi như có chút tinh thần. Thời gian ở Busan có thể điều chỉnh thì không nhiều cho lắm, ngày thứ ba bắt đầu thi dự tuyển liên tục. Sài Quốc Hiên không dám làm mấy đội viên trẻ tuổi lãng phí quá nhiều tinh thần và thể lực, phát thẻ ra vào cho từng người một, ân cần nhắc nhở trở về phòng phải lập tức sắp xếp đồ đạc nghỉ ngơi sớm, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng càng sớm càng tốt, đồng thời cũng nhắc lại lệnh cấm nghiêm ngặt trong suốt thời gian chuẩn bị.
Lần này không có nhiều người mới, đội viên đội bắn súng đều sớm quen với việc ra nước ngoài thi đấu, phân hai người ở cùng một phòng, theo thứ tự mà kéo hành lý trở về phòng. Phòng Diệp Chi được sắp xếp ở tầng 3.
Giải thi đấu thế giới ở Busan lần này, bên nước chủ nhà trực tiếp bao trọn một khách sạn ở gần nơi thi đấu để các vận động viên làm ký túc xá, điều kiện của chỗ ở cũng không tệ. Phòng của đội huấn luyện viên và đội hậu cần được xếp từ tầng 1 đến tầng 3, các vận động viên thì ở tầng trên, sẽ có tuyến xe đúng giờ đưa các vận động viên đi thi đấu.
Diệp Chi còn chưa đeo balo của mình, cô vội đuổi theo Lâm Mộ Đông không muốn anh ở khách sạn toàn là người này vừa kéo hành lý của anh vừa xách balo của cô mà đi tìm cô, thẳng một mạch tìm được phòng của cô.
Khách sạn có tuổi đời mang hơi thở xưa cũ, dưới sàn được phủ thảm dày, làm giảm đi hầu hết tiếng bước chân, đèn trần ở hành lang hư vài chiếc, đèn ở cửa ra vào vẫn còn kiên trì được, nó như đang cố gắng chiếu lên ánh sáng của bản thân. Diệp Chi nhịn không được run lên một cái. Lâm Mộ Đông đang cầm thẻ ra vào, nhận thấy được động tác của cô, ngẩng mắt lên nhìn.
Nhớ tới sự tin cậy ở góc sân bay, Diệp Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lọt vào đôi mắt đen láy kia, nhè nhẹ thở ra một hơi.
Lâm Mộ Đông quét thẻ mở cửa, giơ tay mở cửa hỏi:”Sợ à?”
Diệp Chi tim đập loạn một hồi, mới ý thức được anh đang hỏi cô, lá gan cũng lớn hơn, chầm chậm lắc đầu:”Không sợ.”
Tâm lý học có nhắc đến, sợ hãi thực ra cũng là một loại tâm lý ám chỉ, nếu càng ám chỉ ngược lại thêm, không chừng có thể khiến sợ hãi giảm bớt nữa.
Diệp Chi luôn cảm thấy cách nói này rất có lý, nhẹ nắm chặt quyền, dũng cảm bước vào cửa, cắm thẻ ra vào, bật hết tất cả đèn trong phòng lên.
Điều kiện trong phòng tốt hơn bên ngoài một chút, có phòng tắm riêng, thu dọn cũng ngăn nắp sạch sẽ, đèn sáng soi hết mọi ngóc ngách, cũng xem như xóa tan bớt phần nào của màn đêm đen tối. Lâm Mộ Đông để hành lý ở cửa ra vào phòng, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô đang run rẩy mà mở đèn khắp phòng, anh vốn dĩ định quay về phòng nhưng chân anh lại ngừng lại, lại đứng ở trước cửa phòng một lúc. Không biết có phải do hậu quả để lại sau việc ở sân bay hay không, ngoài cửa có bóng hình yên lặng, tất cả bỗng nhiên yên lặng theo vậy. Cho dù Lâm Mộ Đông không làm gì cả, chỉ dựa vào bên cửa nghịch điện thoại, nhân tố làm người ta bất an giống như bị tiêu trừ trong đôi mắt đen tuyền ấy. Diệp Chi nhẹ nhõm đi rất nhiều, đi đi lại lại trong phòng hai vòng, mắc quần áo lên, lại từ trong balo căng phồng lục tìm ra một bịch bánh xốp hương dâu, ánh mắt long lanh chuyển đến trước “thần giữ cửa “kia.
Lâm Mộ Đông hạ tầm mắt, nhìn bịch bánh xốp kia. Cô gái đội y này nguyên chuyến đi đặc biệt trân quý cái balo bảo bối kia, chỉ cần xách balo đó lên, cô gái này sẽ ngoan ngoãn vừng vàng đi theo phía sau không đi lạc thêm lần nào.
Anh còn tưởng bên trong có thứ gì đó cô rất quý trọng với cô, nguyên đoạn đường không hề đụng vào chỗ nào, đặc biệt trân quý như vàng mà xách lên. Cô rõ ràng cảm thấy bịch bánh xốp này cũng rất là quan trọng, vừa nãy vì sợ mà chóp tai có vương chút đỏ, đôi tai bé xinh được giấu trong tóc, lẳng lặng đỏ lên:”Bây giờ..không sợ nữa.”
Lâm Mộ Đông gật đầu, nhận lấy bịch bánh xốp. Cầm bịch bánh xốp trong tay, hình như chỉ cần dùng chút lực sẽ làm bánh vỡ vụn. Lâm Mộ Đông buộc phải nhẹ tay cầm lấy, kèm thêm ngữ khí có chút chậm rãi:”Nghỉ ngơi sớm chút.”
Anh không nói câu đó thì hay, nói đến nghỉ ngơi, sự buồn ngủ lại gõ cửa tìm tới cô. Diệp Chi đứng thẳng, gật gật đầu:”Ừ Ừ!”
Lâm Mộ Đông:”…”
Nhìn cô đột nhiên đứng lên rất thẳng, Lâm Mộ Đông nhắm hờ mắt lại, lại tiếp tục ghi chú lại cho Sài QUốc Hiên, anh không nói gì, xoay người ra khỏi cửa.
Tiếng cửa đóng lại, căn phòng lại bắt đầu yên tĩnh. Diệp Chi kéo kín rèm cửa, cắm chốt phòng trộm lại, trở về phòng.
Lần thi đấu lần này kéo dài khoảng nửa tháng, Diệp Chi đem không ít đồ, đều cần tìm chỗ để. Cô vòng đi vòng lại trong phòng hai lần, định để chỗ đặt hành lý, thu dọn xong, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Phải nhanh chóng tắt đèn, ngủ thôi.
Bị thúc đẩy bởi cảm giác bức bách không giải thích được, Diệp Chi không nghỉ ngơi mà nghịch điện thoại, đang lấy đồ rửa mặt đi vào phòng WC, cửa đột nhiên bị gõ một cái. Diệp Chi giật nảy, khẽ run lên.
“Diệp Chi ơi?”
Tiếng của Lưu Nhàn từ bên ngoài truyền vào:”Em ngủ chưa? Đội huấn luyện viên nấu mì nè, em đến ăn một chút đi?”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Diệp Chi chậm rãi từ hóa đá hồi phục lại trạng thái, Diệp Chi hé cửa ra một tí, thò đầu ra:”Huấn luyện viên Lưu?”
Cô ở trong phòng không mặc áo khoác, mặc bộ áo ngủ màu kem nhạt, kiểu dáng rộng rãi, cổ tay áo che đi tới đầu ngón tay, cả người nhìn như nhỏ đi một chút.
Lưu Nhàn nhìn một cái lòng như mềm đi, nhìn cô cười cười:”Ở phòng bên này nè, cùng đến ăn mì đi?”
Từ trước đến nay cô không có biện pháp chống cự loại hấp dẫn này, Diệp CHi chớp mắt, phải sớm khắc phục kiểu ngủ sớm này mới được, cô liền cầm theo thẻ vào phòng bước ra ngoài.
Hành lang rất ấm áp, không cần phải mặc áo khoác. Lưu Nhàn dẫn cô đến đầu tầng, kiên nhẫn phổ cập cho cô:”Đây là truyền thống của đội huấn luyện viên bọn tôi, mỗi lần ra quân thì buổi tối này đầu tiên đều tập họp lại với nhau nấu mì gói, gọi là “mì cường hàng”
Đứng dưới bầu trời đầy áp lực, ngồi một bên náo nhiệt ăn uống một hồi, kiên định lại chuyên tâm thi đấu….”
Diệp Chi nghe rất chuyên tâm chuyên chú, theo Lưu Nhàn bước vào cửa, nhịn không được nhìn xung quanh.
“Tìm huấn luyện viên Lâm sao?”
Đội huấn luyện viên không ai giám sát, đều lo việc của bản thân. Lấy nồi, nấu nồi nước, Sài Quốc Hiên đang bận làm mì, để bữa ăn thịnh soạn này chúc phúc bọn họ thi đấu tốt đẹp.
Lưu Nhàn nói với mấy người bên trong vài câu, cười nói chuyển về Diệp Chi:”Đoán chừng cậu ấy đang tự đi mua nguyên liệu. Mì của bọn tôi thịnh soạn, cái gì cũng phải mua..”
Lời chưa dứt, Lâm Mộ Đông đã lên tới. Chắc do đi vội, Lâm Mộ Đông chỉ mang một thân áo coat, cả thân lạnh lẽo, nhanh chân bước qua mấy bậc cầu thang cuối cùng.
Áo coat Là cụm từ được dùng để chỉ những mẫu áo khoác giữ ấm hoặc chống chọi với thời tiết nói chung. Sản phẩm này có thể dài từ qua hông cho đến qua đầu gối, thậm chí nó còn dài tới cổ chân.
Những chiếc áo Trench Coat hiện nay dù được cách điệu, cả tiến nhưng nó vẫn giữ nét đặc trưng riêng không thể nào thay đổi. Về cấu tạo Áo gồm có 2 phần chính đó là phía trước và phía sau.
Đôi chân dài vai rộng của Lâm Mộ Đông, mặc gì cũng có khí chất. Đặc biệt là mang đồ cao cấp, càng tăng thêm sự chín chắn mạnh mẽ sắc sảo của anh.
Diệp Chi lần đầu thấy Lâm Mộ Đông mặc áo coat khoác ngoài, nhịn không được mà mở to mắt nhìn anh, ánh mắt hướng về tướng mạo anh tuấn của ai kia.
“Huấn luyện viên Lâm, về rồi à?”
Lưu Nhàn vui vẻ chào hỏi anh, bước lên:”Xúc xích đâu?”
Lâm Mộ Đông chợt dừng bước.
“Không mua?”Lưu Nhàn giật mình, theo ý hiểu rõ, “Chỗ này không chắc có, không sao không sao, thịt hộp cũng giống vậy….”
Lâm Mộ Đông không lên tiếng,tay phải vững vàng đặt đằng sau.
Lưu Nhàn cũng tính là huấn luyện viên của Lâm Mộ Đông, cảm thấy bản thân phải quan tâm đội viên ngày trước như đồng nghiệp ngày nay, kiên nhẫn ấm áp nói:”Thịt hộp cũng không mua? Thịt viên sao? Cậu mua cái gì vậy?”
Lâm Mộ Đông chuyển tầm mắt, lặng lẽ ho khan một tiếng.
Diệp Chi đứng bên cạnh hai người, chớp mắt nhìn qua nhìn lại hai người, nhịn không được hiếu kì, len lén nhìn phía sau anh. Lâm Mộ Đông để một tay ra sau lưng, dưới ống tay áo ẩn hiện cây kẹo mút cầu vồng ngọt ngào.
Chỗ ngồi là xếp theo số thứ tự, mỗi người một chỗ, không dư cũng không thiếu. Lâm Mộ Đông và Diệp Chi lên xe, thì xe đã bị nhét đầy, chỉ còn dư hai chỗ song song nhau ở gần cửa xe.
Phong cách của balo và huấn luyện viên Lâm hoàn toàn không ăn nhập với nhau. Các đội viên tự hiểu mà cúi thấp đầu xuống, sống lưng thẳng tắp như bút chì, vài huấn luyện viên khác to gan hơn chút, nhìn không chớp mắt, nhanh chóng giơ điện thoại ra, đối với cảnh tượng trước mắt, họ nhanh chóng khắc sâu trong tâm trí và trao đổi với nhau. Lâm mộ Đông không để ý đến sự khác thường diễn ra trên xe, cúi người nói với Sài Quốc Hiên vài câu, thuận tay để balo của Diệp Chi ở chỗ gần cửa xe.
Diệp Chi đuổi theo Lâm Mộ Đông đang xách balo của mình, Diệp Chi thở gấp, dừng chân chớp chớp mắt, lưỡng lự một chút, vẫn là theo sự chỉ dẫn của balo, cẩn thận chuyển đến chỗ bên cửa sổ. Lâm Mộ Đông nói xong, nhận bản danh sách từ Sài Quốc Hiên chuyển qua, tới chỗ bên cửa sổ ngồi xuống. Anh ngồi ở phía ngoài, chừa chỗ vừa đủ cho balo, không còn nhắm mắt dưỡng thần như bao lần nữa, mà mở từng trang của bảng danh sách kia, đánh dấu lên từng trang.
Diệp Chi ló đầu nhìn. Nét chữ của Lâm Mộ Đông cứng rắn, so với bản thân anh còn mang khí thế sắc sảo hơn một chút, nét bút mạnh mẽ in hờ qua sau mặt giấy, khiến Diệp Chi nhớ lại bức ảnh cô nhìn thấy ở tòa huấn luyện hồi trước. Không biết vì sao, Diệp Chi đột nhiên cảm thấy Lâm Mộ Đông thời niên thiếu thật giống với nét chữ của anh.
Bộc lộ tài năng, anh dũng tung bay, không có gì có thể ngăn cản anh bóp lấy cò súng trong tay mình, bắn trúng hồng tâm mà không lệch đi chút nào. Ánh mắt Diệp Chi dừng lại ở băng bảo vệ cổ tay của Lâm Mộ Đông, cô nhớ lại một lần nữa, bật đèn pin điện thoại lên, lục tìm tài liệu mới mà Đường Nguyệt giúp cô chuyển qua. Xe buýt chậm rãi chuyển động. Đèn hướng dẫn chiếu sáng trong xe buýt bị tắt, làn hơi ấm ám bỗng phủ lên đỉnh đầu Diệp Chi.
Ra khỏi sân bay, còn phải đi thêm một đoạn mới có thể tới chỗ lên xe buýt, gió lạnh bên ngoài dường như khiến con người ta đóng băng. Diệp Chi nhẹ nắm lại đầu ngón tay, bị làn hơi ấm áp bất ngờ bao lại, cô chớp mắt ngẩng đầu lên, cuối cùng phát hiện hơi ấm phủ lên đầu mình. Vừa hay vị trí ở gần cửa sổ không khí ấm áp nhẹ nhàng lưu chuyển, dễ dàng thổi đi cái lạnh buốt xương ấy ra khỏi người. Diệp Chi ôm lấy balo, lặng lẽ nhìn Lâm Mộ Đông kế bên.
Ánh đèn trong xe quả thực ảm đạm, Lâm Mộ Đông xem xong bảng danh sách, liền để qua một bên. Tay anh đặt trên đùi, ngón tay thả lỏng nhẹ nhang cong lại, các khớp xương rõ ràng, nhìn không ra rốt cuộc có lạnh hay không.
Diệp Chi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cô cố gắng kê balo mình cao hơn một chút, để hơi ấm thì máy sưởi có thể thổi sang người bên cạnh mình, rồi lại nhẹ nhàng bứt một miếng lông vũ trong chiếc áo lông ra, thử bên cạnh Lâm Mộ Đông. Lông vũ mềm mại trắng tinh khẽ chạm lên anh một cái, nhè nhẹ bay qua. Anh cảm nhận được cử động của người kế bên, Lâm Mộ Đông nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt nhìn chiếc lông đang bay lơ lửng giữa máy sưởi, nó nhẹ nhàng lay động giữa hai người, gần như sắp rơi xuống đầu gối anh, lại bị bàn tay trắng nõn mềm mại bắt chặt lại. Anh có chút khó hiểu không biết cô đang làm gì, Lâm Mộ Đông nhướng mày, ánh mắt anh rơi vào đôi mắt nghiêm túc trong suốt của Diệp Chi.
Đại khái là xác nhận một việc gì đó rất quan trọng, đôi mắt ấy giương lên đuổi theo điểm rơi của chiếc lông vũ, ánh mắt biết cười trong suốt mà hoạt bát.
Giống như lăn lộn trong làn tuyết tươi mới của buổi sớm mùa đông, lớp tuyết trắng tinh dính đầy trên bờ vai. Lâm Mộ Đông bỗng nhiên muốn cho Diệp Chi viên kẹo. Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện, không hề có thêm bất cứ ngụ ý hay là mục đích gì khác cả, chắc là muốn cảm ơn cô gái bé nhỏ này đã một mình đối đầu với tên vận động viên to xác kia, dù sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm mà bảo vệ súng của anh——–hoặc là chỉ đơn thuần là vì cảm ơn trò cười của lúc này đây.
Hơn nửa năm qua che lấp như bóng với hình, những khó chịu áp lực trước khi thi đấu đem lại, giống như là bị một tầng tuyết mỏng tươi mới phủ lên, mới tạm thời làm dịu những góc khuất góc cạnh của con người.
Lâm Mộ Đông hơi nghiêng người qua, lục tìm trong túi. Lần trước Diệp Chi trả lại áo khoác cho anh, trong túi có để hai viên kẹo xem như cảm ơn, đến bây giờ vẫn chưa ăn, thành thành thật thật nằm trong đó mà lật tẩy anh.
Nhưng mà đem kẹo người ta cho lại, dù cho không có Lưu Nhàn hay Sài Quốc Hiên bên cạnh lo lắng, theo giao tiếp bình thường cũng cảm thấy chuyện này không phù hợp chút nào. Ít nhất cũng đổi viên kẹo khác.
Lâm Mộ Đông ngước mắt lên, nhìn về hướng bên ngoài cửa sổ. Rét lạnh và màn đen được ngăn cách bên ngoài cửa sổ, trên cửa kính không biết từ khi nào đã có một lớp sương mù phủ lên. Ánh đèn soi qua, mở ra những quầng sáng mông lung mờ ảo, những kiến trúc xa lạ và bảng quảng cáo bằng tiếng nước ngoài cứ thay phiên nhau vụt qua.
Xe buýt đi thẳng một đường, thuận lợi mà đến cửa khách sạn. Chuyến đi tối nay không khẩn trương, đi máy bay chỉ có hai tiếng đồng hồ, lại nghỉ ngơi nửa ngày ở sân bay, trạng thái của huấn luyện viên và các vận động viên thực ra đã điều chỉnh được khá tốt rồi.
Hơi ấm thổi suốt quãng đường trở về, từng người kéo hành lý của mình, bị gió lạnh thổi buốt cả người, thì cũng coi như có chút tinh thần. Thời gian ở Busan có thể điều chỉnh thì không nhiều cho lắm, ngày thứ ba bắt đầu thi dự tuyển liên tục. Sài Quốc Hiên không dám làm mấy đội viên trẻ tuổi lãng phí quá nhiều tinh thần và thể lực, phát thẻ ra vào cho từng người một, ân cần nhắc nhở trở về phòng phải lập tức sắp xếp đồ đạc nghỉ ngơi sớm, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng càng sớm càng tốt, đồng thời cũng nhắc lại lệnh cấm nghiêm ngặt trong suốt thời gian chuẩn bị.
Lần này không có nhiều người mới, đội viên đội bắn súng đều sớm quen với việc ra nước ngoài thi đấu, phân hai người ở cùng một phòng, theo thứ tự mà kéo hành lý trở về phòng. Phòng Diệp Chi được sắp xếp ở tầng 3.
Giải thi đấu thế giới ở Busan lần này, bên nước chủ nhà trực tiếp bao trọn một khách sạn ở gần nơi thi đấu để các vận động viên làm ký túc xá, điều kiện của chỗ ở cũng không tệ. Phòng của đội huấn luyện viên và đội hậu cần được xếp từ tầng 1 đến tầng 3, các vận động viên thì ở tầng trên, sẽ có tuyến xe đúng giờ đưa các vận động viên đi thi đấu.
Diệp Chi còn chưa đeo balo của mình, cô vội đuổi theo Lâm Mộ Đông không muốn anh ở khách sạn toàn là người này vừa kéo hành lý của anh vừa xách balo của cô mà đi tìm cô, thẳng một mạch tìm được phòng của cô.
Khách sạn có tuổi đời mang hơi thở xưa cũ, dưới sàn được phủ thảm dày, làm giảm đi hầu hết tiếng bước chân, đèn trần ở hành lang hư vài chiếc, đèn ở cửa ra vào vẫn còn kiên trì được, nó như đang cố gắng chiếu lên ánh sáng của bản thân. Diệp Chi nhịn không được run lên một cái. Lâm Mộ Đông đang cầm thẻ ra vào, nhận thấy được động tác của cô, ngẩng mắt lên nhìn.
Nhớ tới sự tin cậy ở góc sân bay, Diệp Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lọt vào đôi mắt đen láy kia, nhè nhẹ thở ra một hơi.
Lâm Mộ Đông quét thẻ mở cửa, giơ tay mở cửa hỏi:”Sợ à?”
Diệp Chi tim đập loạn một hồi, mới ý thức được anh đang hỏi cô, lá gan cũng lớn hơn, chầm chậm lắc đầu:”Không sợ.”
Tâm lý học có nhắc đến, sợ hãi thực ra cũng là một loại tâm lý ám chỉ, nếu càng ám chỉ ngược lại thêm, không chừng có thể khiến sợ hãi giảm bớt nữa.
Diệp Chi luôn cảm thấy cách nói này rất có lý, nhẹ nắm chặt quyền, dũng cảm bước vào cửa, cắm thẻ ra vào, bật hết tất cả đèn trong phòng lên.
Điều kiện trong phòng tốt hơn bên ngoài một chút, có phòng tắm riêng, thu dọn cũng ngăn nắp sạch sẽ, đèn sáng soi hết mọi ngóc ngách, cũng xem như xóa tan bớt phần nào của màn đêm đen tối. Lâm Mộ Đông để hành lý ở cửa ra vào phòng, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô đang run rẩy mà mở đèn khắp phòng, anh vốn dĩ định quay về phòng nhưng chân anh lại ngừng lại, lại đứng ở trước cửa phòng một lúc. Không biết có phải do hậu quả để lại sau việc ở sân bay hay không, ngoài cửa có bóng hình yên lặng, tất cả bỗng nhiên yên lặng theo vậy. Cho dù Lâm Mộ Đông không làm gì cả, chỉ dựa vào bên cửa nghịch điện thoại, nhân tố làm người ta bất an giống như bị tiêu trừ trong đôi mắt đen tuyền ấy. Diệp Chi nhẹ nhõm đi rất nhiều, đi đi lại lại trong phòng hai vòng, mắc quần áo lên, lại từ trong balo căng phồng lục tìm ra một bịch bánh xốp hương dâu, ánh mắt long lanh chuyển đến trước “thần giữ cửa “kia.
Lâm Mộ Đông hạ tầm mắt, nhìn bịch bánh xốp kia. Cô gái đội y này nguyên chuyến đi đặc biệt trân quý cái balo bảo bối kia, chỉ cần xách balo đó lên, cô gái này sẽ ngoan ngoãn vừng vàng đi theo phía sau không đi lạc thêm lần nào.
Anh còn tưởng bên trong có thứ gì đó cô rất quý trọng với cô, nguyên đoạn đường không hề đụng vào chỗ nào, đặc biệt trân quý như vàng mà xách lên. Cô rõ ràng cảm thấy bịch bánh xốp này cũng rất là quan trọng, vừa nãy vì sợ mà chóp tai có vương chút đỏ, đôi tai bé xinh được giấu trong tóc, lẳng lặng đỏ lên:”Bây giờ..không sợ nữa.”
Lâm Mộ Đông gật đầu, nhận lấy bịch bánh xốp. Cầm bịch bánh xốp trong tay, hình như chỉ cần dùng chút lực sẽ làm bánh vỡ vụn. Lâm Mộ Đông buộc phải nhẹ tay cầm lấy, kèm thêm ngữ khí có chút chậm rãi:”Nghỉ ngơi sớm chút.”
Anh không nói câu đó thì hay, nói đến nghỉ ngơi, sự buồn ngủ lại gõ cửa tìm tới cô. Diệp Chi đứng thẳng, gật gật đầu:”Ừ Ừ!”
Lâm Mộ Đông:”…”
Nhìn cô đột nhiên đứng lên rất thẳng, Lâm Mộ Đông nhắm hờ mắt lại, lại tiếp tục ghi chú lại cho Sài QUốc Hiên, anh không nói gì, xoay người ra khỏi cửa.
Tiếng cửa đóng lại, căn phòng lại bắt đầu yên tĩnh. Diệp Chi kéo kín rèm cửa, cắm chốt phòng trộm lại, trở về phòng.
Lần thi đấu lần này kéo dài khoảng nửa tháng, Diệp Chi đem không ít đồ, đều cần tìm chỗ để. Cô vòng đi vòng lại trong phòng hai lần, định để chỗ đặt hành lý, thu dọn xong, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Phải nhanh chóng tắt đèn, ngủ thôi.
Bị thúc đẩy bởi cảm giác bức bách không giải thích được, Diệp Chi không nghỉ ngơi mà nghịch điện thoại, đang lấy đồ rửa mặt đi vào phòng WC, cửa đột nhiên bị gõ một cái. Diệp Chi giật nảy, khẽ run lên.
“Diệp Chi ơi?”
Tiếng của Lưu Nhàn từ bên ngoài truyền vào:”Em ngủ chưa? Đội huấn luyện viên nấu mì nè, em đến ăn một chút đi?”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Diệp Chi chậm rãi từ hóa đá hồi phục lại trạng thái, Diệp Chi hé cửa ra một tí, thò đầu ra:”Huấn luyện viên Lưu?”
Cô ở trong phòng không mặc áo khoác, mặc bộ áo ngủ màu kem nhạt, kiểu dáng rộng rãi, cổ tay áo che đi tới đầu ngón tay, cả người nhìn như nhỏ đi một chút.
Lưu Nhàn nhìn một cái lòng như mềm đi, nhìn cô cười cười:”Ở phòng bên này nè, cùng đến ăn mì đi?”
Từ trước đến nay cô không có biện pháp chống cự loại hấp dẫn này, Diệp CHi chớp mắt, phải sớm khắc phục kiểu ngủ sớm này mới được, cô liền cầm theo thẻ vào phòng bước ra ngoài.
Hành lang rất ấm áp, không cần phải mặc áo khoác. Lưu Nhàn dẫn cô đến đầu tầng, kiên nhẫn phổ cập cho cô:”Đây là truyền thống của đội huấn luyện viên bọn tôi, mỗi lần ra quân thì buổi tối này đầu tiên đều tập họp lại với nhau nấu mì gói, gọi là “mì cường hàng”
Đứng dưới bầu trời đầy áp lực, ngồi một bên náo nhiệt ăn uống một hồi, kiên định lại chuyên tâm thi đấu….”
Diệp Chi nghe rất chuyên tâm chuyên chú, theo Lưu Nhàn bước vào cửa, nhịn không được nhìn xung quanh.
“Tìm huấn luyện viên Lâm sao?”
Đội huấn luyện viên không ai giám sát, đều lo việc của bản thân. Lấy nồi, nấu nồi nước, Sài Quốc Hiên đang bận làm mì, để bữa ăn thịnh soạn này chúc phúc bọn họ thi đấu tốt đẹp.
Lưu Nhàn nói với mấy người bên trong vài câu, cười nói chuyển về Diệp Chi:”Đoán chừng cậu ấy đang tự đi mua nguyên liệu. Mì của bọn tôi thịnh soạn, cái gì cũng phải mua..”
Lời chưa dứt, Lâm Mộ Đông đã lên tới. Chắc do đi vội, Lâm Mộ Đông chỉ mang một thân áo coat, cả thân lạnh lẽo, nhanh chân bước qua mấy bậc cầu thang cuối cùng.
Áo coat Là cụm từ được dùng để chỉ những mẫu áo khoác giữ ấm hoặc chống chọi với thời tiết nói chung. Sản phẩm này có thể dài từ qua hông cho đến qua đầu gối, thậm chí nó còn dài tới cổ chân.
Những chiếc áo Trench Coat hiện nay dù được cách điệu, cả tiến nhưng nó vẫn giữ nét đặc trưng riêng không thể nào thay đổi. Về cấu tạo Áo gồm có 2 phần chính đó là phía trước và phía sau.
Đôi chân dài vai rộng của Lâm Mộ Đông, mặc gì cũng có khí chất. Đặc biệt là mang đồ cao cấp, càng tăng thêm sự chín chắn mạnh mẽ sắc sảo của anh.
Diệp Chi lần đầu thấy Lâm Mộ Đông mặc áo coat khoác ngoài, nhịn không được mà mở to mắt nhìn anh, ánh mắt hướng về tướng mạo anh tuấn của ai kia.
“Huấn luyện viên Lâm, về rồi à?”
Lưu Nhàn vui vẻ chào hỏi anh, bước lên:”Xúc xích đâu?”
Lâm Mộ Đông chợt dừng bước.
“Không mua?”Lưu Nhàn giật mình, theo ý hiểu rõ, “Chỗ này không chắc có, không sao không sao, thịt hộp cũng giống vậy….”
Lâm Mộ Đông không lên tiếng,tay phải vững vàng đặt đằng sau.
Lưu Nhàn cũng tính là huấn luyện viên của Lâm Mộ Đông, cảm thấy bản thân phải quan tâm đội viên ngày trước như đồng nghiệp ngày nay, kiên nhẫn ấm áp nói:”Thịt hộp cũng không mua? Thịt viên sao? Cậu mua cái gì vậy?”
Lâm Mộ Đông chuyển tầm mắt, lặng lẽ ho khan một tiếng.
Diệp Chi đứng bên cạnh hai người, chớp mắt nhìn qua nhìn lại hai người, nhịn không được hiếu kì, len lén nhìn phía sau anh. Lâm Mộ Đông để một tay ra sau lưng, dưới ống tay áo ẩn hiện cây kẹo mút cầu vồng ngọt ngào.