Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
Trần Tĩnh Kỳ không cần nàng làm mẫu, tự thân vẫn có thể khắc hoạ, tác phẩm vẽ ra lại còn hết sức sinh động hữu thần, điều này chứng tỏ trong tâm tưởng của hắn, hình bóng Triệu Cơ nàng đã được ghi nhớ rất kỹ. Nói cách khác, hắn vô cùng để ý nàng.
Song, kể cả khi rất mực lưu tâm, muốn thể hiện ra được phong thái, thần vận của nàng trên mặt giấy cũng nào có dễ. Để bức tranh trước mặt trở nên hoàn mỹ như vậy, đêm qua Trần Tĩnh Kỳ hắn nhất định đã vô cùng tốn công. Rõ ràng, việc vẽ tranh cho nàng, đối với hắn đã không chỉ đơn thuần trách nhiệm. Bức tranh này, nó rất khác so với bức tranh dang dở hôm qua...
Triệu Cơ là nữ nhân tâm chí cứng cỏi, rất nhanh đã liền ổn định được tâm tình. Nàng nở một nụ cười, nói mấy tiếng ngợi khen, sau đó dời ánh mắt nhìn xuống chiếc hộp trên tay Trần Tĩnh Kỳ, nghi hoặc:
- Bên trong chiếc hộp vẫn còn một quyển trục, là gì vậy? Đêm qua nhà ngươi không phải đã vẽ tận hai bức tranh đó chứ?
- Nương nương, quyển trục này...
Trần Tĩnh Kỳ cúi nhìn quyển trục nằm yên trong hộp, cử chỉ ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Chính thái độ ấy đã khiến Triệu Cơ lại càng sinh nghi. Thế là nàng yêu cầu đem quyển trục còn lại dâng lên.
Trần Tĩnh Kỳ tỏ ra do dự, nhưng rồi cũng y lệnh làm theo.
Trên trường kỷ, Hoàng hậu Triệu Cơ từ tốn đem quyển trục mở ra. Đúng như nàng nghĩ, đây cũng là một bức tranh. Tuy nhiên, so với bức tranh mới mở trước đó thì bức tranh này sai biệt đi rất nhiều. Đây không phải tranh chân dung. Nó là một bức tranh phong cảnh. Có điều cảnh này...
Nhạt nhoà, hư ảo, đấy là cảm nhận đầu tiên khi nhìn vào. Xung quanh có cây, lại như trống rỗng; phía dưới có đất, lại dường hư không; tất cả đều bị che phủ trong màn mưa. Còn nhận thức, xác định được, hoạ chăng là hình ảnh hai con người trong bức tranh. Một người nam cõng một người nữ, đang chạy dưới mưa...
Khuôn mặt dù không rõ, nhưng từ dáng dấp, Triệu Cơ vẫn có thể nhận ra được. Nữ nhân kia đích xác là nàng, còn nam nhân đang cõng nàng, dĩ nhiên chính là Trần Tĩnh Kỳ.
Lạ thay, bức tranh này tuy hư ảo, mông lung, song khi nhìn vào nó, càng xem Triệu Cơ lại càng thấy nó sinh động, rõ ràng. Bên tai nàng giống như đang nghe thấy tiếng mưa rào từ trên cao đổ xuống; da thịt nàng, cái cảm giác thân cận kia lại bỗng hiện về... Chúng khiến nàng bâng khuâng, thổn thức...
Lần này, tim nàng đã loạn nhịp. Triệu Cơ nàng không còn có thể giữ được vẻ điềm nhiên như trước.
Mấy ai biết được trước đây, ở thành Lạc Dương đã từng có một thiếu nữ chân phương, mộc mạc?
Mấy ai biết được trước đây, Triệu Cơ nàng cũng đã từng rất ngây thơ, vụng dại, biết trộm nhớ thầm thương?
Khoé mắt cay cay, lệ chừng sắp chảy, Triệu Cơ đem bức hoạ bỏ xuống, vội đứng lên, dời sang nơi khác.
Trần Tĩnh Kỳ để ý thấy chân nàng hiện đã có thể đi đứng như thường nên cũng không mở miệng cản ngăn chi. Hai người cứ thế chia nhau ở hai bên trường kỷ, cùng im lặng...
...
- Nương nương, trà cùng điểm tâm nô tì đã chuẩn bị xong.
Tiểu Thúy và hai cung nữ chia nhau mỗi người bưng một chiếc khay đi vào, thi lễ xong thì Tiểu Thúy lên tiếng nói.
Sự xuất hiện của các nàng đã giúp cho Triệu Cơ nhanh chóng trở về với thực tại. Nàng lặng lẽ hít vào một ngụm lương khí, xoay lại bảo:
- Ta biết rồi. Ở đây đã không còn chuyện của các ngươi nữa, lui ra ngoài đi.
- Dạ, nương nương.
- Chúng nô tì xin phép cáo lui.
...
- Bọn họ đều đã đi rồi, nhà ngươi còn không thu hồi ánh mắt.
Lời nhắc của Hoàng hậu Triệu Cơ đã phát huy hiệu quả tức thì. Trần Tĩnh Kỳ lúc này đã quay đầu nhìn lại.
- Ta thấy nhà ngươi có vẻ để ý Tiểu Thúy nhỉ?
- Tĩnh Kỳ cảm thấy Tiểu Thúy không giống với những cung nữ khác, rất hiểu chuyện, lại hàm ẩn khí chất.
- Vậy sao...
Triệu Cơ đã lấy lại được sự trấn định của mình, giọng nửa đùa nửa thật:
- Nếu ngươi muốn, ta có thể ban Tiểu Thuý cho ngươi.
- Nương nương, Tĩnh Kỳ không dám!
Trần Tĩnh Kỳ làm ra vẻ hoảng sợ chối từ.
Trên môi Triệu Cơ vẫn giữ nụ cười:
- Sao lại không? Tĩnh Kỳ ngươi đã vì ta mà vẽ ra tuyệt tác, ta đương nhiên phải trọng thưởng. Nếu ngươi thực yêu thích Tiểu Thúy thì cứ nói, ta lập tức đem nàng ban cho ngươi.
Thật là muốn ban cho ta sao?
Trần Tĩnh Kỳ thầm cười nhạt.
- Nương nương, người đã hiểu lầm. Tĩnh Kỳ chỉ là cảm thấy Tiểu Thúy có chút tư chất nên mới để ý, tuyệt chẳng nghĩ gì hơn.
- Ngươi không nghĩ đến Tiểu Thúy, vậy thì nghĩ đến ai? Loại nữ nhân nào mới có thể khiến ngươi động chân tâm?
- Chỉ có nữ nhân trong tranh.
Trần Tĩnh Kỳ vờ buột miệng nói ra, nói xong thì giống như ý thức được lời mình không ổn, lập tức bổ sung thêm:
- Nương nương, Tĩnh Kỳ là một thư gia, cũng đồng thời là hoạ gia. Đối với những người như Tĩnh Kỳ, thư pháp, hội hoạ chẳng khác nào tình nhân trong mộng.
Triệu Cơ không bình luận gì, chỉ nhẹ gật đầu. Đôi bên nói chuyện thêm một lúc thì nàng chủ động lên tiếng bảo Trần Tĩnh Kỳ rời đi. Trước khi hắn đi, nàng cũng không quên sai người đi lấy vàng bạc châu báu để ban thưởng.
...
Sáng hôm sau.
Hôm nay Hoàng hậu Triệu Cơ thức dậy khá sớm, so với thường nhật cũng trang điểm cầu kỳ hơn. Quần áo, tóc tai cũng vậy, được chuẩn bị rất kỹ càng.
Hôm nay Triệu Cơ nàng có hẹn với Hoàng thượng cùng đi ngắm hoa, chăm chút âu cũng hợp lẽ. Lại nói, được Hoàng thượng cho gọi, trừ Triệu Cơ nàng ra thì còn có Triệu Phi Yến. Đứng trước đứa muội muội này, Triệu Cơ nàng sao có thể để bị thua kém được.
Trước đây, hiện tại hay là sau này thì Triệu Cơ đều muốn bản thân phải nổi bật hơn Triệu Phi Yến.
...
Địa điểm hẹn ước là ở bên trong Ngự Hoa Viên, tại Mật Nhi Đình. Khác với Vãn Vân Đình ở cung Phượng Nghi, Mật Nhi Đình lớn hơn không ít, phong cách kiến trúc cũng khoáng đạt, bề thế hơn.
Thời điểm Triệu Cơ tới đình Mật Nhi thì Triệu Phi Yến cũng vừa mới đến. Tỷ muội chạm mặt, cùng hướng đối phương nở một nụ cười thân thiện, ra vẻ tay bắt mặt mừng thăm hỏi lẫn nhau. Điệu bộ ấy, kẻ không biết nhìn vào, dám cá đều sẽ cho là tình cảm của các nàng rất tốt. Đáng tiếc, thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Ẩn dưới nụ cười chính là một con dao.
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ dạo này vẫn khoẻ chứ?
Triệu Phi Yến tươi cười, cất tiếng hỏi. Hôm nay nàng mặc một bộ cung trang màu đỏ, trông rất hoa lệ.
Nhưng, có rực rỡ mấy thì cũng không thể nổi bật hơn được Triệu Cơ. Với hoàng y, trâm phượng, Triệu Cơ mới chính là người cai quản lục cung, bậc Mẫu nghi thiên hạ. Bằng như chỉ xét riêng dung nhan, vóc dáng... Triệu Phi Yến cũng vẫn cứ kém thua một bậc.
- Cảm ơn muội muội quan tâm, tỷ tỷ đây rất mạnh khoẻ, tâm tình cũng rất tốt. Nhất là khi tỷ tỷ biết tin Long Tích đã được Hoàng thượng khôi phục ngôi Thái tử.
- Chậc... Tỷ tỷ đâu có ngờ đứa con này của tỷ giỏi giang tới vậy, lại có thể trị thủy thành công, giúp cho bá tánh Phụng Thiên giải quyết mối hoạ thường trực quanh năm... Phi Yến, coi bộ Long Thành vẫn còn phải học hỏi nhiều đấy.
"Hừm, ngươi đắc ý cái gì chứ! Nếu không nhờ Trần Tĩnh Kỳ kia, con của ngươi có thể thắng được con của ta sao?"
Mỗi lần nhớ đến, trong lòng Triệu Phi Yến lại thấy bất bình, dạ thực chẳng cam.
Song, kể cả khi rất mực lưu tâm, muốn thể hiện ra được phong thái, thần vận của nàng trên mặt giấy cũng nào có dễ. Để bức tranh trước mặt trở nên hoàn mỹ như vậy, đêm qua Trần Tĩnh Kỳ hắn nhất định đã vô cùng tốn công. Rõ ràng, việc vẽ tranh cho nàng, đối với hắn đã không chỉ đơn thuần trách nhiệm. Bức tranh này, nó rất khác so với bức tranh dang dở hôm qua...
Triệu Cơ là nữ nhân tâm chí cứng cỏi, rất nhanh đã liền ổn định được tâm tình. Nàng nở một nụ cười, nói mấy tiếng ngợi khen, sau đó dời ánh mắt nhìn xuống chiếc hộp trên tay Trần Tĩnh Kỳ, nghi hoặc:
- Bên trong chiếc hộp vẫn còn một quyển trục, là gì vậy? Đêm qua nhà ngươi không phải đã vẽ tận hai bức tranh đó chứ?
- Nương nương, quyển trục này...
Trần Tĩnh Kỳ cúi nhìn quyển trục nằm yên trong hộp, cử chỉ ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Chính thái độ ấy đã khiến Triệu Cơ lại càng sinh nghi. Thế là nàng yêu cầu đem quyển trục còn lại dâng lên.
Trần Tĩnh Kỳ tỏ ra do dự, nhưng rồi cũng y lệnh làm theo.
Trên trường kỷ, Hoàng hậu Triệu Cơ từ tốn đem quyển trục mở ra. Đúng như nàng nghĩ, đây cũng là một bức tranh. Tuy nhiên, so với bức tranh mới mở trước đó thì bức tranh này sai biệt đi rất nhiều. Đây không phải tranh chân dung. Nó là một bức tranh phong cảnh. Có điều cảnh này...
Nhạt nhoà, hư ảo, đấy là cảm nhận đầu tiên khi nhìn vào. Xung quanh có cây, lại như trống rỗng; phía dưới có đất, lại dường hư không; tất cả đều bị che phủ trong màn mưa. Còn nhận thức, xác định được, hoạ chăng là hình ảnh hai con người trong bức tranh. Một người nam cõng một người nữ, đang chạy dưới mưa...
Khuôn mặt dù không rõ, nhưng từ dáng dấp, Triệu Cơ vẫn có thể nhận ra được. Nữ nhân kia đích xác là nàng, còn nam nhân đang cõng nàng, dĩ nhiên chính là Trần Tĩnh Kỳ.
Lạ thay, bức tranh này tuy hư ảo, mông lung, song khi nhìn vào nó, càng xem Triệu Cơ lại càng thấy nó sinh động, rõ ràng. Bên tai nàng giống như đang nghe thấy tiếng mưa rào từ trên cao đổ xuống; da thịt nàng, cái cảm giác thân cận kia lại bỗng hiện về... Chúng khiến nàng bâng khuâng, thổn thức...
Lần này, tim nàng đã loạn nhịp. Triệu Cơ nàng không còn có thể giữ được vẻ điềm nhiên như trước.
Mấy ai biết được trước đây, ở thành Lạc Dương đã từng có một thiếu nữ chân phương, mộc mạc?
Mấy ai biết được trước đây, Triệu Cơ nàng cũng đã từng rất ngây thơ, vụng dại, biết trộm nhớ thầm thương?
Khoé mắt cay cay, lệ chừng sắp chảy, Triệu Cơ đem bức hoạ bỏ xuống, vội đứng lên, dời sang nơi khác.
Trần Tĩnh Kỳ để ý thấy chân nàng hiện đã có thể đi đứng như thường nên cũng không mở miệng cản ngăn chi. Hai người cứ thế chia nhau ở hai bên trường kỷ, cùng im lặng...
...
- Nương nương, trà cùng điểm tâm nô tì đã chuẩn bị xong.
Tiểu Thúy và hai cung nữ chia nhau mỗi người bưng một chiếc khay đi vào, thi lễ xong thì Tiểu Thúy lên tiếng nói.
Sự xuất hiện của các nàng đã giúp cho Triệu Cơ nhanh chóng trở về với thực tại. Nàng lặng lẽ hít vào một ngụm lương khí, xoay lại bảo:
- Ta biết rồi. Ở đây đã không còn chuyện của các ngươi nữa, lui ra ngoài đi.
- Dạ, nương nương.
- Chúng nô tì xin phép cáo lui.
...
- Bọn họ đều đã đi rồi, nhà ngươi còn không thu hồi ánh mắt.
Lời nhắc của Hoàng hậu Triệu Cơ đã phát huy hiệu quả tức thì. Trần Tĩnh Kỳ lúc này đã quay đầu nhìn lại.
- Ta thấy nhà ngươi có vẻ để ý Tiểu Thúy nhỉ?
- Tĩnh Kỳ cảm thấy Tiểu Thúy không giống với những cung nữ khác, rất hiểu chuyện, lại hàm ẩn khí chất.
- Vậy sao...
Triệu Cơ đã lấy lại được sự trấn định của mình, giọng nửa đùa nửa thật:
- Nếu ngươi muốn, ta có thể ban Tiểu Thuý cho ngươi.
- Nương nương, Tĩnh Kỳ không dám!
Trần Tĩnh Kỳ làm ra vẻ hoảng sợ chối từ.
Trên môi Triệu Cơ vẫn giữ nụ cười:
- Sao lại không? Tĩnh Kỳ ngươi đã vì ta mà vẽ ra tuyệt tác, ta đương nhiên phải trọng thưởng. Nếu ngươi thực yêu thích Tiểu Thúy thì cứ nói, ta lập tức đem nàng ban cho ngươi.
Thật là muốn ban cho ta sao?
Trần Tĩnh Kỳ thầm cười nhạt.
- Nương nương, người đã hiểu lầm. Tĩnh Kỳ chỉ là cảm thấy Tiểu Thúy có chút tư chất nên mới để ý, tuyệt chẳng nghĩ gì hơn.
- Ngươi không nghĩ đến Tiểu Thúy, vậy thì nghĩ đến ai? Loại nữ nhân nào mới có thể khiến ngươi động chân tâm?
- Chỉ có nữ nhân trong tranh.
Trần Tĩnh Kỳ vờ buột miệng nói ra, nói xong thì giống như ý thức được lời mình không ổn, lập tức bổ sung thêm:
- Nương nương, Tĩnh Kỳ là một thư gia, cũng đồng thời là hoạ gia. Đối với những người như Tĩnh Kỳ, thư pháp, hội hoạ chẳng khác nào tình nhân trong mộng.
Triệu Cơ không bình luận gì, chỉ nhẹ gật đầu. Đôi bên nói chuyện thêm một lúc thì nàng chủ động lên tiếng bảo Trần Tĩnh Kỳ rời đi. Trước khi hắn đi, nàng cũng không quên sai người đi lấy vàng bạc châu báu để ban thưởng.
...
Sáng hôm sau.
Hôm nay Hoàng hậu Triệu Cơ thức dậy khá sớm, so với thường nhật cũng trang điểm cầu kỳ hơn. Quần áo, tóc tai cũng vậy, được chuẩn bị rất kỹ càng.
Hôm nay Triệu Cơ nàng có hẹn với Hoàng thượng cùng đi ngắm hoa, chăm chút âu cũng hợp lẽ. Lại nói, được Hoàng thượng cho gọi, trừ Triệu Cơ nàng ra thì còn có Triệu Phi Yến. Đứng trước đứa muội muội này, Triệu Cơ nàng sao có thể để bị thua kém được.
Trước đây, hiện tại hay là sau này thì Triệu Cơ đều muốn bản thân phải nổi bật hơn Triệu Phi Yến.
...
Địa điểm hẹn ước là ở bên trong Ngự Hoa Viên, tại Mật Nhi Đình. Khác với Vãn Vân Đình ở cung Phượng Nghi, Mật Nhi Đình lớn hơn không ít, phong cách kiến trúc cũng khoáng đạt, bề thế hơn.
Thời điểm Triệu Cơ tới đình Mật Nhi thì Triệu Phi Yến cũng vừa mới đến. Tỷ muội chạm mặt, cùng hướng đối phương nở một nụ cười thân thiện, ra vẻ tay bắt mặt mừng thăm hỏi lẫn nhau. Điệu bộ ấy, kẻ không biết nhìn vào, dám cá đều sẽ cho là tình cảm của các nàng rất tốt. Đáng tiếc, thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Ẩn dưới nụ cười chính là một con dao.
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ dạo này vẫn khoẻ chứ?
Triệu Phi Yến tươi cười, cất tiếng hỏi. Hôm nay nàng mặc một bộ cung trang màu đỏ, trông rất hoa lệ.
Nhưng, có rực rỡ mấy thì cũng không thể nổi bật hơn được Triệu Cơ. Với hoàng y, trâm phượng, Triệu Cơ mới chính là người cai quản lục cung, bậc Mẫu nghi thiên hạ. Bằng như chỉ xét riêng dung nhan, vóc dáng... Triệu Phi Yến cũng vẫn cứ kém thua một bậc.
- Cảm ơn muội muội quan tâm, tỷ tỷ đây rất mạnh khoẻ, tâm tình cũng rất tốt. Nhất là khi tỷ tỷ biết tin Long Tích đã được Hoàng thượng khôi phục ngôi Thái tử.
- Chậc... Tỷ tỷ đâu có ngờ đứa con này của tỷ giỏi giang tới vậy, lại có thể trị thủy thành công, giúp cho bá tánh Phụng Thiên giải quyết mối hoạ thường trực quanh năm... Phi Yến, coi bộ Long Thành vẫn còn phải học hỏi nhiều đấy.
"Hừm, ngươi đắc ý cái gì chứ! Nếu không nhờ Trần Tĩnh Kỳ kia, con của ngươi có thể thắng được con của ta sao?"
Mỗi lần nhớ đến, trong lòng Triệu Phi Yến lại thấy bất bình, dạ thực chẳng cam.