Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Nàng vẫn còn chưa rõ chuyện này là sao, trên mặt đã bị tát thêm một cái, nam nhân lạnh lùng nói: "Bổn vương cho ngươi làm vương phi đã là ân sủng cực lớn đối với ngươi, ngươi lại còn dám giở trò với bổn vương? Bổn vương nói cho ngươi biết, cho dù ngươi dùng mọi thủ đoạn, bổn vương cũng không thèm nhìn ngươi, chỉ có Lạc Phàm, luôn luôn là Lạc Phàm."
Ôn Ý cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn toàn thân, kèm thêm sự xót xa vô duyên vô cớ, yếu ớt hỏi: "Ngươi, có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Đúng vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra? Nàng không nằm ở phòng phẫu thuật sao? Sao lại tới đây? Hơn nữa trên ngực nàng đã không còn đau đớn, cũng có thể nói là vết thương đã lành hẳn. Còn nữa, những ký ức không thuộc về nàng ở trong đầu là của ai?
Một ý nghĩ dường như lóe lên trong đầu nàng, nàng xuyên không rồi? Sao lại như vậy chứ...
Ôn Ý lặng yên giống như đã chết, máu huyết toàn thân như đông lại, hơi thở gấp gáp, nàng kêu lên một tiếng thất thanh, "A..."
Ôn Ý hoảng hốt nhìn nam nhân trước mặt, hắn đã mặc xong y phục, đó là một bộ mãng bào gấm màu đen thêu chỉ vàng, lưng thắt đai ngọc màu vàng, chân đi ủng da dê màu đen. Tướng mạo lạnh lùng và tuấn mỹ, ánh mắt toát lên ánh sáng sắc lạnh, lạnh lẽo như thể băng tuyết dưới địa ngục, trong sự sắc lạnh đó còn có hận ý vô biên.
Hắn chậm rãi bước tới trước giường của nàng, nói từng chữ một: "Cả đời này ta cũng không tha thứ cho ngươi! Nếu như Khả Nhi không tỉnh lại, ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!"
Ôn Ý giơ tay kéo lấy hắn, trong đầu một mớ hỗn độn, ký ức của hai con người liên tục xung đột, nàng muốn phân biệt nhưng không biết nên nói thế nào, chỉ lẩm bẩm: "Ta không phải nàng ta, ta không phải nàng ta..."
"Lạc Phàm mai sẽ vào cửa, nếu như ngươi muốn giữ vị trí vương phi của mình thì tốt nhất hãy an phận thủ thường, nếu không cho dù mẫu hậu phản đối bổn vương cũng nhất quyết bỏ ngươi!" Nói xong, ánh mắt sắc lạnh của hắn liếc nhìn nàng rồi quay người bỏ đi.
Hắn vừa đi khỏi liền có một nha đầu và một ma ma chạy vội vào.
Nha đầu đó quá sợ hãi, vẫn là ma ma trấn tĩnh, vội vàng kéo một chiếc chăn đắp lên người Ôn Ý, giọng nói nức nở: "Quận chúa, nàng phải chịu khổ rồi."
Ôn Ý liếc nhìn hai người, nha đầu kia tuổi chừng mười bốn mười lăm, trên người mặc y phục màu xanh, dáng vẻ đáng yêu, lúc này đang rơi lệ nhìn nàng.
Ma ma tuổi chừng năm mươi, mặc một bộ y phục màu xám, đang không ngừng giúp nàng thu dọn giường chiếu bừa bộn.
Trong đầu Ôn Ý xuất hiện tên của hai người, một người họ Trần là ma ma của nàng, một người là Tiểu Cúc, là nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng.
Nàng nhận ra rằng phần ký ức này thuộc về chủ nhân của cơ thể này, chỉ có điều... nàng ta tại sao lại chết?
Nàng cố gắng trấn tĩnh ngồi dậy, nói với hai người: "Đừng khóc nữa, ta không sao, các ngươi giúp ta lấy y phục lại đây!"
Sự bình tĩnh của nàng khiến cả hai người ngạc nhiên, Trần ma ma nói: "Quận chúa, nếu nàng buồn thì hãy cứ khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút."
Ôn Ý mỉm cười: "Ta khóc gì chứ? Có gì đáng phải khóc đâu!" Nàng gượng cười nhìn vết máu trên giường, khóc vì thân thể trinh nữ vốn không thuộc về nàng sao?
Tiểu Cúc và ma ma nhìn gương mặt còn hằn dấu ngón tay của nàng, trong lòng buồn bã, tưởng rằng Ôn Ý cố gắng tỏ ra kiên cường nên cũng không dám nói điều gì khiến nàng kích động nữa, vội vàng hầu hạ nàng ngồi dậy.
Ôn Ý ngồi trên ghế, hai tay khẽ giơ lên, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn rầu, nàng đã chết ở thế giới của mình rồi sao? Cha mẹ và anh trai sẽ đau buồn tới nhường nào? Nàng khẽ thở dài một tiếng, quan sát căn phòng được trang trí vô cùng xa xỉ này, đồ dùng bằng gỗ lê hoa được bày biện ngăn nắp, nền nhà vân thạch sáng bóng có thể soi gương, hai cây cột tròn được chạm khắc thần điểu ngũ sắc sống động như thật. Bên cạnh cửa sổ có đặt một chiếc ghế quý phi, dùng da hồ ly màu trắng làm đệm lót, bên cạnh ghế quý phi có đặt một bàn trà, trên bàn có bày biện một chiếc bình hoa sứ men xanh, có cắm hoa bách hợp, thơm thoang thoảng, khiến lòng người thanh thản. Ghế quý phi nối liền với một chiếc bàn trang điểm cỡ lớn, trên bàn trang điểm có đặt mấy hộp đồ trang sức, bên cạnh hộp trang sức là những hộp son phấn tinh tế.
Ôn Ý thở mạnh một hơi! Nhắm mắt lại, từ từ kiểm tra những ký ức trong đầu, ở thế giới này, nàng tên là Dương Lạc Y, mười tám tuổi như hoa như ngọc, có dung nhan tuyệt mỹ, gia thế hiển hách, là quận chúa của Tịnh Quốc Hầu Phủ, mẫu thân là công chúa Tử Húc quốc. Năm ba tuổi, nàng được đương kim hoàng thượng phong làm Ngự Huy quận chúa, ban hôn với tam hoàng tử Tống Vân Khiêm, rất được hoàng hậu yêu mến.
Người sắp gả cho phu quân của nàng tên là Dương Lạc Phàm, là em gái ruột của nàng. Đúng là không biết phải nói sao! Hai chị em cùng yêu một người - Tống Vân Khiêm.
Một năm trước, một ngày trước khi Dương Lạc Y gả cho Tống Vân Khiêm, sư muội của Tống Vân Khiêm là Khả Nhi bất ngờ ngã xuống hồ hôn mê, mọi người đều tố cáo là do nàng làm, nhưng trong đầu nàng biết rõ rằng nàng không làm việc đó.
Nàng Dương Lạc Y bị hãm hại.
Ôn Ý cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn toàn thân, kèm thêm sự xót xa vô duyên vô cớ, yếu ớt hỏi: "Ngươi, có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Đúng vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra? Nàng không nằm ở phòng phẫu thuật sao? Sao lại tới đây? Hơn nữa trên ngực nàng đã không còn đau đớn, cũng có thể nói là vết thương đã lành hẳn. Còn nữa, những ký ức không thuộc về nàng ở trong đầu là của ai?
Một ý nghĩ dường như lóe lên trong đầu nàng, nàng xuyên không rồi? Sao lại như vậy chứ...
Ôn Ý lặng yên giống như đã chết, máu huyết toàn thân như đông lại, hơi thở gấp gáp, nàng kêu lên một tiếng thất thanh, "A..."
Ôn Ý hoảng hốt nhìn nam nhân trước mặt, hắn đã mặc xong y phục, đó là một bộ mãng bào gấm màu đen thêu chỉ vàng, lưng thắt đai ngọc màu vàng, chân đi ủng da dê màu đen. Tướng mạo lạnh lùng và tuấn mỹ, ánh mắt toát lên ánh sáng sắc lạnh, lạnh lẽo như thể băng tuyết dưới địa ngục, trong sự sắc lạnh đó còn có hận ý vô biên.
Hắn chậm rãi bước tới trước giường của nàng, nói từng chữ một: "Cả đời này ta cũng không tha thứ cho ngươi! Nếu như Khả Nhi không tỉnh lại, ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!"
Ôn Ý giơ tay kéo lấy hắn, trong đầu một mớ hỗn độn, ký ức của hai con người liên tục xung đột, nàng muốn phân biệt nhưng không biết nên nói thế nào, chỉ lẩm bẩm: "Ta không phải nàng ta, ta không phải nàng ta..."
"Lạc Phàm mai sẽ vào cửa, nếu như ngươi muốn giữ vị trí vương phi của mình thì tốt nhất hãy an phận thủ thường, nếu không cho dù mẫu hậu phản đối bổn vương cũng nhất quyết bỏ ngươi!" Nói xong, ánh mắt sắc lạnh của hắn liếc nhìn nàng rồi quay người bỏ đi.
Hắn vừa đi khỏi liền có một nha đầu và một ma ma chạy vội vào.
Nha đầu đó quá sợ hãi, vẫn là ma ma trấn tĩnh, vội vàng kéo một chiếc chăn đắp lên người Ôn Ý, giọng nói nức nở: "Quận chúa, nàng phải chịu khổ rồi."
Ôn Ý liếc nhìn hai người, nha đầu kia tuổi chừng mười bốn mười lăm, trên người mặc y phục màu xanh, dáng vẻ đáng yêu, lúc này đang rơi lệ nhìn nàng.
Ma ma tuổi chừng năm mươi, mặc một bộ y phục màu xám, đang không ngừng giúp nàng thu dọn giường chiếu bừa bộn.
Trong đầu Ôn Ý xuất hiện tên của hai người, một người họ Trần là ma ma của nàng, một người là Tiểu Cúc, là nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng.
Nàng nhận ra rằng phần ký ức này thuộc về chủ nhân của cơ thể này, chỉ có điều... nàng ta tại sao lại chết?
Nàng cố gắng trấn tĩnh ngồi dậy, nói với hai người: "Đừng khóc nữa, ta không sao, các ngươi giúp ta lấy y phục lại đây!"
Sự bình tĩnh của nàng khiến cả hai người ngạc nhiên, Trần ma ma nói: "Quận chúa, nếu nàng buồn thì hãy cứ khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút."
Ôn Ý mỉm cười: "Ta khóc gì chứ? Có gì đáng phải khóc đâu!" Nàng gượng cười nhìn vết máu trên giường, khóc vì thân thể trinh nữ vốn không thuộc về nàng sao?
Tiểu Cúc và ma ma nhìn gương mặt còn hằn dấu ngón tay của nàng, trong lòng buồn bã, tưởng rằng Ôn Ý cố gắng tỏ ra kiên cường nên cũng không dám nói điều gì khiến nàng kích động nữa, vội vàng hầu hạ nàng ngồi dậy.
Ôn Ý ngồi trên ghế, hai tay khẽ giơ lên, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn rầu, nàng đã chết ở thế giới của mình rồi sao? Cha mẹ và anh trai sẽ đau buồn tới nhường nào? Nàng khẽ thở dài một tiếng, quan sát căn phòng được trang trí vô cùng xa xỉ này, đồ dùng bằng gỗ lê hoa được bày biện ngăn nắp, nền nhà vân thạch sáng bóng có thể soi gương, hai cây cột tròn được chạm khắc thần điểu ngũ sắc sống động như thật. Bên cạnh cửa sổ có đặt một chiếc ghế quý phi, dùng da hồ ly màu trắng làm đệm lót, bên cạnh ghế quý phi có đặt một bàn trà, trên bàn có bày biện một chiếc bình hoa sứ men xanh, có cắm hoa bách hợp, thơm thoang thoảng, khiến lòng người thanh thản. Ghế quý phi nối liền với một chiếc bàn trang điểm cỡ lớn, trên bàn trang điểm có đặt mấy hộp đồ trang sức, bên cạnh hộp trang sức là những hộp son phấn tinh tế.
Ôn Ý thở mạnh một hơi! Nhắm mắt lại, từ từ kiểm tra những ký ức trong đầu, ở thế giới này, nàng tên là Dương Lạc Y, mười tám tuổi như hoa như ngọc, có dung nhan tuyệt mỹ, gia thế hiển hách, là quận chúa của Tịnh Quốc Hầu Phủ, mẫu thân là công chúa Tử Húc quốc. Năm ba tuổi, nàng được đương kim hoàng thượng phong làm Ngự Huy quận chúa, ban hôn với tam hoàng tử Tống Vân Khiêm, rất được hoàng hậu yêu mến.
Người sắp gả cho phu quân của nàng tên là Dương Lạc Phàm, là em gái ruột của nàng. Đúng là không biết phải nói sao! Hai chị em cùng yêu một người - Tống Vân Khiêm.
Một năm trước, một ngày trước khi Dương Lạc Y gả cho Tống Vân Khiêm, sư muội của Tống Vân Khiêm là Khả Nhi bất ngờ ngã xuống hồ hôn mê, mọi người đều tố cáo là do nàng làm, nhưng trong đầu nàng biết rõ rằng nàng không làm việc đó.
Nàng Dương Lạc Y bị hãm hại.