Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Sao vậy? Ngồi xuống ăn cơm đi!". Minh Ý thấy cô đứng ngẩn người, "Không thích những món ăn này?",
"Không.". Mậu Hinh lắc đầu, "Rất ngon.".
"Ngồi xuống đi!". Minh Ý cực kỳ thân sĩ kéo ghế ra cho cô.
Mậu Hinh hơi kinh ngạc, nghe lời anh ngồi xuống.
Minh Ý ngồi bên cạnh Tiểu Sâm, bây giờ anh chăm sóc Tiểu Sâm cũng thuận buồm xuôi gió, anh xới nửa chén cơm đặt trước mặt Tiểu Sâm.
"Cháu ăn cơm, ăn nhiều cá, ăn nhiều rau chân vịt mới có thể cao được.". Minh Ý gắp thức ăn cho Tiểu Sâm, gỡ sạch xương trong thịt cá thả vào chén bé.
"Cháu có thể cao giống chú Nhất sao?". Tiểu Sâm hỏi.
"Đương nhiên có thể.". Minh Ý nói.
"Tiểu JJ cũng có thể lớn giống chú Nhất sao?". Tiểu Sâm lại hỏi.
"..." Mậu Hinh ngồi bên cạnh, thiếu chút nữa phun cơm ra, đầu đầy vạch đen, ai lại dạy con trai nói như vậy.
Da đầu Minh Ý hơi giật giật, lần trước anh tắm cho Tiểu Sâm, một lớn một nhỏ tắm cùng nhau, Tiểu Sâm tò mò nói JJ chú lớn. Minh Ý thuận miệng nói, chờ bé trưởng thành cũng sẽ biến lớn.
Ai biết lúc ăn cơm Tiểu Sâm lại trực tiếp hỏi ra miệng.
"Sẽ.". Minh Ý nghiêm trang trả lời.
Tiểu Sâm vừa nghe sẽ, lập tức ăn cơm từng ngụm từng ngụm, vừa ăn vừa nói: "Hôm nay cháu có thể ăn hai chén cơm.".
"..." Mậu Hinh chỉ có thể giả bộ không nghe thấy gì, chăm chú ăn cơm. Khi ăn cơm không khỏi nhìn một lớn một nhỏ kia, ngồi như vậy thật sự giống như một đôi cha con, vô cùng thân thiết như thế, hài hòa như thế.
Tay nghề Minh Ý cũng không tệ lắm, tuy nhiên quanh năm anh ở quân đội, thức ăn rõ ràng có vẻ thanh đạm. Hai mẹ con cô ăn không ít, Mậu Hinh muốn đi rửa chén, Minh Ý không cho.
"Anh rửa là được, có máy rửa bát.". Minh Ý nói.
Nếu anh đã nói như vậy, Mậu Hinh cũng không kiên trì, chơi với con trai ở phòng khách. Minh Ý cũng là có lòng, vậy mà mua vài món đồ chơi lắp ráp, còn có bàn vẽ.
Mậu Hinh liền vẽ tranh với con trai, Minh Ý thu dọn ở phòng bếp. Năng lực của Tiểu Sâm rất mạnh, vẽ tranh cũng có thiên phú. Chờ Minh Ý đến, ba người cùng nhau chơi trò chơi lắp ráp.
Mậu Hinh phát hiện mình hoàn toàn thua trước con trai, mình ráp lại rất lâu cũng không được, con trai hai ba cái đã làm xong. Cô cảm giác chỉ số thông minh của mình bị đè bẹp, lại nhìn Minh Ý, trong tay anh là một xe tải đặc biệt phức tạp, vậy mà không đến 2 phút đã ráp xong.
"Hinh Hinh, hình như hơi ngốc...". Tiểu Sâm nhìn linh kiện trong tay Mậu Hinh, tỏ ra cực kỳ lo lắng.
"Không sao, chúng ta có thể giúp cô ấy.". Minh Ý nói.
"..."
Hai người kia đủ rồi nha!
Ba người liều mạng lắp ráp đồ chơi, sau đó Tiểu Sâm mệt mỏi, ngủ thiếp đi trong lòng Minh Ý.
"Anh đưa em về.". Minh Ý lấy Tiểu Sâm nói.
Cô gật gật đầu, hiện tại Tiểu Sâm cao hơn, cô cũng không ôm được. Minh Ý thể lực tốt, khí lực lớn, một tay nâng mông Tiểu Sâm có thể để cho bé nằm úp sấp trên vai ngủ.
Đưa bọn họ xuống lầu, anh thả Tiểu Sâm trên giường ngủ ngon, hai người ra phòng nói chuyện phiếm.
"Minh Ý, anh có nghĩ tới nếu chúng ta kết hôn, người nhà anh không đồng ý hay không. Còn có, anh thật sự không để ý Tiểu Sâm có thể là đứa nhỏ của những người Minh gia khác sao?". Ra khỏi phòng, Mậu Hinh nói.
Minh Ý ngẩn ra, anh đề xuất kết hôn với Mậu Hinh, đã chuẩn bị sẵn sàng cô nhất định sẽ không lập tức đáp ứng, ước chừng phải trường kỳ chiến đấu. Không nghĩ tới cô sẽ chủ động nhắc tới.
"Anh không cần biết Tiểu Sâm là đứa nhỏ của ai, anh thích bé là đủ rồi. Nếu anh có thể đề xuất đề nghị này, anh đương nhiên sẽ không để em phải chịu bất kỳ áp lực gì đến từ Minh gia. Anh bảo đảm khi em xuất hiện ở Minh gia, tất cả mọi người cung kính đối với em, coi em như khách quý.". Minh Ý nói.
"Sao vậy? Ngồi xuống ăn cơm đi!". Minh Ý thấy cô đứng ngẩn người, "Không thích những món ăn này?",
"Không.". Mậu Hinh lắc đầu, "Rất ngon.".
"Ngồi xuống đi!". Minh Ý cực kỳ thân sĩ kéo ghế ra cho cô.
Mậu Hinh hơi kinh ngạc, nghe lời anh ngồi xuống.
Minh Ý ngồi bên cạnh Tiểu Sâm, bây giờ anh chăm sóc Tiểu Sâm cũng thuận buồm xuôi gió, anh xới nửa chén cơm đặt trước mặt Tiểu Sâm.
"Cháu ăn cơm, ăn nhiều cá, ăn nhiều rau chân vịt mới có thể cao được.". Minh Ý gắp thức ăn cho Tiểu Sâm, gỡ sạch xương trong thịt cá thả vào chén bé.
"Cháu có thể cao giống chú Nhất sao?". Tiểu Sâm hỏi.
"Đương nhiên có thể.". Minh Ý nói.
"Tiểu JJ cũng có thể lớn giống chú Nhất sao?". Tiểu Sâm lại hỏi.
"..." Mậu Hinh ngồi bên cạnh, thiếu chút nữa phun cơm ra, đầu đầy vạch đen, ai lại dạy con trai nói như vậy.
Da đầu Minh Ý hơi giật giật, lần trước anh tắm cho Tiểu Sâm, một lớn một nhỏ tắm cùng nhau, Tiểu Sâm tò mò nói JJ chú lớn. Minh Ý thuận miệng nói, chờ bé trưởng thành cũng sẽ biến lớn.
Ai biết lúc ăn cơm Tiểu Sâm lại trực tiếp hỏi ra miệng.
"Sẽ.". Minh Ý nghiêm trang trả lời.
Tiểu Sâm vừa nghe sẽ, lập tức ăn cơm từng ngụm từng ngụm, vừa ăn vừa nói: "Hôm nay cháu có thể ăn hai chén cơm.".
"..." Mậu Hinh chỉ có thể giả bộ không nghe thấy gì, chăm chú ăn cơm. Khi ăn cơm không khỏi nhìn một lớn một nhỏ kia, ngồi như vậy thật sự giống như một đôi cha con, vô cùng thân thiết như thế, hài hòa như thế.
Tay nghề Minh Ý cũng không tệ lắm, tuy nhiên quanh năm anh ở quân đội, thức ăn rõ ràng có vẻ thanh đạm. Hai mẹ con cô ăn không ít, Mậu Hinh muốn đi rửa chén, Minh Ý không cho.
"Anh rửa là được, có máy rửa bát.". Minh Ý nói.
Nếu anh đã nói như vậy, Mậu Hinh cũng không kiên trì, chơi với con trai ở phòng khách. Minh Ý cũng là có lòng, vậy mà mua vài món đồ chơi lắp ráp, còn có bàn vẽ.
Mậu Hinh liền vẽ tranh với con trai, Minh Ý thu dọn ở phòng bếp. Năng lực của Tiểu Sâm rất mạnh, vẽ tranh cũng có thiên phú. Chờ Minh Ý đến, ba người cùng nhau chơi trò chơi lắp ráp.
Mậu Hinh phát hiện mình hoàn toàn thua trước con trai, mình ráp lại rất lâu cũng không được, con trai hai ba cái đã làm xong. Cô cảm giác chỉ số thông minh của mình bị đè bẹp, lại nhìn Minh Ý, trong tay anh là một xe tải đặc biệt phức tạp, vậy mà không đến 2 phút đã ráp xong.
"Hinh Hinh, hình như hơi ngốc...". Tiểu Sâm nhìn linh kiện trong tay Mậu Hinh, tỏ ra cực kỳ lo lắng.
"Không sao, chúng ta có thể giúp cô ấy.". Minh Ý nói.
"..."
Hai người kia đủ rồi nha!
Ba người liều mạng lắp ráp đồ chơi, sau đó Tiểu Sâm mệt mỏi, ngủ thiếp đi trong lòng Minh Ý.
"Anh đưa em về.". Minh Ý lấy Tiểu Sâm nói.
Cô gật gật đầu, hiện tại Tiểu Sâm cao hơn, cô cũng không ôm được. Minh Ý thể lực tốt, khí lực lớn, một tay nâng mông Tiểu Sâm có thể để cho bé nằm úp sấp trên vai ngủ.
Đưa bọn họ xuống lầu, anh thả Tiểu Sâm trên giường ngủ ngon, hai người ra phòng nói chuyện phiếm.
"Minh Ý, anh có nghĩ tới nếu chúng ta kết hôn, người nhà anh không đồng ý hay không. Còn có, anh thật sự không để ý Tiểu Sâm có thể là đứa nhỏ của những người Minh gia khác sao?". Ra khỏi phòng, Mậu Hinh nói.
Minh Ý ngẩn ra, anh đề xuất kết hôn với Mậu Hinh, đã chuẩn bị sẵn sàng cô nhất định sẽ không lập tức đáp ứng, ước chừng phải trường kỳ chiến đấu. Không nghĩ tới cô sẽ chủ động nhắc tới.
"Anh không cần biết Tiểu Sâm là đứa nhỏ của ai, anh thích bé là đủ rồi. Nếu anh có thể đề xuất đề nghị này, anh đương nhiên sẽ không để em phải chịu bất kỳ áp lực gì đến từ Minh gia. Anh bảo đảm khi em xuất hiện ở Minh gia, tất cả mọi người cung kính đối với em, coi em như khách quý.". Minh Ý nói.